Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 775 - Chương 115: Ôm Hắc Ám.

Chương 115: Ôm hắc ám. Chương 115: Ôm hắc ám.Chương 115: Ôm hắc ám.

Lúc Tạ Ngự Mẫn dẫn theo rất nhiều môn đồ đi tới trước sơn môn, Từ Hàn dường như chờ đợi đã lâu.

Hắn ngồi xổm trên sơn môn rộng rãi được Tạ Mẫn Ngự bỏ lắm tiền nhiều của xây dựng, thần sắc nhàn nhã, không có chút sốt ruột nào khi đại chiến sắp tới. Thậm chí hai con chó đen mèo đen còn có phần nhàn hạ vờn nhau trên mặt đất.

Mắt thấy tình hình này, Tạ Mẫn Ngự lập tức nhíu mày. Mấy ngày trước y mới nhận được tin báo, nói Từ Hàn đã đi đến Trân quốc, chắc là đang nghĩ biện pháp đối phó đại chiến sắp bộc phát ở Đại Uyên sơn. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Từ Hàn lại xuất hiện ở bên trong cảnh nội Đại Hạ.

Có khác thường tất có yêu, Tạ Mẫn Ngự sống ba trăm năm đương nhiên không phải hạng ngu dốt. Y cẩn thận đánh giá Từ Hàn trước mắt, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.

Khí tức quanh người Từ Hàn cô đọng, nhất cử nhất động đều có tác động đến khí cơ trời đất. Đây rõ ràng là tướng Tiên nhân, Tạ Mẫn Ngự trong lòng kinh hãi, Từ Hàn mới bao nhiêu tuổi, vậy mà lúc này đã tu thành Tiên nhân, Tạ Mẫn Ngự có thể nhớ rõ lúc Từ Hàn rời khỏi Hoành Hoàng thành, đối phương cũng chỉ mới có tu vi Đại Diễn cảnh. Không đến ba tháng, hắn lại vượt qua rãnh trời mà vô số người mong muốn để tới được cảnh giới mọi người đều tha thiết ước mơ kia. Điều này quả thực làm cho Tạ Mẫn Ngự kinh hãi vạn phần.

Tạ Mẫn Ngự đang đánh giá Từ Hàn, tất nhiên Từ Hàn cũng cảm nhận được ánh mắt của y. Khi đó Từ Hàn mỉm cười, tung người nhảy đến trước mặt đám người Tạ Mẫn Ngự, hắn có chút hứng thú đảo mắt qua đám người sau lưng vị chưởng giáo nọ, cuối cùng mới dừng ở trên người Tạ Mẫn Ngự.

"Tạ chưởng giáo vẫn khỏe chứ." Lúc đó Từ Hàn chắp tay nói, ngữ điệu ôn hòa như bạn cũ hàn huyên.

Tạ Mẫn Ngự âm thầm cảnh giác. Từ Hàn khi còn ở Đại Diễn cảnh đã có thể dựa vào thanh kiếm thần kỳ và thân thể cường hãn chém giết với Tiên nhân, giờ phút này hắn đã đạt đến Tiên cảnh, lại tự mình tìm đến cửa, hiển nhiên là nắm chắc mười phần, nếu không lấy tâm tính đối phương, quyết sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm như vậy. Mặc dù lấy tâm tư Tạ Mẫn Ngự, dù thế nào cũng không hiểu được một tu sĩ có bản lĩnh như thế nào mới có thể đối kháng lại được một vị Tiên Nhân độ qua ba kiếp cùng với hai vị Tiên nhân qua hai kiếp của Xích Tiêu môn.

Nhưng Tạ Mẫn Ngự biết rõ đạo lý sư tử vồ thỏ phải dùng hết toàn lực, nên khi đó trầm mắt nói: "Từ các chủ có bản lĩnh thật lớn, một mình đơn độc tuyên bố muốn Xích Tiêu môn ta chôn cùng. Từ cổ chí kim Tạ mỗ lần đầu tiên nhìn thấy người cuồng vọng như vậy."

Từ Hàn mỉm cười vươn tay, một thanh thần kiếm màu đen ngay lúc đó đã xuất hiện trong tay hắn, mà Ngao ô cùng Huyền nhi bên cạnh cũng giống như có cảm ứng, đồng loạt ngửa mặt lên trời gọi dài, hóa ra chân thân cao vài trượng.

Kiếm ý Yêu khí trong nháy mắt nhộn nhạo lên, bao phủ toàn bộ đỉnh núi Xích Tiêu môn.

Tạ Mẫn Ngự còn có thể chống đỡ, nhưng những đệ tử Xích Tiêu môn bình thường đều biến sắc. Dưới khí thế đó, thần sắc của vị chưởng giáo đại nhân này cũng rất hoảng sợ. Y hừ lạnh một tiếng, khí thế toàn thân cũng theo đó mà tiêu tán, còn hai vị Tiên nhân Ô Minh Thu và Lạc Đình của Xích Tiêu môn ở bên cạnh cũng lập tức noi theo chưởng môn, đẩy khí thế ra xung quanh, lúc này mới miễn cưỡng chống lại khí thế của Từ Hàn, cũng khiến đám đệ tử đang hoảng sợ kia thoáng thở ra một hơi.

Từ Hàn thấy thế hừ lạnh một tiếng, tung người nhảy lên thật cao, thần kiếm màu đen lập tức biến mất, hắn hét to một tiếng: "Đại Hàn Thiên!" Trên đỉnh núi Xích Tiêu môn lập tức hàn ý thấm xương, từng bông tuyết rơi xuống, xuyên qua thân thể những môn đồ kia, huyết quang thoáng hiện theo trận trận tiếng kêu khóc thê lương, mấy trăm vị môn đồ theo đó ngã xuống đất. Ngao ô cũng theo đó đạp tuyết từ đầy trời mà lên, thân thể khổng lồ như vào chỗ không người, những nơi nó đi qua, máu thịt tung tóe, mà Huyền nhi còn dựa vào thân thủ linh hoạt của mình du tẩu khắp nơi, tựa như là tia chớp màu đen xuyên thẳng qua đám người, nhanh chóng thu gặt từng người một.

Tạ Mẫn Ngự không ngờ Từ Hàn vừa ra tay đã tàn nhẫn như thế, trong lòng y chấn động, vội vàng nhắm mắt gào lớn: "Lên trận!"

Xích Tiêu môn nổi danh nhất thiên hạ không phải Tiên nhân độ qua ba kiếp như y, cũng không phải Kim Ô Chân hỏa đã từng truyền thừa ngàn năm kia, mà là đại trận của sơn môn - Chu Tước Ngũ Viêm trận!

Đệ tử trong môn, mặc kệ tu vi cao thấp gân như đều phải học trận này, kết xuất trận chống lại kẻ địch bên ngoài, có sức chiến đấu vượt cấp, mà trong đó có trận pháp tổ tiên Ô Tiêu Hà tự mình khắc, cộng thêm mấy vạn đệ tử gia trì, đạo trận pháp này có thể hiện ra uy lực cực kỳ đáng sợ, vị Vô Thượng chân nhân trong Thái Âm cung đã từng nói qua, cho dù là y cũng không dám vọng động trận này, có thể thấy uy lực Chu Tước Ngũ Viêm trận này lớn như thế nào.

Mà khi lời nói của Tạ Mẫn Ngự kia vừa ra, các đệ tử quanh người mới theo tiếng gọi mà động. Bọn họ phân tán nhanh ra, hơn một nửa các đệ tử đã sớm chờ lệnh đứng ở mắt trận cũng đã đồng loạt thôi động chân nguyên quanh thân mình, Chu Tước Ngũ Viêm trận nổi danh thiên hạ kia trong nháy mắt nhất thời dâng lên. Hàn ý do Đại Hàn Thiên của Từ Hàn sinh ra trong khoảnh khắc đó đều bị xua tan, toàn bộ sơn môn Xích Tiêu môn lập tức trở nên khô nóng hẳn lên.

Nhưng những biến hóa này cũng không coi là gì, chính thức khiến người ta sợ hãi chính là theo nhiệt độ kia lên cao, một con Chu Tước Thần điểu cực lớn khi đó cũng từ dưới chân Tạ Mẫn Ngự chậm rãi bay lên.

Khí lãng nóng rực cuồn cuộn, dù Từ Hàn với thân thể cảnh giới Tiên nhân dưới cỗ sóng khí này cũng không tránh được cảm thấy hơi khô nóng đau nhức. Nhưng thần tình trên mặt hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, chỉ thấy hai tay hắn chắp trước ngực, kết xuất thủ ấn, những bông tuyết xuyên qua nhục thân đồ đệ Xích Tiêu môn đồng loạt hiện ra nguyên hình hóa thành từng đạo kiếm ảnh màu vàng. Thế nhưng khác với dĩ vãng, bên trong kim quang lưu chuyển quanh thân những kiếm ảnh kia lại mơ hồ nhộn nhạo một chút khí tức màu đen bé nhỏ không thể nhận ra.

Ánh mắt Từ Hàn cũng lóe lên một luồng sáng đen, hắn nhẹ giọng nói: "Khởi Long Xà."

Thế là hai đạo bóng kiếm một rồng một rắn bay ra, đứng bên cạnh Từ Hàn, nhìn chằm chằm vào con Chu Tước cực lớn đang chở ba vị Tiên nhân của Xích Tiêu môn, ba con quái vật khổng lồ ngang nhau, tuy còn chưa ra tay nhưng khí thế cuồn cuộn không ngừng va chạm giữa không trung.

Từ Hàn híp mắt nhìn con Chu Tước kia, còn có chút hứng thú mà luận bàn về Thần thú nọ: "Đây chính là Thần thú hộ sơn của Xích Tiêu môn các ngươi ư, mặc dù còn chưa hoàn toàn sinh ra linh trí, nhưng khí vận của tông môn ngàn năm có thể gia trì, cũng coi là một kiện Thần vật. Biện pháp lấy thần hồn trấn thủ khí vận, lại lấy khí vận gia trì thân hồn có chút tuyệt diệu, cũng khó trách Xích Tiêu môn lập tông ở Đại Hạ ngàn năm mà thịnh không suy, nếu như tổ tiên Linh Lung các năm đó cũng có ý nghĩ như vậy, làm sao đến tình cảnh ngày nay?"

Lời như vậy rơi vào tai Tạ Mẫn Ngự lại không khác gì một loại nhục nhã, đối phương biến sắc, quát: "Nói năng bậy bạ, khinh nhờn Thần thú tông môn ta, ta nhất định phải tru thân hồn, diệt linh phách ngươi, khiến ngươi tan thành mây khói, lấy uy cho tông môn!" Vừa nói xong, Tạ Mẫn Ngự đã không còn nửa điểm tâm tư nhiều lời với Từ Hàn. Y giận giữ không kìm được, liếc nhìn Ô Minh Thu. Trong lúc đó cả ba đã có quyết định, đều tự thúc giục lực lượng Tiên nhân quanh thân. Chu Tước Thần điểu lập tức ngửa mặt lên trời thét dài, cánh lửa khổng lồ rung lên, đánh thẳng về phía Từ Hàn. ...

Đối mặt với Chu Tước Thần điểu hùng hổ giết tới, khóe miệng Từ Hàn lại nhếch lên một ý cười.

Hai tay của hắn hướng về hai bên, phân biệt để vào trong cơ thể Kiếm long cùng Kiếm mãng, mà đúng lúc đó, một cỗ khí tức âm lãnh từ trong cơ thể Từ Hàn tỏa ra, hai mắt hắn trở nên đen kịt vô cùng, khi đó cả người nhìn vào đều trở nên vô cùng quỷ dị, hai cỗ khí tức màu đen lập tức từ trong cơ thể hắn tuôn ra, phân biệt tràn vào trong cơ thể Kiếm long và Kiếm mãng.

Nhất thời Kiếm long cùng Kiếm mãng cùng nhau ngửa mặt lên trời thét dài, hắc viêm cuồn cuộn từ trong cơ thể bọn chúng hiện lên. Sau đó thân thể hai thứ khựng lại, đột nhiên giết tới Chu Tước Thần điểu kia.

Âm!

Một tiếng nổ vang thật lớn, ngọn lửa màu đen và màu đỏ đan vào nhau, sóng khí cuồn cuộn nổ tung, khiến cho rất nhiều kiến trúc trên đỉnh núi Xích Tiêu môn bị chấn vỡ, thậm chí một ít đệ tử tu vi thấp cũng bị cỗ sóng khí này chấn động thân thể, thất khiếu máu chảy chết ngay tại chỗ.

Mà ba người Tạ Mẫn Ngự dưới loại tiếp xúc này lập tức cảm nhận được ngọn lửa màu đen kia cổ quái, bọn họ cố ý thôi động Linh viêm quanh thân Chu Tước Thần điểu xua tan linh viêm cổ quái này. Nhưng khi đó tất cả đều phát hiện Chu Tước Linh diễm được mệnh danh là có thể thiêu đốt vạn vật trên thế gian, không gì không phá nổi, trước mặt ngọn lửa màu đen kia lại tựa như đứa bé buồn cười. Chu Tước Linh viêm kia dưới ngọn lửa màu đen kia ăn mòn liên tục bại lui, mà trong miệng Chu Tước Thần điểu cũng lập tức vang lên từng đợt gào thét.

Tạ Mẫn Ngự chấn động trong lòng, y vốn cho rằng đây sẽ là một trận khổ chiến ngươi chết ta sống, không ngờ trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu, bọn họ cũng đã rơi vào hiểm địa.

Kiếm long và Kiếm mãng xoay quanh bốn phía Chu Tước Thần điểu, không ngừng đánh thẳng vào thân thể nó. Bọn chúng gào thét, mỗi một lần trùng kích đều khiến Chu Tước Thần điểu rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, mỗi một lần trùng kích đều khiến ngọn lửa nóng rực quanh thân Thần điểu ảm đạm thêm vài phần.

"Chỉ có vậy mà thôi." Từ Hàn nhẹ giọng cười nói, cũng ngay lúc đó hắn đã chém ra, một thanh trường kiếm đỏ như máu xuất hiện trong tay hắn, đó chính là hung kiếm Thượng cổ có thể chém Yêu quân - Hình Thiên kiếm.

Huyết quang hiện lên đầy trời, sau lưng Từ Hàn xuất hiện một đạo Tu La màu máu dữ tợn cùng Từ Hàn hóa thành một thể. Trường kiếm màu máu cuốn theo huyết khí đầy trời cùng với kiếm ý cuồn cuộn, nhắm thẳng vào mi tâm Tạ Mẫn Ngự.

Tạ Mẫn Ngự còn chưa kịp khôi phục lại kinh hãi khi Chu Tước Thần điểu bị đánh bại, trong lòng cũng căng thẳng, vội vàng thúc giục lực lượng Tiên nhân quanh thân đối chiến với Từ Hàn.

Âm!

Lại là một tiếng vang thật lớn, thân thể Chu Tước Thần điểu chấn động, suýt nữa ngã quy.

Trong nháy mắt khi Từ Hàn dùng kiếm giết tới trước mặt Tạ Mẫn Ngự, kiếm chiêu đã biến hóa. Trường kiếm trong tay đâm thẳng tắp về phía mắt phải của Chu Tước Thần điểu. Chu Tước Thần điểu vốn bị Kiếm long Kiếm mãng giáp công nên không hề phòng bị, mắt phải ngay lúc đó bị Hình Thiên kiếm đâm thủng. Máu tươi màu vàng phun ra, Kiếm long cùng Kiếm mãng chờ đúng cơ hội, lúc đó lại phát động công kích, bọn chúng vốn là vật không có linh trí, đương nhiên sẽ không sợ hãi tử vong. Một đường xung phong kia căn bản không để lại đường lui, chính là dùng thân thể đụng vào đối phương.

Trong loại chém giết này, sức mạnh của Kiếm long cùng Kiếm mãng rốt cuộc đã tiêu hao hết, thân hình tản đi, hóa thành ba ngàn bóng kiếm màu vàng quy về trong thần kiếm màu đen, mà Chu Tước Thần điểu kia cũng lay động thân hình, trong một con mắt còn lại quang mang ảm đạm, rốt cuộc chống đỡ không nổi, thân thể nặng nề ngã xuống đất.

Thần thú hộ sơn của Xích Tiêu môn này một khi bị Chu Tước Ngũ Viêm trận gọi ra, liền nối liền với khí cơ của tất cả mọi người đang kết trận. Mà một khi Chu Tước Thần điểu bị thua cũng tương tự, những người kết trận này cũng không một ai may mắn thoát khỏi.

Chỉ thấy môn đồ trong trận, bao gồm cả đám người Tạ Mẫn Ngự đều sắc mặt tái nhợt, gần như cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi.

Tạ Mẫn Ngự lại nhìn Từ Hàn với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Pháp môn triệu hoán Thần thú hộ sơn là một con dao hai lưỡi, có thể đặt thẻ đánh bạc của tông môn lên trên người Chu Tước Thần điểu, vinh thì cùng vinh, tổn thì cùng tổn. Cách làm như vậy không phải là Tạ Mẫn Ngự hồ đồ mà là kể cả Vô Thượng chân nhân cũng từng cho rằng vật này vô cùng thần kỳ, mặc dù không thiếu thành phần lấy lòng, nhưng lấy bản lĩnh của Chu Tước Thần điểu thì đối kháng với Tiên nhân độ qua năm kiếp cũng có thể chiến một trận, Tạ Mẫn Ngự gọi vật ấy ra đề phòng vạn nhất, nhưng không ngờ tu vi của Từ Hàn chỉ mới mấy tháng không gặp mà đã cao đến mức như vậy. Cho dù có Chu Tước Thần điểu cũng không qua một hiệp trong tay hắn, với tu vi như vậy, dù là Tạ Mẫn Ngự cũng khó có thể tưởng tượng rốt cuộc cao đến mức độ nào.

Mà khi đó Từ Hàn cũng cất bước đi về phía Tạ Mẫn Ngự, Huyền nhi và Ngao ô dường như đã nhận ra nắm chắc thắng lợi này biến nhỏ lại kích cỡ bình thường, cùng Từ Hàn cất bước tiến lên.

Tạ Mẫn Ngự kinh hãi, cố gắng đứng thẳng người, bảo trì phong độ của chưởng giáo Tiên nhân. Nhưng theo Từ Hàn tới gần, tiếng bước chân nhẹ nhàng đã như một chiếc búa tạ đánh vào trong lòng Tạ Mẫn Ngự, sắc mặt y biến đổi liên tục, vẻ hoảng sợ trong mắt cũng càng thêm nồng đậm.

Cuối cùng Từ Hàn cũng đi tới trước mặt y, một chân của thiếu niên duỗi ra, dẫm lên đỉnh đầu của con Chu Tước Thần điểu, loáng cái đã ép cho đầu nó dí sát mặt đất.

Lúc này Từ Hàn không còn diệt cỏ tận gốc, kiệm lời ít nói như ngày thường nữa. Hắn có chút hứng thú nhìn Tạ Mẫn Ngự, híp mắt hỏi: 'Bây giờ chắc chắn chưởng giáo đã biết tại hạ có bản lĩnh cho Xích Tiêu môn chôn cùng hay không?”

Vẻ giễu cợt và vênh váo hung hăng trong giọng nói kia đương nhiên không hề che giấu.

Tạ Mẫn Ngự lập tức chấn động trong lòng. Tuy rằng y có thể thúc giục lực lượng trong cơ thể chiến đấu với Từ Hàn, nhưng cũng biết đối phương có thể đơn giản đánh tan chiến lực của Chu Tước Thần điểu. Cho dù mình liều mạng cũng khó mà đảm bảo được nửa phần thắng. Y tiếp nhận vận mệnh như vậy, thở dài thật sâu, lập tức nâng mắt nhìn về phía đối phương nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, Tạ mỗ không còn lời nào để nói. Nhưng ba vạn đệ tử Xích Tiêu môn ta không phải đều là người tham dự chuyện sát hại cố nhân các hạ, Tạ mỗ nguyện ý tự vẫn tại chỗ, chỉ cầu các hạ mở một mặt lưới, buông tha bọn đồ tử đồ tôn này của ta..."

Đệ tử Xích Tiêu môn ở đây nghe vậy đồng loạt biến sắc, đương nhiên cũng có người vì giữ được tính mạng mà mừng thầm, cũng có người không cam lòng chưởng môn nhà mình chịu chết cho mình một con đường sống, lập tức đám người kia đồng loạt quỳ xuống, buồn bã nói: "Chưởng môn đừng như thế, chúng ta sẽ tử chiến vì tông môn!"

Hai vị tiên nhân Ô Minh Thu và Lạc Đình khi đó cũng đứng lên, hướng về Tạ Mẫn Ngự cao giọng nói: "Chưởng giáo, Xích Tiêu môn ta truyền thừa ngàn năm chưa từng có chuyện chưởng môn chịu chết, đệ tử sống tạm, xin chưởng môn nghĩ lại!"

Cảnh tượng đó khiến người khác động dung, Tạ Mẫn Ngự cũng biến sắc, nhưng không đợi y đáp lại, Từ Hàn ở bên cạnh đã nhướng mày nói: "Ôn ào." Dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, từng đạo kiếm ảnh màu vàng liền từ ống tay áo bắn ra, bay thẳng về phía những đệ tử kia. Kèm theo tiếng kêu rên là mấy trăm vị đệ tử ngã xuống đất không dậy nổi trước mũi kiếm nọ.

"Ngươi!" Tạ Mẫn Ngự thấy thế sắc mặt lập tức phát lạnh, y tức giận không kìm được nhìn chằm chằm Từ Hàn, chỉ tay vào hắn rồi thuận tiện mắng: "Xích Tiêu môn ta còn có chút quan hệ sâu xa với Đạo tổ, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Từ Hàn không nói gì, ống tay áo hắn lại vung lên thu hoạch thêm mấy trăm tính mạng nữa.

Khi đó Tạ Mẫn Ngự đã nổi giận đến cực hạn, hai con ngươi của y đỏ như máu, hét lớn: "Bọn họ đều là đệ tử tâm thường, căn bản không có bản lĩnh tham gia chuyện đuổi giết ngươi lúc trước, càng không đề cập tới việc hại bằng hữu kia của ngươi. Nếu ngươi muốn giết ta thì cứ nói, sao nhất định phải làm cho những người vô tội này bị liên lụy.'

Tạ Mẫn Ngự lẽ thắng khí hùng, lại không quên lúc trước Từ Hàn cũng tốt, đám người Chân Nguyệt cũng được, bọn họ có tội gì?

Lúc đó Từ Hàn lại cất bước đi tới trước mặt y. Hắn híp mắt lại, nhẹ giọng nói bên tai Tạ Mẫn Ngự: "Ở trên đời này, mỗi người đều có tội, không ai may mắn thoát khỏi."

Nhưng cũng ngay khi lời vừa ra khỏi miệng, hai mắt Từ Hàn chợt trở nên đen kịt, từng đạo khí tức hắc ám không thể nhìn thấy chốc lát đã tràn vào trong cơ thể Tạ Mẫn Ngự. Thân thể Tạ Mẫn Ngự chấn động, trong đầu lập tức vang lên một giọng nói âm trầm.

"Ngươi xem, các đệ tử của ngươi chịu chết cũng phải chết, không bằng liều mạng một lần chắc chắn còn có một con đường sống..."

"Liều chết cược một phen?" Tạ Mẫn Ngự thì thào hỏi, vẻ mặt trở nên có chút trống rỗng.

"Đúng vậy, nhớ rõ ngươi vượt qua lần Thiên kiếp thứ ba là như thế nào không? Đơn giản là hy sinh một ít đệ tử, nhưng vậy thì đã sao, chỉ cân ngươi còn sống, Xích Tiêu môn sẽ còn tồn tại, huống hồ bọn hắn cũng nói nguyện ý chịu chết vì Xích Tiêu môn, cớ sao mà không làm?" Thanh âm kia lại hỏi.

Hai con ngươi Tạ Mẫn Ngự trở nên trống rỗng. Y mang vẻ mặt cổ quái thì thào tự nói, khi đó hai con ngươi cũng dần dần trở nên đen kịt.

"Đúng vậy... ngươi nói rất đúng. Bọn hắn đã nguyện ý chết, mà ta cũng có thể mang theo ý chí bảo vệ tông môn của bọn hắn, cớ sao lại không làm?”

Tạ Mẫn Ngự vừa dứt lời, từng luông hắc khí mạnh mẽ từ trong cơ thể y tuôn ra. Những luồng hắc khí kia hóa thành từng sợi tơ nhỏ, nhanh chóng lan tới trước mặt những đệ tử nọ. Chúng nó như rắn độc cắm vào cơ thể những đệ tử kia, thân thể cả đám chấn động, từng người liền nhanh chóng khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tạ Mẫn Ngự chậm rãi bay lên, thần sắc trên mặt biến thành điên cuồng và dữ tợn, một cỗ khí tức bàng bạc bắt đầu từ trong cơ thể y dâng trào ra.

Mà Từ Hàn đang đứng dưới dưới người Tạ Mẫn Ngự cũng ngước mắt nhìn y, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Hắn lẩm bẩm: "Đúng, chính là như vậy, ôm lấy hắc ám, cũng ôm lấy bản thân mình chân thật nhất."
Bình Luận (0)
Comment