Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 758 - Nói Một Câu: "Ngươi Đã Về Rồi Sao?"

nói một câu: "Ngươi đã về rồi sao?" nói một câu: "Ngươi đã về rồi sao?"nói một câu: "Ngươi đã về rồi sao?"

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Tiên Lục liền có chút hối hận. Hiển nhiên quan hệ giữa gã và tên ăn mày nhỏ bé năm đó chỉ có thể coi như là giao dịch đơn giản, lời dạo đầu như vậy cũng có chút ý tứ nịnh nọt lôi kéo làm quen.

Thế nhưng cũng may đối phương dường như cũng không thèm để ý, người trẻ tuổi kia khẽ gật đầu, đưa tay liền lấy bình rượu vàng chuẩn bị sẵn từ trong tay người giữ mộ. Tiễn Lục cũng là người có nhãn lực, chính chủ tới đương nhiên không có đạo lý để người ngoài như gã tế bái. Nhao nhao để những thứ trong tay qua một bên, hành lễ với người trẻ tuổi kia rồi lui sang bên cạnh. ...

Từ Hàn mở nắp bình rượu, mùi rượu thoang thoảng từ trong bình tỏa ra.

Hắn đong đưa bầu rượu, mỉm cười nhìn về phía bia mộ kia.

"Ta còn nhớ ngài thích nhất là uống rượu, nhưng khi đó ngay cả cơm cũng không được ăn một miếng, lấy đâu ra rượu mà uống?”

Nói tới chỗ này, Từ Hàn trút bầu rượu xuống, rượu ngay lúc đó chậm rãi chảy xuống, sau đó chính hắn lại nhấc bầu rượu lên kính về phía mộ bia kia, ngửa đầu uống một ngụm.

"Nói thật, trước kia ta vẫn cảm thấy ngài rất ngu ngốc." Từ Hàn uống xong rượu lại nhìn về phía bia mộ kia nói: "Rõ ràng có thể nỗ lực tốt hơn một chút, nhưng luôn nghĩ tới việc ăn xin mà sống..."

"Nhưng bây giờ ngẫm lại, ngài sống cũng không tệ."

"Có rượu uống rượu, không có rượu thì ở trong miếu đổ nát ngủ cả ngày."

"Ngài đối xử với ta cũng không tốt lắm, nhưng cuối cùng vẫn cho ta một miếng cơm ăn, cuối cùng vẫn không lừa gạt ta.'

"Ngài nhận mệnh, cho nên đói lạnh hèn mọn nửa đời, hôm nay nằm ở nơi này. Ta không nhận mệnh, cho nên lang bạt kỳ hồ, vào sinh ra tử"

Nói tới chỗ này, khuôn mặt Từ Hàn lộ ra nụ cười khổ, tự giễu nói: "Tranh đến tranh đi, ta cũng không biết đến tột cùng được nhiều hay là mất."

Từ Hàn dứt lời lại lân nữa giơ bầu rượu lên rắc xuống trước mộ, sau đó lại tự mình uống một ngụm.

"Kỳ thật có đôi khi ta cũng đang suy nghĩ, nếu lúc trước nghe lời ngài nói, bán mình đến một gia đình giàu có, vậy ta bây giờ sẽ như thế nào? Lấy một cô vợ nhỏ, giúp chồng dạy con, mặc cho thế gian phong vân biến hóa, ta chỉ cần chăm sóc tốt một mẫu ba phần đất của mình, cũng không tệ, đúng không?"

Từ Hàn nheo mắt, lần nữa rót rượu về phía trước mộ, sau đó ngửa đầu uống cạn những giọt rượu cuối cùng trong bầu rượu.

Hắn lập tức đứng lên, cung kính cúi đầu trước bia mộ kia.

"Ngài cứ tiếp tục an nghỉ chỗ này đi, ta không quay đầu lại được, chỉ có thể tranh đến cùng."

"Nếu năm nào đó ta may mắn trở về thì lại uống rượu với ngài, được chứ?"...

Tiền Lục đứng ở một bên cẩn thận từng li từng tí quan sát tên ăn mày hồi nhỏ kia, quần áo màu đen nhìn ra được chất liệu bất phàm, hộp gỗ trên lưng dường như chứa không ít trang phục và đạo cụ, lại thêm con mèo đen và con khỉ vàng đi theo bên cạnh hắn, dường như chính là một tay nghệ nhân.

Một tên ăn mày không cha không mẹ dựa vào bản lĩnh của mình đánh đấm đến bực này cũng không tệ.

Trong lòng Tiên Lục thâm nghĩ, mà lúc này Từ Hàn đang uống giọt rượu cuối cùng kia cũng đã đứng dậy, đi tới trước mặt y.

"Ngươi thật có lòng. Nhiều năm trôi qua, vẫn nhớ rất rõ cha mình." Tiên Lục nói như thế.

Từ Hàn cười cười, thò tay vào ngực lục lọi một hồi, sau đó móc ra một bịch ngân lượng nặng trịch, lại để vào trong tay Tiễn Lục, nói: "Sau này còn phải nhờ đại ca chiếu cố nhiều hơn, một mình cha ta ở đây cực kỳ cô khổ."

Trong lòng Tiễn Lục căng thẳng, gã ước lượng một chút liền cảm giác được số tiền trong túi này có không ít, ít nhất là mười lăm mười sáu lượng. Gã nghĩ người trẻ tuổi này cũng không ở đây lâu, dựa theo số lượng ngân lượng này đủ cho mình dùng tế bái trong ba mươi năm. Đây rõ ràng là tư thế không có ý định trở lại.

Tiên Lục vô cớ sinh ra một chút sầu não, thế đạo bây giờ ai không phải lang bạc kỳ hồ đây?

"Không trở về sao?" Y không kìm được hỏi.

Dường như Từ Hàn không hề nghĩ đến đối phương sẽ hỏi ngược lại, nhưng hắn nhớ lại tám năm qua đối phương chưa từng quên việc bái lạy, thái độ cũng ôn hòa khẽ gật đầu: "Không về nữa."

Tiễn Lục thở dài, nhìn bia mộ cách đó không xa, nói: "Thật ra cha ngươi còn rất may mắn. Có nhi tử hiểu chuyện như vậy mà được mai táng trong Vọng Vận lăng. Đáng tiếc a, ta đã dọn dẹp tế bái cả đời Vọng Vận lăng này, không biết lúc sắp tới có thể được mai táng ở nơi nào, sợ rằng đến cả người nhặt xác cũng không tìm ra a."

"Nữ nhi của đại ca đâu?" Từ Hàn nghe vậy không khỏi hỏi.

"Ai." Nói đến đề tài này, Tiễn Lục lại thở dài một hơi."Chết rồi."

"Bị những quan gia kia kéo làm Thánh binh Thánh tử gì đó, một người cuối cùng cũng không trở về, đều chết ở chỗ kia."

Có lẽ do xúc động sinh tình, hoặc có lẽ vì nghĩ đến Từ Hàn sẽ không ở đây lâu. Tâm sự giấu trong lòng đã lâu lúc này bị Tiễn Lục trút ra ngoài: "A, ta cũng không hiểu rõ Thánh binh Thánh tử gì đó. Con trai của huynh đệ ta cũng chết ở trên chuyện này, hắn lại giống như người bình thường, ngược lại thỉnh thoảng oán giận con của mình không nên thân, không thể trở thành Thánh binh khai cương thác thổ cho Thánh hoàng bệ hạ...

"Ai cũng nói Hoàng đế lão gia kia là ông trời của chúng ta, nhưng thật sự ông trời cũng không thể không nói cái gì đã thu gặt tính mạng một người đang yên đang lành chứ?"

"Thu rồi thì cũng thôi đi, những người này lại không nghĩ tới con cái của mình, không đi oán trách ông trời bất công, ngược lại trách người chết không ra sức. Có đôi khi ta cũng không biết rốt cuộc là mình hồ đồ, hay là bọn họ hồ đồ nữa."

Nói tới chỗ này, Tiễn Lục lại thở dài, dường như có chút tức giận, nhưng lại không biết phát tiết ở chỗ nào.

Từ Hàn nghe tới chỗ này ánh mắt lóe sáng, hắn như ý thức được điều gì, chợt hỏi: "Đại ca không nuốt Thánh dược kia chứ?”

Tiễn Lục nghe vậy sững sờ, lúc này mới nghĩ đến mình lỡ lời.

Thánh dược là vật như tóc trên đầu, mỗi người đều phải ăn vào. Nếu thật sự bị người ta tra được không nuốt Thánh dược thì kết cục chắc chắn là bị chém đầu. Mà người ăn Thánh dược này, nhất định sẽ không nói ra nửa điểm bất mãn đối với vị Thánh hoàng bệ hạ kia. Nhất thời sắc mặt Tiền Lục biến đổi, gã nghĩ nên giải quyết chuyện mình lỡ lời như thế nào. "Nói cái gì vậy, Thánh vật do Hoàng đế bệ hạ ban, ta cảm kích còn không kịp, sao có thể không ăn chứ?"

Tiễn Lục nói xong liên vội vàng khoát tay áo.'Sắc trời không còn sớm nữa, ta phải về trước. Ta nhớ kỹ chuyện ngươi dặn dò. Ngươi yên tâm đi."

Y quả thực có chút bối rối, nghĩ thế nào cũng tìm không ra một lý do thoái thác, chỉ có thể nói như thế, liền muốn mượn cớ rời đi, miễn cho nói nhiều tất bị hớ.

Từ Hàn híp mắt nhìn Tiễn Lục bước nhanh rời đi, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Theo hắn biết, Sâm La điện có một phương pháp hoàn thiện để kiểm tra xem dân chúng có dùng Thánh dược hay không, mà nam nhân này lại có thể tránh được tra xét của đối phương, hiển nhiên trong đó có ẩn giấu mánh khóe.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn khẽ động, thân thể ngay lúc đó lóe lên đi tới trước mặt Tiễn Lục đang vội vàng rời đi, ngăn cản đường đi của đối phương.

Dân chúng tầm thường như Tiễn Lục làm sao có thể chống lại bản lĩnh như Từ Hàn, gã lập tức giật mình, thân thể theo bản năng thối lui một bước, trong miệng hoảng loạn nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Từ Hàn không nói gì, chỉ bình thản nhìn chằm chằm vào đối phương. Sau đó hắn bước từng bước về phía gã.

Trong lòng Tiễn Lục sợ hãi, liên tục lùi lại nhưng cũng mới chỉ lui có bốn năm bước, sau lưng liền truyền đến một tiếng gầm nhẹ.

"Graol"

Tiễn Lục quay đầu nhìn lại, thấy con chó đen lúc nãy đi theo Từ Hàn đã thay đổi bộ dáng, hai mắt đỏ ngầu trợn mắt nhìn mình.

Tiễn Lục bị dọa đến rối loạn trận cước. Gã loạng choạng quỳ trên mặt đất, bắt đầu không ngừng dập đầu về phía Từ Hàn, miệng thì liên tục nói: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân thật sự đã ăn Thánh dược, chỉ là... chỉ là..."

Từ Hàn híp mắt nhìn nam nhân trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là..." Tiên Lục chân chờ một lúc lâu, cũng không nói ra miệng được.

"Làm sao? Muốn ta tự mình động thủ?" Từ Hàn nhìn ra được nỗi sợ hãi của đối phương, hắn cố ý hạ thấp thanh âm xuống, hỏi lần nữa.

Tiễn Lục thân thể chấn động, rốt cuộc cũng không còn lòng dạ giấu giếm, đúng lúc đó nói ra sự thật: "Tiểu nhân không dám, chỉ là lúc mang Thánh dược về nhà vô ý bị chuột nhà tha đi. Tiểu nhân tuy kịp thời ngăn trở, nhưng một viên Thánh dược cũng bị con chuột kia cắn mất một nửa, ta chỉ uống được một nửa viên Thánh dược mà thôi."

Từ Hàn nghe vậy hai mắt nheo lại, nhìn thẳng về phía Tiễn Lục đang quỳ lạy trên mặt đất. Ánh mắt của hắn sáng như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấu được toàn thân đối phương quả thật tản ra một cỗ khí tức âm trâm. Đây chính là dấu hiệu đã nuốt phải Thánh dược, nhưng tâm trí của gã lại dường như không bị Thánh dược ăn mòn. Trong lòng Từ Hàn nghi hoặc, hắn ngồi xổm xuống, một tay đặt lên ngực nam nhân kia.

Trong lòng Tiễn Lục đầy kinh hãi, lại vướng phải sự quỷ dị mà Từ Hàn biểu hiện ra lúc trước. Y không dám nhúc nhích, chỉ có thể lo lắng đề phòng, trên trán hiện đầy mồ hôi.

Từ Hàn đang tinh tế cảm ứng tình trạng trong cơ thể của y, hắn rất nhanh liên nhăn mày lại. Trong cơ thể Tiễn Lục có một cỗ lực lượng không thể hình dung được, chiếm giữ bên trong đan điền và kinh mạch, mà cũng chính vì vậy mà quanh thân y mới tản mát ra khí tức âm lãnh như thế. Cỗ lực lượng kia dường như quá mức nhỏ yếu, sau khi chiếm cứ kinh mạch liên không thừa lực lan tràn đến đầu, Từ Hàn nghĩ tới suy luận của Chu Uyên lúc trước.

Lão nhân kia từng nói qua, bản thân đan dược cũng không có hiệu quả khống chế nhân tâm, mà là một loại chất dẫn có hiệu quả với bí pháp. Từ Hàn dò xét tình trạng cơ thể nam nhân này, lại tinh tế cảm ứng lực lượng chiếm giữ trong cơ thể đối phương một phen, lại phát hiện suy luận của Tiễn Lục cũng không phải là không có căn cứ.

Hắn từ trong cơ thể phân ra một luồng Kiếm ý tràn vào trong cơ thể Tiễn Lục, cẩn thận từng li từng tí tiếp xúc với luông lực lượng kia, phát hiện khi Kiếm ý tràn vào, luồng lực lượng đang chiếm cứ trong cơ thể đối phương run nhè nhẹ, dường như muốn dung hợp với Kiếm ý. Nhưng cuối cùng Kiếm ý lại sinh ra bài xích, luông lực lượng kia từ các nơi trong cơ thể Tiễn Lục ùa đến, tựa như muốn đánh lui Kiếm ý vậy.

Nếu Từ Hàn tiếp tục làm vậy sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể của Tiễn Lục, cho nên hắn vội vàng thu hồi lại kiếm ý.

Tiễn Lục thấy Từ Hàn buông tay ra, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, liền ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Chỉ thấy Từ Hàn vẫn cúi đầu, cau mày trầm tư. Y không nắm bắt được tâm tư của Từ Hàn, cũng không dám vọng động, chỉ có thể đứng ngây tại chỗ như trước.

Kiếm ý của hắn cũng không phải lực lượng do pháp môn đặc biệt sinh ra, nhưng từ biến hóa trong cơ thể của Tiễn Lục lúc nãy có thể thấy được. Lực lượng kia dường như có thể dung hợp với lực lượng đặc biệt trong người, từ đó đạt tới hiệu quả khống chế nhân tâm. Chẳng qua là Tiễn Lục cũng không nuốt đan dược hoàn chỉnh vào, cho nên lực lượng kia không xâm chiếm toàn bộ thân thể của gã, bởi vậy cũng không cách nào hoàn toàn khống chế được.

Từ Hàn đã suy nghĩ rõ ràng mấu chốt của chuyện này, lại lần nữa thò tay đặt lên lồng ngực của Tiễn Lục. Lần này hắn không phóng ra nửa điểm Kiếm ý nữa, mà chậm rãi hút ra một chút lực lượng xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương.

Không phải hắn không có năng lực trừ đi toàn bộ tà lực trong cơ thể Tiễn Lục. Chẳng qua Tiễn Lục có thể sống ở Thượng Vân thành mà không bị người của Sâm La điện phát hiện ra. Chính là dựa vào sự tồn tại của lực lượng này. Nếu hút sạch nó đi, ngược lại khiến đối phương mất đi tâng bảo hộ này, cho nên hắn chỉ lấy một phần nhỏ ra mà cẩn thận quan sát.

Nhưng vừa rồi hắn hút cỗ lực lượng kia vào trong lòng bàn tay, đang muốn đặt nó ở trước mắt quan sát. Vậy mà cỗ lực lượng kia lại bạo động lên, chỉ thấy một đoạn sự vật màu đen nhỏ bé không thể thấy được nhảy lên trên tay hắn, sau đó tựa như cá bay trốn vào trong lòng bàn tay, theo kinh mạch đi về phía trước. Kiếm ý trong cơ thể hắn ở trước mặt cỗ lực lượng kia lại giống như không có gì, căn bản không cách nào ngăn cản được đạo lực lượng nhỏ bé nọ.

Từ Hàn kinh hãi, lập tức vận khởi kiếm ý quanh thân để ngăn cản, thế nhưng lại không hề có chút tác dụng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ lực lượng kia một mực tràn vào trong từng cỗ kinh mạch cơ thể hắn, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Từ Hàn im lặng đứng yên một lúc lâu, cảm ứng kỹ càng biến hóa sau khi cỗ lực lượng kia nhập thể mang đến cho hắn, mà sự thật hắn lại không cảm ứng được chút nào, mà lực lượng kia giống như triệt để biến mất, rốt cuộc không tìm thấy bóng dáng.

Chỉ là trong biến cố này, Từ Hàn lại cảm thấy cỗ lực lượng giống hệt với lực lượng của vị Ma Thần trong cơ thể mình. Chẳng lẽ cái gọi là Thánh dược kỳ thực chính là lực lượng của Cổ ma?

Từ Hàn âm thâm suy nghĩ, lông mày càng nhăn sâu lại.

Mà Tiễn Lục ở một bên thấy Từ Hàn đứng ngẩn người, dường như cũng không có ý gây bất lợi cho mình. Gã chần chờ một hồi, cuối cùng cả gan nhìn Từ Hàn hỏi: "Đại nhân... Đại nhân..."

Lúc này Từ Hàn mới khôi phục lại tinh thần. Hắn nhìn sang Tiền Lục cẩn thận từng li từng tí, nói: "Không còn việc gì nữa. Ngươi đi đi, nhớ rõ hàng năm tới đây giúp ta dọn dẹp phần mộ là được."

Tiễn Lục nghe vậy lập tức như được đại xá. Y vội vàng nói lời cảm tạ với Từ Hàn, sau đó nhanh như chớp quay người rời đi.

Từ Hàn vẫn đứng sừng sững tại chỗ, hắn nghĩ tới đủ loại chuyện lúc trước, trong đầu chợt hiện lên một ý niệm: Tuy Chu Uyên suy luận không sai, nhưng tình trạng của những bách tính này cũng không phải là thứ không thể nghịch chuyển, chỉ cần có thể rút lực lượng của Cổ ma trong cơ thể bọn họ ra...

Từ Hàn nghĩ tới đây sắc mặt trầm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, miệng lẩm bẩm nói: "Hóa ra cái gọi là Thánh dược cũng chỉ có thế mà thôi."

Khi đó mặt đất là màu xám mênh mông, giờ phút này đang phủ đầy tuyết mù mịt...
Bình Luận (0)
Comment