Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 774 - Chương 114: Mời Chư Quân Bôi Táng Theo.

Chương 114: Mời chư quân bôi táng theo. Chương 114: Mời chư quân bôi táng theo.Chương 114: Mời chư quân bôi táng theo.

Ngày mùng một tháng chạp, khoảng cách đến lúc bắt đầu cuộc chiến núi Đại Uyên còn không tới một tháng nữa.

Mặc dù không rõ vì sao Từ Hàn lại chắc chắn rằng cuối năm Sâm La điện sẽ tấn công Đại Uyên sơn, nhưng Diệp Hồng Tiên vốn theo bản năng cũng không nghi ngờ chuyện này. Nàng xác định tình trạng của cha mẹ mình rồi dẫn họ đi thẳng tới Trân quốc.

Có một điểm Từ Hàn nói rất đúng, giờ phút này Sâm La điện dường như đã toàn lực chú ý tới cuộc tiến công núi Đại Uyên, trừ U châu cùng Lương châu, còn lại đại bộ phận đều phòng vệ yếu kém, cũng không có quá nhiều chiến lực cấp cao canh gác, trên đường đi Diệp Hồng Tiên cũng coi như là dễ dàng thông suốt.

Nhưng điều này không khiến Diệp Hồng Tiên vui mừng, biến cố như vậy cũng cho thấy quyết tâm đoạt lấy núi Đại Uyên của Sâm La điện, bởi vậy Diệp Hồng Tiên tử sau khi tới Trần quốc liền muốn tìm đám người Sở Cừu Ly, nhưng tìm cả buổi rồi tới phủ Tân vương của bọn họ, lại biết được đại khái bọn họ đều đã rời đi, chỉ có Tô Mộ An vẫn còn ở đây ra ngoài nghênh đón nàng.

"Ý ngươi là Tử Ngư đã được gả cho Trần Huyền Cơ? Kết quả của việc này còn là do tiểu Hàn hòa giải?" Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho cha mẹ mình, Diệp Hồng Tiên và Tô Mộ An còn đang cùng ăn cơm trong phủ, trên bữa tiệc nghe đối phương kể ra chuyện này.

"Ừ”" Nói tới đây, Tô Mộ An cũng nhíu mày, hiển nhiên cho dù đến bây giờ vẫn có chút khó hiểu với quyết định của Từ Hàn.

Sau khi Diệp Hồng Tiên đi vào Trân quốc, thường xuyên nghe người ta nhắc tới Hoàng hậu mà bệ hạ Trần quốc vừa cưới là một nữ tử tâm phúc nhân hậu, mùa đông năm nay Trần quốc tuyết lớn rơi nhiều, dân chúng sống ngày ngày gian nan, đều là do Hoàng hậu Trân quốc đã cung cấp đủ lương thực đủ để nạn dân sống qua ngày. Trước đó Diệp Hồng Tiên còn thầm nghi ngờ, mấy ngày trước Trần Huyền Cơ mới tổ chức lễ tang cho thê tử của mình, vì sao trong chớp mắt đã có người yêu mới rồi? Không ngờ vị Hoàng hậu nương nương mà trong miệng các dân chúng lại là bạn cũ của nàng, Phương Tử Ngư.

Mà trên đường đi cùng Từ Hàn cũng không nghe hắn nói đến việc này, nàng cũng đoán không ra tâm tư Từ Hàn giờ phút này, nhưng cũng không dám hoài nghi chuyện Từ Hàn thật sự làm chút chuyện gia hại Phương Tử Ngư. Lúc này cũng chỉ có thể tạm thời yên lòng nghi hoặc, suy nghĩ sau này nếu có cơ hội hoặc có thể đi tới Hoàng cung Trần quốc tìm hiểu ngọn ngành.

Nghĩ tới đây, Diệp Hồng Tiên cũng không dây dưa trong đề tài này nữa, lại nhìn về phía Tô Mộ An hỏi: "Đám người Sở đại ca đều đi Đại Uyên sơn?"

"Ừm”" Tô Mộ An lại gật đầu, khi đó vẻ mặt phức tạp như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó thì thào tự nói nhỏ: "Phủ chủ đại nhân đúng là nói chúng ta không được nhúng vũng nước đục này, nhưng đám Sở đại thúc đều đi. Ta..."

"Ngươi cũng muốn đi?" Diệp Hồng Tiên tới trước mặt Tô Mộ An có chút buồn cười nhìn thằng bé đang cúi đầu này, thằng nhóc này rõ ràng đã coi lời Từ Hàn nói là vàng ngọc, không muốn cô phụ nhưng lại không đành lòng thấy đồng bạn tắm máu hăng hái, còn mình ở trong nhà.

Tô Mộ An bị Diệp Hồng Tiên vạch trần tâm tư tự cho là được mình che giấu rất khá, nhưng thực ra lại là giấu đầu hở đuôi, đầu thiếu niên này càng cúi sâu hơn không ít. Thậm chí gã không dám đáp lời, chỉ đành gật đầu.

Diệp Hồng Tiên cười phá lên, nàng giơ tay xoa đầu gã nói: "Ngươi muốn trở thành người như Phủ chủ đại nhân nhà ngươi sao?”

Tô Mộ An nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, gật đầu nói: "Đương nhiên muốn."

"Cái này phải có chủ kiến của riêng mình, ngươi đi làm chuyện mà ngươi cảm thấy đúng." Diệp Hồng Tiên cười nói.

Tô Mộ An nghe cái hiểu cái không, gã mờ mịt gật đầu, lại nói: "Vậy Hồng Tiên tỷ tỷ có muốn đi không?"

"Đương nhiên." Diệp Hồng Tiên đáp lại: "Khoảng mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau lên đường?"

Tô Mộ An sắc mặt vui vẻ, đang định đáp ứng thì lại nhanh chóng lộ vẻ chần chờ, gã có chút khó xử nói: "Còn chưa được, ta còn phải mất hơn mười ngày dạy đao pháp còn lại cho Mười chín."

Diệp Hồng không ngờ lại Tô Mộ An lại nói như vậy. Nàng ngạc nhiên nhưng trên mặt lại nhanh chóng nổi lên vẻ chế nhạo: "Nhân tiểu quỷ đại, tuy tuổi tác của tiểu Mười chín vẫn hơi nhỏ, nhưng nhìn thế nào cũng giống một vị mỹ nhân, lớn lên chắc chắn khuynh nước khuynh thành. Ngươi thật sự am hiểu tiên hạ thủ vi cường a."

Tô Mộ An tuy chậm chạp nhưng nghe được câu này cũng hiểu ý ám chỉ trong lời nói của Diệp Hồng Tiên, sắc mặt gã lập tức ửng đỏ, lúc đó vội vàng xua tay giải thích: "Không phải như tỷ tỷ nghĩ, ta chỉ cảm thấy chuyến này lành ít dữ nhiều, nếu thật sự xảy ra sơ suất gì, Mười chín có công pháp phòng thân cũng tốt hơn mặc người chém giết."

Nhưng Tô Mộ An không hề nghĩ tới công phu miệng lưỡi mèo quào của gã còn lâu mới là đối thủ của Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên chỉ nhẹ nhàng nhìn gã một cái rồi hỏi: "Sao bảo đao pháp của Tô gia không được truyên ra ngoài cơ mà?”

Câu này vừa nói ra, Tô Mộ An lập tức nghẹn lời, nhưng Diệp Hồng Tiên cũng biết da mặt của thằng nhóc này rất mỏng, đương nhiên hiểu đến điểm là dừng. Nàng nhanh chóng chuyển đề tài, đứng dậy nói: "Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối còn phải dạy ngươi công phu cho tiểu Mười chín, ta đi gặp Khả Khanh một chút."

Diệp Hồng Tiên nói xong lời này, lại nhìn Tô Mộ An một cái đầy ý vị sâu xa, lúc này mới xoay người rời đi....

Bùm!

Trong Trường Nhạc cung, Phương Tử Ngư tức giận đùng đùng ném một món đồ sứ quý giá vào cửa cung. Đồ sứ kia lập tức theo tiếng vỡ vụn.

"Người đâu! Người đâu!" Rồi sau đó Phương đại tiểu thư lớn tiếng la hét với bên ngoài cửa cung.

Thế nhưng ở bên ngoài một hồi lâu không có người trả lời, cho đến một lúc sau mới truyên đến một câu nói nhỏ: "Nương nương đừng càn quấy nữa, bệ hạ đã dặn không thể để nương nương ra ngoài, nương nương cũng không nên làm khó chúng thuộc hạ."

Phương Tử Ngư nghe vậy càng tức giận, nàng đã bị nhốt trong cung hơn một tháng, ngoại trừ Trần Huyền Cơ ngẫu nhiên có hứng thú lôi kéo nàng dạo một vòng trong cung, đại đa số thời gian nàng đều bị nhốt bên trong cung điện này, Phương đại tiểu thư tính tình khiêu thoát làm sao chịu được cuộc sống buồn tẻ vô vị như vậy? Huống chỉ trước đó vài ngày, nàng còn nghe nói phụ thân của mình cùng phần lớn mọi người đều rời khỏi Kim Lăng đi về phía núi Đại Uyên. Phương Tử Ngư đương nhiên cũng muốn đi theo mọi người nhưng bị giam ở nơi này bó tay bó chân.

Ngay lúc nàng không nhịn được mà hô to gọi nhỏ một hồi, ngoài cửa cung chợt truyên đến một hồi tiếng bước chân, kèm theo còn có thanh âm bén nhọn của thái giám kia truyên đến: 'Bệ hạ giá lâm!”

Phương Tử Ngư giật mình trong lòng, nhưng còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, cửa cung kia đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, một vị nam tử tuấn lãng mặc hoàng bào, đầu tóc bạc trắng cất bước đi vào.

Hiển nhiên Phương Tử Ngư không muốn nhìn thấy nam nhân trước mặt. Nàng nhíu mày, theo bản năng thối lui về góc phòng, cau mày lập tức nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Trần Huyền Cơ chẳng buồn để ý, y cúi đầu nhìn đống bừa bộn dưới chân, lúc này mới nói: "Xem ra ngươi cũng không vui vẻ gì."

Phương Tử Ngư hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời.

Trân Huyền Cơ lại lập tức cất bước về phía trước, đi tới trước mặt Phương Tử Ngư, y không hề e dè đứng một chỗ rất gần nàng, híp mắt đánh giá thiếu nữ trước mặt. Phương Tử Ngư thì không khỏi có chút bối rối, nàng lại theo bản năng lui lại mấy bước, tuy rất cố gắng trấn tĩnh mình, nhưng lời nói trong miệng vẫn mang theo một chút run rẩy: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Làm phu quân thì có thể làm gì đối với thê tử?" Trần Huyền Cơ nói ra lời đầy ẩn ý.

Sắc mặt Phương Tử Ngư lập tức đỏ lên, nàng trợn mắt nhìn Trân Huyền Cơ, ra vẻ trấn định nói: "Ngươi đừng mơ tưởng!"

"Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, vì sao ta lại không thể nghĩ chứ?" Trân Huyền Cơ không nhanh không chậm hỏi ngược lại.

Phương Tử Ngư lập tức nghẹn lời, còn Trân Huyền Cơ lại đột nhiên bứt ra lui sang một bên, ngồi xuống một cái ghế. Y gõ gõ cái bàn bên cạnh, mở miệng nói: "Đồ vật mấy ngày trước ta để ngươi cõng, ngươi có thể làm được chứ?"

Phương Tử Ngư sững sờ, lúc này mới nhớ ra những lời Trân Huyền Cơ nói, nàng lập tức nhíu mày.

Hơn một tháng qua, mỗi ngày Trần Huyền Cơ đều phái người đưa tới một vài thứ, phía trên ghi lại rất nhiều chuyện ở cảnh nội Trần quốc, thí dụ như quan viên nào đó làm như thế nào, năng lực, bối cảnh ra sao; lại ví như chỗ nào có tuyết tai nghiêm trọng, lương thực chỗ nào khô cạn, nên điều lương thực từ nơi đâu tới; toàn bộ đều là loại này, không những không hoàn chỉnh, hơn nữa số lượng khổng lồ, căn bản không phải thứ mà người bình thường có thể ghi nhớ hết một tháng.

Lấy tính cách của Phương Tử Ngư, cộng thêm sự bất mãn đối với Trân Huyền Cơ, nàng đương nhiên sẽ không thật sự để chuyện này ở trong lòng.

"Hừ, tại sao ta phải gánh những vật kia chứ." Đúng lúc đó Phương Tử Ngư cũng thẳng thắn trào phúng trả lời.

Trần Huyền Cơ hoàn toàn không bất ngờ về chuyện này: "Tính cách ngươi vẫn luôn như vậy, luôn không thích đọc sách, càng không thích chữ viết lít nha lít nhít."

Phương Tử Ngư không thích giọng điệu của nam nhân trước mặt, nàng lại nhíu mày, đang muốn nói thêm gì đó thì Trân Huyền Cơ lại cướp lời: "Như vậy đi, ta cho ngươi thêm thời gian nửa tháng, ngươi nhớ kỹ những thứ đó"

Phương Tử Ngư cảm thấy có chút buồn cười, nàng khinh thường nhìn đối phương một cái, hỏi: "Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"

Trân Huyền Cơ nghe vậy lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa tới trước mặt Phương Tử Ngư, y nói: "Diệp Hồng Tiên đã tới Kim Lăng, bây giờ đang ở trong phủ Tân vương, đây là thư nàng nhờ người đưa tới, nhưng không muốn rơi vào trong tay ta. Nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta có thể cho ngươi xem bức thư này, không chỉ có thế, trước khi nàng rời khỏi Kim Lăng, ta cũng có thể cho phép các ngươi gặp mặt một lần, được chứ?"

Lời này hiển nhiên là đâm trúng tâm tư đang một lòng muốn thoát khỏi Hoàng cung chán ngắt này của Phương Tử Ngư, nếu nàng có thể nhìn thấy Diệp Hồng Tiên, nói không chừng chuyện này sẽ có giải pháp, nghĩ đến đây, nàng hung hãn trợn mắt liếc Trân Huyền Cơ một cái, đoạt lấy phong thư trong tay y.

Trần Huyền Cơ thấy thế đương nhiên biết đây là Phương Tử Ngư đã đáp ứng việc này, y mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa, lập tức đứng dậy mang theo người hâu rời khỏi gian phòng. Còn Phương Tử Ngư sau khi y đi lại vội vàng lấy phong thư kia, mở ra đọc thật kỹ.

Nội dung trong thư đơn giản chính là tình hình gân đây của Diệp Hồng Tiên, cũng biểu đạt một số lời chúc mừng tân hôn đối với Phương Tử Ngư, sau đó liền nói việc Từ Hàn một mình rời đi, ngoài ra cũng không còn gì khác nữa.

Điều này làm cho Phương Tử Ngư có chút hoang mang, Diệp Hồng Tiên tốn chút khí lực đưa thư vào trong phủ nhưng nội dung bên trong chỉ là hàn huyên mà thôi, nàng cẩn thận xem đi xem lại, không phát hiện ra dị trạng gì, điều duy nhất khiến nàng chú ý là lúc này Từ Hàn đã đi đâu.

Đại chiến sắp tới, mọi người đều đã tập kết trên núi Đại Uyên, vì sao nhân vật chính lại biến mất không thấy.......

Mà cùng lúc đó, trong Xích Tiêu Môn ở cảnh nội Đại Hạ, Tạ Mẫn Ngự đang thảo luận làm thế nào để trợ giúp Đại Sở đối kháng Đại Hạ và Trần quốc vây quét, bảo vệ lãnh địa Long châu.

Mọi người đang ngồi nói đến cao hứng, tràn đầy tin tưởng cho trận chiến lần này, càng tin tưởng rằng sau khi trận chiến kết thúc, Xích Tiêu môn liền ôm chặt bắp đùi Sở triều, đợi đến khi Sở triều nhất thống thiên hạ, địa vị Xích Tiêu môn cũng nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó rơi xuống vị trí quốc giáo cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa chợt truyên đến một trận tiếng bước chân dồn dập, một vị đệ tử vào lúc đó vội vã lại liều lĩnh đẩy cửa phòng đại điện nghị sự.

"Chưởng môn! Không tốt rồi!" Tên đệ tử kia mở miệng nói, thần sắc hoảng sợ, giọng điệu bối rối.

Tạ Mẫn Ngự đang thao thao bất tuyệt lập tức bất mãn. Y nhíu mày đứng dậy, nói: "Có chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như thế, chẳng phải là mất thể thống sao."

Đệ tử kia lại luống cuống tay chân, ngay lúc đó cúi đầu nói: "Có người cố xông vào sơn môn."

Tạ Mẫn Ngự lập tức biến sắc, đây cũng là thời kỳ mẫn cảm. Đại Hạ và Trân quốc đều đang điều binh mãi mã ở biên cảnh, chẳng lẽ quân triều đình phát động tập kích bất ngờ, chuẩn bị tiêu diệt Xích Tiêu môn bọn họ trước?

Nghĩ tới đây, ai nấy đều biến sắc, Tạ Mẫn Ngự thì thần sắc ngưng trọng, nhìn đệ tử kia hỏi: "Đối phương có lai lịch gì, có bao nhiêu binh mã, lại có bao nhiêu cao thủ trợ trận?"

Đệ tử kia nghe vậy lúc đó chẳng biết tại sao chợt sững sờ, nửa ngày cũng không đáp lại chưởng giáo nhà mình.

Tạ Mẫn Ngự lo lắng trong lòng, quát to: "Ngươi mau nói đi."

Lúc đó tên đệ tử kia mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Chỉ có... chỉ có một người... Mang theo một con mèo đen và một con chó đen...

Nghe nói chỉ một người đơn độc xông vào sơn môn, Tạ Mẫn Ngự lập tức thở phào một hơi. Y tức giận nói: "Ta còn cho rằng là chuyện lớn gì chứ, hóa ra chỉ là một tên gia hỏa không có mắt, ngươi tới Xích Viêm đường tìm đệ tử đuổi đi là được, cần gì quấy nhiễu chúng ta chuyện nhỏ này."

Xích Tiêu môn vì phối hợp hành động của Sâm La điện tại Đại Uyên sơn, mấy ngày nay không chỉ một lần từ thành trấn xung quanh cướp đi hài đồng tuổi tác phù hợp, đưa tới Sâm La điện, cứ như vậy đương nhiên không tránh khỏi kích khởi một ít phẫn nộ của dân chúng, thỉnh thoảng cũng có trưởng bối của vài đứa bé đến đòi người, bất quá những thứ này đối với Xích Tiêu môn đều không coi là gì, ứng phó cũng là thành thạo điêu luyện.

Mà sau khi Tạ Mẫn Ngự nói xong lời này, y dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Y lại nhìn về phía đệ tử kia, mở to mắt hỏi: "Ngươi nói người nọ mang theo cái gì?"

Đệ tử kia không hiểu vì sao chưởng giáo còn đang dạy bảo mình lại hỏi ra như thế, gã đang định đáp lại thì đúng lúc này, ngoài sơn môn chợt vang lên một giọng nói thanh tịnh và trong trẻo.

"Cố nhân Từ Hàn, đến đây mời chư quân đi về phía Hoàng Tuyền chôn cùng Chân Nguyệt!"
Bình Luận (0)
Comment