Chương 149: Tang lễ long trọng
Chương 149: Tang lễ long trọngChương 149: Tang lễ long trọng
Trong Thần cung nguy nga, sáu ngôi sao lấp lánh trong tinh không.
Nam nhân lưng đeo đao đang khoanh chân ngôi, trước mặt hắn là một vị lão giả áo đen cũng đang ngồi.
Quần áo lão nhân rộng thùng thình, đại bào màu đen phủ kín mặt đất toàn bộ Thần cung tựa như một tấm giấy Tuyên thành bị vẩy mực xâm nhiễm.
Hai người đều trầm mày nhắm mắt, nhìn như chợp mắt, nhưng trung tâm Thần cung giữa hai người lại có khí tức bàng bạc quấy lên, hào quang màu vàng trộn lẫn tinh quang bàng bạc đang không ngừng đối kháng khí tức đen trắng nọ, cả hai ở dưới biểu hiện bình tĩnh giả dối lại che giấu sóng cả mãnh liệt mà người thường khó có thể thấy rõ.
Bỗng nhiên đôi mắt nhắm chặt của lão già áo đen chợt mở ra.
Lão đứng lên, chau mày nhìn về phía chỗ sâu tinh không vạn vực.
Nam nhân lưng đeo đao kiếm cũng có cảm giác gì đó, cùng lúc đó cũng mở đôi mắt ra, đôi mắt kia lấp lóe hào quang nóng rực như ánh mặt trời. Nhưng ở sâu bên trong này cũng bao phủ sự lo lắng, chẳng qua hắn rất nhanh đè nỗi sầu lo trong lòng xuống, cười khanh khách nhìn về phía lão nhân kia, cao giọng nói: "Cốc chủ phải đi rồi sao?"
Lông mày lão giả áo đen vốn nhíu chặt trong khoảnh khắc đó lại giãn ra, sau đó lão xoay người nhìn vê phía nam nhân, cung kính chắp tay với gã: 'Luận đạo cùng người giám thị đã được mấy tháng, lão hủ được lợi không ít, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hôm nay..."
Lão giả còn chưa nói xong, sáu ngôi sao trên mái vòm chợt đại phóng quang mang, sáu đạo tinh quang sáng chói như thác nước trút xuống, rơi thẳng xuống chung quanh người lão giả, phong kín đường tiến thối của lão.
"Ngươi và ta ngàn năm khó gặp, Tô mỗ thế nào cũng phải lưu Cốc chủ lại ăn một bữa cơm đã, nếu không truyền ra ngoài thế nhân chẳng phải sẽ nói ta không hiểu đạo đãi khách sao?" Sau đó nam nhân nhìn chằm chằm lão giả, trên mặt vẫn nở một nụ cười như gió xuân.
Lông mày lão giả áo đen lại nhíu lên lần nữa, quân áo rộng thùng thình gân như khoa trương, khí tức hai màu đen trắng cổ quái như ẩn như hiện dưới trường bào của lão.
Lão ngẩng đầu nhìn về phía mái vòm, bảy ngôi sao từng chiếu rọi toàn bộ tinh không vạn vực đã bớt đi một viên.
"Vì sao tinh quang của điện hạ dường như thiếu mất một ngôi." Lão quay đầu nhìn về phía nam nhân kia, giọng điệu bình tĩnh, nhưng hai con ngươi đen trắng lại chuyển động, ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn xuyên qua tuế nguyệt vạn năm thoáng thấy bất kỳ chân tướng nào mà lão muốn thấy.
"Người sẽ chết, thế giới sẽ khô kiệt, tinh tú cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị chôn vùi, đây là Thiên đạo, Cốc chủ thành đạo đã lâu, tóm lại sẽ không phải không hiểu đạo lý này chứ?" Sắc mặt nam nhân như thường, đáp lại như thế.
Lão giả nghe vậy, con mắt lập tức híp lại: "Thiên đạo lặp đi lặp lại, tự có hưng suy, người cưỡng cầu không thể chết già, ta thấy không phải lão hủ không hiểu mà là điện hạ không hiểu."
Nam nhân nghe lời này hơi sửng sốt, nhưng thoáng chốc khóe miệng hắn liền hất lên, đao kiếm sau lưng thét dài, như long phượng thoát lồng. "Tại hạ ngu dốt, không hiểu đạo này, xin Cốc chủ chỉ giáo!"
Hào quang trong mắt lão giả kia lập tức lạnh xuống, dưới trường bào cuồn cuộn khí tức trắng đen chợt phá thể bay ra, hiển hiện ở phía sau lưng lão, hóa thành một bộ Ma Thần đen trắng luân phiên.
"Xem ra hôm nay điện chủ đại nhân nhất định phải lưu ta lại."
Nam nhân rút ra đao kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, tinh quang chiếm cứ quanh thân hắn, sau lưng như có một viên mặt trời bốc lên. Hắn tắm rửa ánh sao cùng ánh mặt trời, khí thế toàn thân bốc lên đến một mức mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Sau đó hắn điểm mũi chân, thân thể liền nhảy lên cao cao, trực tiếp giết về phía lão giả.
Lão giả vung ống tay áo lên, luồng khí tức trắng đen hóa thành ác long từ ống tay áo tuôn ra quân chiến với nam nhân nọ. ...
Đỉnh núi Đại Uyên, đám Thiên thần cao cao tại thượng đã mất hết can đảm.
Bọn họ không nghĩ tới Từ Hàn sẽ quyết tuyệt như vậy, càng không nghĩ tới hắn sẽ làm ra quyết định ngọc đá cùng vỡ như thế.
Một khi Từ Hàn vận dụng lực lượng vượt xa thế giới này, đám Quỷ Cốc Tử kia tất nhiên sẽ đến. Thế giới này hủy diệt đương nhiên chỉ là vấn đề thời gian, mà bọn chúng vì không hoàn thành sự phó thác của đối phương, sẽ không thể tránh được trách phạt, cũng không cách nào nhận được thù lao nên có, mà những thứ này cũng có thể thôi đi. Nhưng vấn đề là với tác phong của đám Quỷ Cốc Tử, hiển nhiên sẽ không chút do dự hủy diệt thế giới này, mà bọn chúng lại còn ở trong thế giới này, đám người kia cũng sẽ không có tâm tư lôi kéo bọn chúng ra, sau đó mới đi làm chuyện hủy diệt kia.
Sợ hãi tử vong quấy nhiễu trong đầu các Thần chích này, sắc mặt bọn chúng trắng bệch, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Đối mặt với Từ Hàn đang giết tới trước mặt, đám người này lại càng không vì sợ hãi mà sinh ra tâm tư đối kháng với đối phương. Kỳ lạ nhất chính là Từ Hàn dường như cũng không để bọn chúng ở trong lòng, mà chỉ lướt qua thân thể bọn chúng, tiếp tục tỏa ra hắc khí đầy trời đi về phía đỉnh.
Cho đến lúc này, những Thần chích kia mới lấy lại tinh thần.
Bọn chúng nhớ lời Từ Hàn nói, hắn muốn "Phong thiên".
Đây cũng không phải là một câu khó hiểu, phiến thiên địa này vốn là một lồng giam. Với tư cách là lính canh ngục, trong tay bọn chúng còn có chìa khóa lông giam này do Quỷ Cốc Tử ban thưởng. Mà một khi Từ Hàn phong bế tòa thiên địa này... đồng nghĩa với việc trong thời gian ngắn không một ai có thể ra vào nơi đây, đồng thời hiện tại đám Quỷ Cốc Tử tất nhiên cũng đã cảm nhận được trạng thái của Từ Hàn, nghĩ đến đang ở trên đường trở về. Một khi thiên địa phong bế, đám người kia tất nhiên sẽ hủy hoại vùng thiên địa này, mà con đường sống cuối cùng của bọn chúng cũng sẽ đoạn tuyệt.
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, đám Thần chích kia không còn chút phong thái cao cao tại thượng ngày thường nữa, bọn chúng liếc nhìn nhau, sau đó liền thúc giục Thần lực trong cơ thể mình, đuổi theo bóng dáng Từ Hàn đang bay đến.
Bọn chúng phải ngăn cản hắn, hoặc gấp rút thoát khỏi chốn thiên địa này trước khi hắn làm xong hành động hoành tráng gọi là "Phong thiên" kia. Mà căn cứ vào quyết ý Từ Hàn biểu hiện ra, hiển nhiên bọn họ có khuynh hướng nghiêng về phía vế sau hơn.
Tốc độ của Từ Hàn rất nhanh, hai cánh màu đen sau lưng mang theo luồng hắc khí đầy trời cũng nhanh chóng bay tới phần cuối vòm trời. Biển mây mênh mông bị đặt ở dưới chân, sao trời cùng mặt trời ở ngoài bầu trời dường như cũng có thể chạm tay vào được, nhưng lại tựa như vẫn xa xa vạn dặm.
Từ Hàn dừng bước, lực lượng sâu trong thế giới vẫn cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh lao vào trong cơ thể hắn, hai cánh đen sau lưng hắn không ngừng to ra, đảo mắt đã hóa thành kích thước trăm trượng cực kỳ không hợp với thân thể hắn, khí tức tràn ngập quanh thân không ngừng bốc lên, không gian xung quanh thân thể hắn tựa như đã không chịu nổi lực lượng nhộn nhạo, trở nên vặn vẹo, nghiễm nhiên đã tới bờ vỡ vụn.
Còn Từ Hàn vẫn như chưa cảm giác được những thứ này, khi đó hắn ngửa đầu nhìn về phía chân trời, đưa tay chạm đến mép của thế giới.
Lao lồng này theo bản năng phản phệ hắn, pháp tắc thiên địa thôi động từng đạo lực lượng cường đại vọt tới, muốn ngăn cản vật không biết này đột phá lồng giam.
Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, nhưng rất nhanh lực lượng cường đại quanh thân liền hóa giải đi phần lực lượng thiên địa cắn trả này, mà hắn cũng rất nhanh thu tay lại, cúi đầu tựa như đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó.
Lúc này, đám Thần chích kia cuối cùng cũng khoan thai đi tới. Bọn chúng cảnh giác ở bốn phía xung quanh Từ Hàn, vây hắn lại giữa. Lão nhân cầm đầu nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Một khi ngươi phong bế thế giới này, đám Quỷ Cốc Tử tất nhiên sẽ hủy diệt thế giới, đến lúc đó tất cả những gì ngươi muốn đều sẽ bị hủy diệt!"
Nói xong lão giả câm đầu kia còn nhìn lên trời, nhưng trong lòng lại âm thâm nghi hoặc một chút, theo lý mà nói hiện tại có lẽ đám Quỷ Cốc Tử hẳn là đã nhận ra dị dạng của vùng thiên địa này, nhưng vì sao đến giờ vẫn không thấy đối phương xuất hiện?
Đương nhiên đối với lão nhân mà nói đây cũng không tính là một tin tức xấu, ít nhất bọn họ đủ thời gian chạy ra khỏi phương thiên địa này, mà trước đó bọn họ phải ổn định Từ Hàn, cầu lấy cơ hội thoát thân.
Từ Hàn nghe vậy lúc đó ngẩng đầu liếc nhìn những Thần chích này, nhưng cũng không có ý muốn nói chuyện với bọn chúng.
Thậm chí trong ánh mắt hắn còn mang theo một loại miệt thị cao cao tại thượng, tựa như con người đang nhìn xuống giun dế, trong đó tràn ngập khinh thường xuất phát từ linh hồn.
Dưới ánh mắt của Từ Hàn, đám Thần chích kia không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác hèn mọn như khi nhìn lên đám người Quỷ Cốc Tử.
Ngay khi ý niệm này xuất hiện, bàn tay Từ Hàn lại duỗi ra lần nữa, không giống lần chạm nhẹ trước đó. Lần này hắn dùng lực cực lớn... gần như là vỗ vào chỗ trên đỉnh đầu mình, không ngoài dự liệu tay hắn lại một lần nữa đập lên màn chắn bao phủ của thiên địa này. Mà hắc khí quanh người hắn cũng theo cánh tay trước tiên hướng về phía màn chắn kia, trong nháy mắt hắc khí bàng bạc liền lấy bàn tay hắn làm điểm tựa, như gợn sóng khuếch tán ra trên màn chắn nọ.
"Từ Hàn, ta biết ngươi muốn cứu bọn họ, ngươi muốn tiếp tục sống, nhưng ngươi làm như vậy cũng không lấy được gì, ngươi tạm thời thu tay lại, ta có thể truyên đạt suy nghĩ của ngươi cho đám người Quỷ Cốc Tử, chuyện không phải hoàn toàn không có đường xoay chuyển!" Lão nhân cầm đầu nhìn thấy vậy sắc mặt kịch biến, lão biết một khi hắc khí này bao phủ toàn bộ Thiên môn, mục đích Phong thiên của Từ Hàn thật sự đã đạt thành, khi đó đừng nói thế giới này, ngay chính bọn họ cũng phải bồi táng cùng hắn.
Từ Hàn giương mắt nhìn thoáng qua những Thần chích kia, ngữ điệu lạnh như băng hỏi: "Từ lúc nào chó chăn lại có tư cách nói chuyện với chủ nhân vậy?” Những Thần chích chưa từng chịu khuất nhục như vậy, nhưng trước nguy hiểm đến tính mạng, bọn chúng không thể không lựa chọn nhịn sự đùa cợt của Từ Hàn, cũng không có một người nào mở miệng phản bác.
Mắt thấy hắc khí kia thuận theo cánh tay Từ Hàn lan tràn càng lúc càng xa, đã bao phủ nửa thiên địa, cứ tiếp tục như vậy không tới trăm hơi thở, vùng thiên địa này thật sự sẽ bị hắn phong bế hoàn toàn.
Nhưng vào lúc này, thiên ngoại chợt truyền đến một trận lực lượng dao động cường đại, sương mù trắng đen xen kẽ ngập trời chợt từ bên trên vọt tới.
Các Thần chích thấy thế lập tức vui vẻ, dồn dập quỳ lạy với màn sương mù kia, trong miệng hô lớn: "Bái kiến Tôn thượng!"
Mà đám sương mù mênh mông cuồn cuộn kia cũng không để ý tới những Thần chích đang run rẩy sợ hãi, ngược lại sau một trận cuồn cuộn hóa thành một bóng người mơ hồ bất định, gã nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, ánh mắt băng lãnh.
"Ta còn thắc mắc tại sao người giám thị kia cứ như phát điên ngăn cản Cốc chủ, hóa ra là ngươi và hắn nội ứng ngoại hợp. Hừ, buồn cười, chẳng lẽ con chim trong lồng có thể gây ra sóng gió gì hay sao?"
Thân ảnh kia vừa dứt lời, lại chợt nhìn về phía vách ngăn thiên địa mà Từ Hàn không ngừng rót hắc khí vào. Gã hơi sững sờ, lại nói: "Thế nào? Muốn phong bế thiên địa? Kéo mấy con tôm thối cá ươn kia chôn cùng các ngươi? Hay là cho rằng tính mạng của bọn chúng có thể làm thẻ đánh bạc để trao đổi với chúng ta?
"Hừ, nực cười." Bóng đen kia nói thế, sau đó chợt duỗi một bàn tay ra, nắm đấm đột nhiên siết chặt, khi đó sắc mặt của những Thần chích kia đỏ bừng, trước khi vẻ sợ hãi tràn ngập trong con ngươi của bọn chúng thì thân thể của cả đám bỗng nhiên lần lượt nổ tung, hóa thành mưa máu rải rác khắp trời.
Những Thần chích thống ngự thế giới này vào lúc đó dùng một phương thức cực kỳ buồn cười và đáng thương hạ màn.
Bóng đen chỉ xua tay một cái, dường như đã hoàn thành một chuyện nhỏ nhặt không thu hút chút nào, sau đó y lại nhìn về phía Từ Hàn: "Tiếp theo tới phiên ngươi rồi."
"Để một thế giới chôn cùng ngươi, lại nói tiếp."
"Đây coi như một tang lễ long trọng nhất vạn vực tinh không từ trước tới nay."