Chương 117: Cô độc.
Chương 117: Cô độc.Chương 117: Cô độc.
"Cho nên, ngươi chính là ta trước kia." Trong thế giới màu đỏ máu, Từ Hàn nhìn vị kia cũng giống mình như đúc, cau mày hỏi.
Người nọ lắc đầu, gương mặt mỉm cười.
"Ta không phải ngươi, ta chỉ là một đoạn ký ức được ta lưu lại lúc trước mà thôi, ngay cả chính ta còn không phải, thì sao là ngươi?"
"Vậy trước kia ta đã lưu lại đoạn ký ức này là vì điều gì? Nói cho ta biết bất luận ta làm chuyện gì, làm thế nào đều sẽ thất bại ư?" Từ Hàn lại hỏi.
Người nọ rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Sau đó y lại lắc đầu, nói: "Ta muốn cho hắn biết phía trước là vách núi, mang theo hi vọng rơi vào, hạnh phúc hơn xa so với việc mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng nhảy xuống. Hắn làm như vậy không phải vì làm cho khoảng thời gian ngắn sau cùng này của ngươi khó qua nổi...
Từ Hàn nghe thấy giọng nói của đối phương, hắn cẩn thận xem lại ký ức trước kia mình lưu lại, nhưng thủy chung không cách nào tìm ra được bất cứ phương pháp phá cục nào. Người trên trời có lực lượng quá cường đại, dựa vào năng lực của thế giới này hoàn toàn không cách nào chống lại toàn bộ vạn vực tinh không, mà kẻ duy nhất hắn có thể mượn chính là vị Ma Thần Đế quân trong cơ thể mình. Nhưng một khi mượn được lực lượng của y, tạm thời không bàn về thành bại, thế giới này vẫn không tránh khỏi bị phá hủy theo sự giáng lâm của Đế quân.
Cho nên hắn im lặng một lúc lâu, rốt cuộc đã hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
"Ta là người thứ mười chín, mười tám tên trước đây đều từng lưu lại một phần ký ức như vậy. Nếu chúng ta đều từng có những thứ như vậy, thật sự có biện pháp phá vỡ cục diện thì vì sao mười tám người trước đó đều không làm được, mà ta dựa vào cái gì lại có thể thành công?"
Trên mặt linh thể kia mang ý cười bất đắc dĩ lắc đầu, y nói: "Đương nhiên ta rất muốn cho ngươi đáp án, nhưng tiếc nuối là ta chỉ có một linh thể do mười tám phần ký ức tụ tập mà thành, ta không cách nào suy nghĩ, cũng chỉ có thể nói cho ngươi tất cả những gì có trong trí nhớ mười tám phần này, trừ cái đó ra, ngươi chỉ có thể tự mình đi tìm."
Từ Hàn có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liên gật đầu, đang muốn rời đi, nhưng đạo Linh thể kia lại như chợt nhớ tới một số chuyện cực kỳ trọng yếu.
Y chợt nói: "Chờ một chút."
"Còn có một vài câu nói, là chủ nhân mười tám phần ký ức bảo ta chuyển đưa cho ngươi."
Bước chân Từ Hàn ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía đạo Linh thể kia, hỏi: "Nói gì?"
Vẻ mặt linh thể trở nên nghiêm nghị vài phần, y cực kỳ cổ quái điều chỉnh thanh âm mình, sau đó trâm thấp nói: "Mặc kệ ngươi trông thấy bao nhiêu cảnh đẹp, hoặc là hoàng hôn chìm xuống biển mây phía tây, hoặc là đình viện trường tôn trong tuyết.
"Mặc kệ ngươi gặp được bao nhiêu người thú vị, hoặc đao khách nâng đao lên chỉ vào mười vạn sư, hoặc là thiếu niên cầm kiếm nói thẳng chuyện của mình. Cũng có thể là người say đang ngồi trước tửu lâu, uống rượu thở dài."
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trên con đường này ngươi nhất định cô khổ không nơi nương tựa."
"Đây là số mệnh của ngươi." "Con người chính là như thế, thế nào cũng phải nhận một ít mệnh, mới có thể đổi một ít... sinh mệnh!”...
"AI"
Nam Cung Tĩnh ngồi trong doanh trướng quân doanh thở dài một hơi.
Nàng nhìn nam nhân nằm trên giường kia, vẻ mặt có chút u oán, cũng có chút bất đắc dĩ.
Nàng nhớ tới cảnh tượng đã chứng kiến khi đi tới Xích Tiêu môn hai ngày trước, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng lần nữa.
Trên sơn môn Xích Tiêu môn không nghiêm phòng tử thủ như trong tưởng tượng của nàng, cũng không hung hiểm vạn phần như nàng dự liệu.
Nơi đó hoàn toàn tĩnh mịch, Nam Cung Tĩnh từ chân núi đi thẳng lên đỉnh núi, thậm chí cũng đã đi đến đại điện nghị sự của Xích Tiêu môn. Nhưng đều không ngoại lệ chút nào, trong Xích Tiêu môn vốn có mấy vạn môn đồ sinh hoạt lại không có nửa điểm dấu chân người. Trọn vẹn ba vạn đệ tử Xích Tiêu môn, cả ba vị Tiên nhân bao gôm Tạ Mẫn ngự ở bên trong cũng đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Lúc ấy Nam Cung Tĩnh nổi lên nghi ngờ trong lòng, cũng từng nghĩ tới có phải là vì thực lực người xông vào núi kia quá mức cường đại hay không, cho nên mới làm cho toàn tông Xích Tiêu môn không thể không di chuyển, buông bỏ sơn môn cố thủ ngàn năm này. Nhưng khả năng này cũng không lớn, dù sao chỉ bằng thực lực của số ít người đã muốn đối kháng Xích Tiêu môn có được Chu Tước Thần điểu vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, huống hồ nếu thật sự là như thế, vậy trước sơn môn hẳn là đã phát sinh một hồi đại chiến, nhưng ngoại trừ một chút kiến trúc tổn hại, Nam Cung Tĩnh đi khắp Xích Tiêu sơn cũng không thấy dù chỉ một chỗ thi hài.
Đương nhiên trừ những thứ này còn có một điểm rất khả nghi. Vì giám thị động tĩnh Xích Tiêu môn, Nam Cung Tĩnh đã sớm phái ra trinh sát ngày đêm theo dõi bên ngoài sơn môn tông môn này, nếu chỉ là số ít người còn được, nhưng trong Xích Tiêu môn có ước chừng ba vạn đệ tử, làm sao có thể vô thanh vô tức biến mất như vậy?
Nam Cung Tĩnh khi đó lại nghĩ đến những điều này, nghi hoặc trong lòng càng nồng đậm, nhưng nghi hoặc này lại bị nàng ném ra sau đầu.
Nàng tìm kiếm nửa ngày không có kết quả liên đi tới chỗ cửa sơn môn kia, muốn nhìn xem chỗ có vết tích đánh nhau nghiêm trọng nhất này có manh mối gì không. Nhưng sau khi nàng dốc từng mảnh ngói vỡ, trong gạch vụn kia lại xuất hiện một gương mặt mà nàng muốn quên, nhưng vẫn chưa thể quên được.
"AI"
Ngồi ở trong doanh trướng, Nam Cung Tĩnh lại thở dài thật sâu.
Trên danh nghĩa, Từ Hàn coi như là sứ thần Đại Hạ phái đi Đại Chu, đồng thời cũng làm ra không ít điểm cống hiến dưới chuyện Trần quốc xuất binh. Đưa Từ Hàn trong hôn mê mang về doanh trại chữa trị tất nhiên là chuyện bình thường. Bất cứ kẻ nào cũng không được thể nói ra nói vào gì đối với Nam Cung Tĩnh, nhưng nàng dường như cũng không vui vẻ gì.
Nàng nhớ rất rõ lúc trước khi Từ Hàn rời khỏi Đại Hạ đã từng nói qua với mình, những lời kia đã chặt đứt tia niệm tưởng cuối cùng của nàng đối với hắn. Sau đó Nam Cung Tĩnh tiếp quản Chấp Kiếm các, một mặt thanh lý thế lực đối địch trên giang hồ Đại Hạ này, một mặt bận rộn việc chiến sự thu phục Long châu, thế cho nên cũng không có quá nhiều thời gian nhớ tới đối phương nữa. Thậm chí bản thân nàng còn cho rằng mình đã không còn tưởng niệm gì nữa, chấp niệm thành không.
Nhưng khi nàng vén lên tâng tâng gạch vụn, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, ban đầu vốn còn kinh ngạc, đến sau đó những rung động kia lại dũng mãnh tràn vào trong lòng Nam Cung Tịnh. Chuyện này đối với nàng mà nói cũng không phải là một trải nghiệm quá tốt, Nam Cung Tĩnh có thể giúp đỡ Tiêu Nhiêm chấp chưởng Chấp Kiếm các nhiều năm như vậy, ngoại trừ thân phận con gái môn chủ Cực Thượng môn và thiên phú trác tuyệt vốn có của mình, dựa vào chính mình đủ tỉnh táo cùng lý trí.
Mà việc Từ Hàn đến vừa vặn phá vỡ sự kiêu ngạo cùng lý trí nhiều năm của nàng. Khi nhìn thấy hắn hôn mê nàng luống cuống chân tay, mặc kệ mọi thứ ôm Từ Hàn chạy nhanh về chỗ quân doanh, nhưng đám Chấp Kiếm nhân đang canh giữ ngoài sơn môn lại không rõ ràng cho lắm, đợi đến nửa đêm, đến khi Nam Cung Tĩnh xác định Từ Hàn cũng không có gì đáng ngại mới nghĩ tới việc này, liền phái người thông tri cho bọn họ trở về doanh trại.
Những Chấp Kiếm nhân kia tự nhiên sẽ không bởi vậy mà trách tội Nam Cung Tĩnh, chỉ là nàng lại nhận ra mình bởi vì Từ Hàn xuất hiện mà sinh ra khác thường, nàng cũng không yêu thích bản thân như vậy, cũng biết hôm nay đại chiến sắp tới, không nên bị tư tình nữ nhi này quấy nhiễu, nhưng nàng càng nói với mình như thế, đáy lòng lại càng thêm rối bời.
Nàng lại nhìn Từ Hàn một chút, nghĩ đến trước đó lúc hắn rời đi đã nói qua với mình, bất đắc dĩ trong đáy lòng biến thành vài phần oán hận.
"Nếu đã nói ngươi và ta tuyệt đối không có khả năng, thì vì sao còn phải xuất hiện trước mặt ta. Nếu như ngươi và ta vô duyên, vậy đồ vật mà ta không có được... thì người khác đừng hòng có được!"
Suy nghĩ này bỗng hiện lên trong đầu Nam Cung Tĩnh, mắt nàng lóe huyết quang quỷ dị, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng. Trong đầu nàng không ngừng lặp đi lặp lại lời vừa nói, nàng chậm rãi đứng dậy, bước chân tới trước mặt Từ Hàn.
Khi đó nàng giơ thanh kiếm trong tay lên, sát cơ trong mắt bắt đầu ngưng tụ, một hơi nông đậm hơn một hơi, sát cơ gần như ngưng tụ thành thực chất ngay tại chỗ, mà nàng cũng muốn dùng sát cơ trong đầu chỉ dẫn đâm thanh kiếm trong tay xuống người Từ Hàn...
"Khụ! Khụt"
Đã hôn mê cả ngày, Từ Hàn chợt ho khan một trận, xem ra cuối cùng cũng phải tỉnh lại từ trong hôn mê rồi.
Thân thể Nam Cung Tĩnh chấn động, lúc này rốt cuộc cũng khôi phục tinh thân. Nàng kinh ngạc với suy nghĩ hoang đường trong đầu, lại càng hoảng sợ dưới ý niệm này thúc giục, nàng thiếu chút nữa thật sự động thủ với Từ Hàn.
Ngay lúc nàng đang ngây người, hai mắt Từ Hàn đang nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra.
Hắn nhìn thấy Nam Cung Tĩnh, lúc này thiếu nữ kia vẫn duy trì tư thế trường kiếm đang giơ cao định đâm xuống người hắn. Theo lý mà nói bất kể Nam Cung Tĩnh xuất hiện ở trước mặt hay là bất kỳ người nào khác, đều đủ khiến một người tỉnh lại từ hôn mê cảm thấy kinh ngạc, thậm chí hoảng sợ.
Nhưng Từ Hàn chỉ hơi sững sờ, thần sắc trong mắt liền khôi phục bình tĩnh.
Hắn tựa như cũng không ý thức được trường kiếm trong tay Nam Cung Tĩnh có thể rơi vào trên người mình bất cứ lúc nào. Hắn tự mình từ trên giường ngồi dậy, trong miệng lại phát ra vài tiếng ho khan khô khốc. Sau đó lại nhìn Nam Cung Tĩnh hỏi: "Là ngươi mang ta về sao?"
Đại khái là do Từ Hàn thức tỉnh quá mức đột ngột, tăng thêm tâm tư biến hóa lúc vừa rồi làm cho Nam Cung Tịnh có chút không có đất dung thân. Nàng định giải thích tình hình lúc này, nhưng lời đến khóe miệng lại phát hiện dường như không có gì để giải thích. Dù sao chính nàng cũng tự mình giơ kiếm trong tay, cũng làm cho mình suýt nữa đâm kiếm này ở trên người Từ Hàn.
Sắc mặt của nàng trắng bệch, vội vàng thu hồi thanh kiếm trong tay, lúc đó có chút ngây ngốc đáp lại: "Ừ, ta phát hiện ngươi trong Xích Tiêu môn, lúc đó ngươi đang hôn mê, cho nên mới mang ngươi về."
Nói xong lời này, trong lòng nàng không khỏi có chút khẩn trương. Nàng sợ Từ Hàn truy hỏi rốt cuộc tình hình lúc trước là do sao, càng cảm thấy mặt không chút ánh sáng, khi đó cúi đầu, nhát gan đến nhìn cũng không dám nhìn Từ Hàn một cái.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng, Từ Hàn căn bản như không hề thấy hành động của nàng vừa rồi, sau khi nhận được câu trả lời của Nam Cung Tĩnh, hắn liên khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn". Sau đó hắn từ trên giường đứng dậy, xem ra sắp rời khỏi quân doanh này.
Nam Cung Tĩnh đại khái không ngờ tới Từ Hàn sau khi tỉnh lại lại phản ứng như vậy, trong lòng nàng hoảng hốt vội vàng nhìn về phía thiếu niên đang cất bước đi ra, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi muốn đi sao?"
"Thời gian cấp bách, không đi lưu lại làm cái gì." Từ Hàn không quay đầu lại trả lời, bước chân không ngừng, lúc này đã đi ra doanh trướng.
Nơi này đúng là chỗ Đại Hạ đóng quân chuẩn bị giao tranh với Đại Sở chỗ giáp giới Long châu và Yến châu, bên ngoài doanh trướng có thể tùy ý thấy được quân đội bận rộn qua lại, mà doanh trướng vừa rồi chính là của Các chủ Chấp Kiếm các Nam Cung Tĩnh, đột nhiên có một vị nam nhân chui ra, các giáp sĩ đang tuần phòng thấy thế đều sửng sốt, phần lớn đều vô thức nhìn về phía Từ Hàn, thì thầm trao đổi với nhau.
Mà Nam Cung Tịnh theo sát phía sau đi ra doanh trướng, nàng tự nhiên cảm nhận được ánh mắt quái dị mà mọi người đưa tới, không khỏi có chút lúng túng. Nhưng vì giữ lại Từ Hàn sắp rời đi, nàng cũng không lo được chuyện khác vội vàng nhìn về phía thiếu niên nọ, đang muốn nói gì đó nhưng lại bỗng nhiên ý thức được mình cũng không có lý do gì ngăn cản Từ Hàn, trong lòng không khỏi sinh ra vài phân phiên muộn.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, nàng hỏi: "Người của Xích Tiêu môn đâu? Tại sao lúc ta tới đó lại không còn người nào? Mà ngươi lại xuất hiện ở chỗ ấy?”
Từ Hàn ngẩng đầu nhìn chân trời, hắn cũng không trả lời vấn đề Nam Cung Tĩnh đầu tiên, mà nhìn chân trời một hồi lâu, sau đó cất tiếng huýt sáo vang dội về phía chân trời rồi mới quay đầu nhìn Nam Cung Tĩnh, trong miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Chết rồi."
"Chết rôi?" Nam Cung Tĩnh không phải không nghĩ tới đáp án như vậy, nhưng chỉ dựa vào một người Từ Hàn đơn độc thật sự có thể làm được điều này sao? Nàng rất rõ ràng trước khi rời Hoành Hoàng thành, Từ Hàn có tu vi gì, tuy rằng trong mật thư từ cha con Lý Mạt Đỉnh gửi tới có đề cập qua chuyện hắn đăng lâm Tiên cảnh. Nhưng chuyện này cũng chỉ qua hai ba tháng trước, nghĩ thế nào Từ Hàn cũng không có khả năng ở trong thời gian hai ba tháng ngắn ngủn vừa rồi, từ một Tiên nhân đăng lâm Tiên cảnh trưởng thành đến tình trạng đủ để đối kháng Tiên nhân độ qua ba kiếp, huống hồ trong Xích Tiêu môn lại có ba vạn môn đồ, cũng có Thần thú hộ sơn cường đại vô cùng.
Nhưng mặc kệ đáy lòng Nam Cung Tĩnh lúc này có bao nhiêu nghi hoặc, Từ Hàn lại không có ý giải thích nghi hoặc cho nàng. Hắn nói xong những lời này lại ngẩng đầu nhìn lên trời, tựa như đang chờ đợi cái gì đó.
Nam Cung Tĩnh chờ nửa ngày mà không nhận được câu trả lời, nàng có chút kỳ quái, thậm chí có chút ngũ vị tạp trân không nói ra được.
Nàng đang muốn lấy dũng khí hỏi thêm lần nữa, nhưng đúng lúc đó...
"Meo ol"
"Ngao ôI" Trên chân trời chợt truyên đến hai đạo thanh âm cao vút, chỉ thấy Huyền nhi cùng Ngao ô từ chân trời phi tới, trên lưng Huyên nhi còn cõng theo hộp gỗ mà Từ Hàn vốn cõng.
Hai tiểu gia hỏa hạ xuống trước mặt Từ Hàn, Ngao ô thân mật vây quanh hắn, Huyền nhi lại càng biến thành bộ dáng bình thường, nhảy lên đầu vai của Từ Hàn, liên tục cọ xát vào người hắn.
Từ Hàn trấn an hai tiểu tử kia một phen, sau đó lại đặt hộp gỗ trên lưng mình, rồi quay đầu lại nhìn Nam Cung Tĩnh, nói: 'Lần này tương trợ, Từ Hàn khắc ghi trong lòng, nhưng chuyện quan trọng trên người không dám chậm trễ, ngày khác có duyên lại đến cảm ơn."
Từ Hàn dứt lời, quanh thân liền có kiếm ý bắt đầu khởi động, nhìn bộ dáng có vẻ hắn không định tiếp tục nghỉ ngơi, lúc này đang định rời đi.
Trong lòng Nam Cung Tĩnh lúc này cũng sinh ra không nỡ, nàng theo bản năng nói: "Thân thể của ngươi còn chưa khôi phục, không bằng... lại nghỉ ngơi mấy ngày, cũng..."
Nàng cũng không biết lúc này mình rốt cuộc bị làm sao, nàng hiểu được chiến sự ở núi Đại Uyên liên quan đến tồn vong của thiên hạ, nhưng ngay lúc này nàng cũng không đành lòng chứng kiến Từ Hàn xuất hiện trước mặt mình cứ như vậy rời đi.
Từ Hàn nghe vậy nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tĩnh một cái, miệng bình tĩnh nói: "Ta là vì tốt cho ngươi."
Lời nói đơn giản như vậy, nhưng không hiểu sao lại làm Nam Cung Tĩnh như bị trọng thương.
Nam Cung Tĩnh biến sắc, ý niệm hoang đường vừa rồi quấy nhiễu một lần nữa hiện lên trong đầu nàng: Ta đối với ngươi chân tâm thực ý, ngươi lại chưa từng để ý tới chân tâm của ta, vì ngươi mà ta canh giữ trên giường bệnh trọn vẹn cả ngày, nhưng ngươi lại không muốn ở lại giúp ta nửa khắc. Người phụ lòng như vậy có tác dụng gì, không bằng giết!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Nam Cung Tĩnh không cách nào ngăn chặn, hai đầu lông mày nàng đột nhiên tuôn trào sát cơ, chân nguyên quanh thân cũng bắt đầu cuồn cuộn.
Nhưng cũng chính lúc này, Từ Hàn lại quay đầu nhìn về phía nàng. Dường như hắn không phát hiện ra dị trạng của đối phương, mà ngược lại thần sắc bình tĩnh nói: "Ta là ác ma, một ác ma có thể khiến tất cả mọi người bên cạnh đều biến thành ác ma."
Từ Hàn nói xong chợt đưa tay hướng về phía Nam Cung Tĩnh, một đạo khí tức màu đen chợt bị rút ra từ trong cơ thể thiếu nữ, trốn vào lòng bàn tay của Từ Hàn. Mà theo lực lượng kia được rút ra, sát cơ quanh thân Nam Cung Tĩnh cũng lập tức tán đi.
Trên mặt nàng lộ vẻ mờ mịt cùng kinh ngạc, nàng cảm thấy sợ hãi vì suy nghĩ lúc nãy của mình, càng không hiểu một loạt biến hóa này tột cùng là từ đâu mà ra.
"Ngươi nán lại bên cạnh ta quá lâu, một ngày đủ để nó tìm được nhược điểm của ngươi. Chỉ cần tồn tại nhược điểm như vậy, bất cứ ai cũng sẽ biến thành ác ma. Ta đã rút vật ấy từ trong người ngươi ra, nhưng nhớ đừng tới gần ta."
Từ Hàn nói xong lời này, cũng không để ý tới thiếu nữ kia rốt cuộc có thể tiêu hóa hết những thứ này hay không, ngay lúc đó tung người bay về phía chân trời. Huyên nhi và Ngao ô thấy thế cũng vội vàng hóa thành hai đạo hắc mang đuổi kịp bước chân của Từ Hàn.
Mà Nam Cung Tĩnh lúc này rốt cục lấy lại tinh thần nhìn về phía thân ảnh nhanh chóng rời xa phía chân trời kia, nàng không có bao nhiêu nỗi sầu ly biệt, chỉ là trong nháy mắt kia, lại cảm thấy bóng lưng nọ...
Có chút cô độc.