Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 789 - Chương 129: Về Tiểu Từ Hàn.

Chương 129: Về tiểu Từ Hàn. Chương 129: Về tiểu Từ Hàn.Chương 129: Về tiểu Từ Hàn.

Sở Cừu Ly hoàn toàn dung nhập vào thân phận chủ nhà, nhanh chóng thu xếp cho mọi người một bàn ăn cơm chiều coi như phong phú —— hai con thỏ nướng, một con gà quay, còn có rất nhiều trái cây khác. Mỹ vị như vậy ngày thường vốn không hiếm có, thế nhưng hôm nay đã như kỳ trân dị bảo trên thế gian.

Đợi đến khi bọn hắn ăn cơm tối xong, đám người Lưu Sanh rời đi vẫn không trở về, Sở Cừu Ly cũng không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, Từ Hàn hỏi thăm một phen tình huống gần đây của Lưu Sanh, lập tức cũng yên lòng, dù sao lấy thực lực đám người kia, kẻ có được chiến lực Tiên nhân đã gân năm ngón tay, thực lực như vậy ngoại trừ Thái Âm cung hoặc là đại quân Sâm La điện đến, nếu không trên đời này cũng không có cá nhân nào khác, hoặc là một thế lực nào đó có thể chống lại bọn họ.

Đại khái là bởi vì một mình ở cùng Quảng Lâm Quỷ quá lâu, thật vất vả mới tìm được bằng hữu, Sở Cừu Ly không ngừng lải nhải nói chuyện với Từ Hàn. Nhưng mọi người một đường chạy tới dù sao cũng núi cao đường xa, đồng loạt qua loa lấy lệ một hồi với y, sau đó mỗi người tự tìm chỗ mình tu hành. Huyền nhi đương nhiên cũng như bình thường muốn tìm biện pháp chui lên người Từ Hàn, thế nhưng dưới ánh mắt có thể róc thịt của Tân Khả Khanh và Diệp Hồng Tiên, Từ Hàn không dám lỗ mãng, thái độ cường ngạnh quát chặn Huyền nhi một phen, mới khiến cho nàng nằm cách mình một khoảng cách rất gần.

Nhưng dù là như vậy, Tân Khả Khanh cùng Diệp Hồng Tiên vẫn cực kỳ không cam lòng với hành động này của Huyền nhi. Hai người nghiến răng nghiến lợi một hồi, sau đó gò má ửng hồng đi tới bên cạnh Từ Hàn nằm ngủ. Cảnh tượng này khiến Sở Cừu Ly cực kỳ hâm mộ, nhưng y cũng không dám nhìn nhiều, chỉ có thể xám xịt chạy trốn ra xa tìm chỗ ngả lưng. Trong khi đó người ủy khuất nhất chính là Yêu vương a Hoàng vốn trung thành và canh cánh an nguy của Huyên nhi trong lòng.

Hai đại yêu vốn đã có thói quen hộ vệ ở bên cạnh Huyền nhi, hiện tại chủ nhân nhà mình nằm sát bên cạnh Từ Hàn, hai gia hỏa này rơi vào đường cùng đành phải ngủ ở xa.

Đoàn người đã lâm vào ngủ say ở trên đỉnh núi này, hoặc là tiến vào mộng tưởng ngọt ngào, hoặc là lâm vào...

Hồi ức đau đớn vô biên. ...

Thiên địa bắt đầu sụp đổ trong bóng tối vô biên, sinh linh ở nơi này đã đồng loạt hóa thành bụi bặm.

Thiếu niên đứng ở trên phế tích kia, đôi mắt đỏ bừng nhìn khuôn mặt to lớn phía chân trời, hắn lớn tiếng hỏi: "Cho dù tất cả những điều này là lỗi của ta! Nhưng sinh linh ở phương thiên địa này đều là người vô tội, vì sao ngươi không buông tha bọn họ, ngươi muốn cái gì đều có thể dựa vào ta lấy đi!"

Mặt người phía chân trời đối diện với chất vấn của thiếu niên, hào quang trong mắt đạm mạc, dường như y không cảm nhận được chút phẫn nộ và bi thiết nào trong lòng thiếu niên, tựa như đàn voi không cách nào hiểu được con kiến phải nhất quyết đi ngang qua mình. Hết thảy mọi thứ đối với y mà nói đều là buồn cười đến cực điểm.

Nhưng sau vài nhịp thở, y vẫn trả lời vấn đề thiếu niên này.

"Sinh ở phương thiên địa này, không người nào may mắn thoát khỏi, mỗi người chết còn chưa hết tội."

"Bọn chúng có được linh trí cũng là vì ngươi, trong lòng bọn chúng ẩn giấu hắc ám và tội ác, từ lúc ngươi tới đây thì bọn chúng đã trở thành con dân của ngươi."

"Mà đây chính là tội! Tội lỗi chông chất!"

"Cho nên từ bỏ giấy giụa vô vị đi, chờ đợi trường miên vô tận thuộc về các ngươi, đó chính là đạo nhân từ cuối cùng của vạn vực tinh không ban cho các ngươi." Dứt lời, thiên địa sụp đổ bắt đầu tổ hợp lại, tất cả lại trở vê điểm ban đầu, lại một lần tử vong và hủy diệt phát sinh theo kịch bản đã sớm định ra, từng bước một trình diễn.

Thiếu niên nhìn tất cả những điều này, hắn có thể cảm nhận được lực lượng và ý thức trong cơ thể mình bắt đầu tiêu tán. Hắn cố gắng hết sức để tránh khỏi số mệnh như vậy, nhưng dưới lực lượng cường đại thoát ly thế giới này, hắn giấy giụa lại có vẻ hèn mọn và không biết tự lượng sức mình như thế. ...

Phù!

Từ Hàn ngồi dậy, trán hắn đầy mồ hôi, hắn đã nói không rõ rốt cuộc đây là lần thứ mấy thức tỉnh trong mộng cảnh đáng sợ này.

Hắn thở hổn hển từng hơi từng hơi một, cố ý hạ thấp thanh âm của mình xuống, cũng không muốn để dị trạng của mình ảnh hưởng đến mọi người đã an giấc xung quanh.

Hắn thở hổn hển, dần dần khôi phục tâm tình vốn không quá ổn định của mình, đang định đứng lên tìm một chỗ yên tĩnh tự điều chỉnh tâm cảnh bản thân. Đúng lúc này, một cánh tay chợt vươn ra nắm lấy tay hắn.

Từ Hàn sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Hồng Tiên ngủ bên cạnh hắn đã mở mắt ra không biết từ lúc nào. Giờ phút này nàng đang mở to đôi mắt đen láy, cười tươi nhìn hắn.

"Đi dạo chút đi." Nàng cũng hạ thấp thanh âm nói.

Từ Hàn chần chờ một vài hơi thở, nhưng cuối cùng không biết là nghĩ tới điều gì, liên khẽ gật đầu.

Hai người có ý tránh né người bên ngoài, cho nên động tác đều rất nhẹ, rất nhanh bọn hắn đã rời khỏi chỗ ở của mọi người, đi tới khoảng đất bằng phẳng, bây giờ đã là một khu rừng xanh hiếm thấy trên đời.

Từ Hàn dọc đường đi tâm sự trùng trùng điệp điệp cho nên chỉ cúi đầu cau mày, cũng không phát ra bất cứ thanh âm nào, cho đến khi bọn hắn đi tới chỗ cách đỉnh núi bằng phẳng kia khoảng vài dặm, Diệp Hồng Tiên lúc này mới dừng bước lại, nàng có chút bất đắc dĩ với sự trầm mặc của nam nhân trong lòng mình, nhưng lại không muốn lãng phí cơ hội không dễ này. Thế là nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt xuyên qua tầng tầng bóng cây phía trên đỉnh đầu, rơi vào trên bầu trời sao sáng chói nơi chân trời.

"Trước đây khi ta ở một mình, luôn thích ngồi trong nhà nhìn trời như vậy, một lần nhìn liền là một canh giờ, khi đó ta cảm thấy cảnh tượng như vậy quả thực quá đẹp, nhưng bây giờ... dường như ngoại trừ núi Đại Uyên này ra, ta sẽ không tìm được cảnh sắc như vậy ở bất cứ đâu nữa."

Diệp Hồng Tiên nói, ánh mắt không chút dấu vết rơi xuống trên người Từ Hàn, nhưng thiếu niên kia vẫn cau mày không đáp lại nàng nửa phần.

"Đầu gỗ!"

Diệp Hồng Tiên âm thâm mắng một câu, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói: "Tiểu Hàn, đợi xong chuyện, chúng ta ẩn cư ở đây được không, ta thích tinh không nơi này."

Từ Hàn nghe nói lời này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Hồng Tiên, khóe miệng nặn ra một nụ cười, gật đầu nhẹ nói: "Được."

Diệp Hồng Tiên nhếch miệng cười, nàng quen biết với nam tử trước mặt lâu như vậy. Cho nên đương nhiên cũng nhìn ra được Từ Hàn lúc này đang qua loa lấy lệ với mình. Nàng không khỏi có chút chán nản, miệng nói: "Thế nào? Chàng không muốn ẩn cư với ta, muốn đi theo Huyền nhi hay là Khả Khanh muội muội của mình ư?”

Từ Hàn lập tức lộ vẻ cười khổ, lắc đầu, nói: "Ta cũng không có ý này, ta chỉ là..." "Chỉ là luyến tiếc các nàng, người nào cũng muốn đúng không?" Diệp Hồng Tiên tiếp lấy lời nói của Từ Hàn, vẻ mặt cười nhạo nhìn hắn.

Từ Hàn sửng sốt, mặc dù trong lòng hắn thực sự đã có lúc cảm động với hai người kia, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Diệp Hồng Tiên nói, chỉ là hắn có chút kỳ quái, Huyền nhi tính tình khiêu thoát cũng thôi đi, làm sao đến bây giờ Diệp Hồng Tiên cũng tốt, Tân Khả Khanh cũng được, cả hai đều như đổi thành một người khác, đi theo Huyền nhi hồ nháo lên, đây lại là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.

Thấy Từ Hàn sững sờ, mãi không hồi đáp câu hỏi của mình, Diệp Hồng Tiên thâm cho là mình đoán trúng tâm tư của hắn, nàng lập tức biến sắc, mắt lộ hàn ý, đè thấp giọng nói lại: 'Hay cho tên Từ Hàn nhà ngươi, thật sự là một lòng một dạ nghĩ việc một chân đạp ba thuyền hay sao?!"

Từ Hàn nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn biện giải điều gì đó, nhưng lại cảm thấy có chút mất hết hứng thú khó hiểu, cho nên đến cuối cùng hắn cũng không nói gì cả. Diệp Hồng Tiên thấy như thế, nàng hơi sững sờ, cũng thu hồi tâm tư hồ nháo với hắn. Lúc đó nàng thở dài, thấp giọng nói: "Rốt cuộc chàng đã gặp cái gì trong Tiên cung của Côn Luân?"

Diệp Hồng Tiên tâm tư tỉnh tế, nàng có thể cảm giác rất rõ ràng từ sau khi rời khỏi Tiên Cung núi Côn Luân, trên người Từ Hàn liên phát sinh một số biến hóa, tuy rằng hắn cực lực che giấu loại biến hóa như vậy, nhưng cuối cùng cũng gạt được con mắt của nàng.

Mà chuyện này cũng ẩn giấu trong đáy lòng hồi lâu, nàng vốn hiểu rõ Từ Hàn, biết nếu hắn không chịu nói ra, có hỏi thế nào cũng vô dụng, nhưng đến lúc này nàng không nhịn được nữa. Cũng không phải nàng bị hiếu kỳ quấy phá, mà là nàng muốn chia sẻ chút gì đó với Từ Hàn, cho dù những thứ đó không đáng kể, nhưng nàng vẫn muốn làm.

Từ Hàn lắc đầu, nói: 'Không có gì, nơi đó không có thứ gì cả."

Đáp án này đúng là có hơi qua loa một chút, đương nhiên Từ Hàn có thể bịa ra một vài lời nói dối chuẩn xác hơn, nhưng cả hai vốn lưỡng tình tương duyệt, vốn hiểu rõ lân nhau, hắn biết rằng mình không thể gạt được đối phương, thay vì nói ra lời khiến đối phương thoải mái như vậy, hắn chỉ muốn cho đối phương biết mình thực sự không muốn nói ra mà thôi.

Sắc mặt Diệp Hồng Tiên trở nên cô đơn thêm mấy phần, nàng tất nhiên cũng cực kỳ ăn ý, muốn hiểu rõ tâm tư của Từ Hàn, nhưng tới lúc này hắn vẫn không muốn mở lòng với nàng, điều này khiến cho nàng khó tránh khỏi cảm thấy mình quá vô năng, từ đầu đến cuối không giúp được gì cho đối phương cả.

Từ Hàn đương nhiên nhìn ra tâm tư của nàng lúc này, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi đó đầy sao lóe lên, đúng như lời Diệp Hồng Tiên nói, quả thực đẹp tới cực hạn.

"Nghe nói vạn vực tinh không ngoài thế giới này, nơi đó ngày ngày đều có thể thấy rành mạch về thế giới này và trời sao sáng hơn nữa, nếu có một ngày nào đó nàng có thể tới nơi đó, chắc chắn sẽ quên đi bầu trời sao của vùng trời đất này. Dù sao... nơi đó vốn đẹp đẽ hơn..."

Diệp Hồng Tiên cũng khôi phục tinh thần, nàng cười khổ lắc đầu: "Cho dù là Ngụy tiên sinh cũng không làm được chuyện này, ta làm sao có thể làm được, thật không dễ dàng nhảy ra khỏi lồng giam như thế giới này.'

"Chuyện trên đời này, ai có thể nói chuẩn được chứ? Nàng cứ nghĩ như vậy trước đã, sau đó mới có thể quyết tâm đi làm, nếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, thì làm sao có thể làm được?" Từ Hàn mang thân sắc khác thường trêu chọc Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên cũng sững sờ, tuy rằng đạt được đáp án mình muốn từ trong miệng Từ Hàn, nhưng có thể khiến tâm tình tình nhân mình tốt hơn một chút, đối với Diệp Hồng Tiên mà nói cũng là một chuyện đủ thoải mái, nàng cũng không canh cánh chuyện lúc trước, khi đó nhận lấy câu nói của Từ Hàn, bộc bạch: "Được, vậy để ta suy nghĩ một chút, nhưng mà... một mình ta ở vạn vực tinh không có ý nghĩa gì, chàng phải ở bên ta, ta mới nguyện ý đi."

Từ Hàn nghe những lời này, hào quang trong mắt ngay lúc đó chợt xảy ra một chút biến hóa, thế nhưng biến hóa này chỉ thoáng qua tức thì, sau đó hắn gật đầu nói: "Ta sẽ theo nàng, chúng ta cùng nhau nhìn ngắm cảnh sắc vạn vực tinh không kia."

Dường như thực sự nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, gương mặt Diệp Hồng Tiên lộ ra ý cười chân thành, nàng tiếp tục nói: "Vậy chúng ta tạo thêm nhiều tiểu Từ Hàn đi, như vậy mới náo nhiệt."

Từ Hàn không ngờ với tính tình của Diệp Hồng Tiên lại có thể lớn mật nói ra câu này, hắn không khỏi ngẩn người, cúi đầu nhìn nữ tử bên cạnh, lại thấy nàng tuy hai má vì thế nên hơi phiếm hồng, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía hắn lại mang theo vài phần kiên quyết khó hiểu. Dưới ánh mắt như vậy, trong đáy lòng Từ Hàn có một thứ đồ vật nào đó dần dân hòa tan, nhưng hắn lại không muốn như vậy, hắn phải đầy đủ kiên định, đầy đủ lạnh như băng, như vậy hắn mới có thể có lực lượng cùng dũng khí hoàn thành lời hứa mà hắn đã hứa.

Cho nên hắn đè nén rung động dâng lên từ đáy lòng, vào lúc đó trầm giọng nói: "Ừm."

Câu đáp như vậy có chút làm cho Diệp Hồng Tiên đang tràn đầy tâm tư nữ nhi giờ phút này có chút thất vọng, nàng liếc mắt nhìn thiếu niên trước mắt một cái, cũng từ trong ánh mắt của đối phương nhìn ra hắn giờ phút này dường như có tâm tư không muốn nói cùng người ngoài. Trong lòng nàng thở dài, sau đó cắn răng, lấy hết dũng khí dựa sát vào lòng Từ Hàn.

Trong lòng Từ Hàn run lên, hắn thực sự không ngờ tới Diệp Hồng Tiên lại có hành động như vậy.

Trong lúc nhất thời chân tay hắn có chút luống cuống, không biết nên cự tuyệt hay là đón nhận lấy.

"Tiểu Hàn." Nhưng ngay lúc hắn đang do dự, thanh âm Diệp Hồng Tiên lại vang lên lần nữa: "Lần này chúng ta có thể thắng hay không, không ai có thể nói rõ được. Huyền nhi cũng tốt, Khả Khanh muội muội cũng vậy, chúng ta đều không muốn lưu lại một chút tiếc nuối nào cho bản thân, ngươi hiểu không?"

"Nếu đã không ai biết chúng ta có thể sống tới lúc nào, vì sao chúng ta không cố gắng hưởng thụ mỗi khắc hiện tại chứ?"

Diệp Hồng Tiên nói như vậy, sắc mặt càng đỏ ửng lên, nàng cố ý chen chúc vào trong ngực Từ Hàn, thân thể dường như đã dán hoàn toàn lên trên người hắn.

Từ Hàn không thể động đậy, ngây người tại chỗ, trong lồng ngực hắn cũng có ngọn lửa vô danh khó có thể diễn tả bằng lời dâng lên khi bị ngón tay của Diệp Hồng Tiên ma sát tới.

"Hồng Tiên..." Hắn đang cố gắng muốn nói cái gì đó, nhưng Diệp Hồng Tiên khi đó lại đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên.

Từ Hàn nghẹn họng trừng mắt, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được chìm trong tình cảm nhu tình như nước như mây kia.

Thật lâu sau, hai bờ môi tách ra.

Diệp Hồng Tiên kinh ngạc đỏ mặt, hai mắt mê ly, nàng tựa vào vai Từ Hàn, nhẹ giọng nói bên tai: "Phải sinh nhiều tiểu Từ Hàn như vậy, chúng ta phải nắm chặt."

Lời này giống như một đạo hỏa diễm, đốt cháy kíp nổ, ý chí còn sót lại của Từ Hàn lúc đó hoàn toàn tan rã, thân thể của hắn trâm xuống, thuận thế đặt Diệp Hồng Tiên dưới người.......

Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới vừa tảng sáng, mọi người liền mở hai mắt trong tiếng kinh hô như tê tâm liệt phế của Huyền nhi. "Làm sao vậy? Sao vậy? Người Sâm La điện giết tới rồi sao?" Sở Cừu Ly kinh hồn bạt vía, hoảng hốt hỏi. Những người còn lại tuy không kinh hãi như vị Sở đại hiệp này, nhưng cũng đều mang ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng Huyền nhi.

Mà Ngao ô cùng a Hoàng lại càng trực tiếp nhảy đến bên cạnh cô, rất có tư thế vì bảo vệ Yêu quân mà hung hãn không sợ chết.

Nhưng ngay lúc mọi người đang còn nghi hoặc, Huyền nhi lại vươn tay chỉ hai mảnh đất trống bên cạnh, miệng hô to: "Bọn họ không thấy đâu rồi!!"

Đám người nghe vậy sững sờ, lập tức mặt lộ vẻ cổ quái, Sở Cừu Ly lại càng thả lỏng xuống. Y khoát tay áo nói ra: "Việc này có gì kỳ quái, hai đứa nhỏ nhà người ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ không cho phép chúng đi chỗ riêng tâm sự hay sao?"

Có câu là người nói vô tâm. người nghe hữu ý, Sở Cừu Ly đại khái không thể tưởng được mình thuận miệng nói năng lung tung lại nắm trúng chân đau của Huyền nhi, thiếu nữ kia lập tức biến sắc, ngay lúc đó đứng lên dậm chân, miệng thở hổn hển nói: "Đúng là không thể! Đúng là không thểt"

Mà mọi người hiển nhiên đều không có lòng tham dự "chuyện nhà" của Từ Hàn, lúc đó bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều quay đầu đi làm việc của riêng mình, mà ngay cả Ngao ô cùng a Hoàng vừa rồi vẻ mặt còn trung thành tận tâm cũng đều cúi đầu, ra vẻ ta không biết cái gì cả, xoay người rời đi. Hiển nhiên Yêu quân mặc dù trọng yếu, nhưng Từ Hàn cũng quyết không phải là nhân vật bọn chúng có thể trêu chọc được, hai gia hỏa này vẫn có chút hiểu được đạo lý kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Mặc dù đã có người rời đi thế nhưng vẫn có người ở lại.

Huyền nhi nghiêng đầu nhìn Tần Khả Khanh một chút, ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau, đại khái đều từ trong ánh mắt của đối phương mơ hồ thấy được vẻ quyết tâm và phẫn nộ của riêng mình.

Hai người lập tức đạt thành hợp nhất, bỏ qua địch ý lẫn nhau.

"Bọn họ nhất định đang ở gần đây, chúng ta lập tức đi tìm, không thể để cho gia hỏa họ Diệp kia đạt được!" Huyền nhi nghiêm nghị nói, lúc này ngược lại có vài phần mạnh mẽ nên có của Yêu quân.

Mặc dù Tần Khả Khanh chưa từng lên tiếng, nhưng hai đầu lông mày cũng lộ ra vẻ tàn khốc, hai người bây giờ muốn lập tức bắt đầu hành động "bắt gian" nọ.

Nhưng vừa mới bước chân ra, sâu trong rừng rậm kia chợt vang lên một trận tiếng động sàn sạt, sau đó bóng người Diệp Hồng Tiên và Từ Hàn xuất hiện trước mắt mọi người. Trong tay bọn họ còn cầm rất nhiều trái cây, hiển nhiên là chuẩn bị bữa sáng cho mọi người ở đây.

Hai người không hề biết giờ phút này Tân Khả Khanh và Huyền nhi đang phẫn nộ, cả hai mang vẻ mặt tươi cười đi lên đỉnh núi bằng phẳng, đưa trái cây trong tay cho mọi người. Sở Cừu Ly vốn ứng nguyên tắc nhận đồ phải giúp người, y vừa đưa tay nhận lấy trái cây, đồng thời hướng về phía hai người Từ Hàn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng cũng không biết là Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên có cố ý hay không, lại làm như không thấy với ý tốt của Sở đại hiệp.

Đợi đến khi hai người Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên đưa quả cho mọi người xong liền đi tới trước mặt Huyền nhi và Tần Khả Khanh. Diệp Hồng Tiên và Từ Hàn lần lượt đưa đồ ăn còn thừa cho hai người.

"Các ngươi đi đâu vậy?" Huyền nhi lên tiếng đầu tiên, lúc đó hai tay ôm lấy ngực, mở miệng hỏi.

"Không phải ra ngoài tìm ít đồ ăn cho các ngươi chút thức ăn ư?" Sắc mặt Diệp Hồng Tiên đỏ lên hiếm thấy, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh đáp.

"Tìm ít trái cây chẳng lẽ còn phải cần hai người đi lâu như vậy sao?" Huyền nhi có lòng bới móc, cộng thêm phản ứng khác thường như vậy của Diệp Hồng Tiên càng khiến cô cảm thấy trong đó có chuyện ẩn giấu, đương nhiên là không chịu bỏ qua cho hai người.

"Nhiều người nhiều miệng đến như vậy, đương nhiên phải phí thêm chút thời gian." Diệp Hồng Tiên còn cố gắng chống đố, lại không biết càng nói càng sai.

"Đúng đó, các ngươi đừng làm khó Hồng Tiên tỷ tỷ, các ngươi không nhìn thấy lúc tỷ tỷ trở về, bước đi khập khiễng, nhất định là vì tìm thức ăn cho chúng ta mà đi không biết bao xa!" Tiểu Mười chín đứng bên nghe mấy người nói chuyện, nàng nghiêm trang nhìn mọi người, lớn tiếng ồn ào nói.

Lời vừa thốt ra, mọi người trên đỉnh núi này đều biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên lập tức trở nên cổ quái.

Mà sắc mặt vị Diệp đại tiểu thư kia lại càng đỏ đến tận cổ, trái lại trong mắt Huyền nhi và Tần Khả Khanh thì lóe lên sát cơ...
Bình Luận (0)
Comment