Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 808 - Chương 148: Phong Thiên

Chương 148: Phong thiên Chương 148: Phong thiênChương 148: Phong thiên

Từ Hàn giết tới.

Hắn kéo theo hắc khí đầy trời giết tới.

Khuôn mặt phía chân trời ngưng trọng, lập tức biển mây cuồn cuộn, sau đó tâng mây hóa thành mặt người kia cũng thu liễm, thoáng chốc liền biến thành một pho tượng mặc áo giáp màu vàng, cầm trong tay trường thương lôi điện.

"Nghiệt súc!" Y quát lớn một tiếng, lôi thương trong tay phát ra hào quang màu tím mãnh liệt, vô số đạo kiếp vân tụ tập trên đỉnh đầu của gã, sau đó lôi xà điện mãng đầy trời bay vụt về phía thân ảnh của Từ Hàn.

Đôi cánh màu đen sau lưng Từ Hàn đột nhiên mở ra, âm ầm rung lên, hắc khí đầy trời bị đôi cánh quấy động, tuôn tới đám kiếp lôi rậm rạp chẳng chịt phía chân trời kia. Hai thứ điên cuồng va chạm, trong lúc nhất thời cũng không bên nào có thể đánh bại được đối phương.

Không những thế quá trình này còn sinh ra uy thế thật lớn liên miên không dứt, cương phong gào thét lộ ra, thổi quét ở đỉnh núi Đại Uyên sơn, quấy cho thế ngoại đào nguyên duy nhất còn sót lại trong thiên hạ mưa to gió lớn, cây cối bị nhổ tận gốc, tẩu thú kêu rên không dứt.

"Ta là dê bò, ngươi là chó chăn, hà cớ gì phân chia cao thấp đê tiện?"

Từ Hàn hừ lạnh một tiếng, hắc khí đầy trời lại cuồng bạo thêm vài phần, nhất thời quanh thân hắn cuồn cuộn hắc khí mơ hồ có khuynh hướng áp chế kiếp lôi kia. Thân thể của hắn cũng ngay lập tức chậm rãi mà vững vàng di chuyển về phía chân trời.

Thân ảnh mặc áo giáp màu vàng thấy thế giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ bối rối, quanh thân gã đại phóng kim quang, ánh tím trên lôi thương chuyển động càng kịch liệt.

Sau đó đôi mắt gã trầm xuống, tay cầm thương giơ ngang trước ngực, tay kia vỗ mạnh lên thân thương, trường thương lôi điện kia bỗng nhiên chấn động, ngay lúc đó rời khỏi tay, vô số luồng lôi xà điện mãng từ thân thương bắn ra, nối liền thành một thể với kiếp vân đầy trời nọ.

"Thiên Lôi Trấn Quần Mal"

Bóng người mặc giáp vàng kia quát lớn một tiếng, thiên uy huy hoàng khiến cho chúng sinh trong thiên hạ đều choáng váng đầu óc, lời nói vừa ra thì sấm chớp bên trong kiếp vân đầy trời gào thét, chạy theo lôi xà điện mãng phát ra từ trường thương lôi điện dũng mãnh tiến vào trong trường thương này.

Âm!

Ngay sau đó là một tiếng nổ vang ầm ầm, trường thương lôi điện kia xoay một cái, nhắm thẳng vào Từ Hàn, sau một khắc cuốn theo uy năng khổng lồ đủ để hủy thiên diệt địa, đâm thẳng về phía mặt hắn.

Đối mặt sát chiêu như vậy, Từ Hàn cũng không lộ ra chút hoảng sợ nào.

Trường kiếm đen như mực đột nhiên hiển hiện trên đỉnh đầu hắn, ba ngàn luồng kiếm ảnh màu vàng cũng lập tức hiện lên, trong mắt Từ Hàn tràn ngập một màu đen kịt, ba ngàn luông kiếm ảnh màu vàng kia khẽ run, sau đó màu đen nhánh cũng bắt đầu tràn ngập trong kiếm ảnh màu vàng, thoáng cái đã bao trùm lấy thân kiếm.

Mà theo ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng hóa thành màu đen, hắc khí tràn ngập bốn bề trong thiên địa lúc đó cũng như tìm được kí chủ, điên cuồng lao vào trong ba ngàn đạo kiếm ảnh màu đen nọ. Chỉ trong một tích tắc mà thôi, uy thế ẩn chứa trong ba ngàn đạo kiếm ảnh màu đen kia được tăng lên một cái cấp độ không thể tưởng tượng.

"ĐỊI"

Trong miệng Từ Hàn lúc đó phun ra một thanh âm lạnh như băng, ba ngàn đạo kiếm ảnh màu đen vào thời khắc đó như nhận được được sắc lệnh, trực tiếp đánh lên mái vòm, hung hăng đụng vào trường thương lôi điện đầy trời.

Âm!

Lại một tiếng vang thật lớn nổ ra, cương phong cực lớn dâng lên vì hai thứ va chạm vào nhau, lấy nơi cả hai va chạm làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.

Lần này không chỉ cực hạn tại Đại Uyên sơn, cương phong cuồng bạo kia tứ tán, bạt gốc toàn bộ thảo mộc bên trên Đại Uyên sơn, sau đó một đường trút xuống, cuốn tuyết động bên trên sườn núi, oanh oanh liệt liệt dâng trào ta bốn phía chung quanh. Gần ngàn dặm phương viên quanh núi Đại Uyên đều bị một đạo cương phong cuốn lên tuyết lở sụp xuống, bị che phủ, chôn vùi hoàn toàn. ...

Có câu là Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Những người còn lại bên trên Đại Uyên sơn có thể cảm nhận được rõ ràng điểm này.

Mười chín cũng không có tâm trạng để nghĩ vê chuyện vì sao Từ đại thúc mà Tô Mộ An xưa nay kính trọng lại giết chết Hồng Tiên tỷ tỷ, cũng không có tâm tư đi quản chiến đấu trên trời.

Cương phong cuốn lên đã khiến nàng chống đỡ không nổi, cho dù sư phụ ở phía sau lập tức ôm chặt nàng, nhưng tu vi Chu Uyên hiển nhiên không đủ để đối kháng với loại cương phong cuồng bạo này, hai thây trò khổ sở chống đỡ bên dưới cương phong cuốn khắp thiên địa như vậy, lại tựa như lung lay sắp đổ.

Trần Huyền Cơ thân là Tiên nhân cũng khá thoải mái, thế nhưng y chỉ ngẩng đầu quan sát trận đánh trên trời, không buồn ra tay giúp thầy trò Mười chín hóa giải quẫn cảnh trước mắt.

Còn Quảng Lâm Quỷ kia vẫn bất động như núi khoanh chân ngồi tại chỗ, cũng chẳng quan tâm đối với tất cả chuyện phát sinh xung quanh.

Ở bên kia, bóng dáng Sở Cừu Ly và Nhiễm Thanh Y đã sớm biến mất dưới hắc khí cuồn cuộn và cát bay đá chạy đầy trời kia. Hắc Sơn và A Man vẫn làm hết chức trách che trước mặt hòa thượng áo đen nọ, bảo vệ y không bị bão cát này gây tổn thương, mà Quỷ Bồ Đề lại thất hồn lạc phách ngồi trên mặt đất, tóc tai rối loạn, miệng không ngừng lẩm bẩm: 'Vì sao... vì sao..."

Đại chiến trên trời vẫn còn tiếp tục, kiếm ảnh hắc khí và lôi điện vàng óng giằng co cùng nhau, trong lúc nhất thời cũng không cách nào đánh bại đối phương, nhưng cương phong do hai thứ va chạm sinh ra qua mỗi hơi thở lại càng mạnh thêm.

Tình cảnh của thầy trò Mười chín càng lúc càng nguy hiểm, mặc dù Chu Uyên sử dụng ra sức lực toàn thân nhưng vẫn không cách nào bảo vệ được Mười chín và bản thân mình. Lão một tay ôm chặt đồ đệ mình, tay kia sờ soạng trong ngực một hồi, lấy ra một viên đan dược, lão đã đặt viên đan dược kia bên người từ lâu, hiện tại cảm thấy dường như đã đến lúc sử dụng nó...

Cương phong càng lúc càng lớn, thi thể mọi người trên mặt đất sớm đã mất đi sức sống cũng bị cương phong quấy phá, bay loạn khắp nơi, trong đó có thi thể Diệp Hồng Tiên lướt qua bên cạnh.

"Hồng Tiên tỷ tỷ!" Mười chín phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo bản năng liền vươn tay kéo góc áo của Diệp Hồng Tiên.

Chu Uyên vốn đang đau khổ chống đỡ trong cương phong này không thể ngờ tới cử động lần này của đệ tử nhà mình, lực đạo bỗng nhiên nhiều hơn kia lập tức hất lão lên khỏi mặt đất. Mà Mười chín sau khi mất đi sự che chở của lão đương nhiên không thể tránh khỏi bị thi thể Diệp Hồng Tiên kéo theo bị cương phong thổi tung lên cao.

Nàng phát ra tiếng hét kinh hãi, nhưng lại không thể làm được gì.

“Mười chín!

Chu Uyên thấy thế cũng hô to một tiếng, có lòng cứu viện nhưng vô lực dưới cương phong như thế này.

Mắt thấy thân thể Mười chín bị thổi đi càng lúc càng xa, Chu Uyên không chần chừ nữa mà đặt viên đan dược trong tay lên môi định nuốt xuống. Nhưng dù sao loại cương phong này cũng mạnh hơi quá đáng, gió lớn lại nổi lên, viên đan dược đã được lão đưa đến bên môi cứ thế rời khỏi tay, lăn xuống đất.

Chu Uyên lập tức lòng nóng như lửa đốt, lão vội vàng cúi đầu tìm kiếm viên đan dược thất lạc trên mặt đất, trong miệng không ngừng nói: "Mười chín đừng sợ, sư phụ đến ngay đây, đến ngay đây!"

Lão điên cuồng hô lớn, hai tay đặt trên mặt đất cũng không ngừng sờ soạng.

Thế nhưng gió thực sự quá lớn, cho nên cắt bụi che đi con mắt của lão, lão chỉ có thể dựa vào hai tay lần mò tìm kiếm.

Thân thể Mười chín cùng thi thể Diệp Hồng Tiên đã bị cuốn bay ra hơn mười trượng, Chu Uyên tại luống cuống tay chân một hồi, rốt cuộc tìm ra viên đan dược đang lăn dưới đất kia.

Giờ phút này lão chỉ sợ lại xảy ra biến cố, câm viên đan dược kia định nhét vào miệng mình.

Nhưng chuyện trên đời đôi khi chính là không như ý người như vậy, mắt thấy Chu Uyên sẽ nuốt đan dược kia vào, nhưng lúc này một thân ảnh màu đen từ trong bão cát lao vùn vụt đến, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Chu Uyên, y căn bản không cho lão có nửa điểm phản ứng, một tay liền mạnh mẽ võ vào cổ tay Chu Uyên, lão nhân nhận đau, cánh tay chấn động, viên đan dược kia lại rơi xuống lần nữa.

Sau đó thân ảnh màu đen kia quay đầu lại, một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết bay ra từ sau lưng y, du đãng phía chân trời, kéo từng cỗ thi thể lạnh như băng về phía sau lưng. Đương nhiên trong đó cũng bao gồm Mười chín đã bị thi thể Diệp Hồng Tiên dọa đến sắc mặt tái nhợt. Người áo đen kia chắp hai tay trước ngực, kết thành mấy cái thủ ấn, những trường kiếm kia liền dưới sự điều khiển của y chia ra trước người, cắm vào mặt đất, một đạo kiếm trận đột ngột từ mặt đất mọc lên, kéo thi thể mọi người và sư đồ Mười chín vào trong đó, tránh cho cương phong đầy trời quấy nhiễu.

Chu Uyên phục hồi lại tinh thần, vội vàng đỡ Mười chín mặt mày tái nhợt trên mặt đất dậy, sau một phen kiểm tra xác định đối phương cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới nhìn về phía người áo đen kia, lòng còn sợ hãi hỏi: "Các hạ là..."

Vào lúc đó, người nọ chậm rãi quay đầu, mà Chu Uyên và Mười chín cuối cùng cũng thấy được bộ dáng của người nọ như nguyện.

Đồng tử cả hai trong nháy mắt cũng đột nhiên biến lớn.......

Sắc mặt nam nhân mặc giáp trụ màu vàng dần dần trở nên khó coi, kiếp vân sau lưng y còn đang phun ra lôi điện, lôi xà điện mãng dâng trào đầy trời vẫn mang uy thế cực kỳ đáng sợ, người ngoài thấy hai bên vẫn giằng co không thôi.

Nhưng y lại biết Từ Hàn đã chiếm thượng phong, y có thể cảm nhận rõ ràng được, hắc khí ngập trời kia trong lúc đối kháng như vậy không hề suy giảm chút nào, tôn tại khủng bố ở sâu trong thế giới không ngừng bổ sung lực lượng cho Từ Hàn. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể vĩnh viễn giằng co với nam nhân như vậy, mà lực lượng lôi điện y gọi ra cuối cùng cũng sẽ tiêu hao hết...

Y nhíu mày, khóe miệng hơi run rẩy, tựa như đang do dự có nên đưa ra quyết định hay không. "Ngươi đang sợ hãi?" Nhưng ngay lúc này, dưới thân lại truyền tới giọng nói cực kỳ bình tĩnh.

Thần chích mặc áo giáp vàng óng chấn động trong lòng, y theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo và đen kịt của Từ Hàn.

Thần sao có thể sợ hãi?

Lời này không nghi ngờ gì đã chọc giận nam nhân giáp vàng nọ.

Thân là Thần chích mà đám Quỷ Cốc Tử khâm điển quản lý thế giới này, bọn chúng vô cùng rõ ràng đối với kế hoạch của Quỷ Cốc Tử.

Dựa theo cách nói ban đầu, tất nhiên là Quỷ Bồ Đề dẫn đại quân Sâm La điện lấy tinh huyết của Yêu quân, biến mấy vạn bán yêu trong tay thành Thần chủng chân chính. Đám Quỷ Cốc Tử rút hết phần lực lượng này, Từ Hàn lâm vào bạo tẩu, mà lực lượng Đế quân lâm thế, đám Quỷ Cốc Tử liền có cớ hủy diệt thế giới này.

Nói cách khác, Từ Hàn rút ra càng nhiều lực lượng từ sâu trong thế giới kia thì đám Quỷ Cốc Tử càng có tư cách hủy diệt thế giới này.

Từ Hàn có thể lấy được tiếp tế từ sâu trong thế giới, có thể đứng ở trạng thái này, nhưng hắn chắc chắn không dám tăng lực lượng của mình lên trên bất cứ cấp độ nào nữa, nếu không hắn tất nhiên chọc giận đến đám Quỷ Cốc Tử. Với phong cách hành sự của những người kia, cho dù bỏ qua cơ hội cuối cùng để cắn nuốt Đế quân thì bọn chúng cũng sẽ diệt sát mọi nguy hiểm từ trong trứng nước, mà đây tuyệt đối không phải hậu quả mà Từ Hàn có thể chịu được.

Nam nhân giáp vàng chắc chắn không còn do dự nữa, Quỷ Bồ Đề còn sống, chỉ cần trấn áp Từ Hàn tạm thời, nàng vẫn có thể dựa theo kế hoạch thu hoạch tinh huyết Yêu quân, sau đó y lại thi triển bí pháp, khiến Từ Hàn triệt để mất trí tuệ, gọi ra lực lượng của Đế quân, đến lúc đó y vẫn có thể báo cáo kết quả công tác với đám Quỷ Cốc Tử, vẫn có thể đạt được thù lao tương ứng mà đối phương đã hứa cho mình.

Ôm suy nghĩ như vậy, hai mắt y trầm xuống, nghiễm nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá.

Hào quang trên giáp trụ màu vàng của y lập tức mãnh liệt, hai tay đang hợp lại trước ngực không ngừng kết xuất từng thủ ấn đủ để tác động pháp tắc thế giới.

"Các vị giúp ta, cùng trấn áp con quái vật này!"

Sau đó y cao giọng quát, biển mây cuồn cuộn, từng bóng người nam hoặc nữ, nhưng đều mặc giáp vàng hiện lên bên cạnh y, những thân ảnh kia liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều cực kỳ hiểu rõ những chuyện phát sinh nơi đây, cũng đều không trách cứ gì đồng bạn của mình làm thức tỉnh sau giấc ngủ say, bọn họ cũng rõ ràng đây là lựa chọn tốt nhất.

"Nghiệt súc phá hỏng việc tu hành của chúng ta! Hôm nay nhất định phải cho hắn nếm trải quả đắng!" Một vị lão giả trong đó nói như thế, âm thanh như lôi đình, trong từng lời nói đều tác động lên lực lượng thiên địa.

Mọi người xung quanh đều không cần lão phải nhiều lời. Theo những lời nói của lão giả phát ra, khi đó trong tay mọi người đều hiện ra binh khí của riêng mình.

Gió, sét, nước, lửa ở đỉnh núi Đại Uyên này bị quấy lên, từ khắp nơi trong thế giới lao tới, ngưng tụ quanh thân bọn chúng, cuối cùng kèm theo tiếng quát to. Những lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa kia vào lúc đó gào thét lao vê phía Từ Hàn.

Lần này lực lượng mà mấy vị Thần chích gọi ra có thể nói cường đại đến kinh thế hãi tục, nghiễm nhiên đã tiếp cận cực hạn mà thế giới này có thể thừa nhận, dưới sự tàn sát bừa bãi của nguồn lực lượng kia, không gian những nơi đi qua bắt đầu vặn vẹo, tựa như đã đến bờ biên giới sụp đổ. Mà dưới cỗ lực lượng hạo nhiên này, Từ Hàn lại không chút biến sắc, ánh mắt hắn vẫn băng lãnh như cũ, miệng nói.

"Càng là sợ hãi lại càng phẫn nộ."

"Các ngươi không thể chiến thắng nỗi sợ trong lòng các ngươi, giống như các ngươi không thể chiến thắng ta vậy."

Hắn dứt lời, cánh đen sau lưng lại rung lên, trong thiên địa chợt vang vọng một tiếng gầm nhẹ như người mà không phải thú, mà từ sâu trong thế giới có một đạo khí tức màu đen mạnh mẽ trào ra, rót vào trong cơ thể Từ Hàn. Hắc khí nhộn nhạo quanh thân hắn lần nữa tăng thêm mấy lần, lực lượng cuồng bạo dâng trào, trong khoảnh khắc đó đã vượt qua gió, sét, nước, lửa khắp trời.

Chư vị Thần chích tuyệt đối không ngờ hắn lại dám làm vậy, mắt thấy khí đen cuồn cuộn che khuất bầu trời, sau khi thôn phệ hết sát chiêu của đám người này thì lại tiếp tục phun trào về phía chân trời, chỉ giây lát đã đánh tới trước mặt bọn họ.

Sắc mặt lão già cầm đầu kịch biến, lão nhìn hắc khí lan tràn quanh người Từ Hàn, kinh hãi nói: "Ngươi còn dám mượn lực lượng của ác ma kia, ngươi thật không sợ Quỷ Cốc Tử gặt hái được rồi phá hủy thế giới này sao?”

Từ Hàn không nói gì, cả người thuận theo hắc khí đầy trời tiếp tục bay tới gần mái vòm.

Rất nhiều Thần chích bắt đầu cảm thấy khí tức không thoải mái dưới lực lượng đến từ bản chất của thế giới ép đến, từ khi du ngoạn cảnh giới này mấy vạn năm nay, đây là lần thứ hai bọn họ thưởng thức hương vị của tử vong.

Mà có lẽ là chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, khi thời khắc này thật sự đến, biểu hiện của đám Thần chích này lại càng không chịu nổi hơn so với phàm nhân.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Nhìn Từ Hàn đi tới trước mặt, thân thể lão già cầm đầu run run, miệng lại hỏi.

Từ Hàn ngẩng đầu lên, con mắt đen kịt vượt qua ánh mắt lão giả nhìn vòm trời phía xa hơn sau lão.

Trong miệng phun ra hai chữ lạnh như băng.

"Phong thiên."
Bình Luận (0)
Comment