Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 133: Khổ Hải Đã Mất Bờ Bến, Khuyên Quân Nên Quay Đầu Lại

Chương 133: Khổ hải đã mất bờ bến, khuyên quân nên quay đầu lại Chương 133: Khổ hải đã mất bờ bến, khuyên quân nên quay đầu lạiChương 133: Khổ hải đã mất bờ bến, khuyên quân nên quay đầu lại

Hiện tại là giờ Hợi, dưới chân núi Đại Uyên tuyết lớn liên miên, chưa từng ngơi nghỉ.

Tuyết màu tro che kín trời đất khiến màn đêm yên tĩnh thêm một lần nữa.

Dưới chân núi Đại Uyên hôm nay không một ngọn cỏ, không có dấu chân người, sinh khí nhiều hơn mấy phần so với trước đây, trên nền tuyết đã từng trụi lủi giờ phút này mọc đầy doanh trướng rậm rạp chăng chịt, nhìn qua không thấy điểm cuối.

Bốn phía doanh địa đốt lửa trại lấy ván gỗ làm vật che chắn, chiếu sáng toàn bộ doanh địa, nhưng ngay cả như vậy, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị và yên tĩnh so với ban đêm ngoài doanh địa.

Doanh trướng này đương nhiên sẽ không đột ngột xuất hiện, có thể tùy ý thấy được những người phụ trách tuần tra trong doanh địa. Toàn thân bọn họ được bọc trong áo bào màu trắng, những nơi đi qua yên lặng không một tiếng động, giống như quỷ mị, trong doanh địa cực lớn gần như không nghe được bất cứ tiếng động nào.

Mà trong doanh địa này có một tòa doanh trướng cực lớn, khác với ánh đèn những doanh trướng khác đã tắt từ sớm, hoà làm một thể với bóng đêm. Trong doanh trướng này vẫn còn thắp nến, mơ hồ có thể thấy được trong đó dường như có bóng người lắc lư.

Doanh trướng to lớn kia được đốt một đống lửa trại, nhiệt khí bừng bừng, tạo thành sự đối lập rõ nét cùng màn đêm giá rét bên ngoài và vẻ lặng lẽ trong doanh địa.

Nhưng dù là như thế, hòa thượng thân ở trong doanh trướng kia dường như vẫn còn chút lạnh lẽo.

"Khụ khụ khụ." Y ho khan kịch liệt một trận, sau đó giơ tay nắm chặt quần áo của mình. Hai người một cao gầy một to lớn đứng ở phía sau y thấy vậy, tráng hán thân như tháp sắt kia lại vội vàng hỏi: "Điện chủ còn cảm thấy có lạnh không? Thuộc hạ sẽ đi thêm củi lửa."

Nói xong tráng hán kia liền cất bước đi ra, xem tình thế là muốn "nói là làm'.

"Không cần." Nhưng còn chưa đợi gã đi ra khỏi lều, thanh âm của hòa thượng kia đã chợt vang lên, ngữ điệu cực kỳ suy yếu, giống như cũng có thể im bặt bất cứ lúc nào."Thêm nhiều củi đốt hơn nữa cũng vô dụng, bệnh của ta không phải dược thạch có thể chữa được, cũng không phải cứ đốt lửa là có thể tốt hơn."

Tâm tư tráng hán kia đơn giản, đối với những lời nói của hòa thượng có thể nói là nói gì nghe nấy. Gã nghe thấy lời ấy bước chân rời đi quả nhiên dừng lại, muốn thu một chân vừa rồi phóng ra.

"Thêm chút nữa đi!" Thế nhưng bên kia doanh trướng lại truyên đến một giọng nói.

Một vị thiếu nữ có đôi mắt màu tím đứng lên, nói như thế.

Tráng hán lập tức chần chờ, gã dường như không biết nên nghe ai cho nên khi đó đưa ánh mắt hỏi thăm về phía vị hòa thượng kia. Hòa thượng không khỏi thở dài, nói: "Nghe theo bệ hạ đi."

Tráng hán kia nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,'Vâng!" Gã nói xong lời ấy, liền chạy nhanh ra khỏi doanh trướng, xem tình hình là đang đi tìm củi đốt.

"A Man..." Thiếu nữ sắc mặt lạnh như băng kia dường như cũng bị biểu hiện của tráng hán nọ chọc cười, trên mặt nàng lộ ra ý cười hiếm thấy.

"Ài, tên đệ tử này của ta tâm tư đơn giản, về sau... xin bệ hạ chăm sóc nhiều hơn, nếu có chỗ nào không ổn, kính xin bệ hạ nể mặt ta, cho hắn một con đường sống."

Trong lời nói của hòa thượng ẩn chứa mùi vị bàn giao hậu sự, thế nên tu sĩ gầy còm phía sau gã nghe vậy lập tức biến sắc. Có điều tâm tư gã linh hoạt hơn so với tu sĩ A Man to lớn kia, cũng rõ ràng lúc này mình không thể nói chen vào nên gã lập tức đè ép vẻ kinh hãi trong lòng mình, cũng không nhiều lời.

"Ngươi đã chuẩn bị tốt để chết rồi ư?" Thiếu nữ mắt tím vừa mới đứng lên đương nhiên cũng nghe ra ẩn ý trong ngữ khí của hòa thượng này, nàng híp mắt trầm giọng hỏi. Con ngươi hơi co lại, tựa như đang có một thứ cuồn cuộn trong lòng nàng.

"Bệ hạ, lão thân sống đã ba trăm năm, làm gì có người có thể sống mãi được?" Hòa thượng cười nói, cũng không phải bi thương hay sợ hãi mà loại người sắp chết nên có, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn vài phần.

Thiếu nữ mắt tím nhìn chằm chằm hòa thượng kia.

Sau đó, nàng trâm giọng nói: "Ta sẽ không chết."

Hòa thượng lại cười cười, y nói: "Bệ hạ thì khác, bệ hạ là Thiên Mệnh chi tử, là Thần chủng thuần túy nhất từ muôn đời đến nay, theo lý tuổi thọ sánh ngang với Thiên tê, sao có thể chết được? Nhưng vi thần không có phúc phận này, không có cách nào luôn ở bên bệ hạ..."

Con ngươi thiếu nữ bắt đầu co rút kịch liệt, từng đạo lực lượng đen tối vô cùng cường hãn bắt đầu từ trong cơ thể nàng bộc phát. Lửa trại đang cháy trong doanh trướng bắt đầu nhảy nhót, lúc sáng lúc tối, chiếu rọi nên khuôn mặt thiếu nữ chợt sáng chợt tắt lộ ra một hương vị đáng sợ.

Nàng lại nói: "Ta...

"Không muốn ngươi chết!"

"Ta không muốn ngươi chết, năm chữ ngắn ngủi này lại giống như ẩn chứa một loại ma lực, khí cơ cuồn cuộn từ trên trời rơi xuống nào đó.

Từng đạo khí tức màu đen cùng màu tím trộn lẫn tụ tập ở bầu trời phía trên doanh địa, sau một trận xoay quanh đã vội vàng trút về phía trong doanh trướng. Những khí tức phô thiên cái địa kia cuốn theo uy thế to lớn, trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể tăng nhân áo đen sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên xe lăn.

Thân thể hòa thượng chấn động, theo khí tức kia tràn vào, sắc mặt tái nhợt của y đã trở nên hồng nhuận thêm vài phần, khí tức suy yếu cũng trở nên trì trệ.

Nhưng điều này cũng không làm cho y cảm thấy có chút may mắn nào, ngược lại thần sắc bi thương nhìn về phía thiếu nữ mắt tím, trâm giọng hỏi: "Tội gì ngươi..."

Thiếu nữ mắt tím khom lưng, miệng không ngừng thở hổn hển, dường như cách làm như vậy đã tiêu hao thật lớn đối với nàng. Nàng ngẩng đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào hòa thượng, nói ra: "Ngươi là... người thân cuối cùng của ta... Ta không thể để ngươi chết được, ngươi không thể chết."

Dứt lời, nàng căn bản không đợi hòa thượng đáp lại liền khoát tay áo, nói thêm: "Hắc Sơn, mang... Điện chủ đi xuống nghỉ ngơi."

Tu sĩ gầy như que củi kia nghe vậy hơi có chút chần chờ, sau đó liền gật đầu một cái, lúc này liền đẩy xe lăn của hòa thượng áo đen đi ra doanh trướng. Mà ngay cửa doanh trướng bọn họ lại đụng phải tên tráng hán ôm một bó củi lớn vội vàng chạy trở về.

Tráng hán thấy thế, lúc đó sửng sốt, hỏi: "Điện chủ muốn đi ư? Vậy củi lửa này... ?"

Hắc Sơn hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn đối với vị đồng liêu ngu ngốc của mình, gã đảo cặp mắt trắng dã, đang muốn nói cái gì đó, nhưng hòa thượng ngồi trên xe lăn lại nói: "Đưa qua đi."

Tráng hán nghe vậy không kìm được gật đầu, rồi lại ôm củi chạy về phía doanh trướng. Hắc Sơn nghiêng đầu nhìn thân ảnh đối phương rời đi, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa đẩy xe lăn tới doanh trướng của hòa thượng.

"Hắc Sơn... Ngươi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?" Nhưng ngoài dự liệu là Điện chủ xưa nay trâm mặc ít nói chợt hỏi.

Trong đáy lòng Hắc Sơn, hòa thượng này là một người rất thần bí, thần bí đến mức cho dù gã theo bên cạnh y nhiều năm như vậy cũng khó có thể thấy rõ thật giả của đối phương. Y luôn bày mưu nghĩ kế, giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không thể chạy thoát tính toán của y, điểm này cũng làm cho Hắc Sơn tinh thông thuật Chu Dịch cũng phải thầm than. Mà ngoại trừ chuyện quan trọng ngoài ý muốn, vị Điện chủ này hầu như chưa từng nói chuyện phiếm cùng bất kỳ kẻ nào, đương nhiên cần phải trừ bỏ vị thiếu nữ mắt tím kia.

Cũng chính vì vậy, khi hòa thượng hỏi vấn đề này, Hắc Sơn rõ ràng ngẩn người, sau đó mới đáp lại: "Thuộc hạ đi theo Điện chủ từ Thái Âm cung tới đã hai trăm sáu mươi bảy năm rồi."

Trên mặt hòa thượng thoáng hiện lên ý cười, hắn nói: "Ngươi nhớ rất rõ."

"Có một số việc, chung quy vẫn không dám quên." Hắc Sơn cũng nở nụ cười đáp. ...

Hai trăm sáu mươi bảy năm trước, Nho sinh từ Thái Âm cung đi ra hành tẩu giữa nhân thế.

Gã đi rất nhiều năm, gặp rất nhiều người. Gã bày ra một quầy hàng nhỏ, đi đến đâu thì sẽ mang quây hàng này sẽ đến đó. Gã đã tính vận mệnh của rất nhiều người, có liên quan đến nhân duyên, tiên đồ, đại khái đều có thể làm được, nhưng thỉnh thoảng có chút biến số, biến số này đại khái là nhân tâm mà sư phụ của gã nói đến.

Nhưng thứ gã vẫn canh cánh trong lòng là câu châm ngôn 'Mười Chín Là Cực, Thiên Hạ Quy Uyên, Mệnh Tinh Cô Chiếu, Phượng Hoàng Lâm Khư' mà gã tốn thời gian mấy năm bên trong Thái Âm cung thôi diễn ra.

Lời này rốt cuộc là có ý gì, giải thích thế nào, vấn đề này vẫn luôn khốn nhiễu Nho sinh này.

Gã suy nghĩ lúc đi đường, lúc ăn, lúc ngủ, chỉ cần có được nhàn rỗi, gã sẽ lập tức cân nhắc, suy nghĩ cẩn thận. Gã muốn trở lại Thái Âm cung lần nữa, nhưng sư phụ lại ra lệnh, phải cho gã rèn luyện ở nhân gian, đợi đến khi cơ duyên kia tới, lúc đó gã mới có thể trở về.

Gã không rõ cơ duyên đó rốt cuộc là cái gì, những mơ hồ cảm thấy nó có liên hệ không thể tách rời với lời châm ngôn mười sáu chữ kia.

Cho nên gã chưa bao giờ buông việc này xuống, cho đến một ngày, gã mở cửa hàng ở một tòa thành nhỏ trong Liêu châu Đại Hạ, nhưng sinh ý cũng không tốt lắm, Nho sinh mất cả đêm hôm qua suy nghĩ câu châm ngôn kia cho nên lúc này có chút buồn ngủ.

"Suy mệnh, có thể bói cho ta một quẻ." Lúc này một thanh âm mềm mại chợt vang lên bên tai gã, lôi Nho sinh từ trong giấc mộng ra.

Gã vuốt vuốt hai mắt mơ hồ của mình, nhìn về phía khách tới, sau đó lại không khỏi sững sờ. Đó là một hòa thượng mặt mày như vẽ, trong ngực ôm một đứa bé đang khóc rống.

Tổ hợp như vậy có chút kỳ quái, Nho sinh không khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng hòa thượng sau khi nói xong lời này đã ngồi xuống trước quây.

Nho sinh khôi phục lại tinh thần, gã hỏi: "Các hạ muốn xem gì? Tiền đồ hay là nhân duyên?"

Lời này vừa nói ra, gã liền có chút tức giận, hận không thể tát cho mình một bạt tai ngay tại chỗ, nào có ai hỏi qua chuyện nhân duyên của hòa thượng... Nhưng hòa thượng lại không hề tức giận, trả lời: "Tiền đồ."

Nho sinh âm thầm cảm thấy may mắn vì tính nết của hòa thượng này rất tốt, liền đưa tay ra hiệu nói: "Vậy làm phiền các hạ đưa tay phải ra, để ta đánh giá một phen."

Nhưng hòa thượng kia lại lắc đầu, ánh mắt quay qua nhìn đứa bé trong lòng, hào quang trong con ngươi cực kỳ ôn nhu, miệng lại nói: Xem cho nó.

Nho sinh sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Gã đứng dậy, nhìn đứa trẻ trong lòng hòa thượng kia, đang định nói gì đó nhưng lúc đó thân thể chấn động, như bị sét đánh trúng không thể động đậy.

Đứa nhỏ kia có một đôi con ngươi màu tím, mặc dù giống như trẻ con bình thường khóc rống trong tã lót, nhưng ngay khi đối mặt con ngươi kia, trong đầu Nho sinh liền không ngừng vang lên châm ngôn mười sáu chữ nọ.

"Mười Chín Là Cực, Thiên Hạ Quy Uyên, Mệnh Tinh Cô Chiếu, Phượng Hoàng Lâm Khư”"

"Mười Chín Là Cực, Thiên Hạ Quy Uyên, Mệnh Tinh Cô Chiếu, Phượng Hoàng Lâm Khư”"

"Mười Chín Là Cực, Thiên Hạ Quy Uyên, Mệnh Tinh Cô Chiếu, Phượng Hoàng Lâm Khư”...

Thanh âm kia một lần lại một lần vang vọng trong đầu gã, như là có thứ gì đó muốn phá thể mà ra, một loại sợ hãi không thể nói rõ bao bọc quanh người Nho sinh, rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng trong nháy mắt khi đối mặt cặp con ngươi kia, gã lại sinh ra một loại xúc động muốn quỳ bái.

Gã vẫn duy trì động tác hơi đứng dậy như vậy, ngây người tại chỗ, mãi một hồi lâu sau.

"Tiên sinh, còn xem hay không?" Giọng nói hòa thượng truyền tới, kéo gã từ trong trạng thái xuất thân kia ra ngoài.

Nho sinh ngẩn người, gã đưa mắt nhìn về phía hòa thượng, nhưng giữa hàng mi của vị hòa thượng kia lại mang theo nụ cười như có như không, cũng đang nhìn gã.

"Nàng là..." Nho sinh vươn tay, có chút run run chỉ về phía đứa bé kia, cánh môi run rẩy hỏi.

Nụ cười trên mặt hòa thượng càng đậm hơn, y nói: "Đây là con gái của ta, thế nào, đáng yêu ư?”

Nho sinh không còn tâm tư suy nghĩ một hòa thượng sao lại có một đứa con gái nữa, gã chỉ tiếp tục nói với vẻ mặt kinh hãi: "Nhưng nàng... nhưng nàng... không phải là người..."

Hòa thượng không hề cảm thấy kinh ngạc đối với cách nói của Nho sinh, càng không có nửa phần tức giận, y vẫn mỉm cười nói: "Nhưng không phải nó còn sống hay sao?"

"Trời muốn người chết, người phải chết. Trời muốn diệt Sở, Sở tất phải diệt. Nhưng ta không tin số trời như vậy, cho nên muốn sửa lại. Ngươi xem, nếu có người sửa được, vậy số trời do phương pháp Chu Dịch tính ra có ích lợi gì?"

Trong lòng Nho sinh giật nảy mình, gã nhìn chằm chằm hòa thượng, ngón tay giấu dưới ống tay áo siết chặt, đáy lòng không ngừng tính toán nguồn gốc của hòa thượng trước mắt này, nhưng càng tính thì đầu gã càng âm trầm, cuối cùng sắc mặt càng trắng nhợt, phun ra một búng máu tươi.

Gã chống lấy quầy hàng kia, thần sắc uể oải nhìn hòa thượng, cuối cùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Hòa thượng vươn tay, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Nho sinh một cái. Sinh cơ cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể gã. Khoảnh khắc đó, cắn trả do gã cố dò xét Thiên mệnh đều bị hóa giải, sau đó hòa thượng nói: "Đi theo ta. Ta dẫn ngươi đi xem rốt cuộc số trời sắp tới là bộ dáng như thế nào."

Dứt lời hòa thượng kia liền đứng lên, cất bước đi vào chỗ sâu trong đường phố. Nho sinh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cắn răng đi theo bước chân của hòa thượng kia.

Mà một lần đi theo này là hai trăm sáu mươi bảy năm. ...

Tuyết lớn thêm vài phần, rơi vào trên vai Hắc Sơn, luông hơi lạnh kia kéo gã ra từ trong suy nghĩ.

"Hắc Sơn..." Mà thanh âm của hòa thượng khi đó cũng đúng lúc vang lên: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là ta thay đổi số trời, hay cái gọi là số trời đang điều khiển ta, tiến về phía trước dựa theo phương hướng đã định của nó. Rốt cuộc ta là cá ngược dòng hay con cờ ở trong đó mà ta không biết?"

Hắc Sơn cúi đầu trầm mặc, gã nghĩ tới châm ngôn mình tính ra hai trăm năm trước, lại nghĩ tới tình hình một ngày gã nhìn thấy bên ngoài thành Trường An khi truy sát Diệp Hồng Tiên, qua một hồi lâu mới nói: "Có lẽ... số trời chưa bao giờ thay đổi, hay là... chúng ta đều là cừu non tự cho là đúng ở bên dưới Thiên đạo..."

Hòa thượng ngơ ngác, thần sắc trên mặt có chút cô đơn. Nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: "Như vậy sao?"

Y tự lẩm bẩm: "Nhưng chúng ta có thể quay lại không?"

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gần như bao phủ thân thể hai người lại.

"Điện chủ, ngài có từng hâm mộ A Man không?" Hắc Sơn không trả lời vấn đề của hòa thượng mà hỏi ngược lại.

"Hâm mộ hắn vì điều gì?"

"Hắn chưa bao giờ quay đầu lại, cũng không nhìn trước nhìn sau."

"Ồ? Như vậy sao?"

"Phật gia nói, Khổ Hải vô biên quay đầu là bờ, nhưng nếu Khổ Hải vô biên, quay đầu nhìn bờ, lại không đến được bờ, vậy quay lại làm cái gì?"

"Ha ha, Hắc Sơn, ngươi rất có tuệ căn, hay là ta độ ngươi thành tăng?”"...
Bình Luận (0)
Comment