Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 788 - Chương 128: Hai Đạo Châm Ngôn

Chương 128: Hai đạo châm ngôn Chương 128: Hai đạo châm ngônChương 128: Hai đạo châm ngôn

Đỉnh núi Đại Uyên, Sở Cừu Ly buồn chán ngán ngẩm giơ một mảnh lá cây lên trước mặt ngắm nhìn. Lát sau y mới cảm thấy nhàm chán, ném nó sang một bên. Sau đó ánh mắt trầm xuống nhìn dưới chân, một bầy kiến đã xếp thành một hàng dài, vận chuyển từng đàn từng đàn kiến nhỏ chết đi.

Đại khái là vì không có rượu uống, cũng không tìm được người hàn huyên chuyện xưa "tung hoành thiên hạ" cùng mình, thế cho nên đám kiến không đáng chú ý này bỗng nhiên khiến Sở Cừu Ly nổi hứng. Y ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đàn kiến kia, Sở đại hiệp bắt đầu kiểm kê số lượng của đàn kiến nọ.

Y đếm một hồi lâu, nhưng đám kiến bò tới chạy lui, sẽ không tránh được xuất hiện sơ suất.

Vì thế khi đếm đến con kiến thứ ba mươi sáu, cách đó không xa chợt truyền đến một tiếng kêu thống khổ.

Sở Cừu Ly cảnh giác đứng dậy nghiêng đầu nhìn về phía nơi đó, đã thấy hòa thượng ngồi bên vách núi đang khom người, một tay che ngực của mình, trên quần áo trắng noãn tràn đầy vết máu nhìn thấy mà giật mình.

"Chuyện là thế nào?" Sở đại hiệp lập tức biến sắc, mặc dù không thích hòa thượng luôn mồm lải nhải này, nhưng tốt xấu gì cũng là chiến lực chủ yếu đối kháng Sâm La điện, nếu như gã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cơ hội sống sót của Sở đại hiệp càng thêm xa vời, cho nên gã vội vàng buông con kiến kia xuống, bước nhanh đến trước mặt hòa thượng nọ.

Giọng nói của Sở Cừu Ly vốn cũng rất to lớn, theo lý mà nói một tiếng kinh hô cũng nên truyền đến trong tai vị hòa thượng nọ. Mà khi Sở Cừu Ly đi đến trước mặt đối phương, hòa thượng kia vẫn cúi đầu bảo trì tư thế không nhúc nhích lúc trước, cũng không cho y chút đáp lại nào.

Sở Cừu Ly thầm nói: "Chẳng lẽ giờ đã chết rồi?

Vừa mới nghĩ đến chuyện này, Sở Cừu Ly lập tức biến sắc, y cũng bất chấp những thứ khác vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay muốn xem xét tình hình của đối phương. Chỉ là cánh tay của y còn chưa chạm tới thân thể hòa thượng, tiếng nói của gã đã chợt vang lên.

"AI"

Đó là một tiếng thở dài, xen lẫn chút cảm xúc mà Sở Cừu Ly khó có thể hiểu được.

Sau đó hòa thượng kia chậm rãi quay đầu, lộ ra gương mặt vẫn còn đọng máu tươi bên trên đó.

Khuôn mặt kia nhìn qua có chút mùi vị quỷ dị cùng dữ tợn, thế cho nên làm cho Sở Cừu Ly sững sờ, qua một hồi lâu mới lại hỏi: "Ngươi... đây là... ?"

"Độ người không thành, ngược lại bị cắn." Hòa thượng cười lộ vẻ sầu thảm, lời vừa dứt liền phun ra một ngụm máu tươi, hai con ngươi chậm rãi nhắm lại, thân hình nghiêng sang một bên, mắt thấy sắp ngã xuống đất. May mắn Sở Cừu Ly nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể, lúc này mới tránh cho thảm trạng đối phương rơi xuống chân núi.

Nhưng ngay cả như vậy, Sở Cừu Ly cũng có chút luống cuống chân tay.

Y dò xét tình trạng cơ thể hòa thượng một phen, chỉ cảm thấy khí tức trong cơ thể hỗn loạn, kinh mạch lệch vị trí, hiển nhiên đã bị thương nặng, nếu không nhanh chóng cứu chữa e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng tu vi của Sở Cừu Ly lại không đủ để trị liệu thương thế nghiêm trọng phức tạp như vậy, mà đoàn người Mông Lương hôm nay lại đi xuống dưới núi, còn chưa trở về, Sở Cừu Ly không tìm được người hỗ trợ, trong lúc nhất thời vừa gấp vừa loạn. "Phải làm sao bây giờ!" Sở Cừu Ly nhảy cẵng lên, miệng lẩm bẩm nói, đưa tay ra muốn lau vết máu trên khóe miệng cho Quảng Lâm Quỷ, nhưng vết máu lại từ khóe miệng của gã tràn ra nhiều hơn.

"Ngươi không thể chết a! Nếu ngươi chết thì đợi khi bọn họ trở về ta sao có thể trả lời được!" Đại khái là do quá hoảng loạn, Sở Cừu Ly bắt đầu thì thào tự nói.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người chậm rãi từ bên trong căn lu cỏ cách đó không xa đi ra.

Đó là một vị nữ tử, tóc dài rũ lên vai, sắc mặt trắng bệch. Nàng từ từ đi tới, nơi nàng đi qua đều lưu lại từng vệt nước đọng. Tuy bộ dáng có chút biến hóa nhưng mơ hồ có thể thấy được đường nét của vị Lưu Đinh Đương kia. Đúng là nàng, mấy ngày nay nàng đều ở trong lều cỏ đó, hơn nữa đại đa số thời gian đều chìm vào giấc ngủ, hầu như chưa bao giờ cất bước đi ra.

Lúc này nàng đột nhiên xuất hiện khiến Sở Cừu Ly không khỏi có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó y liền phục hồi tinh thần, vội vàng ôm Quảng Lâm Quỷ đang hôn mê đi tới trước mặt đối phương, lo lắng nói: "Ngươi mau đến xem, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?"

"Không việc gì, cứ giao cho ta." Nữ tử nhẹ giọng nói, tuy biết nàng không cố ý gây nên, nhưng thanh âm của nàng vẫn làm cho Sở Cừu Ly cảm giác quỷ dị giống như quỷ mị trong đêm tối. Y vội vàng đặt Quảng Lâm Quỷ trước mặt nàng, thân thể theo bản năng lùi lại một bước, ánh mắt cổ quái nhìn vị thiếu nữ nọ.

Toàn thân nữ tử này như ngâm ở trong nước, từ tóc đến quần áo đều ướt sũng. Sở Cừu Ly đều biết rõ những chuyện này, mặc dù kỳ quái nhưng đã tập thành thói quen. Nhưng lúc này nữ tử đứng trước mặt, y mới phát giác được, toàn thân nữ tử này không có một chút sức sống nào, không khác gì người chết.

Cách làm như vậy của Sở Cừu Ly dĩ nhiên đã bị nữ tử phát hiện, nàng ngẩng đầu nhìn y, dường như trong mắt có thứ gì đó lóe lên nhưng lại không nói gì. Sau đó nàng ngôi xuống, cúi đầu nhìn Quảng Lâm Quỷ đang hôn mê. Ánh mắt đầy vẻ ôn nhu, trong thần sắc như vậy còn ẩn giấu lấy một chút hương vị phức tạp. Giống như tình nhân nhìn lang quân của mình, hoặc như là trưởng bối đang nhìn hậu bối của bản thân.

Nàng vươn tay, chậm rãi vuốt ve mặt Quảng Lâm Quỷ, động tác cũng cực kỳ nhu hòa. Mà theo sự vuốt ve của nàng, Sở Cừu Ly có thể cảm giác được trong thân thể của Quảng Lâm Quỷ dường như có thứ gì đó đang bị hút ra. Sở Cừu không khỏi có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại quan hệ giữa hai người, cộng thêm mình cũng bó tay hết cách, trong lúc đó y chỉ có thể ôm tâm lý còn nước còn tát, tùy ý để cho nữ tử kia làm như vậy.

Tình huống cứ như vậy kéo dài hơn mười hơi thở, nữ tử chợt rút tay về, Sở Cừu Ly lúc này đang muốn đặt câu hỏi, nhưng đúng vào lúc này, Quảng Lâm Quỷ vừa rồi khí tức vẫn còn hỗn loạn gần như sắp lâm tử cảnh chợt mở hai mắt ra.

Sở Cừu Ly sững sờ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Y đi tới trước mặt Quảng Lâm Quỷ, lớn tiếng hô: "Ài! Tổ tông của ta cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi dọa ta sợ rồi đấy!"

Y lớn tiếng ồn ào như vậy, nhưng Quảng Lâm Quỷ ngồi dậy dường như cũng giống như không nghe được giọng nói của y, khi đó gã nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Đinh Đương bên cạnh, thần sắc trên mặt không có may mắn khi sống sót qua tai nạn, cũng không cảm kích vì được cứu giúp, chỉ mang thần sắc bình tĩnh đạm mạc như giếng cổ.

Gã hỏi: "Chiêu này, người nào thắng."

Lưu Đinh Đương nhìn Quảng Lâm Quỷ một cái thật sâu, trong miệng phun ra một câu nói mà vị đại hán kia không hiểu thấu: "Đầu thua rồi."

Sau đó thiếu nữ này đứng lên, cất bước đi về phía căn lều cỏ, yên tĩnh nằm ngủ ở bên trong chỗ kia. ... Màn đêm đã khuya, Sở Cừu Ly mặt mày ủ rũ ngồi bên vách núi.

Y có chút buồn râu nhìn hòa thượng bên cạnh, sau đó lại quay đầu lườm nữ tử đang ngủ say trong lều cỏ kia.

Sau đó đại hán thở dài, sớm biết thế lúc ấy nên theo đám người Lưu Sanh xuống núi, tuy trở về leo núi mệt chút, nhưng cũng tốt hơn ở cùng một chỗ với hai người này. Bọn họ cả người lộ ra cổ quái, mà tràng cảnh cổ quái như vậy sau khi kiến thức hôm nay, liền càng thêm thâm căn cố đế trong lòng Sở Cừu Ly.

"Ngươi đang sợ ta sao?" Hòa thượng bên cạnh dường như cảm nhận được ánh mắt thật cẩn thận của Sở Cừu Ly, bèn quay sang hỏi y.

Sở Cừu Ly vội vàng lắc đầu, gượng cười, miệng nói: "Không có không có a."

Hòa thượng kia lại phối hợp tiếp tục nói: "Thế nhân luôn như vậy, không biết thật giả, không biết tốt xấu, chỉ biết một thứ sợ hãi không rõ."

Sở Cừu Ly trong lòng oán thầm: Cái này có gì kỳ quái đâu, người trên đời đều như vậy cả.

Nhưng ngoài miệng y lại không dám nói ra như thế, chỉ có thể liên tục hòa giải: "Đúng đúng, cao tăng nói đúng, những dân thường như chúng ta nào có nhãn giới như ngươi."

Quảng Lâm Quỷ sao không nghe ra dối trá trong lời nói của y, nhưng gã cũng không vạch trần, đang muốn nói thêm điều gì thì chợt sắc mặt hơi đổi, như cảm ứng được một vật gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng. Sở Cừu Ly sửng sốt, khi đó nghe được tiếng động từ phía sau truyên đến, y vội vàng đứng lên, mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Là bọn họ trở về rồi."

Y thâm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng mấy người Lưu Sanh cũng như Mông Lương đều là những bí ẩn làm người ta khó chịu, trước áp lực đại chiến sắp đến đại đa số mọi người đều trở nên trâm mặc ít nói, nhưng như thế nào cũng thoải mái hơn việc ở cùng vị Quảng Lâm Quỷ kỳ quái này. Y đang nghĩ tới những chuyện này, trong rừng cây chợt có một bóng người chạy ra, là một nữ tử mặc đồ đen, dung mạo xinh đẹp như hoa, giống như từ trong bức họa đi ra. Mỗi nụ cười mỗi lần nhíu lông mày đều lơ đãng tác động lên tâm thần người khác.

Cho dù y cũng tự xưng là Sở đại hiệp tung hoành bụi hoa không chiếc lá dính thân, khi thấy dung mạo của nữ tử này cũng không khỏi sửng sốt.

"Ngươi là... Y chưa bao giờ gặp đối phương, trên thực tế một nữ tử như vậy, cho dù Sở Cừu Ly không có ý nghĩ gì không an phận đối với nàng, nhưng nếu đã gặp mặt một lần, y nhất định sẽ không quên. Mà lúc này, trên núi Đại Uyên bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, chuyện này không khỏi có chút cổ quái.

Y trái lại rất nhanh ý thức được điểm này, hai đầu lông mày cũng hiện ra vẻ cảnh giác.

Nhưng vẻ cảnh giác này trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.

Sở Cừu Ly nhìn thiếu nữ kia, đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào y, nhưng không giống với ánh mắt cảnh giác của Sở đại hiệp, trong con ngươi của cô bé kia lại tràn ngập vui mừng và hứng thú.

Nàng hoạt bát đi tới trước mặt y, nhìn vị đại hán này từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ít nhiều có chút mùi vị nhìn kỹ.

Sở Cừu Ly bị thiếu nữ đột nhiên từ đâu chạy ra này làm cho da đầu tê dại, y theo bản năng rụt cổ lại, thế nhưng thiếu nữ kia lại được đà lấn tới trước, một lúc lâu sau mới chợt cười một tiếng rồi nói: "Tiểu Sở a, ngươi lại béo nữa rồi!"

Cách xưng hô tiểu Sở này làm cho Sở Cừu Ly ngẩn người, không phải vì cảm thấy cô bé tuổi còn trẻ như vậy lại dám mạo phạm tôn ti. Trên thực tế nhiều năm lăn lộn bên trong giang hồ, trong lòng y vốn đã xem nhẹ bối phận. Điều khiến cho y sửng sốt chính là xưng hô cùng với giọng điệu của thiếu nữ này khiến y không khỏi nhớ tới người đã từng xưng hô mình như vậy - Thương Hải Lưu.

Ngay lúc Sở Cừu Ly đang sững sờ, trong rừng cây phía sau thiếu nữ kia lại vang lên một giọng nói: "Huyền nhi, đừng làm càn.'...

"Cái gì! Nàng là Huyền nhi." Nghe đám người Diệp Hồng Tiên giải thích, Sở Cừu Ly cũng kinh ngạc y hệt như lúc trước, ngữ khí kinh hô không khác biệt lắm.

"Sao lại không được?" Huyền nhi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói, tựa như rất hưởng thụ ánh mắt trừng thật lớn của Sở Cừu Ly lúc này.

Sở Cừu Ly nào dám đấu võ mồm với Huyền nhi vừa chiếm được chân thân của Yêu quân, cho nên chỉ có thể đè nén sự kinh hãi trong lòng xuống, im lặng không lên tiếng.

"Đám người Tống huynh thì sao?" Từ Hàn khẽ mỉm cười, cũng không để ý đến việc Huyền nhi hồ nháo, trong miệng lại hỏi như thế. Trên đường lên núi Diệp Hồng Tiên đã nói với hắn, Tống Nguyệt Minh, Ninh Trúc Mang, thậm chí cả Mông Lương, hai vị Kiếm tiên đương thời cũng đã đi tới Đại Uyên sơn, tính thêm Lưu Sanh ngay từ đầu đã cùng Từ Hàn đến nơi đây, đủ sáu người, nhưng giờ phút này cả đám lại không thấy tăm hơi. Hắn không khỏi có chút kỳ quái.

Nhắc tới chuyện này, Sở Cừu Ly cũng có chút bất mãn. Gã hừ một tiếng, miệng đáp lại: "Bọn hắn a, mỗi ngày đều đi chân núi dò xét tình hình bên phía Đại Chu, có đôi khi một lần đi mất mấy ngày, nhắm chừng phải muộn chút mới trở về."

Đại chiến sắp tới, biết thêm một ít động thái của quân địch cũng không thành vấn đề, Từ Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt trâm xuống, rơi vào trên thân vị hòa thượng bên cạnh Sở Cừu Ly.

Sở Cừu Ly thấy thế nhếch miệng cười, y xem ra Từ Hàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Quảng Lâm Quỷ biến thành bộ dáng như vậy, giờ phút này cũng kinh hãi không thôi. Y đang chờ Từ Hàn hỏi, lúc đó sẽ có thể mở miệng giải thích, dùng cái này thỏa mãn chút hư vinh kiến thức rộng rãi của Sở đại hiệp y.

Sở đại hiệp ôm tâm tư như vậy thầm vui mừng trong lòng vì sự thông minh của mình, nhưng tình cảnh tiếp theo lại khiến y mở rộng tâm mắt.

Ánh mắt Từ Hàn dừng ở trên người Quảng Lâm Quỷ, Quảng Lâm Quỷ cũng đứng lên hành lễ với Từ Hàn và từng người một sau lưng hắn. Mà trừ Từ Hàn ra thì trên mặt đám người kia cũng đều lộ ra vẻ nghi hoặc như Sở Cừu Ly. Chỉ có một mình Từ Hàn sắc mặt như thường, thậm chí còn đáp lễ lại với hòa thượng nọ.

"Từ thí chủ đã lâu không gặp, tu vi thí chủ lại tỉnh tiến không ít." Quảng Lâm Quỷ tựa như cũng có chút kinh ngạc với phản ứng của Từ Hàn, gã hơi ngẩn người, sau đó mới nói như thế.

Từ Hàn nghe vậy mỉm cười, nhưng không đáp lại lời gã, ngược lại trầm mặc nói: "Lần này Thánh tăng có thể thắng sao?"

Quảng Lâm Quỷ ngẩn người, không khỏi sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, có một số việc gã cũng tự mình biết, lại chưa bao giờ nói cho bất cứ kẻ nào. Nhưng nghe Từ Hàn nói lời ấy tựa như đã biết rõ chuyện của gã như lòng bàn tay, cho nên gã lúc đó không khỏi có chút xuất thân, sau một hồi lâu mới hồi đáp: "Chưa đến cuối cùng, ai có thể nói rõ được thắng hay bại."

Hai người ngươi một lời ta một câu, Sở Cừu Ly ở bên nghe đến vốn định biểu diễn kiến thức rộng rãi của mình có chút lúng túng, những lời này của hai người đương nhiên không phải thứ y có thể nghe hiểu, nhưng đối với Sở Cừu Ly xem xét trong những nam nhân ở đây—— Tô Mộ An miệng còn hôi sữa chưa tính là nam nhân, mà Chu Uyên đã qua bảy mươi tuổi trước giờ cũng không tham dự vào những chuyện này. Giờ phút này hai người đang tán gẫu sôi nổi, Sở Cừu Ly luôn cảm thấy mình ở một bên không ai quan tâm mất hết mặt mũi, cho nên khi đó y mới mặt dày, cố gắng tiến vào cuộc nói chuyện của hai người: "Cái gì mà thắng thua chứ, chúng ta chắc chắn không thể thua được, thua thì tất cả sẽ không còn, cho nên a, ta cảm thấy càng đến lúc này chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực."

Sở Cừu Ly không quan tâm nói một tràng dài lời nói khách sáo mà đến chính bản thân y cũng không thể tin được, còn Từ Hàn và Quảng Lâm Quỷ thì lại ngoảnh mặt làm ngơ với Sở đại hiệp, hai người tiếp tục nói chuyện của riêng mình.

"Trong lòng Thánh tăng có thương sinh trong thiên hạ, dùng bản thân làm vật dẫn, muốn độ chúng sinh trong thiên hạ. Hành vi này khiến Từ mỗ bội phục đến cực điểm, nhưng Từ mỗ lại có một lời, mong rằng Thánh tăng có thể nghe." Từ Hàn nói.

Lông mày Quảng Lâm Quỷ tuy bình tĩnh nhưng dị sắc trong mắt càng nồng đậm, đúng như gã nghĩ lúc trước, Từ Hàn hiện tại dường như hiểu rất rõ những gì gã làm. Gã khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Thí chủ cứ nói đừng ngại.'

"Độ người trước độ mình, người mang chấp niệm trong lòng, làm sao có thể khuyên người khác buông chấp niệm chứ?" Từ Hàn nhẹ giọng nói, trong giọng nói không cao vút kia lại như mang theo quy luật cổ quái nào đó, gõ vào trái tim Quảng Lâm Quỷ.

Còn Quảng Lâm Quỷ nghe thấy lời ấy, vẻ bình tĩnh giữa hai hàng lông mày lần đầu tiên bị phá vỡ, gã như nghĩ tới điều gì đó, nhưng không cách nào bắt được. Cái cảm giác cầu còn không được, không thể cảm thụ kia khiến cho Quảng Lâm Quỷ cảm thấy bực bội trong lòng, trong lòng gã không thể không mặc niệm Phật pháp, lúc này mới mạnh mẽ đè cảm giác bực bội kia xuống. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lập tức trở nên sắc bén hẳn lên, gã nhíu mày hỏi: "Sao ngươi biết những thứ này?"

Từ Hàn lại cười một tiếng, nói: 'Phật gia xưa nay nói Thiên cơ bất khả lộ, có vài lời nói có thể nói thấu, mà có vài lời ra miệng liền không linh nghiệm. Thánh tăng không cần khổ não, chỉ cần ghi nhớ lời này, đợi đến lúc cần thiết khẽ niệm lấy nó, đến lúc đó có thể cầu được một đường sinh cơ."

Quảng Lâm Quỷ nghe vậy vẻ mặt càng ngưng trọng, gã lại tiếp tục hỏi: "Sinh cơ? Là sinh cơ của ai?"

Ánh mắt Từ Hàn lúc này cuối cùng cũng rời khỏi người Quảng Lâm Quỷ, hắn nghiêng đầu nhìn về lều cỏ chỗ đỉnh đầu, nơi đó Lưu Đinh Đương vẫn còn đang an giấc, tựa như tiếng ồn ào do mọi người gây nên cũng không ảnh hưởng tới nàng chút nào. Từ Hàn nhìn chỗ kia một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lập tức lần nữa nói.

"Sinh cơ của các ngươi."

Quảng Lâm Quỷ nghe vậy lại sững sờ, gã đang muốn hỏi nhưng Từ Hàn dường như đã mất đi hứng thú nói chuyện với gã, chợt quay đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly đang bị hai người nói chuyện với nhau mà không để tâm đến.

Sở Cừu Ly cảm nhận được ánh mắt Từ Hàn, y theo bản năng muốn mở miệng nói thêm gì nữa, dùng chuyện này để gia nhập đối thoại của hai người, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Từ Hàn đã giành lấy trước khi y phát ra tiếng.

"Sở đại ca, ta cũng có một lời muốn nói cùng với huynh."

"Cái gì?" Sở Cừu Ly không hiểu cho lắm, hỏi.

"Liên quan đến Nhiễm Thanh Y."

Vài chữ vốn cực kỳ ngắn ngủi này khiến sắc mặt Sở Cừu Ly xưa nay vốn cà lơ phất phơ bỗng nhiên biến đổi, y nhíu mày, trên mặt không còn vẻ vui đùa như trước nữa: "Lời gì?" Từ Hàn trâm giọng đáp: "Tuy nói lừa gạt có thể lấn trời, đại đạo có thể trộm sinh mệnh. Nhưng Thiên đạo luân hồi đã có định số, cưỡng cầu..." 'Sẽ hại người hại mình thôi."
Bình Luận (0)
Comment