Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 792 - Chương 132: Thỉnh Cầu Đến Từ Diệp Hồng Tiên.

Chương 132: Thỉnh cầu đến từ Diệp Hồng Tiên. Chương 132: Thỉnh cầu đến từ Diệp Hồng Tiên.Chương 132: Thỉnh cầu đến từ Diệp Hồng Tiên.

Trên đỉnh núi Đại Uyên lâm vào trâm mặc thật lâu.

Mọi người đều đồng loạt nhìn nhau, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi đối với những chuyện phát sinh vừa rồi, cùng với từng trận xấu hổ ùn ùn kéo đến.

Mà xấu hổ như vậy cũng là nguyên do chủ yếu của sự trầm mặc trên đỉnh núi này hiện tại, bọn họ trong lúc nhất thời đều không biết làm sao để để giải thích với đối phương, một đám lúc đó đều cúi đầu trầm mặc không nói.

"Được rồi, việc này không liên quan tới các ngươi, mà là ta làm ra." Ánh mắt Từ Hàn đảo qua từng người một, sau đó cao giọng nói.

Lời này nói ra mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, hiển nhiên khó hiểu trong đó ẩn chứa điều gì.

Từ Hàn lại cất bước đi tới trước mặt mọi người, nói: "Ta chỉ thí nghiệm công pháp mới học một phen, có thể mê hoặc lòng người, không ngờ lại bày ra nhược điểm, cho nên làm ra trò khôi hài này. Thật đáng hổ thẹn, mong mọi người chớ trách."

Từ Hàn nói xong liền cung cung kính chắp tay tạ lỗi mọi người tại đây, thái độ ngược lại đoan chính đến mức làm cho người ta không tìm ra nửa phần tật xấu.

Mọi người nghe vậy liên sửng sốt, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ cẩn thận một phen, rồi lại cảm thấy tình hình vừa rồi quả thật quá mức quỷ dị, vượt xa bản tâm của bọn họ. Tuy rằng bọn họ vẫn còn nghi ngờ trong lòng, nhưng tạm thời vẫn tin tưởng vào lý do thoái thác của hắn.

"Đây là loại công pháp nào, lại quỷ dị như thế, chẳng lẽ là Ma công từ thời Thượng cổ lưu lại?" Tuy rằng Linh Lung các đã không còn, nhưng thân là chưởng môn chính phái Đại Chu, Ninh Trúc Mang trước tiên nhíu mày, có chút lo lắng nói.

Lời này cũng nhắc nhở mọi người, để bọn họ nhìn qua Từ Hàn lần nữa.

Từ Hàn cảm ứng được điểm này, hắn lại cười đáp: "Vào thời điểm đặc biệt nên dùng phương pháp đặc biệt, đạo công pháp này đúng là Ma công Thượng cổ, ta cũng may mắn tìm được trong Tiên cung Côn Luân. Nhưng ta thí nghiệm vài lần, hình như chỉ có tác dụng đối với chư vị, cũng không có nửa điểm hiệu quả đối với những người bị Thánh dược mê hoặc tâm trí, chư vị yên tâm, ta không cần dùng công pháp này nữa đâu."

Tuy tuổi tác của Từ Hàn mới hơn hai mươi nhưng con người lại vô cùng trầm ổn. Có được sự đảm bảo như vậy, mọi người cũng yên tâm, đồng loạt âm thâm gật đầu, coi như bỏ qua việc này, chỉ còn hai người Lưu Sanh và Tần Khả Khanh là chau mày, hình như có cảm giác nhưng cũng không nói gì. ...

Đại quân của Sâm La điện đến nhanh hơn một chút so với dự đoán của mọi người.

Hai ngày sau, Mông Lương lần nữa xuống núi dò xét tình huống trở về, mang theo tin tức đại quân đã bắt đầu xuất phát từ Thiên Sơn quan, tới thẳng Đại Uyên sơn, dùng lời nói của gã, đại quân kia có chừng hơn mười vạn, mà đại đa số đều là tinh nhuệ cấp bậc Thánh binh Thánh tử, tốc độ hành quân cực nhanh, đoán chừng đến chạng vạng tối sẽ có thể đến chân núi Đại Uyên.

Huyên nhi và Phi Liêm còn chưa trở về, Từ Hàn cũng không dám chắc bọn họ có phải đang gặp khó ở chuyện cởi bỏ phong ấn hay không, cho nên đến hiện tại cũng không có tin tức gì. Nhưng cho dù Phi Liêm đến nơi nào, cũng giống như Lục Ngô bị vây ở Nha Kỳ sơn, chân thân vẫn luôn bị nhốt trong Đại Uyên sơn này, bọn họ đã định trước là con cá trong chậu không còn chỗ trốn. Đại chiến sắp tới, tâm tư mỗi người đều rất nặng nề, trao đổi ở giữa mọi người càng lúc càng ít. Một bầu không khí ngưng trọng bao phủ trên đỉnh núi Đại Uyên này.

Diệp Hồng Tiên lôi kéo Tân Khả Khanh và Lưu Sanh nói gì đó ở trong một chỗ rừng rậm, sau đó nàng liền ngưng trọng đi tới bên cạnh Từ Hàn khoanh chân ngồi xuống.

Từ Hàn đang nhắm chặt mắt chợt mở ra, hắn nhìn Diệp Hồng Tiên, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?”

Diệp Hồng Tiên cắn răng, lúc này mới lên tiếng: "Ta muốn nói chuyện với chàng."

Từ Hàn sửng sốt, hắn nhìn mọi người xung quanh, thấy bọn họ còn đang bận rộn với chuyện mình, cũng không rảnh bận tâm tới mình và Diệp Hồng Tiên. Thế là hắn khẽ gật đầu, liền đứng dậy, tùy ý để Diệp Hồng Tiên dẫn vào rừng rậm.

Núi lớn ngoài ngàn dặm tuyết rơi, mà trên đỉnh nho nhỏ này lại là cảnh xuân tươi đẹp, đây đã là mỹ cảnh của thế gian, nhưng Diệp Hồng Tiên lại dường như không có quá nhiều tâm tư thưởng thức.

Nàng dẫn Từ Hàn một đường tiến về phía trước, hầu như đi tới mép rừng rậm mới dừng lại.

"Sao vậy?" Từ Hàn nhìn ra thê tử nhà mình tựa như có tâm tư gì đó, hắn nhỏ giọng dò hỏi.

Diệp Hồng Tiên đưa lưng về phía hắn, bả vai run rẩy, sau đó giọng nói của nàng đột nhiên vang lên: "Tiểu Hàn... ta đã là người của chàng."

Nàng nói như vậy, ngữ điệu nhẹ nhàng, bên trong lại cất giấu một chút run rẩy khó có thể thấy.

Từ Hàn hơi sững sờ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ hoang mang khó hiểu, hắn hỏi: "Làm sao vậy? Chúng ta...

Hắn còn chưa nói xong, Diệp Hồng Tiên chợt quay người lại, đôi mắt đen láy trợn trừng nhìn hắn, sau đó găn từng chữ hỏi: "Vậy rốt cuộc chàng đã giấu ta chuyện gì?"

Gương mặt Từ Hàn cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó lại bị tay thế bằng nụ cười chân chất, hắn nói: "Không có a, ta lừa nàng khi nào chứ?”

"Hừ!" Kỹ năng diễn xuất vụng về của Từ Hàn làm sao lừa được ánh mắt của Diệp Hồng Tiên. Khi đó thiếu nữ kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy chàng giải thích thế nào về tình trạng của Huyền nhi hai ngày trước, sao chúng ta lại đột nhiên biến thành hình dáng như vậy?"

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chỉ thí nghiệm công pháp học ở Côn Luân mà thôi." Từ Hàn tỏ vẻ quyết đoán, giả vờ ngây ngốc với Diệp Hồng Tiên.

"Ta từng hỏi A Sanh và Khả Khanh rồi, bọn họ sở hữu lực lượng bán yêu. Vào lúc đó cũng cảm ứng được một luồng lực lượng còn thuần túy hơn trong cơ thể họ bị hút ra. Chẳng lẽ Ma công Thượng cổ kia có có liên quan đến bán yêu Thần chủng?" Diệp Hồng Tiên đã chuẩn bị rất kỹ, ngay lúc đó tiếp tục truy vấn.

Từ Hàn ngẩn người, lúc này mới đáp: "Cái này... công pháp này quả thật có chút quỷ dị, ta đã quyết định không vận dụng biện pháp này nữa, Hồng Tiên cứ yên tâm đi, những chuyện này ta vẫn sẽ xử lý đúng mực."

"Từ Hàn!" Khi đó thanh âm của Diệp Hồng Tiên đột nhiên lớn thêm vài phần, cách xưng hô cũng thay đổi."Rốt cuộc ngươi định làm gì?"

Giọng điệu nàng dường như mang theo phẫn nộ pha lẫn trên đó, nhưng ở sâu trong sự phân nộ này lại có mùi vị bất đắc dĩ và khẩn cầu. Nàng đang sợ hãi, nàng quá hiểu rõ Từ Hàn, hắn càng giấu giếm nàng, sẽ càng đại biểu cho việc trong chuyện này ẩn giấu một số chân tướng mà ngay cả chính bản thân hắn cũng khó có thể thừa nhận. Nàng vốn không định hỏi, bởi vì trước đó nàng đã dự liệu trước được một khi mình hỏi ra vấn đề này, có thể có được đáp án đại khái chính là những lời qua loa như Từ Hàn vừa rồi nói. Nhưng trải qua chuyện hai ngày trước, cộng thêm những lời mà Lưu Sanh và Tần Khả Khanh nói ra, nàng cuối cùng vẫn không cách nào đè nén lo lắng trong lòng, lựa chọn ngả bài với hắn.

Nghĩ tới những thứ này, khóe mắt Diệp Hồng Tiên hơi đỏ lên, nước mắt dàn dụa.

Trong trí nhớ của Từ Hàn, hắn gần như chưa từng thấy nàng như vậy. Lòng hắn run lên, thân hình theo bản năng bước về phía trước, trước khi nước mắt đối phương tràn mi áp khuôn mặt nàng vào trong ngực, bên tai liên nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, ta cam đoan mọi thứ sẽ tốt lên thôi."

Diệp Hồng Tiên có chút giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị bao bọc trong vẻ dịu dàng đột nhiên tuôn ra từ phía Từ Hàn, nàng dần dần ngừng giãy giụa, hai tay chậm rãi duỗi ra ôm lấy eo Từ Hàn.

"Ta là nữ nhân của chàng." Sau khi hai người trâm mặc một lúc lâu, giọng nói của Diệp Hồng Tiên lại vang lên lần nữa, nàng nhẹ giọng nỉ non bên tai Từ Hàn, ngữ điệu mêm mại khiến cho tim hắn tựa như bị hòa tan đi mất.

"Chàng không muốn nói thì thôi vậy, ta không làm khó chàng."

Diệp Hồng Tiên không biết vì sao đột nhiên nghĩ thông suốt những chuyện này, Từ Hàn nghe được lời này đáy lòng thâm thở phào nhẹ nhõm, hắn đương nhiên có tự tin có thể thủ khẩu như bình, nhưng nếu thấy bộ dáng của giai nhân như vậy, đáy lòng hắn cũng không chịu nổi.

Từ Hàn nghĩ tới đây đang định nói gì đó, Diệp Hồng Tiên lại chợt buông tay hắn ra. Nàng thoát khỏi ngực Từ Hàn, trừng lớn hai mắt ửng đỏ nhìn hắn.

"Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện." Diệp Hồng Tiên nói.

"Chuyện gì? Nàng cứ nói xem." Từ Hàn lúc này sẽ không đi cò kè mặc cả với nàng nữa, hắn mang vẻ mặt thành khẩn nói, rất có tư thế có chết không từ.

Diệp Hồng Tiên lại vươn tay lần nữa, hai tay ôm lấy cổ Từ Hàn, hai má nàng ửng hồng, đôi môi đỏ cũng tiến tới trước mặt hắn, bên miệng hà hơi như lan.

Nàng phun ra hai chữ cực kỳ khẽ không thể nghe.

"Yêu ta.

Trong lòng Từ Hàn lại run lên, hắn không ngờ tới yêu cầu của Diệp Hồng Tiên lại là như vậy, thứ hai... hắn không thể không thừa nhận, giờ phút này nhìn qua giai nhân trước mặt khiến hắn cực kỳ rung động. Ăn tủy hiểu vị, hương vị kia quả thực quá mức mỹ diệu, ngay cả Từ Hàn lúc đó cũng gần như không thể cầm cự được. Nhưng lý trí còn lại khiến hắn tỉnh táo lại, nhìn xung quanh nói: "Lúc này là ban ngày..."

Diệp Hồng Tiên lại phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn Từ Hàn một cái, trong ánh mắt nàng hồng quang chợt lóe, một đạo lá chắn bằng chân nguyên đột ngột từ mặt đất mọc lên, bao hai người vào trong đó, trừ hai người bọn họ ra thì không ai có thể cảm giác được tình huống trong kết giới này.

Sau khi làm xong những thứ này, nàng không quan tâm đến cái khác, đôi môi đỏ mọng trực tiếp đưa đến bên miệng Từ Hàn.

Một phen môi khép môi triền miên. Ánh mắt hai người lúc đó trở nên say mê, Từ Hàn vẫn còn lo lắng, khi đó hắn đang muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Diệp Hồng Tiên đã vươn tay kéo tay hắn, trực tiếp đưa vào trong quần áo của mình, khi cánh tay Từ Hàn chạm vào bộ ngực của nàng, một chút bình tĩnh cuối cùng cũng đã biến mất không còn.

Hắn lấn người lên, trong lúc lý trí hoàn toàn tan rã, chỉ nghe thấy Diệp Hồng Tiên ghé tai hắn thấp giọng nói: "Yêu thiếp ư?"

"Cho thiếp một đứa bé."...

Nhưng sau khi Diệp Hồng Tiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, Từ Hàn đã rời đi từ lâu, nàng nhìn sắc trời, mặt trời đã lặn về tây, hiện tại cũng đã qua giờ Tuất. Nàng nhìn qua quần áo tứ tán khắp chung quanh, sắc mặt có chút đỏ lên khi ngẫm nghĩ cảnh tượng hoàng đường vừa rồi, nhưng ánh mắt lại rất nhanh rơi vào trên đống trái cây được bày sẵn bên cạnh, nàng biết đây là thứ Từ Hàn chuẩn bị cho mình.

Nàng mặc áo quần của mình, lúc này mới thu hồi kết giới, cất bước đi vê phía đỉnh núi.

Mà khi nàng tới chỗ bằng phẳng kia, mọi người ở đó đã tụ tập cùng một chỗ, tựa như đang thương lượng cái gì đó, mà nghe tiếng bước chân của Diệp Hồng Tiên, mọi người cũng đều quay đầu nhìn về phía nàng.

Sắc mặt Diệp đại tiểu thư đỏ lên, buổi trưa nay nàng kéo Từ Hàn rời đi, tới giờ Tuất mới trở về, người tinh tế chỉ cần suy nghĩ liền có thể đoán ra chút ít. Nàng đương nhiên cảm nhận được sự khác thường trong ánh mắt của mọi người, vội ho một tiếng, thần sắc căng thẳng, cố gắng giả bộ bình tĩnh.

Theo lý mà nói, nam hoan nữ ái không tính là chuyện mất mặt, huống chỉ với quan hệ giữa nàng và Từ Hàn, tất cả đều là chuyện nước chảy thành sông. Cho nên trong lòng mọi người đương nhiên sẽ không đi vạch trân chuyện này, nhưng mặc dù loại tự giác này tôn tại trong lòng đại đa số người, nhưng trong nhiều thời điểm cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy.

Thí dụ như Sở đại hiệp của chúng ta.

"Hồng Tiên muội tử đã trở về rồi sao?" Y khi đó mang vẻ mặt cười nhạo, ngữ điệu bị cố ý đề lên cực cao, hiển nhiên là đang đùa cợt Diệp Hồng Tiên.

Lời này vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người đang nghẹn lại lập tức trở nên cổ quái, dưới ánh mắt như vậy, Diệp Hồng Tiên cũng có chút da đầu tê dại, nàng cưỡng chế cỗ tâm tư muốn áp chế Sở Cừu Ly vốn sợ thiên hạ không loạn kia, trên mặt ra vẻ bình tĩnh đảo qua từng người một, miệng hỏi: "Các ngươi tụ lại cùng một chỗ làm gì vậy?"

Cũng may Mông Lương vẫn còn biết bảo vệ thê tử sư đệ nhà mình, gã đứng dậy nói: "Vừa rồi chúng ta đã nhìn được, đại quân của Sâm La điện đã đến chân núi Đại Uyên, cho nên đang thương lượng kế sách đối địch”

Diệp Hồng Tiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đang định trả lời để bỏ qua lúng túng vừa rồi, nhưng còn chưa thốt ra lời, nàng đã ý thức được có gì không đúng, vội vàng hỏi: "Tiểu Hàn đâu?"

Ai ngờ vấn đề này ra khỏi miệng lại không đổi được đáp án nàng muốn, ngược lại khiến Sở Cừu Ly vừa rồi tính toán thất bại lại nổi lên hứng thú, y cười nói chế nhạo: "Ai, Hồng Tiên muội tử, Sở mỗ là người từng trải, đều hiểu cả. Các ngươi một trước một sau trở về, là muốn tránh hiềm nghi, nhưng tất cả mọi người đều là người một nhà sẽ không chê cười các ngươi, cho nên đừng diễn nữa."

"Khu khụ." Mông Lương cũng tại lúc đó ho khan vài tiếng, xuất phát từ hảo tâm nói: "Hiện giờ đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta không nên kéo đông kéo tây, nếu Hồng Tiên ngươi biết sư đệ ở nơi nào, kêu hắn mau trở lại, chúng ta thương lượng đối sách."

Diệp Hồng Tiên lại nghiêm mặt nói: "Ta không biết tiểu Hàn đang ở đâu..."

"Được rồi. Chúng ta đều hiểu, sẽ không cười các ngươi. Hồng Tiên ngươi cũng đừng diễn nữa, hôm nay các ngươi đi cùng nhau, chẳng lẽ có thể thất lạc một người sống sờ sờ hay sao?" Sở Cừu Ly dường như nhận định Diệp Hồng Tiên da mặt mỏng mà cố ý làm ra như vậy, cho nên đến lúc này vẫn mang vẻ mặt thoải mái trêu ghẹo nàng. Nhưng sắc mặt Diệp Hồng Tiên càng thêm ngưng trọng, nàng cúi đầu thì thào tự nói: "Ta sau khi tỉnh lại cũng không thấy tiểu Hàn đâu, ta nghĩ hắn đã đi tới chỗ này rồi..."

Lời này nói ra đương nhiên bại lộ một số thứ nàng vừa mới dốc hết sức lực che dấu, nhưng đã đến bây giờ, nàng cũng không rảnh đi bận tâm việc này, lại liên tưởng đủ mọi chuyện trước đó, một loại bất an khó hiểu lập tức xâm chiếm trong lòng Diệp Hồng Tiên, nàng rốt cuộc bất chấp thứ khác, vào lúc đó bỗng nhiên xoay người lại, nói: "Ta đi tìm xeml"

Dứt lời, nàng đã tung người một cái nhảy vào trong rừng rậm, chỉ lưu lại đám người trên sân, vẻ mặt mơ hồ nhìn nhau...
Bình Luận (0)
Comment