Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 784 - Chương 124: Chỉ Có Hiện Tại

Chương 124: Chỉ có hiện tại Chương 124: Chỉ có hiện tạiChương 124: Chỉ có hiện tại

"Không được! Không được!" Từ Hàn giật mình đứng dậy.

Đây là chuyện gì xảy ra vậy, trong đầu hắn khi đó có thể nói là một mớ hỗn độn.

"Làm sao lại không được!" Huyền nhi đứng lên chất vấn.

Ngao ô một bên không rõ vì sao hai người vốn một mực hòa thuận, lúc này lại bỗng nhiên nổi lên tranh chấp, nó có chút khó xử, một bên là Yêu quân điện hạ của mình, một bên là cha mẹ cho nó cơm ăn, rốt cuộc nếu hai người bọn họ đánh nhau thì nó phải giúp ai.

"Người cùng yêu sẽ không thể ở cùng một chỗ được!" Đại khái bởi vì đối phương vốn sớm chiều làm bạn với mình, trong lúc nhất thời, hắn không còn bình tĩnh tỉnh táo như ngày thường, lời nói cũng có chút che che lấp lấp.

"Tại sao người và yêu không cách nào ở cùng một chỗt" Huyền nhi hỏi ngược lại, đôi mắt to đen láy nhìn thẳng vào Từ Hàn, tựa như hôm nay đối phương không nói rõ đầu đuôi thì nàng sẽ không bỏ qua chuyện này.

Đầu óc Từ Hàn đau nhức không thôi, hắn cũng không biết Huyền nhi ngày thường nhu thuận sau khi hóa hình thành người lại tựa như đổi tính, hôm qua nàng vẫn là con mèo đen hắn ẫm, hôm nay lại la hét muốn làm nữ nhân của hắn, biến hóa như thế không phải ai cũng có thể thản nhiên chịu được, ít nhất Từ Hàn hiện tại không thể.

"Người với yêu xưa nay chưa từng nghe nói có thể ở cùng một chỗ." Từ Hàn tận tình khuyên bảo, dáng dấp cực kỳ giống người cha già đang ân cần dạy bảo đứa bé của mình.

"Sao lại không có, ngươi không phải là đứa bé do Đạo Tổ và Yêu quân sinh ra ư?" Nhưng cho dù Từ Hàn có nói như thế nào, Huyền nhi có trí tuệ vạn năm của Lục Ngô hiển nhiên không phải kẻ mà hắn có thể dễ dàng hù dọa đấy. Huyền nhi lúc đó dậm chân, chỉ vào cái mũi của Từ Hàn vừa tức vừa vội nói: "Ngươi đây là... đây là... phân biệt chủng tộc!"

Từ Hàn không hiểu sao lại bị chụp cho một cái mũ như vậy. Hắn ngẩn người, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: "Chuyện này có liên quan gì đến phân biệt chủng tộc, Huyền nhi, nếu ngươi tiếp tục không giảng đạo lý như vậy, ta thật sự sẽ nổi giận đấy."

Nghĩ tới đây, Từ Hàn không có biện pháp nào với Huyền nhi đành lên mặt, ý đồ dùng chuyện này bức bách Huyền nhi vào khuôn phép, không còn làm càn nữa.

Huyền nhi thấy Từ Hàn như vậy lập tức rụt đầu một cái, tựa như có chút sợ hãi.

Nhưng không biết lại nghĩ tới điều gì, nàng lúc này chợt cắn răng, lại thẳng lưng mình đối mặt với Từ Hàn, sau đó dùng giọng kiên định nói: "Ta mặc kệ! Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta công đạo!"

Từ Hàn có chút bối rối, hắn hỏi: "Công đạo gì?"

"Ngươi sờ mó ta, trên dưới toàn thân đều không thoát khỏi bàn tay ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm!" Huyền nhi thẳng thừng nói.

Từ Hàn đang muốn phản bác hỏi nàng là mình từng làm chuyện thất đức như vậy từ lúc nào, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn liên ý thức được lời đối phương nói chính là sự thật, khi Huyền nhi còn là một con mèo... Từ Hàn đã từng làm như vậy, thậm chí còn tách hai chân của nàng ra để xác nhận rốt cuộc là đực hay cái...

Từ Hàn nghĩ tới đây bỗng nhiên có chút xấu hổ không chịu nổi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh như thế này.

Vì để giảm bớt tình cảnh lúng túng của mình hiện tại, hắn không thể không nói sang chuyện khác, lại bày ra tư thế tận tình khuyên bảo: "Huyền nhi, ngươi còn nhỏ, những chuyện này..."

"Nhỏ?" Huyền nhi hừ lạnh một tiếng, cố ý ưỡn ưỡn ngực của mình, hỏi ngược lại: "Nhỏ chỗ nào! Lúc ta hóa hình còn phải cố ý hóa lớn hơn gia hỏa kia không ít!"

Từ Hàn đương nhiên biết,'gia hỏa" mà Huyền nhi chỉ kia hẳn là Diệp Hồng Tiên.

Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua ngực Huyền nhi, ừm... quả thật rất lớn.

Nhưng rất nhanh liên ý thức được hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ tới những điều này. Hắn vội vàng lắc đầu, trục xuất tất cả những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, nghiêm mặt nói lần nữa: "Ta không nói vậy, ta nói là tuổi tác, chuyện nam nữ này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

"Ta có ký ức của Lục Ngô ngàn vạn năm trước, nếu thật sự tính ra, ta có lẽ phải là bảy vạn tám ngàn tám trăm chín mươi mốt tuổi! Sao ta không hiểu được? Ta thích ngươi! Ta phải đi cùng ngươi!" Huyền nhi dậm chân, tư thế như muốn la khóc om sòm.

Từ Hàn có chút bất đắc dĩ, đạo lý này nói mãi không thông, cự tuyệt lại có chút thẹn thùng, hắn chỉ có thể nói sang chuyện khác lần nữa: "Huyền nhi, việc này quá mức đường đột, cuộc chiến ở Đại Uyên sơn sắp tới, việc cấp bách trước mắt là chúng ta đến chỗ đó giải quyết mối hoạ này trước, sau đó chúng ta sẽ nói kĩ càng đi đến đâu, ta bảo đảm đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Từ Hàn nghĩ đến Huyền nhi tuy nghịch ngợm, nhưng xưa nay trên chuyện lớn vẫn rất ngoan ngoãn, có lẽ cũng sẽ thông hiểu lời nói này.

Nhưng hắn lại đánh giá sai lầm chấp nhất của kẻ thân là nữ nhi như Huyền nhi, khi đó nàng vẫn không buông tha nói: "Ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng với ta, nếu không cũng không được đi."

Từ Hàn lập tức tức giận dữ, hắn nghiêm mặt lại lần nữa, trầm giọng nói: "Huyền nhi, việc này rất lớn, nếu ngươi còn hồ đồ như vậy nữa, ta thật sự sẽ tức giận đó."

Huyền nhi cũng nhìn ra Từ Hàn đã nổi giận, nàng oan ức bĩu môi, cúi đầu, trâm mặc không nói.

Ngay lúc Từ Hàn cho rằng việc này coi như tạm thời bỏ qua, thì bả vai Huyền nhi lại bắt đầu run rẩy, trong miệng phát ra từng trận tiếng nức nở.

Ngao ô thấy thế, rốt cuộc cũng kết thúc suy nghĩ cùng giấy giụa bấy lâu nay, nó cho rằng không biết giúp ai, vậy giúp bên yếu thế mới là việc hợp lý nhất. Mà tiếng thút thít thít nỉ non của Huyền nhi hiển nhiên chính là một phương như vậy, Ngao ô lập tức nhảy lên, rơi xuống bên cạnh Huyền nhi, nhe răng trợn mắt nhìn Từ Hàn.

Nhưng nó mới bày ra tư thế như vậy, Từ Hàn liền trao cho con chó dữ thành sự không đủ bại sự có dư này một ánh mắt hung tợn, Ngao ô đầu rắn đuôi chuột, cả người lập tức nằm rụp xuống, cụp tai cuộn đuôi. Lúc này nó mới ý thức được, hình như mình không có bản lĩnh tham gia vào trận "Nội đấu" của hai đại nhân vật này.

"Huyền nhi, ngươi làm gì vậy, ta đã nói đợi xong chuyện ở đây, ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời, ngươi không được gây loạn như vậy nữa." Từ Hàn mặc dù lớn tiếng quát bảo, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào đối với việc Huyền nhi khóc đến lê hoa đái vũ, chỉ có thể hậm hực hóa giải đi nét nghiêm nghị trên mặt, ngữ điệu nhu hòa nói.

"Hu hu, ngươi gạt ta!" Huyền nhi lại không chịu bỏ qua, thậm chí còn có tư thế khóc càng lớn.

"Ta lừa ngươi như thế nào, ta đối xử với ngươi không phải chính là nói được làm được hay sao!" Từ Hàn không chịu nổi vẻ mặt tủi thân và uất ức của Huyền nhi, hắn vội vàng giải thích, định dùng cách này để dẹp đi trận "hỗn loạn" này.

Nhưng vào lúc này, Huyền nhi nghe được lời nói kia lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng nhìn vê phía Từ Hàn, trong đôi mắt xinh đẹp kia còn mang theo ánh lệ chưa tản đi.

Nàng khóc nức nở một hai tiếng, lúc này mới bình phục tâm tình của mình, sau đó cắn răng, cuối cùng nói.

"Ngươi muốn làm gì ngươi cho rằng ta không rõ sao?"

"Làm gì có về sau, ta muốn hiện tại, chỉ có hiện tại mới là thứ chân thật nhất."
Bình Luận (0)
Comment