Chương 121: Chuyện cũ vê Trân Quốc (2)
Chương 121: Chuyện cũ vê Trân Quốc (2)Chương 121: Chuyện cũ vê Trân Quốc (2)
Tuyết vẫn còn rơi xuống trong thành Kim Lăng.
Mà cuộc đối thoại giữa đệ tử và sư thúc vẫn còn tiếp tục.
Diệp Hồng Tiên có thân thể đặc thù, cho dù đặt nàng ở nơi lạnh lẽo nhất trên đời này, nàng cũng không cảm nhận được chút hàn ý nào, nhưng sau khi nghe Trần Huyền Cơ nói lời này, nàng không biết vì sao lại rùng mình một cái.
Trân Huyền Cơ đúng là hạng người thiên tư trác tuyệt, có thể trở thành nhân tài kiệt xuất trong Linh Lung các của Đại Chu, chỉ cần điểm này đã đủ để chứng minh sự ưu tú của y. Nhưng yêu nghiệt ưu tú đến mấy cũng cần thời gian để trưởng thành, khi đó y khó khăn lắm mới Đại Diễn cảnh, làm sao có thể nhẹ nhàng bóp chết một cường giả nửa bước Tiên Nhân cảnh như vậy được?
Tuy rằng đáp án của câu hỏi này rất khó, nhưng lại rất đơn giản.
Đó chính là vị cường giả nửa bước Tiên Nhân cảnh kia cam tâm tình nguyện để cho y bóp chết.
Đây là một câu chuyện khiến người ta sởn cả tóc gáy, nhưng cũng khiến người ta bi thương.
Ánh mắt Diệp Hồng Tiên trở nên phức tạp, nàng có chút không biết rốt cuộc mình nên đồng tình với nam nhân trước mắt, hay là phỉ nhổ y.
"Chuyện trên đời chính là tàn nhẫn như vậy, ta vừa mới quen với lạnh lẽo trong nhà Đế vương, nhưng có một số người lại cho ta ấm áp, mà ta lại không hiểu chuyện này, còn tự tay bóp chết nó." Giọng nói của Trân Huyền Cơ lại vang lên, thân sắc trên mặt y đã khôi phục bình tĩnh. Nhưng Diệp Hồng Tiên lại biết, dưới sự bình tĩnh như thế ẩn giấu sóng lớn đủ để phá thành áp trại.
Diệp Hồng Tiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng cũng đè nén được cảm xúc trong lòng, hỏi: "Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Tử Ngư, nàng vốn vô tội."
"Sư thúc cũng cảm thấy ta đưa Tử Ngư đến chỗ này là để trả thù cái gì sao? Trân Huyền Cơ trong mắt các ngươi thật sự là một người xấu xa như vậy ư?" Nghe thấy câu hỏi này, Trần Huyền Cơ híp mắt hỏi, trong đôi mắt y tựa như mang theo ý cười, nhưng sâu trong khóe mắt lại dường như ẩn chứa cay đắng.
Diệp Hồng Tiên yên lặng, ở sâu trong lòng nàng, một người đã có thể tự tay giết thê tử của mình, thế thì cũng không còn chuyện gì trên đời này hắn không làm được nữa. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nói ra suy nghĩ đó, ngược lại cũng không phải cố ky cảm thụ của Trần Huyền Cơ, nàng chỉ muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này, chỉ cảm thấy sau lưng có lẽ còn cất giấu bí mật gì đó.
Tuy Diệp Hồng Tiên không nói ra miệng, nhưng ánh mắt nàng lóe lên đã phơi bày nội tâm rõ ràng trước mặt Trần Huyền Cơ.
Vị Đế vương trẻ tuổi áo trắng tóc trắng kia cười tự giễu: "Đúng vậy, ta là một người không chịu nổi như thế"
"Mà càng là người không chịu nổi, lại càng thích đổ hết tất cả lỗi lên người người khác. Yến Yến chết khiến ta hạ quyết tâm tử chiến với Mông Khắc, theo ta thấy, tất cả bi kịch và bất hạnh phát sinh đều là người kia! Ta vốn không nên ở chỗ này, cũng không cần trải qua nhiêu chuyện không nên xảy ra như vậy."
"Thù hận đủ để cho người ta phát ra tiềm chất vượt qua tất cả. Ta ngày nhớ đêm suy nghĩ, rốt cục tìm được cơ hội, thừa dịp mười vạn Hổ Lang ky bị điều đi biên cương, dụ dỗ Mông Khắc tiến cung. Sau khi tổn thất mấy chục cao thủ trong cung, cuối cùng ta cũng bắt được lão gia hỏa này. Nhưng rất kỳ quái là ngay khi ta sắp dùng lưỡi kiếm của mình thu gặt tính mạng đối phương thì lại do dự. Trong nháy mắt đó, ta chợt phát hiện ra trong Trần quốc rộng lớn trước mắt mình, ngoại trừ Mông Khắc ra lại không còn bất cứ bằng hữu thân nhân nào...
"Vì vậy ta mới đổi chủ ý, ta để cho Mông Khắc tự phế tu vi, để cho Hổ Lang ky phân tán liền nguyện ý tha cho lão một con đường sống. Nhưng ngươi có biết chuyện trên đời này còn đáng sợ hơn cả thân phận của Yến Yến là gì không?”
"Là Mông Khắc, là cữu cữu của ta lúc đó cầu xin ta giết lão. Ta không muốn làm thì lão bèn ép buộc ta làm. Cũng chính vào lúc này, ta lần đầu tiên biết được thân phận Tiên nhân của đối phương, lão nói cho ta biết ta nhất định phải giết lão. Làm như vậy là vì tốt cho ta."
"Buồn cười cỡ nào, người ta hận cuối cùng đều là người đối xử tốt với ta. Người ta muốn giết rốt cuộc cũng chính là người yêu ta."
"Lão nói cho ta một bí mật, lão nói mấy năm trước khi chấp chưởng đại quyền Trần quốc lần nữa, lão đã phát hiện Diêm gia dị thường, sau lưng bọn họ ẩn giấu bí mật rất lớn. Vì vậy những năm gân đây lão vẫn âm thầm điều tra Diêm gia. Thế nhưng chuyện biết được chỉ là một góc của băng sơn, nhưng lại phát hiện Sâm La điện sau lưng bọn họ. Mà mật thám được xếp vào bên trong hai nước Hạ Chu cũng truyền đến tin tức, nói Sâm La điện cũng đã mở rộng trận thế ở trong hai nước này."
"Khi đó lão liên ý thức được bên trong chuyện này không tâm thường, liền bắt đầu bắt tay vào diệt trừ u độc bên trong Trân quốc. Đây cũng không phải chuyện dễ dàng, cho đến khi điều tra đến trên người Yến Yến Yến, lão lúc này mới tìm được cách đột phá. Lão biết rất nhiều năm về trước, ta từng cứu cha con Diêm gia, mà Yến Yến cũng vẫn luôn để chuyện này ở trong lòng, thậm chí còn âm thầm phái người đi tìm vị Hoàng tử không rõ hành tung kia. Mông Khắc chìm nổi quan trường nhiều năm như vậy, lão rất am hiểu lòng người."
"Lão tìm được ta khi Trần Đình Trụ gần chết, đẩy ta lên bảo tọa Đế vương này, sau đó từng bước từng bước ép ta đến gần Diêm gia, lại ép ta tự mình động thủ hiểu rõ gia tộc này, kế hoạch của vị Tần vương đại nhân vì nước vì dân này hoàn mỹ cỡ nào!"
"Nhắc tới các ngươi còn phải cảm tạ vị cữu cữu của ta, nếu không phải lão nhắm vào Sâm La điện ở Trần quốc, thì e rằng trong trời đất này ngay cả một chút tịnh thổ cuối cùng cũng sẽ không còn tồn tại nữa.”
Trân Huyền Cơ nói đến đây chợt cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn trong sân nhỏ tuyết lớn bay tán loạn, thật lâu không thôi.
"Ngươi cảm thấy là chúng ta làm cho ngươi biến thành bộ dáng này?" Diệp Hồng Tiên nhìn Trân Huyên Cơ một hồi lâu, lúc này mới mở miệng dò hỏi.
Trần Huyền Cơ nghe vậy dần dần ngừng cười, nhưng trong ánh mắt của y vẫn mang theo một chút tiếu ý còn chưa tan đi, y nhìn về phía Diệp Hồng Tiên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Diệp Hồng Tiên yên lặng, nàng không có cách nào trả lời vấn đề này, bị ép buộc đương nhiên là sự thật không thể phủ nhận, nhưng Diệp Hồng Tiên cảm thấy nếu như đặt Từ Hàn lên vị trí này, hắn chắc chắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy. Trong tay Trần Huyền Cơ vẫn luôn có quyền lựa chọn, chỉ là so với mạng người khác, y xem trọng bản thân hơn mà thôi. Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện đáng trách, Diệp Hồng Tiên không có tư cách gì phán xét đối phương.
"Cho nên ngươi nhốt Tử Ngư ở trong cung này, chính là vì để cho nàng và Mông Lương phân ly, dùng chuyện này để trả thù Mông gia đúng không?" Diệp Hồng Tiên không cách nào không phỏng đoán ác ý đối với nam nhân trước mắt.
Trân Huyền Cơ nghe vậy thì mỉm cười, đúng là không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. Y đưa tay ra vuốt ve cổ thụ trước mắt lần nữa, ánh mắt thâm thúy lại bi thương thở dài, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta rất thích Trần Huyền Cơ trước kia, nhưng ta đã không thể làm người xưa được nữa rồi."
"Có lẽ chỉ có thể nhìn nàng ở bên cạnh ta, ta mới có thể nhớ lại bản thân mình lúc đó."
Nghe nói lời này, lông mày Diệp Hồng Tiên nhăn lại, cũng không phải có bất mãn gì với hành động lần này của đối phương, trên thực tế nếu có thể dựa vào chuyện này vây khốn để Phương Tử Ngư không đi tham gia đại chiến trên núi Đại Uyên, đối với Phương đại tiểu thư mà nói chưa chắc không phải là chuyện tốt, nhưng nếu thật sự như thế, Từ Hàn sao có thể đáp ứng việc này?
Trong lòng nàng nghi hoặc, trong miệng liền thành thật hỏi: "Vậy vì sao tiểu Hàn lại giúp ngươi?"
Trân Huyền Cơ nghe vậy lại cười: "Trong mắt sư thúc, mục đích làm việc của Trân Huyền Cơ ta đúng là bẩn thỉu không chịu nổi, mà Từ huynh dù làm chuyện gì cũng đều là có nguyên nhân cả, làm như thế không khỏi nặng bên này nhẹ bên kia?"
Diệp Hồng Tiên lại không để ý tới lời nói có ý giễu cợt của đối phương, nàng tiếp tục nói: "Bởi vì người không giống nhau, cuộc chiến Đại Uyên sơn lần này liên quan đến sinh tử tôn vong của thiên hạ, nếu chúng ta thất bại, ngươi cho rằng mình có thể tiếp tục làm Hoàng đế Trần quốc được bao lâu? Cho nên ta hy vọng ngươi có thể nói hết tất cả những gì mình biết."
Nhưng Trần Huyền Cơ ngay lúc đó lại lắc đầu, y cười nói: "Nếu như Từ huynh giúp ta, vậy sư thúc lại phải hỏi huynh ấy chứ không phải ta. Rượu cũng uống xong, chuyện xưa ta cũng đã kể tỉ mỉ hết cho sư thúc nghe rồi, nếu sư thúc không có việc gì thì mời rời đi."
Có lẽ là do không nghĩ tới Trân Huyền Cơ vừa rồi mới, đến giờ lại đột nhiên thay đổi, hạ lệnh đuổi khách, Diệp Hồng Tiên cũng không khỏi sửng sốt. Nàng đứng lên, đưa mắt nhìn kỹ Trần Huyền Cơ lân cuối. Không biết vì sao trong lòng nàng vẫn luôn có dự cảm không tốt. Trên người Trân Huyền Cơ còn cất giấu bí mật gì đó. Nhưng nếu đối phương đã không muốn nói, đương nhiên Diệp Hồng Tiên cũng không thể ép buộc được, cho nên nàng cũng chỉ có thể chắp tay chào y rồi rời đi.
Nhưng khi bước chân của nàng sắp bước ra khỏi cửa viện kia, sau lưng lại lần nữa truyền đến tiếng của Trần Huyền Cơ.
"Sư thúc." Trân Huyền Cơ gọi lại, ngữ điệu có thêm vài phần u sầu không dễ dàng phát giác.
Diệp Hồng Tiên hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy vị Đế vương áo trắng tóc trắng kia lần đầu tiên đứng thẳng người mình. Y đứng trong làn tuyết bay đầy trời, hai tay khép hờ trước ngực, sau đó cung kính cúi đầu với nàng: "Tạ ơn sư thúc hôm nay cùng ta đối ẩm."
Y nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
Cũng không biết vì sao, Diệp Hồng Tiên lại có cảm giác vị đại sư huynh có phong thái tuyệt luân trong Linh Lung các năm xưa lại trở vê.
Mà ảo giác này chỉ thoáng qua, nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, cũng biết đúng như Trân Huyền Cơ đã nói, y đã không còn làm được gì nữa. Có lẽ chính là khoảnh khắc đó, khiến trong lòng Diệp Hồng Tiên nảy sinh một chút đồng cảm với đối phương, nàng ngơ ngác đứng đó vài hơi thở, miệng nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Mà sau khi nói xong lời này, Diệp Hồng Tiên mới lần nữa cất bước, đi ra ngoài cửa. ...
Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Diệp Hồng Tiên đi ra khỏi cửa viện, cửa lớn của Tưởng Xuân viên kia liền trong nháy mắt tự động khép lại. Trong và ngoài cửa như hai thế giới, ngoài cửa là Hoàng đế Trân Huyền Cơ của Trần quốc, người ở trong lại là vị đại sư huynh của Linh Lung các năm xưa.
Trân Huyền Cơ đứng trong gió tuyết, y nhìn cửa lớn đóng chặt, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn một chút, những tâm sự giấu trong lòng bị trút ra ngoài, giống như hồng thủy chồng chất trên bờ đê, không trút xuống nữa thì có thể vỡ đê bất cứ lúc nào. Nhưng cũng giống như hồng thủy tuôn ra, một khi trào ra, nếu không trút hết sẽ rất khó dừng lại.
Hắn vẫn chưa kể xong chuyện của mình, mặc dù những người nghe duy nhất đã rời đi, nhưng dục vọng tâm sự trong lòng càng ngày càng nghiêm túc, không thể ngừng lại.
Vì vậy Trần Huyền Cơ đứng sững tại chỗ suy nghĩ một chút, y quyết định nói cho ông trời nghe, nói cho hắn biết, nói cho mình nghe, cũng nói cho cây cổ thụ này.
"Trong hồ sơ mà ta lấy được từ Diêm gia, ngoài trừ tin tức vê Diêm gia và tổng bộ Sâm La điện, còn có rất nhiều ghi chép bí mật của tổ chức này. Ví dụ như chúng làm cách nào gọi ra cái hư ảnh vong Long kia, lại làm sao cắn nuốt khí vận thiên hạ. Ví dụ cách chế luyện bán yêu, hay như làm cách nào khống chế lũ bán yêu ấy."
"Đương nhiên đây cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là muốn tạo ra bán yêu mà bọn chúng muốn, nó phải nuốt hết Long khí trong thiên địa này mới có thể làm được."
"Tuy ta không thích vị trí Hoàng đế, nhưng bọn họ lại muốn ta làm. Ta sao có thể không làm? Sao dám không làm? Từ đầu tất cả mọi người đều dồn ép ta đến đường cùng, ta không thể lùi, chỉ có thể kiên trì làm xong cái chức vị này. Như vậy, sau khi chết có lẽ ta mới có chút mặt mũi đi gặp bọn họ..."
Nói xong lời này, thân hình Trân Huyền Cơ đứng lên đột nhiên mềm nhữũn. Y lại ngã ngồi xuống đất, tựa vào thân cây cổ thụ kia, lại một lần giơ tay vuốt ve đường nét loang lổ trên thân cây nọ, động tác cực nhẹ, giống như đang vuốt ve thân thể người mình mê luyến.
Ánh mắt y vẫn say mông lung, miệng lẩm bẩm: "Cuối cùng chỉ có nàng... chỉ có nàng vẫn luôn tin tưởng ta, là ta... đã phụ người yêu mình.”
Có lẽ do uống quá nhiều, lúc đó trong lòng Trần Huyền Cơ tràn đầy cảm giác mông lung, mí mắt y càng lúc càng sâu, trong đầu hiện lên vẻ hỗn độn, y tựa đầu vào gốc cổ thụ bên cạnh, nhắm hai mắt lại dân dần lâm vào giấc ngủ.
Mà trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, y còn lẩm bẩm: "Ta có chút nhớ nàng..."
"Yến Yến...
Năm đó, cô gái mới trở thành phụ nhân mang khuôn mặt đầy tò mò nhìn ngó trong cung.
Nàng yêu thích đối với tất cả mọi thứ trong Hoàng cung này, đây là ước mơ của nàng khi còn nhỏ, muốn gả cho vị thiếu niên năm đó ra tay cứu giúp trong lúc cha con nàng quấn bách. Vì vậy trên đời này đã không còn gì tiếc nuối với nàng nữa.
Ban đêm nàng tựa vào ngực nam nhân, gió xuân chợt nổi lên, cây lê có tuổi trước cửa viện nở hoa như mưa, tựa như một trận tuyết lay động trong gió đêm. Cảnh tượng kia rất đẹp, đẹp đến mức cô gái nhìn mà có chút ngẩn người.
Nàng bỗng nảy lên một ý nghĩ: "Bệ hạ."
"Hả?" Nam nhân ôm nàng trong lòng cúi đầu nhìn.
"Nếu có một ngày thần thiếp chết trước bệ hạ, bệ hạ có thể đáp ứng chuyện của thiếp thân không?”
"Cái gì?" Nam nhân có chút không yên lòng, nhưng cô gái đắm chìm trong hạnh phúc của mình vẫn chưa phát hiện. Nàng vươn tay chỉ chỉ cổ thụ trong viện, cười vui vẻ nói: 'Bệ hạ phải chôn thần thiếp ở dưới cây lê này.'
"Vì sao?" Nam nhân có chút không hiểu.
Khi đó cô bé kia lại giương mắt đối diện với ánh mắt của nam nhân. Trong con ngươi, khóe miệng trên mặt của nàng đều là mỉm cười.
Nàng nói: "Như vậy thiếp có thể ở trong cung bầu bạn với bệ hạ mãi."
"Có được không?"
Nam nhân ngạc nhiên, nhưng sau khi chần chờ cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Gió xuân lại thổi, lê hoa rơi nghiêng.
Tựa như trong đêm nay, tuyết rơi trên người nam nhân say như chết kia.
Đẹp đẽ như vậy, lại lạnh lùng đến như thế.