Chương 125: Mở màn náo nhiệt
Chương 125: Mở màn náo nhiệtChương 125: Mở màn náo nhiệt
"Thần trên trời, Yêu quân dưới đất, cho dù tên tuổi họ bao nhiêu thì cũng đều là sinh linh."
"Mà chỉ cần là sinh linh thì khó thoát khỏi hai chữ sở cầu."
"Cho nên ngươi cũng đừng để ý tới bọn họ quá, tâm bình tĩnh là được rồi."
Bước lên đường tới Đại Uyên sơn, Diệp Hồng Tiên nghiêm trang nói với Tô Mộ An ở bên cạnh.
Vật như Yêu quân với đại đa số mọi người chỉ là thứ trong truyền thuyết. Điểm này đối với Tô Mộ An mà nói cũng như thế, cho nên đối với vị Yêu quân sắp gặp được kia, đáy lòng tiểu tử này cực kỳ chờ mong không thôi, đồng thời còn có chút lo sợ bất an khó hiểu.
"Như vậy à." Tô Mộ An nghiêm túc nghe Diệp Hồng Tiên nói những lời này. Gã nghiêm mặt gật đầu một cái, nhưng chỉ chốc lát lại hỏi: "Diện mạo của Yêu quân kia giống người bình thường phải không? Có phải có mấy cái mũi, rất nhiều mắt, còn có, bọn chúng có cái miệng không? Bọn chúng thích ăn cái gì? Chúng ta đi tay không như vậy có phải là không tốt lắm sao, có muốn mua vài thứ gì không, ta cảm thấy mứt quả nhà kia cũng không tệ."
Diệp Hồng Tiên sửng sốt, lúc này mới nhìn tới góc đường có một người bán hàng rong đang hô lớn kẹo hồ lô, nàng quay qua nhìn Tô Mộ An.
Tô Mộ An lại cực kỳ vô tội nháy mắt với nàng, Diệp Hồng Tiên bất đắc dĩ. Nàng chỉ vào thiếu niên kia nói: "Ngươi ấy, ở với Mười chín quá lâu, cả người đều học hỏng rồi."
Nhưng tuy nói vậy, Diệp Hồng Tiên vẫn đi tới trước quầy hàng, mua một xiên mứt quả đưa tới tay Tô Mộ An, chẳng qua cách làm này tuy thỏa mãn chút tiểu tâm tư của gã, nhưng lại khiến A Hoàng lúc này đang đứng trên vai gã bất mãn, Diệp Hồng Tiên đành phải bỏ tiền túi ra mua cho nó một xiên.
Tô Mộ An ăn một miếng, lập tức mặt mày hớn hở, nhưng miệng nghiêm trang nói: "Hồng Tiên tỷ tỷ, Mười chín chỉ là nghịch ngợm chút thôi, sao có thể coi là hỏng được."
Diệp Hồng Tiên bật cười, nàng lắc đầu nói: "Đúng đúng đúng đúng, tiểu Mười chín nhà ngươi là tốt nhất, có vợ đã quên cả tỷ tỷ, với tính tình ngươi trưởng thành phỏng chừng là vừa dính hoa lại vừa chọc cỏ mới đúng."
Tô Mộ An không hiểu mấy lời nói này của nàng, nhưng có thể cảm nhận được đúng là đối phương đang lấy Mười chín ra chế nhạo mình. Cũng không biết có phải là trong lòng tự lừa dối mình hay da mặt thật sự quá mỏng, hai gò má Tô Mộ An lập tức ửng đỏ. Gã vội vàng giải thích: "Chuyện ta với Mười chín không như Hồng Tiên tỷ tỷ nghĩ đâu, ta chỉ dạy nàng công phu mà thôi, huống chi nàng còn nhỏ như vậy, làm sao hiểu được..."
"Được rồi được rồi, ngươi nói xem mình bao nhiêu tuổi vậy." Diệp Hồng Tiên nói như thế, trên mặt lại lộ ra vẻ chế nhạo: "Chỉ là dạy võ công, lúc ngươi đi, ngươi đã quên tiểu Mười chín khóc thương tâm cỡ nào sao?"
"..." Tô Mộ An nghe lời này nhất thời không biết nói gì, sáng sớm hôm nay bọn họ theo kế hoạch rời khỏi thành Kim Lăng, bước chân lên đường đến núi Đại Uyên. Mà Mười chín dẫn đường lại khóc đến một trận lê hoa đái vũ, mọi người có an ủi cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể chờ đến khi nàng khóc xong bị Chu Uyên mang đi, Tô Mộ An và Diệp Hồng Tiên mới có thể lên đường.
Hai người nói xong liền đi ra khỏi thành Kim Lăng, thấy bốn bề vắng lặng, Diệp Hồng Tiên mỉm cười, nói: "Được rồi, không đùa nữa, chúng ta phải lên đường thôi."
Tô Mộ An ngơ ngác nhìn Diệp Hồng Tiên với ánh mắt khó hiểu, gã chớp mắt hỏi: "Chẳng phải chúng ta đang trên đường đi ư?”
Diệp Hồng Tiên lại cười một tiếng, nhưng vẫn chưa uốn nắn lại lời nói của Tô Mộ An, mà nàng lại chắp hai tay trước ngực, khí tức quanh thân dâng lên, sau đó một con Phượng Hoàng Thần điểu khổng lồ từ sau lưng nàng bay lên. Tô Mộ An vốn chưa từng thấy tình hình như vậy, gã lập tức trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Phượng Hoàng khổng lồ do Diệp Hồng Tiên gọi ra, miệng há hốc như có thể nhét được một quả trứng gà. Gã lẩm bẩm: "Hồng Tiên tỷ tỷ, tỷ lấy đâu ra loại đồ vật này vậy?"
Diệp Hồng Tiên hạ người xuống, nhảy lên lưng Phượng Hoàng, sau đó nàng duỗi tay, một lực lượng vô hình bọc lấy Tô Mộ An, khiến thân thể gã chậm rãi lại vững vàng đặt trên người con Phượng Hoàng nọ.
"Thiên Ngoại." Nàng nói như vậy, Phượng Hoàng dưới thân phát ra một tiếng ngâm dài, đột nhiên cất cánh bay ra. ...
Tốc độ Phượng Hoàng kia cực nhanh, thoáng cái biến mất ngay trước thành Kim Lăng, nhưng cỗ sóng nhiệt từ trên thân Phượng Hoàng tràn ra vẫn quanh quẩn ở nơi này, thật lâu không tan, ngay cả tuyết đọng thật dày trên tường thành cũng bị hòa tan dưới cỗ sóng nhiệt này.
Còn khi đó hai bóng người cũng đã giãm lên mặt đất, xuất hiện tại vị trí của Diệp Hồng Tiên và Tô Mộ An vừa rồi.
Trong đó một cô gái tuổi còn nhỏ nhìn theo hướng Phượng Hoàng rời đi, tựa như rất là buồn bực, nàng dậm chân căm hận nói: "Hừ! Như vậy có thể bỏ lại ta sao! Nghĩ hay lắm!"
Cô bé tuy rằng nói rất hăng hái, nhưng lão nhân đứng bên cạnh nàng lại có vẻ không lạc quan như vậy. Lão đưa mắt nhìn nàng, lúc này mới nói: "Mười chín... Đại chiến còn khoảng chừng nửa tháng nữa sẽ tới, chúng ta không có Phượng Hoàng, cho dù đi gấy chân có lẽ cũng không theo kịp a! Nếu không thì chúng ta...
"Hừ!" Mười chín nghe lời nói này lại rất bất mãn trừng mắt nhìn Chu Uyên một cái: "Ngày hôm qua sư phụ còn đáp ứng sẽ dẫn đệ tử đi, sao hôm nay lại đổi quẻ chứi"
Đáy lòng Chu Uyên thầm kêu oan ức, mấy ngày nay lão đều trốn trong phòng nghiên cứu cuốn sách cổ mà người thần bí đưa cho mình, cũng chưa gặp Mười chín lần nào, nào có cơ hội đáp ứng yêu cầu gì đó của nàng? Thế nhưng Mười chín vốn ưa thích nói linh tinh như vậy, Chu Uyên cũng không trách được. Lão cũng không phủ nhận việc này, mà tiếp tục nói: "Nhưng ngươi cũng biết bản lãnh của hai chúng ta, không nói đến chúng ta đi hỗ trợ hay là giúp đỡ ngược lại, chỉ là lấy tốc độ của chúng ta đi qua, có lẽ còn chưa đi qua một nửa lộ trình thì trận chiến trên núi Đại Uyên đã sớm đánh xong, ngươi nói chúng ta đi thì có thể làm được gì?”
Mười chín lại nói: 'Đệ tử không giúp được gì, nhưng sư phụ lợi hại như vậy, sao có thể không giúp được?”
Chu Uyên mặc dù rất hưởng thụ sự tán dương của đồ nhi nhà mình, nhưng không có Khốn Long tán, lão sao dám tự tin làm bậy? Khi đó lão liên tục cười khổ, miệng nói: "Ta nào có bản lãnh đói"
Nhưng Mười chín lại rất bất mãn, nàng tức giận nói: "Sư phụ có bản lĩnh, đệ tử còn biết, ngài sợ chết, ngài xem Tô Mộ An người ta mới bao nhiêu tuổi, người ta có gan thế nào cũng dám đi, vậy ngài còn sợ cái gì!"
Dứt lời, nàng còn cảm thấy không hết giận, lại dậm chân, tức giận nói: "Ngài không đi, đệ tử tự đi!" Nói xong Mười chín liền dứt khoát chuyển thân thể, một mình cất bước đi về hướng Phượng Hoàng kia rời đi trong tuyết lớn đầy trời.
Chu Uyên nghe xong câu nói của Mười chín, đáy lòng có chút không thoải mái, lão thực sự tham sống sợ chết, vẫn cảm thấy con người sống mới là chuyện trọng yếu nhất trên đời, nếu chết sẽ cái gì cũng không có, chẳng lẽ vậy cũng là sai hay sao? Huống chi nếu người khác nói ra lời này, Chu Uyên có thể cười mà cho qua, nhưng đệ tử chính mình nói ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời lão khó có thể tiếp nhận.
Nhưng lão cũng không có quá nhiều thời gian tiêu hóa hết buồn bực trong lòng mình. Dù sao Mười chín giờ phút này đã bỏ xa bước chân, thoáng cái đi được hơn mười trượng, Chu Uyên bất đắc dĩ thở dài. Lão không có chút biện pháp nào đối với đồ nhi nhà mình, nhưng lão nghĩ, dù sao bọn họ cũng không có bản sự đi tới Đại Uyên sơn, vậy cứ đi theo Mười chín là được, dọc đường đi có mình bầu bạn cũng tốt hơn là ngồi ở đây lo lắng không ngừng.
Nghĩ đến đây lão vội vàng đuổi theo, Mười chín thấy sư phụ mình đến còn tưởng rằng lão rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, tính tình trẻ con tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, nàng kinh hỷ nhìn Chu Uyên, miệng vui vẻ nói: "Đệ tử biết sư phụ không phải người như vậy. Chúng ta mau chạy đi, tuyệt đối đừng bỏ lỡ."
Trong lòng Chu Uyên liêu mạng chửi rủa không muốn, bọn họ cũng không có khả năng bắt kịp, nhưng lão hiểu rõ tính tình Mười chín cho nên phụ họa nói: "Tốt tốt tốt, chúng ta mau đi thôi."
Ngay khi Chu Uyên cho rằng kế hoạch của lão không chê vào đâu được, một thanh âm chợt từ sau lưng bọn họ truyền đến.
"Các ngươi đi như vậy không thể đến được núi Đại Uyên."
Hai thây trò nghe vậy đều giật mình, khi đó quay đầu nhìn lại, đã thấy một nữ tử xuất hiện phía sau bọn họ không biết từ lúc nào.
Hai người nhìn rõ dung mạo nữ tử kia, Mười chín là người phản ứng đầu tiên, nàng kinh hô một tiếng: "Khả Khanh tỷ tỷ"
Đúng vậy, người tới chính là Tân Khả khanh.
Nhưng hình như không phải.
Mặc dù nàng đứng trong băng tuyết phủ đầy trời, nhưng lại mặc một bộ trường bào màu xanh đơn bạc, khí tức quanh thân ổn định, trong mơ hồ còn mang theo hàn ý, còn lạnh hơn vài phần so với phong tuyết đầy trời này .
Chỉ là hai thầy trò bọn họ lại không phát hiện ra biến hóa của Tần Khả Khanh, trên thực tế bọn họ vốn không tiếp xúc nhiều với thiếu nữ này, huống chỉ từ khi tới Trân quốc, phần lớn thời gian Tân Khả Khanh đều nhốt mình trong nhà, hai người cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Chẳng qua Mười chín lại là một người có tính tình gặp là thành quen, nàng nhảy nhót đi tới trước mặt Tần Khả Khanh, hỏi: "Vậy Khả Khanh tỷ tỷ có đi không? Có cách nào có thể nhanh chân chứ?"
Tần Khả Khanh cười một tiếng, nụ cười kia đã tới mức độ khẽ không thể nhận ra, thậm chí khó có thể nói rõ đó rốt cuộc có phải là nụ cười hay không. Sau đó nàng nhẹ giọng nói: "Được."
Thanh âm kia gọn gàng linh hoạt, giống như tuyết bay đầy trời này, không nhiễm một tia bụi trân, nhưng đồng dạng cũng lạnh lẽo đến thấu xương.
Lời vừa nói xong, dưới chân nữ nhân chợt sáng lên một trận pháp màu đen, đôi cánh màu đen từ sau lưng Tần Khả khanh mở ra, đồng thời một luồng khí tức lạnh lẽo cũng lập tức lan tràn, bao phủ toàn trường.
Chu Uyên nhíu nhíu mày, lão cảm thấy cỗ khí tức này dường như có chút quen thuộc, cực kỳ giống với đồ vật mà đám Bán yêu kia mới có. Nhưng lão còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, hai đạo hắc khí ngưng tụ thành đồ vật lập tức từ trong cơ thể Tần Khả Khanh bay ra, nâng thân thể hai người lên cao. Trong mắt nàng chợt lóe lên hắc mang, miệng nói: "Ngồi vững vàng rồi chứ."
Sau đó hai cánh sau lưng nàng rung lên, ngay lúc đó liền kéo theo thây trò hai người, từ trong tiếng kêu to hoảng sợ xen lẫn cùng hưng phấn bay về phía xa.
Mà cũng giống như Diệp Hồng Tiên và Tô Mộ An không thể tưởng được đám người Tần Khả Khanh đi theo sau bọn họ, ba người rời đi cũng không ngờ mới rời khỏi không lâu, lại có một bóng người hạ xuống vị trí của bọn họ lúc trước.
Đó là một nam tử áo trắng tóc trắng, trên lưng y đeo một thanh trường kiếm, lúc đó nheo mắt nhìn theo hướng đám người rời đi.
Thế là khóe miệng của y nhếch lên, lẩm bẩm nói.
"Xem ra, núi Đại Uyên này sẽ rất náo nhiệt..."
"Ta cũng đã lâu rôi không thử qua náo nhiệt như vậy."