Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 782 - Chương 122: Mỹ Nhân Áo Đen

Chương 122: Mỹ nhân áo đen Chương 122: Mỹ nhân áo đenChương 122: Mỹ nhân áo đen

Trong Trường Vũ quan, tuyết trắng khắp thành.

Dân chúng trên đường phố thưa thớt, nhưng quân sĩ tuần tra lại lui tới không dứt. Những quân đội này đóng giữ ở đây chính là vì để phối hợp cùng Đại Hạ giáp kích Long châu, giúp Đại Hạ thu hồi vùng đất nằm trong tay Sâm La điện.

Cha con Lý Mạt Đỉnh cực kỳ hăng hái, một lòng muốn chờ Đại Hạ ra lệnh một tiếng cho đại quân dẫn bọn họ một đường tây tiến, đoạt lại vùng đất đã mất của Đại Hạ. Chỉ là không ai dám phán định chắc chắn thắng bại của trận đại chiến này.

Thời khắc này tuy rằng bên trong Trường Vũ quan ít người, nhưng chung quy vẫn có chút dân chúng cư trú trong đó, mà dưới xu thế như vậy, thú tiêu khiển thoải mái nhất đối với những bách tính bình thường mà nói thì là ngồi trong tửu quán uống chút rượu, thổi phồng tin tức gân đây bọn họ nghe được một phen, đặc biệt còn có tiên sinh kể chút chuyện cổ quái thú vị trên thế gian.

Mà mỗi khi tiên sinh thuyết thư lên đài, gian quán rượu duy nhất trong Trường Vũ quan này tên là Quan Nguyệt cư liên cực kỳ náo nhiệt.

Cụ thể náo nhiệt đến trình độ nào, đại khái chỉ có thể dùng từ ngữ lời lẽ văn hoa như vậy mới có thể hình dung.

Hôm nay, bên trong Quan Nguyệt cư lại là kín mít không có chỗ ngồi như vậy.

Nhưng không có lão đầu lớn tuổi, cũng chính là vị tiên sinh thuyết thư mà bọn họ quen thuộc, bởi vì lão cũng không thể ngày nào cũng ở chỗ này, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một hai ngày. Nhưng không có tiên sinh thuyết thư kia, hôm nay các tửu khách trong Quan Nguyệt cư vẫn tranh nhau đến mức không chỗ ngồi, thậm chí ngay cả cửa tửu quán cũng bị chen chật như nêm cối.

Màn đêm còn chưa hạ xuống, dân chúng trong thành liền chạy vội đi bẩm báo, nói là Quan Nguyệt cư có đại mỹ nhân ở đây, cụ thể đẹp cỡ nào thì đám khách này uống rượu không miêu tả ra được, chỉ là còn đẹp hơn gấp trăm lần nghìn lần so với Hoàng hậu nương nương, cho dù chỉ đứng xa xa nhìn một cái, cũng bằng với sống mười tám năm ở nhân gian này.

Lời nói như vậy với phần lớn mọi người thì có chút khoa trương, chẳng qua Trường Vũ quan xưa nay đều không có chuyện mới mẻ gì. Cho dù trong lòng thầm cảm thấy lời này không thể tin được, nhưng dưới lòng hiếu kỳ thúc đẩy, phần lớn mọi người đều lựa chọn đến đây để xem thử. Dù sao tiếng thơm có thể truyền xa như vậy, chắc chắn cô gái kia cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Đại đa số nam nhân trên thế gian này đều có cùng một sở thích như vậy, chẳng qua có vài người xấu hổ mở miệng, có vài người lại bô bô công khai mà thôi.

Vì vậy khi đó đám nam nhân trong Trường Vũ quan đều mặc áo bông tuyết, hào hứng bừng bừng đi tới quán rượu này.

Có câu mắt thấy là thật, tai nghe là giả, nam nhân tới chỗ này khi thấy rõ cô gái trong quán rượu kia phần lớn đều không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Không phải vì nữ nhân này khác xa so với tưởng tượng của bọn họ, mà vì bọn họ cảm thấy mỹ nhân như vậy thì đừng nói mười tám năm, cho dù bây giờ để cho bọn họ chết, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.

"Đẹp quá..."

"Tránh ra, để ta nhìn với!" "Chen cái gì, xếp hàng phía sau đi!"

Dân chúng chưa kịp đi vào tửu quán này chỉ có thể đứng ở cửa tranh cãi với nhau, ai nấy dốc hết lực lượng cũng chỉ có thể liếc mắt nhìn mỹ nhân kia một cái.

Mà vị nữ tử mỹ diệu trong lời đồn đại kia lại như chưa phát giác ra điều này.

Nàng mặc một bộ đồ đen, tóc dài như mực tùy ý rối tung trên vai, lại mang theo một cảm giác đẹp không nói nên lời. Nàng cúi đầu ngồi bên cạnh một cái bàn gỗ trong quán, cầm đũa đang ăn đồ gì đó, động tác của nàng ít nhiêu có chút vụng về, dường như cũng không quen sử dụng thứ này.

Khách uống rượu vây quanh bàn gỗ cẩn thận tiến lên một bước, muốn nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử kia. Trước đây, đám người may mắn ngồi trong quán rượu này đã nhìn qua dung mạo của nàng mấy lần, nhưng người xinh đẹp như vậy chỉ liếc mắt nhìn một chút thì làm sao thỏa mãn được? Bọn họ tất nhiên còn muốn nhìn nhiêu hơn một chút, nhưng hình như có chút sợ hãi, cũng không biết là sợ quấy nhiễu đến đối phương, hay là kiêng kị cái gì đó.

Bởi vậy bước chân của bọn họ rất khẽ, nhưng lại rất kiên định chậm rãi đi tới.

Nhưng ngay khi bọn họ tới cách nữ tử một trượng, chân vẫn còn lơ lửng giữa không trung, lúc này một thân ảnh màu đen chợt từ bên cạnh bàn gỗ nữ tử ngồi xuống lủi ra.

"Ngao ôIII"

Đó là một con ác khuyển toàn thân đen kịt, đang lớn tiếng sủa inh ỏi, hàm răng trắng lóe ra phong mang. Đám nam nhân kia lập tức kinh hãi, vội vàng thu chân lại.

Con chó đen kia thấy thế, lúc này mới hung hăng quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó lại lắc lắc cái đuôi chạy về bên cạnh nữ tử, ngoan ngoãn nằm xuống dưới chân nàng, bộ dáng cực kỳ khác biệt so với vẻ hung thần ác sát khi đối mặt với mọi người.

"Ngoan." Nữ tử nhẹ giọng nói, đưa bàn tay trắng như ngọc sờ sờ đầu hắc cẩu, nhất thời hắc cẩu thè lưỡi ra lộ ra vẻ hưởng thụ.

Các nam nhân thấy tình cảnh này trong mắt lập tức lộ ra vẻ ghen tị, hận không thể để mình giờ phút này biến thành con chó đen kia.

Mà nữ tử lại một mực coi như không thấy gì đối với những phát sinh xung quanh, nàng một khắc không ngừng ăn đồ ăn trong chén, thỉnh thoảng còn chia cho hắc cẩu dưới chân một ít.

"Cô nương này chắc chắn là cực đói, nhà ta còn có thịt khô năm ngoái, ta sẽ mang tới cho nàng."

Lúc này một nam nhân trong đám người chợt nói, lời ra khỏi miệng lập tức nhắc nhở mọi người chung quanh, bọn họ ba mồm tám miệng phụ họa.

"Đúng đúng đúng, nhà ta còn có một con gà mái đã lâu năm, ta đi làm thịt cho nàng!”

"Nhà ta còn có trâu!"

"Nhà ta...

Mọi người ngươi một lời ta một câu, sau đó liếc mắt nhìn nhau, lại thấy được địch ý sâu sắc trong mắt đối phương. Thế là khi đó đám người lại ngươi đẩy ta ép, định trước tiên vê nhà mang thức ăn ngon nhất của bọn họ tới cho cô gái này, nhưng lại sợ bị người khác đoạt trước một bước. Cứ như vậy ngươi tới ta đi lăn lộn cùng một chỗ, cuối cùng lại biến thành cãi lộn, mắt thấy tình cảnh sắp không thể khống chế được nữa.

Nhưng vào lúc này, ngoài quán rượu chợt vang lên một giọng nói trong trẻo. "Huyền nhi, Ngao ô! Ăn xong chưa?"

Âm thanh kia cũng không lớn, gần như bị tiếng cãi vã trong quán rượu này lấn át hoàn toàn.

Trong nháy mắt khi âm thanh này truyền đến, nữ tử cúi đầu bỗng đột nhiên đứng lên.

"Meo." Nàng phát ra một thanh âm cổ quái nhưng nhanh chóng cảm thấy không đúng, vội vàng giơ tay lên che miệng mình lại, bộ dáng kia khiến mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, trong lòng dường như đã bị thần sắc đáng yêu của nữ tử hòa tan hoàn toàn.

"Ăn xong, chủ nhân." Nữ tử lập tức trả lời với thanh âm bên ngoài quán rượu.

Sau đó con chó đen dưới chân chợt nhảy lên, đám người không tự giác tách ra, mà cô gái khi đó cũng một đường chạy tới bên ngoài tửu quán. Nơi đó có một thiếu niên áo đen đang đứng, ngay khi đám người nghi hoặc cùng kinh ngạc, cô gái áo đen kia lại tràn đầy ý cười chui vào trong lòng thiếu niên, dưới ánh mắt đố ky của mọi người, nàng ôm lấy khuôn mặt thiếu niên cọ cọ.

Mà thiếu niên lại chỉ lộ vẻ cười khổ...
Bình Luận (0)
Comment