Chương 106: Vạn năm về trước.
Chương 106: Vạn năm về trước.Chương 106: Vạn năm về trước.
Trong Tiên cung không có bất cứ màu vàng son lộng lẫy nào như Từ Hàn tưởng tượng.
Ban công trên chỗ cao mà hắn đứng lúc trước dường như chỉ là ảo ảnh do trận pháp biến thành. Sau khi Từ Hàn đi vào mới phát hiện bên ngoài Tiên cung khí thế nguy nga, còn bên trong khắp nơi đều là tường đổ gạch vụn.
Nơi này từng là một Thánh địa, ít nhất là sau khi đi vào, Từ Hàn có thể cảm giác được rõ ràng linh khí tràn ngập trong không khí kia gân như ngưng tụ thành thực chất. Thân là Tiên nhân, chỉ cần hắn nguyện ý là khí cơ của hắn sẽ có thể nối liền với thiên địa, không cần tận lực thôi động, liền có thể tự động thu nạp linh khí bên trong chỗ này.
Từ Hàn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, khi hắn đi vào trong đó đã bắt đầu hấp thu linh khí trong thiên địa, mà theo những linh khí này tràn vào, hắn chợt cảm thấy tinh thân sảng khoái, như đặt mình trong gió xuân tháng ba. Thậm chí hắn có thể cảm giác rõ ràng được tu vi của mình đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mà bước chân của hắn cũng không ngừng lại, vẫn xuyên thẳng qua trong Tiên cung. Trong cõi u minh như có âm thanh nào đó đang kêu gọi và dẫn dắt hắn xuyên qua ngói vỡ tường đổ này tới một nơi nào đó.
Hắn thuận theo thanh âm kia tiến lên, dân dần đi vào chỗ sâu Tiên cung.
Nhưng càng đi vào sâu bên trong, cảnh tượng mà hắn chứng kiến càng hoang vu, tuy bên ngoài Tiên cung rách nát không chịu nổi, nhưng cũng chỉ coi là hoang vu, không có gì khác. Đến khi Từ Hàn xuyên qua cửa cung thứ hai của Tiên cung, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho trong lòng hắn khiếp sợ không thôi.
Vẫn là những lầu các khổng lồ cùng những ngói vỡ của cung điện, nhưng ngoài ra thì trong không khí còn tản ra mùi máu tanh nồng nặc, mà trên những bức tường đổ nát kia lại hiện đây vết máu khô, nơi đây dường như đã từng xảy ra một trận đại chiến, mà trận đại chiến này có vẻ là nguyên nhân khiến Tiên cung bị phá hủy.
Từ Hàn cau mày quan sát tình cảnh trước mắt, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nếu nơi này thật sự trải qua một trận đại chiến, vậy tại sao khắp nơi đều là vết máu, nhưng không thấy thi thể người chết? Huống hồ nếu Tiên cung này đúng là chỗ cư ngụ của Tiên nhân như lời trong truyên thuyết, ai có thể đánh bại Tiên nhân đến mức cả Tiên cung to lớn này cũng bị vứt bỏ? Hơn nữa còn liên quan tới tin đồn Địa tiên ở Tiên cung nhân gian? Chân tiên cư trú ở Thiên cung trên bầu trời từ trước đây thật lâu, thế gian cũng không thiếu truyền thuyết Tiên nhân được các Chân tiên trên trời nhìn trúng đưa về Tiên cung Côn Luân, thế nhưng nhìn Tiên cung bị tuyết đọng đã lâu che lấp mấy trăm trượng, không mất vạn năm cũng không cách nào làm được. Nói cách khác, Tiên cung này từ vạn năm trước cũng đã hoang phế, vậy những lời đồn kia đến từ đâu, những Tiên nhân kia bị đám Chân tiên đưa tới nơi nào?
Từ Hàn nghĩ tới đây không khỏi rùng mình một cái. Chẳng lẽ tin đồn Tiên nhân ở Tiên cung Côn Luân mấy vạn năm qua chỉ là lừa đời lấy tiếng nói dối như cuội ư.
Mà lúc này hắn chợt phát hiện, trong đống đổ nát gạch vỡ này dường như có dấu vết của vật nặng bị kéo đi. Mặc dù đã trải qua thời gian rất lâu, nhưng dấu vết này đã trở nên mơ hồ tới mức không thể nhận ra. Nhưng Từ Hàn tu vi Tiên nhân cảnh vẫn nhạy bén phát hiện ra vết tích rất nhỏ trên mặt đất như vậy, hắn cố tình nhìn theo những dấu vết kia, lại phát hiện những vật nặng bị kéo đi cuối cùng lại bỗng nhiên cùng hướng về phía sâu trong Tiên cung. Mà chỗ đó chính là nơi tiếng kêu gọi dẫn dắt Từ Hàn truyền đến.
Có lẽ tất cả nghi hoặc đều được giải đáp tại chỗ đó. Từ Hàn thầm nghĩ trong lòng, khi đó ánh mắt cũng nhìn vê phương hướng kia, đó là cánh cửa thứ ba cũng là cửa cung cuối cùng của Tiên cung.
Hắn không cách nào thấy rõ tình hình bên trong, nhưng không hiểu sao lại có một loại cảm giác cửa cung tự nhiên sinh ra, giống như một con dã thú u ám đang ẩn núp, trốn trong bóng tối chăm chú nhìn vào mình. Cảm giác như vậy vẫn luôn tồn tại từ khi hắn đến đỉnh núi Côn Luân, mà giờ phút này cảm giác này lại càng mạnh mẽ hơn. Nhưng hắn không chút chần chừ, một lần nữa bước vào trong cửa cung cuối cùng này. ...
Cho dù ban đầu đã chuẩn bị tốt tâm lý đối với cảnh tượng bên trong cánh cửa cung thứ ba này, nhưng sau khi nhìn rõ hết thảy, Từ Hàn vẫn không khỏi chấn động trong lòng.
Cũng không phải là bởi vì cảnh tượng trong cung điện này quá mức thảm thiết hoặc rách nát, hoàn toàn ngược lại, trong cảnh cửa cung điện thứ ba này không có tường đổ ngói vụn như trong tưởng tượng của Từ Hàn, cũng không có máu tanh đầy đất, chỉ là tòa cung điện khổng lồ đứng sừng sững trước mặt hắn lại cao lớn tựa như trụ trời vậy.
Quanh thân cung điện bằng ngọc thạch đúc thành, hiện ra một loại ánh sáng chói mắt nào đó, cũng không có nửa điểm vết tích, dường như trận đại chiến phát sinh bên ngoài cũng không chạm đến nơi này.
Từ Hàn nhìn về phía cửa cung điện, pháp trận màu vàng trên cửa cung đã cao hơn ba mươi trượng cũng chợt lóe rồi biến mất.
Hắn ngựa quen đường cũ đi tới trước cửa cung, lần nữa cắt đứt ngón tay đã khép lại của mình, nhẹ nhàng nhấn lên trên pháp trận một cái. Một đạo kim quang sáng lên, bỗng nhiên tiêu tán, sau đó cửa cung cực lớn kia từ từ mở ra.
Trong cửa cung là một mảnh hắc ám, nhưng hắc ám như vậy lại khác với hắc ám bị pháp trận che đậy mà không thể thấy rõ bên ngoài, hắc ám trong cung này là hắc ám tồn tại thực sự.
Từ Hàn hít sâu một hơi, mang theo chờ mong cùng sợ hãi bước vào bóng đêm vô biên kia.
Âm!
Đợi đến khi hắn đi vào trong cung, cửa cung sau lưng hắn phát ra một tiếng trâm đục, sau đó liên chậm rãi đóng lại. Một tia sáng cuối cùng từ khe cửa phóng vào trong cung điện tán đi, sau đó bên trong cung đã không còn chút ánh sáng nào nữa.
Từ Hàn nhíu mày, cực lực nhìn về phía chỗ sâu trong cung điện, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bên cung điện đang có từng bóng người to lớn đứng thẳng, có một số sự vật đỏ tươi đang thuận theo thân thể khổng lồ không ngừng chảy xuống phía dưới, cuối cùng lại lan tràn trên mặt đất, tuôn vào chỗ sâu trong cung điện.
Từ Hàn không có lòng quan tâm tới vật đó rốt cuộc là thứ gì, ngược lại khi đó trong lòng hắn lại khẽ động, cảnh giác nhìn chăm chú vào mấy bóng người khổng lồ đứng hai bên cung điện. Theo lý mà nói, trong Tiên cung này lẽ ra không còn bất cứ sinh vật sống nào, nhưng Từ Hàn lại cảm nhận chân thật được từ trên người mấy bóng người kia truyền tới từng đạo cảm giác áp bách.
Leng keng, leng kengl
Nhưng ngay lúc Từ Hàn kinh hãi, một tiếng giòn vang từ đỉnh đầu hắn truyền đến, Từ Hàn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy trên nóc cung điện chợt có một vật sáng lên, đó là một vật hình tròn, dường như giống với Dạ Minh châu mà các nhà giàu dùng thắp sáng trong đêm. Chẳng qua thứ này hiển nhiên còn kỳ lạ hơn những viên Dạ Minh châu kia, hào quang mà nó phóng ra cực kỳ chói mắt.
Ngay sau đó trên nóc phòng sáng lên từng điểm sáng nhìn như tùy ý khảm vào phía trên cung điện, nhưng những điểm sáng này tập hợp lại cùng một chỗ tựa như không có quy luật nào cả, mang theo một cỗ mỹ cảm kì dị. Mà theo những quang điểm này phát sáng, cung điện lờ mờ cũng trở nên sáng ngời.
Tuy không thể sáng rõ như ban ngày, nhưng cũng đủ để nhìn vật.
Lúc này Từ Hàn cũng khôi phục thân trí, hắn cố gắng đè nén hoảng loạn sinh ra vì biến cố này, sau đó đưa mắt nhìn về phía trong cung điện lần nữa. Dựa vào ánh sáng từ những đồ vật kia chiếu ra, hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong đại điện.
Nghi hoặc vừa rồi mới dâng lên bên trong cửa cung thứ hai, lúc này rốt cục cũng được giải khai.
Máu tươi bên trên bức tường đổ kia chảy từ đâu ra, vật nặng kéo dài kia đến tột cùng là thứ gì, vào lúc này đều hoàn toàn lộ ra trước mắt.
Hai bên cung điện đứng sừng sững hơn mười bóng người to lớn, bọn họ đều là sinh vật hình người cao khoảng hơn năm trượng, trên đầu bọn họ mọc ra hai cái sừng trâu, sau lưng là một đôi cánh xương bị thu liễm. Toàn thân bọn họ phủ đầy vẩy màu tím, lúc này như một bức tượng điêu khắc đứng sừng sững tại chỗ. Từ Hàn thấy rõ bộ dáng của bọn họ, trong lòng không khỏi chấn động, những tồn tại này rõ ràng không khác gì những Thánh tử Thánh binh do Sâm La điện tạo ra.
Chỉ là lân giáp quanh thân sinh vật hình người này càng thêm chỉnh tê và tinh tế, toàn thân phát ra khí tức cũng càng nội liễm, không giống khí tức bừa bãi và cuồng dã như quanh thân những Thánh tử Thánh binh kia.
Đây không phải là điều mấu chốt để cho Từ Hàn cảm thấy kinh hãi nhất, điêu khiến hắn thật sự kinh ngạc chính là từng hàng sinh vật hình người tản ra khí tức kinh người kia rõ ràng đã không còn khí tức. Nhưng Từ Hàn lại có thể cảm thụ được từng luồng uy áp khủng khiếp từ trong cơ thể bọn họ truyền ra. Lúc này những sinh vật đã chết đi, hai tay vẫn còn nguyên vẹn trên thân thể bị cắt một vết thương, Từ Hàn vừa rồi trong bóng đêm chứng kiến những vật màu đỏ từ trên người chảy xuống không ngờ lại là máu tươi từ trong cơ thể của những sinh vật kia.
Máu tươi chuẩn xác nhỏ xuống cái lỗ khảm đã sớm chuẩn bị tốt dưới thân bọn họ, sau đó lại theo cái lỗ này tràn tới chỗ sâu đại điện.
Từ Hàn lúc trước đã có đánh giá, Tiên cung này bị chôn dấu phải mất ít nhất vạn năm, nói cách khác những sinh vật hình người này đã tồn tại vạn năm rồi. Bọn họ vạn năm trước đã chết đi, vạn năm nhục thân bất diệt cũng đã là không thể tưởng tượng nổi rồi, vì sao bây giờ trong cơ thể bọn họ vẫn còn có thể tràn ra máu tươi liên tục không ngừng đây?
Nghi hoặc trong lòng càng lúc càng nồng đậm. Hắn nhìn theo lỗ khảm dưới chân cất bước tiến lên, theo dấu vết máu chảy kia đi tới chỗ sâu trong đại điện, nơi đó, máu tươi từ sinh vật hình người hai bên trái phải tràn ra tụ tập cùng nhau, theo một lỗ khảm tràn vào trong động tối dưới đài cao của đại điện.
Từ Hàn thấy rõ cảnh tượng này, vẻ mặt trở nên cổ quái. Hắn cất bước bước lên đài cao sâu bên trong đại điện, bước đi trên bậc thang độ cao mười trượng, có hơn trăm bậc, thế nhưng hắn lại đi rất chậm. Hắn cũng không biết, trên đài cao trống rỗng kia rốt cuộc có cái gì, nhưng cũng cảm giác theo mình bước tới đài cao, bóng người vẫn đang gào thét với hắn càng thêm rõ ràng, tựa như thứ gì đó trên đài cao vẫn một mực hô hoán hắn.
Rốt cục hắn mang theo nghi hoặc như vậy, đi tới đỉnh đài cao.
Hắn bình tĩnh cau mày nhìn lại, đã thấy trên đài cao kia không có bất kỳ vật gì, chính giữa chỗ đó chỉ có một động lớn hình tròn khoảng mấy trượng, tràn ra trận trận hào quang màu đỏ tươi, mang theo một mùi vị quỷ dị lại nặng nề. Mà đồng thời sau khi đến nơi này, linh lực chấn động hắn cảm nhận được lúc mới bước vào càng lúc càng nồng đậm, tựa như đã tới đỉnh điểm, nơi này... chính là nơi linh khí tràn ra trong Tiên cung. Từ Hàn chậm rãi đi tới mép cửa động khổng lồ, hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu nhìn về phía cửa động tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Sau đó, khi ánh mắt của hắn chiếu cảnh tượng bên dưới động lớn kia, bên dưới động lớn là từng dòng chất lỏng màu đỏ không ngừng quay cuồng, theo sự vật kia quay cuồng, mùi máu tanh nồng nặc cùng linh khí bàng bạc ở đó cũng từ cửa động trào ra.
Từ Hàn chấn động trong lòng, chỉ trong nháy mắt hắn đã kịp phản ứng. Bên trong Tiên cung tràn đầy linh khí chắc là tràn ra từ lỗ này, sau đó những linh khí này bị giam cầm bên trong pháp trận của Tiên cung, vạn năm qua tụ tập càng nhiều... Mà chất lỏng màu đỏ cuồn cuộn trong hang động này chính là máu tươi từ những sinh vật hình người hai bên đại điện chảy ra!
Không giống với quái vật do Sâm La điện sáng tạo ra, những tồn tại này chính là bán yêu Thần chủng chân chính, là chủ nhân của thế giới này.
Suy đoán như vậy không thể tránh khỏi hiện lên trong lòng Từ Hàn, khi đó hắn đang muốn thu hồi ánh mắt của mình lại đi đánh giá những Thần chủng kia một lần nữa. Nhưng vào lúc đó, máu tươi trong động chợt bắt đầu cuồn cuộn kịch liệt, mà ở cuồn cuộn như vậy xuống, từng đạo khí tức quỷ dị từ cửa động tuôn ra, bao phủ Từ Hàn vào trong đó.
Trong đầu Từ Hàn nổ vang một hồi, ánh mắt hắn dừng lại ở trong máu tươi cuồn cuộn ở cửa động, hắn dường như đã lâm vào nhập ma, thần sắc trên mặt dần trở nên đờ đẫn. Huyết dịch đang quay cuồng kia không ngừng biến hóa, con ngươi của Từ Hàn vẫn còn nhuộm đỏ máu, tất cả mọi thứ trước mắt hắn đều xảy ra biến hóa...
Hắn nhìn thấy không biết bao lâu về trước, một sinh vật hình người cao tới hơn năm trượng ngồi trên vương tọa, vô số sinh linh quỳ phục ở chân gã. Bọn chúng hát Thánh ca với gã, bọn chúng vô cùng thành kính hô to với sinh vật trên vương tọa kia: 'Ma Lạp! Ma Lạp!"
Sau đó hình ảnh xoay chuyển, sinh vật hình người kia chợt đi tới một chỗ của vùng thiên địa này, gã đứng ở trên không, một bàn tay chợt vươn ra, sau đó khí vận của phương thiên địa kia bị gã hút vào trong tay, mà vùng đất trong phương thiên địa kia lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô cạn, thảm thực vật chết đi, sinh linh đồ thán.
Sau đó trong Tiên cung của Côn Luân, các sinh vật hình người cao năm trượng bắt đầu chém giết lẫn nhau, Từ Hàn khó mà biết nguyên nhân bùng nổ của chiến đấu như vậy, nhưng hắn nhìn thấy trong hình ảnh như vậy, những Thần chủng đang chém giết kia dường như cũng không có chút mục đích nào, càng như là vì muốn mà chém giết, bọn họ đứng thành một đoàn, vận dụng sát chiêu với mỗi người bên cạnh, ngoại trừ tử vong ra không bất kỳ ai có thể bảo bọn họ dừng lại.
Cuộc chiến như vậy diễn ra liên tục không ngừng, rất lâu sau, tất cả các Thần chủng đều đã chết, chỉ có một người toàn thân bị thương nhưng vẫn còn cố giữ lại một hơi. Gã kéo những thi thể Thần chủng đã chết đi, đưa bọn họ vào trong tòa cung điện khổng lồ này, sau đó chuyển thành những thứ mà Từ Hàn đã chứng kiến lúc trước.
Làm xong những việc này, một người còn sống cuối cùng cắt đứt cổ tay những đồng bạn đã từng sống sót, máu tươi không ngừng chảy ra, dũng mãnh tiến vào trong cửa động trước mắt Từ Hàn. Trên mặt người may mắn còn sống sót vào lúc đó lộ ra vẻ cuồng nhiệt, gã lập tức mang theo vẻ cuông nhiệt nhảy vào cửa động tràn đây máu huyết của đồng bạn, giống như nghênh đón một nghi thức long trọng.
Vẻ cuồng nhiệt trên mặt gã hóa thành sung sướng, nhưng sung sướng này nhanh chóng hóa thành hoảng sợ, thân thể của gã dần dần hòa tan ở trong huyết dịch. Kèm theo đó, gã kêu rên một tiếng vô cùng thê lương, thân thể triệt để hòa thành một thể với những huyết dịch kia, mà cánh cửa Tiên cung rách nát cũng lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình điều khiển trùng trùng điệp đóng lại.
Còn Từ Hàn lúc này cũng bị kéo ra khỏi ảo cảnh kia. Hắn thở hổn hển, trong đầu vang vọng toàn bộ những gì mình vừa thấy, điều này khiến hắn khó mà bình tĩnh được.
"Thế nào? Nơi này có chân tướng mà ngươi muốn biết không?" Ngay khi tâm thần Từ Hàn đang rung chuyển, một giọng nói chợt vang lên.
Từ Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng giọng nói kia truyền đến...
Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng của chủ nhân thanh âm kia, sắc mặt hắn nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Con ngươi của hắn đột nhiên phóng lớn, lời nói khó mà tin nổi: 'Là ngươi..."