Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 791 - Chương 131: Ta Là Tội Ác Của Thế Gian

Chương 131: Ta là tội ác của thế gian Chương 131: Ta là tội ác của thế gianChương 131: Ta là tội ác của thế gian

Một đám người vội vàng ăn cơm, Huyền nhi và Phi Liên còn chưa trở về, cả đám đều buồn chán, không có việc gì làm.

Lưu Sanh và những người khác rời đi cũng đột nhiên trở về.

Khi nhìn thấy Từ Hàn cùng những người khác đã chờ sẵn trên núi Đại Uyên, ban đầu họ giật mình, sau đó mặt lộ ra vẻ vui mừng. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng nhóm người này Từ Hàn đã là trụ cột không thể thay thế được, một cuộc chiến lớn như vậy sắp xảy ra, có hắn ở đây, trong lòng mọi người đều trở nên nhẹ nhõm hơn không ít.

'A Sanh, Tống huynh, sư huynh, Ninh chưởng giáo." Từ Hàn làm lễ với tất cả mọi người, sau đó hắn quay qua nhìn hai lão nhân đi theo bọn họ, lần này vẻ mặt hắn trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều, cung kính cúi đầu chào hai người, sau đó nói: "Vãn bối bái kiến hai vị Kiếm tiên Nhạc tiền bối cùng Diễn tiền bối."

Nói đến hai vị Kiếm tiên này, Từ Hàn cũng coi như sớm có nghe thấy, năm đó lúc hắn vừa vặn mưu phản Sâm La điện, cùng Thương Hải Lưu nói chuyện, đối phương đã đề cập qua hai người này. Người đời thường nói Nhạc Phù Dao trong Thiên Đấu thành, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông, hai người này chính là tồn tại đứng đầu kiếm tu đương thời trừ ra vị cường giả ở Kiếm Lăng Nam Hoang kia. Mà người phía trước từng có một chút gặp gỡ với Từ Hàn ở Trường An năm đó, Nhạc Phù Dao lúc ấy chính là lựa chọn đứng ở bên phía Thiên Sách phủ, đẩy Trường Dạ ty cùng với hắn vào tuyệt lộ. Thế nhưng lúc ấy Từ Hàn cũng dựa vào con trai Nhạc Phù Dao là Nhạc Thành Bằng mở một mặt lưới mới có thể từ trong thành Trường An chạy trốn khỏi chết, như thế tính ra ân oán giữa hai người coi như là xóa bỏ.

Về phần Diễn Thiên Thu, Từ Hàn ngược lại là lần đầu tiên được gặp mặt, thế nhưng bất kể Ngụy tiên sinh có nguồn gốc với Ly Sơn Kiếm tông, hay là quan hệ giữa Mông Lương cùng Diễn Thiên Thu, tất cả đều làm cho Từ Hàn có nhiều hảo cảm đối với vị lão giả này, hôm nay vừa thấy, đối phương cũng là tiên phong đạo cốt, thực sự có vài phần làm cho người ta hướng tới.

"Từ huynh đệ, tuổi còn nhỏ đã có tu vi như thế thực sự khiến hai người chúng ta bội phục, không dám nhận hai chữ tiền bối a." Diễn Thiên Thu đang mặc áo đen vào lúc đó cười nói.

Nhạc Phù Dao thì lại lạnh lùng rất nhiều, chỉ nhìn Từ Hàn từ trên xuống dưới mà cũng không nói gì. Từ Hàn không biết lão đang ngại chuyện năm xưa, hay là tính khí vốn là như thế. Thế nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao bất kể năm đó thế nào, hiện tại đối phương nguyện ý tới đây tương trợ, đối với Từ Hàn mà nói chính là chuyện may mắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không canh cánh trong lòng đối với chút chuyện cũ năm xưa kia.

Một đoàn người hàn huyên một chút, sau đó Mông Lương liền cất bước mà ra, nghiêm mặt nhìn Từ Hàn, trầm con mắt nói: "Tiểu Hàn ngươi trở về là tốt rồi, hành trình Côn Luân còn thuận lợi chứ?”

Vấn đề này ra khỏi miệng, mọi người ở đây vào lúc đó cũng truyền ánh mắt thăm hỏi về phía hắn, mọi người đều biết Từ Hàn đi Côn Luân lần này chính là vì tìm kiếm thân thế của mình, nhưng hắn không nói bọn họ cũng không có hỏi nhiều, hiện tại Mông Lương hỏi ra thực sự cũng là nghi hoặc tôn đọng trong lòng mọi người đã lâu.

Từ Hàn nhưng lại chỉ cười cười nói: "Thuận lợi thuận lợi."

Lời này có chút mùi vị qua loa, giấu giếm không được mọi người, cũng giấu giếm không được Mông Lương. Mông đại thiếu gia nhíu mày, nhưng thấy Từ Hàn cũng không có nhiều lời, gã sau khi hơi hơi chân chờ vẫn không có hỏi nhiều.

Gã vào lúc đó nhìn Từ Hàn một cái thật sâu, lời nói thấm thía: "Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh cái gì, chúng ta đều là sư huynh đệ, mỗi người ở đây cũng là bằng hữu của ngươi."

Lời nói cực kỳ chân thành của Mông Lương ngược lại nằm ngoài dự liệu của Từ Hàn, hắn cười nói: "Sư đệ biết được."

Từ Hàn tuy nhẹ nhàng trả lời, thần tình trên mặt cũng cực kỳ thoải mái, nhưng Mông Lương nhưng vẫn không yên lòng, lại nhìn hắn một cái thật sâu, cuối cùng vô pháp từ trên mặt sư đệ của mình tìm được nửa điểm manh mối về nội tâm của hắn, gã có chút cảm thán, Từ Hàn cũng chỉ mới tâm đôi mươi mà thôi, có đôi khi lại cho gã một loại cảm giác sâu không thể lường.

Mông Lương nghĩ đến những điều này dưới đáy lòng lại ngâm thở dài, thế nhưng gã rất nhanh lại sửa sang tốt tâm tình của mình, đưa ánh mắt liếc nhìn mọi người, lại nói: 'Nếu như người nên đến đều đã tới hết rồi, chúng ta sẽ nói cho chư vị nghe những điêu mình tận mắt thấy những ngày gần đây vậy."

Nghe ngữ khí hiện tại của Mông Lương, hiển nhiên muốn nói đến chuyện cực kỳ trọng yếu, mọi người cũng đều buông xuống nghỉ ky lúc trước, vào lúc đó nhìn chăm chú nhìn về phía gã.

Ánh mắt Mông đại thiếu hiệp trầm xuống, nói: 'Mấy ngày nay chúng ta tiềm nhập bên trong Thiên Sơn quan, tìm hiểu tin tức, nhân viên trong cảnh nội Đại Chu bị điều động tới tấp, gần như lương thảo không nhiều lắm ở tất cả các châu đều bị mang đến bên trong Thiên Sơn quan. Nhanh thì ba ngày, chậm thì không quá năm ngày, đại quân nhất định sẽ từ Thiên Sơn quan xuất phát, binh lâm Đại Uyên sơn."

Mọi người nghe nói lời này, tuy rằng sớm có dự liệu đối với trận đại chiến sắp đến kia, nhưng sau khi nghe được tin tức này, mọi người ở đây cũng cũng khó tránh khỏi vào lúc đó trâm mặc lại.

"Hiện tại bên trong Thiên Sơn quan kia phòng ngự trống rỗng, chúng ta hoàn toàn có năng lực thiêu hủy một bộ phận lương thảo, thế nhưng. . . Hừ!" Ngay lúc mọi người trâm mặc, Lưu Sanh ở bên chưa từng lên tiếng bỗng nhiên cất bước mà ra, đi tới trước mặt Từ Hàn, gã nói như thế, đến cuối lại hừ lạnh một tiếng, lập tức cực kỳ bất mãn nhìn Mông Lương bên cạnh một cái.

Từ Hàn thấy bộ dạng này mới phát giác ra dường như giữa Lưu Sanh và Mông Lương có chút khó chịu cùng xung đột bởi vì chút chuyện nào đó.

Hắn nhíu mày, nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần nghe Lưu Sanh nói như vậy, dường như là Mông Lương không quả quyết bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng Từ Hàn cũng biết mặc kệ Mông Lương trong mắt mọi người cà lơ phất phơ ra sao, cũng được tính là nhân kiệt đương thời, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy nhất định là có lý do bất đắc dĩ, cho nên Từ Hàn cũng không mở miệng chỉ trích người nào, mà quay đầu nhìn về phía Mông Lương nói: "Sư huynh, chuyện này là như thế nào vậy?"

Mông Lương nghe vậy cười khổ, gã nhìn Từ Hàn một cái, lại nhìn Lưu Sanh thần tình buồn râu bên cạnh một cái, lúc này mới nói: "Tại hạ minh bạch tâm tình của Lưu huynh, nhưng đạo lý ta cũng đã nói. . "

"Nhân thủ bên trong Thiên Sơn quan quả thực đơn bạc, muốn tập kích bất ngờ thiêu hủy lương thảo đương nhiên không tính việc khó. Nhưng. . . Sâm La điện muốn giết Yêu quân lấy tinh huyết mà bọn chúng cần, như vậy nhất định sẽ phải đăng lâm đỉnh núi Đại Uyên này. Mà Đại Uyên sơn quá hùng vĩ, tăng thêm uy áp do Yêu quân ẩn núp vạn năm lắng đọng xuống, giáp sĩ bình thường căn bản khó có thể tiến tới đỉnh núi, bởi vậy Sâm La điện muốn nắm bắt Yêu quân, binh lực có thể phái tới có lẽ chỉ có thể là những Thánh tử Thánh hậu hoặc tồn tại cấp bậc chiến lực cao hơn, kể từ đó, đại quân bình thường cũng chỉ ở dưới chân núi phối hợp tác chiến. . “

Mông Lương chậm rãi nói ra một bó lớn đạo lý, nhưng mọi người bao gôm Từ Hàn ở bên trong cũng không rõ ràng cho lắm.

Mông Lương dường như cũng ý thức được điểm này, trên mặt của gã vào lúc đó lộ ra cười khổ, có chút đắng chát nói: "Thực không dám giấu giếm, ta sớm trước liền nhận được tin tức từ Trần quốc đưa tới, hôm nay tuyết rơi nhiều đã ước chừng hơn hai tháng, nếu như tiếp tục, tuyết rơi nhiều sẽ thành hoạ, ruộng đất rất nhiều địa phương cũng khó có thể gieo xuống mạ non đúng hạn, năm nay còn có thể dựa vào lương thảo trong quốc khố duy trì, nhưng năm sau sẽ khó tránh khỏi nhận lấy thiên tai, hủy những lương thảo kia thực sự đáng tiếc... "

Mọi người ở đây cũng không phải là kẻ ngu dốt, Mông Lương đã nói đến trình độ này, mọi người đương nhiên minh bạch gã đang đánh chủ ý gì, gã muốn đoạt số lượng lương thảo cực lớn bên trong Thiên Sơn quan kia, dùng cái này trợ giúp Trân quốc vượt qua nạn đói.

Nhưng Lưu Sanh vào lúc đó lại hừ lạnh một tiếng nói: "Một trận đánh không thắng, đâu còn có năm sau?"

"Mọi thứ lưu lại ý muốn cuối cùng là tốt nha, huống hồ những Thánh tử Thánh binh hoặc là đại quân bình thường trên tay Sâm La điện hôm nay đại khái đều đã bị Thánh dược kia mê hoặc tâm trí, nếu chúng ta có thể lấy được cơ hội thắng, cũng có thể cứu bọn họ trở lại. Hiện tại hủy những lương thảo kia không phải là đoạn đường sống của bọn chúng, mà là đường sống của toàn bộ thiên hạ a. Mông Lương hiển nhiên không lòng dạ nào cãi lộn cùng Lưu Sanh, gã chỉ nhẹ giọng trả lời một câu.

Có câu là tay không đánh mặt người cười, sắc mặt Lưu Sanh trầm xuống, nhưng cuối cùng không tiện phát tác.

Từ Hàn đến đây cũng đã hiểu rõ nguyên do khiến hai người cãi lộn, nhưng như Mông Lương nói, hủy hay không hủy những lương thảo kia cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến đại chiến Đại Uyên sơn, hắn tự tay vỗ võ bả vai Lưu Sanh, nói: "Tốt rồi, A Sanh chuyện này cứ theo sư huynh a, chúng ta vẫn nên bắt tay chuẩn bị cuộc chiến Đại Uyên sơn này đi."

Lưu Sanh từ sau khi thoát ly Sâm La điện, tuy rằng tính tình có chút cổ quái, đối với đại đa số chuyện cũng cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí có thời điểm được xưng tụng là lãnh huyết vô tình, nhưng xưa nay gã chưa từng có phản bác đối với lời nói của Từ Hàn. Nhưng ngày hôm nay chẳng biết tại sao, sau khi Từ Hàn nói ra lời trấn an nói như vậy, Lưu Sanh lại cực kỳ hiếm thấy đưa tay đẩy cánh tay Từ Hàn ra, trong miệng lạnh nói: "Hừ, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình, các ngươi sợ đầu sợ đuôi như thế, làm sao có thể có phần thắng? Nếu như những người kia bị Thánh dược nuốt tâm trí, liền chỉ còn một con đường chết, còn muốn lấy cứu bọn họ, không phải là chuyện cười ư?"

Nhưng lời này ra khỏi miệng lại không thể nghi ngờ chạm đến đến đau đớn của Diệp Hồng Tiên, cha mẹ của nàng chính là bị Thánh dược mê hoặc, tuy rằng được Từ Hàn trị liệu tốt, nhưng ở sâu trong nội tâm, nàng vẫn bảo tồn lấy một chút đồng tình đối với những người bị Thánh dược mê hoặc tâm trí kia. Cho nên lúc nghe thấy lời nói của Lưu Sanh, Diệp Hồng Tiên trong lúc nhất thời áp chế không nổi lửa giận trong lòng mình, vào lúc đó cất bước tiến lên, trả lời lại một cách mỉa mai: "Vậy cứ theo ngươi nói, năm đó ngươi bị Sâm La điện khống chế, có phải cũng là tội đáng chết vạn lân hay không?”

Lời này không thể nghi ngờ điểm cháy cơn giận trong lòng Lưu Sanh, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, hai con ngươi lập tức trở nên đen kịt vô cùng, sát cơ vào lúc đó từ trong cơ thể gã trào lên.

"Thế nào? Ngươi còn muốn động thủ hay sao?" Mông Lương cũng không kìm được lửa giận, trên đường tới gã rõ ràng đã phân tích đạo lý kia cùng Lưu Sanh mấy lần, đối phương cũng đáp ứng, thế nào đến nơi này gã lại bỗng nhiên nói ra, hơn nữa còn tư thế không buông tha người. Mông Lương đương nhiên không cam lòng yếu thế, lại lúc đó rút ra trường kiếm của mình nắm trong tay, con mắt đầu hàn ý nhìn về phía Lưu Sanh.

Song phương không ai nhường ai, riêng phần mình cũng triển khai tư thế.

Tình huống như vậy hiển nhiên là việc mọi người không dự liệu được, Tô Mộ An ở bên thấy tình thế dần dân vô pháp khống chế, vào lúc đó vội vàng lớn tiếng nói: "Hồng Tiên tỷ tỷ, tỷ nhanh khuyên bọn họ một chút, Lưu Sanh đại ca bị Sâm La điện khống chế cũng là do huynh ấy thân bất do kỷ, huống hồ huynh ấy hay vẫn là vì cứu Phủ chủ đại nhân mới rơi vào hoàn cảnh như vậy đấy, sao tỷ có thể nói như vậy?”

"Thế nào? Ngươi cũng cảm thấy ta nói không đúng?" Diệp Hồng Tiên lạnh lùng nhìn về phía Tô Mộ An, gắn giọng hỏi ngược lại, ngữ khí không thiện, có vẻ cũng xem thiếu niên kia như là địch nhân.

"Àil Ta nói lão vu bà nhà ngươi, Tô Mộ An hảo tâm khuyên ngươi, ngươi lại đối xử với hắn như vậy?" Mười chín ở bên dường như cũng không nhìn được nữa, vào lúc đó lớn tiếng hét lên. (lão vu bà: đàn bà chanh chua)

"Ôi tiểu tổ tông của ta, chúng ta không nên nhúng chàm chuyện này!" Nhưng Chu Uyên thấy thế trong lòng lại khẩn trương, vội vội vàng vàng kéo Mười chín, lớn tiếng năn nỉ.

"Hừ! Sư phụ như thường ngày chính là nhát gan sợ phiên phức, chuyện gì cũng không muốn quản." Nhưng ai ngờ lời khuyên giải của Chu Uyên lại làm cho Mười chín tìm được cơ hội, nàng ngược lại cực kỳ bất mãn nhìn về phía sư phụ của mình, trong miệng nói lầm bầm như thế.

"Miệng còn hôi sữa." Thấy cả đám rùm beng hẳn lên, Diệp Hồng Tiên hừ lạnh một tiếng, bên trong ngữ điệu tràn đầy khinh miệt.

Mà bên kia, Mông Lương cùng Lưu Sanh có lẽ đã tăng khí thế của riêng phần mình lên tới đỉnh, mắt thấy cả hai muốn ra tay, Diệp Hồng Tiên nhìn về phía chỗ kia, hai tròng mắt của nàng ngưng tụ, một thanh trường kiếm cũng lập tức bị nàng nắm trong tay, quanh thân trào ra kiếm ý, tựa như cũng ý định quản chuyện này.

"Tiểu Mười chín luận sự có gì không thể? Chuyện này có liên quan gì đến niên kỷ chứ? Ta thấy ngươi cả ngày lén lén lút lút cùng theo Từ công tử mới là trộm chó trời chưa sáng! Làm người khinh thường!" Bên kia đã đánh nhau túi bụi, nhưng ngay lúc Diệp Hồng Tiên đang muốn ra tay, bên tai của nàng lại truyên đến một thanh âm tràn đầy ý vị đùa cợt.

Diệp Hồng Tiên sững sờ, quay đầu nhìn lại đã thấy Tân Khả Khanh đang cười lạnh nhìn mình, nàng dường như minh bạch tâm tư của đối phương, dứt khoát thu hồi tâm tư xuất thủ, quay đầu đối chọi lại ánh mắt của Tần Khả Khanh, vào lúc đó dùng giọng điệu mỉa mai phản hồi: "Ta cùng với tiểu Hàn cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta làm chuyện gì, không làm chuyện gì là chuyện nhà của chúng ta, nào đến phiên ngoại nhân như ngươi xen vào?”

"Hừ, cưới hỏi đàng hoàng? Lúc trước nếu không phải Từ công tử mang ẩn tật, sao phải lẫn vào cùng một chỗ với cái loại thiên kim tiểu thư nói như rồng leo, làm như mèo mửa như ngươi? Từ công tử mấy lần vào sống ra chết vì ta, đáy lòng hắn cuối cùng yêu thương người nào ngươi còn không rõ ràng sao?" Tần Khả Khanh lại không thèm để ý chút nào đối với lời nói của Diệp Hồng Tiên, nàng tiếp tục mở miệng châm chọc.

"Yêu thương người nào? Nếu không phải ngươi cả ngày giả làm một bộ đáng thương không nơi nương tựa, ngươi cho rằng tiểu Hàn sẽ nhìn nhiều mình một cái hay sao? Thực sự cho rằng nửa cái bánh bao không nhân năm đó coi như là tín vật đính ước ư?" Diệp Hồng Tiên không chút yếu thế nào, tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai phản hồi lại.

Hai người càng nói càng tức giận, cuối cùng dứt khoát buông khí thế của mình ra, liền muốn đánh nhau cùng một chỗ.

Trong lúc nhất thời trên đỉnh núi bằng phẳng này liền chia làm ba nhóm, một đám tranh luận chuyện lương thảo, một đám chỉ trích đối phương thân làm đệ tử hoặc là thân làm sư phụ quá kém cỏi, mà một đám cuối cùng lại là vì Từ Hàn. . . Ba phương không ngừng nói qua nói lại lời khiến đối phương chán ghét, còn bầu không khí cũng trở nên càng cổ quái, đến nỗi đã bắt đầu ra tay đánh nhau.

Từ Hàn vốn có lòng ngăn cản, nhưng khi tình thế dân dân không khống chế được, hắn lại đột nhiên thu hồi tâm tư như vậy, trầm lông mày lui đến một bên, nhìn mấy đội ngũ đang còn không ngừng ngươi giành ta tranh, sắc mặt của hắn dần dần trở nên âm lãnh, người bên ngoài khó có thể biết được trong lòng hắn hiện tại cuối cùng đang nghĩ đến mấy thứ gì đó.

Mà lúc này, Quảng Lâm Quỷ là người duy nhất không tham dự trận cãi lộn đột nhiên mà đến này chợt cất bước tiến lên, đi tới bên cạnh người Từ Hàn, gã nhìn một đoàn người hoặc là đánh nhau hoặc là cãi lộn túi bụi trên đỉnh núi bằng phẳng này, lập tức sắc mặt yên lặng nói: "Bên trong nhân tính cất giấu đại ác, mà ngươi có thể kích phát ra ra cái ác bên trong cơ thể bọn họ, ngươi rút cuộc là cái gì?"

Từ Hàn kinh ngạc quay đầu nhìn hòa thượng kia một cái, có chút kỳ quái nói: "Vì sao ngươi có thể tránh được chuyện này?"

"Ta vốn không phải là một người nguyên vẹn, có nhiều thứ sớm bị cách ly, nếu như không tồn tại, vậy thì sao có thể bị tác động được chứ?" Hòa thượng nói như thế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Hàn như cũ: "Thí chủ còn chưa trả lời vấn đề của ta đấy."

Từ Hàn vào lúc đó cũng đưa mắt nhìn hòa thượng kia một hồi lâu, sau đó hắn chợt vươn tay về phía mọi người nắm chặt, từng đạo hắc khí ngay lúc này lập tức từ trong cơ thể đám người kia trào ra, tràn vào lòng bàn tay hắn.

Bất kể là mọi người vừa mới tranh luận mặt đỏ tới mang tai, hay là đám người đang đánh túi bụi kia, đều đồng loạt ngây người tại nguyên chỗ trong tích tắc đạo hắc khí kia bị rút ra, bọn họ liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều nghĩ mãi mà không rõ vì sao bản thân lại có thể làm ra chuyện lúc nãy được.

Mà Từ Hàn cũng không quan tâm đến sự kinh ngạc của mọi người, hắn nheo mắt nhìn hòa thượng, hắc khí trong mắt lóe lên, sau đó hắn thì thầm.

"Ta... chính là tội ác của thế gian."
Bình Luận (0)
Comment