Chương 127: Quay trở lại.
Chương 127: Quay trở lại.Chương 127: Quay trở lại.
Trước đây Từ Hàn cho rằng, chuyện cực kỳ đáng sợ trên đời này chỉ đơn giản là trời sập đất nứt, đơn giản là vạn kiếp luân hồi.
Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý rất tốt đối với chuyện này, nhưng đến hiện tại hắn mới hiểu ra, mình vẫn còn quá mức ngây thơ —— có đôi khi, nữ nhân mới là thứ đáng sợ nhất trên đời này, nhất là thời điểm bản thân ở cùng một chỗ với ba nữ nhân.
"Ngươi lặp lại lần nữa?" Diệp Hồng Tiên nhướng mày, thân thể bước tới phía trước một bước.
"Từ công tử nói thật sao?" Tần Khả Khanh tuy rằng không bộc lộ phong mang như Diệp Hồng Tiên nhưng khi đó cũng mở miệng hỏi, trong ngữ điệu cũng có vài phần hàn ý thường ngày chưa từng nghe thấy từ trong miệng nàng.
Giờ phút này bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sát cơ nồng nặc tràn ngập giữa ba người, đám người Tô Mộ An, Mười chín thức thời thối lui sang một bên, không dám tham gia trận "đại chiến" này.
"Nói lại một lần nữa thì lặp lại lần nữa." Huyền nhi có lòng đối nghịch cùng hai người, cũng có tâm tuyên bố chủ quyền của chính mình, lúc này đương nhiên là không nhượng bộ chút nào, ưỡn ngực ngẩng đầu lên, liền lần nữa nói: "Ta là thê tử của hắn!"
Tựa như sợ hãi người ngoài không nghe rõ cô rốt cục đang nói cái gì, lúc này đây, cô nói rất chậm, cắn chữ rất nặng, dưới vị Yêu quân này cố ý thúc đẩy, những lời này đã truyền chính xác vào trong tai mỗi người ở đây.
Lời vừa nói ra.
Vì vậy Phượng Hoàng giương cánh, linh viêm ngập trời; Cánh đen lại giương lên, sát khí ngập trời.
Từ Hàn cười khổ lắc đầu, đưa tay không nhẹ không nặng gõ đầu Huyền nhi, lúc này mới cắn răng đi tới trước mặt Diệp Hồng Tiên và Tần Khả khanh, cười khổ nói: "Không nên nghe nàng nói bậy, kỳ thực..."
"Hừ! Nếu đã nói đến mức này, còn có gì để giải thích đây?" Nhưng Từ Hàn còn chưa nói xong đã bị Diệp Hồng Tiên cắt đứt, trường kiếm trắng như tuyết ra khỏi vỏ, màu vàng bỗng nhiên quanh quẩn trên thân kiếm.
Hai con ngươi Tần Khả Khanh cũng trào ra một mảng hắc khí, nàng thấp giọng nói: "Nam nhân của trâm mà ngươi cũng dám cướp."
Nói xong lời, khí thế quanh thân nàng chấn động, ngay lúc đó tựa như lại từ Tân Khả Khanh biến thành vị Vũ Văn Nam Cảnh đùa bỡn Thiên Sách phủ ở trong lòng bàn tay, một con Hắc Long quỷ dị đang chiếm cứ quanh người nàng.
"Đánh thì đánh! Ai sợ ai!" Huyền nhi cũng không phải dạng vừa, ngay lúc đó cô hừ lạnh một tiếng rồi bước ra, Yêu lực cuồn cuộn từ trong cơ thể phun trào.
Ba cô gái nhìn nhau, không hề nhường ai, sát cơ dâng trào, ba người gần như cùng lúc đó khẽ động, lập tức xông về phía đối phương.
Mười chín ở bên nhấp nháy mắt, nhìn ba người ngươi tới ta lui đã bắt đầu giao thủ, trong mắt vừa hưng phấn thấy trận chiến đặc sắc này, cũng có khó hiểu với nguyên nhân nó nổ ra.
"Sao bọn họ lại tự đánh lẫn nhau vậy?" Nàng không kìm được mở miệng hỏi.
"Khu khụ, chuyện của người lớn, trẻ con bớt quan tâm." Chu Uyên ở bên cạnh vội ho hai tiếng, cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể thuận miệng đáp qua loa. ... "Cái gì! Nàng là Huyền nhi!"
Sau một trăm hơi thở, trên mặt mọi người lúc đó đều lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ vào cô gái áo đen kia, không thể tưởng tượng nổi hô to.
Ba người đánh nhau quá mức hung ác, Từ Hàn muốn nói rõ nguyên do, nhưng thanh âm lại bị bao phủ trong Yêu khí Kiếm ý khi ba người ngươi tới ta đi phát ra, dưới tình huống không có cách nào khác Từ Hàn đành phải xuất thủ đè thế công của ba người xuống, sau đó mới tìm được cơ hội báo lại việc này.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi muôn phần.
Nhưng Huyền nhi thân là người trong cuộc lại như không hay biết đối với vẻ kinh hãi của mọi người, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng ngần của mình, dường như rất là hưởng thụ đãi ngộ được mọi người quan sát như vậy.
Từ Hàn cười khổ gật đầu, liền lập tức thuật lại chuyện mình thu hồi chân thân của Huyền nhi ở Thái Âm cung như thế nào. Đương nhiên vì phòng ngừa đám người Diệp Hồng Tiên nổi cơn ghen, hắn lại cố ý che giấu hành động của Huyền nhi về sau.
Mà nghe Từ Hàn giảng thuật xong, mặc dù mọi người còn kinh ngạc với biến hóa này của Huyền nhị, nhưng ít nhiều đã bình phục nội tâm cuồn cuộn của mình.
"Nếu thế Huyền nhi chính là yêu quân Lục Ngô kia?" Diệp Hồng Tiên dường như cũng quên mất vẻ không hài lòng lúc vừa rồi, vào lúc đó trâm mắt nói.
Từ Hàn liên tục gật đầu, miệng đáp: "Mặc dù nàng chính là Lục Ngô, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói nàng cùng vị Yêu quân trước kia đã là hai người."
Lúc trước Diệp Hồng Tiên đã nghe Từ Hàn giảng đạo, đương nhiên cũng hiểu nguyên do, nàng gật đầu lân nữa.
Từ Hàn thấy thế thâm thở phào nhẹ nhõm, cho là vụ này rốt cuộc đã coi như xong, nhưng ý niệm như vậy mới vừa dâng lên, thanh âm của Diệp Hồng Tiên lại vang lên lần nữa: "Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc ả tự xưng là thê tử của chàng chứ?"
Lời vừa nói ra, Tân Khả Khanh vừa buông lỏng cảnh giác cũng nhíu mày, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Từ Hàn.
Mà Tiểu Mười chín ở bên cạnh cũng e sợ thiên hạ không loạn, vào lúc đó dường như cuối cùng cũng từ trong kinh hãi hồi phục tinh thần lại, nàng chỉ thắng mặt Từ Hàn, thần sắc bừng tỉnh đại ngộ nói: "AI Ta biết rồi! Hóa ra là Từ đại thúc quăng vợ bỏ con trốn nhà đi cùng một con mèo đúng không!"
Câu này giống như một que diêm được đốt lên ngòi nổ vừa rồi, ba người Diệp Hồng Tiên lại lần nữa dấy lên chiến hỏa rào rạt. ...
Từ Hàn dĩ nhiên cũng từng nghĩ tới hành trình tới Đại Uyên sơn lần này nhất định hung hiểm muôn phần, nhưng hắn lại không nghĩ tới "Hung hiểm" này lại tới nhanh như vậy.
Cũng may đám người Diệp Hồng Tiên mặc dù thực sự có địch ý với Huyền nhi đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng hiểu giờ phút này tuyệt không phải lúc nội đấu, lần này ba người chỉ thả ra lời tàn nhẫn, cũng không cứng rắn ra tay nữa. Bất quá cũng trì hoãn không ít thời gian, đến khi mọi người bắt đầu leo núi, mặt trời đã chiều về tây, sắc trời dân dần tối.
Tuyết lại rơi xuống, kéo dài không dứt, tựa như muốn nuốt hết vùng trời đất này.
Một đoàn người xếp thành một hàng dài chậm rãi đi lên đỉnh núi, nhưng một đường này cũng không thoải mái, cũng không biết có phải là do sợi gân nào bị nối sai, hay là do Huyền nhi thường xuyên khiêu khích, Diệp Hồng Tiên xưa nay đạm mạc, cùng với Tần Khả Khanh ít lời điềm tĩnh đều bị khơi dậy ý chí chiến đấu, học theo Huyền nhi, cứ muốn dựa vào người Từ Hàn.
Tô Mộ An và Mười chín thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, Chu Uyên lại càng không nhịn được chửi một câu, sau đó vội vàng che mắt đệ tử của mình, sợ tiểu Mười chín bị dạy hư.
Mà Từ Hàn giờ phút này cũng đại khái chỉ có thể dùng câu bị đánh vẫn phải cười để hình dung cảm nhận của hắn. ...
Đoàn người Từ Hàn lúc này rốt cuộc đã tập trung ở núi Đại Uyên, mà ở Trường An xa xôi cũng đang phát sinh chuyện gì đó.
Bên trong phủ Thánh Vương hiện tại, cũng chính là Thiên Sách phủ trước đây.
Sắc mặt hòa thượng áo đen vẫn trắng bệch như trước, dường như y đã mất đi năng lực hành động, A Man không thể không cố gắng đẩy xe lăn ra mới có thể để cho y đi lại được. Hắc Sơn gầy gò vẫn đứng sau lưng y như cũ, giống như cái bóng của hòa thượng, xưa nay hình bóng không rời.
Một trận gió lạnh thổi qua, tuyết màu xám lại bắt đầu rơi xuống thành Trường An này.
"Khu khụ khụ."
Hòa thượng áo đen được đẩy ra khỏi phủ Thánh Vương ho khan kịch liệt một hồi, A Man ở phía sau vội vàng hỏi: "Điện chủ vẫn khỏe chứ, có cần thêm một bộ xiêm y không."
Hòa thượng lại lắc đầu, nói: "Bệnh này của ta không ở bản thân, lại thêm mười bộ quần áo nữa cũng chỉ phí công, đi thôi, đừng để bệ hạ chờ lâu quá."
Nghe nói lời này, Hắc Sơn ở bên cạnh nhíu mày, chung quy cũng không nói nhiêu, mà tâm tư A Man đơn giản, chỉ là khi đó nhận được mệnh lệnh vội khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời theo ý của hòa thượng đẩy y đi về phía Phổ Thiên cung kia.
Tuyết rơi đã lâu, trên đường phố thành Trường An phủ đầy tuyết đọng, ba bóng người cứ như vậy đi về phía trước trong tuyết, lưu lại trong đất tuyết hai vết bánh xe rõ ràng.
Bọn họ đi hồi lâu, cho đến khi tới trước cửa Phổ Thiên cung, cửa cung nguy nga không cần bọn họ làm gì liền chậm rãi mở ra, mà trong của cung đồng dạng là một mảnh lành lạnh, trừ một chút giáp sĩ trong cung, gần như tìm không ra chút dấu hiệu người sống nào.
Tình cảnh như vậy mặc dù có chút quỷ dị nhưng dường như Hắc Sơn và A Man đã sớm thích ứng, vẫn chưa thấy có gì không ổn. Ngay khi bọn họ vừa bước chân ra muốn đẩy hòa thượng áo đen tiến vào cửa cung này, hòa thượng áo đen lại chợt giơ tay ra, ngăn cản hành động của hai người, cả hai đều sững sờ, khó tránh khỏi mang ánh mắt cổ quái nhìn về phía chủ thượng nhà mình. Hòa thượng cũng không để ý tới, chỉ là khi đó chậm chạp gian nan quay đầu lại, nhìn vê phía sau lưng.
"Điện chủ, làm sao vậy?" Hắc Sơn vào lúc đó lại hỏi.
Hòa thượng vẫn không đáp mà cau mày nhìn phía sau.
Tuyết màu xám từ phía chân trời rơi xuống, gân như xâm chiếm toàn bộ tâm mắt của y, trên những đường phố thành Trường An đã từng phồn hoa chất đầy tuyết đọng, người đi đường lại rải rác tán loạn, không thấy tung tích, không còn lại bộ dáng năm đó.
"Tuyết này... đã rơi quá lâu rồi." Hòa thượng lẩm bẩm.
"Nên dừng lại.'
Nhưng quả thực là giọng nói của y hơi nhẹ, cho nên hai người đi bên cạnh cũng không nghe thấy y nói gì. "Điện chủ nói cái gì vậy?" A Man không có nhiều tâm tư như Hắc Sơn, cho rằng Điện chủ nhà mình có mệnh lệnh gì xuống dưới liền đi tới gần, làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
"Không có gì." Hòa thượng lại quay đầu, nhìn Phổ Thiên cung lạnh lẽo trước mặt, nói: "Đi thôi."...
Vị Ương điện ở trước Phổ Thiên cung đại khái đã xem như là nơi náo nhiệt nhất nhưng đồng thời cũng là nơi quạnh quế nhất trong toàn bộ Đại Chu.
Nó náo nhiệt ở chỗ trước cửa điện giờ phút này đứng đầy thiếu niên thiếu nữ áo trắng. Bọn họ chia làm hai đội, hơn hai mươi người đứng phía trước, phía sau có đến hàng ngàn người. Không ngoại lệ quanh thân tất cả đều tràn ngập một cỗ khí âm lãnh. Mà quạnh quẽ ở chỗ các thiếu nam thiếu nữ kia hiện tại không một ngoại lệ đều bất động, tựa như điêu khắc, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng khó có thể nghe thấy.
Còn trên đài cao Vị Ương cung, một vị thiếu nữ mắt tím mặc Hoàng bào đang ngồi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, giống như hồn vía lên mây.
"Điện chủ đến!" Lúc này, ngoài cửa cung truyền đến một tiếng nói the thé, đám người vẫn im lặng như cũ, chỉ có vị thiếu nữ mắt tím kia giống như đề tỉnh tinh thần, trong con ngươi trống rỗng của nàng hiện lên một đạo Thân quang, nàng vươn tay nhẹ nhàng gõ lên án đài bên cạnh một phen, trong miệng phun ra hai chữ bay bổng: "Cho mời."
Thế là cửa Vị Ương điện bị đẩy ra, gió tuyết gào thét ở ngoài cửa điện, nhưng khi thổi đến cửa lại như gặp phải một cái bình chướng vô hình, đều tụ tập ở ngoài cửa điện, nhưng dù thế nào cũng không cách nào thổi vào được.
Khi đó ba bóng người xuyên qua gió tuyết đầy trời tới trước cửa điện.
Những thiếu nam thiếu nữ đứng sừng sững trước cửa điện đều quỳ xuống, trong miệng hô lớn: "Bái kiến Điện chủ."
Hòa thượng áo đen ngôi trên xe lăn mất hết hứng thú khoát tay áo một cái. Các thiếu nam thiếu nữ thân sắc băng lãnh lúc này mới đứng lên.
Sau đó Hắc Sơn ngừng lại trước mặt đám thiếu nam thiếu nữ, A Man thì đẩy hòa thượng áo đen lên trên đài cao. Đẩy y đến bên cạnh thiếu nữ mắt tím, ngay sau đó hơi hành lễ với nàng, lúc này mới lui xuống đứng sóng vai cùng Hắc Sơn dưới đài.
"Thế nào, gần đây thân thể có ổn không?" Thiếu nữ mắt tím nhìn về phía hòa thượng áo đen sắc mặt tái nhợt kia, trên mặt tỏ vẻ vui mừng hiếm thấy.
"Nhờ phúc của bệ hạ, dạo gần đây thân thể tốt hơn nhiều." Hòa thượng kia đáp lại như thế, nhưng vẻ mặt suy yếu lại làm cho lời ra khỏi miệng y cũng không có đủ sức thuyết phục.
Thiếu nữ mắt tím tất nhiên cũng nhìn ra manh mối, nàng hơi dừng lại thế nhưng cuối cùng cũng không hề lên tiếng vạch trần lời nói dối rõ ràng của đối phương.
Nàng đảo mắt nhìn về phía thiếu nam thiếu nữ áo trắng lấy hàng ngàn để tính dưới đài, vẻ mặt thâm thúy, ánh mắt tựa như xuyên thấu qua những đứa nhỏ thấy được thật lâu trước kia, cảnh tượng vương triêu phôn hoa đứng sừng sững ở đỉnh thế giới. Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng kéo lên một ý cười, chỉ là nụ cười như vậy ít nhiều mang theo chút hương vị điên cuông cùng vặn vẹo.
"Không có việc gì, nhiều hơn chút thời gian, mọi thứ đều sẽ tốt hơn." Nàng lẩm bẩm, ngữ điệu rất nhẹ, như là đang nói cho mình nghe, cũng giống như đang nói cho hòa thượng bên cạnh nghe.
Nhưng bất luận lời này là nói cho ai nghe, cuối cùng không giấu được lỗ tai hòa thượng đang ngồi bên cạnh nàng. Hòa thượng áo đen nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy được trong con ngươi màu tím lấp lóe sắc bén và lạnh lẽo, y bỗng có chút cảm khái, ngay lúc đó hỏi: "Ngươi không hối hận sao?"
"Hối hận ư?" Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia dị sắc, lập tức trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng nhìn kỹ hòa thượng áo đen từ trên xuống dưới, ánh mắt cổ quái, giống như lần đầu quen biết người trước mắt vậy, nói: "Trên đời này, mỗi người đều có thể hỏi ta hối hận hay không, duy chỉ có ngươi là không được."
Hòa thượng áo đen nghe lời nói ấy vẫn chưa hề lên tiếng phản bác, đương nhiên cũng đúng như lời thiếu nữ tử mắt tím này nói, y không thể làm được điểm này.
"Khu khụ." Hòa thượng ho khan một trận kịch liệt, giọng nói suy yếu nói: "Mấy ngày nay ta ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ rất nhiều chuyện..."
"Tuyết trên trời có lẽ sẽ không rơi xuống như vậy..."
"Rồng chết đi thật sự có thể niết bàn như Phượng Hoàng sao?"
"Rốt cuộc là chúng ta đang tính kế thiên hạ này hay là có người khác đang tính kế chúng ta đây?"
Hòa thượng nói ra lời thấm thía, có vẻ như cực lực muốn truyền đạt một ít gì đó với thiếu nữ, nhưng y càng như thế, sát khí giữa hai đầu lông mày thiếu nữ càng đậm hơn qua mỗi hơi thở.
Đến khi hòa thượng nói xong, thiếu nữ mắt tím đã nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hòa thượng, sau đó nàng gắn từng chữ một đáp lại: "Chúng ta... không quay đầu lại được rồi... Đây là điều ngươi dạy ta, ngươi phải dẫn ta đi làm cho xong."
Hòa thượng ngẩn người, khoảnh khắc đó y tựa như già nua đi rất nhiều, thân quang trong mắt cũng ảm đạm ởi không ít.
Y khẽ gật đầu, trâm mặc lại.
Nhưng thiếu nữ mắt tím lại không thu hồi ánh mắt của mình, nàng vẫn nhìn chằm chằm hòa thượng như cũ, giống như muốn xuyên thấu qua thân thể y, nhìn thấu thứ gì ẩn giấu ở dưới.
"Ngươi rất kỳ quái, là hắn ảnh hưởng đến ngươi." Đợi đến khi ánh tím trong mắt nàng lóe lên, nàng chợt nói.
"Hả?" Hòa thượng thẫn thờ ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu.
Thiếu nữ mắt tím lại không nhiều lời, tay nàng chợt duỗi ra hướng hư không nắm một cái, một đạo lực lượng màu tím nồng đậm ngay khi đó ngưng tụ vào trong tay, sau một khắc nàng bỗng nhiên xuất thủ, bàn tay cùng cả lực lượng màu tím ngưng tụ ở trong bàn tay kia cùng nhau ấn vào lồng ngực tăng nhân áo đen.
Hòa thượng áo đen không ngờ có biến cố như vậy cho nên vẫn chưa có xuất hiện bất kỳ chống cự nào, vị vậy thiếu nữ mắt tím cũng lập tức thực hiện được ý đồ.
Đạo lực lượng màu tím kia ngay lập tức tràn vào trong cơ thể hòa thượng, thân thể của y chấn động, như bị thương nặng.
"Điện chủ!" Hắc Sơn cùng A Man đứng ở dưới đài thấy thế lập tức kinh hãi thét lên, theo bản năng muốn tiến tới. Thiếu nữ mắt tím quay đầu liếc nhìn hai người, một cỗ sát khí lạnh thấu xương trong nháy mắt bao phủ bọn họ lại. Một đạo bình phong linh lực ngăn cách vô hình lập tức ngăn cản hai người, khiến cho bọn họ trong khoảnh khắc đó không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ phát sinh trước mắt.
Mà theo lực lượng này tràn vào, thân thể hòa thượng áo đen lúc ban đầu run rẩy kịch liệt, đến hơn mười hơi thở sau đó mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Một luồng sáng vàng như bị trục xuất, hốt hoảng thoát khỏi cơ thể y, ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ màu vàng giữa không trung Vị Ương điện. Đó là một người có bộ dạng giống hòa thượng áo đen như đúc, chỉ có điều giữa hai hàng lông mày lão thần sắc bình tĩnh, thiếu đi vài phần sát khí của vị hòa thượng kia.
Thiếu nữ tử mắt tím thấy rõ bóng người kia, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: 'Âm hồn bất tán."
Bóng người màu vàng kia mỉm cười, lại hướng về phía thiếu nữ thi lễ một cái, nói: 'Chúng ta vốn là một thể, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, sao lại nói còn chưa tiêu tan?"
"Hừ! Ma tranh." Thiếu nữ mắt tím lại không chút hứng thú nào với bóng người kia. Nàng vung ống tay áo lên, một luồng ánh tím tuôn ra. Bóng người màu vàng không chịu nổi luồng khí tức màu tím kia, lập tức lung lay sắp đổ. (Cử chỉ điên rồ)
"Phật Ma cùng tồn tại, nhất niệm thành Ma, nhất niệm thành Phật, ai là Phật, ai là Ma, người nào có thể nói rõ ràng đây?" Nhưng đối mặt tử vong sắp tới, bóng người màu vàng kia cũng không biểu hiện ra chút bối rối nào, ngược lại lần nữa làm phật lễ với thiếu nữ, trong miệng nói như thế, thân ảnh kia chậm rãi tán đi bên trong hồi âm không thôi kia.
A Man và Hắc Sơn thấy cảnh này lập tức giật mình, lúc này bọn họ mới hiểu được Hoàng đế bệ hạ nhà mình thực sự không phải muốn gây bất lợi cho Điện chủ, mà là muốn xua tan "Ma tranh" trong lòng y. Thiếu nữ tử mắt tím lúc đó cũng tán đi lá chắn vây khốn hai người, hai người tất nhiên biết lúc trước mình có cố ky đối với đối phương, cho nên ngay khi đó đều cúi đầu, không dám nhiều lời.
Thiếu nữ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hai người một cái, hiển nhiên cũng không quá để ý tới việc này.
Mà trên khuôn mặt trắng bệch của hòa thượng áo đen lúc đó rốt cuộc cũng hiện lên chút ửng hồng, lông mày nhíu chặt, nghiêm nghị nói từng chữ.
"Không nên bỏ cuộc."
"Ngươi và ta đều có cơ hội làm lại."