Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 760 - Chương 100: Phượng Hoàng Khóc.

Chương 100: Phượng Hoàng khóc. Chương 100: Phượng Hoàng khóc.Chương 100: Phượng Hoàng khóc.

Thái Âm cung là thánh địa mà Nho sinh trong thiên hạ tha thiết ước mơ.

Các sĩ tử áo trắng chuyên nghiên cứu Nho đạo, tìm kiếm con đường trị quốc an dân, các đại huyền sĩ áo đen truy cứu sâu sắc thuật Chu Dịch, tính toán Thiên cơ, mưu cầu khám phá đại đạo.

Hắc Sơn chính là một trong những thành viên của đại huyền sĩ, thuật Chu Dịch quả thực quá mức phức tạp, Hắc Sơn hầu hạ ở bên người Vô Thượng chân nhân khoảng sáu mươi năm.

Trong núi không biết năm tháng, sáu mươi năm chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.

Thuật Chu Dịch của Hắc Sơn tiến bộ thần tốc, vượt xa cùng thế hệ nhưng sư phụ gã vẫn không để gã trong mắt, mỗi lần tính toán Thiên cơ cũng không cho gã tham dự.

Cuối cùng Hắc Sơn cũng mất đi kiên nhẫn, gã quyết định làm gì đó khiến Vô Thượng chân nhân ý thức được sự bất phàm của mình, dạy cho gã phương pháp Chu Dịch thâm ảo hơn.

Chính vì vậy, ngày đó gã tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, thắp hương nấu trà, sau đó một thân một mình mở mệnh bàn, tính toán Thiên cơ.

Kỳ thực cái gọi là phương pháp Chu Dịch chính là thôi diễn số lượng, quá khứ là kết cục đã định số, muốn suy tính cũng không khó, chỉ hao phí tâm lực. Nhưng tương lai lại tràn ngập biến số, muốn đo lường tính toán chính là khảo nghiệm tu vi.

Khi đó ba nước mới lập, tạo thành thế chân vạc. Mà hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp cũng là đại thế của thiên hạ.

Hắc Sơn chuẩn bị suy diễn đến cuối cùng là ai có thể nhất thống thiên hạ, thành tựu cơ nghiệp bất phàm, lấy cái này để giành được sự ưu ái của Vô Thượng chân nhân. Nhưng gã tính toán hết số trời, lại không nhận được kết quả của nó. Vì thế gã ngồi trong phòng của mình, trọn vẹn một năm không bước ra khỏi cửa, đợi đến khi từ Nho sinh phong lưu cao bảy thước mặt mũi đầy sáng sủa hóa thành bộ dáng khô gầy như que củi hôm nay.

Còn đạo châm ngôn mà gã lấy được cũng chỉ có vài chữ ít ỏi - Mười chín là cực.

Hắc Sơn không rõ ý nghĩa thật sự của vài chữ ít ỏi này, lại cảm giác trong cõi u minh có một cỗ lực lượng dẫn dắt. Gã lại tự nhốt mình trong phòng, lại bắt đầu suy diễn, lặp đi lặp lại, chớp mắt đã qua năm năm.

Để báo đáp lại, gã cũng nhận được càng nhiều châm ngôn: Thập Cửu Vi Cực, Thiên Hạ Quy Uyên, Mệnh Tinh Cô Chiếu, Phượng Hoàng Lâm Khư.

Mười sáu chữ này khiến Hắc Sơn tiếp tục rơi vào điên cuồng, gã không rõ những lời này là có ý gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi. Mà dưới nỗi sợ hãi này, rốt cuộc gã vẫn phải đi tìm Vô Thượng chân nhân, cầu giải thích nghi hoặc cho mình.

Vô Thượng chân nhân dường như không hề cảm thấy bất ngờ khi Hắc Sơn tới, y cầm châm ngôn mà Hắc Sơn dùng thời gian sáu năm, hao hết tâm lực tính ra này, trầm mặc một hồi rồi nói: "Thuật Chu Dịch, có thể tính là vạn vật, duy chỉ có nhân tâm khó dò..."

"Ngươi xuống núi đi, đợi đến một ngày, ngươi sẽ gặp một người để ngươi hiểu đạo lý này, hoang mang bên trong lời châm ngôn này cũng sẽ dễ hiểu..."...

Trong thời gian trăm năm Hắc Sơn đi theo Địa Tạng Vương, gã gặp phải rất nhiều người, trong đó cũng không thiếu người hung hãn không sợ chết. Nhưng những người này cũng không đủ để cho gã chấn động lớn như thế.

Gã nhìn thiếu nữ áo đỏ trong tuyết, nhìn Phượng Hoàng Thần điểu đang hấp hối sau lưng nàng.

Gã chợt nhớ tới lời sư phụ đã nói khi gã chuẩn bị xuống núi, cũng nghĩ tới đạo châm ngôn mà gã dùng thời gian sáu năm cùng tâm lực vô tận đổi lấy.

Gã có chút hoảng hốt, nhưng cũng không rõ đạo châm ngôn kia rốt cuộc có liên hệ thế nào với người trước mắt. Thế cho nên khi kiếm của Diệp Hồng Tiên đã vẽ ra một vết máu nơi cổ, gã lúc này mới khôi phục tỉnh thần.

Nhưng lúc này hình như không kịp, cái chết của Diệp Hồng Tiên đã thành định cục.

Hắc Sơn đương nhiên sẽ không áy náy vì cái chết của Diệp Hồng Tiên, thậm chí ngay lúc này kế hoạch bắt sống nàng cũng đã không còn quan trọng. Gã đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ tới đạo châm ngôn lúc trước, nghĩ tới lời nói của sư phụ trước khi mình rời đi, lúc đó lông mày càng nhăn càng sâu.

Gã cũng không xác định được đây có phải là đáp án mình vẫn luôn tìm kiếm hay không, cùng lúc đó, khi gã suy nghĩ tới những chuyện này, kiếm của Diệp Hồng Tiên đã hoàn toàn xẹt qua cái cổ trắng muốt của nàng, máu tươi đỏ thẫm chảy ra, sinh cơ của Diệp Hồng Tiên mất đi với tốc độ cực nhanh.

Nhưng tử vong buông xuống cũng không khiến nàng sinh ra quá nhiều sợ hãi, ngược lại khiến cho nàng bình tĩnh và thoải mái hơn trước nhiều.

Từ lúc mới gặp nhau tới phản bội, rồi đến chia lìa, nàng luôn muốn làm chút gì đó vì Từ Hàn. Thế nhưng do e ngại lập trường khác biệt, hoặc ngại tu vi thấp hơn, mỗi lân đều là nàng khiến hắn phải suy nghĩ.

Nàng cũng không thể nói rốt cuộc là vì sao, nhưng sau khi quen biết Từ Hàn trong thời gian ngắn, nàng đã quyết tâm đưa thân gửi phận vào nam nhân này. Đây là chuyện nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng tựa như trong cõi u minh có dẫn dắt, nàng rơi vào trong số mệnh đã định, mà nàng cũng rất lạ thường, không ghét loại 'vận mệnh” này.

Chỉ là Diệp Hồng Tiên cũng không phải loại nữ nhân chỉ muốn an tâm giúp chồng dạy con trong nhà, nàng càng muốn làm gì đó để giúp được Từ Hàn trong số mệnh này. Vì thế nàng rất cố gắng, hai mươi tuổi đã bước lên Tiên cảnh.

Đây là một việc đáng để kiêu ngạo, không dám nói là sau này có ai đạt tới hay không, nhưng ít nhất trước giờ chưa từng có. Đáng tiếc chính là kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt thực sự quá cường đại, cho dù là Tiên nhân ở trước mặt những kẻ địch này, tu vi cũng không đáng nhắc đến.

Còn bây giờ, một chuyện duy nhất cũng là cuối cùng mà nàng có thể làm cho hắn là không liên lụy đến đối phương nữa.

Nàng đã làm được việc này như mong muốn.

Vì thế nàng rất vui vẻ, khóe miệng nhếch lên ý cười, tay cầm kiếm mềm nhữn rủ xuống. Nàng gắng gượng thong dong ngoái đầu lại nhìn lại cha mẹ vẫn đang hôn mê cách đó không xa, lại nhìn sang Phượng Hoàng Thần điểu gần kề tử vong cùng với mình.

"Thật có lỗi..."

Nàng nói xong, hai mắt chậm rãi nhắm lại, thân thể ngã ngửa xuống đất. Bộ quần áo màu đỏ kia tung bay trong tuyết lớn tăm tối, tựa như một ngọn lửa...

Một ngọn lửa nóng rực, rồi lại sắp dập tắt.......

Tử vong đối với Diệp Hồng Tiên mà nói là một trải nghiệm khó khăn.

Ít nhất trong trí nhớ của nàng, tử vong như vậy là lần đầu tiên từ khi chào đời tới giờ. Không có đau khổ như trong tưởng tượng, ngược lại là bình yên an tường, thân thể của nàng rơi xuống, trong đầu lại bắt đầu không ngừng hiện lên tình cảnh trước kia.

Trong bóng đêm ở Hoành Hoàng thành, nàng và Từ Hàn sóng vai mà đi; trên Linh Lung các cảnh tuyết trắng mênh mông, nàng cùng hắn ngồi trong đình ngắm cảnh, vừa cười vừa nói. Đêm mưa ở Thiên Sách phủ, Phu tử chỉ ra ngoài cửa sổ, nói ra chút lời mà nàng cũng không biết đúng hay sai, nhưng lại như rất quan trọng. Hay là lúc nhỏ ở nhà hồ nháo, bộ dạng phụ thân tức giận nhưng lại không đành lòng trách mắng.

Hết thảy mọi thứ như lưu ảnh lướt qua, rồi lại im bặt dừng lại.

Âm.

Một tiếng vang nhỏ, thân thể Diệp Hồng Tiên rốt cuộc cũng nặng nề ngã xuống đất.

Nàng nhắm hai mắt lại, tuyết bụi bay đầy trời, ngọn lửa sáng rực thiêu đốt trên cõi đời cuối cùng cũng dập tắt.

Cách đó không xa, Phượng Hoàng Thần điểu nhìn thấy hết thảy, nó ngẩng đầu lên, cao giọng bi minh, thanh âm vang vọng ở vùng thiên địa này, bi thiết uyển chuyển, như khóc như tố.

Hắc Sơn lúc này rốt cuộc phục hồi tinh thần, gã cụt hứng lắc đầu, đang muốn gọi những Thánh hậu kia rời đi.

Gã biết rõ Diệp Hồng Tiên vừa chết, con Phượng Hoàng kia cũng sẽ dần dần tiêu tan, vê phần vợ chồng Diệp Thừa Thai, không có Diệp Hồng Tiên thì vợ chông bọn họ đã mất đi công dụng với Sâm La điện, sống chết cũng không còn quan trọng nữa.

Nghĩ tới những điều này, gã rảo bước, đang muốn rời đi.

'Oanhlll"

Lại là một tiếng rên rỉ cao vút vang lên, bước chân Hắc Sơn treo trên bầu trời, thần sắc biến đổi.

Gã bỗng nhiên quay đầu, vì thế một tình cảnh nhất định khiến gã suốt đời khó quên liên hiện lên trong tầm mắt.
Bình Luận (0)
Comment