Chương 101: Mệnh Tinh Cô Chiếu!
Chương 101: Mệnh Tinh Cô Chiếu!Chương 101: Mệnh Tinh Cô Chiếu!
Theo suy nghĩ của Diệp Hồng Tiên, cái chết có lẽ là yên lặng vĩnh hằng, không cần tỉnh lại nữa.
Khi những lưu ảnh quá khứ kia biến mất, thân thể của nàng đã rơi xuống mặt đất.
Như vậy tựa như ngủ say, không có cảnh vật nào nữa lại chỉ kéo dài không đến một hơi thở, sau đó đau đớn vô biên bắt đầu bay lên từ trong đầu Diệp Hồng Tiên, nàng muốn giãy giụa nhưng không thể động đậy.
Hình ảnh mới bắt đầu thoáng hiện trong đầu nàng, nhưng so với các hình ảnh lúc trước, những hình ảnh này lại khiến cho nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nàng nhìn thấy trong bóng tối đầy trời cuồn cuộn, một người cầm đao phóng lên trời, ánh đao trắng như tuyết kia phá tan bóng tối, cũng chém vỡ vô số oan hồn kêu rên. Tất cả đều trở nên sáng sủa, bóng tối tản đi, bầu trời đây sao sáng rạng, lại chiếu rọi thế gian. Chỉ có bóng người cầm đao kia bị bóng tối vô tận bao phủ, không ngừng hạ xuống vực sâu không thấy đáy...
Nàng nhìn thấy một con ác ma toàn thân tràn ngập tử khí, đôi mắt đỏ như máu tàn sát bừa bãi trong tinh không, một bàn tay khổng lồ chợt vươn ra, chấn nhiếp tên ác ma kia, sau đó vô số ánh sao vọt tới. Vô số bóng người khổng lồ hiện lên quanh bàn tay ác ma, ánh mắt bọn họ âm trầm, bầu không khí trang túc, giống như là muốn tiến hành một số nghi thức trang nghiêm nào đó. Sau đó ác ma không ngừng gầm thét, bị bàn tay khổng lồ áp chế, nhốt ở chỗ sâu trong thiên địa này...
Nàng nhìn thấy một tòa Thần sơn cao vút trong mây, Thân cung nguy nga đứng sừng sững, bảy ngôi sao lấp lánh, vĩnh viễn soi sáng tòa Thần cung này. Một tiếng kêu dài thê lương từ trong Thần cung vang lên, sau đó một con Phượng Hoàng toàn thân dục hỏa từ trong Thần cung đó lao ra, hóa thành một đạo lưu quang trốn vào trong tinh không kia...
Diệp Hồng Tiên chưa từng thấy hình ảnh như vậy, nhưng sau khi tận mắt thấy cảnh này, cả người nàng lại bắt đầu run rẩy, nước mắt không kiêm được từ trong hốc mắt tuôn ra. Nàng không thể nói ra vì sao, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi đau khó che giấu.
Mi tâm của nàng dần dần nứt ra một vệt kim tuyến, một ngọn lửa màu vàng lớn chừng ngón cái từ trên kim tuyến chỗ mi tâm nàng tuôn ra.
Ngay khi ngọn lửa này vừa xuất hiện, tuyết đọng xung quanh núi rừng lập tức bị hòa tan, biến thành làn khói trắng bốc lên. Nhiệt độ không khí trong núi rừng đột nhiên tăng lên, ngay lúc đó cả vùng đất bị bao phủ trong hơi nước mông lung. ....
Chứng kiến tình hình này, sắc mặt Hắc Sơn trở nên cực kỳ khó coi. Đương nhiên gã không cách nào hiểu được rốt cuộc tình hình trước mắt từ đâu mà ra, nhưng vẫn có thể cảm giác được một luồng sức mạnh đáng sợ từ ngọn lửa màu vàng kia tràn ra. Đừng nói là gã, chính là ba vị Thánh hậu không sợ chết xung quanh kia lúc đó đều lộ ra vẻ sợ hãi, từng tiếng gầm nhẹ như dã thú vang lên từ trong miệng những quái vật khổng lồ kia, như là đang cảnh giác cái gì đó.
Mà đây mới là bắt đầu của sự việc.
Khi đó Diệp Hồng Tiên đã ngã xuống đất đột nhiên chậm rãi đứng lên, mặc dù hai con ngươi nàng vẫn nhắm chặt, nhưng Hắc Sơn vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, vừa rồi Diệp Hồng Tiên rõ ràng đã đoạn tuyệt sinh cơ, khí tức quanh thân vậy mà bắt đầu trở nên mãnh liệt như có thời gian đảo ngược, thậm chí gã còn có thể nghe thấy trong mũi của Diệp Hồng Tiên truyền đến hơi thở càng càng càng bình ổn.
Hắc Sơn sống nhiều năm như vậy, đã gặp nhiều chuyện kỳ quái trên thế gian này, nhưng gã lại chưa từng nghe qua chuyện chết rồi phục sinh, huống chi cảm giác áp bách thật lớn trong ngọn lửa màu vàng kia truyên đến càng khiến tâm thần gã rung chuyển, gã căn bản không rảnh đi suy nghĩ châm ngôn, thuật Chu Dịch gì đó. Gã vươn ngón tay ra chỉ thiếu nữ nhắm mắt đứng ở chỗ kia, rống lớn: "Nhanh! Giết nàng cho tai"
Ba quái vật to lớn kia không nghe theo mệnh lệnh của Hắc Sơn, trên mặt chúng nó lộ vẻ chần chừ, càng tràn đầy sợ hãi đối với Diệp Hồng Tiên.
Đây cũng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Hắc Sơn hiểu rất rõ bản tính của những quái vật màu tím do Thánh hậu hóa thành này. Bọn chúng cực kỳ khát máu, ngoại trừ hủy diệt và giết chóc ra thì không còn bất cứ thứ gì có thể làm cho bọn chúng cao hứng cả. Nếu không phải có bí pháp khống chế thì đã không còn chuyện gì có thể làm cho bọn chúng cao hứng nữa rồi. Thậm chí đám quái vật này còn rất có khả năng tự giết lẫn nhau, Hắc Sơn tạo ra bọn chúng cũng chưa từng cảm nhận được vẻ sợ hãi như vậy từ trên người đám quái vật này. Nhưng hiện tại, loại tâm tình này lại xuất hiện bởi vì một thiếu nữ đã chết mà được phục sinh.
Quanh thân Diệp Hồng Tiên càng phát ra khí tức cường đại, Hắc Sơn biết một khi để thiếu nữ trước mặt tỉnh lại, gã tuyệt không có phần thắng. Gã nhíu mày, từng đạo khí tức đen tối từ trong cơ thể tuôn ra, những quái vật màu tím dưới khí tức này khống chế rốt cuộc vượt qua sợ hãi trong lòng, phát ra một tiếng gầm giận dữ bắt đầu đánh về phía Diệp Hồng Tiên.
Âm!
Còn lúc này, con Phượng Hoàng sau lưng Diệp Hồng Tiên lại phát ra một tiếng oanh minh cao vút, nó giương cánh bay tới trước người nàng, giang hai cánh của mình ra muốn bảo vệ cho chủ nhân mình. Đồng thời ngọn lửa màu vàng kia cũng như có cảm giác chui vào trong cơ thể của Phượng Hoàng.
Âm!
Một cơn sóng nhiệt thật lớn từ trong cơ thể Phượng Hoàng nổ bung ra, thân thể là Chân linh của nó vốn hư vô dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được ngưng thực, liệt hỏa hung hãn trong nháy mắt từ trên thân nó bốc lên. Ngọn lửa màu vàng dập dờn, những nơi đi qua, vạn vật đều bị đốt thành tro bụi, ngay cả ba con quái vật màu tím tu vi đủ để địch nổi với Tiên nhân kia dưới ngọn lửa màu vàng này cũng không chống đỡ nổi ba hơi thở, nháy mắt liền tan thành tro bụi.
Hắc Sơn không ngờ Diệp Hồng Tiên lại có lực lượng cường đại như vậy, trong lòng gã thầm kinh hãi, cũng biết không làm được gì, sau khi nhìn Diệp Hồng Tiên một cái thật sâu, vội vàng hóa thành một luông khí đen chạy về hướng thành Trường An.
Phượng Hoàng toàn thân bao phủ hỏa diễm màu vàng nhìn phương hướng Hắc Sơn bỏ chạy, hơi do dự nhưng khi đó vẫn xoay người lại, về bên cạnh Diệp Hồng Tiên.
Nó nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ khuôn mặt của thiếu nữ nọ, ngọn lửa màu vàng đủ để thiêu đốt Thánh hậu lại không cách nào tạo thành nửa điểm thương tổn đối với nàng, Phượng Hoàng quay quanh Diệp Hồng Tiên một hồi, sau đó lại là một tiếng hót dài, lập tức hóa thành một đạo lưu quang trốn vào mi tâm thiếu nữ.
Ở giữa mi tâm trên gương mặt như vẽ của thiếu nữ áo đỏ ngay lúc đó nổi lên một đường vân chu sa hình ngọn lửa.
Lập tức, sóng nhiệt đầy trời thu liễm, hỏa diễm vàng óng tán đi, bụi tuyết mù mịt lần nữa rơi xuống.
Hai con ngươi Diệp Hồng chậm rãi mở ra, trong con ngươi như ngậm thu thủy chợt lóe lên ánh lửa. Nàng giống như không hề phát giác đến mọi chuyện vừa mới phát sinh, nhìn núi rừng hỗn độn trước mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc. Mà ngay lúc trong lòng nàng kinh ngạc, thậm chí còn không biết rõ vì sao mình chết rồi sống lại, một luông hào quang chợt chiếu xuống.
Diệp Hồng Tiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời tối tắm mờ mịt có một ngôi sao lấp lóe, dưới luồng ánh sao kia, một lão nhân chậm rãi hạ xuống trước mặt nàng.
Nàng chưa từng thấy vị lão nhân này bao giờ, mái tóc dài trắng muốt, mặc một bộ trường sam trắng như tuyết. Lão tắm rửa ánh sao chậm rãi hạ xuống trước mặt nàng. Diệp Hồng Tiên trâm mắt nhìn đối phương, có chút cảnh giác, càng nhiều hơn là nghi hoặc.
"Là ngươi cứu ta?" Nàng hỏi như thế. Bởi vì nàng nhớ rõ mình đã chết, nhưng giờ phút này lại sống sờ sờ đứng ở chỗ này, giống như đủ loại chuyện phát sinh lúc trước chỉ là một giấc mộng bình thường. Bất kể là ai đối mặt với biến cố như vậy đều sẽ không thể tránh khỏi sinh ra điểm khả nghị, lại hoang mang khó hiểu.
Lão nhân mỉm cười nhìn nàng, lắc lắc đầu: "Phượng Hoàng sao có thể chết được? Một lần chết là một lần Niết Bàn. Vạn vực tinh không, người nào có thể giết được ngươi?"
Diệp Hồng Tiên nghe vậy trong lòng sinh ra một cảm giác phiền muộn không nói nên lời, nàng nhớ tới cảnh tượng trong giấc mộng kia, cố nén buồn rầu, trầm mắt hỏi lại: "Ngươi là... 2"
Lão nhân nói: "Cũng coi là cố nhân."
"Cố nhân?" Diệp Hồng Tiên nhíu mày, nàng cẩn thận lục tìm trí nhớ của mình, nhưng lại không có nửa điểm ấn tượng về lão nhân này, vì thế ánh mắt nàng nhìn về phía đối phương càng thêm cảnh giác.
Lão nhân đắm chìm trong ánh sao như nhìn thấu tâm tư của nàng, cũng không vì thế mà sinh ra nửa phần bất mãn, ngược lại vui vẻ giữa hai hàng mi càng sâu. Lão nói: "Có lẽ ngươi chưa từng gặp ta, nhưng hẳn là có nghe nói về ta."
Lão nhân nói ra chỗ này hơi dừng lại một chút, sau đó mới nói: "Ta tên là... Ngụy Trường Minh."
Con ngươi Diệp Hồng Tiên đột nhiên phóng đại, nàng nhìn lão già trước mặt với vẻ không thể tin nổi, trong lòng kinh hãi. Đương nhiên nàng từng nghe ba chữ Ngụy Trường Minh này, Từ Hàn đề cập tới cái tên này không chỉ một lần, chỉ có điều rõ ràng lão nhân này đã bị người giám thị đón tới vạn vực tinh không, sao lại xuất hiện ở đây?
Diệp Hồng Tiên sinh xưa nay tâm tư kín đáo, nàng dân dần phục hồi tinh thần từ biến cố trước đó, ánh mắt cảnh giác cũng không vì lão nhân tự nói với bản thân mà lơi lỏng nửa phần, ngược lại tiếp tục truy hỏi: "Nguy tiên sinh rõ ràng đã nhảy ra khỏi thế giới này, đi tới vạn vực tinh không, sao ngài ấy lại có thể về tới nơi này, sao ta có thể tin ngươi được?"
Lão nhân khẽ mỉm cười với nàng, nhưng chưa từng hồi đáp lại vấn đề của Diệp Hồng Tiên, vào lúc đó chậm rãi giơ nắm tay ra, đưa tới trước mặt nàng.
Sau đó lão cười nói: "Ta nhận ủy thác của người khác tới đây trả lại vật ấy cho ngươi. Ngươi có tin ta hay không, cuối cùng phải thấy qua vật ấy rồi mới nói."
Diệp Hồng Tiên nhíu mày càng sâu hơn, nàng không nhớ là có ai thiếu nợ mình, hơn nữa thứ này còn cần nhân vật như Ngụy tiên sinh tự mình tới trả. Nhưng lúc đó nàng vẫn tạm thời đè nghi hoặc trong lòng xuống, đưa mắt nhìn bàn tay của lão nhân kia vươn tới.
Chỉ thấy cánh tay kia chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay có một điểm sáng nhỏ bằng hạt gạo nhảy nhót. Diệp Hồng Tiên hơi sững sờ, theo bản năng duỗi tay ra tiếp xúc với vật đó.
Nhưng nàng vừa đụng phải điểm sáng kia, nó giống như tìm được cố nhân xa cách lâu ngày mới gặp lại, chợt phát ra hào quang mãnh liệt. Ánh sáng rực rỡ chiếu vào đôi mắt Diệp Hồng Tiên, thiếu nữ sững sờ nhìn vật kia, một loại cảm xúc không nói rõ được chợt cuộn trào trong ngực nàng.
Nàng cảm thấy hình như mình đã từng thấy thứ này ở đâu rồi, chói mắt như vậy, xinh đẹp như thế.
Giống như minh châu trong thương hải, cũng như ngôi sao treo trên trời đêm...