Chương 150: Tinh Không chỉ tiên
Chương 150: Tinh Không chỉ tiênChương 150: Tinh Không chỉ tiên
Trên bầu trời, bóng người mờ mịt do sương mù trắng đen ngưng tụ thành sau khi nói xong lời này, hai tay của gã vào lúc đó lại vươn ra lần nữa.
Sau đó một chuyện cổ quái nào đó xảy ra.
Thân thể của gã bắt đầu không ngừng lớn lên, đương nhiên cũng có thể là thế giới chỗ Từ Hàn ở đang không ngừng thu nhỏ lại, hoặc là hai bên đồng thời phát sinh. Cho nên ngay sau đó, thế giới của Từ Hàn tựa như một khối cầu trong suốt, được bóng người phiêu hốt nắm trong tay.
Thân ảnh to lớn kia đứng ở trong hư không nhìn xuống Từ Hàn đang chỉ như là con sâu cái kiến, nói: "Vạn vực tinh không có vô số thế giới, Quỷ Cốc Tử không phải sinh linh thức tỉnh sớm nhất, nhưng nhất định là sinh linh truyên thừa lâu đời nhất."
"Bắt đầu từ thuở thế giới sinh ra, khi Đế quân quét sạch tinh không chúng ta cũng đã tồn tại."
"Chúng ta như thỏ trong rừng rậm, tránh né từng tên địch nhân có thể lấy đi tính mạng mình. Cũng bắt được từng cơ hội khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ."
"Chúng ta từ nhỏ yếu đi tới, cho nên kính sợ mỗi sinh linh trên thế giới này, cho dù là con sâu cái kiến tỉ tiện nhất, chúng ta cũng chưa từng xem thường. Huống chi vị Đế quân đã từng đuổi chúng ta đi khắp nơi chạy trốn như chó nhà có tang này? Ngươi muốn làm cái gì... có thể làm được cái gì... Chúng ta đã sớm thôi diễn qua vô số lần, cũng đã sớm thuộc lòng ứng đối như thế nào, ngươi không đi ra được phương thiên địa này, tử vong là kết cục cuối cùng của ngươi."
"Cho nên, an nghỉ đi."
"Vị vua cũ băng hà, sẽ là lời ca tụng tốt nhất để Quỷ Cốc Tử chúng ta đăng lâm vương tọal"
Bóng người kia dùng giọng điệu như vậy nói ra, hai tay đang nắm lấy thế giới của Từ Hàn chợt dùng lực.
Rặc rặc.
Một tiếng vang nhỏ quanh quẩn trong hư không vô biên, biên giới chỗ Từ Hàn bắt đầu hiện ra từng vết nứt nhỏ không thể nhận ra được.
Mà không nhận ra được như vậy chỉ là đối với thân ảnh mờ mịt trắng đen đan xen kia mà thôi, nhưng đối với sinh linh thân ở thế giới này mà nói hiển nhiên không phải như thế.
Đất trời bỗng nhiên tối tăm, đại địa vỡ nát, cương phong cuồng bạo quét sạch, sông lớn chảy ngược, cát bay đá chạy.
Mọi chuyện diễn ra vào thời điểm này không hề có dấu hiệu báo trước.
Tiên nhân cũng vậy, phàm nhân cũng thế, trước loại tai nạn kinh khủng này cũng đều có vẻ không quan trọng. Ngoại trừ khóc lóc la hét và chạy trốn, cái gì cũng không làm được. ....
Phù!
Phù!
Bên trong Thần cung nguy nga trong tinh không vạn vực, nam nhân đôi mắt chứa liệt dương quỳ một gối xuống đất, trong tay nắm trường đao, máu tươi thuận theo chuôi đao chảy xuôi trên thân đao. Đỉnh đầu hắn là trường kiếm treo cao, chín đạo bóng kiếm quanh quẩn xung quanh thân kiếm.
Miệng gã thở hổn hển, liệt dương cố chấp thiêu đốt nhưng không che giấu được bản chất ảm đạm. Mà trước người hắn là lão nhân áo bào đen rộng thùng thình đang đứng cúi đầu, sau lưng hư ảnh hai màu đen trắng đan xen mà thành thu liễm khí thế.
Lão nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, trong mắt bao trùm thương xót và thở dài.
"Điện hạ biết tại sao ngươi lại thất bại không?"
Nam nhân khẽ nuốt khan một ngụm nước miếng, cố nén thân thể đau nhức kịch liệt đứng lên, hắn lại nắm chặt chuôi đao, để đảm bảo mình có thể cầm đao trong tay.
Đây là đạo lý rất sớm trước đây một vị sư phụ đã dạy cho gã, một đao khách phải cầm chặt đao trong tay, bởi vì đao chính là mệnh của hắn.
Sau đó khí thế quanh thân gã lần nữa trào ra, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả trước mắt, không nói lời nào.
Lão giả lại không giận, càng không vội vã ra tay, mà chỉ mỉm cười nói: "Điện hạ muốn lưu lại lão hủ, chuyện này không khó. Nếu điện hạ nguyện ý, lão hủ còn có thể ở chỗ này chờ lâu. Dù sao Quỷ Cốc Tử cũng không giống như điện hạ hôm nay, chỉ còn lại một người cô độc như ngươi vậy."
Nam nhân nghe vậy sắc mặt hơi đổi, hắn đại khái nghe rõ lời của lão nhân nói, nhưng rất nhanh vẫn đè xuống sự khác thường trong lòng, chăm chú nhìn lão nhân.
Lão nhân không chút hoang mang thong thả đi qua đi lại trong Thần cung, miệng nói: "Tính ra từ khi đó, điện hạ thành đạo cũng đã trải qua mấy chục vạn năm, phóng tâm mắt vạn vực tinh không, cũng chỉ có hai người ta cùng điện hạ chạm tới cảnh giới Bất Hủ. Ta xem điện hạ là đồng đạo, bằng hữu, ta cho rằng ở tuế nguyệt mấy chục vạn năm của vạn vực tinh không này đủ để điện hạ thấy rõ bản chất của thế giới này, nhưng điện hạ chung quy vẫn quá mức si mê, nhìn không thấu, không chịu lĩnh hội."
Nam nhân nhíu nhíu đầu lông mày, gã không thích ngữ khí của lão nhân, đương nhiên càng không thích thái độ ra vẻ cao thâm của đối phương. Cho nên gã trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Lão nhân quay đầu nhìn gã một cái, nói: "Điện hạ có lẽ sẽ cảm thấy hôm nay nếu bại chỉ là ngươi dứt bỏ ngôi sao của mình, cho nên từ cảnh giới Bất Hủ ngã xuống, thật ra bất kể trong tay điện hạ có bao nhiêu ngôi sao, cuối cùng ngươi vẫn sẽ thua ở trong tay ta."
"Điện hạ tự xưng là người giám thị, quản lý toàn bộ vạn vực tinh không, thế nhưng mấy chục vạn năm qua, rất nhiều sinh linh đến, lại chết đi. Từ cá thể đến tộc đàn, từng hưng thịnh đến cuối cùng diệt vong, trong thời gian dài đằng đẳng, sinh linh cuối cùng cũng quá mức yếu ớt. Đối với điện hạ mà nói, chiếu cố bọn chúng chỉ là gánh nặng, mà điện hạ chính là dân dần tiêu hao hết tinh lực dưới sự trói buộc này."
"Điện hạ và ta hiện tại đều là Bất Hủ giả, nhưng ngươi ta đều hiểu rõ, Bất Hủ như chúng ta chỉ là đối với những sinh linh kia mà thôi, trên thực tế, tính mạng của hai chúng ta cũng có phần cuối, chỉ là lấy ánh mắt của những sinh linh kia sẽ không cách nào nhìn thấy phần cuối của chúng ta mà thôi. Mà Bất Hủ giả thật sự trên thế giới này chỉ có một vị Đế quân nọ."
"Mà trong mấy chục vạn năm này, dưới chấp niệm thủ hộ chúng sinh trong lòng điện hạ, mấy chục vạn năm này ngươi trì trệ không tiến, mà ta thì chưa bao giờ ngừng chân theo đuổi bản chất sinh mệnh thậm chí là thế giới. Ta luôn đi tiếp, điện hạ dừng chân không tiến, cho nên ta nói điện hạ thất bại là chuyện đã định trước."
Lông mày của nam nhân càng nhíu càng sâu. Gã lau đi máu tươi trên khóe miệng, đao ý cùng kiếm ý cuồng bạo lại dâng trào, bao phủ quanh thân lão nhân: "Đao còn ở tay, thắng hay bại còn chưa nói rõ được."
Nam nhân nói như thế, hiển nhiên đã chuẩn bị xong chém giết cùng lão nhân. Nhưng lão nhân khi đó lại uể oải lắc đầu: "Đánh tiếp, điện hạ sẽ chết. Mà ta..."
"Cũng không hề muốn điện hạ chết."
Lão nhân nói xong, ngay khi đó phất ống tay áo, đao ý và kiếm ý đầy trời kia lập tức tan thành mây khói.
Nam nhân trong lòng kinh hãi, mãi đến lúc này gã mới ý thức được, thực lực của lão nhân đã vượt xa dự liệu của mình, thậm chí trong trận quyết đấu vừa rồi đối phương còn chưa xuất ra toàn lực.
Nhưng gã cũng không vì vậy mà buông bỏ quyết định trong lòng. Trong cuộc đời dài đằng đẳng của gã đã không ít lần gặp đối thủ khó có thể đối địch như vậy, nhưng mỗi lần gã đều dựa vào khẩu khí trong lòng mà sống sót. Lần này gã không chắc mình có thể may mắn như ngày thường hay không, nhưng cũng biết, chỉ có đánh tiếp mới có hi vọng.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cũng giống như ngươi, vì sinh mệnh vĩnh hằng mà trở thành Đế quân kế tiếp? Chết ư? Tô mỗ chưa bao giờ sợ hãi!" Gã nói như thế, ngôi sao trên đỉnh đầu lấp lánh hào quang, sát cơ lần nữa dâng trào trong đôi mắt liệt dương của gã.
Lão nhân lắc lắc đầu, thở dài nói: "Sao điện hạ vẫn không hiểu, ngươi và ta đều từng từ thế giới của mình một đường leo lên, mới có thành tựu hôm nay. Tựa như trong rừng rậm chỉ có thỏ rừng giảo hoạt nhất mới có thể tránh thoát sài lang đuổi bắt, cũng giống như con báo thông minh nhất mới có thể tìm được thức ăn có thể no bụng, bản chất sinh mệnh chính là kẻ giết chóc, cường giả tồn tại. Điện hạ không cảm thấy rất giống quan hệ giữa Đế quân cùng sinh linh sao?"
Nam nhân trầm mắt, khó hiểu nói: "Có ý gì?"
"Điện hạ thử tưởng tượng, nếu thế giới của điện hạ từng có một người giống như điện hạ, tất cả sinh linh dưới sự che chở của ngươi đều sản sinh ra khí tức tường hòa. Không cạnh tranh, không giết chóc thì điện hạ sẽ như thế nào? Cưới vợ sinh con? Phảng phất tâm thường đương nhiên cũng bình an, nhưng cuối cùng Đế quân cũng sẽ hàng lâm, không trải qua cực khổ tẩy lễ, điện hạ đương nhiên sẽ không phải đối thủ của hắn, thế giới của điện hạ đương nhiên cũng không tránh khỏi như ngàn vạn thế giới kia, quy về tịch diệt."
"Vạn vực tinh không quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả ta cùng điện hạ cũng chưa từng tìm được giới hạn của nó, điện hạ có thể xác định Đế quân chính là tai họa duy nhất của thế giới này không? Hay là trên đời này chỉ có duy nhất một Đế quân thôi sao? Chờ đến có một ngày, tồn tại như vậy giáng lâm, điện hạ có lòng tin có thể dẫn dắt vạn vực tinh không an nhàn này đối kháng với bọn chúng ư?"
Từng cái từng cái vấn đề của lão gõ vào trong lòng nam nhân, gã chau mày, lại không cách nào đáp lại đối phương chút nào.
Hai đầu lông mày lão nhân hiện lên một ý cười nhàn nhạt, lão tiếp tục nói: "Trước khi điện hạ đánh bại Đế quân, trong vạn vực tinh không từng lưu truyên một câu Đế quân giết không chết được. Đây là một câu rất đáng giá nghiên ngẫm, nếu không ai giết chết Đế quân, vậy làm sao biết hắn sẽ không chết đây? Mà nếu có người từng giết chết Đế quân, vậy những người cường đại có thể sánh vai hoặc là tộc đàn đã đi đâu rồi?"
Nam nhân không trả lời được vấn đề này, gã chỉ nhíu lông mày càng ngày càng sâu, thần tình trên mặt cũng càng ngày càng âm trầm.
"Đế quân, vạn vực tinh không đều gọi hắn là người hủy diệt, ta thấy không phải vậy. Đế quân mới là người am hiểu Thiên đạo, hắn giống như là kẻ tiến hóa vạn vực tinh không hơn, hắn thúc đẩy chúng ta mạnh mẽ, thúc đẩy khiến chúng ta vĩnh viễn không dám lười biếng, vạn vực tinh không cần tồn tại như vậy, thế nhưng hiện tại thời đại của hắn đã kết thúc, mà chúng ta sẽ trở thành người tiến hóa mới, trở thành Tinh Không chỉ tiên. Thúc đẩy chúng sinh mông muội này tiến lên, hoặc là hủy diệt!" Lão nhân mở hai tay, ngửa đầu nhìn bầu trời, giữa hai đầu lông mày lão là thần sắc dữ tợn, lại tràn ngập cuồng nhiệt cùng hưng phấn.
Trong trời đất rộng lớn của vạn vực tinh không chợt gió mây phun trào, bên trong tối tăm khí cơ cường đại bắt đầu dâng trào vào thân thể lão nhân, bọn chúng điên cuồng rót vào trong cơ thể lão nhân. Trong thiên địa vang lên tiếng thét dài như ẩn như hiện, mang theo một loại quy luật cổ quái, như là bi ca do cựu vương đã mất đi, hoặc như là đang ca hát cung nghênh tân vương!...
Vị trí của Từ Hàn giống như một viên lưu ly ảm đạm. Bên ngoài thân trơn bóng của nó có từng vết rạn giống như rắn độc lan tràn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Một khi nó triệt để phá vỡ, mọi thứ trong thế giới này đều sẽ tan thành mây khói.
Thế giới này luân hồi mười chín lần, mười tám lần đầu tiên, đám Quỷ Cốc Tử được như ý nguyện rút đi lực lượng của Đế quân trong thế giới này, Từ Hàn từng cho rằng bọn chúng ao ước lực lượng cường đại của Đế quân mới làm như vậy. Mà giờ phút này chợt hiểu, chuyện không chỉ đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Cùng lúc đó, hắn có thể cảm giác được bên trong vạn vực tinh không có khí cơ nào đó đang trào dâng về cái bóng khổng lồ kia. Hắn cũng không cảm thấy bất kỳ kinh ngạc nào, hoặc có thể nói tất cả những thứ này còn trong dự liệu của hắn.
Quỷ Cốc Tử muốn thu hoạch được lực lượng của Đế quân, nhưng mười tám lần luân hồi này không phải chỉ hấp thu lực lượng của Đế quân, mà còn là lưu lại hạt giống lực lượng Đế quân trên người mình. Một khi Đế quân hiện tại tử vong, vạn vực tinh không dưới sự điều khiển của quy tắc nào đó sẽ chọn lựa người kế nhiệm trở thành Đế quân, đám Quỷ Cốc Tử nắm giữ một bộ phận lực lượng của nó hiển nhiên sẽ trở thành nhân tuyển tốt nhất.
Theo lý mà nói, Từ Hàn không thể biết những chuyện về vạn vực tinh không mà hắn chưa bao giờ đi qua này, nhưng có lẽ hắn đã gánh vác quá nhiều lực lượng của Đế quân, cho nên có thể rút từ trong những lực lượng kia để biết được một số chuyện liên quan tới vạn vực tinh không.
"Còn chưa đủ. Ngươi xem, ngươi còn cần càng nhiều lực lượng của ta, nếu không mọi thứ đều bị hủy diệt." Ngay lúc Từ Hàn nghĩ tới đây, trong đầu hắn chợt vang lên một giọng nói trầm thấp.
Từ Hàn biết đó là tiếng hô hoán đến từ Đế quân, nhưng hắn cũng hiểu rõ, mình không thể vận dụng càng nhiều loại lực lượng này, nếu không rất có thể hắn sẽ bị Đế quân cắn nuốt, đến lúc đó dù là Quỷ Cốc Tử hay Đế quân đạt được thắng lợi trong trận đánh cờ này, cuối cùng thế giới cũng không tránh khỏi vận mệnh hủy diệt.
Chuyện tới nước này, Từ Hàn lại lâm vào tử cục tiến thoái lưỡng nan một lần nữa.
Trước mắt hắn là hai con đường, thứ nhất để Quỷ Cốc Tử tùy ý hủy diệt phương thế giới này, sau đó đám Quỷ Cốc Tử trở thành Đế quân mới, thống ngự vạn vực tinh không. Thứ hai là tiếp tục hấp thu lực lượng Đế quân đối kháng Quỷ Cốc Tử, tạm thời bảo trụ thế giới này. Nhưng Đế quân bởi vậy được tân sinh, ý nghĩa như thế nào đương nhiên không cần nói cũng biết.
Thế giới tổn hại càng nghiêm trọng, những vết rạn nứt đã dày đặc khắp nơi, khí thế toàn thân Quỷ Cốc Tử càng thêm cường hãn, mà lời nói của ác quỷ bên tai Từ Hàn cũng càng thêm dồn dập.
Mà đúng lúc này, khóe miệng Từ Hàn đang chống lấy trời xanh bỗng nhếch lên một nụ cười, hắn lập tức cúi đầu, nhìn xuống dưới chân.
Ánh mắt của hắn như một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu tầng mây và lôi đình gào thét cuồn cuộn, thẳng đến một nơi nào đó của thế giới này. Sau đó hắn cao giọng nói: "Sư nương! Ngài nghĩ kỹ chưa!"
Quỷ Bồ Đề thất hồn lạc phách đứng trên núi Đại Uyên cát chạy đá bay nghe vậy ngẩng đầu, nàng nhìn về phía chỗ sâu trên mái vòm, nhưng không cách nào tìm được bóng người kia.
Nàng cắn răng, khoảnh khắc đó cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
"Lão nương nể mặt mũi tên khốn kia, sẽ tin ngươi thêm một lần nữa!"
Nàng nói như thế, trong tâng mây cuồn cuộn chợt truyên đến một tiếng rông ngâm cao vút, một con vong Long to lớn che khuất bầu trời chợt hiện ra, nó xoay vòng một hồi ở phía chân trời, sau đó thân thể chấn động một cái, bọc lấy lôi đình đầy trời phóng lên cao!