Chương 123: Cũng giống như nàng
Chương 123: Cũng giống như nàngChương 123: Cũng giống như nàng
Ở một khu rừng bị tuyết trắng bao trùm cách thành Kim Lăng của Trần quốc ngàn dặm, sắc mặt Từ Hàn nghiêm nghị nhìn nữ tử trước mặt.
"Ngươi thật sự là Huyền nhi?"
"Đúng vậy." Trong con mắt màu hổ phách của nữ tử hiện lên ý cười, nàng gật đầu với Từ Hàn một cái, hai tay duỗi ra làm bộ như muốn nhào vào trong lòng Từ Hàn.
Từ Hàn thấy thế lập tức có chút không đỡ nổi, vội vàng tránh sang phía khác, nhưng nữ tử chụp vào khoảng không lại không hề cảm nhận được nội tâm hắn kháng cự. Nàng không chút buông tha tiếp tục dựa người sát vào trước, lại muốn nhào vào trong ngực hắn.
Từ Hàn có chút đau đầu, vội vàng đưa tay ngăn nữ tử lại, nghiêm mặt nói: "Huyền nhi, ngươi chờ một chút... ta hỏi ngươi mấy chuyện."
"Hả?" Cô gái chớp chớp đôi mắt màu hổ phách của mình, động tác nhìn như lơ đãng kia lại đáng yêu đến cực điểm, cho dù là Từ Hàn cũng không khỏi tim đập nhanh thêm vài phần. Nhưng sau khi nghi hoặc ngắn ngủi, nữ tử lại cực kỳ nhu thuận ngồi thẳng lên, lộ ra răng hổ đáng yêu của mình, nói: "Tốt, meo."
Từ Hàn sờ sờ cái trán của mình, hít sâu một hơi sau đó mới hồi phục lại được nội tâm bất đắc dĩ của mình.
Hắn nhìn về phía nữ tử, trên mặt lần nữa lại đắp lên vẻ mặt đủ nghiêm túc của mình, sau đó hỏi: "Rốt cuộc ngươi là Huyền nhi hay Lục Ngô?”
Một ngày trước khi hắn tới núi Nha Kỳ, gọi ra Chu Tước màu đen được Xích Tiêu môn luyện ra, Nguyên Tu Thành cũng không nuốt lời, về sau hắn liền từ trong núi Nha Kỳ lấy ra chân thân của Lục Ngô bị trấn áp dưới đó mấy vạn năm.
Khi đó bầu trời lóe lên một luông hào quang màu đen, Từ Hàn vốn có chút chần chờ đối với cách làm người của Nguyên Tu Thành, tất nhiên không dám vọng tưởng những lời mà đối phương nói, nhưng Huyền nhi lại biểu hiện ra sự cuồng nhiệt và hưng phấn khác thường.
Từ Hàn vốn định dò xét xem trong vật màu đen kia có giấu thứ cổ quái gì không, nhưng không đợi hắn làm như vậy, Huyền nhi liên nhảy lên đoạt lấy vật nọ, nuốt vào trong bụng. Nhưng sau đó Huyền nhi cũng không biểu hiện ra bất kỳ khác thường gì, càng không có nửa điểm biến hóa như tưởng tượng của hắn.
Với trí nhớ mười tám lần trước kia của Từ Hàn, hắn vẫn chưa hề làm việc này, đương nhiên cũng không thể dựa vào trí nhớ để xác nhận vật này đến cùng là tốt hay xấu. Chỉ là sau chuyện này, Từ Hàn dẫn Huyền nhi và Ngao ô một lần nữa bắt đầu lên đường. Lúc ở trên Lộc Giác Nguyên nghỉ tạm một đêm, mà đến khi tỉnh lại, Huyền nhi đã không thấy bóng dáng, thay vào đó là thiếu nữ áo đen cũng có một đôi mắt màu hổ phách này.
Nhưng kỳ quái là nữ tử áo đen này mặc dù cực kỳ xinh đẹp, Từ Hàn cũng không cách nào phủ nhận điểm này, nhưng chẳng biết tại sao nàng tựa như có lực hấp dẫn trí mạng với những phàm nhân tầm thường kia, lúc này mới đi qua một chỗ phàm nhân cư trú không khỏi đưa tới các loại hỗn loạn, Từ Hàn tự hỏi dung mạo nữ tử do Huyền nhi hóa thành quả thật xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức làm cho những người kia si mê quên đường đi lối về cho lắm.
"Huyền nhi chính là Lục Ngô, Lục Ngô chính là Huyền nhi." Lúc này Huyền nhi nghe thấy Từ Hàn hỏi như vậy liền nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn Từ Hàn, dường như rất khó hiểu vì sao hắn lại hỏi ra một vấn đề cổ quái đến cực điểm như vậy. Trong đầu Từ Hàn to như cái đấu, hắn đỡ trán thở dài, sau đó cúi đầu suy tư một hồi lâu, lại lên tiếng hỏi lần nữa: "Ý của ta là hiện tại trong thân thể của ngươi rốt cuộc là ý thức của Lục Ngô, hay là ý thức của Huyền nhi."
Câu hỏi này dường như làm khó nữ tử áo đen trước mắt, nàng nghiêng đầu cong môi suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Chủ nhân nói Lục Ngô là Yêu quân Lục Ngô kia sao?"
Thấy cuộc đối thoại của hai người đã có xu hướng phát triển theo đúng quỹ đạo, Từ Hàn vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chính là Lục Ngô kia."
"Nàng chết rồi." Huyền nhi tiếp lời Từ Hàn, trong miệng phun ra ba chữ cực kỳ vô tình.
Từ Hàn sửng sốt, nhất thời có chút khó hiểu: "Nàng chết rồi sao? Vậy ngươi?"
"Ta là phân thân do nàng hóa ra, nhưng ta và nàng không phải cùng một người, tuy linh hồn của chúng ta đến từ cùng một gốc rễ, nhưng từ một khắc khi nàng biến ta thành ta, nàng và ta đã tách nhau ra từ lâu, mà nàng cũng vì như vậy mà mới chết." Huyền nhi bình tĩnh đáp lại câu hỏi của Từ Hàn, không nghe ra nửa điểm phẫn nộ hay bi thương. Thậm chí ánh mắt nàng nhìn về phía Từ Hàn còn mang theo nụ cười nhàn nhạt như trước kia.
Từ Hàn không thích ứng với sự lạnh lùng của Huyền nhi trong chuyện này, hắn khẽ nhíu mày, nhưng Huyền nhi lại tựa như hiểu rõ tâm tư của hắn, nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi như hoa đào nở đầy trên cây.
"Chủ nhân cảm thấy Huyền nhi quá vô tình sao?"
"Thật ra tuy chúng ta không phải cùng một người, nhưng linh hồn thì bắt nguồn từ cùng một gốc, từ một ý nghĩa nào đó mà nói kỳ thật giữa ta và Yêu quân Lục Ngô kia cũng coi như là cùng một người. Nàng hi sinh chính mình tạo ra ta, chính là để ta có thể thay thế nàng đi ra khỏi lồng giam, chỉ cần ta còn sống, vậy nàng cũng sẽ không chết. Mà thứ nàng muốn ta cũng đã giúp nàng làm được, cho nên đây vốn là một chuyện đáng để vui mừng, không phải sao?" Huyền nhi nói đến đây, nàng nghiêng đầu, mở to đôi mắt màu hổ phách cười khanh khách nhìn Từ Hàn, tựa như một đứa bé đang chờ trưởng bối nhà mình đồng ý.
Từ Hàn được Huyền nhi giải thích rõ ràng còn có chút khó hiểu, nhưng sau khi xác định Huyền nhi chính là con mèo đen lúc trước, rốt cuộc tâm tình hắn cũng buông lỏng xuống. Hắn không chịu nổi ánh mắt mong đợi của Huyền nhi, cuối cùng đành gật đầu, nói: "Ừ... là đạo lý này."
Huyền nhi được tán thành, ý cười càng thêm xán lạn, trong miệng lại nói: "Nói đến cũng phải đa tạ chủ nhân, nếu không phải chủ nhân giúp ta thu hồi chân thân, ta cũng sẽ không hoàn toàn thanh tỉnh."
Nghe Huyền nhi nói lời cảm tạ, đáy lòng Từ Hàn lại tuôn ra một chút áy náy, trong trí nhớ mười tám lần trước của hắn, vì đi chiến sự trên Đại Uyên sơn, mặc dù hắn ghi tạc chuyện này trong lòng nhưng không làm được vì nàng, chẳng qua là tới hôm nay mới lần đầu thu hồi chân thân cho Huyền nhi.
Vẻ mặt Huyền nhi tràn đây hưng phấn nhưng hiện tại nàng lại không cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Từ Hàn. Khi nàng nói xong đã tung người nhảy lên, nhào vào trong ngực của hắn. Nhưng hôm nay Huyền nhi đã không còn nhỏ như lúc trước, Từ Hàn bất ngờ không kịp đề phòng, hắn ngay lúc đó bị Huyền nhi đẩy ngã xuống đất.
Nhưng Huyền nhi vẫn không hề nhận ra, giờ phút này nàng hoàn toàn khác so với lúc trước, vẫn dùng khuôn mặt cọ cọ vào mặt Từ Hàn như trước, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, say mê.
Ngao ô lắc đuôi ngồi xổm một bên, rất là hoang mang nhìn hai người, dường như không rõ bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.
Từ Hàn không chống nổi chiêu thức "Niêm nở" của Huyền nhi. Dù sao thì nàng giờ phút này đã hóa thành một người, lại xem nàng như một con mèo... mà đối đãi, dù cho Huyền nhi không ngại, Từ Hàn cũng không thể vô tư như vậy được.
Khi đó hắn vội vàng đưa tay đẩy Huyền nhi dính trên người ra, chính mình cũng lập tức đứng lên, trên mặt lại lần nữa chất lên vẻ nghiêm nghị, trâm giọng nói: "Huyền nhi, ngươi hiện tại... đã trưởng thành, không thể giống như trước kia!"
Huyền nhi bị đẩy ra, có chút ủy khuất nhìn hắn, lòng đầy khó hiểu hỏi: "Vì sao, meo."
"Khu khụ." Từ Hàn ho khan một trận, trong đầu lại suy nghĩ một hồi, nghĩ làm cách nào để nàng có thể hiểu được nguyên do trong đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cực kỳ nghiêm túc nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy... không hay."
Nhưng nói xong lời này, Từ Hàn lại cảm thấy có chút không đúng, lại nhìn về phía Huyền nhi bổ sung thêm: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi hiểu đạo lý này chứ"
Dù sao Huyền nhi trước đây cũng chỉ là một con mèo, nàng chưa chắc đã để ý đến rất nhiều lời của thế giới loài người hoặc là ví von của Từ Hàn, cho nên mới có câu hỏi này.
Nhưng Huyền nhi khi đó cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mở to hai mắt nhìn với vẻ đương nhiên đáp lại: "Đương nhiên biết rõ, nam nhân cùng nữ nhân không thể ở quá gần, tự tổn thương lẫn nhau, còn dễ dàng bị người đồn thổi đúng không?"
Từ Hàn lúc này mới nhớ tới Huyền nhi sau khi nhận được chân thân Lục Ngô, không chỉ tu vi tăng nhiều, đồng thời cũng kế thừa được trí tuệ tích lũy ngàn vạn năm vô tận của Yêu quân kia, nói như vậy nàng tất nhiên cũng có thể hiểu được. Nghĩ tới chỗ này, Từ Hàn âm thâm thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng không cần lo lắng Huyền nhi không cách nào thích ứng được với thân phận mới này, đến lúc đó lại gây ra chút mầm tai họa nào đó.
"Nếu ngươi đã hiểu rõ, vậy... Từ Hàn lúc đó đang muốn tổng kết câu chuyện, nhưng lời vừa thốt ra lại bị Huyền nhi cắt ngang lần nữa.
Nàng thanh tú động lòng người nhìn Từ Hàn, hỏi: "Nhưng cái đó liên quan gì tới ta, ta không phải nữ nhân, ta là mèo mài”
Tâm thần Từ Hàn vừa mới buông xuống lại bị nhấc lên. Hắn mang vẻ mặt đắng chát nói: "Nhưng bây giờ ngươi là người."
"Nhưng đó là hình dáng ta hóa ra, ta vẫn như cũ là mèo mà." Không biết là cố ý hay vô ý, Huyền nhi vào lúc đó lớn tiếng phản bác.
Sắc mặt Từ Hàn càng trở nên đau khổ hơn vài phần, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để giảng giải rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó với Huyền nhi, nhưng trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nếu Huyền nhi kế thừa trí tuệ của Yêu quân thì tất nhiên cũng biết được băn khoăn của hắn, nhưng nàng cố ý làm bộ không hiểu, thậm chí còn có chút nói chêm chọc cười.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Huyền nhi, ánh mắt trở nên cổ quái.
Có lẽ do chột dạ vì làm chuyện xấu, Huyền nhi theo bản năng rụt đầu lại, thanh âm trong miệng phát ra lúc đó cũng nhỏ hơn vài phần: "Chủ nhân... ngươi nhìn ta làm gì, Huyền nhi nói sai điều gì sao?"
Mấy ngày nay bị Huyền nhi hóa thành hình người trêu đùa đến đau cả đầu. Gia hỏa này không chỉ thích vuốt ve lung tung trên người Từ Hàn, buổi tối lại càng gây loạn muốn ngủ cùng hắn, giày vò cho Từ Hàn đến khó chịu một hồi. Giờ phút này đã hiểu tâm tư của đối phương, hắn sao có thể bỏ qua cho Huyền nhị, ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị, như là người cha của đứa trẻ không hiểu chuyện nhà mình, trầm giọng hỏi: "Nói! Ngươi cố ý hay là không!" "Cố ý cái gì?" Đến lúc này Huyền nhi còn muốn lừa dối, khi đó vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại.
Tuy nàng đã hóa thành hình người, nhưng thần sắc khi bị người vạch trân làm sao qua mặt được Từ Hàn. Sau khi nghe xong lời ấy, ánh mắt Từ Hàn từ lạnh lẽo trở nên lăng liệt. Mà dưới ánh mắt như vậy, Huyền nhi tự biết không thể che giấu, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng thừa nhận: "Ừm."
Từ Hàn lập tức nổi trận lôi đình, khiển trách: "Huyền nhi, ngươi sao lại không nghe lời như thế, kiểu vui đùa này có thể tùy tiện như vậy được sao?"
Nhưng ai ngờ lời này vừa nói ra, Huyền nhi lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Từ Hàn lớn tiếng nói: "Ta không nói đùal"
"Hả?" Từ Hàn sững sờ, đang không hiểu thì lời nói của Huyền nhi lại vang lên lần nữa.
Chỉ thấy Huyền nhi đỏ cả mặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định nói: "Ta muốn đi cùng một chỗ với ngươi!"
"Cứ như nữ nhân áo đỏ kia ở cùng ngươi vậy!!"