Chương 111: Thay hắn mà sống
Chương 111: Thay hắn mà sốngChương 111: Thay hắn mà sống
Đều nói trong núi không có năm tháng, nhưng mỗi một giây phút này đối với Diệp Hồng Tiên mà nói, thời khắc này đều gian nan như vậy.
Nàng cùng Ngụy tiên sinh đã đợi ở đỉnh núi Côn Luân khoảng bốn, năm canh giờ, sắc trời dần tối, trên núi Côn Luân lại có tuyết nhỏ rơi xuống. Tâm tình Diệp Hồng Tiên giống như bầu trời hôn ám và những bông tuyết đang bay đầy trời này, cực kỳ lo lắng. Nàng nhìn tòa cửa cung đóng chặt trước mắt, lại nhìn Ngụy tiên sinh bên cạnh, thân thể lão nhân chợt sáng chợt tối, dường như sau một khắc sẽ biến mất.
"Tiên sinh" Diệp Hồng Tiên sinh đi tới trước mặt Ngụy Trường Minh, cau mày nhìn lão nhân trước mặt.
"Không sao, ta có lẽ vẫn chịu được." Lão nhân dường như biết Diệp Hồng Tiên định nói gì rồi, lão ngẩng đầu nhìn nàng, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười.
Trạng thái của Ngụy tiên sinh rất kỳ quái, lão không hoàn toàn nhảy ra khỏi vùng thiên địa này, nhưng lại dựa vào một ngôi sao được người giám thị cho chặt đứt nhân quả ở nơi đây, một khi phương thiên địa này thật sự bị hủy diệt, lão cũng sẽ không chịu liên lụy. Nhưng đồng thời bởi vì quy tắc của vùng thiên địa này có hạn, người ngoài khó mà dựa vào bản thể tồn tại nơi này quá lâu. Ngụy tiên sinh có thể tới đây hoàn toàn là nhờ ánh sao sáng của Diệp Hồng Tiên chỉ dẫn, mà lão cũng đã đợi quá lâu, thiên địa bài xích cũng càng lúc càng lớn, lão đã rất khó có thể giữ cơ thể mình lưu lại đây.
Diệp Hồng Tiên cũng không an tâm khi nghe được câu trả lời như vậy của Ngụy Trường Minh, dù sao giờ phút này ai cũng nhìn ra được, lão nhân đã là nỏ mạnh hết đà, an ủi như vậy thực sự rất thiếu sức thuyết phục.
Ngụy tiên sinh hiển nhiên cũng nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Diệp Hồng Tiên, lão lại cười nói: "Những lời †a nói cho ngươi, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Diệp Hồng Tiên cố nén bất an trong lòng, gật đầu nói: "Vâng."
"Có lẽ ta không chống đỡ được bao lâu, không giúp được gì, thực xin lỗi." Ngụy tiên sinh nói lần nữa, mà áy náy trong giọng nói cũng chân thành từ tận đáy lòng, không phải nói ngoa.
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ lời của ta, việc này rất quan trọng. Nếu chúng ta không thể gặp được hắn, ngươi nhất định phải chuyển lời của ta cho hắn."
Diệp Hồng Tiên sao có thể cự tuyệt lời của lão nhân, tuy nàng cũng biết lão nhân rời đi không phải là mang ý nghĩa tử vong chân chính, nhưng từ nay về sau lão nhân muốn từ vạn vực tinh không trở về tuyệt không phải chuyện dễ dàng, có thể gặp lại hay không cũng khó nói rõ ràng, nàng không khỏi tâm loạn như ma.
"Không sao." Ngụy tiên sinh tốt xấu gì cũng sống ngàn tuổi, tự nhiên nhìn thấu tâm tư Diệp Hồng Tiên, lão mở miệng an ủi: "Chỉ cần các ngươi có thể mang theo sinh linh chốn thiên địa vượt qua kiếp nạn này, thiên địa tuy rộng, nhưng chúng ta cuối cùng sẽ có ngày gặp lại."
"Gặp lại? Hừ! Đám loạn thần tặc tử các ngươi, đợi đến ngày Thánh hoàng bệ hạ quân lâm thiên hạ, các ngươi sẽ bị Thánh hoàng bệ hạ bầm thây vạn đoạn, gặp nhau như vậy cũng chỉ đợi đến lúc các ngươi đi Cửu U Luyện ngục mới có cơ hội!" Nhưng vào lúc này, một thanh âm cực kỳ chói tai từ bên cạnh truyên đến. Chính là vợ chồng Diệp Thừa Thai bị trói trên mặt đất đã tỉnh lại, bọn họ ngay lập tức chửi ầm lên với hai người Diệp Hồng Tiên, dùng từ cực kỳ thô bỉ, tựa như cũng không thèm để ý người trước mắt là huyết nhục thân sinh của bọn họ.
Diệp Hồng Tiên nhíu mày, nàng cũng biết giờ phút này cha mẹ bị Thánh dược kia mê hoặc tâm trí, lời nói như vậy cũng không xuất phát từ bản tâm. Nàng lo lắng nếu cha mẹ mình luôn luôn giữ dáng vẻ này, vậy thì mình sẽ phải xử lý như thế nào.
Nguy tiên sinh vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Hồng Tiên, bộ dáng như vậy cực kỳ giống với cha mẹ hiền lành đang nhìn hậu bối mình, lão nói: "Mọi thứ sẽ tốt thôi, đầu tiên các ngươi phải tin tưởng mình có thể làm được, sau đó mới có thể thành công."
Diệp Hồng Tiên càng nghĩ càng không biết làm thế nào, nàng cười khổ với Ngụy tiên sinh, cũng coi như đáp lại, nhưng trong lòng lại không ôm hy vọng quá lớn vào chuyện này.
Cha mẹ của mình thực sự quá ồn ào, từ sau khi tỉnh lại đã không ngừng mắng chửi, mấy ngày nay Diệp Hồng Tiên vì đi để phòng hai người bọn họ chạy thoát, mấy lần đánh ngất xỉu, nàng lo lắng sẽ lưu lại mầm họa đối với thân thể bọn họ, bởi vậy không tiếp tục làm cách này, mà tìm một bộ quần áo trong bọc hành lý của mình, xé thành hai nửa, lần lượt nhét vào trong miệng hai người, lúc này mới ngăn chặn việc hai người lải nhải không ngừng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng cái đã hai canh giờ.
Tuyết càng rơi càng lớn, sắc trời cũng hoàn toàn tối xuống.
Thân thể Ngụy tiên sinh càng suy yếu, lão thậm chí đã khó có thể đứng được, chỉ có thể ngồi ở trên đất tuyết, Huyền nhi và Ngao ô đã sớm quen biết vị lão nhân này cho nên cũng cực kỳ thân cận, đại khái cũng nhìn ra dị trạng của lão, hai tiểu tử tới trước mặt, phủ phục xung quanh lão, tựa như muốn dùng hành động này để sưởi ấm lão nhân.
Đương nhiên Ngụy tiên sinh cũng không phải bị lạnh, cách làm như vậy thực sự khó có thể tạo ra nửa điểm công hiệu, nhưng Ngụy tiên sinh dường như rất hưởng thụ cách làm của Huyền nhi cùng Ngao ô, chí ít đối với lão nhân bôn ba cả đời vì thương sinh thiên hạ mà nói, có thể được đáp lại đơn giản như vậy cũng là một chuyện đủ để an ủi cuộc đời này.
Diệp Hồng Tiên ngồi ở một bên cũng cảm nhận được tình hình của lão nhân, nàng lại nhìn về phía Ngụy tiên sinh, mà lúc này lão nhân kia cũng vừa nhìn về phía nàng.
"Có vẻ như ta không đợi được." Ngụy tiên sinh lên tiếng, giọng nói của lão cực kỳ suy yếu, như ánh nến trong gió lung lay sắp tắt.
Lúc đó Diệp Hồng Tiên mới phát hiện, hiện tại thân thể lão nhân đã hoàn toàn hư hóa, gần như hiện ra trạng thái hơi mờ, chỉ sợ đúng như lời lão nói, lão khó có thể chờ tới lúc Từ Hàn trở vê.
Tuy thời gian ở chung với Ngụy tiên sinh không nhiều lắm, nhưng Diệp Hồng Tiên có thể cảm nhận rõ ràng được lão nhân này yêu mến Từ Hàn ra sao, có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi, giờ phút này đáy lòng Diệp Hồng Tiên khó tránh khỏi sinh ra chút buồn bã, nhưng nàng cũng không nguyện ý biểu lộ ra, tránh gây bi thương. Vì vậy nàng nghiêm nghị nói: "Tiên sinh yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Hàn..."
Âm!
Diệp Hồng Tiên còn chưa kịp nói xong, cánh cửa cung lớn sau lưng nàng bỗng truyền tới một hồi tiếng động nặng nề, sau đó cửa cung điện nguy nga kia vậy mà đang từ từ mở ra.
Diệp Hồng Tiên giật mình, vội vàng đứng lên nhìn về phía cửa cung, theo cửa cung mở ra, một luông sáng trắng chói mắt từ đó bắn ra, chiếu vào trong mắt nàng, hào quang kia quá chói mắt, dù là Diệp Hồng Tiên cực lực muốn thấy rõ tình hình bên trong, nhưng cũng chỉ khiến mắt mình bị ánh sáng đó làm cho đau nhói, lại không thấy bất cứ thứ gì nàng muốn thấy.
Nàng không thể không nheo mắt, lấy tay che trước mặt để làm dịu đi ánh sáng chói mắt này.
"Meol" Mà ngay lúc đó, Huyền nhi đang ngồi xổm trong ngực Nguy tiên sinh chợt hưng phấn gọi to một tiếng, ngay lúc đó tiểu gia hỏa này hóa thành một đạo lưu quang thẳng tắp đánh về phía cửa cung.
Diệp Hồng Tiên hình như nhận ra gì đó, lại đưa mắt nhìn về phía cửa cung. Khi đó, cửa cung kia cũng dần khép lại, bạch quang chói mắt lập tức bị cửa cung ngăn chặn, Diệp Hồng Tiên cũng rốt cục như nguyện ý thấy rõ tình hình trước cửa cung.
Một thiếu niên mặc áo đen lưng đeo hộp gỗ đứng ở trước cửa cung điện gió tuyết đầy trời, cúi đầu vuốt ve đầu con mèo đen trong ngực, vẻ mặt ôn nhu, trong mắt tràn đầy bình tĩnh.
"Tiểu Hàn!" Đợi thấy rõ bộ dáng thiếu niên kia, sắc mặt Diệp Hồng Tiên lập tức vui mừng, cũng bất chấp mọi thứ, ngay lúc đó bước nhanh về phía thiếu niên.
"Ngươi tới rồi." Từ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, dường như hắn không cảm thấy chút kinh ngạc nào khi thấy nàng đi đến, đương nhiên càng vui vẻ hơn. Trong giọng nói hiền lành này lại mang theo vẻ lạnh lùng cự tuyệt ngoài ngàn dặm.
Nhưng cuối cùng đắm chìm trong niềm vui sướng gặp lại Từ Hàn, Diệp Hồng lại không phát hiện ra đối phương có biến hóa gì, nàng gật đầu lia lịa, ân cần hỏi: "Chàng không sao chứ? Ở bên trong..."
Nàng còn chưa dứt lời, Ngụy tiên sinh ở bên cạnh lại run rẩy gian nan đứng lên. Lão chậm rãi muốn đi tới chỗ Từ Hàn, nhưng hai chân lại như bị rót chì vào, hành động cực kỳ khó khăn, vừa mới bước chân ra đã bị tuyết đọng dày đặc ngăn cản, thân thể lảo đảo, mắt thấy sắp ngã ngồi xuống đất.
Lúc này Từ Hàn ở bên cạnh lại thoáng nhìn cảnh ngộ của lão nhân này, khi đó hắn vội vàng tiến lên một bước, đỡ Ngụy tiên sinh sắp ngã xuống đất, còn đối với chuyện thấy Nguy tiên sinh đến đây, hắn cũng không có chút kinh ngạc nào, Hắn mỉm cười nhìn thân thể suy yếu của Ngụy Trường Minh, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh vất vả rồi."
Ngụy Trường Minh dường như cũng không ngờ được phản ứng của Từ Hàn lại như thế. Lão sững sờ nhìn thiếu niên trước mắt, thần sắc trong ánh mắt có chút phức tạp.
"Ngươi biết chuyện gì rồi chứ?" Ngụy Trường Minh hỏi.
Từ Hàn gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Trường Minh, hỏi ngược lại: "Tiên sinh hận ta sao?"
Ngụy Trường Minh sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Lão cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi mới lần nữa nhìn về phía Từ Hàn.
Mà lần này, ánh mắt lão nhân lại trở nên hiên lành.
"Không hận." Lão nói như vậy, khi đó một bàn tay duỗi ra cầm lấy tay Từ Hàn, mà Từ Hàn lúc này cũng cảm nhận được từng đợt hàn ý từ trên tay lão nhân truyên đến. Lúc này hắn mới chú ý tới thân thể của lão nhân dường như đang ở biên giới hư hóa nào đó.
"Không sao, chẳng qua là không ở lâu tại thế giới này mà thôi. Sau này phải rời xa ngươi." Lão nhân cũng nhìn ra lo lắng của Từ Hàn, lúc đó lắc đầu, cười ha hả nói.
“Tiên sinh ta... Từ Hàn nghe vậy đang định nói gì đó.
Lúc này thân thể Ngụy tiên sinh đã tới sát biên giới sụp đổ, thân thể của lão nhân dần dần hóa thành từng điểm sáng tán đi, hiển nhiên thời gian của lão đã không còn nhiều nữa.
"Cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc có thể gặp được ngươi, nhóc con không nên lòng mang áy náy, sống tốt, sống cho mọi người xem, ta tin tưởng ngươi có thể làm được." Lão nhân cũng biết mình đã không còn nhiều thời gian, nhưng lão không lộ ra nửa điểm bối rối, ngược thần sắc càng thêm bình tĩnh nói. Thân thể của Từ Hàn không hiểu tại sao bắt đầu run rẩy, hắn muốn nắm chặt tay lão nhân, không ngờ lại bắt hụt. Hắn tựa như lâm vào chút cử chỉ điên rô nào đó, liêu mạng muốn lưu lão nhân trước mắt lại, nhưng mặc kệ hắn cố gắng thế nào, vẫn không thể ngăn cản thân thể lão nhân dần dần tản đi.
Rốt cuộc thân thể lão nhân đã triệt để tản đi, Từ Hàn ngây người ngã ngồi trên mặt đất. Hắn cúi đầu tự lẩm bẩm nói: "Ngài nên hận ta..."
"Ngài nên hận ta...'
Mà đúng lúc này, trong thiên địa đã không còn chút tung tích của Ngụy tiên sinh chợt truyên đến một giọng nói.
"Ta không hận ngươi, ngược lại nên cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ngươi đã nuôi sống hài tử của ta thành dáng vẻ dũng cảm như vậy"
"Xin tiếp tục mang nó theo, sống sót như Từ Hàn..."