Chương 110: Mười tám lân
Chương 110: Mười tám lânChương 110: Mười tám lân
"Ngài đã sớm biết toàn bộ sao?" Trên đỉnh Côn Luân, Diệp Hồng Tiên đứng trước cửa Tiên cung đóng chặt kia, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn lão nhân trước mắt, mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Ngụy tiên sinh rất bình tĩnh, tạo thành sự đối lập rõ nét cùng với dáng vẻ của Diệp Hồng Tiên lúc này.
Lão gật đầu: "Ừm”"
Bọn họ đã tới trước cửa cung này được một thời gian, sau khi nhìn thấy Ngao ô Huyền nhi trước cửa cung, Diệp Hồng Tiên liên lập tức hiểu rõ. Lúc này Từ Hàn đã đi vào trong Tiên cung Côn Luân, hai người nghĩ hết cách cũng không thể mở được cánh cửa Tiên cung này.
Tâm tư Diệp Hồng Tiên vốn rất nhanh nhẹn, sau mấy lần nếm thử không có kết quả, trong lòng nàng liền âm thầm tự hỏi: Vì sao Từ Hàn có thể mở cánh cửa Tiên cung này ra? Đến lượt bọn họ lại không cách nào làm được, trước Tiên cung Côn Luân có một đạo pháp trận cực kỳ cao thâm, với lực lượng của nàng và Ngụy tiên sinh cộng thêm Yêu vương như a Hoàng cũng không thể phá vỡ, như vậy Từ Hàn tuyệt đối không phải thông qua man lực để mở ra pháp trận này. Vậy nói cách khác là hắn đã tìm được biện pháp.
Mà sau khi hỏi "đám người" Huyền nhi, a Hoàng liền khoa tay múa chân trước cửa, dùng tay đặt trước cửa cung, sau đó vò đầu bứt tai nhe răng trợn mắt, hiển nhiên là muốn truyền đạt ý tứ Từ Hàn thò tay đẩy cửa cung ra. Bởi vậy Diệp Hồng Tiên cũng mới hỏi vấn đề này.
Nhưng cũng chính là vấn đề này khiến Diệp Hồng Tiên biết được một bí mật động trời mà nàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Khi đó lão nhân tựa như có tâm sự gì đó, ngửa đầu nhìn tòa cửa cung nguy nga kia, trâm giọng đáp lại: "Bởi vì phong ấn trên cửa cung này vốn do chính hắn gieo xuống, người buộc chuông, dĩ nhiên phải là người cởi."
"Tiểu Hàn tự mình gieo xuống?" Lời này nhất thời khiến nghi hoặc trong lòng Diệp Hồng Tiên càng nhiều hơn, nàng trừng lớn tròng mắt của mình nhìn lão nhân, thì thào lẩm bẩm.
Còn Nguy tiên sinh tự biết mình lỡ lời cũng im lặng không nói, nhưng lão càng như vậy Diệp Hồng Tiên càng cảm thấy cổ quái, đương nhiên sẽ tiếp tục truy hỏi: "Tiên sinh nói vậy là sao? Không phải tiểu Hàn lần đầu tiên tới Côn Luân ư? Sao lại ở đây gieo xuống phong ấn Tiên cung, huống hồ... trận pháp này cao thâm như vậy, hình như tiểu Hàn cũng không có quá nhiều tạo nghệ về trận pháp, sao có thể thiết lập phong ấn như vậy."
Lão nhân nghe truy hỏi như vậy thở dài, nói: "Ngươi chắc hẳn cũng đã từng nghe hắn kể, hai người chúng ta gặp nhau ở một tòa thành biên giới Đại Hạ."
"Ừm"' Diệp Hồng Tiên khẽ gật đầu, nhưng không hiểu hiện tại lão nhân lại đột nhiên nhắc tới chuyện này rốt cuộc có ý gì, dù sao trong lúc nhất thời nàng cũng không thể nghĩ ra mối liên hệ giữa hai chuyện này.
"Kỳ thật lần gặp gỡ kia không coi là vô tình gặp gỡ a...' Lão nhân cúi đầu lẩm bẩm nói: "Trên lưng ta cõng Thập Vạn Đại Sơn, khi đó Yêu vương Bạch Ngưng trong Thập Vạn Đại Sơn thường xuyên hỏi ta, vì sao lại lọt mắt xanh đối với Từ Hàn..."
"Ta đã nói với gã rất nhiều lý do. Ta gọi Từ Hàn là ác của thế giới, cũng là anh linh năm xưa. Những điều này không coi là sai, nhưng ta biết nguyên nhân chân chính cũng không phải là những thứ này, hắn chính là hài tử của ta cùng A Ngôn..."... "Thế vì sao ngài không nói cho tiểu Hàn biết?" Diệp Hồng Tiên hỏi lại.
Khi đó Ngụy tiên sinh lộ vẻ cười khổ, lão ngẩng đầu lên nhìn chân trời, lẩm bẩm: "Ta không muốn cho nó biết, là vì tốt cho nó."
Diệp Hồng Tiên càng lúc càng nghi hoặc, nàng tin nếu Từ Hàn biết những chuyện này, có thể đoàn tụ với cha mình hẳn là sẽ rất vui mừng, mà hành động của Ngụy Trường Minh trong chuyện này thực khiến nàng không rõ cho lắm. Bởi vậy khi đó lại cau mày hỏi: "Có ý gì?"
Lão nhân thở dài, quay đầu nhìn ánh mắt Diệp Hồng Tiên đưa tới: "Bởi vì hắn là con của ta và A Ngôn, nhưng không phải. Chính xác mà nói, con của chúng ta là bởi vì hắn mà chất.......
Trong khoảnh khắc đó, đại điện của Tiên cung trở nên im lặng.
Từ Hàn chậm rãi ngôi xuống đất, cúi đầu, lông mày trâm xuống.
"Cho nên..." Một lúc lâu sau, giọng nói cay đắng của hắn mới vang lên lần nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía "Từ Hàn” áo trắng kia, hỏi: "Ta là con trai của Ngụy tiên sinh?”
"Từ Hàn áo trắng" nghe vậy nở nụ cười, y không trả lời vấn đề của Từ Hàn ngay lập tức mà phối hợp nói: "Mặc dù có chút ngoài dự liệu, nhưng hắn vốn cho rằng mình là ác ma, chỉ trong giây lát đã trở thành con trai của Đạo tổ và Yêu quân, tuy trên lưng mang theo một ít sứ mệnh, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy đây là những chuyện xưa sau khi anh hùng đối kháng với ác ma, mà chuyện xưa bình thường đều có kết cục tốt đẹp. Đáng tiếc..."
"Từ Hàn" áo trắng nói tới chỗ này này thì lắc đầu, thở dài, nhưng thần sắc trên mặt lại không có nửa điểm tiếc nuối, ngược lại tràn ngập vẻ trêu tức và hả hê.
"Đáng tiếc ta không phải là người kể chuyện dựa vào tửu khách lớn tiếng khen hay mà sống, ngươi cũng không phải anh hùng hào quang vạn trượng trong câu chuyện xưa."
"Ngàn năm trước bọn chúng giết vợ của Ngụy Trường Minh, cướp đi đứa trẻ trong tã lót kia. Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch mà thôi, bán yêu Thần chủng chính là Thiên mệnh chỉ tử ở phương thiên địa này, sinh ra đã có thể đạt được khí vận thiên địa gia trì, người như vậy chỉ cần đặt ở phương thiên địa này, nhất định sẽ không ngừng đạt được kỳ ngộ, nhất định sẽ vượt qua tất cả mọi người từ xưa đến nay. Nếu tâm trí hắn vẫn bình thường, đợi tới khi hắn trưởng thành, đó chính là tồn tại đủ để tạo thành uy hiếp với đám người Quỷ Cốc Tử, mà nếu hắn thật sự bị ta dẫn dụ, rơi vào cái gọi là Ma đạo của bọn chúng, vậy càng có khả năng tạo ra một tôn Cổ ma thông thiên triệt địa khác."
"Hai chuyện này đều không phải thứ mà Quỷ Cốc Tử muốn, bọn chúng chỉ muốn làm một con rối cho người ngoài nhìn thấy, một con ác ma có khả năng trở thành ta, nhưng lại vĩnh viễn sống trong khống chế của bọn chúng. Vì vậy ngoài việc tiêu diệt sinh hồn của đứa trẻ kia, đưa bộ thân thể mạnh mẽ xưa nay chưa từng có kia vào sâu trong thế giới này, đặt ở bên ngoài đạo phong ấn đã từng xé mở ra kia."
"Thân thể đứa bé kia vốn chính là bán yêu thuần chủng nhất, có được tính cảm ứng rất mạnh với lực lượng bản nguyên của ta, mà trong quang âm ngàn năm bị ném ở trong phong ấn, hai cái chúng ta hấp dẫn lẫn nhau, gần như hòa thành một thể, mà sinh linh đã mất đi hồn thể kia cũng bởi vậy sinh ra linh trí mới."
“Còn linh trí kia mới là ngươi bây giờ."
Nói xong lời này, vị "Từ Hàn" áo trắng kia lại dừng lại, trầm mắt nhìn Từ Hàn, dường như còn muốn nhìn thấy một số thần sắc của đối phương đủ khiến y hưng phấn. Nhưng lúc này đây lại khiến y có chút thất vọng, Từ Hàn ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của y, trong mắt lấp lánh hào quang, khiến người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn lúc này. Lần đầu tiên, Từ Hàn” áo trắng sửng sốt, khuôn mặt y hiện lên những biến hóa rất nhỏ, tuy biến hóa này không bị Từ Hàn nắm bắt được. Nhưng thực ra so với sự thay đổi trên khuôn mặt, giờ phút này đáy lòng "Từ Hàn" áo trắng dậy sóng mãnh liệt, khó có thể bình tĩnh.
Gieo nhân trong ngàn năm, vạn năm đạt được quả. Lần thuyết thư này y đã diễn trong mười tám lần, mỗi một câu, mỗi một chữ y nói ra đều không thay đổi, mỗi một lần dừng lại đánh giá, kỳ thực đều là đang nghiên ngẫm Từ Hàn. Y muốn xác định, Từ Hàn lần này có phải là Từ Hàn như lần trước hay không.
Đám Quỷ Cốc Tử không chịu nổi biến số, y càng muốn như thế.
"Cho nên?" Từ Hàn lúc đó trâm giọng hỏi.
Lời nói cùng ngữ khí như vậy kéo "Từ Hàn" áo trắng ra khỏi suy nghĩ của mình, bỏ đi một chút nghi ky vừa sinh ra trong đầu y.
"Cho dù đúng như lời ngươi nói, thân thể của ta là thân thể con trai Ngụy tiên sinh, linh phách của ta là linh phách được sinh ra từ lực lượng của ngươi. Sau đó thì sao? Ngươi cảm thấy ta nghe xong câu chuyện xưa này, đã rõ thân thế của mình, cũng sẽ cúi đầu xưng thần trước mặt ngươi sao?" Từ Hàn hỏi, sau đó cũng đứng dậy theo.
"Từ Hàn" áo trắng lắc đầu: "Ngươi còn không rõ à? Linh trí của ngươi là do ta sinh ra, chúng ta vốn là một thể, sao ta lại phải cúi đầu xưng thần với mình?"
Từ Hàn nhíu mày, hắn cưỡng chế nội tâm mình cuồn cuộn khi nghe được những lời này, nội tâm dâng trào. Khi đó hắn nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt, ngữ điệu chắc nịch nói: "Ta chính là ta! Ta không giống ngươi!"
"Từ Hàn" áo trắng lại không có tâm tư tranh luận vấn đề này với Từ Hàn, y nói: "Sự thật là như thế, ngươi thừa nhận cũng tốt, không thừa nhận cũng được, hắn sẽ vĩnh viễn tồn tại, khuyết điểm lừa mình dối người là sinh linh nên có, ta không hy vọng ngươi cũng như thế."
Từ Hàn lại nói: "Ngươi đã kể xong câu chuyện của mình rồi, ta nghĩ chúng ta nên chấm dứt cuộc nói chuyện này. Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho Sâm La điện cơ hội thắng lợi, cũng sẽ không cho đám Quỷ Cốc Tử trên trời có cái cớ hủy diệt thế giới, đương nhiên càng không để cho ngươi có cơ hội thôn tính ta."
"Từ Hàn" áo trắng có chút buồn rầu lắc đầu, y sửa lại: 'Không phải thôn phệ mà là thức tỉnh, chúng ta vốn là một người."
"Ngươi nói thế nào cũng tốt, ta sẽ không bị ngươi mê hoặc, cũng sẽ không cho ngươi cơ hội thức tỉnh." Từ Hàn dứt lời, ánh mắt kiên định, hiển nhiên đã vượt qua đủ loại tâm cảnh biến hóa, trong khoảng thời gian ngắn bình tĩnh lại.
"Từ Hàn" áo trắng lại không hề kinh ngạc đối với việc này, y nhìn Từ Hàn như đã có ý muốn đi, sâu thẳm nói: "Mười tám lần trước, ngươi cũng nói như vậy."
Từ Hàn nghe vậy, trong lòng chấn động, hắn nhìn vào "Từ Hàn" áo trắng hỏi: "Đây là ý gì?"
"Từ Hàn" áo trắng vẻ mặt nhàn nhã, y liếc mắt nhìn Từ Hàn nói: 'Lũ Quỷ Cốc Tử thông minh bực nào. Tuy bọn chúng không ở chốn thiên địa này, nhưng đều suy diễn vô số lần những biến hóa của vạn vật thiên địa, tại sao có thể tính sai lệch được? Từ nhỏ ngươi đã cô khổ, như hổ báo độc hành, nhưng dưới tình huống cố ý sắp xếp, ngươi đã gặp nhiều người, kinh lịch nhiều chuyện như vậy, một ngày nào đó, từng người trong số những người kia chết trước mặt ngươi, ngươi còn có thể kiên định với suy nghĩ của mình như vậy sao?”
"Từ Hàn áo trắng" nói xong, bước chân của y bắt đầu rảo bước về phía Từ Hàn, miệng lại tiếp tục nói: "Ngươi có muốn báo thù cho bọn họ? Ngươi có muốn bầm thây vạn đoạn người trên trời không? Vậy ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi chỉ có thể ôm lấy ta, chỉ có trông cậy vào ta. Nhưng khi đó tất cả đều đã muộn, đây là giáo huấn do ngươi dùng trọn vẹn mười tám lần thất bại và thống khổ đổi lại, ngươi còn không hiểu sao?"
Từ Hàn không nghe được ý trong lời y, nhưng không biết vì sao mỗi khi miệng "Từ Hàn" phun ra chữ mười tám, thân thể hắn không khỏi chấn động, giống như có một chút đồ vật cũng muốn phá kén từ trong đầu của hắn chui ra.
"Cái gì mười tám lần?" Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn "Từ Hàn” áo trắng kia, giọng điệu khô khốc hỏi.
Khi đó chân mày đối phương nhíu lại, y nhoài người tới trước mặt Từ Hàn, híp mắt nhìn hắn nói: "Mười tám lần, ý tứ chính là thế giới này đã luân hồi mười tám lần, ngươi sống mười tám lần cũng đã chết mười tám lần, đây là lần cuối cùng của ngươi. Thế giới này sẽ không thể tiếp tục khởi động lại nữa, gã đã hao hết tất cả sức lực trong mười tám lần này, đã tới biên giới bị phá vỡ."
"Đây là vụ thu hoạch cuối cùng của Quỷ Cốc Tử, cũng là khởi đầu để bọn chúng quyết tâm hủy diệt thế giới và tất cả mọi thứ ở đây. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, cũng là của ta."
Sắc mặt Từ Hàn càng tái nhợt, nếu lúc nãy hắn nghe được mọi thứ có thể tưởng tượng nổi, vậy thì những lời nói từ "Từ Hàn" áo trắng kia vừa thốt ra chỉ có thể dùng từ ngữ dọa người để hình dung mà thôi. Hắn theo bản năng lùi lại một bước, lẩm bẩm nói: "Chuyện này... làm sao có thể..."
"Từ Hàn" áo trắng dường như đã sớm đoán được phản ứng của Từ Hàn, y mỉm cười nói: 'Mặc dù chúng ta đã thất bại mười tám lần, nhưng lần này lại khác, tất cả đều có biến hóa. Chỉ cần chúng ta liên thủ, lúc này chúng ta nhất định có thể ngăn cơn sóng dữ, nhảy ra khỏi gông xiềng thiên địa."
Từ Hàn vẫn còn lùi về phía sau, hắn nhớ tới giấc mơ đã từng có. Bên trong mộng, hắn nhìn bằng hữu lần lượt ngã xuống trước mặt mình, nhưng hắn bất lực. Những giấc mộng kia chân thật đến mức đã từng khiến hắn suýt chút nữa không thể phân biệt mộng cảnh và hiện thực. Mà giờ phút này lời "Từ Hàn" nói ra khỏi miệng lại khiến hắn ý thức được cái gì đó.
Thần sắc trong mắt hắn trở nên có chút trống rỗng, giống như lâm vào trong một loại cử chỉ điên rồ nào đó, khó có thể tự kiềm chế.
"Tuy rằng ta không giống như những sinh linh lừa mình dối người kia, nhưng ngươi chắc hẳn trong lúc nhất thời coi mình là sinh linh sẽ không tin tưởng những gì mà ta nói, nhưng không sao cả, ngươi thấy vũng máu loãng này không? Tên bán yêu viễn cổ kia mặc dù không thành công đạt được ta hàng lâm, nhưng dựa vào ta rút ra đủ lực lượng. Ta là vật thiên ngoại, phương thế giới này luân hồi lại cũng không làm đảo loạn trí nhớ của ta, mỗi một lần ngươi tới Tiên cung này, ta cũng tương tự rút trí nhớ của ngươi ra phục chế một phần, ký gửi vào bên trong máu loãng này. Hiện tại chỉ cần ngươi nhảy vào, ngươi có thể cảm thụ tuyệt vọng mười tám lần luân hồi. Đương nhiên cùng lúc đó lực lượng từng thuộc về ta trong huyết thủy này cũng sẽ dũng mãnh tràn vào cơ thể của ngươi, ngươi và ta càng thêm chặt chẽ không thể tách ra, thế nào, ngươi muốn thử không?”
Lúc này rốt cuộc Từ Hàn đã khôi phục tinh thần, hắn nhìn huyết thủy cuồn cuộn từ trong lỗ chảy ra, lại nhìn "Từ Hàn" áo trắng trước mắt. Hắn cắn răng một cái, dùng thời gian một hồi lâu mới nói: "Nếu ta thực sự đi vào trong đó, chỉ sợ cũng vào đúng tâm ý của ngươi rồi nhỉ?"
"Từ Hàn" áo trắng không có nửa điểm hoảng loạn sau khi bị âm mưu đâm thủng, y mỉm cười, nói: "Đây là quà tặng, có phần lực lượng này, ngươi có thể triệu hồi ta ra lúc cần, đây cũng là để bảo vệ những kẻ ngươi muốn bảo hộ, không phải sao?"
Từ Hàn không nói gì, hắn trâm mặc một hồi lâu, rốt cuộc ngay lúc đó cũng đi tới trước cửa động.
Sau đó hắn cắn răng, bước một chân ra...