Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 767 - Chương 107: Ngươi Không Phải Là Gã

Chương 107: Ngươi không phải là gã Chương 107: Ngươi không phải là gãChương 107: Ngươi không phải là gã

Từ Hàn rất là hoảng hốt, hoảng hốt có chút không rõ chân thực cùng hư ảo.

Mà nguyên nhân của tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ một thân ảnh mặc áo trắng đứng dưới đài này. Đó là một vị thiếu niên giống hắn như đúc. Nhưng mặc dù dung mạo và khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ cần người quen thuộc với hắn đều có thể liếc mắt phân ra hai người khác nhau. Khác với sự thành thục nội liễm của Từ Hàn, vị Từ Hàn áo trắng đứng ở dưới đài mặc dù mặt mang ý cười, nhưng toàn thân lại tràn ngập một cỗ khí tức âm lãnh làm cho lòng người phát lạnh.

Từ khi đến đỉnh núi Côn Luân này, huyễn tượng như vậy liền liên tiếp cuốn về phía Từ Hàn. Hắn không thể phân biệt thiếu niên xuất hiện ở trước mắt giống hắn như đúc đến tột cùng chỉ là ảo giác của trụ trời tạo nên hay là tồn tại chân thực.

Nếu như y thật sự tồn tại, vậy hắn là ai? Những vấn đề này trào dâng trong đầu Từ Hàn, hắn càng thêm hoảng hốt, vì thế hắn không thể không cắn đầu lưỡi, mới khiến mình từ trong hoảng hốt như vậy thanh tỉnh lại. Sau đó hắn vận dụng kiếm ý quanh thân trước tiên, tràn ra trên hai tròng mắt, muốn nhờ vào đó nhìn rõ ràng "Từ Hàn" áo trắng trước mắt rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào biến thành.

Nhưng sự thật là mặc kệ hắn dùng thủ đoạn nào, khi nhìn về phía đó, Từ Hàn" áo trắng vẫn luôn là Từ Hàn áo trắng, không có bất cứ thay đổi nào, càng không thể khiến hắn nhìn ra căn nguyên muốn thấy.

Có thể sinh ra tình huống như vậy, Từ Hàn xem ra cũng chỉ có hai điểm. Một là bộ dạng của tên "Từ Hàn” áo trắng này chính là bộ dạng vốn có. Hai là tu vi của tên "Từ Hàn" áo trắng huyễn hóa ra cao hơn Từ Hàn mấy lần, cho nên hắn bất luận thế nào cũng không thể phát hiện ra nửa điểm sơ hở. Nhưng trong hai điểm này... Từ Hàn lại càng nguyện ý tin tưởng vế sau hơn. Vì vậy hắn nhíu mày nhìn đối phương: "Các hạ là người phương nào, vì sao lại giả thần giả quỷ như vậy, không dám lấy chân diện mục gặp người?"

"Từ Hàn" áo trắng nghe vậy cười nhạt một tiếng, y đi qua đi lại dưới đài, trong miệng đáp: "Thế nhân vẫn cho rằng ta chính là ta, lại chưa bao giờ nghĩ vì sao ta là ta, càng là đi nghĩ lại xem rốt cuộc ta có phải là ta hay không."

"Tựa như ngươi cho rằng ngươi là ngươi, cho rằng ta không phải là ta, lại chưa từng nghĩ, có lẽ ngươi mới không phải ngươi, mà ta mới là ta."

Những lời này nhìn như không có đạo lý, nhưng nếu ngẫm nghĩ thật kỹ, lại tựa như giấu giếm huyền cơ.

Đương nhiên Từ Hàn lại không muốn nghĩ đến huyền cơ trong đó, hoặc có thể nói trong mắt hắn thì đối phương là người không có ý tốt, nếu kẻ đến đã bất thiện, tự nhiên hắn không nghe cũng được.

Cho nên hai hàng lông mày của Từ Hàn trâm xuống, nhìn về phía thân ảnh giống mình đang mặc áo trắng kia, tự nói: 'Nếu ngươi muốn cắn văn nhai chữ, vậy chỉ sợ đã chọn lầm người nghe rồi."

"Từ Hàn" áo trắng mỉm cười, chẳng hề có chút bực dọc gì với giọng điệu của Từ Hàn, y bình tĩnh nói: "Vì sao người trên trời muốn giết ngươi? Rốt cuộc bán yêu Thần chủng là thế nào? Đế quân là kẻ nào? Ngươi là ai? Ta biết rất rõ những đáp án này, ngươi không muốn nghe sao?"

"Vì sao Tiên cung của Côn Luân biến thành bộ dáng như vậy? Mấy vạn năm trước vì sao khí vận Nam Hoang lại bị rút đi? Sâm La điện muốn làm cái gì? Thái Âm cung đang tính toán thế nào? Những thứ này ta cũng biết, ngươi cũng không muốn nghe sao?"

Mỗi câu nói của y đều chọc trúng đau đớn trong lòng Từ Hàn, hắn biến sắc, nhìn thẳng vào đối phương nhưng không nói gì nữa.

Mà bộ dạng của hắn như vậy rơi vào trong mắt "Từ Hàn" áo trắng, tự nhiên xem như là ngầm thừa nhận."Từ Hàn" áo trắng lại mỉm cười, y lại đi dạo dưới đài, miệng không ngừng nói: "Ừm, đây là một câu chuyện rất phức tạp, để ta nghĩ xem chúng ta nên bắt đầu từ đâu."

Nói xong trên mặt y thật sự lộ ra vẻ suy nghĩ khổ sở, tình huống như vậy liên tục diễn ra hơn mười hơi thở, ngay lúc lông mày Từ Hàn càng nhíu chặt lại, như tự nói với tên "Từ Hàn" áo trắng kia hắn đã tới bờ vực chuẩn bị nổi giận, đối phương lại chợt vỗ trán một cái, nói: 'Nếu không cứ nói từ đầu đi."

Từ Hàn nghe vậy vẫn không nói như cũ, mà vẻ mặt như vậy rơi vào trên gương mặt "Từ Hàn" kia, y tựa như cảm thấy cực kỳ thú vị, phủi phủi tay, cười nói: "Đúng vậy, chính là bộ dạng này, cảm thấy sợ hãi đối với đáp án sắp tới, nhưng còn mang theo một chút hưng phấn và vội vàng. Ngươi xem ngươi luôn như vậy, bao lần rồi không biết thay đổi, cho nên chúng ta lại một lần thất bại."

Nói xong trên mặt "Từ Hàn" áo trắng lộ ra vẻ đau xót, dường như đang tiếc nuối một thứ gì đó.

Đương nhiên Từ Hàn cũng không có tâm trạng nghe đối phương tự nhủ, thanh Thần kiếm màu đen ngay lúc đó đã xuất hiện trong tay hắn, lạnh lùng nhìn vào tên "Từ Hàn" áo trắng kia, sát khí giữa hai hàng mi tuôn trào.

"Ồ?" Tên "Từ Hàn" áo trắng kia dường như không cảm giác được chuyện này, ngược lại khi đó hai hàng lông mày nhíu lại nhìn về phía thanh Thần kiếm trong tay Từ Hàn, y có chút kinh ngạc nói: "Lần này ngươi mang theo những thứ khác biệt tới... Xem ra rốt cuộc đám người Thiên ngoại kia quyết định nhúng tay vào chuyện này sao?”

"Ngươi có nói hay không?" Từ Hàn lạnh giọng hỏi, thời khắc này kiếm ý quanh người trào ra, bao phủ toàn bộ đại điện.

"Từ Hàn" áo trắng thấy thế ngượng ngùng khoát tay áo, y nói: "Đừng tức giận, ta đương nhiên phải nói, dù sao đây là chuyện của hai chúng ta."

Nói xong, y nghiêm sắc mặt, rốt cuộc bắt đầu buồn bã nói.

"Rất nhiều năm trước, ừm, bao nhiêu năm ta cũng không cách nào nói rõ, dù sao thời gian ta sống ở thế giới này quá mức mơ mơ hồ hồ, rất nhiều thứ cũng không có cách nào tính toán. Lúc đó chúng ta cũng đã tồn tại, chúng ta tung hoành vạn vực tinh không không không biết bao nhiêu năm tháng, trăm triệu tuế nguyệt cũng không thể đong đếm. Chúng ta phụng hành pháp tắc cổ xưa, bảo vệ vùng thế giới này, khiến vạn vực tinh không ngủ say trong vô hạn, nhưng có một số thế giới sẽ sinh ra một số thứ kỳ quái, chúng ta gọi bọn chúng là sinh linh, mà bọn chúng gọi chúng ta là Tà Thần."

"Chúng ta bề bộn nhiều việc, thế nào cũng phải xuyên thẳng qua từng thế giới một để tiêu trừ sinh linh được sinh ra trong những thế giới này, để đảm bảo an bình cho vạn vực tinh không. Cuộc sống như vậy sẽ kéo dài rất lâu, cho đến một ngày, trong một thế giới tâm thường có một sinh linh tâm thường đã tu thành Tiên nhân... Ữm, đó là Tiên nhân đầu tiên trong vạn vực tinh không."

"Đó là một người rất thú vị, ít nhất là thú vị nhất trong những sinh linh ta chứng kiến. Nhưng dù thế nào, vạn vực tinh không an bình vẫn phải được duy trì, vì lẽ đó ta giáng lâm đến phương thế giới kia. Ngươi xem, ta muốn hủy diệt thế giới của hắn, hắn muốn bảo hộ thế giới kia, cho nên ta đánh với hắn một trận là chuyện không thể tránh khỏi. Ta thua, sau đó chết đi."

"Dựa theo suy luận của đại đa số sinh linh, đây là một câu chuyện hoàn mỹ. Anh hùng đánh bại ác ma, thế giới khôi phục an bình, từ nay về sau anh hùng và giai nhân sẽ được sống hạnh phúc."

Nói tới đây, trên mặt "Từ Hàn" áo trắng này lộ vẻ cực kỳ thú vị, dường như đang nhớ lại câu chuyện xưa kia.

"Nhưng đúng như lời ta nói lúc trước, hắn là một người rất thú vị. Nhưng người thú vị đến mấy cuối cùng vẫn là con người. Bọn họ vẫn cho rằng chúng ta tới là hủy diệt và tử vong, nhưng lại không biết bản thân mình mới là căn nguyên bi kịch. Gần như toàn bộ sinh linh đều có chung tính như vậy, tham lam và nhát gan."

"Tiên nhân thú vị kia cũng vậy. Hắn giết ta, bằng hữu, người thân, người hắn yêu thương đều vì chuyện này mà bị chôn vùi, thậm chí thế giới hắn đang ở cũng bởi vậy mà hủy diệt. Kỳ thật chuyện này cũng không có quan hệ gì lớn lắm, hắn hoàn toàn có thể nhảy khỏi thế giới mà mình đang ở, dù sao vạn vực tinh không cũng có rất nhiều thế giới bé nhỏ không đáng kể như vậy. Nhưng hắn lại cố tình không, hắn muốn những người đó sống lại, đây cũng là sự tham lam của hắn..."

"Cho nên hắn xuyên qua thời không, tìm kiếm tiết điểm thay đổi vận mệnh trong tiết điểm thời gian, nhưng hắn không biết đây đã là kết cục tốt nhất..."

"Hắn thử vô số lần, kết quả mỗi lần đều không thể khiến hắn hài lòng, hắn cảm thấy lo lắng, thậm chí sợ hãi. Vì vậy hắn ở trong thời gian vô tận tìm được sư phụ hắn, chính là nam nhân chỉ dẫn hắn trở thành Tiên nhân kia. Hắn đưa cơ duyên của mình cho sư phụ hắn, còn chính mình bởi vì thay đổi quá khứ mà mất đi cơ duyên, biến thành người bình thường."

"Ngươi xem, sinh linh đều là như vậy, dù cho có trở thành Tiên nhân đi nữa thì đứng trước sự sợ hãi to lớn vẫn theo bản năng lựa chọn trốn tránh, lựa chọn buông tha."

"Cho nên sư phụ của hắn không thể không đảm đương sứ mệnh của tên đồ nhi nhu nhược kia, mang theo đao của hắn tái chiến với ta. Đây vốn cũng nên coi là một kế hoạch rất tốt, sư phụ hắn quả thật có tiềm lực sánh vai cùng hắn, nhưng gã muốn đánh bại ta cũng phải trả một cái giá thật lớn mới được. Đương nhiên gã cũng không muốn nhận hy sinh như vậy. Ngươi nhìn đi, hai thây trò đều có cùng tính cách. Gã và đồ đệ kia của gã bắt đầu xuyên thẳng qua bên trong thời không, mà trong thời không loạn lưu gã hiểu được mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng biết đây là một nan đề khó giải."

"Nhưng nếu không giải được nan đề này, bọn họ sẽ vĩnh viễn lưu lại trong thời không loạn lưu, luân hồi vô cùng vô tận. Nhưng làm sao có thể cởi bỏ được nan đề này một cách hoàn mỹ? Thế thì không thể không nhắc tới một sinh linh thú vị khác."

"Từ Hàn" áo trắng nói tới đây lại dừng một chút, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng bầu trời lại bị nóc cung điện che khuất. Y chỉ chỉ vô số vật lóe lên trên đỉnh đầu, nói: "Ngươi xem, thứ này chính là chiếu theo vạn vực tỉnh không mà đến, mỗi viên Dạ Minh châu đều là một viên sao, mà ngôi sao khảm nạm trên nóc nhà này lấy hàng vạn để tính. Nhưng ở đây cũng... không bằng 1% của vạn vực tinh không, vạn vực tinh không lớn như vậy, đương nhiên sẽ đản sinh ra rất nhiều thứ thú vị."

"Thí dụ như có một đám người như vậy, bọn hắn am hiểu thuật Chu Dịch, hiểu được xu cát tị hung. Mỗi khi ta đuổi giết đến thế giới mà bọn chúng ẩn thân thì chúng sẽ nhanh chân trốn đi tới một thế giới khác. Bọn chúng coi ta là đại địch nhưng lại không có dũng khí đối địch với ta như hai thầy trò nọ. Mãi tới khi bọn chúng phát hiện thế giới trong thời không loạn lưu kia, cũng biết chúng ta và phương thế giới kia đều bị vây ở trong đó, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, đám người kia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy."

"Vì vậy bọn họ tìm được sư phụ người kia, cho hắn một lựa chọn đơn giản, hy sinh bản thân, hoặc hy sinh thế giới của hắn. Đương nhiên, người kia không chút do dự mà lựa chọn vế trước. Vì vậy đám người kia cho hắn mượn một đao. Dựa vào một đao này, hắn đánh bại chúng ta lân nữa, phong ấn chúng ta trong cơ thể hắn. Sau đó tặng tu vi toàn thân cho đồ đệ của gã, cuối cùng trả lại cho đệ tử gã tất cả, gã bị đám người kia mang đi tới thế giới này, bị phong ấn ở nơi sâu nhất nơi đây..."

Nghe tới đây, thần sắc trên mặt Từ Hàn có chút biến hóa, hắn nhìn chằm chằm vào tên "Từ Hàn" áo trắng kia, đang định nói gì đó. "Đừng nóng vội, đây mới chỉ là điểm bắt đầu của chuyện xưa, những thứ ngươi biết rõ đều nằm bên trong câu chuyện xưa này." Dường như "Từ Hàn" áo trắng vừa nhìn qua đã hiểu hết tâm tư của Từ Hàn. Y cắt ngang lời nói của hắn, trong miệng lại nói tiếp: "Có phải cảm thấy những người trong câu chuyện này rất thân quen hay không."

"Trong câu chuyện, đồ nhi đạt được truyền thừa của sư phụ, trở thành Tiên nhân ngôi sao trên đỉnh đầu, mà trong vô tận tuế nguyệt sau này hắn tung hoành ngang dọc vạn vực tinh không, vì vậy trong vạn vực tinh không liền có tên tuổi của hắn - người giám thị. Mà đám người cho mượn đao kia cũng rốt cuộc cũng vì chúng ta bị hủy diệt mà lần đầu tiên lộ liễu đi ra, bọn chúng tự xưng là Quỷ Cốc tử, đương nhiên ngươi có lẽ không quen thuộc lắm với xưng hô như vậy, nhưng có một người ngươi chung quy đã nghe qua - Xa Đao nhân!"

Trên mặt Từ Hàn lúc này cũng nổi lên vẻ kinh ngạc, tuy rằng ngay từ đầu hắn đã nghĩ tới một số chuyện có lẽ có chút liên quan, nhưng hắn không thể nào nghĩ ra vì sao sự việc lại có liên lụy to lớn đến vậy, thậm chí chuyện này cũng phá vỡ đi nhận thức của hắn đối với người giám thị và Xa Đao nhân đã một mực quấn lấy Tô Mộ An lúc trước.

"Không có sự tồn tại của chúng ta, đám Quỷ Cốc tử rốt cục cũng đi ra vạn vực tinh không, bọn chúng ở trung tâm vạn vực tinh không thành lập nên một thế giới cực lớn, tự xưng là Tinh Không chi chủ, thống lĩnh sinh linh vạn vực tinh không, mà người giám thị liên thành người duy nhất vượt ra khỏi khống chế của bọn chúng. Người giám thị không phải giám thị sinh linh vạn vực tinh không, mà là đám người Quỷ Cốc tử...

"Đương nhiên những thứ này chẳng qua là một câu thuận miệng nói ra, không liên quan đến chuyện xưa của chúng ta, ta nghĩ ngươi muốn biết người bị cầm tù ở phương thiên địa này có quan hệ gì với ngươi, đúng không?”

"Ta đã nói rồi, đám người Quỷ Cốc tử am hiểu thuật Chu Dịch, rất thích xu cát tị hung. Bọn chúng coi ta là cừu khấu, trong tuế nguyệt chúng ta tung hoành tinh không vạn vực, bọn chúng một mực trốn tránh, cũng một mực suy nghĩ làm sao để giết chết chúng ta. Sau đó bọn chúng liền dựng nên một cái lông giam hoàn mỹ trên thế giới này."

"Sự xuất hiện của nam nhân kia khiến cho lồng giam này phát huy công dụng, hắn cam tâm tình nguyện mang theo chúng ta bị phong ấn vào sâu trong thế giới này. Ngươi xem, nam nhân kia vô tư như vậy, cam nguyện vì đồ nhi của mình cũng vì thế giới của gã mà hy sinh bản thân, đám Quỷ Cốc tử này đều có rất nhiều cơ hội hủy diệt chúng ta cùng với nam nhân kia. Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong vô số tuế nguyệt ngươi đuổi ta trốn, khiến đám Quỷ Cốc tử kia cho rằng bọn chúng có năng lực lực lượng khống chế chúng ta."

"Tham lam vĩnh viễn là địch nhân lớn nhất của sinh linh, bọn chúng cứ tiếp tục tham lam như vậy từng lần một bỏ lỡ cơ hội giết chết chúng ta, cho nên chúng ta cũng mới có cơ hội đứng ở chỗ này một lần nữa, bắt đầu lại mười tám lần đối thoại trước kia."

Nói tới đây,'Từ Hàn" áo trắng lại ngừng lại, cười tủm tỉm nhìn Từ Hàn.

Từ Hàn lại không thích nụ cười của y, nhưng lại không thể không thừa nhận câu chuyện mà đối phương kể đã giúp hắn giải đáp nghi hoặc, hoặc như lời "Từ Hàn" kia đang nói. Khi y kể xong câu chuyện này, cái gọi là nghi hoặc kia đều được giải đáp hoàn toàn.

"Cho nên ngươi chính là Đế quân trong cơ thể ta đúng không?" Ngay lúc đó Từ Hàn cũng hỏi vấn đề đầu tiên sau khi hai người gặp nhau.

Trong miêu tả của "Từ Hàn" áo trắng, y tung hoành vô số thế giới, chính là hủy diệt và giết chóc, nhưng điểm này lại cực kỳ tương tự với Cổ ma mà Từ Hàn gặp được ở Kiếm Lăng, lại thêm lời giải thích của đối phương khiến hắn rất tin tưởng điểm này.

Nhưng hắn lại không chú ý, trong câu nói của "Từ Hàn" áo trắng, mỗi từ ngữ y sử dụng đều là "Chúng ta", mà không phải "ta'.

Vì vậy sau khi nghe câu hỏi của Từ Hàn, tên "Từ Hàn" áo trắng kia lập tức cất tiếng cười to.

Tiếng cười như vậy kéo dài khoảng chừng mấy hơi thở mới dừng lại, sau đó y nhìn về phía Từ Hàn, híp mắt ý vị thâm trường hỏi: "Ta là Đế quân, vậy nơi đó là người nào?"

Từ Hàn nhíu nhíu mày, ngậm miệng không đáp.

"Từ Hàn" áo trắng kia thấy thế như là nhớ ra cái gì đó, y vỗ ót cười nói: "Ồ..."

"Có phải ta nói sai gì không, khiến ngươi lâm tưởng ngươi là sư phụ của người giám thị kia?"

"Ừm, chuyện này cũng rất bình thường, trong câu chuyện xưa đi đến thế giới này chỉ có anh hùng và ác ma, người bình thường muốn trở thành anh hùng, dù cho anh hùng kia bị vứt bỏ khỏi thế giới này, nhưng ít nhất vẫn là anh hùng."

"Nhưng thật đáng tiếc..."

Nói tới chỗ này, Từ Hàn" áo trắng lại dừng lại một chút, sau đó y đưa ánh mắt nhìn thẳng vào Từ Hàn, trâm giọng nói từng chữ một.

"Ngươi không phải gã..."
Bình Luận (0)
Comment