Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 759 - Chương 99: Nhân Tâm Khó Dò

Chương 99: Nhân tâm khó dò Chương 99: Nhân tâm khó dòChương 99: Nhân tâm khó dò

Tuyết rơi mờ mịt không chỉ rơi ở Thanh châu, mà cũng tàn sát bừa bãi khắp nơi trong Đại Chu.

Thành Trường An cũng không ngoại lệ.

Trận tuyết này rơi được ba ngày, công tượng xúc tuyết bận rộn không ngưng tay, nhưng vẫn không thể khôi phục lại hình dạng cũ của cố đô bị chôn vùi bên trong tuyết rơi nhiều như vậy.

Diệp Thừa Thai trở lại phủ Ninh Quốc hầu trong cơn bão tuyết, lão đẩy cửa phòng ra, phu nhân Mục Ân Ân đã yểu điệu vui vẻ đứng trong phủ, thấy Diệp Thừa Đài trở về bà liền tiến lên đón, đưa tay cầm áo nhung trên lưng phu quân nhà mình, sau đó nói: "Phu quân mấy ngày nay bận bịu phân ưu thay bệ hạ, quả thực vất vả, mau vào nhà đi, thiếp thân đã nấu canh gà cho chàng."

"Hạ nhân trong phủ đều được đưa đến phủ Thánh vương làm việc, phủ đệ rộng lớn này chỉ dựa vào một mình phu nhân lo liệu, nàng cũng vất vả rồi." Diệp Thừa Thai nắm chặt tay Mục Ân Ân, chân thành nói.

Mục Ân Ân nghe vậy cúi đầu cười nhạt: "Thiếp chỉ làm thêm vài việc nhà, phu quân có được cơ hội bày mưu tính kế cho bệ hạ, đây là phúc phận phu quân, cũng là phúc phận của thiếp thân."

Hai vợ chồng cứ ngươi một câu, ta một tiếng Hoàng đế bệ hạ, sau đó nhu tình nắm tay, đi vào phủ Hầu gia vắng vẻ.

"Có tin tức gì của đứa bé kia hay không?”

"Ta đã sai người đi tìm, nhưng tạm thời còn chưa có hồi âm."

"Đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là nhận thức có chút cứng nhắc, chàng nói xem nếu như Từ Hàn chỉ là người bình thường, nó muốn như thế nào thiếp cũng theo. Nhưng Từ Hàn là loạn thần tặc tử đối nghịch với Thánh hoàng bệ hạ, Diệp gia chúng ta không tha cho hắn! Chàng phải nghĩ cách nhanh chóng tìm nó trở về, ngàn vạn lần không thể để nó tạo thành sai lầm lớn."

"Ta biết, việc này ta sẽ nhanh chóng làm, không thể lại để cho đứa bé kia càng lún sâu hơn nữa."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lập tức đi tới trước cửa phòng, đẩy cửa phòng ra.

Mục Ân Ân lại nói: "Phu quân nhớ kỹ việc này thì tốt rồi, hôm nay trời lạnh, mau uống chút canh gà đi, thiếp đã chuẩn bị sẵn canh ngon để lên bàn."

Mục Ân Ân nói xong liền xoay người chỉ về chỗ bàn gỗ trong phòng. Nhưng đúng lúc đó, lời nói đến bên miệng bà im bặt, thần sắc trên mặt cũng lập tức biến thành hoảng sợ.

Diệp Thừa Thai đang lau đi vết tuyết trên đầu thê tử cũng nhận ra dị trạng thê tử nhà mình: "Làm sao vậy?”

Lão hỏi như vậy, nhưng đầu lại thuận theo ánh mắt của Mục Ân Ân nhìn vào trong phòng.

"Cha! Mẹt"

Bên cạnh bàn gỗ trong phòng, một vị thiếu nữ áo đỏ buông bát trong tay xuống, lau đi vết nước ở khóe miệng, nhìn vê phía vợ chồng Diệp Thừa Thai vẻ mặt kinh ngạc, vừa cười vừa nói: "Hai người đã về rồi sao?"

Hai vợ chồng sững sờ, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, Diệp Thừa Thai phản ứng đầu tiên, ngữ điệu hơi đắng chát hỏi: "Hồng Tiên, con trở về lúc nào vậy?"

Diệp Hồng Tiên cười khanh khách đứng dậy, cười nói: "Mới vừa rồi."

Hai vợ chồng nhìn nhau muốn nói gì đó, nhưng thanh âm của Diệp Hồng Tiên lại vang lên trước hai người.

"Ừm, canh gà không tệ, hiện tại nên làm chính sự rồi."

Vợ chồng Diệp Thừa Thai lại sững sờ vừa định đặt câu hỏi, nhưng Diệp Hồng Tiên lại nói lân nữa: "Cha mẹ, con xin lỗi rồi."

Lời này vừa nói ra, còn không đợi hai người kịp phản ứng, bọn họ liền cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau đớn, lập tức trước mắt tối sâm, đã mất đi ý thức, thân thể ngã xuống đất.

Sau không biết bao nhiêu thời gian, Mục Ân Ân tỉnh táo lại trong một cơn đau đầu cực độ.

Cảnh tượng đầu tiên ánh vào tâm mắt chính là con gái nhà mình khoanh tay đứng bên bàn gõ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bà. Mặc dù những năm gần đây Mục Ân Ân ở nhà giúp chồng dạy con, từ lâu không quan tâm chuyện tu hành hay quan trường, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Mục vương gia, bà tâm tư kín đáo, rất nhanh liên hiểu được lúc trước hôn mê có khả năng rất lớn là do con gái nhà mình động thủ.

Trong lòng bà cả kinh, đang muốn đứng lên nói cái gì đó thì phát hiện trên người đã bị dây thừng trói chặt, trong miệng cũng bị nhét vải bông. Thông đạo huyệt vị toàn thân cũng bị phong kín, có thể nói không thể động đậy.

Mà trên ghế gỗ bên cạnh bà lúc này cũng truyền đến một trận tiếng vang, bà nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy phu quân Diệp Thừa Thai cũng bị đãi ngộ giống vậy, giờ phút này đang liều mạng giấy giụa.

"Đừng quậy nữa, huyệt vị trên người các vị đều bị ta phong kín rồi, bây giờ cha mẹ dừng lại đi, cả nhà chúng ta phải nói chuyện."

Giọng nói của Diệp Hồng Tiên vang lên, vợ chồng hai người nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, đại khái cũng là biết tình cảnh của mình, liền theo lời Diệp Hồng Tiên, từng người ngừng giãy giụa, sau đó dồn dập ngẩng đầu nhìn nữ nhi nhà mình, thần thái trong mắt vừa hoang mang, vừa lo lắng.

"Đừng nhìn con gái như vậy, con rất rõ ràng bản thân mình đang làm gì." Diệp Hồng Tiên không chịu nổi ánh mắt của cha mẹ mình, nàng xua tay tỏ vẻ ngượng ngùng nói: "Trái lại, sao cha mẹ lại bị Thánh dược kia mê tâm trí vậy?”

Diệp Hồng Tiên vừa rồi đã nghe cha mẹ mình nói chuyện ngoài phòng, hiển nhiên đây không phải bộ dạng mà cha mẹ nàng nên có.

Nghĩ tới đoạn đối thoại cổ quái trước đó của hai người, Diệp Hồng Tiên cũng có chút đau đầu: "Lần này làm con gái tới chính là giúp cha mẹ chạy trốn khỏi ma chưởng. Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng gì, trong thành Trường An khắp nơi đều là tai mắt của Sâm La điện, nếu cha mẹ không phối hợp với con gái mình, đến lúc đó cả nhà chúng ta chỉ có thể kéo chân nhau mà rơi vào tay giặc."

Nói tới chỗ này, Diệp Hồng Tiên lại ngẩn người, bổ sung: "Con biết cha mẹ dưới sự đầu độc của Thánh dược không thể nào hiểu được cách làm của nữ nhi, nhưng xin cha mẹ tin tưởng con một lần, con mang hai người đi Trần quốc, tới đó con nhất định có thể nghĩ biện pháp giúp cha mẹ khôi phục nguyên trạng."

Nói xong lời này, Diệp Hồng Tiên cẩn thận đánh giá hai người, thấy ánh mắt bọn họ có chút nghi hoặc, nàng lại nói: "Thế này đi, con gỡ vải bông trên miệng xuống, có cái gì cả nhà chúng ta từ từ nói."

Lúc đó hai người Diệp Thừa Thai liên tục gật đầu, dường như là tán thành lời của nàng. Mặc dù trong lòng Diệp Hồng Tiên có chút chần chờ, nhưng dù sao cũng là cha mẹ của mình, nàng tin tưởng hai người dù bị Thánh dược mê hoặc, nhưng chắc chắn cũng sẽ không làm ra chuyện "đại nghĩa diệt thân", huống chỉ tu vi của bọn họ đã bị nàng phong kín, nghĩ đến cũng không thể gây ra mầm họa gì. Bởi vậy sau khi nàng hơi chần chờ một chút, nàng vẫn vươn tay tháo vải bông trên miệng Mục Ân Ân xuống.

Nhưng ai ngờ vừa mới gỡ vải bông xuống, Mục Ân Ân xưa nay dịu dàng như thay đổi thành người khác,sắc mặt bà ta âm trâm, ánh mắt ác độc chửi rủa Diệp Hồng Tiên: "Đồ nữ nhi bất hiếu như ngươi! Bị tặc nhân kia mê hoặc tâm trí, còn muốn mê hoặc chúng ta sao?"

"Thánh hoàng bệ hạ là Thiên mệnh chi tử, dù ta và cha ngươi có chết cũng không thể hợp tác với ngươi!"

"Vừa rồi khi ngươi vào cửa ta đã bóp nát Linh phù luyện chế dùng để truyền mệnh, giờ phút này đại quân sắp tới, ngươi cứ chờ chịu chết đi!!!"

Diệp Hồng Tiên cũng không ngờ rằng mẫu thân mình sẽ có một ngày nói những lời này với mình, nàng đương nhiên biết những câu này đều vì Thánh dược mê hoặc tâm trí mà thành. Nhưng nhìn ánh mắt độc ác do mẫu thân đưa tới, trong lòng nàng không khỏi trầm xuống.

Nhưng dù sao nàng cũng cảnh giác rất nhanh kìm nén xao động trong lòng lại, sau đó buông lỏng thần thức cảm ứng quanh người, liên phát giác đúng là có mấy đạo khí tức cường đại đang nhanh chóng bay tới nơi này. Nàng thở dài, nói: "Xem ra chỉ có thể mạnh mẽ bắt lại."

Nàng nói như vậy, liền lần nữa vươn tay ra, bổ một cái về phía cổ hai người, khi đó mắt hai người tối sầm lại, ngất đi.

"Đi thôi." Sau đó nàng võ vỗ tay nói, khi đó một tiếng phượng hót từ trong cơ thể nàng bay vút lên, một con Phương Hoàng Thần điểu to lớn xuất hiện sau lưng nàng, hai chân Phượng Hoàng kia nắm chặt lấy Diệp Thừa Thai và Mục Ân Ân ngửa mặt lên trời thét dài, đến khi Diệp Hồng Tiên nhảy lên lưng thì nó đột nhiên giương cánh, vọt thẳng lên nóc nhà, từ đó một bước lên trời.

Đã bị người của Sâm La điện phát hiện, vậy muốn lặng lẽ rời khỏi thành Trường An đã là chuyện không thể. Diệp Hồng Tiên dứt khoát không như lúc trước, đứng trên người Phượng hoàng kia liền muốn xông ra thành Trường An.

Mấy bóng người dồn dập lao tới, từ dưới đất bay lên trời, nhanh chóng liều mạng xung phong đi tới cửa thành, chặn thiếu nữ này lại.

Cầm đầu là một vị tu sĩ dáng người gầy còm, bên người gã mang theo bốn vị thiếu nam thiếu nữ bộ dáng non nớt.

"Các hạ tưởng rằng dựa vào tu vi Địa Tiên cảnh là có thể tùy ý ra vào Trường An ư?" Tu sĩ gây còm tên là Hắc Sơn, một trong Diêm La Thập Điện của Sâm La điện, cũng là phụ tá đắc lực nhất của Địa Tạng Vương. Giờ phút này gã lạnh lùng nhìn Diệp Hồng Tiên, âm trâm hỏi.

"Hừ!" Diệp Hồng Tiên đã đoán trước sẽ có tình huống này, nàng hừ lạnh một tiếng, ngay lúc đó một thanh trường kiếm hiện lên trong tay.

Hắc Sơn cảm nhận được khí thế cường hãn từ trong cơ thể Diệp Hồng Tiên phát ra, gã nhíu nhíu mày, trong miệng phun ra hai chữ nhẹ nhàng: "Thánh hóa."

Hai thiếu nam thiếu nữ bên cạnh gã nghe vậy hơi chần chờ, nhưng rất nhanh sắc mặt bọn chúng liền âm trâm xuống, thân thể lập tức bắt đầu bành trướng, từng lân giáp màu tím dày đặc quanh thân, sau chớp mắt liền biến thành từng quái vật to lớn cao mười trượng, trên lưng mọc ra cánh xương.

"Đây chính là Thánh hậu trong miệng tiểu Hàn sao?" Diệp Hồng Tiên dùng ngữ điệu khinh miệt nói, thân thể đột nhiên từ trên lưng Phượng Hoàng Thần điểu kia nhảy ra. Mũi kiếm được nàng vung lên phía trước, Kiếm ý hạo nhiên như giang hải trào ra, đối mặt bốn con quái vật to lớn kia.

Khác với Thánh binh Thánh tử chính là, những Thánh hậu này sau khi Thánh hóa không chỉ có được lực lượng gần như Tiên nhân cảnh, đồng thời cũng giữ lại một ít thần trí. Bọn chúng cũng không cứng rắn chống lại sát chiêu của Diệp Hồng Tiên, chỉ thấy cánh xương sau lưng bọn chúng rung lên, thân thể cao lớn không chút cồng kềnh, ngược lại nhanh đến kỳ lạ chạy ra bốn phía, tránh được kiếm phong này.

Sau đó bọn chúng chia ra bốn phía, lại từ bốn phương đánh tới, tốc độ quỷ dị vạch không khí kéo theo từng cái đuôi lửa, mà lực lượng cường hãn càng khiến quyền phong của bọn chúng chưa tới, nhưng uy thế phô thiên cái địa vẫn bao bọc quanh thân Diệp Hồng Tiên, khiến nàng tiến không được thối không xong.

Diệp Hồng Tiên tử thấy thế cũng biết không thể tránh được, nàng dứt khoát hạ quyết tâm, Phượng Hoàng sau lưng giang cánh bay đến, ngăn chặn Thánh hậu đang đánh tới, sau đó mũi kiếm của nàng rung động, quanh thân dâng trào Kiếm ý, như không hề thấy đám Thánh hậu từ hai bên sườn đánh tới, lấy trường kiếm cuốn theo kiếm ý đâm về phía con quái vật trước mặt mình.

Rống!

Một tiếng kêu rên vang vọng, Thánh hậu phía trước liền bị mũi kiếm đỏ thẫm xuyên thủng mi tâm, máu tươi màu tím phun ra, kiếm ý cuồng bạo thuận theo miệng vết thương ở mi tâm dung nhập trong cơ thể, quấy nát lục phủ ngũ tạng của nó. Khi đó nó đã đoạn tuyệt khí cơ, thân thể như con rối đứt dây rơi xuống đất.

Mà bên kia, Diệp Hồng Tiên tuy rằng lệnh cho Phượng Hoàng Thần điểu cuốn lấy một con quái vật trong đó, nhưng hai vị Thánh hậu lại từ hai bên hung hăng nện quyền phong ở hai bên hông Diệp Hồng Tiên. Lực lượng Tiên nhân cảnh tự nhiên không thể khinh thường, sắc mặt Diệp Hồng Tiên cũng lập tức trắng nhợt, trong miệng phun ra một luồng máu tươi.

Nhưng nàng lại giống như không có cảm giác gì đối với chuyện này, lau khô vết máu nơi khóe miệng, sau đó tiếp tục phóng đến hai Thánh hậu kia.

Không thể không thừa nhận chính là Diệp Hồng Tiên biểu hiện ra sự cường đại cùng cứng cỏi vượt xa tưởng tượng của Hắc Sơn, sau khi chém giết một Thánh hậu, lại có một tên bị Phượng Hoàng Thần điểu kia cuốn lấy, Diệp Hồng Tiên lấy một chọi hai tuy rằng trước đó thụ thương mà không cách nào đánh tan hai người trong thời gian ngắn, nhưng Hắc Sơn lại nhìn ra được, Diệp Hồng Tiên có khí tức Tiên nhân cảnh kéo dài, cứ triền đấu mãi, thua cuộc đối với bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vì vậy gã không thể không nhíu mày. Quan hệ giữa Diệp Hồng Tiên và Từ Hàn cũng không phải là điều gì quá bí mật, có thể giữ nàng lại tất nhiên sẽ là quân bài quan trọng để khống chế Từ Hàn trong cuộc chiến trên Đại Uyên sơn sau này. Nhưng đa số tài nguyên Sâm La điện đều trút lên người Thánh vương, khi trận đại chiến đó chưa tới, bọn chúng không nguyện ý vận dụng lực lượng như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hắc Sơn trâm xuống, nhưng chợt khóe mắt gã thoáng thấy hai thân ảnh đang bị hôn mê trong hai chân con Phượng Hoàng Thần điểu kia. Gã nhất thời như nghĩ tới điều gì, ý niệm trong lòng khẽ động, một tay giấu ở dưới cổ tay áo bắt đầu không ngừng biến ảo, từng đạo khí tức tối tăm từ trong cơ thể gã tràn ra, cuốn về phía ba vị Thánh hậu nọ.

Khi đó trong hai vị Thánh hậu đang chiến đấu với Diệp Hồng Tiên có một vị thoát thân mà ra, lại đánh thẳng về phía Phượng Hoàng Thần điểu ở bên cạnh.

Diệp Hồng Tiên hơi sửng sốt, nhưng sau một khắc liền biến sắc, nàng vô thức phát hiện ba tên Thánh hậu này đột nhiên thay đổi trận pháp là muốn hạ thủ với cha mẹ mình, mà hành động tiếp theo của đám Thánh hậu cũng vừa vặn xác minh suy đoán của Diệp Hồng Tiên.

Chỉ thấy hai vị Thánh hậu vây công Phượng Hoàng Thần điểu kia giống như mất đi lý trí, bắt đầu không để ý thương thế quanh thân mình, không ngừng công kích vợ chồng Diệp Thừa Thai đã lâm vào hôn mê trên hai chân Thần điểu.

Lại nói tiếp, con Phượng Hoàng Thần điểu này cũng cực kỳ đặc biệt, nó là Chân linh do Diệp Hồng Tiên ngưng tụ ra. Nhưng sự vật như vậy thường sẽ được tu sĩ đăng lâm Tiên cảnh luyện hóa, dung nhập vào bản thân hoặc là dung nhập vào binh khí thường dùng để hóa thành Kiếm linh. Chân linh đến Tiên nhân cảnh vẫn còn tồn tại độc lập như trước đương nhiên đã ít lại càng ít, mà có thể phát huy ra thực lực có thể so sánh với tu sĩ Tiên nhân lại càng là chuyện chưa từng nghe nói.

Hơn nữa con Phượng Hoàng thần điểu này giống như có linh tính của riêng nó, lớn hơn cả linh tính của hai vị Thánh hậu kia, không tiếc chính mình chịu nhục cũng phải bảo vệ hai người kia dưới bàn chân, nhưng đây dù sao cũng không phải là phương pháp lâu dài, dưới sự ngăn trái đỡ phải này, con Phượng Hoàng Thần điểu lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, ngay cả hào quang màu lửa đỏ trên cánh chim quanh thân cũng ảm đạm đi vài phần, cứ như vậy nhận thua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Diệp Hồng Tiên có tâm cứu viện, nhưng tên Thánh hậu dây dưa với nàng lại như đột nhiên thông hiểu ra, bắt đầu không ngừng tránh né thế công của nàng, đồng thời một khi Diệp Hồng Tiên muốn bứt ra, nó lại tấn công mãnh liệt một trận, dưới liên lụy như thế, Diệp Hồng Tiên không những không thoát thân, ngược lại bởi vì tâm thần không yên bị tên Thánh hậu kia lân lượt nắm lấy cơ hội, trên người cũng có thêm hơn mười vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ.

Lúc này hai vị Thánh hậu vây công Phượng hoàng kia lại tiến công thêm một lượt, Phượng Hoàng Thần điểu phát ra một tiếng rên rỉ, trong quá trình chống cự phần lưng phải bị một xúc tu của Thánh Hậu kia xuyên qua chỗ ngực, máu tươi tràn ra ngoài.

Mà đám Thánh hậu thấy thế thì thế công lại càng lăng liệt, trong nháy mắt con Phượng Hoàng Thần điểu kia cảm thấy đau đớn, một cái xúc tu từ lồng ngực một vị Thánh hậu khác tuôn ra, xông thẳng về phía Mục Ân Ân đang bị Phượng Hoàng Thần điểu bắt lấy.

"Mẹ!" Diệp Hồng Tiên thấy vậy trong lòng khẩn trương, nàng hô to một tiếng sau đó lập tức xoay người tới cứu viện. Mà hành động này rơi vào đúng tâm ý của đám Thánh hậu, bọn chúng thay đổi thế công, xoay người giết về phía nàng. Diệp Hồng Tiên trong lòng chấn động, đang muốn nâng kiếm đối địch, nhưng tên Thánh hậu phía sau lại bắt lấy cơ hội, cánh xương phía sau lưng hóa thành một gai nhọn sắc bén, vạch một cái lên lưng Diệp Hồng Tiên, trên lưng của nàng lập tức bị thủng một vết thương dài một thước, nhìn thấy mà giật mình.

Máu tươi đầm đìa tuôn ra, xâm nhiễm quần áo màu đỏ của nàng, thân thể nàng chấn động, miệng rên lên một tiếng. Mà ba vị Thánh hậu kia lúc này tiến lên, vuốt sắc, xúc tu, cánh xương đều dốc toàn bộ lực lượng, có tư thế muốn một lần bắt được Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên bị thương nặng, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, trong lúc nhất thời căn bản không thể triệu tập nội lực quanh thân cùng chiến một trận, mắt thấy những sát chiêu kia càng lúc càng gần, trong mắt nàng cũng nổi lên vẻ tuyệt vọng.

Âm!

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng kêu dài từ trong miệng Phượng Hoàng Thần điểu vang lên, chỉ thấy ánh lửa quanh thân Phượng Hoàng Thần điểu kia đại thịnh, nó hóa thành một đạo lưu quang vọt thẳng tới Diệp Hồng Tiên, há mồm ngậm Diệp Hồng Tiên đang suy yếu không chịu nổi, muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng đã đến tình trạng như vậy rồi, những Thánh hậu kia há có thể dễ dàng thả bọn họ đi. Sát chiêu trong tay bọn họ lúc đó trút về phía Diệp Hồng Tiên, Phượng Hoàng Thần điểu thấy thế, trong mắt tràn ra một vòng quyết sắc, vậy mà dang hai cánh ra, dựa vào cơ thể mình ngăn lại sát chiêu này thay Diệp Hồng Tiên, mà trên người nó vào lúc đó cũng không tránh khỏi nổi từng vết thương thế nhìn thấy mà giật mình.

Khí tức quanh thân nó thoáng chốc trở nên uể oải, nhưng nhờ có một hơi chống đỡ, nó vẫn dốc hết toàn lực vỗ lên cánh của mình, mang theo Diệp Hồng Tiên cùng vợ chồng Diệp Thừa Thai dưới bàn chân chạy về phía ngoại thành Trường An. Nhưng thương thế của nó quả thực quá nặng, sau khi bay được vài dặm thì không thể chịu đựng được nữa, hào quang trong mắt dần dân ảm đạm, hai cánh đong đưa dần dần trở nên vô lực. Thân thể nó khi đó trầm xuống, ngã thẳng xuống đất.

Ngay một khắc trước khi nó rơi xuống đất, vẫn nhớ tới Diệp Hồng Tiên, thân thể chuyển một cái, để Diệp Hồng Tiên và vợ chồng Diệp Thừa Thai ở trên không, lấy nhục thân của mình đập xuống mặt đất, lại bảo vệ ba người không bị trùng kích quá lớn.

Âm!

Lúc Phượng Hoàng Thần điểu rơi xuống đất liên phát ra một tiếng nổ vang, nó đáp xuống núi rừng bên ngoài thành Trường An, tuyết đọng chồng chất trên mặt đất bị hất lên cao cao, trong lúc nhất thời che khuất toàn bộ núi rừng.

Mà khi đó bốn bóng người không nhanh không chậm rơi xuống chỗ nó rơi.

Sau trăm giây, màn tuyết tản đi, ba quái vật màu tím to lớn dùng thế chân vạc vây quanh Phượng Hoàng Thần điểu yếu ớt nọ, mà Hắc Sơn gầy còm kia thì đứng ở giữa không trung lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng Thần điểu kia cùng Diệp Hồng Tiên chống kiếm hó khăn lắm mới đứng lên được: "Ngươi trốn không thoát đâu, nhưng ngươi không cần lo lắng, tạm thời chúng ta sẽ không giết ngươi, giữ ngươi còn có chút tác dụng."

Diệp Hồng Tiên nghe vậy cười khổ, nàng đương nhiên biết tác dụng trong lời nói của Hắc Sơn là gì.

Chẳng qua là lấy nàng làm mồi nhử để uy hiếp Từ Hàn, hoặc dụ sát hắn. Nàng vốn tưởng rằng khổ tu ở Đại Hạ mấy tháng, rốt cuộc đâm phá gông cùm xiêng xích Tiên nhân cảnh thành công, liên có thể ít nhiều giúp đỡ được Từ Hàn, không ngờ trận chiến đầu tiên đã rơi vào mưu kế của Sâm La điện, ngược lại có khả năng trở thành trói buộc cho Từ Hàn.

Nghĩ tới đây, hai mắt Diệp Hồng Tiên phát lạnh, hiển nhiên đã sinh ra tử chí.

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, để cho eo mình thẳng tắp, ánh mắt lạnh như băng đảo qua từng người một, một chút kiếm ý cuối cùng trong cơ thể cũng tuôn trào ra.

"Ha ha, người Sâm La điện muốn giết, người nào có thể sống, người Sâm La điện muốn sống, sao có thể chết dễ dàng." Hắc Sơn tựa như nhìn thấu tâm tư Diệp Hồng Tiên, gã lập tức nói, ngữ điệu âm lãnh, tựa như quỷ mị thì thâm.

Diệp Hồng Tiên nghe xong lời ấy chẳng những không lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại trên mặt lại nở nụ cười thản nhiên, nàng nói: "Vậy thì thử một lần xem sao."

Hắc Sơn cũng không thích nụ cười như vậy, bởi vì nụ cười này khiến gã không khỏi hoài nghi rốt cuộc có phải là tính toán của mình xảy ra vấn đề hay không. Mà chuyện này đối với người xưa nay luôn tính kế như gã mà nói, có thể coi là một loại khinh nhờn. Gã nhíu mày, nói: "Lên."

Ba con quái vật cao hơn mười trượng như được sắc lệnh, lúc đó gào thét lao thẳng về phía Diệp Hồng Tiên.

Mà lúc này, bất kể là chiến lực hay số lượng của những Thánh hậu này so với Diệp Hồng Tiên đang bị thương nặng mà nói đều khác nhau một trời một vực. Hắc Sơn không nghĩ Diệp Hồng Tiên còn có bất kỳ biện pháp nào chạy trốn ra khỏi nơi này.

Lại có tuyết mù mịt rơi xuống.

Các Thánh hậu đạp tuyết mà lên, những nơi thân hình khổng lồ đi qua, tuyết đọng trên mặt đất một lần nữa bị hất lên, khiến cho tình hình trong vùng núi rừng này lại trở nên mơ hồ không rõ, giống như Giang Nam bị bao phủ trong màn mưa. Diệp Hồng Tiên giơ thanh kiếm trong tay lên, sát khí cuồn cuộn, ánh mắt bình tĩnh.

Hắc Sơn nheo mắt, gã nhìn chằm chằm Diệp Hồng Tiên, cảm thấy quanh thân thiếu nữ kia giờ phút này tràn đầy vẻ thong dong và bình tĩnh đều không phải giả bộ. Nhưng trong lòng gã không ngừng tính toán biến hóa, lại không nghĩ ra được phương pháp để cho Diệp Hồng Tiên phá cục, gã chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đối phương, chân nguyên quanh thân dâng trào, chờ đối phương biểu hiện ra lá bài tẩy của mình, đồng thời cam đoan bản thân có thể làm ra phương pháp ứng đối ngay lập tức.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Trong tuyết như vậy, ba tên Thánh Hậu mang vẻ mặt dữ tợn giết tới trước mặt Diệp Hồng Tiên.

Kiếm trong tay Diệp Hồng Tiên rốt cuộc cũng giơ lên, khóe miệng nàng càng thêm vui vẻ, tựa như bầu trời đầy sao lúc này.

Kiếm kia chậm rãi nhấc lên, chỉ vê phía không phải là ba vị Thánh hậu giết tới, mà chính là cổ của nàng.

Khoảnh khắc đó con ngươi Hắc Sơn đột nhiên phóng đại, cuối cùng gã cũng hiểu được lý do vì sao đói phương lại thong dong như vậy. Để không khiến mình trở thành mồi nhử uy hiếp Từ Hàn, thiếu nữ này lại chuẩn bị tự sát ngay tại chỗ.

Thân thể Hắc Sơn chấn động, gã nhớ rất lâu trước đây, sư phụ gã từng nói với gã những lời này.

"Chu Dịch định lượng, vạn vật đều có thể tính, duy chỉ có nhân tâm khó dò..."
Bình Luận (0)
Comment