Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 772 - Chương 112: Một Kết Cục Hài Lòng

Chương 112: Một kết cục hài lòng Chương 112: Một kết cục hài lòngChương 112: Một kết cục hài lòng

Mặc kệ ngươi trông thấy bao nhiêu cảnh đẹp, hoặc là hoàng hôn chìm xuống biển mây phía tây, hoặc là đình viện trường tồn trong tuyết.

Mặc kệ ngươi gặp được bao nhiêu người thú vị, hoặc đao khách nâng đao lên chỉ vào mười vạn sư, hoặc là thiếu niên cầm kiếm nói thẳng chuyện của mình. Cũng có thể là người say đang ngồi trước tửu lâu, uống rượu thở dài.

Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trên con đường này ngươi nhất định cô khổ không nơi nương tựa.

Đây là số mệnh của ngươi.

Người chính là như thế, dù sao cũng phải nhận một ít mệnh rồi mới có thể thay đổi một chút... sinh mệnh...

"Tiểu Hàn! Chàng làm sao vậy?" Từ Hàn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn ngồi dậy, đập vào mắt là ánh mắt cực kỳ quan tâm của Diệp Hồng Tiên.

"Ta... Từ Hàn có chút mờ mịt. Hắn nhìn chung quanh, trước mắt là vùng đất hư vô tối tăm, ngàn năm trước Yêu quân Phi Liêm dùng đại thần thông dọn dời Thập Vạn Đại Sơn khỏi nơi đây, do đó vùng đất này liền hóa thành như vậy, phía sau hắn là tòa Tiên sơn Côn Luân nguy nga.

Lúc này Từ Hàn mới nhớ lại, hắn và Diệp Hồng Tiên đã cùng nhau đi xuống Côn Luân, ở dưới chân núi nghỉ ngơi một chút. Nhưng đại khái là vì hành trình Côn Luân này đã trải qua quá nhiều chuyện, cho dù kẻ thân là Tiên nhân như Từ Hàn cũng không chống đỡ nổi mỏi mệt trên người, không để ý liên ngủ thiếp đi.

"Vừa rồi trán ngươi đổ mồ hôi lạnh, ta nghĩ thân thể ngươi đã xảy ra chuyện gì cho nên mới đánh thức ngươi." Diệp Hồng Tiên lo lắng nhìn Từ Hàn, miệng nói như vậy.

Từ Hàn đang định trả lời, lại chợt nghe bên cạnh truyền đến một trận mắng chửi bén nhọn.

"Thánh Hoàng bệ hạ tại thượng, đám loạn thần tặc tử các ngươi đương nhiên hoảng loạn bất an, há có thể ngủ ngon? Ta thấy không cần Thánh quân tự mình đến, các ngươi sẽ bị dọa chết ở trong sợ hãi như vậy.'

Đây đương nhiên là vợ chồng Diệp Thừa Thai, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ của Diệp Hồng Tiên, hai người bị nàng dùng khăn bịt miệng ở đỉnh Côn Luân, nhưng trên đường xuống núi mắng mệt rồi lại ngủ thật say, Diệp Hồng Tiên bèn tháo đi chiếc khăn bịt miệng bọn họ, không ngờ giờ phút này sau khi tỉnh lại họ lại bắt đầu giở trò cũ.

Diệp Hồng Tiên có chút bất đắc dĩ, nàng áy náy nhìn Từ Hàn, rồi lại quay sang cha mẹ nói: "Hai người yên tĩnh một chút đi."

Mặc dù có thể dùng khăn chặn miệng hai người, nhưng Diệp Hồng Tiên cuối cùng vẫn cảm thấy không muốn trái hiếu đạo. Lời này nói ra chẳng những không được hai người tán đồng, ngược lại mang tới tiếng quát mắng còn ác độc hơn.

"Câm miệng, nữ nhi bất hiếu, vì một người ngoài mà quên mất gia môn, ngay cả Thánh Hoàng bệ hạ cũng dám ngõ nghịch. Diệp Thừa Thai ta lúc đầu nên bóp chết ngươi trong tã lót!"

Diệp Hồng Tiên nghe vậy đành chịu, nàng biết cha mẹ mình giờ phút này quả nhiên là dâu muối không tiến, nghĩ tới đây nàng liền móc từ trong ngực ra hai chiếc khăn tay định bịt miệng hai người lại. Nhưng bước chân vừa mới bước ra, tay Từ Hàn chợt vươn tay ngăn nàng lại.

"Tiểu Hàn?" Diệp Hồng Tiên có chút khó hiểu nhìn về phía Từ Hàn. Từ Hàn lúc này dường như cũng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt vợ chồng Diệp Thừa Thai vẫn đang chửi mắng không ngừng, cúi đầu đánh giá hai người một phen, lúc này mới nói: "Bọn họ cũng đã ăn Thánh dược à?”

"Ừ" Diệp Hồng Tiên nghe thấy câu hỏi cũng cất bước đi tới, vẻ mặt lo lắng nhìn cha mẹ mình, cau mày nói: "Đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng không biết có chữa khỏi được không, Ngụy tiên sinh sau khi xem qua cũng không thể làm gì."

Từ Hàn từ chối cho ý kiến, hắn lập tức khom người xuống trước mặt hai người, cũng không để ý hai người đang giãy giụa phân biệt để hai tay đặt lên đỉnh đầu hai người, mà chính mình cũng đang chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Diệp Hồng Tiên tuy thấy không rõ chuyện này, nhưng nhìn ra được Từ Hàn dường như muốn làm gì đó, lúc này bèn im lặng đứng bên cạnh, thần sắc không khỏi có chút căng thẳng.

Nhưng vào lúc này, một đạo lực lượng tối tăm chấn động trên người Từ Hàn chợt lóe rồi biến mất, Diệp Hồng Tiên cảm nhận được điểm này sắc mặt cũng hơi đổi, nàng cảm thấy khí tức kia giống như dao động trên người những Thánh hậu mà nàng từng giao thủ tại thành Trường An truyền đến, nhưng còn chưa kịp nghiêm túc thưởng thức sự khác biệt trong đó, tiếng quát mắng của vợ chồng Diệp Thừa Thai lại chợt im bặt mà dừng.

Diệp Hồng sửng sốt, đã thấy Từ Hàn đứng dậy, hai cánh tay cũng lập tức chậm rãi rời khỏi đỉnh đầu hai người. Ngay sau đó hai đạo khí tức màu đen nhè nhẹ bị lôi ra từ trong cơ thể hai người kia. Hai cái đầu họ nghiêng một cái rồi lập tức mê man, mà hai đạo khí tức màu đen kia cũng nhanh chóng chui vào cơ thể Từ Hàn, biến mất không thấy gì nữa.

"Đây là..." Diệp Hồng Tiên không ngờ rằng lại xảy ra biến cố như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Từ Hàn.

Đương nhiên Từ Hàn rất rõ Diệp Hồng Tiên muốn hỏi cái gì, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, thần sắc thoải mái cười nói: "Bọn họ không sao, chỉ là bị Thánh dược chiếm cứ thân thể quá lâu, cho nên sau khi bị rút đi lực lượng Thánh dược liền có chút suy yếu, nghỉ ngơi một ít ngày là sẽ không có gì đáng ngại."

Diệp Hồng Tiên trừng mắt nhìn, có chút không thể tưởng tượng nhìn về phía Từ Hàn, nàng tuy rằng băng lãnh thông minh nhưng làm sao cũng không ngờ được hắn có thể làm được việc này. Nhưng nàng cũng chắc chắn không nghi ngờ Từ Hàn đang lừa gạt mình, cho nên sau khi kinh hãi trong chốc lát ngắn ngủi, trên mặt Diệp Hồng Tiên lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ.

Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, duỗi tay xem xét tình trạng của cha mẹ mình một lượt, khi phát hiện tất cả đúng như lời Từ Hàn nói, nàng càng thêm vui mừng. Nhưng rất nhanh lại nghĩ tới khí tức trên người Từ Hàn phát ra, cùng với hai thứ màu đen bị hắn hút vào trong cơ thể khiến nàng có chút nghi hoặc, cũng có chút lo lắng không rõ, cho nên nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Tiểu Hàn, vừa rồi chàng..."

Nhưng Từ Hàn lại không cho nàng cơ hội đặt câu hỏi, thiếu niên lúc đó nhìn về phía phương xa, nói: "Chúng ta mau lên đường thôi, khoảng cách thời hạn ba tháng chỉ trong một tháng rưỡi, ta còn có rất nhiều chuyện cần làm."

Dứt lời, hắn liên xoay người lại, dẫn Huyền nhi, Ngao ô và a Hoàng cất bước đi về phía trước. Diệp Hồng Tiên bất đắc dĩ, nàng cũng biết tính tình của Từ Hàn, chuyện hắn không muốn nói thì cho dù ngươi gác đao lên cổ, hắn cũng sẽ không nói ra nửa chữ. Vì vậy nàng cũng chỉ có thể tạm thời đè sự nghi hoặc trong lòng xuống, gọi ra Phượng Hoàng Thần điểu, mang theo cha mẹ mình đuổi theo bước chân của Từ Hàn. ...

Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên đều là Tiên nhân hàng thật giá thật. Hai người dốc hết sức lực chạy đi với tốc độ kia đương nhiên không cần phải nói nhiều, không quá ba ngày bọn họ đã xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn mênh mông, đi tới biên cảnh Thanh châu.

Lúc này, vợ chồng Diệp Thừa Thai cũng đúng như lời Từ Hàn nói đã khôi phục lại bình thường, chẳng qua thân thể vẫn suy yếu cần điều dưỡng thật tốt, trong suốt ba ngày hành trình này đã thanh tỉnh vài lần, nhưng cũng chỉ biểu đạt ý xấu hổ với Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên, thân thể liền không chịu nổi lại rơi vào hôn mê.

"Mau tìm thành trì, kiếm chút đồ ăn cho họ." Diệp Hồng Tiên đứng ở biên cảnh Thanh châu nhìn tình hình trước mắt, không khỏi nhíu mày.

Vốn tưởng rằng xuyên qua nơi mênh mông như Thập Vạn Đại Sơn đi tới Thanh châu sẽ có chút thay đổi, dù sao tính ra thời gian, nàng mới rời khỏi Thanh châu không đến mười ngày, nhưng chính mười ngày ngắn ngủi này, Thanh châu lại như là đổi một chỗ khác.

Rách nát cùng hoang vu đã không đủ để hình dung cảnh tượng tuyết đọng màu xám chồng chất ở trên đất trước mắt, một tầng thật dày, hầu như đã che lại địa mạo ban đầu, mà ở khắp nơi trên đất tuyết có thể thấy được xương trắng của người chết đói, cùng với các loại thi hài tẩu thú. Cảnh hoang tàn khắp nơi hầu như tìm không ra bất cứ vật sống nào, thậm chí còn nhiều hơn so với Nam Hoang.

"Cách chỗ này ba mươi dặm là Thượng Vân thành. Ngươi tới đó tìm đồ ăn đưa cho Hầu gia và phu nhân, hôm nay Sâm La điện vội chuẩn bị cho đại chiến tại Đại Uyên sơn vào thời điểm cuối năm, sẽ không để quá nhiều binh lực ở những thành nhỏ biên giới này. Với tu vi Tiên nhân cảnh của ngươi, không ai có thể ngăn cản, nhưng làm xong những việc này ngươi phải nhanh chóng đến Trần quốc, Đại Chu... tuyệt không phải là chỗ ở lâu."

Diệp Hồng Tiên nghe vậy vừa định gật đầu đồng ý nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã cảm thấy có gì không đúng. Nàng kinh ngạc nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Tiểu Hàn, chàng không đồng hành với ta ư?"

"Ừ" Từ Hàn thần sắc bình tĩnh, tựa như không cảm giác được vẻ không nỡ trong lời nói của Diệp Hồng Tiên, hắn nói: "Thời gian cấp bách. Ta còn có một số việc cần làm trước đó."

"Chuyện gì?" Diệp Hồng Tiên theo bản năng hỏi, nhưng lời nói ra lại cảm thấy không đúng, hiển nhiên Từ Hàn làm như vậy là cố ý muốn vứt bỏ nàng, thấy vậy nàng vội vàng đổi giọng, lại nói: "Ta phải đi cùng với chàng."

Nhưng tựa như cảm thấy cách nói như vậy còn chưa đủ cứng rắn, nàng lại nói thêm một câu sau cùng: "Ta là thê tử của chàng!"

Từ Hàn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh ngoài dự liệu đối với lời nói của Diệp Hồng Tiên, hắn mỉm cười, chỉ chỉ vợ chồng Diệp Thừa Thai ngồi trên người Phượng Hoàng, nói: "Mặc dù Hầu gia và phu nhân đã thoát khỏi Thánh dược khống chế, nhưng thân thể còn rất yếu ớt, không chịu nổi giày vò."

Diệp Hồng Tiên biến sắc, lời này của Từ Hàn gọn gàng dứt khoát chọc trúng nỗi đau của nàng. Nàng nhíu mày, lại nhìn vê phía Từ Hàn, muốn từ sắc mặt của hắn nhìn ra chút gì đó sau khi đối phương từ Tiên cung đi ra. Diệp Hồng Tiên cảm giác được Từ Hàn có chút biến hóa, nhưng nàng không cách nào nói rõ ràng được biến hóa này là như thế nào, tuy nhiên vẫn cảm giác dường như Từ Hàn bây giờ có vài thứ khác biệt so với trước kia.

Từ Hàn lại có vẻ không quan tâm tới tâm tư của Diệp Hồng Tiên, hắn cúi đầu trâm tư một hồi, sau đó nhìn a Hoàng bên cạnh nói: “A Hoàng, mấy ngày nay ngươi đi theo Hồng Tiên giúp chăm sóc nàng giúp ta."

A Hoàng tính tình bất hảo, tự nhiên theo bản năng tỏ vẻ không muốn, nhưng sau khi Huyền nhi trừng mắt, nó liền im hơi lặng tiếng, xám xịt đi tới bên cạnh Diệp Hồng Tiên, biểu thị mình phục tùng an bài như vậy. Từ Hàn thấy vậy cũng mỉm cười, hắn đi tới trước mặt Diệp Hồng Tiên, nói: "Làm xong việc này phải tới Trân quốc, đừng lo lắng, ta đồng ý với ngươi, ta nhất định sẽ trở về thật sớm."

Diệp Hồng Tiên biết rõ ý của Từ Hàn đã quyết, nói nhiều nữa cũng vô dụng. Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn thiếu niên này, một lúc lâu sau mới nói: "Nữ nhân của Diệp gia không có tập tục tái giá, hôm nay chàng không chịu để ta đồng hành thì thôi, cũng không cần phải tới Trần quốc gặp ta. Ta sẽ chờ chàng ở núi Đại Uyên. Đến lúc đó, thắng chúng ta cùng nhau sống sót, chàng phải vác kiệu lớn đón ta phong quang qua cửa. Thua, vợ chồng chúng ta sẽ chết chung ở đó, non xanh nước biếc làm bạn, ai cũng đừng mong chúng ta chia lìa."

Từ Hàn cũng biết tính khí Diệp Hồng Tiên rất cương liệt, nàng nói là làm, hắn tất nhiên không cần phải tranh luận với nàng, cho nên chỉ gật đầu cười nói: "Vậy một lời đã định."

Diệp Hồng Tiên cũng đã nhận được đáp án mà mình mong muốn, cuối cùng không còn kiên trì nữa, nàng nghiêng người nhường cho Từ Hàn một con đường rời đi.

Từ Hàn gật đầu, Huyền nhi và Ngao ô đi theo sau lưng. Hắn đi được một đoạn ngắn, chợt dừng bước bên cạnh Phượng Hoàng Thần điểu, hắn nhìn về phía Phượng Hoàng Thần điểu, mà đối phương cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, Từ Hàn cười cười, sau đó nói lời chỉ có hai người bọn hắn nghe rõ: "Lần này, ngươi cũng đã khác."

"Vậy hãy bảo vệ nàng thật tốt, ta sẽ cho các ngươi một kết cục hài lòng."

Trong mắt Phượng Hoàng Thần điểu hiện lên một đạo Thần quang, sau đó nó phát ra một tiếng thanh minh, giống như nghe hiểu lời của Từ Hàn, đang tiến hành đáp lại.

Sau khi Từ Hàn nhận được câu trả lời, rốt cuộc cũng yên lòng, thân thể dừng lại một chút, ngay lúc đó hóa thành một luồng sáng biến mất không thấy đâu nữa.
Bình Luận (0)
Comment