Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 118: Đạo Trị Quốc.

Chương 118: Đạo trị quốc. Chương 118: Đạo trị quốc.Chương 118: Đạo trị quốc.

Cuộc sống là một cuộc lữ trình kỳ diệu, ngươi đã gặp qua rất nhiều người, nhưng nhất định các ngươi phải chia lìa, hoặc sớm hoặc muộn.

Mà ngươi chỉ tới sớm hơn một chút.

Ngươi nói vậy đúng không?

Từ Hàn ngồi dậy từ trong đống tuyết, tuyết bay màu xám không ngừng từ phía chân trời rơi xuống, che phủ toàn bộ Lộc Giác Nguyên dưới lớp tuyết lớn.

"Meo?" Huyên nhi tiến đến trước mặt hắn, trong con ngươi màu hổ phách tràn ngập lo lắng.

Ngao ô ở bên cạnh cũng đứng dậy, run rẩy những bông tuyết xung quanh thân nó, vẫy đuôi bu lại.

Sắc mặt Từ Hàn có chút trắng bệch, trong con ngươi có một vòng hắc khí nông đậm lập lòe, hắn vuốt ve bộ lông trên người Huyền nhi, qua một hồi lâu mới đè ép biến hóa trong cơ thể mình xuống, triệt để trấn áp tầng hắc khí đang quấn quanh trong mắt hắn.

Hắn cười nhìn về phía Huyền nhi cùng Ngao ô, nói: "Không sao, ta chỉ là mệt mỏi thôi, nghỉ tạm một lát.”

Huyền nhi cùng Ngao ô nhìn chằm chằm Từ Hàn một hồi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, dường như cũng không tán đồng lý do của hắn. Mà trên thực tế, Từ Hàn cũng không phải là bởi vì mệt mỏi, mà là đang đi một đường đến Lộc Giác Nguyên này, hắn đột nhiên ngã xuống, một lần ngất đi này lại là một đêm mới thức tỉnh.

Dĩ nhiên Từ Hàn cũng biết lời này của mình chỉ là gạt người, nhưng không lừa được Huyền nhi đã đồng hành sớm chiều với mình.

Hắn cũng dứt khoát không dây dưa trên chủ đề này nữa, híp mắt ngồi trong đất tuyết trầm mặc một chút, tựa như đang tính toán cái gì đó, sau đó hắn lại cười, nhìn về phía Huyền nhi: "Thời gian còn kịp, chúng ta đi cứu ngươi từ nơi đó ra đi."

Huyền nhi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Từ Hàn, sau khi hiểu ra mới kịp phản ứng.

Nó hô một tiếng thật dài, nhưng ánh mắt lại có chút hưng phấn chuyển hướng qua một bên khác, nhìn vê phía đỉnh núi xa xa kia.

Đó là một ngọn núi cao nguy nga, nhưng toàn thân lưu chuyển màu đen quỷ dị, trong núi cao tọa lạc một tòa cung điện nguy nga, nơi đó từng là Thánh địa mà vô số Nho sinh hướng tới, hôm nay lại là phân mộ mai táng không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt.

Từ Hàn vỗ đầu Huyền nhi nói: "Đi thôi.'...

"Thứ ta bảo ngươi nhớ kỹ, đã nhớ hết chưa?" Trần Huyền Cơ ngồi trong điện chính Trường Nhạc cung, thảnh thơi nhìn Phương Tử Ngư một bên, miệng cười khanh khách hỏi.

Phương Tử Ngư nhíu nhíu mày, nàng có chút không rõ vì sao Trần Huyền Cơ lại biến thành bộ dáng như hôm nay.

Đại sư huynh từng phong tư trác tuyệt kia giống như đã thay đổi thành một người khác, không còn nụ cười ấm áp như gió xuân, không còn có lời nói và làm việc trước sau như một nữa. Y đã hoàn toàn dung nhập vào một nhân vật Đế vương, lòng dạ thâm sâu không lường được, mỗi hành động mỗi lời nói đều dấu diếm tính kế.

Phương Tử Ngư đại khái cũng biết, mỗi người đều có bất đắc dĩ của riêng mình, nhưng Trần Huyền Cơ như vậy vẫn khiến nàng khó mà chấp nhận.

Nhưng sau mấy hơi thở im lặng nàng vẫn quyết định trả lời đối phương, gật đầu nói: "Đã thuộc rồi."

"Vậy ta hỏi ngươi mấy chỗ, nếu ngươi trả lời đúng rồi, việc này coi như xong, buổi tối hôm nay ta sẽ để cho ngươi đến phủ Tần vương nói lời từ biệt với Diệp Hồng Tiên." Trân Huyền Cơ rất hài lòng với đáp án của Phương Tử Ngư, y cười gật đầu, ngay sau đó bắt đầu hỏi những nội dung trong những thứ mà nàng đọc.

"Chỗ biên cương xa xôi phía bắc Trần Quốc, thổ địa cằn cỗi, dân phong bưu hãn, mỗi lần gặp tai hoạ tất có chuyện thiếu lương thực, nếu thế thì nên giải quyết như thế nào?”

Phương Tử Ngư vốn đã định liệu trước nghe câu hỏi này lại nhướng mày, những gì nàng đọc thuộc lòng đều là phong thổ, tình hình các nơi trong Trần quốc, cùng với một ít công việc hằng ngày của quan viên, lại không có đáp án cho câu hỏi này của Trần Huyền Cơ.

Cho nên khi đó nàng phẫn hận nhìn về phía Trân Huyền Cơ, hiển nhiên đã coi vấn đề này của đối phương là đang cố ý gây khó xử, cho nên mới nói: "Nếu ngươi muốn đổi ý, vậy cứ việc nói thẳng chứ tội gì phải như thất"

Trần Huyền Cơ nghe vậy, vẻ mặt vẫn thảnh thơi như cũ, y nhè nhẹ gõ bàn trà bên cạnh, cười khanh khách nói: "Trên đời này người có thể học thuộc lòng sách nhiều vô số, nhưng người có thể thông hiểu rồi áp dụng thực tiễn lại rất ít, ta để ngươi học thuộc lòng, ngươi cứ học vẹt là được, sao đảm đương nổi vị trí Hoàng hậu Đại Trần ta?"

Phương Tử Ngư dậm chân, cả giận nói: "Ta gánh không nổi, ngươi đổi người khác gánh là được rồi!"

Trần Huyền Cơ hoàn toàn không quan tâm lời nói của Phương Tử Ngư, y lập tức đổi giọng: "Suy nghĩ thật kỹ xem, đáp án chính là câu trả lời trong những quyển sách kia, nhớ kỹ, hôm nay ngươi có thể tới gặp bằng hữu cũ của mình lần cuối cùng, dù sao Đại Uyên sơn là nơi dễ đi khó về. Nhưng nếu không trả lời được, lời Đế vương không nói chơi, tuy ta rất tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể để ngươi tiếp tục lưu lại trong cung này thôi."

Phương Tử Ngư biến sắc, giờ phút này nàng hận không thể rút kiếm giết nam nhân trước mắt này. Nhưng tu vi nàng không đủ, còn xa mới là đối thủ của y, nàng chỉ có thể cúi đầu, cắn răng trâm tư minh tưởng phương pháp giải đề trong miệng Trần Huyền Cơ.

Cũng may nàng tuy bình thường thích lười biếng, nhưng đầu lại rất thông minh, sau một phen suy tư liền nghĩ đến một đáp án có lẽ có thể thực hiện được.

Nàng hắng giọng một cái, nói: "Bắc địa thiếu lương thực, nhưng Hướng Bình thành, Hổ Đầu bảo, huyện Tây La phía nam Trần quốc đều là nơi sản xuất lương thực chính, triều đình có rất nhiều kho lúa ở nơi đó, có thể điều lương thực từ đây về Bắc địa. Nhưng từ chỗ đó đi hướng bắc, địa thế gian nguy, trong đó Bạch Nhật hạp càng là nơi trộm cắp hoành hành, cần phải dùng trọng binh giám thị, đề phòng bất trắc."

Trần Huyền Cơ nghe vậy còn hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy phái ai vận lương?”

"Lão tướng Tức Vu nghỉ ngơi sa trường lâu năm, làm người ổn trọng, có thể nhận nhiệm vụ này."

"Vậy nên phái người nào phát lương thực?”

"Thái thú La Trữ ở Trí Hoàn thành Tây cảnh thanh chính liêm khiết, trong lòng luôn yêu dân, để lão làm sẽ không phải lo lắng gì"

Giống như là đã khai khiếu, trong lúc nhất thời Phương Tử Ngư có thể nói là đối đáp trôi chảy như nước đối với câu hỏi của Trần Huyền Cơ, sau khi nói xong lời này, nàng mang vẻ mặt đắc ý nhìn vị Đế vương nọ, dường như là cực kỳ tin tưởng với đáp án của mình, chắc chắn Trân Huyền Cơ cũng không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào của nàng.

Nhưng ai ngờ Trần Huyền Cơ sau khi nghe những lời này lại lắc đầu, hắn nói: "Những cái khác đều đúng, duy chỉ có ý cuối là sai lâm."

Phương Tử Ngư mở trừng hai mắt, có chút không hiểu hỏi: "Có ý tứ gì?"

Nàng tự nhận đáp án của mình đầy đủ hoàn mỹ, tuy chưa chắc đã không còn ai khác ngoài vị La Trữ này, nhưng với tình báo mà nàng từng đọc, đối phương tuyệt đối là một trong những lựa chọn thích hợp nhất.

Trần Huyền Cơ lại cười ha hả nói: "La Trữ đương nhiên không tồi, nhưng bây giờ thanh liêm không có nghĩa là sau này cũng sẽ như thế, nhất là sau khi một tên Thái thú có hơn chục vạn lương thực, lão chỉ cần giữ lại một phần nhỏ trong đó, đã đủ để cho cả đời an nhàn không lo. Không phải ai cũng có thể chống cự được mê hoặc như vậy, có lẽ ngươi cũng biết rõ... con người sẽ thay đổi."

Phương Tử Ngư nghe ra lời đối phương nói, sắc mặt nàng nhất thời biến đổi, thần sắc cũng cổ quái.

Nhưng Trần Huyền Cơ vẫn cứ như chưa cảm giác được chuyện này, y nói: "Vì vậy trừ La Trữ ra, ngươi phải phái ra thêm một người, hai người kiêm chế lẫn nhau, chia quyền lực ra mới có thể đảm bảo an toàn việc này.

"Tốt rồi, mặc dù ngươi không trả lời đúng vấn đề này, nhưng cũng coi như không tệ, vấn đề tiếp theo..."

"Nếu phía bắc nổi lên dân biến, nguyên nhân gây chuyện không rõ, vậy ngươi sẽ giải quyết như thế nào?”...

Vấn đề Trần Huyền Cơ cuồn cuộn không dứt, từ sáng sớm cho đến khi màn đêm sắp buông xuống, Phương Tử Ngư trả lời đến miệng đắng lưỡi khô, mặc dù ngay từ đầu cũng có chút sai lâm, nhưng Trân Huyền Cơ cũng đã nói rõ từng cái, đầu óc của nàng vốn thông minh, rất nhanh liền học được một suy ra ba, sau đó đối đáp vấn đề như nước chảy, mà chỗ sai lại càng ngày càng ít, cuối cùng Trân Huyền Cơ cũng hoàn toàn hài lòng với Phương Tử Ngư.

Trước khi hoàng hôn hoàn toàn chìm xuống, y khẽ gật đầu, rốt cục đứng dậy: "Được rồi, coi như ngươi qua ải, đi đi, ta xem lúc này bọn họ hẳn là đang chờ ngươi, nhưng đừng nghĩ chạy trốn, ta sẽ luôn theo dõi ngươi."

Trân Huyền Cơ dứt lời, nhìn Phương Tử Ngư một cái đầy ý vị sâu xa, lúc này mới đứng lên, xoay người đi ra khỏi điện.

Lúc này trong điện chính rốt cục yên tĩnh trở lại, nhưng Phương Tử Ngư lại không vui mừng như trong tưởng tượng, nàng có chút cổ quái nhìn bóng lưng Trần Huyền Cơ rời đi, tựa như nghĩ tới điều gì, nhưng trong lúc nhất thời lại khó có thể nói rõ tâm tư của mình, chỉ có thể tạm thời đè xuống, rửa mặt một phen, rốt cuộc sau khi thành hôn, đây là lần đầu tiên nàng bước ra khỏi Trường Nhạc cung vừa hoa lệ lại vừa lạnh lùng vô cùng này.

Mà khi nàng tới phủ Tần vương, cũng đúng như Trần Huyền Cơ nói, đám người Diệp Hồng Tiên đã đứng chờ nàng từ lâu.

Thấy nàng tới, Mười chín và Tô Mộ An vội vàng vây quanh, đầy quan tâm hỏi thăm Tử Ngư, ánh mắt chăm chú đánh giá như sợ nàng bị Trân Huyên Cơ ngược đãi trong Trường Nhạc cung. Cảm thụ được sự quan tâm từ nội tâm của hai tiểu tử kia, tâm tình của Phương Tử Ngư cũng tốt hơn không ít.

Đợi khi mọi người vào tiệc, hàn huyên một hồi, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.

Phương Tử Ngư mang vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Diệp Hồng Tiên hỏi: "Sư thúc cũng muốn đi tới núi Đại Uyên sao?” Diệp Hồng Tiên từng là đệ tử của Tư Không Bạch, bối phận vốn cao hơn đồng lứa một bậc, năm xưa Phương Tử Ngư luôn gọi Diệp Hồng Tiên là sư thúc, tuy lúc này Linh Lung các đã là mây khói, nhưng Phương đại tiểu thư cũng chưa bao giờ đổi xưng hô.

Diệp Hồng Tiên khẽ gật đầu, không phủ nhận việc này, ngược lại nói: "Đương nhiên phải đi rồi."

Phương Tử Ngư có chút không đành lòng, chuyến đi này hung hiểm tự nhiên không cần nói cũng biết, nhưng nàng thực sự không tìm được bất kỳ lý do gì để giữ mọi người lại. Huống chi nếu chính nàng còn có được một thân tự do, chỉ sợ cũng sẽ không chùn bước tiến lên, có câu là trong lòng không muốn đừng đẩy cho ngươi, Phương Tử Ngư đương nhiên cũng sẽ đè nén tâm tư như vậy, ngược lại thở dài, có chút tự trách mình nói: "Ài, nếu như ta cũng có thể đi thì tốt rồi."

"Hừ!" Nhưng lúc này tiểu Mười chín ở bên cạnh nghe vậy lại bất mãn nói thầm: "Có cái gì tốt mà đi chứ, có chết cũng không nói thì sống thêm vài ngày là không tốt sao?"

Dù sao nàng cũng là đứa nhỏ, lời nói lần này không có quá nhiều ác ý, nhưng vẫn canh cánh trong lòng việc mọi người bỏ rơi mình, cho nên chỉ nói mấy câu hờn dỗi mà thôi.

Mọi người đương nhiên sẽ không để ý, mà Phương Tử Ngư gặp lại mọi người lần nữa cũng mang tâm tình tốt, lúc đó cười tủm tỉm nhìn Mười chín, trêu ghẹo: "Như thế nào? Không nỡ để tiểu Mộ An nhà ngươi đến núi Đại Uyên sao?"

Da mặt Mười chín mỏng như vậy, khi nghe được lời này lập tức dậm chân, hai gò má đỏ bừng ấp úng nói: "Đâu có... ta lười quản sống chết của hắn ấy chứt"

Tô Mộ An thấy vậy có chút buồn bực gãi gãi ót mình rồi nói với Phương Tử Ngư: "Tử Ngư tỷ tỷ đừng nói giốn như vậy, Mười chín không có ý này."

Nhưng ai ngờ những lời gã nói ra chẳng những không giảm bớt tình cảnh quẫn bách của Mười chín, ngược lại khiến Phương Tử Ngư tìm được cửa đột phá. Nàng chỉ sợ thiên hạ sẽ không loạn vào lúc đó lộ ra vẻ kinh ngạc, trong miệng càng ngữ khí khoa trương nói: "Ù uây, nhỏ như vậy đã biết bao che khuyết điểm rồi? Đám nhóc con thời bây giờ thật đúng là khó lường."

Mười chín làm sao chịu được chuyện như vậy, nàng vào lúc đó lại giậm chân, trong miệng lớn tiếng nói: "Các ngươi đều là bại hoại!" Sau đó liền đỏ mặt bỏ chạy ra khỏi đại viện của phủ Tần vương, không biết trốn đi đâu.

Tô Mộ An thấy vậy bất đắc dĩ, nhưng Phương Tử Ngư và Diệp Hồng Tiên khi đó lại nhìn nhau một cái, lập tức cất tiếng cười to. Có điều sau tiếng cười đó, trong đại điện nghênh đón đến một khung cảnh im lặng kéo dài.

Tô Mộ An tuy có chút ngây ngô nhưng cũng biết các nàng mà lo lắng vì chuyện chia lìa cùng với trận đại chiến dữ nhiều lành ít sắp đến, kỳ lạ chính là trừ lúc đầu hàn huyên một chút chuyện, ai cũng cực kỳ ăn ý, không người nào muốn nhắc tới chuyện này. Tô Mộ An rất muốn hóa giải bầu không khí yên lặng như vậy, gã vắt óc suy nghĩ một hồi lâu rồi mới quay sang hỏi Phương Tử Ngư: 'Mấy ngày nay Tử Ngư tỷ tỷ sống trong cung thế nào? Trân Huyền Cơ có bắt nạt tỷ tỷ không?"

Phương Tử Ngư lại dường như rất hưởng thụ thời gian trêu đùa cùng mọi người đã lâu như vậy, nàng lại tiếp tục ghẹo tiếp, lần nữa hỏi: "Đã quan tâm ta như vậy, tại sao lúc trước không đến cướp dâu?”

Đây vốn là lời trêu đùa của nàng, dù sao lúc trước nàng gả cho Trần Huyên Cơ là bất đắc dĩ vì muốn cứu thoát Mông Lương. Nhưng Tô Mộ An nghe câu hỏi này lại cực kỳ áy náy, gã cúi đầu nói ngắn gọn: "Chúng ta vốn định tới cứu Tử Ngư tỷ tỷ, nhưng Phủ chủ đại nhân lại ngăn cản... Hỏi hắn vì sao hắn cũng không nói, ngay cả Ninh đại thúc cũng bị hắn thuyết phục, đồng ý lời của Phủ chủ đại nhân." Đây là lần đầu tiên Phương Tử Ngư nghe nói đến chuyện này, nàng không khỏi sửng sốt, cũng không phải là trách tội Từ Hàn, chỉ là kỳ quái vì sao hắn làm như vậy, Từ Hàn xưa nay làm việc vốn một phái bao che khuyết điểm người thân, lại liên tưởng đến yêu cầu cổ quái của Trần Huyền Cơ, trong lòng Phương Tử Ngư lập tức nghi ngờ. Nàng nhíu mày, đến đó trâm mặc lại.

Tô Mộ An bên cạnh thấy thế còn tưởng Phương Tử Ngư đang giận chó đánh mèo Từ Hàn, cho nên gã vội vàng thay hắn giải thích: "Tử Ngư tỷ tỷ, tuyệt đối đừng giận Phủ chủ đại nhân, hắn làm như vậy có lẽ cũng chỉ vì để tỷ tỷ không đi tham gia chuyện núi Đại Uyên..."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Khi đó thân hình Phương Tử Ngư chấn động như nghĩ tới điều gì đó, nàng quay sang nhìn Diệp Hồng Tiên bằng ánh mắt cổ quái, hỏi ra một vấn đề còn cổ quái hơn cả sắc mặt của nàng: "Sư thúc, ngài nói xem, một người có thể đột nhiên trở nên hoàn toàn thay đổi rồi sao?"

Diệp Hồng Tiên tuy không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng biết rõ ý tứ của Phương Tử Ngư lúc này chính là Trân Huyền Cơ, có điều cô không cho ra đáp án, chỉ có thể cau mày nói: "Mỗi người đều không giống nhau, ngươi muốn đáp án chỉ có thể tự mình đi xem, ta không giúp được ngươi."

Phương Tử Ngư cũng hiểu được đạo lý này, nàng đắng chát cười cười, không hề nhắc lại chuyện này nữa, hỏi: "Đúng rồi, sao không thấy Khả Khanh đâu?"

"Khả Khanh muội muội mấy ngày nay dường như thân thể không được tốt, đại đa số thời gian đều nhốt mình trong phòng, hôm nay ta đi tìm muội ấy, nhưng muội ấy nói khó chịu nên không tới gặp muội." Diệp Hồng Tiên trả lời.

Tô Mộ An bên cạnh nghe vậy cũng thở dài, miệng lâm bầm: "Gần đây mọi người có vẻ đều có tâm sự, sư phụ tiểu Mười chín cũng vậy, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, ôm một quyển sách nhìn tới tấp, cơm mỗi ngày là đích thân Mười chín đưa tới."

Mấy người nghe vậy liếc nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ, mà lập tức đều trầm mặc lại lần nữa ở dạng bất đắc dĩ này. ...

Đêm gần tới giờ Hợi, Phương Tử Ngư đã kết thúc cuộc gặp gỡ giữa mọi người, vẫn lưu luyến không rời dưới sự thúc giục của người hầu rời khỏi phủ Tần vương.

Nàng về tới nơi Trân Huyền Cơ đã sắp xếp cho nàng ở trong Trường Nhạc cung, nơi đó vẫn vắng lặng như cũ, nàng và Trân Huyền Cơ đã kết thân vài ngày, tuy đối phương hạn chế tự do của nàng, nhưng lại chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng. Đôi khi nàng cũng âm thầm lấy làm lạ, rốt cuộc Trân Huyền Cơ giữ bản thân mình lại là vì chuyện gì? Chẳng lẽ chỉ để mình chán ghét, khiến Mông Lương không vui?

Phương Tử Ngư mang theo những nghi hoặc này đẩy cửa phòng ra, trong gian phòng vẫn không có bất kỳ người nào khác, nhưng xấp giấy dày trước bàn kia lại càng thêm chói mắt.

Phương Tử Ngư có chút hoang mang, nàng không nhớ rõ trong phòng nàng có đồ vật như vậy. Mà vị tôi tớ đi theo phía sau nàng kia lại dường như nhìn ra tâm tư của chủ thượng nhà mình, gã cúi đầu ghé tai Phương Tử Ngư nhẹ giọng nói: "Những thứ này là đồ vật bệ hạ chuẩn bị cho Hoàng hậu nương nương, bệ hạ nói cho Hoàng hậu nương nương hai mươi ngày, đọc hết những quyển sách này."

Phương Tử Ngư nghe vậy lập tức trong lòng lại bốc lên một trận hỏa khí, nghi hoặc mà nàng đặt ở đáy lòng dâng lên vào thời khắc này đều tán đi.

Nói thẳng ra, thậm chí nàng còn từng cho rằng Trần Huyền Cơ làm những chuyện này có nỗi khổ riêng, nhưng khi nhìn thấy những thư tịch này nàng nhất thời cảm thấy y làm nhiều thứ đơn thuần chỉ là muốn trả thù nàng mà thôi, nếu không đối phương liên tục khiến nàng bị những thứ không thú vị này dây dưa lại không biết có tác dụng gì?

Nàng giậm chân, hừ lạnh nói: "Hừ. Ngươi tưởng ngươi là ai? Ta dựa vào đâu mà nghe lời ngươi?"

Phương Tử Ngư tức giận đùng đùng nói như vậy, liền cất bước đi tới trước bàn gỗ, giơ tay nhấc quyển sách dày cộm lên, làm bộ như muốn ném nó ra. Người hầu đi theo phía sau nàng vội vàng nói: "Nương nương không nên tức giận, bệ hạ còn nói, nếu hai mươi ngày sau nương nương có thể làm xong việc này, ngài ấy sẽ thả nương nương tự do, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có nửa phần khó xử."

Phương Tử Ngư nghe lời nói này không khỏi sững sờ, nàng đứng bất định tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi sự hấp dẫn của tự do kia, mặc dù có khả năng cũng chỉ là Trân Huyền Cơ đùa giỡn nàng, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, Phương Tử Ngư cũng muốn bắt lấy.

Ôm ý niệm như vậy, nàng ném quyển sách trong tay ra, tùy ý lấy ra một quyển sách, định thần nhìn lại.

Đã thấy trên bìa sách kia đề bốn chữ lớn [Đại Sở Thông Giám]
Bình Luận (0)
Comment