Chương 119: Thành ý
Chương 119: Thành ýChương 119: Thành ý
Tiểu Mười chín cất bước ra khỏi cửa phủ, khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong miệng tức giận không ngừng lẩm bầm: "Bại hoại, đều là bại hoại."
Nàng cứ thế đi tới đi lui, đã chạy ra khỏi cửa viện. Sắc trời dần tối muộn, một vài bông tuyết màu xám lại bắt đầu rơi xuống trong bóng đêm ở thành Kim Lăng.
Mười chín bước đi một đoạn ngắn, cơn giận trong lòng dần dần tan đi, sau đó nàng thở dài, cũng biết mình tức giận không phải vì mọi người trêu chọc mà là không biết làm thế nào khi mọi người rời đi, trong lòng sinh ra oán khí cùng bất đắc dĩ. Mà oán khí và bất đắc dĩ như vậy cũng theo không ngừng phóng đại thời gian đám người Tô Mộ An rời đi sắp tới.
Nghĩ đến đây, nàng lại đi tới chỗ buổi tối mỗi ngày chờ đợi sư phụ đến dạy công phu cho mình, sau đó tiểu gia hỏa có chút suy sụp ngồi ở nơi đó, cúi đầu khom lưng, vươn ngón tay vô thức vẽ một vòng tròn dưới đất.
Cứ như vậy trôi qua một hồi lâu.
"Như thế nào? Hôm nay không tu hành?" Nhưng vào lúc này, một thanh âm quen thuộc chợt từ phía sau truyền đến.
Mười chín ngồi chồm hổm trên mặt đất lập tức tỉnh táo lại, nàng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy Chu Uyên mặc một bộ đồ đen giờ phút này đang đứng ở chỗ đó, khóe miệng mỉm cười nhìn mình.
"Sư phụ!" Khuôn mặt Mười chín hiện lên vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh biểu cảm kia lại tản đi, lần nữa trở nên cô đơn.
Chu Uyên thấy thế cũng không lộ ra quá nhiều kinh ngạc, hắn bình tĩnh đi tới bên cạnh nàng, nhìn cô gái ngồi chôm hổm trên mặt đất này, dường như hiểu rõ tâm tư đối phương, khi đó Chu Uyên mới nhẹ giọng nói: "Nói đi, ai dám trêu tiểu tiên nữ nhà ta?"
Mười chín nghe vậy ngẩng đầu lên, cũng biết vẻ mặt mất hứng chờ đợi người ta an ủi chắc chắn sẽ không lừa nổi sư phụ mình. Nàng cau mày hỏi: "Sư phụ, ngài nói vì sao đám người Tô Mộ An nhất định phải đến đó, không phải nói nơi đó rất nguy hiểm ư? Mọi người tìm một chỗ trốn đi chẳng phải tốt hơn sao?"
Chu Uyên suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay sờ sờ cái đầu Mười chín: "Ta cũng từng nghĩ tới vấn đề này."
Tiểu Mười chín cũng không suy nghĩ vì sao Chu Uyên lại tìm hiểu vấn đề này, nàng vô thức truy hỏi: "Vậy kết quả thì sao?"
Trên mặt Chu Uyên lộ ra nụ cười khổ. Y nhìn vào Mười chín, lúc này mới mở miệng nói: "Không có kết quả, ta cũng không nghĩ ra được đáp án của vấn đề này."
Tiểu Mười chín mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Chu Uyên: "Còn có chuyện sư phụ không biết?"
Có lẽ trong mắt Thập Cửu, sư phụ của mình chính là người không gì không biết, trên thực tế đại đa số thời điểm vị Chu Uyên mặc đồ đen trước mắt này chính là một người như vậy, bất cứ vấn đề gì y cũng có thể trả lời trôi chảy, đến mức cho tạo ra cho Mười chín ảo giác như thế.
"Thế giới lớn như vậy, làm gì có ai toàn trí toàn năng, bất cứ thứ gì cũng không biết." Giọng điệu của Chu Uyên ngay lúc đó cũng trở nên đìu hiu thêm vài phần. Ngay cả Mười chín cũng nghe ra hình như sư phụ nhà mình lúc này cũng cất giấu một chút tâm sự. Nàng không khỏi tò mò, khi đó tiến tới trước mặt sư phụ nhà mình, nháy mắt hỏi: "Sư phụ, ngài cũng có phiền não gì à?"
Chu Uyên lắc đầu: "Ta có thể có phiền não gì, phiên não lớn nhất của ta là ngươi mau mau học được võ công ta dạy cho, ta đây có thể an tâm rồi."
Trước kia Mười chín rất hứng thú nghe, nhưng ngay lúc đó nàng lại cúi đầu, lẩm bẩm: "Sư phụ... Mười chín hôm nay không có tâm tư để luyện võ nữa."
Chu Uyên cũng không vì những lời nói của nàng mà tỏ ra không vui, ngược lại rất hứng thú hỏi: "Sao? Không muốn làm đệ nhất thiên hạ hả?"
Mười chín khổ não thì thào nói: "Trước kia đệ tử cho rằng trở thành đệ nhất thiên hạ, đã không có chuyện gì trên đời này có thể làm khó được mình. Nhưng hiện tại đệ tử mới phát hiện, trên đời này có rất nhiều chuyện hình như tu vi cao thấp đều không thể thay đổi. Hơn nữa... muốn tu đến cảnh giới đó không biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa, khi đó, nói không chừng bọn họ đều..."
"Nếu như vậy, tu thành đệ nhất thiên hạ làm gì?"
Chu Uyên nghe vậy, thần sắc trên mặt chợt thay đổi, y lại nói: "Ta thật ra có một biện pháp, có thể để cho ngươi trong thời gian rất ngắn có được tu vi đủ để đối kháng những người kia."
"Hả?" Mười chín sửng sốt, trước kia nàng rất muốn mau chóng tu hành, sớm đạt tới trình độ sánh vai với đám người Từ Hàn, nhưng sư phụ nàng luôn khuyên con đường tu hành chú ý từng bước một, không nên chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt, sao ngày hôm nay lại thay đổi tính tình? Tuy trong lòng nàng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đảo mắt hỏi: "Biện pháp gì? Có thể đạt được trước khi cuộc chiến tại Đại Uyên sơn nổ ra không?"
Tuy rằng miệng không nói, nhưng Mười chín quả thật cũng muốn giúp đỡ đám người Từ Hàn một chút, cho dù chỉ là một ít việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng có việc để làm thì nàng mới có thể an tâm a.
Nhưng Chu Uyên lại lắc đầu nói: 'Cách này tuy nhanh nhưng cũng phải đợi sau khi cuộc chiến Đại Uyên sơn kết thúc..."
Trong lòng Mười chín vừa mới dâng lên vui mừng nghe thấy lời ấy lập tức tán đi, nàng lần nữa trở nên nặng nề: "Vậy thì có ý nghĩa gì? Nếu bọn hắn đều chết rồi, đệ tử tu đệ nhất thiên hạ cho ai xem?”
"Đương nhiên có ý nghĩa." Nhưng Chu Uyên khi nghe được lời này của nàng, ngữ điệu của y khi đó trở nên trâm thấp thêm vài phần, giống như tiếng của dã thú nào đó ở trong hắc ám vô viên.
Dường như cũng cảm nhận được tình huống khác thường của sư phụ mình lúc này, Mười chín ngẩng đầu lên, nhìn vê phía Chu Uyên, hỏi: "Có ý nghĩa gì?"
Một khắc này, ánh mắt của nàng vừa lúc rơi vào trên mặt sư phụ nhà mình, khuôn mặt kia tuy vẫn là bộ dạng mà nàng quen thuộc, nhưng lại có thêm rất nhiều đồ vật lạ lâm. Nàng không thể nói rõ rốt cuộc những thứ kia là cái gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia dưới bóng đêm lúc ẩn lúc hiện, âm trầm như một con ác quỷ từ địa ngục trở về, đang dùng một loại ánh mắt cuồng nhiệt cực độ nhìn chăm chú vào nàng.
Mà lúc này Chu Uyên cũng đã đưa ra đáp án của mình.
Hai chữ ngắn ngủn, lại như búa gõ vào lồng ngực non nớt của nàng.
Y nói.
"Báo thù.....
"Duyên phận thật đúng là một thứ kỳ diệu a, ngươi xem từ Thượng Vân thành Thanh châu, đến bây giờ là Thái Âm cung Nha Kỳ sơn, quanh đi quẩn lại, cuối cùng Từ huynh vẫn phải gặp ta, ngươi nói đúng không?” Dưới chân núi Nha Kỳ, Nguyên Tu Thành mặc thanh sam đứng ở trước mặt Từ Hàn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Từ Hàn nheo mắt nhìn nam nhân trước mắt.
Từ khi bán mình vào Sâm La điện, vận mệnh của hắn đã chuyển ngoặt, trong lúc đó hắn đã gặp rất nhiều người, ít nhiều gì hắn cũng có thể biết bọn họ đang yêu cầu thứ gì, và cũng biết bọn họ muốn làm gì. Nhưng chỉ có nam nhân trước mắt này, sau lưng mỗi chuyện mà Từ Hàn đã trải qua dường như đều có cái bóng của y, nhưng hắn thủy chung không nhìn thấu được đối phương.
Về điểm này, dù đã nhận được ký ức mười tám lần trước, đối với Từ Hàn mà nói tất cả những gì bên trong Thái Âm cung vẫn là một bí ẩn.
Nhưng cho dù như thế, Từ Hàn cũng không có tâm tư hiểu rõ Thái Âm cung, hoặc là Nguyên Tu Thành hơn nữa, hắn bận rộn nhiều việc, còn có rất nhiêu chuyện muốn làm, cho nên khi đó nhíu mày, trong miệng lạnh giọng nói: "Tránh ra, hoặc là chết."
Nhưng lời nói sát cơ cuồn cuộn như vậy rơi vào tai Nguyên Tu Thành, đối phương lại giống như không cảm giác được, y vẫn mang ý cười đầy mặt nhìn Từ Hàn. Trong miệng tiếp tục nói: "Thái Âm cung là nơi tốt, tương truyền chỉ cần có người có thể leo lên được ngọn núi này, đẩy cánh cửa Thái Âm cung ra, Tiên nhân ở trong Phượng Lai các sẽ giải thích nghi hoặc cho người đến, mặc dù mỗi người đều chỉ có thể đưa ra một vấn đề, bất kể vấn đề đơn giản hay khó khăn đến mức nào, vị Tiên nhân trong cung kia đều có thể giải đáp cho từng người một."
"Cho nên từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu Tiên nhân, rất nhiều Đế vương hao hết tâm tư leo lên núi này, hỏi thăm phương pháp trường sinh hoặc là làm sao để giang sơn của mình vĩnh cố."
"Từ huynh đệ nếu đã đến nơi này, chẳng lẽ không muốn làm một chút, để Cung chủ đại nhân giải thích nghi hoặc cho ngươi?”
Nói tới chỗ này, ý cười trên mặt Nguyên Tu Thành càng sâu, trong ngữ điệu cũng tràn ngập mùi vị mê hoặc.
Nhưng Từ Hàn sao có thể bị lời nói của y đả động được, từ khi quen biết với đối phương tới nay, hắn đã mười phần cảnh giác với y, huống chi hắn gặp phải rất nhiều chuyện do Thái Âm cung từ trong cản trở, Từ Hàn không hề có chút hảo cảm gì với đối phương, đương nhiên không có ý định lên núi. Mà hắn đến chuyến này chỉ là vì muốn đoạt lại chân thân của Huyền nhi, chuyện này không cần phiền toái nhiều như vậy, chỉ cần bạt đứt ngọn núi nhỏ này là được.
Cho nên Từ Hàn cười lạnh một tiếng rồi nói: "Đầu tiên là Thiên Sách phủ, tiếp theo là Sâm La điện, rồi tới Cung chủ đại nhân bây giờ, họ Nguyên ngươi làm gia nô ba họ tiêu dao khoái hoạt sao?"
"Chưa nói tới tiêu dao khoái hoạt, chỉ là đồng đạo cùng hợp mà thôi." Nguyên Tu Thành vẫn cứ như chưa cảm nhận được vẻ đùa cợt trong lời nói của Từ Hàn. Y tự lẩm bẩm: "Ta một đường tiến lên, mang đầy lý tưởng và khát vọng. Ta đã gặp người, thấy càng nhiều chuyện, càng tiếp cận chân tướng của thế giới này, nhưng chân tướng thường khiến người ta tuyệt vọng."
"Buồn cười là phần lớn người trên đời này không thấy rõ chân tướng. Thương Hải Lưu, Mục Ngọc Sơn, Nguyên Tu Thành, Mặc Trân Tử, người nào không phải hào kiệt đương thế, nhưng trong mắt bọn họ chỉ có một phương thiên địa nho nhỏ này, không thấy rõ bản chất thế giới. Tâm mắt của bọn họ quá nhỏ, đều không chứa được ta, cho nên ta chỉ có thể lần lượt thay đổi gia môn."
"Mà ta cũng luôn tin Từ huynh và ta là người chung đường, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đứng chung một chỗ, thực hiện những suy nghĩ trong lòng chúng ta." Từ Hàn không cho ý kiến về sự tự tin của Nguyên Tu Thành, khóe mắt hắn híp lại dâng trào sát cơ, lặp lại lời nói lúc trước lân nữa: "Ta không có tâm tư nghe theo ngươi thao thao bất tuyệt, ta lại nói lân cuối, tránh ra, hoặc là chết!"
Lần này không giống với lúc trước, khí thế quanh thân Từ Hàn theo lời nói bắt đầu dâng trào, cuốn lấy một chút kiếm ý màu vàng nhàn nhạt như hắc khí bao phủ nơi thiên địa này, che khuất bầu trời, như mây đen ép thành.
Thanh y trên người Nguyên Tu Thành đột nhiên phồng lên, dưới kiếm ý này, mặc dù Từ Hàn còn chưa động thủ nhưng dưới từng trận kiếm ý sắc bén của hắn đã khiến vạt áo của y bị cắt rách ra. Cho dù như thế, trên mặt y vẫn là thần sắc gió nhẹ mây trôi bất biến từ cổ chí kim như trước. Hắn cũng nheo mắt lại nhìn Từ Hàn, ánh mắt lưu chuyển trên kiếm ý, cuối cùng nhạy cảm phát hiện hắc khí nhàn nhạt bên trong kiếm ý.
Nguyên Tu Thành xưa nay vốn tỉnh táo lúc nhìn thấy vật ấy, thần sắc bỗng nhiên có biến hóa, trong mắt y nổi lên vẻ vui mừng nồng nặc, nhưng lại giây lát lướt qua. Y tự lẩm bẩm: "Lần này, ngươi đi nhanh hơn lần trước nhiều."
Kiếm ý quanh người Từ Hàn cuồn cuộn mang theo thanh âm đình, thế cho nên hắn vẫn không nghe rõ lời nói của Nguyên Tu Thành. Hắn chỉ dần dân mất đi kiên nhẫn, sát cơ càng sâu, Từ Hàn vốn không e ngại Nguyên Tu Thành, nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ hắn không muốn giao thủ. Dù sao hắn đoán không ra đối phương thật giả, mà vì ứng phó một số thứ sắp đến, hắn cũng không nguyện ý để phát sinh quá nhiều biến cố. Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không ra tay, chỉ là muốn tận khả năng tránh đi mà thôi.
Mà hiện tại, hắn đã dần dần mất đi tính nhẫn nại, thời gian lưu lại cho Nguyên Tu Thành cũng dần dần giảm bớt đi theo đó.
"Xem ra, hôm nay Nguyên huynh nhất định phải đấu với ta một trận." Từ Hàn tuyệt không phải là kẻ sợ đầu sợ đuôi, sau khi cho Nguyên Tu Thành đủ thời gian, hắn rốt cục cũng ra tay.
Một khắc kia lực lượng cuốn theo quanh người hắn chợt cuồn cuộn kịch liệt, hắn bước tới một bước, khí thế mênh mông trút xuống trên người Nguyên Tu Thành.
Dưới khí thế đó, thân hình Nguyên Tu Thành hơi ngưng lại, sắc mặt có chút trắng bệch.
Y không còn bộ dáng cao cao tại thượng thường ngày, ngay lúc đó vội vàng xua tay lia lịa với Từ Hàn, trong miệng lại nói: "Từ huynh đừng vội, nghe tại hạ nói lời cuối cùng."
Từ Hàn nghe vậy nhíu nhíu mày, hắn tất nhiên không tin Nguyên Tu Thành lại bị khí thế kinh khủng của mình làm cho giật mình, dù sao với tâm tính của đối phương nếu không nắm chắc toàn thân trở ra, chắc hẳn cũng sẽ không lẻ loi một mình đến đây gặp hắn. Mà y để lộ ra tám chín phần mười thần tình như vậy chỉ để che dấu tai mắt người mà thôi, cho nên sắc mặt của Từ Hàn trầm xuống, tạm thời dừng cỗ khí thế bàng bạc kia, hỏi: "Cái gì?"
Khí thế kia vừa tán đi, Nguyên Tu Thành liên khôi phục bộ dáng bình thường, lần nữa duy trì phong độ tự cho là ung dung như tiên nọ.
Y nói: "Từ huynh cũng chỉ muốn chân thân của Yêu quân Lục Ngô này mà thôi, Thái Âm cung trấn thủ Yêu quân nhiều năm như vậy, đương nhiên có biện pháp lấy chân thân của Yêu quân ra, tội gì phải làm lớn chuyện chặt đứt Nha Kỳ Sơn xinh đẹp này?”
Lời này của Nguyên Tu Thành thật sự nằm ngoài dự đoán của Từ Hàn, nhưng hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng đối phương như vậy, ngay lúc đó trâm mắt hỏi: "Chủ tử Thần Vô Song của ngươi lại tốt bụng như vậy, đưa chân thân của một vị Yêu quân ra ngoài?" "Đây cũng không phải là hảo tâm gì." Nguyên Tu Thành cười nói: "Chỉ là một phần lễ tặng đưa cho Từ huynh, biểu đạt thành ý chúng ta hợp tác với Từ huynh mà thôi."
Nguyên Tu Thành nói tới chỗ này lại cố ý dừng lại một chút, ánh mắt không để lại dấu vết mà rơi vào trên người Từ Hàn, dường như giờ phút này y đang muốn nhìn ra thần sắc đối phương có một chút biến hóa, nhưng trên mặt của Từ Hàn ngoại trừ vẻ hô nghi nông đậm ra thì không còn vật gì khác.
Cho nên Nguyên Tu Thành lại tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu đã là thành ý, chúng ta cũng hy vọng Từ huynh có thể cho chúng ta chút thành ý tương ứng."
Sắc mặt Từ Hàn hơi hòa hoãn lại, không thể không thừa nhận cử động này của đối phương đã gạt đi nghi ngờ trong lòng hắn. Nếu bọn họ thật sự tặng vật này cho mình, hắn tuyệt không dám tùy tiện nhận lấy. Dù sao Thần Vô Song trong Thái Âm cung cũng tốt, hay là Nguyên Tu Thành hiện tại cũng được, đều là người giỏi tính toán, Từ Hàn sẽ không tin bọn họ thật sự biểu hiện thành ý gì.
"Thành ý? Từ mỗ chưa bao giờ nghĩ sẽ hợp tác với các ngươi." Nhưng ngay lúc đó Từ Hàn vẫn mở miệng nói như thế.
Nguyên Tu Thành lơ đễnh nói: "Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn, huống hồ thành ý chúng ta cần không phải là mấy thứ Từ huynh nghĩ. Từ huynh cho hay không, không bằng nghe xong ta nói rồi mới quyết định cũng không muộn."
Sắc mặt Từ Hàn vẫn âm trầm như cũ, nhưng vẫn hơi hơi suy tư, sau đó nói: "Vậy thì nói đi, thành ý của các ngươi là gì?"
"Trong một đêm Xích Tiêu môn đã bốc hơi toàn bộ nhân gian, ba vạn đệ tử, ba vị Tiên nhân cùng với con Thần thú hộ sơn kia đều không thấy bóng dáng, bất luận thế lực nào cũng không thể liên hệ được với bọn chúng. Thành ý chúng ta muốn chính là muốn hỏi Từ huynh có thể cho chúng ta biết hướng đi của bọn họ không?" Nguyên Tu Thành nhíu mắt hỏi, hai đầu lông mày lóe lên hào quang quỷ dị mà Từ Hàn nhìn không thấu.
"Các ngươi quả thật là tin tức thông linh." Từ Hàn không nghĩ tới thành ý trong miệng Nguyên Tu Thành là chuyện này, hắn cười lạnh một tiếng, khi đó phun ra hai chữ đã nói với Nam Cung Tĩnh lúc trước: "Chết rồi."
Đến Nam Cung Tĩnh còn không tin đáp án như vậy, làm sao có thể qua loa được Nguyên Tu Thành?
Nam tử mặc thanh y sửa sang lại quân áo bay loạn dưới cỗ khí thế vừa rồi của Từ Hàn, sau đó lại nhìn vê phía đối phương lần nữa, tăng thêm giọng điệu nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Từ huynh đệ phải nhớ kỹ, chúng ta muốn hai chữ thành ý. Ngươi ta đối đãi thẳng thắn thành khẩn, mới có thể miễn đi binh qua không cần thiết, ngươi nói có đúng không?"
Từ Hàn đương nhiên nghe hiểu ý ở ngoài lời của đối phương, sắc mặt hắn âm trâm thêm vài phần, nhưng vẫn mở miệng nói: "Bọn chúng quả thật đã chết rồi."
"Chết rồi?" Nguyên Tu Thành híp mắt nhìn vê phía Từ Hàn, hàn quang lưu chuyển bên trong khe mắt. Y lại nói lân nữa: "Ta thành tâm đối xử với Từ huynh, nếu Từ huynh vẫn làm như vậy thì..."
Lúc này đây y còn chưa nói hết lời đã bị Từ Hàn mở miệng lần nữa cắt ngang.
"Ngươi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nhưng rất không may, ta không có người, xác cũng không có, nhưng ta nghĩ thứ này cũng đủ chứng minh thành ý của ta rồi chứ."
"Hả?" Nguyên Tu Thành nghe vậy sững sờ, y kinh ngạc nhìn Từ Hàn, hiển nhiên cũng không hiểu ý của đối phương.
Nhưng khi ánh mắt y nhìn về phía Từ Hàn, một phần kinh ngạc còn lại trong nháy mắt liên biến thành kinh hãi như sóng biển mãnh liệt.
Khi đó Từ Hàn cúi đầu nhắm mắt lại, trong đôi mắt hắc khí lan tràn ra, rất nhanh xâm nhiễm toàn bộ ánh mắt hắn, khí thế bàng bạc và âm u trong cơ thể hắn bay lên, mái tóc dài dưới khí thế này tung bay, khiến cả người hắn thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Mà Từ Hàn lúc này cũng ngẩng đầu lên, cười nhạt với Nguyên Tu Thành.
Nụ cười đầy quỷ dị khiến y nhảy dựng lên, trong khoảnh khắc đó như rơi vào ngục băng.
Nhưng trong nháy mắt, Từ Hàn lại duỗi một bàn tay ra, toàn bộ thân thể đột nhiên ngồi xổm xuống, cánh tay kia lập tức trùng trùng điệp điệp vỗ trên mặt đất dưới chân hắn. Vô số vật đen như rắn độc từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, lan tràn bốn phương tám hướng, lấy thân thể của Từ Hàn làm trung tâm, tạo thành một trận pháp màu đen quỷ dị.
Đồng tử của Nguyên Tu Thành ngay khi đó chợt trừng lớn, y vừa mờ mịt vừa kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, khiếp sợ giữa hai đầu lông mày đã không còn là thứ bút mực có thể hình dung.
Trong con ngươi của y phản chiếu một vật cực lớn đang từ trong đạo pháp trận kia bay lên.
Đó là một con Chu Tước Thần điểu khổng lồ...
Một con Chu Tước toàn thân bị ngọn lửa màu đen kịt bao phủ, giống như muốn nuốt chứng cả thiên địa.