Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 773 - Chương 113: Tặng Sách...

Chương 113: Tặng sách... Chương 113: Tặng sách...Chương 113: Tặng sách...

Lại một ngày tu hành kết thúc.

Tô Mộ An và tiểu Mười chín kề vai sát cánh ngồi trên bậc thang của biệt viện phủ Tần vương, bọn họ ngửa đầu nhìn những bông tuyết đang rơi trong bóng đêm. Hai người đều im lặng không nói gì, không biết là đang hưởng thụ khoảnh khắc an bình này, hay là mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Tiểu Mười chín nghiêng đầu nhìn Tô Mộ An bên cạnh, vươn hai tay không biết từ đâu ra, đón lấy bông tuyết rơi từ trên trời xuống. Nàng giương mắt nhìn chằm chằm bông tuyết.

Tuyết của Trần quốc cũng giống như con sông lớn từ khi bắt đâu mùa đông, không ngừng rơi xuống. Điều này hiển nhiên là một chuyện cực kỳ quái dị, ít nhất từ trước tới nay ở chốn thiên địa này chưa bao giờ có một trận tuyết lớn như vậy. Mà khiến cho tiểu Mười chín lo lắng nhất chính là theo thời gian trôi qua, tuyết ở Trần quốc cũng không còn trắng nõn như lúc trước, mà mang theo một chút màu xám, mặc dù vẫn chưa đến mức như Đại Chu, nhưng biến cốt như vậy cũng đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía. Điều này chứng tỏ sau Đại Chu, Long khí Trần quốc cũng bắt đầu dần dần bị vong Long thôn phệ, mặc dù quá trình này cực kỳ chậm chạp, nhưng nếu đám người Từ Hàn thất bại trận đại chiến ở Đại Uyên sơn, tốc độ này tất nhiên sẽ được nâng lên mấy bậc.

Nghĩ tới đây Mười chín liền hiếm thấy thở dài, nàng ngồi xổm xuống, khuỷu tay đặt lên trên đầu gối, bàn tay giữ khuôn mặt mình, lúc đó nói: "Ta cho rằng con người còn sống có thể có một ngày ba bữa cơm, khát có một chén nước uống, lạnh có thể có một bộ xiêm y là đủ rồi, không ngờ còn có nhiều chuyện cần phiền não như vậy."

Tuy rằng ngày thường Mười chín đều thích thể hiện ra bộ dạng ông cụ non, nhưng làm việc nói chuyện chung quy không thoát khỏi bộ dáng đứa nhóc, giờ phút này cảm thán thực sự khiến Tô Mộ An bất ngờ. Gã không khỏi nghiêng đầu nhìn Mười chín một cái, nhíu mày nói: "Không cần nghĩ nhiều, chăm chỉ tu luyện là được."

Tô Mộ An thật ra cũng chỉ lớn hơn Mười chín năm sáu tuổi, tính tình ngốc nghếch trời sinh, lời khuyên bảo của gã đương nhiên khó có hiệu quả.

Mười chín nghe vậy quay sang nhìn Tô Mộ An hỏi: "Tu luyện tới mức nào mới không phiên não đây?"

Vấn đề này lập tức làm khó Tô Mộ An. Tiểu tử cau mày, gã cố gắng suy nghĩ tới vấn đề của Mười chín, nhưng quả thực không nghĩ ra một đáp án chính xác, dù sao trong lòng gã cũng có rất nhiều vấn đề cần phải suy nghĩ, Từ Hàn đã là người lợi hại tới mức không thể lợi hại hơn nữa, nhưng mỗi ngày hắn đều bị rất nhiều chuyện vây khốn. Tựa như sinh ra ở trong thiên địa này, bọn họ phải trải qua đau khổ, trải qua những chuyện khiến bản thân không vui, nhưng không ai biết vì sao lại có những chuyện này.

"Ngươi cũng muốn đi à?" Ngay lúc Tô Mộ An cau mày suy nghĩ về vấn đề của Mười chín, giọng nói của cô bé kia lại vang lên.

Tô Mộ An giật mình, vô thức phủ nhận: "Đi? Đi đâu?"

Tuy rằng phản ứng của gã đã được xưng tụng là nhanh chóng, nhưng gã quả thực không giỏi trên phương diện này, vừa nói ra lời này, sắc mặt của gã bởi vì đáy lòng khẩn trương mà trở nên ửng đỏ, mà chuyện này cũng khó có thể giấu diếm được ánh mắt của tiểu Mười chín.

Tiểu Mười chín có chút cô đơn cúi đầu, vẻ mặt không buồn, lẩm bẩm nói: "Ta cũng muốn hỗ trợ, nhưng hình như... cái gì cũng không giúp được.

Tô Mộ An thấy nàng như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, gã lại an ủi: "Không sao, ngươi thông minh như vậy, chờ tu hành cho tốt, nhất định sẽ giúp ích nhiều cho chúng ta đấy."

Mười chín nghe vậy lắc đầu, nàng cười khổ nói: 'Nào có chuyện dễ như vậy, chờ ta thực sự có bản lĩnh đó, nói không chừng các ngươi đã sớm..."

Mười chín nói tới chỗ này lại dừng một chút, vẫn chưa nói hết ra, có lẽ cảm thấy đây không phải là chuyện có phần thắng, nếu chính mình lại nói bậy, vạn nhất một câu thành sấm...

Mười chín quá thông minh, mà ở một số phương diện, Tô Mộ An lại quá mức ngay thẳng, đối thoại giữa hai người đã định trước là không nhanh mà kết thúc. Tô Mộ An chỉ có thể lúng túng ước định thời gian tu hành ngày mai với tiểu Mười chín rồi mới chạy như bay rời đi. ...

Mà khi Tô Mộ An trở vê chỗ ở, sau một canh giờ cửa phòng cách gã không xa chợt có người chậm rãi đẩy ra.

Khi đó Chu Uyên mới chui đầu ra khỏi phòng, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh một lượt, sau khi xác định xung quanh không có ai khác mới rón rén ra khỏi phòng, khom người chạy về phía Tô Mộ An vừa trở về.

Chu Uyên sống ở Sâm La điện đã mấy chục năm, từ khi lão trưởng thành đã rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mỗi ngày lão chỉ cần dốc lòng nghiên cứu phương pháp bán yêu, ngoài ra thì bất cứ chuyện gì cũng không cần phải lo lắng, từ ăn, ở, ngủ đều có người chuyên môn phụ trách chiếu cố, bởi vậy rất nhiều lúc biểu hiện của lão đối với rất nhiều chuyện đều có chút chậm chạp.

Nhưng chậm chạp cũng không có nghĩa là vô tri, lão đã nhận ra sự khác thường của tiểu Mười chín.

Mỗi ngày tuy nàng đều theo Tô Mộ An tu hành đao pháp, nhưng thời gian trở về còn muộn hơn so với Tô Mộ An mấy canh giờ. Một cô bé nhất thời tham chơi đương nhiên có thể hiểu được, nhưng ngày qua ngày thì đã hơi không đúng; Huống chỉ thỉnh thoảng tiểu Mười chín còn nhắc tới những chuyện Chu Uyên dạy công phu cho nàng. Mới đầu Chu Uyên còn tưởng Mười chín chỉ là đồng ngôn vô ky, thuận miệng bịa chuyện. Nhưng dần dần lão lại phát hiện dường như sự tình cũng không đơn giản như mình nghĩ, lão trùng hợp có một ngày nhìn thấy Mười chín đang tu luyện kiếm pháp, kiếm chiêu cực kỳ tinh diệu, hiển nhiên không phải tục vật.

Chuyện được người ta dạy bảo có thể bịa đặt, nhưng công pháp huyền diệu như vậy lại không phải một đứa trẻ chưa tới mười tuổi có thể bịa ra. Đương nhiên Chu Uyên cũng nổi lên lòng nghi ngờ, sau đó mỗi ngày lại âm thâm quan sát phát hiện đao pháp của Mười chín tinh tiến với tốc độ cực nhanh, mà kiếm pháp cũng như thế. Đao pháp có Tô Mộ An dạy dỗ không ngừng tiến bộ, nhưng kiếm pháp hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Nghi hoặc trong lòng Chu Uyên ngày qua ngày càng đậm, rốt cuộc vào ngày hôm nay lão quyết định đi tìm hiểu thực hư.

Lão muốn hiểu rõ tối mai, tiểu Mười chín ở đâu, làm gì sau khi Tô Mộ An rời khỏi, vì sao kiếm pháp của nàng mỗi ngày đều có tiến bộ như thế. Ôm suy nghĩ như vậy, mấy ngày trước lão đã tìm hiểu về Mười chín từ chỗ Tô Mộ An, bước chân Chu Uyên bắt đầu chậm lại, theo bản năng cảm thấy một bí mật động trời sắp được vén khăn che mặt trước mắt mình, vì thế lão càng cẩn thận từng li từng tí.

Mà khi lão đi đến bên ngoài biệt viện của tiểu Mười chín, vào lúc đó cũng có những lời đối thoại được truyền tới tai Chu Uyên.

"Sư phụ, đệ tử mới luyện kiếm pháp này được nửa tháng, vừa mới có chút khởi sắc, vì sao lại muốn đổi kiếm kia chứ?" Đây là tiếng của tiểu Mười chín, Chu Uyên thoáng cái đã nghe ra, thế nhưng sư phụ trong miệng nàng lại khiến Chu Uyên có chút nghi hoặc. "Kiếm pháp ta dạy cho ngươi đều là công phu số một số hai trên đời này, cho dù là tư chất ngươi không có thời gian mười năm cũng khó mà luyện đến đại thành, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy, cho nên ta chỉ có thể trước truyên tinh túy kiếm pháp này vào trong đầu cho ngươi, ngày sau ngươi có thể có thời gian thưởng thức nghiên cứu kỹ càng."

Lúc này lại một đạo thanh âm vang lên, đoán chừng chính là sư phụ trong miệng Mười chín, mà Chu Uyên nghe thanh âm kia lại cảm giác có vài phân tương tự mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Uyên lập tức nổi lên một ngọn lửa vô danh.

Lão có một loại cảm giác rất lớn ái đồ bị cướp đoạt, tu hú chiếm tổ chim khách, lại quên mất bản thân mình chính là một tên giả mạo. Mang theo tâm tư như vậy, Chu Uyên muốn ra khỏi đầu tường biệt viện kia, đi xem rốt cuộc đến cùng là người phương nào mê hoặc đồ nhi tốt của lão, thế nhưng bước chân mới đi ra đầu tường, đang muốn nhìn lại.

Nhưng cũng chính vào lúc đó, phía sau cổ lão chợt truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, lão căn bản không kịp thấy rõ tình hình nơi đó, liền thấy trước mắt tối sâm, thân thể ngã xuống đất. ...

"Nhưng sư phụ làm sao sẽ không có thời gian chứ? Hôm qua đệ tử hỏi ngài, không phải ngài nói mình sẽ không đi cùng bọn họ sao?" Mười chín hơi hoang mang hỏi, nhưng câu hỏi này ra khỏi miệng lại không nhận được câu trả lời nào. Mười chín ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy lão nhân lúc nãy bên cạnh mình giờ phút này lại không biết tung tích.

"Sư phụ?" Mười chín lại nhìn chung quanh, vẫn không phát hiện bóng dáng sư phụ mình, cho nên chỉ có thể lớn tiếng gọi với bốn phía.

Trong bóng đêm trống rỗng không có bất kỳ người nào đáp lại nàng, Mười chín đang hơi hoảng sợ, nhưng bỗng thấy hoa mắt, Chu Uyên mặc áo đen lại xuất hiện trước mặt nàng.

Tiểu gia hỏa lập tức sắc mặt vui vẻ, bước nhanh tới trước mặt Chu Uyên, thầm oán nói: "Sao sư phụ đột nhiên biến mất vậy, làm đệ tử sợ muốn chết."

Nhưng Chu Uyên chỉ nhàn nhạt nhìn qua Mười chín, vẫn không đáp lại sự trách cứ của nàng, ngược lại nói: "Ta có chuyện quan trọng, tối nay tu hành đến đây thôi."

Chu Uyên dứt lời, căn bản không để ý tới Mười chín đang nghi hoặc khó hiểu, thân thể dừng lại một lần nữa biến mất ngay tại chỗ.

Mười chín sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần thì Chu Uyên từ sớm đã không thấy bóng dáng. Nàng hô một lúc lâu trong bóng đêm, lại không có người đáp lại, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đội mưa tuyết một mình về chỗ ở....

Mà ở bên kia, Chu Uyên cũng chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh lại, lão có chút mờ mịt nhìn xung quanh, lại phát hiện bản thân đang ngồi ở trước cửa thư phòng của mình.

Lão hơi sững sờ, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng. Lão rõ ràng nhớ kỹ mình muốn đi bắt tên đầu sỏ gây chuyện với đồ nhi nhà mình kia, sau đó trước mắt tối sâm lại, liền quay về chỗ cũ.

Ngay lúc lão còn đang nghi hoặc, một thanh âm đột nhiên truyền đến.

"Ngươi đã tỉnh?" Giọng nói kia hỏi.

Chu Uyên theo bản năng nhìn theo hướng âm thanh truyên đến, chỉ thấy một bóng đen không biết từ lúc nào đã đứng trước bàn đọc sách của mình, cúi đầu nhìn lão. Mà bóng đen kia lại như bao bọc dưới một loại lực lượng nào đó, khiến lão căn bản khó có thể thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Chu Uyên giật mình một cái, vội vàng đứng lên, vừa kinh vừa sợ hỏi: "Ngươi là ai2" "Bằng hữu." Bóng đen kia đáp lại, ngữ điệu trâm thấp, như là cố ý đè thấp âm thanh của mình.

Chu Uyên khó hiểu, đang định đặt câu hỏi thì bóng đen kia đưa ra một thứ, đặt trước bàn sách của lão, nói: "Nhìn thử xem, có lẽ ngươi phải dùng tới thứ này."

Dứt lời, bóng đen kia chợt lóe lên biến mất trong phòng.

Chu Uyên chưa từng thấy qua cảnh tượng này bao giờ, lão sửng sốt hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần nhìn chung quanh nửa ngày, lúc này mới xác định bóng đen kia đã biến mất không thấy nữa.

Lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm, một khắc sau như nhớ tới cái bóng đen kia, khi đó lão nhìn về phía đồ vật trên bàn sách, lại phát hiện đó là một quyển sách cổ ố vàng.

Lão hít sâu một hơi, ngồi xuống trước bàn sách nhìn kỹ lại, thấy trên trang sách viết ba chữ cổ [Dị Vật chí], cũng may Chu Uyên năm đó nghiên cứu không ít sách cổ, cho nên hiện tại mới có thể nhận ra ba chữ này, nếu không đổi thành những người khác, câm quyển sách này cũng khó có thể hiểu được chân lý bên trong.

Mơ hồ ý thức được cuốn sách này bất phàm, Chu Uyên cưỡng chế sợ hãi trong lòng lúc trước, bình ổn lại tâm tình, mở sách ra.

Thiên địa sơ sinh, trật tự sơ lập.

Tiên sơn Côn Luân, Tiên cung thiên thành.

Cung có ba trọng, một là Dao Thai, một là Minh Kính, một là Thiên Khung.

Bên trong Thiên Khung có một cái giếng cạn thẳng tới ngọn nguồn của thế giới, tại đây năm tháng bất động, phàm nhân có thể sống vạn năm, phàm thể có thể tránh được Luân hồi...
Bình Luận (0)
Comment