Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 790 - Chương 130: Các Ngươi Đều Có Tương Lai.

Chương 130: Các ngươi đều có tương lai. Chương 130: Các ngươi đều có tương lai.Chương 130: Các ngươi đều có tương lai.

"Ô ô ô!" Mười chín vẻ mặt ủy khuất bị Chu Uyên che miệng kéo đi.

Tô Mộ An mở trừng hai mắt, có chút khó biểu bầu không khí trầm mặc trên đỉnh núi lúc này. Gã hơi hơi suy tư, cuối cùng vẫn đặt toàn bộ tâm0 tư vào trái cây trên tay mình.

Quảng Lâm Quỷ ngâm tụng một tiếng A Di Đà Phật xong, liền tiếp tục nhắm mắt đả tọa.

Chỉ có Sở Cừu Ly lúc đó mới dùng sức võ đất, trái cây trong ngực rơi lả tả trên đại địa, nhưng y vẫn hồn nhiên không phát hiện ra, đã thế còn hưng phấn la lớn: "Tiểu Hàn nhà ta rốt cuộc cũng là nam nhân chân chính rồi!!! Ha ha..."

Y cười to, thế nhưng không đến hai hơi thở sau đó liền im bặt, bởi vì hai ánh mắt lạnh lão lúc đó rơi vào trên người y. Sát cơ lăng liệt như hàn mang đâm vào, làm cho Sở Cừu Ly nuốt tiếng cười vào trong lòng.

Y cúi đầu, nhặt lên trái cây tràn đầy tro bụi trên đất, cũng không lo được cái khác, liền bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, trong miệng càng thêm một chút sức lực nói: "Ừm, trái cây này thật không tệ, lại có hương vị như gà nướng, ừm, không tệ, không tệ."

Huyền nhi cùng Tần Khả Khanh dùng ánh mắt dập tắt vẻ hưng phấn của Sở Cừu Ly xong, hai người liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời đưa mắt nhìn lên người Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên, tư thế kia có vài phần giống với thẩm vấn phạm nhân.

Tuy nói mình đã sớm có hôn ước với Từ Hàn, hai người lại là lưỡng tình tương duyệt, mọi người đều biết. Nhưng chuyện mây mưa dù sao cũng xấu hổ khó mở miệng, Diệp Hồng Tiên cũng khó tránh khỏi sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt của hai người.

Từ Hàn tuy rằng ngày thường trầm tĩnh tỉnh táo, nhưng chuyện như vậy bị Mười chín "Đồng ngôn vô ky" vạch mặt, khó tránh khỏi có chút không biết nên ứng đối ra sao, nhưng với tư cách nam nhân, hắn đương nhiên không thể để Diệp Hồng Tiên gánh vác tất cả chuyện này. Hắn tiến người về phía trước một bước, không lộ dấu vết che Diệp Hồng Tiên ở phía sau mình, trong miệng ho khan một tiếng, hỏi: "Đúng rồi, đám người Lưu Sanh còn chưa trở về sao?"

Đây hiển nhiên là cố ý nói sang chuyện khác, hơn nữa cách làm này cứng rắn đến mức cho dù là Tô Mộ An cũng nghe ra trong lời nói của Từ Hàn có chút cổ quái. Mà Huyền nhi và Tân Khả Khanh lòng đầy oán hận sao có thể bỏ qua cho hắn được.

"Nói! Tối hôm qua các ngươi đến cùng là đã làm gì!" Huyền nhi lập tức nghiêm nghị hỏi.

Từ Hàn có chút quấn bách, quả thực không biết làm sao đáp lại lời chất vấn trực tiếp như thế của đối phương, mà cách làm của hắn rơi vào trong mắt Huyền nhi cùng Tần Khả Khanh, đương nhiên không thể nghi ngờ đã ấn chứng suy đoán của mọi người.

Lập tức cảm giác thất bại vì người khác nhanh chân đạp lên trước quét qua đầu Huyền nhị, trong hai con ngươi của cô lấp loé quang mang, Yêu khí ngập trời trào ra khỏi cơ thể nàng, rất có cảm giác che khuất bầu trời.

Từ Hàn nhíu nhíu mày, ngày thường Huyền nhi hồ nháo thì cũng thôi đi, nhưng nhìn bộ dáng của cô lúc này là thật sự tính động võ.

"Huyền nhi! Ngươi muốn làm gì?" Từ Hàn lập tức lớn tiếng quát, ý đồ dùng cái này chấn nhiếp vị Yêu quân nọ.

Nhưng giờ phút này, vâng trán Huyền nhi đây vẻ u hàn, dường như hoàn toàn nghe lọt tai lời nói của Từ Hàn. Yêu khí ngập trời kia càng mãnh liệt từ trong cơ thể nàng tuôn ra, mà dưới uy thế như vậy, tất cả mọi người ở đây đều thâm cảm thấy khí tức không thông, nhất là những người có tu vi yếu như sư đồ Mười chín, sắc mặt lại càng trắng bệch như tờ giấy.

"Chuyện này..." Diệp Hồng Tiên cũng không ngờ tới biến cố này, trong mắt cũng nổi lên vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết phải làm sao.

"Không đúng." Từ Hàn dường như nhận ra điều gì, sắc mặt hắn hơi đổi, khí tức quanh thân cũng cuồn cuộn lên.

Âm!

Cùng lúc đó trên bầu trời Đại Uyên sơn chợt một trận biển mây cuồn cuộn, từng đạo hào quang màu đỏ sáng chói từ trong biển mây hiện lên. Yêu khí hạo nhiên từ trong biển mây tuôn ra, một thanh âm cũng vào lúc đó truyền đến.

"Lục Ngô, huynh và muội đã vạn năm rồi chưa từng gặp nhau, sao vừa thấy mặt đã náo loạn thành ra như vậy?”

Trong khoảnh khắc thanh âm kia vang lên, trong con mắt hóa thành màu tím của Huyền nhi hiện lên một vẻ dị sắc, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời, mà đồng dạng cũng trong lúc nàng thất thần, trong mắt Từ Hàn cũng sáng lên một vòng thần quang, thân thể của hắn tại lúc đó chợt động, đột nhiên thoát ra, dùng tốc độ nhanh kinh người đi tới trước mặt Huyên nhi.

Huyền nhi nhận ra biến cố như vậy vội vàng thu hồi ánh mắt của mình. Yêu khí quanh thân tản ra, nàng chống cự lại Từ Hàn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn chậm một bước, khi đó bàn tay Từ Hàn vươn ra không chút sai lầm đặt trên đỉnh đầu nàng. Sau đó trong mắt hắn xuất hiện một vòng hắc khí dũng động, có một số đồ vật bị Từ Hàn hút ra khỏi cơ thể Huyền nhi.

Đó là từng đạo quỷ vật đen như mực, sau khi bị Từ Hàn rút khỏi cơ thể Huyền nhi, trong nháy mắt đã biến mất trong lòng bàn tay Từ Hàn.

Biến cố như vậy có thể nói là khiến mọi người không kịp chuẩn bị, bọn họ đều kinh ngạc nhìn Từ Hàn, hiển nhiên cũng không hiểu trong một cái chớp mắt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Điều bọn họ có thể nhìn thấy chính là khí tức màu đen kia bị Từ Hàn rút ra, sát cơ ngập trời trong mắt Huyền nhi vừa rồi cũng lập tức tan thành mây khói. Nàng như người trong mộng mới tỉnh lại nhìn Từ Hàn, trong mắt có chút nghi hoặc, cũng có chút nghĩ mà sợ. Yêu khí ngập trời tan hết, uy áp bao phủ trên thân mọi người cũng không còn sót lại chút nào, bọn họ đồn dập thở ra.

Huyền nhi lại nhìn vê phía Từ Hàn, kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi... ta bị làm sao vậy?"

Từ Hàn lại mỉm cười giơ tay vuốt ve đầu cô, nói: 'Không có việc gì, không phải lỗi của ngươi."

Huyền nhỉ nhớ tới biến hoá trên người Nam Cung Tĩnh ở cảnh nội Đại Hạ lúc trước, hình như có sở ngộ, mà ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn cũng nhiều thêm một phần không nói rõ được.

Mọi người bên cạnh đều cực kỳ khó hiểu đối với sự việc phát sinh trước mắt, nhưng không đợi bọn họ đặt câu hỏi, biển mây cuôn cuộn phía chân trời chợt đình trệ, trong biển mây tuôn ra hào quang đỏ tươi đột nhiên tụ tập lại một chỗ, thoáng qua liền biến thành một bóng người màu đỏ, rõ ràng chính là chủ nhân của núi Đại Uyên - Yêu quân Phi Liêm!

"Bốn đại Yêu quân, người còn lại trên thế gian này chỉ có ta và ngươi, còn có Hậu Khanh trong hộp gỗ kia nữa." Gã nhìn chằm chằm vào Huyền nhi, thở dài một hơi, giọng điệu tuy bình tĩnh, nhưng lại ẩn giấu vẻ bi thương mà mọi người có thể nghe được.

Huyền nhi nghe vậy lại đắm chìm trong tao ngộ vừa rồi, nàng ngây thơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị Yêu quân trên trời, sau nửa ngày mới trả lời: "Vật còn người mất là chuyện thường trên đời, điểm này ngươi còn không biết sao?"

Phi Liêm cười nhạt một tiếng, thân thể khi đó cũng rơi vào trong đám người, gã cười nói: "Đạo lý lớn thì ai cũng hiểu, nhưng cảm thán là phát ra từ đáy lòng, không nói sẽ rất khó chịu."

"Ngươi cũng tới rồi, vậy chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi, dù sao ta tính toán thời gian thì cũng đã không còn nhiều nữa." Phi Liêm lại nói.

"Chuẩn bị cái gì?" Huyền nhi nhíu mày, hiển nhiên không thể hiểu được ý của Phi Liêm.

Phi Liêm giơ tay chỉ chỉ hộp gỗ trên lưng Từ Hàn, híp mắt cười nói: "Viện quân.'...

Huyền nhi và Phi Liêm mang theo hộp gỗ trên lưng Từ Hàn rời đi, dùng lời của Phi Liêm nói chính là gã có thể tìm ra được một vài biện pháp, với lực lượng của gã và Yêu quân Huyền nhi, phối hợp với Yêu quân Hậu Khanh đang ở bên trong hộp gõ, ba người hợp lực liền có thể mở hộp gỗ này ra, tuy nhiên còn cần tốn một ít thời gian.

Trong Thập Vạn Đại Sơn cất giấu Yêu tộc tuy rằng ngày đó vì trợ giúp Ngụy tiên sinh đối kháng Thiên kiếp mà tổn thất cực lớn, nhưng số lượng Yêu vương trong đó vẫn cực kỳ xa xỉ, nếu thật sự có thể mở ra phong ấn, tự nhiên là chuyện không thể tốt hơn đối với đại chiến sắp đến, Từ Hàn không có lý do gì cự tuyệt việc này.

Hắn đáp ứng yêu cầu của Phi Liêm, tùy ý để gã mang Huyền nhi rời đi. Mà giờ phút này mọi người trên Đại Uyên sơn cũng dần dần phục hồi tinh thần lại, mặc dù vẫn còn tò mò về chuyện xảy ra hôm qua giữa Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên, nhưng trải qua đủ loại tình huống trước đó, bọn họ cũng cực kỳ ăn ý ngậm miệng không nói đến nữa. Còn Tần Khả Khanh mặc dù có lòng hỏi thăm, nhưng không có "minh hữu" cho nên thế đơn lực bạc, cộng thêm một ít liên quan trên lập trường, chung quy nàng không cách nào lấy dũng khí như Huyền nhi để chất vấn hai người, vì thế chuyện này liền bị bỏ qua trong sự ăn ý của mọi người ở đây.

Mà người khác không đề cập nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Hồng Tiên có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện này.

Mọi người dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu bận rộn mọi chuyện, sau đó nàng lại một mình đi tới trước mặt Từ Hàn, như có điều muốn nói lại thôi, sau nửa ngày do dự, rốt cuộc hỏi: "Tiểu Hàn, vừa rồi Huyền nhi có...

Diệp Hồng Tiên đương nhiên nhìn ra được Huyền nhi và Tần Khả Khanh thật sự ưa thích Từ Hàn, nhưng nam nhân đâu phải đồ ăn, nào có đạo lý ta ăn một nửa, lại chia cho ngươi một nửa. Nhưng nếu thật sự để cho Từ Hàn và Huyên nhỉ trở mặt thành thù, Diệp Hồng Tiên cũng khó tránh khỏi cảm thấy bất an trong lòng.

Từ Hàn cũng biết thê tử nhà mình vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Huyền nhi thật sự muốn động thủ với mình vừa rồi, hắn cười trấn an nói: "Tuy Huyền nhi kế thừa trí tuệ và ký ức của Yêu quân nhưng tâm tính lại không khác trẻ nhỏ, nàng không cần lo lắng, cứ cho là nàng đùa bỡn tính tình trẻ con mà thôi, ngày sau ta sẽ nói cho nàng biết."

Diệp Hồng Tiên nhíu mày, nàng vô thức cảm nhận được hình như Từ Hàn đang gạt mình, dù sao nàng thấy tận mắt chuyện hắn ra tay giúp cha mẹ mình, cho nên không khỏi cảm thấy có ẩn tình bên trong đó.

Thế nhưng hắn không nói, nàng cũng không cách nào hỏi nhiều, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chợt ngẩng đầu nói: "Nếu... nếu chàng thật sự nguyện ý, ta cũng không phải... không thể tiếp nhận Huyền nhi cùng Khả Khanh muội muội."

Trong lúc đó giọng nói của nàng bị ép cực thấp, bởi vậy có thể nhìn ra nội tâm nàng giờ phút này đang giãy giụa đến mức nào.

Từ Hàn chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Hồng Tiên lại nói ra những lời như vậy, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức cười khổ nói: "Nàng đây là ý gì... Từ Hàn ta há lại là người trêu hoa ghẹo nguyệt."

Diệp Hồng Tiên khi đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn, trong mắt nàng ánh lên hào quang như dòng nước mùa thu.

"Nhưng chúng ta... chúng ta phải đối mặt với thứ quá mức khủng bố, không ai nói chắc được chúng ta có thể sống tới ngày mai hay không, ta chỉ... chỉ không muốn các nàng ôm tiếc nuối chết đi..."

Lời này của Diệp Hồng Tiên vốn xuất phát từ nội tâm, Từ Hàn lúc đó cũng không khỏi chấn động. Kỳ thực không chỉ Diệp Hồng Tiên, mỗi người ở đây đều không phải như vậy sao, tuy rằng bọn họ đều giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sâu trong nội tâm ai cũng không lo lắng vì chuyện đại chiến sắp tới.

Từ Hàn nghĩ tới đây, ánh mắt hắn đảo qua từng người một, cuối cùng lại rơi vào trên người Diệp Hồng Tiên.

Hắn cười cười, sau đó đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, lấy một loại ngữ điệu vô cùng ôn nhu, nhẹ giọng nói.

"Đừng lo lắng, các ngươi..."

"Còn có tương lai...

"Ta cam đoan."
Bình Luận (0)
Comment