Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 780 - Chương 120: Chuyện Cũ Vê Trân Quốc

Chương 120: Chuyện cũ vê Trân quốc Chương 120: Chuyện cũ vê Trân quốcChương 120: Chuyện cũ vê Trân quốc

Trong đêm, tuyết rơi mấy ngày cuối cùng cũng dừng lại.

Nhưng Phương Tử Ngư biết rõ, tuyết chỉ tạm thời ngừng là vì chuẩn bị một hồi bão tuyết lớn hơn cũng rét lạnh hơn nữa.

Cứ như vậy cho tới khi mùa đông này kết thúc, đương nhiên điều kiện tiên quyết là mùa đông này thật sự có một điểm dừng.

Đêm đã khuya nhưng Phương Tử Ngư lại không buồn ngủ, nàng không muốn ngủ, cũng như không ngủ được. Trong phòng có thắp nến đỏ, nến đỏ tốt nhất lại không thể chiếu sáng bóng tối tĩnh mịch trong cung điện hoa lệ, Phương Tử Ngư nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nghĩ mấy ngày nữa chính là ngày đám người Diệp Hồng Tiên rời đi, nàng không thể đi được, điều này khiến nàng rất bất đắc dĩ, lại rất áy náy.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi thở dài, sau đó lại lần nữa đặt mắt lên quyển sách trước bàn.

Trân Huyền Cơ cho nàng hai mươi ngày để nàng nhớ kỹ từng thứ trên sách, tuy nàng không hiểu làm như vậy đối với y mà nói có ý nghĩa gì, nhưng nàng lại nghĩ nếu mình có thể nhanh chóng ghi nhớ những thứ vô dụng này, thì Trần Huyền Cơ sẽ sớm cho nàng tự do trước một ngày, nếu như làm đủ nhanh, có lẽ còn có thể kịp thời bắt kịp trận quyết chiến ở Đại Uyên sơn.

Sống cũng tốt, chết cũng được, nàng muốn ở cùng với đám người kia. Tựa như chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, bất cứ chuyện gì đối với Phương Tử Ngư đều không đáng sợ nữa.

Phương Tử Ngư vừa nghĩ đến đây nhất thời cảm thấy hứng khởi, nàng siết chặt nắm tay, tự nhủ thầm: "Phương Tử Ngư, ngươi có thể làm được."

"Chắc chắn ngươi sẽ làm được."

Chỉ là nàng đắm chìm ở trên những thư tịch nhàm chán kia lại không phát giác được, một bóng người màu đỏ đã lặng yên không một tiếng động đứng sừng sững ở ngoài cửa sổ nhìn nàng một hồi lâu, rồi lại không một tiếng động xoay người rời đi. ...

Mà bóng dáng màu đỏ kia đang dạo bước trong Trường Nhạc cung, tốc độ của nàng cũng không nhanh, nhưng bất kể là thái giám trong cung hay là giáp sĩ tuần tra ban đêm bên ngoài cung đều không ai phát hiện ra sự hiện hữu của nàng. Nàng giống như một bóng ma, du đãng trong Trường Nhạc cung, trừ bản thân ra không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của nàng.

Rất nhanh nàng xuyên qua cung điện trùng điệp, rốt cuộc dừng bước trước một cửa viện.

"Ngọc cốt na sầu chương vụ, băng cơ tự hữu tiên phong."

"Hải tiên thời khiển thám phương tòng, đảo quải lục y yêu phượng."

"Tố diện thường hiềm phấn uyển, tẩy trang bất thốn tàn hồng."

"Cao tình dĩ trục hiểu vân không, bất dữ lê hoa đồng mộng."

Mà bên trong cửa viện kia lại truyên đến giọng ca nhẹ nhàng của một nam nhân, bóng dáng màu đỏ kia hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện, chỉ thấy cửa sân kia treo một cái bảng hiệu, bên trên viết ba chữ Tưởng Xuân viên.

Bóng người màu đỏ âm thầm suy nghĩ, nếu nàng nhớ không lầm, chỗ này hẳn là nơi ở của vị Hoàng hậu Trần quốc, Diêm Yến Yến đã chết kia. Chỉ là nghe nói nơi này sớm vì chuyện Diêm gia phản nghịch mà bị niêm phong, mệnh lệnh này là do Trần Huyền Cơ đích thân hạ, theo lý mà nói bên trong hẳn là không có người ở lại, vì sao giờ phút này lại truyền ra từng hồi tiếng ca? Đây đương nhiên là một chuyện có chút cổ quái, nhưng nghi hoặc như vậy còn chưa hoàn toàn lan tràn trong lòng người kia, trong cửa viện liền truyên đến một thanh âm.

"Nếu Hồng Tiên sư thúc đã tới, vậy sao không vào ngôi một chút."

Diệp Hồng Tiên mặc một bộ áo đỏ sửng sốt, lập tức hiểu ra, nàng chậm rãi đẩy cánh cửa viện đối với người ngoài mà nói đã phủ đầy bụi lâu rồi, trên cửa viện phủ đầy tro bụi theo nàng đẩy cửa ra đột nhiên rơi xuống, nhưng khi chạm đến quần áo của Diệp Hồng Tiên thì lại bị từng đạo từng đạo liệt dương cháy hừng hực từ trong cơ thể Diệp Hồng Tiên bốc lên, hóa thành từng làn khói xanh tản đi.

Diệp Hồng Tiên lại làm như không thấy chuyện này, nàng nhíu mày nhìn về phía trong sân.

Tuy sau khi nghe thấy thanh âm kia, nàng dĩ nhiên đã đoán được rốt cuộc người trong viện này là ai, nhưng khi thấy rõ tình hình bên trong, nàng vẫn không tránh khỏi khẽ chấn động trong lòng.

Trong sân có một cây đại thụ, lá cây vào mùa đông đã rụng hết từ lâu, cành cây phủ đây tuyết đọng, giống như muốn san bằng cả gốc đại thụ.

Mà dưới tàng cây kia chồng chất dày đặc tuyết trắng, trên mặt đất đầy tuyết là một nam nhân tuấn mỹ đầu tóc trắng, một tay cầm theo một bầu rượu, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên đất tuyết, giờ phút này y đang ngồi cạnh gốc cây già kia, mắt lờ đờ mông lung nhìn Diệp Hồng Tiên cười nhạt.

Sau khi Linh Lung các bị hủy, cũng không nhiều người trên đời này còn có thể gọi Diệp Hồng Tiên một tiếng sư thúc, một vị là Phương Tử Ngư, vị còn lại chính là nam nhân trước mắt này - Hoàng đế Trần Huyền Cơ của Trần quốc!

Trân Huyền Cơ tựa như rất thoải mái khi Diệp Hồng Tiên tới, hai má y ửng hồng, nhưng tay cầm bình rượu giơ lên cao cao với nàng, y lắc lắc bình rượu nói: "Sư thúc tới đúng lúc lắm, chúng ta uống một bình được chứ?"

Diệp Hồng Tiên trầm mặc, không đáp lại lời mời của Trần Huyền Cơ, nhưng lại đang từ từ đi về phía đối phương, cách y khoảng nửa trượng thì dừng lại, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống.

Trần Huyền Cơ thấy vậy nụ cười càng sâu, y ngồi thẳng người lên, đẩy bình rượu tới trước mặt Diệp Hồng Tiên.

Nhưng khi đó Diệp Hồng Tiên lại giơ tay đẩy bình rượu ra, lắc đầu nhưng không nói gì.

Trân Huyền Cơ không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, miệng nói: "Gọi một tiếng sư thúc đã quen, cũng quên mất sư thúc cũng là một nữ nhân, còn là nữ nhân của Từ huynh nữa."

Dứt lời, một tay khác của Trần Huyền Cơ chợt duỗi ra, nắm vào hư không một cái, trong căn phòng kia liền vang lên một tiếng vang nhỏ, một vật bay ra rơi vào trong tay y, lại là một bình rượu chưa kịp đóng, nhìn tư thế dường như y chuẩn bị rất nhiều rượu ở chỗ này.

Lần này đối mặt với bình rượu mà hắn đưa tới, Diệp Hồng Tiên không cự tuyệt nữa.

Nàng tiếp nhận đồ vật kia, đưa tới trước người mình, lập tức ngửa đầu uống một ngụm, động tác phóng khoáng không hề giống hạng nữ lưu.

"Sư thúc quả nhiên là nữ trung hào kiệt, bậc phụ nữ cân quắc không thua đấng mày râu nha!" Trân Huyền Cơ thấy vậy lập tức thoải mái cười to.

"Rượu cũng uống rồi." Nhưng Diệp Hồng Tiên lại không có tâm tư trêu đùa với đối phương, nàng đặt bầu rượu trong tay xuống, nghiêm mặt nhìn y nói: "Nói chuyện chính đi."

Nhưng Trần Huyền Cơ lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời này, y vẫn giữ vẻ mỉm cười mông lung, nói: "Nói ra mặc dù ta và sư thúc đều là đệ tử đồng môn, nhưng hình như trước giờ chưa từng có cơ hội uống rượu với sư thúc, hôm nay ngươi và ta...'

Lời này mới nói ra được một nửa, Trần Huyền Cơ liền ngừng lại, cũng không phải vì y không biết nói gì, mà là giữa hai đầu lông mày Diệp Hồng Tiên chợt dâng lên từng trận sát khí, Trần Huyền Cơ biết rõ nếu mình cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ trận gặp gỡ này sẽ tan rã trong không vui.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng y quả thật cần một người để tâm sự, để giải nỗi buồn sau khi tới Trần quốc.

"Tử Ngư nói ngươi bảo nàng gánh rất nhiều thứ không thể giải thích được, trong đó đại khái đều là chút phong thổ hoặc là giai thoại của quan viên Trần quốc. Hôm nay ta đi xem một chút, tư liệu lịch sử mấy nghìn năm trước của phương thiên địa này cũng bị chất đống ở trước bàn của nàng, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tiểu Hàn vì sao lại đồng ý hôn sự này, thậm chí còn giúp ngươi hòa giải?" Diệp Hồng Tiên thấy Trân Huyền Cơ cất tiếng, ngay tại lúc đó liền mở miệng hỏi.

Trân Huyên Cơ nghe vậy, ngay lúc đó chậm rãi đứng dậy.

Tuyết đang không ngừng rơi xuống, tuyết trắng rơi trên tóc và áo trắng của y, gần như hòa làm một với vị Đế vương này. Y đi qua đi lại quanh cổ thụ kia, đẹp như cảnh tượng trong chuyện xưa mới có - Tiên nhân áo trắng vòng quanh cổ thụ, toàn thành đều là mưa lê hoa trắng muốt.

"Đây là tẩm cung của trẫm trước đây."

Còn khi đó y bắt đầu tự mình thì thào.

"Nàng tên là Diêm Yến Yến, Diêm gia là đại tộc của Trần Quốc, giàu có phú khả địch quốc, thương hành gân như dàn trải các nơi ở đất nước chúng ta, lĩnh vực liên quan đến gần như phủ kín toàn bộ."

"Khi trẫm vừa mới đăng cơ, Mông Khắc - cũng chính là cữu cữu của trẫm lại nắm giữ triều chính. Tuy ta trên danh nghĩa là Hoàng đế Trần quốc, nhưng trong tay cũng không có bao nhiêu binh quyền. Cho dù sau khi đăng cơ, đi dạo thành Kim Lăng, dân chúng cũng chỉ biết Tân vương Mông Khắc, không biết trẫm là người nào."

"Ta vốn không có lòng làm Đế vương, ta ở Linh Lung các nhân sinh rất tốt, có sư trưởng xem ta như con, có huynh đệ đồng môn đối xử với ta như ruột thịt, càng có... Tử Ngư..."

"Là bọn họ nhất định phải kéo ta về, làm hoàng đế Trân quốc gì gì đó, thế nhưng có thể làm được sao? Không bao lâu liên gặp Đại Hạ xuất binh Trường Vũ quan, Mông Khắc lại báo bệnh không ra, khiến cho ta phải điều tộc thúc Trân Bình về Trường Vũ quan. Cũng ở trong trận chiến đó, tộc thúc và hơn mười vạn đại quân trong tay đều chết trận, lúc này Mông Khắc mới xuất thủ đánh lui Thôi Đình. Mà Trần quốc ta ở đây ngoại trừ Hổ Lang ky trong tay lão cũng không còn một chi quân đội nào nữa. Lúc này, người bên ngoài đều cho rằng Trần quốc là của họ Trân, nhưng trên thực tế đều rơi vào trong tay họ Mông."

"Trần Đình Trụ cũng chính là phụ thân của ta. Thật ra ta cũng không có thiện cảm gì đối với lão, năm đó chính lão tự tay giết mẫu thân của ta, nhưng khi ta nhìn thấy phụ thân mình nhẫn nhịn một hơi cuối cùng trên giường bệnh chỉ vì muốn nói hết những lời cuối cùng với ta. Ta vẫn không kìm được run sợ trong lòng, cừu hận cũng giảm đi không ít. Huống chi ngồi ở vị trí này càng lâu, ta càng hiểu được rốt cuộc những chuyện lão làm ra lúc trước là vì sao.

"Trong nhà Đế vương không có chuyện may mắn gì."

Không biết có phải do uống quá nhiều hay không, Trân Huyền Cơ không ngừng lải nhải nói ra, cuối cùng bản thân lại cảm thán một câu, nhưng Diệp Hồng Tiên cũng chỉ nghe câu được câu mất, càng không rõ rốt cuộc đối phương đang muốn biểu đạt điều gì.

Cho nên nàng không khỏi nhíu mày, nhưng Trần Huyền Cơ lại như hoàn toàn lâm vào trong hồi ức của bản thân, liên tục không ngừng nói.

"Nếu ta đã ngôi vào vị trí này, để tự bảo vệ bản thân cũng tốt, vì vị trí Đế vương cũng được, cuối cùng ta không thể để mặc cho Mông Lương khống chế mình. Ta không muốn làm, lão liên ép ta đi làm. Vì vậy ta đã tìm đến Diêm gia, đưa Diêm Yến Yến vào cung, giúp nàng ngồi vững vị trí Hoàng hậu Trần quốc, mà để hồi báo, Diêm gia triệt để đứng về phía ta, bất kể là tài lực hay nhân lực, bọn họ đều hết sức giúp đỡ. Vị gia chủ Diêm gia kia lại biến ra cho ta đủ hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ trong một tháng ngắn ngủi."

"Mọi chuyện dường như đều phát triển tốt, ta tay cầm quân quyền, Trân quốc cũng không còn Mông Khắc một nhà độc đại."

"Nhưng lòng dạ của Mông Khắc quả thực quá sâu, tất cả hành động của ta đều không thể thoát khỏi ánh mắt của lão, lão ép ta, từng bước từng bước một. Đợi đến khi Thôi Đình thúc binh xâm phạm, ta vốn định làm như năm xưa lão hại chết tộc thúc của mình, cô lập trước Trường Vũ quan, đợi đến lúc đối phương kiệt sức đợi đến mệt mỏi sẽ dẫn quân tiêu diệt mối họa này, không ngờ lão đã tu thành Tiên nhân, không chỉ trấn thủ thành công Trường Vũ quan, khi khải hoàn hồi triều, chuyện thứ nhất làm chính là hưng sư vấn tội với ta. Ta bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể đổ mọi thứ lên trên người Diêm gia. Diêm Yến Yến... cũng chết ở khi đó... là bị ta tự tay giết chết."

Diệp Hồng Tiên chỉ từng nghe nói tới chuyện Hoàng hậu đầu tiên của Trân quốc mưu phản, mặc dù cũng hiểu trong chuyện này chắc chắn có một ít tranh giành Hoàng quyền, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại do Trần Huyền Cơ tự mình làm ra.

Hình như cũng cảm nhận được vẻ kinh hãi và khó hiểu trong ánh mắt Diệp Hồng Tiên đưa tới, nụ cười trên mặt Trần Huyền Cơ lúc đó cũng trở nên khó coi hơn vài phần.

Y đưa tay chỉ vào phòng trong viện, trong miệng lần nữa nói: "Nơi này chính là tẩm cung Diêm Yến Yến ở trước kia, kỳ thực ta đã nghĩ rất nhiều, ta thật sự không thích nàng, cưới nàng qua cửa cũng đơn giản là để mượn thế lực Diêm gia mà thôi. Nhưng nàng dường như thật sự rất thích ta."

"Ngày đó một mình ta suy nghĩ thật lâu, muốn giải quyết vấn đề Mông Khắc, muốn dùng tổn thất nhỏ nhất để dẹp yên cơn sóng gió này. Yến Yến nhắc nhở ta, nàng thường xuyên an ủi ta, nói chỉ cần ta sống là sẽ có cơ hội. Ta rất trẻ tuổi, nhưng Mông Khắc đã già rồi. Ừm, khi đó Mông Khắc chưa lộ ra chân thân của lão, chúng ta còn chưa biết lão đã tu thành Tiên nhân. Yến Yến khuyên ta an tâm đợi, sẽ có một ngày cơ hội kia đến, chỉ cần ta còn sống, mà nàng cũng đã nói nguyện ý giúp ta, nguyện ý liêu lĩnh giúp ta."

"Cho nên ta suy nghĩ cả đêm, liền nghĩ đến một biện pháp. Khi ta hạ quyết tâm đi tới chỗ này, Yến Yến đón tiếp ta với vẻ mặt tươi cười như mọi ngày, còn lo lắng hỏi thăm ta đã nghĩ ra biện pháp hay chưa. Ta rất nghiêm túc nói cho nàng biết, nàng liền hỏi ta là biện pháp gì..."

Trần Huyền Cơ ngừng lại một lát, không biết có phải do ảo giác hay không, Diệp Hồng Tiên cảm thấy thân thể Trần Huyền Cơ giờ phút này như đang run rẩy, một loại run rẩy khi lo lắng cực độ.

Trần Huyền Cơ vươn hai tay ra nắm chặt lấy hư không, trong tay y không có bất cứ thứ gì, nhưng đốt ngón tay lại hơi trắng bệch, trên cánh tay trắng như tuyết cũng nổi lên từng sợi gân xanh do dùng sức quá độ mà nổi lên.

Hai mắt Trân Huyền Cơ ửng đỏ, thần sắc điên cuồng vặn vẹo.

Trong lúc đó, một giọng nói tựa như ác quỷ khẽ vang lên: "Ta cứ như vậy, bắt lấy nàng, giết chết trong ánh mắt sợ hãi và khó hiểu của nàng."

Diệp Hồng Tiên trong lòng ngạc nhiên, nàng từng ở vào một tình cảnh lưỡng nan, lúc ấy nàng vẫn không thể làm ra quyết định khiến cho mình hài lòng, nàng ít nhiều có thể lý giải một ít đau đớn trong lòng Trần Huyền Cơ lúc này, đương nhiên lý giải như vậy cũng không có nghĩa là nàng đồng ý cách làm gần như vô tình của Trân Huyền Cơ.

Nàng trầm mặc nhìn Trần Huyền Cơ, muốn nói cái gì đó, rồi lại cảm thấy nói gì vào lúc này cũng đều có vẻ không thích hợp.

Mãi tới tận một lúc lâu sau đó, Trần Huyền Cơ lại chán nản ngã ngồi xuống đất.

Y lần nữa nhấc bầu rượu bên cạnh lên, ngửa đầu uống một hơi. Y uống rất nhanh, lại rất gấp, thế cho nên rượu theo bờ môi không ngừng tuôn xuống, thấm ướt quần áo của y, tựa như chỉ có như vậy mới có thể dập tắt hoang mang và bất an trong lòng y giờ phút này.

Đợi đến khi uống cạn rượu, lúc này y mới nói lần nữa.

Nhưng bất kể là ngữ điệu hay thần sắc trên mặt lúc này đều trở nên mờ nhạt đi vài phần.

"Đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì, dù sao Yến Yến không có bao nhiêu tu vi, nàng ở trước mặt ta đương nhiên không có quá nhiều khả năng phản kháng. Nhưng khó khăn ở đây chính là..."

"Nếu như Diêm gia bị đeo lên tội lớn mưu nghịch gia hại Mông Khắc, chỉ riêng Diêm Yến Yến đương nhiên không đủ để lắng lại mọi chuyện. Cho nên toàn bộ Diêm gia đều phải chôn cùng nàng, ta phái người thu thập Diêm gia, thứ nhất có thể làm cho những thứ không nên xuất hiện trong mắt Mông Khắc không thể đến trên tay lão, còn lý do thứ hai ư? Ta cũng có thể cố hết sức tiếp nhận một ít thế lực Diêm gia, như vậy ít nhiều có thể cứu vãn tổn thất việc bỏ binh giữ tướng này. Vì thế rất nhiều mật tín vê Diêm gia bị đưa đến trong cung, ta dành thời gian nghiên cứu, lúc này mới phát hiện, Diêm gia không đơn giản như trong tưởng tượng của mình."

"Kỳ thật ngẫm nghĩ một phen cũng đúng là như thế. Hơn mười năm trước lúc ta bị ép chạy trốn khỏi Đại Chu, khi đó Diêm gia chính là một trong rất nhiêu tông tộc không đáng chú ý trong thành Kim Lăng, không có triều đình nâng đỡ, một tông tộc nho nhỏ làm sao có thể trưởng thành trong chỉ hơn mười năm. Sau lưng bọn họ cất giấu bí mật, cũng có một quái vật khổng lồ càng đáng sợ hơn so với Trần quốc, Đại Chu, thậm chí Đại Hạ."

Diệp Hồng Tên nghe vậy, nàng nhìn chằm chằm vào Trần Huyền Cơ thần sắc điên cuồng kia, trong lòng chấn động, lúc đó dường như nghĩ tới điều gì, vô ý thức thốt lên: "Ý ngươi là Sâm La điện?"

Trân Huyền Cơ nghe vậy cười một tiếng, y lớn tiếng tán dương: "Sư thúc thông minh lanh lợi, quả thật cái gì cũng không giấu được sư thúc."

Tán dương như vậy nhiều ít có chút dối trá, dù sao thế lực trên đời hiện giờ có thể so với ba nước Hạ, Chu Trần cũng chỉ có một nhà này mà thôi, bất kỳ người nào dựa theo lời nói của y cũng có thể đoán được một hai.

"Diêm gia là thế lực của Sâm La điện ăn mòn vào Trân quốc, bọn họ âm thầm phát triển, ngắn ngủn hơn mười năm đã đến tình trạng này, nhưng sư thúc cũng biết, bất luận là rễ cây Sâm La điện trải rộng khắp Đại chu hoặc là Đại Hạ đều đan xen vào nhau, đừng nói tiêu diệt bọn chúng, cho dù là đại đa số mọi người đều sau khi nó trồi lên mặt nước mới hiểu rõ sự cường đại của nó. Vì sao thế lực bên trong cảnh nội Trân quốc yếu kém và không chịu nổi một kích như thế?"

"Không cần nói đến số lượng Tu La cực lớn, chỉ riêng thế lực bá chủ một phương, đại khái cũng sẽ phái ra một vị Diêm La Thập Điện đến giám sát, sư thúc cũng biết rõ bản lĩnh Diêm La, dù sao cũng phải là cao thủ nửa bước cảnh giới Tiên nhân, ta khó khăn lắm mới có thể tới Đại Diễn cảnh, làm sao có thể dễ dàng đuổi Sâm La điện ra khỏi Trần quốc được..."

Trần Huyền Cơ hỏi câu này khiến Diệp Hồng Tiên trong lòng không khỏi sửng sốt, đây cũng là vấn đề, với phong cách hành sự xưa nay của Sâm La điện, cộng thêm tu vi và lực lượng mà Trân Huyền Cơ nắm giữ, muốn làm được chuyện này đúng là khó mà tin nổi.

"Sâm La điện kinh doanh ở Trân quốc hơn mười năm, tài lực vật lực chồng chất tạm thời không cần nhắc tới, chỉ riêng Tu La này đã có hai mươi vạn, nhưng đáng tiếc hai mươi vạn này bọn họ cho ta, chân chính cho ta con đường. Hai mươi vạn Tu La kia chỉ nghe lệnh của ta, từ đó trở đi Sâm La điện ở Trân quốc chỉ còn lại thương đội và mạng lưới tình báo. Bởi vậy thế lực của Sâm La điện ở hai nước Chu Hạ rất cường đại, nhưng Trần quốc nhìn thì như cành lá đan xen, kì thực không có chút chiến lực nào đáng nói."

"Nhưng sao Sâm La điện lại yên tâm giao hai mươi vạn đại quân cho ngươi?" Diệp Hồng Tiên nghe tới đây không khỏi nghi hoặc, dựa theo phong cách hành sự của Sâm La điện, không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.

Trân Huyền Cơ dường như sớm đoán được Diệp Hồng Tiên sẽ hỏi câu này, y cười nhạt, giơ tay vuốt nhẹ cây khô bên cạnh, ánh mắt ôn nhu, miệng lẩm bẩm: "Bởi vì vị Diêm La cảnh giới nửa bước Tiên nhân phụ trách Trân quốc kia..."

"Tên là Diêm Yến Yến."
Bình Luận (0)
Comment