Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 762 - Chương 102: Ba Người Vì Nhiều Người

Chương 102: Ba người vì nhiều người Chương 102: Ba người vì nhiều ngườiChương 102: Ba người vì nhiều người

Trời vẫn là trời xanh như cũ.

Nhưng đất đã không còn là non sông tươi đẹp nữa, mà là một mảnh hắc ám mênh mông bát ngát, như là vực sâu không thấy đáy.

Từ Hàn lấy từ trong lòng ngực ra một đồng tiên, nhẹ nhàng ném tới bóng tối dưới chân, đồng tiền kia nhanh chóng rơi xuống, sôi trào bên trong vực sâu, cuối cùng biến mất ở sâu trong bóng tối không thể nhận ra. Hắc ám giống như đầu cự thú to bằng trời, nhìn chăm chú vào nơi đây.

Nơi này chính là Thập Vạn Đại Sơn.

Trong lòng Từ Hàn có chút bỡ ngỡ, hắn khó mà tưởng tượng được đến tột cùng là thân thông phương nào mới có thể chuyển thế giới rộng lớn vô ngần như vậy vào trong chiếc hộp gỗ nho nhỏ phía sau lưng mình. Hắn cũng khó có thể tưởng tượng, ở sâu trong vùng tăm tối này rốt cuộc cất giấu những thứ gì.

Hắn hít sâu một hơi, ép buộc chính mình thu hồi ánh mắt đang rơi vào phương thiên địa này, sau đó liền thôi động lực lượng quanh thân bay tới phía cuối phương thiên địa này, hướng cực tây Côn Luân.

Hắn biết tất cả mọi thứ đều sẽ được giải đáp khi mình tới đó. Chỉ là hắn cũng mơ hồ có dự cảm, một khi hắn tới được chỗ đó, chỉ sợ quấy nhiễu càng lớn hơn cũng sẽ xuất hiện.

Nhưng Phi Liêm nói rất đúng, nếu vận mệnh của hai tộc Nhân Yêu đều đã gánh trên vai Từ Hàn, vậy hắn sẽ không còn đường lui. Tìm hiểu rõ mình là cái gì, mới có thể buông tay đánh cược một lần. Nghĩ đến điều này, hai mắt hắn trâm xuống, tốc độ bay về phía tây lại tăng lên mấy lần. ...

Trong phủ Tần vương của Trần quốc, Chu Uyên có chút râu rĩ không vui nhìn tuyết rơi ngoài phòng.

Thật ra lão là một người rất đơn giản, đều đơn giản hơn so với Diệp Hồng Tiên, Từ Hàn hoặc bất kỳ người nào mà hắn quen biết .

Lão không có thù nước hận nhà, không có nhi nữ tình trường, đối với lão mà nói, mỗi ngày ăn uống no đủ, có thể tính mạng vô ưu chính là chuyện tốt nhất. Trước đây lão cũng từng gánh vác mối hận diệt môn, nhưng Sâm La điện đã thay lão báo thù. Cho nên vì ghi nhớ đến ân tình này, về sau lão giúp Sâm La điện nghiên cứu bán yêu, cũng chỉ là muốn báo ân cùng với thực sự không có chỗ để đi, còn không bằng sống tạm như vậy, dù sao Sâm La điện đối đãi với lão không tệ. Tuy tu vi không cao, nhưng địa vị cũng tương đương với Phán quan dưới trường Diêm La điện.

Chu Uyên ngây người như vậy năm mươi năm.

Sau đó lão liền gặp được đoàn người Từ Hàn, từ sợ hãi ban đầu đến sau lại mừng thầm, Chu Uyên thoáng nhìn thấy vận mệnh của mình đang chuyển hướng ở tuổi tác xưa nay hiếm.

Lão không thích làm việc ở Sâm La điện, tuy thích nghiên cứu Yêu vật nhưng điều này không có nghĩa là lão thích giết người, cũng chả có hứng thú đối với cái gọi là bá nghiệp vương triều. Chỉ là cũng giống như rất nhiều người, khi ngươi không giết người, ngươi sẽ phải chết, lão không chút do dự lựa chọn vận mệnh của mình. Mà Từ Hàn cướp lão đi, lão có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Sâm La điện.

Đương nhiên kế hoạch ban đầu của lão không phải đi theo đám người Từ Hàn, nhưng do vận mệnh sắp xếp, lão lại gặp phải tiểu Mười chín.

Cô bé cả người lộ ra vẻ cổ quái không hiểu sao lại nhận lão làm sư phụ. Nàng dùng mọi cách bảo vệ lão, cũng không biết rốt cuộc là quá lâu rồi không cảm nhận được sự thật lòng của người bên ngoài, hoặc là thật sự bị Mười chín làm cảm động. Sau một phen giãy giụa, Chu Uyên thản nhiên tiếp nhận một thân phận bị người cưỡng ép như vậy. Lão rất hưởng thụ cuộc sống như thế, theo lão thấy thì sống một ngày cũng hơn việc ngây người ở Sâm La điện tối tăm không ánh mặt trời.

Nếu như có thể lão đương nhiên nguyện ý ở cạnh Mười chín, tuy chưa chắc có thể bảo vệ được đối phương, cũng không thể dạy cho Mười chín công phu chân chính, nhưng lão vẫn muốn ở cạnh cô bé này.

Chỉ là lão đã bảy mươi tuổi, tu vi thấp tẹt, hơn nữa năm rộng tháng dài nằm trong Sâm La điện, bị những Yêu khí kia ăn mòn thân thể, lão biết thân thể mình đã sắp tới cực hạn có thể đi tới. Đương nhiên có lẽ lão còn có thể chống cự được một năm nửa năm, nhưng sau đó thì sao?

Nói thật lão cũng không quá coi trọng Từ Hàn, bởi vì lão biết rõ sự cường đại của Sâm La điện, không thể tưởng tượng được một khi Sâm La điện thống trị thế giới này, đám người Từ Hàn kia sao lại có chỗ dung thân. Lão cũng từng hảo tâm khuyên bảo Mười chín, nhưng tiểu gia hỏa này mặc dù cực kỳ kính trọng Chu Uyên, nhưng trong chuyện này lại vô cùng kiên quyết.

Chu Uyên không muốn làm ra chuyện khiến cô bé kia mất hứng, nhưng đã làm sư phụ của đối phương, đương nhiên phải suy nghĩ cho tương lai của nàng. Chu Uyên không có tu vi thông thiên, sau khi rời khỏi Sâm La điện cũng không có quyên thế gì đáng nói. Nhưng dù sao lão cũng từng là người phụ trách những cửa ải quan trọng nhất để tạo ra Thánh tử. Ví dụ như Khốn Long Tán vậy, lão cũng cất giấu một số hậu chiêu cho bản thân.

Chu Uyên nghĩ tới đây chợt thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược màu tím đặt ở trước mắt mà cẩn thận đánh giá. Ánh mắt lão trở nên phức tạp, sâu trong con ngươi dường như còn cất giấu giấy giụa cực lớn.

"Sư phụ!" Nhưng vào lúc này, từ hướng cửa phòng truyền đến thanh âm ngọt ngào của Mười chín.

Chu Uyên giật mình một cái, vội vàng thu viên thuốc kia vào trong tay áo của mình, sau đó ngẩng đầu lên. Mà lúc này, Mười chín cũng đã nhảy nhót đi tới trước mặt lão.

"Sao ngươi lại tới đây?" Chu Uyên thuận miệng hỏi, dùng cách này che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình.

Tiểu Mười chín không nghi ngờ gì, cười híp mắt đáp lại: 'Rảnh rỗi không có việc gì, nên muốn tới gặp sư phụ.' Nói xong nàng liền gật đầu, cẩn thận quan sát Chu Uyên, sợ đối phương sẽ lộ vẻ không vui.

Từ sau khi tới Trân quốc, từ khi theo sư phụ tu hành trong đêm tới nay, lão đã lập một quy củ với nàng, thường ngày không có việc gì sẽ không thể tới tìm lão. Mười chín hôm nay nhất thời hưng phấn, đã tới nơi này, nhưng lại nhớ tới lời sư phụ dặn dò buổi tối, cho nên không khỏi có chút chột dạ, sợ Chu Uyên vì vậy mà tức giận.

Chu Uyên có suy nghĩ, cũng không phát giác được điểm khác thường của Mười chín, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, lên tiếng: "À."

Mười chín thấy Chu Uyên phản ứng lạnh lùng như thế, thâm cho rằng lão đang nổi giận với mình, trong lòng nàng căng thẳng, vội vàng từ phía sau lấy hộp cơm đặt tới trước mặt Chu Uyên, nói: "Sư phụ mỗi ngày vất vả, Mười chín muốn mang cho sư phụ một ít đồ ăn, sư phụ chớ giận, Mười chín lập tức đi đây."

Dứt lời, Mười chín đặt hộp cơm xuống, xoay người bỏ chạy như bay ra khỏi gian phòng Chu Uyên. Chu Uyên vẫn chưa nổi giận, chỉ là nghĩ tới chuyện trước đó, thấy Mười chín như thế tự nhiên là có chút khó hiểu, nhưng đợi lão phục hồi tinh thần lại, cô bé kia đã sớm nhanh như chớp bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Thế nhưng Chu Uyên cũng đã quen với chuyện đệ tử của mình tùy hứng như vậy. Lão không để ý, lắc đầu rồi nhìn về phía hộp cơm Mười chín đưa tới. Sau khi mở ra, một bát canh gà nóng hầm hập xuất hiện trước mắt Chu Uyên.

Chu Uyên sửng sốt, bưng canh gà còn có chút nóng lên đặt vào chóp mũi ngửi, lão lập tức lộ ra ý cười. Mà cảm thụ được hơi nóng từ trên bát truyền đến, ngay cả khoảnh khắc đó hàn ý ngoài cửa sổ cũng tựa như biến mất không thấy.......

"Lại muốn đi dạy Mười chín đao pháp sao?"

Đêm dần khuya, tuyết cũng dần dần nhỏ lại.

Nhưng nó sẽ không dừng lại, tựa như luôn tiếp tục như vậy, cho đến khi bao phủ toàn bộ thế giới.

Tần Khả Khanh ngồi bên cửa sổ nhìn Tô Mộ An sắp xếp lại mọi thứ chuẩn bị đi ra cửa, mở miệng hỏi.

Bước chân của thiếu niên kia dừng lại, gã cũng nhìn về phía Tần Khả Khanh rồi gật đầu: "Ừm, đã ước định với Mười chín rồi, sau này mỗi ngày đều dạy nàng đao pháp."

Trên mặt Tần Khả Khanh mang theo vẻ bình tĩnh không nhìn thấu, nàng cũng khẽ gật đầu.

Sau đó lại chợt hỏi: 'Làm xong những việc này, ngươi cũng muốn đi phải không?"

Tô Mộ An ngẩn người, gã đương nhiên biết rõ ý trong lời nói của Tần Khả Khanh. Tô Mộ An xưa nay không có bất cứ lòng dạ nào hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng gã vẫn nói: "Đám người Sở đại ca đều đi rồi, tuy không giúp được gì nhưng ta cũng muốn đi một chuyến."

Tần Khả Khanh từ chối cho ý kiến gật đầu lần nữa, sau đó thở dài nói: "Thật tốt."

"Khả Khanh tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, các chủ đại nhân thông minh như vậy, chúng ta nhất định có cách đối phó bọn chúng." Cho dù Tô Mộ An lúc này cũng nhận ra tâm tình Tần Khả Khanh không tốt, gã vội vàng an ủi. Nhưng lời nói ra khỏi miệng, có vẻ như gã cũng không có chút tin tưởng, lời nói đến cuối cùng lại càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Trên mặt Tần Khả Khanh lộ ra ý cười hiếm thấy, nàng mở miệng nói: "Mộ An, ngươi thật sự không biết nói dối."

Tô Mộ An cũng không hiểu nổi lời này của Tần Khả Khanh rốt cuộc là đang khen hay chê bai mình, chỉ là bị người đâm xuyên lời nói dối. Sắc mặt gã không khỏi đỏ lên, có chút lúng túng.

Tần Khả Khanh cũng nhìn thấu điểm ấy. Nàng quay đầu nhìn tuyết mỏng ngoài cửa sổ, lại nói: "Ta thân mang Long khí, lại là thân thể bán yêu, đi chỗ đó chỉ thêm phiền phức, nếu ngươi đã tới thì bù lại phần tiếc nuối không thể giúp gì của ta, được không?"

Tô Mộ An gật đầu lia lịa, tính tình của gã là như vậy, chuyện bằng hữu nhờ chỉ cần đủ khả năng thì cho tới bây giờ là ai gã cũng không cự tuyệt. Là đao khách, hoặc có thể nói với tư cách là con cháu của vị đao khách đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, Tô Mộ An cảm thấy gã nên làm như vậy.

"Đi đi, tiểu Mười chín còn chờ ngươi kìa." Tân Khả Khanh nhận được câu trả lời của mình liền mỉm cười, nói với Tô Mộ An.

Tô Mộ An không nghi ngờ gì, lùi lại phía sau cửa phòng.

Mà ở trong phòng, sau khi gã đi được một lúc lâu, Tân Khả Khanh vẫn duy trì dáng vẻ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích tựa như tượng điêu khắc.

Sắc trời tối dần, thế giới ngoài phòng tối đen như mực.

Tần Khả Khanh nhìn ra ngoài phòng, đôi mắt của nàng phản chiếu bóng đêm ngoài cửa sổ, hai con ngươi cũng dần dần trở nên đen kịt, không còn một chút tròng mắt trắng dã nào.

Nàng hạ giọng, ngữ điệu lạnh như băng: "Lần này, ta nhất định có thể giúp được ngươi." Dứt lời, khí tức quanh thân nàng càng thêm âm lãnh, dường như nối liền thành một mảnh với trời đất ngoài cửa sổ. Giờ phút này, có vẻ nàng đã không còn là Tần Khả Khanh nữa, mà là vị nữ đế Vũ Văn Nam Cảnh tay cầm thiên hạ Đại Chu kia. ...

Thời hạn ba tháng mà Nguyên Tu Thành nói lúc trước đã qua một tháng.

Từ Hàn cuối cùng cũng ở thời điểm bắt đầu tháng mười một, đi tới dưới chân núi Côn Luân, cũng là nơi Tiên nhân cư ngụ trong truyền thuyết.

Núi lớn nguy nga kéo dài vạn dặm, đỉnh núi thẳng đến mây xanh, giống như không nhìn thấy điểm cuối, cho dù chỉ đặt mình ở chân núi, Từ Hàn cũng có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông. Giống như đặt trước mặt ngươi không phải một ngọn núi cao, mà là một vị Thân linh uy nghiêm.

"Chính là chỗ này." Từ Hàn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Huyên nhi bên cạnh, cười nói: "Nghe nói Thương Hải Lưu gặp ngươi ở đây, vì sao ngươi lại chiếm cứ chỗ này? Có phải nơi này cũng cất giấu một số thứ cực kỳ quan trọng đối với ngươi hay không?"

"Meo?" Huyền nhi nghiêng đầu nhìn Từ Hàn, dường như không thể hiểu được vấn đề trong lời nói của hắn.

Từ Hàn lắc đầu, cũng tự cảm thấy suy nghĩ của mình lúc này rất hỗn loạn, nói chuyện có chút không lý không cứ. Hắn lại quay đầu nhìn về phía tòa núi cao này, tiếp tục hít một hơi thật sâu: “Bất luận là cái gì, cuối cùng ta cũng phải xem thử."

Hắn lầm bầm lầu bầu như thế, sau đó rốt cuộc lấy hết dũng khí của mình, cất bước đi về phía đỉnh núi Côn Luân.

Nhưng khi một chân hắn vừa dẫm lên tuyết đọng trên chân núi Côn Luân, chân trời chợt dày đặc mây đen, bầu trời vừa rồi còn trong suốt kia đột nhiên tối sầm lại.

Âm!

Một tiếng nổ trâm đục vang lên, hai tia sét gần như cùng lúc đánh xuống mặt đất cách Từ Hàn chừng một trượng.

Hai nam tử cởi trần, quanh người có hình xăm khó hiểu ngay lập tức xuất hiện. Sắc mặt bọn chúng âm trâm nhìn Từ Hàn, nói: "Nơi ở của Tiên nhân, phàm nhân chớ vào."

Từ Hàn nhíu mày, hắn không ngờ tới con đường lên núi này lại có mấy con hổ lăng không giết ra chặn đường.

Hắn ngửa đầu nhìn về phía chân trời, có chút buồn cười hỏi: "Thế nào? Các ngươi cho rằng chỉ bằng hai tên Côn Luân kiếp là có thể ngăn cản ta sao?"

Phía chân trời sấm sét cuồn cuộn, cũng không có bất cứ câu trả lời nào cho vấn đề của Từ Hàn.

Từ Hàn tỏ vẻ mất mặt, khẽ nhún vai, mà hai Côn Luân kiếp kia thấy hắn cũng không có ý tránh lui, liền lần nữa trầm giọng quát: "Nếu như không nghe khuyên can, trong ba hơi thở, đầu rơi tại chỗ."

Trên mặt Côn Luân kiếp hiện lên vẻ nội liễm, hai mắt trợn tròn, có thể nói là không uy tự giận.

Chẳng qua Từ Hàn biết được những cái gọi là Côn Luân kiếp chẳng qua là khôi lỗi mà thôi, hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó bước chân lại một lần nữa tiến tới. Lúc đó một cánh tay được hắn đưa ra, một thanh trường kiếm đen kịt lập tức xuất hiện ở trong tay. ...

Thực lực của Côn Lôn kiếp gần như hoàn toàn bằng với tu sĩ Địa Tiên cảnh, một con rối như vậy nếu để vào trong thế gian, cho dù chỉ có một bộ thôi cũng đủ để nhấc lên gió tanh mưa máu rồi. Nhưng cho dù Côn Luân kiếp này có tu vi cường đại như thế nào đi nữa, cuối cùng chẳng có chút linh trí nào, xét về điểm này, bọn chúng không thể sánh bằng Thánh hậu do Sâm La điện tạo ra, mà tu sĩ có thể leo lên đến Tiên nhân cảnh có ai không phải kỳ tài ngút trời? Người nào lại không trải qua những trận chiến như núi thây biển máu?

Cho dù là thủ đoạn hay át chủ bài hoặc bản năng chiến đấu, bọn họ đều mạnh hơn so với những Côn Lôn kiếp có thực lực Địa Tiên cảnh, huống chỉ là Từ Hàn hiện tại?

Hai vị thủ hạ Côn Luân kiếp không qua mười hiệp đã nhanh chóng bị Từ Hàn chém thành bột phấn.

Sau khi thắng lợi, hắn thu kiếm vào vỏ, trên mặt lại không lộ ra chút mừng rỡ nào.

Hắn nghĩ tới một vấn đề rất cổ quái, hai tên Côn Luân kiếp này đến tột cùng là được những người trên bầu trời bày ở chỗ này từ khi nào?

Nếu là từ xưa đến nay đều có, thực lực Thương Hải Lưu năm đó không tới Tiên nhân cảnh làm sao xông qua được hai tên Côn Luân kiếp này? Nếu là sau này bố trí, vậy tất nhiên là vì phòng ngừa hắn. Nhưng các Tiên nhân trên trời lẽ ra phải biết rõ, chỉ dựa vào hai tên Côn Luân kiếp căn bản không thể ngăn cản được Từ Hàn, vậy bọn chúng làm như vậy còn ý nghĩa gì?

Nghi ngờ này không phải là do Từ Hàn khiếp đảm, mà là lấy hiểu biết của hắn đối với những Tiên nhân kia, bọn chúng làm việc xưa nay sẽ không như vậy, ngược lại chú ý một kích tất trúng, quyết sẽ không làm ra hành động vô nghĩa nào.

Nhưng bất luận các Tiên nhân trên trời nghĩ cái gì, Từ Hàn đã đi đến bước này nhất định sẽ không có chuyện lui bước.

Hắn nghĩ tới đây, đảo mắt nhìn a Hoàng và Ngao ô bên cạnh một chút, rồi lân nữa cất bước về phía đỉnh núi.

Chẳng qua là đoàn người mới đi được hơn trăm trượng về phía đỉnh núi, phía chân trời lại vang lên một tiếng sấm rền, ba đạo lôi đình lại oanh kích trước đám người Từ Hàn. Sau đó ba Côn Luân kiếp lại xuất hiện, ngăn cản đường đi của Từ Hàn.

Ánh mắt chúng nó sắc bén nhưng đầy vô thần nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó nói ra mấy câu không khác gì lúc trước: "Nơi ở của Tiên nhân, phàm nhân chớ vào.."...

Từ Hàn đang chém giết với Côn Luân kiếp trong tuyết lớn đầy trời, nhưng có lẽ hắn không nghĩ tới. Cùng lúc đó ở trong Thái Âm cung của Nha Kỳ sơn, vô số con mắt mở to nhìn xuyên thấu qua một tấm gương treo trên bầu trời, thấy rõ tình cảnh của hắn.

"Thế nào, so với lúc trước thì sao?" Nguyên Tu Thành mặc áo bào đen nhìn thiếu niên trong tuyết, rồi quay đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ đang ngôi trên đài cao hỏi.

Nam nhân tuấn mỹ kia cũng chính là chủ nhân của Thái Âm cung, Thần Vô Song. Vài bóng người đang ngồi bên cạnh lão, nhưng khi đó đều bị bóng tối tràn ra từ người Thần Vô Song che giấu, căn bản không nhìn ra được bộ dạng. Mà Thần Vô Song nheo mắt lại nhìn tình hình trong gương, một tay nhẹ nhàng gõ lên án đài trước người, thần sắc như say rượu. Lão mở miệng nói: "Mỗi lần hắn đều trưởng thành, lần này lại mạnh mẽ hơn không ít so với trước."

Nguyên Tu Thành nghe vậy thần sắc trên mặt hơi đổi, chần chờ nói: "Vậy lúc này..."

Dường như Thần Vô Song đã nhìn thấu tâm tư của Nguyên Tu thành, trước khi đối phương hỏi ra vấn đề lão đã cướp lời: "Vô dụng thôi, quả thật hắn đã làm rất tốt, nhưng vẫn kém quá xa so với bóng tối ở sâu trong thế giới này. Chắc chắn hắn sẽ bị cắn nuốt, hắn không còn đường để đi, cho nên nhất định sẽ lựa chọn chúng ta." Nguyên Tu Thành hơi an tâm, nhưng y lại rất nhanh nghĩ tới điều gì, y lại nói: "Vậy người trên trời kia thì sao, chẳng lẽ bọn họ sẽ sống chết mặc bây ư?"

"Bọn họ?" Ánh mắt của Thần Vô Song lộ ra ý cười khinh miệt, lão nói: "Bọn chúng coi ta như là chó chăn cừu, thế nhưng bọn chúng lẽ nào lại không phải là chó chăn cừu của người khác? Chỉ là ta đã nhảy ra vô số luân hồi, bọn chúng lại hãm sâu trong đó, chỉ là không tự biết mà thôi, đương nhiên cũng không đáng lo."

Nguyên Tu Thành dường như cực kỳ tín nhiệm với Thần Vô Song, y nghe nói thế khẽ gật đầu, liền không hề nhiều lời nữa, mà tiếp tục quay đầu nhìn về phía Từ Hàn trong gương đang không ngừng leo lên cao, nhưng lại không ngừng gặp được ngày càng nhiều chướng ngại Côn Luân kiếp. Hào quang trong mắt y sáng lên, dân dần trở nên cuồng nhiệt, giống như tín đồ thành kính đang nhìn Thần linh trong lòng mình từng bước một hàng lâm nhân gian vậy.

Thần Vô Song đứng dậy, lão nói: "Đại chiến cuối cùng sắp bắt đầu, lúc bọn họ kết thúc cũng là ngày chúng ta ra sân, các ngươi chuẩn bị cho tốt vào."

"Ừm”" Nghe nói vậy, Nguyên Tu Thành và mấy bóng người bị bao phủ trong bóng tối bên cạnh Thần Vô Song vội vàng cúi đầu đáp.

Thần Vô Song nhận được trả lời như vậy hài lòng gật đầu, thân thể dừng lại một chút rồi biến mất trong phòng.

Mà sau khi lão rời đi, bóng tối bao phủ căn phòng này cũng bỗng nhiên tản đi, tiếp theo ánh nến mờ ảo trong phòng cũng dần dần nổi lên.

Một vị nam tử áo trắng, sắc mặt băng lãnh, trong mắt lan tràn tâng tâng tử khí, y tựa như đi đứng bất tiện, ngồi trên xe lăn bằng gỗ bên kia.

Một vị nam tử áo đen, sắc mặt cũng lạnh như băng, nhưng trên mặt lại có một chòm râu rậm rạp, mà chói mắt nhất chính là chỗ đai lưng của lão treo một lệnh bài bằng đồng đúc thành, rộng hai tấc vuông, phía trên lại khắc hình Hổ Lang vô cùng tinh tế.

Còn người cuối cùng lại là một người trẻ tuổi hơn hai người kia rất nhiều, bộ dáng của gã tuấn lãng, đường viền trên gương mặt giống như đao gọt. Còn trên lưng gã lại đeo một thanh trường đao, chuôi đao làm bằng gỗ quấn lấy một dây tua rua màu đỏ được giặt sạch đến trắng bệch...
Bình Luận (0)
Comment