Chương 116: Luận phật...
Chương 116: Luận phật...Chương 116: Luận phật...
Khác với đại đa số tông môn phụ thuộc vào và Sâm La điện đã mang rất nhiều nhân lực trong tông môn tới Long châu. Trong Xích Tiêu môn có một phúc địa cực kỳ đặc biệt, đồng thời trong núi cất giấu một Thần thú hộ sơn tu vi thông thiên, Xích Tiêu môn tất nhiên là không muốn vì Sâm La điện mà buông tha cho tài phú quý giá mà lão tổ tông truyền xuống, hơn nữa cũng đủ tự tin đối với thực lực bản thân. Bởi vậy Tạ Mẫn Ngự vẫn chưa dời tông môn đến lãnh thổ Long châu, vẫn đặt ở chỗ giao giữa Long châu và Lương châu.
Mà như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Xích Tiêu sơn của Xích Tiêu môn không thể che giấu được tai mắt của bên Đại Hạ.
Trận đại chiến này liên quan đến tồn vong của toàn bộ Đại Hạ, hiện giờ Các chủ Chấp Kiếm các là Nam Cung Tĩnh hiển nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác, Chấp Kiếm nhân cùng với toàn bộ đệ tử của Cực Thượng môn đều đi tới tiền tuyến, mà nhiệm vụ giám thị Xích Tiêu môn cũng đương nhiên rơi vào tay Chấp Kiếm các vốn phụ trách công việc giang hồ Đại Hạ.
Hôm qua trinh sát phía trước liên báo tin cho Nam Cung Tĩnh, nói là Xích Tiêu môn dường như chọc phải đại nhân vật nào đó, gọi ra Thần thú hộ sơn nhà mình, nhưng rất nhanh Thần thú hộ sơn liền tản đi, chắc là đã đánh tan kẻ xâm phạm. Nhưng có thể bức Tạ Mẫn Ngự thân là Tiên nhân độ qua ba kiếp đến tình trạng như vậy, người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Nam Cung Tĩnh cầm phần tình báo kia suy nghĩ một hồi lâu, cũng không cách nào nghĩ ra rốt cuộc là nhân vật hàng đầu nào trong Đại Hạ này có thể làm được như vậy. Vốn đang thời kỳ khẩn cấp, lý ra nên mượn sức toàn bộ lực lượng có thể lôi kéo, Nam Cung Tĩnh dẫn theo hơn mười vị Chấp Kiếm nhân áo bào vàng tự mình đi tới bên ngoài Xích Tiêu sơn thăm dò.
Nàng vốn định ngồi xổm đợi mấy vị đệ tử Xích Tiêu môn hoặc là tạp dịch tìm hiểu tình huống, nhưng ngồi chồm hổm chờ ở ngoài núi một ngày, trong Xích Tiêu môn không có một người ra vào.
"Chẳng lẽ người xông núi vẫn còn sống, cho nên Tạ Mẫn Ngự mới đóng cửa sơn môn lại, để không bị người phát hiện hoặc đồng bạn cứu đi?" Một vị Chấp Kiếm nhân áo bào vàng trong đó đợi mãi không được, cuối cùng mất kiên nhẫn, lẩm bẩm tự nói.
Người nói vô tâm mà người nghe hữu ý, Nam Cung Tĩnh sau khi nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nàng nghĩ nếu người nọ thật sự còn sống, với năng lực của hắn có thể bức Thần thú hộ sơn Xích Tiêu môn ra, nếu có thể cứu được người, tất nhiên có thể gia tăng thực lực bên phía Đại Hạ. Nghĩ tới đây, sắc mặt Nam Cung Tĩnh biến hóa một trận, ngay lúc đó đứng dậy, miệng nói: "Các ngươi chờ ở đây, ta đi vào xem."
Lời vừa thốt ra, mọi người xung quanh lập tức biến sắc, có người kinh ngạc nhìn Nam Cung Tĩnh: "Đại nhân như thế là không được! Giờ phút này tình huống trong Xích Tiêu môn không rõ, nếu bị đám người Tạ Mẫn Ngự phát hiện, chẳng phải là..."
Rất rõ ràng, Nam Cung Tĩnh mới vừa đến cảnh giới nửa bước Tiên nhân cũng không được mọi người xem trọng, không ai cảm thấy đi vào trong Xích Tiêu môn có Tiên nhân độ qua ba kiếp tọa trấn, Nam Cung Tĩnh còn có thể toàn thân trở ra.
Nhưng vị nữ Các chủ này cũng có ý nghĩ của mình, nàng cho rằng nếu kẻ xông vào núi có thể bức được Thần thú hộ sơn của Xích Tiêu môn, tu vi tất nhiên cao cường. Tạ Mẫn Ngự qua đại chiến tự nhiên không thể bảo trì toàn thân, giờ phút này phong tỏa sơn môn không hẳn không có khả năng trọng thương, giữ kín bí mật không truyền ra ngoài.
Tâm tư Nam Cung Tĩnh tinh tế, cũng ý thức được nếu đúng là như thế, biết được tình huống chân thật của Xích Tiêu môn lúc này đương nhiên sẽ càng trọng yếu, mặc kệ có cứu ra được kẻ xông vào núi hay không, nhưng riêng tin tức Tạ Mẫn Ngự thân bị trọng thương đủ để trở thành tình báo trọng yếu trong đại chiến Long châu, chuyện quốc gia đại sự, Nam Cung Tĩnh cảm thấy đương nhiên là đáng giá để lấy thân mạo hiểm tìm kiếm.
Nàng làm người lạnh lùng mạnh mẽ, nếu đã quyết định đương nhiên sẽ không để người khác làm mình lung lay, cho nên khi đó nàng nghiêm nghị nói: 'Ý ta đã quyết, các ngươi chờ ở đây là được. Nếu đến giờ Hợi ta vẫn chưa về, vậy báo tin trong các, mời Tiêu Nhiêm rời núi, lâu như vậy hắn hẳn là cũng nên ra ngoài hít thở một chút."
Nói xong, Nam Cung Tịnh mặc kệ đám người phản ứng thế nào, một thân một mình bay về phía Xích Tiêu môn. Đám Chấp Kiếm nhân còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể tạm thời nghe theo mệnh lệnh của các chủ nhà mình. ...
Núi Đại Uyên, phía trên đỉnh núi bốn mùa như xuân.
Sở Cừu Ly liếc qua người bên cạnh, có chút hiếu kỳ.
Đó là một hòa thượng, một hòa thượng nhắm mắt khoanh chân, miệng tụng kinh hiệu, dáng dấp cực kỳ tuấn mỹ.
"Trăm hơi thở vừa qua thí chủ đã nhìn bần tăng ước chừng bảy lần, thí chủ muốn nói cái gì thì nói đi." Hòa thượng khi đó chợt mở mắt, quay đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly, ánh mắt bình tĩnh hỏi.
Sở Cừu Ly khẽ kinh hãi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hòa thượng kia. Đến khi ánh mắt của y chạm vào ánh mắt của đối phương, thân thể y lại chấn động, cả người trong nháy mắt đó bỗng nhiên ngây đại.
Cũng không phải bởi vì trong mắt hòa thượng kia xinh đẹp không giống người thường, chỉ là trong khoảnh khắc đó, Sở Cừu Ly càng cảm thấy đôi mắt này giống với mình.
Lúc đó y vội vàng lắc đầu, khiến bản thân hồi phục tinh thần từ cảm thụ cổ quái kia, trong lòng cả kinh, âm thầm nói: Chẳng lẽ Sở mỗ là một người cô độc đã lâu, nhìn thế nào cũng cảm thấy hòa thượng mày thanh mục tú.
Nghĩ đến đây, toàn thân Sở Cừu Ly liền nổi lên một tâng da gà.
Y lại lắc đầu, lặp đi lặp lại với mình không bao giờ có chuyện tốt Long Dương như thế, sau đó mới bình tâm lại, vô thức dịch chuyển thân thể về phía xa hòa thượng kia, trong miệng thì nói: "Không có gì nói, không có gì nói...
Ánh mắt hòa thượng cũng di động theo thân hình của Sở Cừu Ly, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, mở miệng, ngữ điệu ôn hòa nói ra: "Thí chủ không có lời nào muốn nói, nhưng bần tăng lại muốn tặng cho thí chủ mấy câu, không biết thí chủ có nguyện ý nghe."
Sở Cừu Ly nuốt nước miếng, không hiểu sao cảm thấy hòa thượng trước mắt có chút sâu không lường được.
Y biết rõ lai lịch của người này, chỉ là không cách nào tin tưởng hòa thượng trước mắt này chính là Quảng Lâm Quỷ - người thoạt nhìn chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi. Chẳng qua việc này lại có hai vị Diễn Thiên Thu và Nhạc Phù Dao kia làm chứng, cho nên y cũng không đề lên nổi quá nhiều hoài nghi.
Hòa thượng này ẩn giấu cổ quái, điểm này lúc Sở Cừu Ly vừa nhìn thấy gã đã có cảm thụ như vậy, nhưng đấy không phải chỉ vì Quảng Lâm Quỷ mà còn vì cô gái luôn theo gã như hình với bóng - Lưu Đinh Đương.
Ban đầu ở Long Ẩn tự vì cứu tính mạng Lưu Đinh Đương, Sở Cừu Ly còn rõ mồn một trước mắt bộ dáng Quảng Lâm Quỷ cầu xin Từ Hàn. Nhưng hiện tại cô bé kia rõ ràng rất suy yếu, trên người nàng thỉnh thoảng sẽ chảy ra nước, nơi nào nàng đi qua cũng đây nước đọng, giống như người tuyết đắp trong mùa đông đón ánh mặt trời mùa xuân, đang dần dần hòa tan ra trong cảnh xuân tươi đẹp vậy.
Nhưng bây giờ Quảng Lâm Quỷ cũng không quan tâm chuyện này, chỉ ngày ngày ngồi trên đỉnh núi Đại Uyên khoanh chân đả tọa, ngoài ra không có gì khác.
Lưu Sanh, Tống Nguyệt Minh kéo đám người Mông Lương mỗi ngày đều bận rộn thương nghị làm thế nào đối kháng với đội quân sắp tới Đại Uyên sơn. Sở Cừu Ly tham gia vài lân, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy không thú vị, dứt khoát một mình trở lại đỉnh Đại Uyên sơn, chờ đợi ngày đó đến, mà như vậy hắn không thể tránh khỏi phải ở cùng với Quảng Lâm Quỷ.
Giờ phút này y nhíu nhíu mày, mặc dù cũng không phải hết sức vui vẻ nói chuyện cùng Quảng Lâm Quỷ, nhưng một khi đối phương đã nói đến như vậy, Sở Cừu Ly đương nhiên cũng không có khả năng không cho đối phương mặt mũi. Cho nên y gật đầu khẽ nói: "Ngươi muốn nói gì cứ nói."
Hòa thượng dường như không cảm nhận được Sở Cừu Ly giờ phút này không tình nguyện, gã mỉm cười, nói: "Thí chủ lòng có chấp niệm, mà chấp niệm quá mức cuối cùng sẽ hại người hại mình."
Sở Cừu Ly trong lòng giật mình, lập tức nhíu mày. Y có chút không thích vẻ cao thâm của hòa thượng này, kì thực xem ra cũng không có bất cứ tác dụng gì. Nhưng y cũng không muốn tranh chấp cùng đối phương, ngay lúc đó gật đầu thuận miệng nói cho có lệ: "Ta biết rồi."
Hòa thượng đương nhiên cũng nhìn ra thái độ qua loa của đại hán trước mặt mình, nhưng gã vẫn lơ đễnh tiếp tục nói: "Thí chủ nghe không lọt lời bân tăng, bần tăng lại phải nhiều lời một câu."
"Vật Phật gia nói, người thường cảm thấy quá mức hư vọng, như thương nhân giàu có nói sao không ăn thịt khô, hạ trùng nói không biết đông lạnh. Chẳng qua thí chủ thầm nghĩ, đại khái bần tăng có thể đoán được vài phần, nhưng thí chủ phải nhớ kỹ, nhất niệm sinh, hoặc là đến thiên đường, hoặc là rơi địa ngục đều để ở trong lòng, có đôi khi buông bỏ chấp niệm mới có thể được an bình. Với ngươi là như vậy, với nàng cũng là như thế."
Sở Cừu Ly nghe đến đây trong lòng chấn động, sau một hồi lâu, y mới khôi phục lại tinh thân từ đoạn đại luận thật dài này của hòa thượng, nhưng còn chưa đợi y truy vấn cái gì, hòa thượng kia đã đứng lên, bước từng bước nhỏ về phía căn nhà tranh dùng cành khô cỏ khô dựng lên, nơi đó, Lưu Đinh Đương còn đang ngủ.
Mặc dù hòa thượng gần như chẳng quan tâm đến nàng, nhưng mỗi ngày sẽ dành chút thời gian đến bên cạnh xướng niệm Phật hiệu cho nàng nửa canh giờ. Đương nhiên trong mắt Sở Cừu Ly trước nay không bao giờ tin một loại Thần Phật, cách làm như vậy lại buồn cười giống như lừa mình dối người vậy.
Nếu là ngày thường, Sở Cừu Ly cũng chỉ oán thầm vài câu với chuyện này, cũng sẽ không châm chọc nhiều, nhưng giờ phút này có lẽ cảm thấy mới vừa rồi bị hòa thượng hù dọa, cho nên mặt mũi có chút không giữ được. Lúc đó y lớn tiếng hét lên với hòa thượng đang cất bước rời đi: "Cả ngày tụng Phật, có điều lúc các ngươi gặp nạn, chưa từng có Phật đến cứu các ngươi."
Bước chân rời đi của hòa thượng chợt dừng, y im lặng khoảng ba nhịp thở, sau đó quay đầu, hướng vê phía Sở Cừu Ly nói: "Trên đời này căn bản không có Phật, sao lại có Phật tới cứu ta?”
Vốn chỉ là một câu oán thâm trong miệng bộc phát ra, Sở Cừu Ly cũng không nghĩ tới câu trả lời của hòa thượng lại là như vậy. Y không khỏi sững sờ, qua một hồi lâu mới nói: "Nếu không có Phật, vậy thứ ngươi ca tụng mỗi ngày là ai? Hòa thượng các ngươi tin vào điều gì?"
Hòa thượng nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn xuống đất, lúc này mới nói: "Thiên địa sinh vạn vật, vạn vật tranh kỳ mệnh. Như thế nào là tranh? Lấy lực, lấy binh, lấy sát." "Vạn vật sống ở trong thiên địa, sinh ra đã cần đoạt mệnh người khác, như trâu dê đoạt thảo mộc. Nhân yêu đoạt lấy câm thú, quân vương đoạt chúng sinh, Tiên nhân đoạt thiên địa. Cho nên chúng sinh trong thiên hạ đều là ác, không một lương thiện."
"Nhưng như đêm dài cuối cùng cũng có trời sáng, đông lạnh cuối cùng cũng có xuân dung."
"Chúng sinh là ác, nhưng người ác đến mấy, trong lòng cũng có một ánh ban mai, một tia xuân quang."
"Ta tin chính là ban mai và xuân quang kia, trong vạn ác cuối cùng cũng có một đạo thiện..."
"Thiện này bất diệt, chúng sinh cuối cùng cũng có thể siêu thoát luân hồi, thiên địa cuối cùng cũng có Phật sinh."