Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 147: Ta Khô Tọa Vạn Cốt Nhìn Ma Quỷ Lâm

Chương 147: Ta khô tọa vạn cốt nhìn ma quỷ lâm Chương 147: Ta khô tọa vạn cốt nhìn ma quỷ lâmChương 147: Ta khô tọa vạn cốt nhìn ma quỷ lâm

Bóng dáng màu đỏ kia chậm rãi ngã xuống, như bức tượng nghiêng ngả, chằm chàm ngốc trệ.

Thầy trò Mười chín mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng trước mắt này, Quảng Lâm Quỷ khẽ ngẩng đầu, nhưng rất nhanh lại thở dài, cúi đầu tụng kinh văn, chỉ có Trân Huyên Cơ nheo mắt lại, khóe miệng cong lên một ý cười.

Từ Hàn rút thanh kiếm cắm ở phần bụng của Diệp Hồng Tiên ra, hắn cúi đầu nhìn nàng, nhìn đôi mắt mang theo khó hiểu và sợ hãi của thiếu nữ nọ, nhìn thần thái trong con ngươi nàng dần dần tan rã, nhìn sinh cơ quanh người nàng từ từ tản đi, rồi hoàn toàn biến mất.

Hắn nhìn rất cẩn thận, thậm chí có chút xuất thần, thế nên đại quân đã chém giết tới sau lưng hắn chưa tới năm trượng, hắn vẫn chưa hề có chút phát giác nào như trước.

Hắn vẫn nhìn thiếu nữ kia, hốc mắt đen nhánh trong nháy mắt khôi phục bộ dáng thanh tịnh như thường ngày, hắn nhìn chằm chằm nàng, cong mi mắt, khóe miệng mỉm cười. Hắn tựa như làm xong một chuyện cực kỳ trọng yếu, vẻ mặt thỏa mãn đến cực hạn.

Mà lúc này, đám Thánh hậu phô thiên cái địa đã giết tới sau lưng hắn, người cầm đầu đưa một tay ra, vảy giáp màu tím nháy mắt bao trùm cánh tay của gã, sau đó cả người hóa thành một quái vật màu tím to khoảng mười trượng, cánh tay kia cũng hóa thành móng vuốt sắc bén đủ để móc rỗng tâm can người khác, thẳng đến phần lưng của Từ Hàn.

Vẻ đen kịt trong khoảnh khắc đó cũng lan tràn toàn bộ hốc mắt Từ Hàn, quần áo trên người hắn căng phồng, sợi tóc trên đầu bị kiếm ý cuồng bạo xé rách, mái tóc dài đen nhánh theo gió tung bay loạn xạ.

Hắn xoay người, một bàn tay chậm rãi duỗi ra cầm lấy cánh tay đang xung kích vào trận pháp trước mặt. Thần kiếm màu đen phóng lên cao, ba ngàn bóng kiếm màu vàng hiện lên.

Trên trán Từ Hàn bắt đầu hiện lên từng sợi gân xanh, chúng nó giống như rắn độc lan tràn nhanh chóng phủ kín khuôn mặt hắn, khiến cả người hắn thoạt nhìn cực kì dữ tợn đáng sợ.

Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, trong trận tuyết rơi lớn ở Thượng Vân thành đã thay đổi vận mệnh của mình.

Thế là hắn lại nói: "Đại Hàn Thiên."

Ba ngàn kiếm ảnh màu vàng biến mất, bão tuyết bao trùm trên đỉnh Đại Uyên sơn, trong những tuyết bay kia lôi kéo theo kiếm ý bàng bạc, cùng lửa giận khôn cùng trong lòng chủ nhân chúng nó, cuồng bạo trút xuống trên thân những yêu vật nọ.

Máu tươi màu tím vẩy ra đầy trời, chân cụt tay cụt rải đầy đất.

Còn cánh tay của tên Thánh hậu cầm đầu cũng bị Từ Hàn mạnh mẽ dùng lực, lực lượng cuồng bạo theo cánh tay hắn truyền tới chỗ Thánh hậu, sắc mặt của gia hỏa kia lập tức trắng nhợt, trên răng nanh và lân giáp hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Âm!

Một tiếng nổ vang truyền ra, thân thể tên Thánh hậu kia ngay khi đó lập tức nổ tung.

Từ Hàn cứ như vậy dễ dàng bóp chết một quái vật cấp bậc Tiên nhân. Máu thịt màu tím rơi xuống như mưa, vương vãi khắp người hắn. Mặt hắn đầy những gân xanh, thế nhưng thần sắc trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh, tiếp tục bước một bước về phía trước.

Trong đầu nhớ lại buổi tối trong thành Trường An, Chân Long ngã xuống bên cạnh hắn, Long khí cuốn lấy sinh cơ trong cơ thể hắn không ngừng tràn vào cơ thể thiếu nữ nọ, bên tai là tiếng hô to liên miên không dứt: "Xin Phủ chủ đại nhân chịu chết!"

Rồng và rắn vờn quanh hai người, thôn Long hay làm thức ăn cho Chân Long, vấn đề tàn nhẫn này được bày ngay trước mặt thiếu niên.

Dứt lời, Từ Hàn lại nói: 'Khởi Long Xà!"

Lời vừa nói ra, tuyết bay đầy trời tản đi, Kiếm long cùng Kiếm mãng đón gió tuyết đột ngột từ mặt đất bay lên, sau đó đều tự phát ra một tiếng thét dài, liền xuyên thẳng qua ở trong đám người, những nơi đi qua những Thánh hậu kia đều bị quấy thành mảnh vụn, nhanh chóng thu gặt từng tính mạng một.

Quỷ Bồ Đề đứng sau đám người nhíu mày, nàng không ngờ Từ Hàn một mực không xuất thủ, vậy mà lúc này lại biểu hiện ra chiến lực cường hãn như thế. Mới chỉ trôi qua mười hơi thở đã có gần trăm bán yêu cấp bậc Thánh hậu ngã xuống dưới kiếm của hắn.

"Để cho bọn chúng ra tay đi."

Nàng nhíu mày lại rồi nói. Chín đứa bé đứng sau đám người nghe vậy đều rùng mình, sau đó thân thể như lưu ảnh bắn đi, dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần đám Thánh hậu kia giết về phía Từ Hàn.

Khoảng cách giữa hai bên chỉ cách hơn trăm trượng, đối với những đứa bé nhìn qua còn trẻ tuổi mà nói lại tựa như không có gì, nhoáng cái bọn chúng đã giết tới trước mặt Từ Hàn, đao kiếm trong tay cuốn theo lực lượng âm lãnh cường hãn vô cùng đâm thẳng vào mặt Từ Hàn.

Con ngươi đen kịt của Từ Hàn nâng lên nhìn về phía chín lưỡi đao sáng loáng kia.

Hắn nhớ tới lão nhân lưng đeo hộp gỗ trên lưng, quần áo phiêu linh bên trên Long Ẩn sơn, ánh mắt lạnh lùng, từng đạo sấm sét phía chân trời hạ xuống, mãi cho đến khi luông sấm sét thứ mười ầm ầm đánh tới, rốt cuộc cũng đè ép được eo lão nhân vốn thẳng ngàn năm kia xuống.

"Thập Phương Kiếp!" Từ Hàn lần nữa nói, ngữ điệu khàn khàn, tựa như ác quỷ than nhẹ.

Khoảnh khắc đó Kiếm long và Kiếm mãng đang tàn sát bừa bãi trong đám người như có cảm giác, sau một hồi xoay quanh, cả hai bỗng nhiên phóng lên trời, sau đó cuồn cuộn ở trên thương khung, khuấy động lôi đình vạn quân trên chín tầng trời, cuối cùng hóa thành mười thanh trường kiếm khổng lồ cuốn theo lôi điện rơi về phía hắn.

Mọi thứ nói rất dài dòng, nhưng cũng chỉ phát sinh trong chớp mắt.

Thậm chí đao kiếm trong tay chín đứa bé còn chưa chạm đến thân thể Từ Hàn, mười thanh trường kiếm đã đột nhiên rơi xuống, bao phủ cả đám vào trong, hóa thành một cái lồng giam lớn, sau đó kiếm ý như lôi đình tuôn ra, đánh về phía chín đứa bé, bao bọc thân thể bọn chúng lại.

Ở dưới sự tàn sát bừa bãi của lôi đình và kiếm ý cường hãn như vậy, sát chiêu do chín đứa trẻ đánh ra đều trì trệ, chúng nó không thể không đứng ngơ ngác tại chỗ, không ngừng sử dụng lực lượng của mình đối kháng với thứ phóng xuất ra từ cái lao tù to lớn này.

Chín vị Thánh vương là sát chiêu mạnh nhất của Sâm La điện sẽ không dễ dàng ngã vào trong kiếm trận của Từ Hàn như vậy, nhưng bọn chúng cũng không thể làm gì khác, ít nhất để chống lại sấm sét và kiếm ý tràn ngập trong kiếm trận này, những Thánh vương kia không thể không bắt đầu Thánh hóa, nhưng khác với đám Thánh hậu hoặc Thánh binh khác, những Thánh vương này hiển nhiên càng gần với bán yêu thuần túy hơn, quá trình Thánh hóa của bọn chúng cũng có vẻ khác biệt hơn so với tất cả mọi người.

Thân hình chúng nó cao đến hơn bảy thước, sau lưng mọc ra một đôi cánh bằng xương màu đen, trên đầu mọc ra hai cái sừng trâu, dung mạo lại không phát sinh biến hóa quá lớn, những lân giáp cổ quái làm cho người buồn nôn đồng dạng không hiện lên. Từ bề ngoài mà nhìn, những Thánh vương này không hề có được thân thể khổng lồ giống như Thánh hậu khi Thánh hóa, càng như không có được khí tức đáng sợ hơn rất nhiều.

Nhưng khí tức càng nội liễm như vậy thì càng nói rõ bọn chúng nắm giữ lực lượng cường đại càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Sự thật cũng đúng như thế, khi quá trình Thánh hóa của bọn chúng hoàn thành, lực lượng tràn ngập trong kiếm trận kia hiển nhiên không đủ để tạo thành tổn thương quá lớn đối với bọn chúng, bọn chúng bắt đầu không ngừng trùng kích kiếm trận này, kiếm trận dưới xung kích không ngừng mặc dù chưa sụp đổ trong khoảnh khắc, nhưng cũng đã đến biên giới lung lay sắp đổ.

Nhưng cho dù như vậy, trong hai con ngươi đen kịt của Từ Hàn vẫn không thấy nửa phần bối rối.

Ánh mắt của hắn thâm thúy, một số hồi ức lại nổi lên trong lòng.

Đạo tổ đi lại trên thế gian ngàn năm cuối cùng cũng rớt xuống dưới lôi đình, một bàn tay chợt vươn ra khỏi bầu trời, giữ chặt thân thể lão nhân. Gã nói: "Cho hắn một ngôi sao." Vì thế có một ánh sao cách đó vạn dặm chiếu xuống, thân thể lão nhân được ánh sao kia chỉ dẫn độn ra khỏi thiên ngoại.

"Tinh Thần Trụy!"

Con ngươi của Từ Hàn lóe lên Thần quang.

Hắn lại tiếp tục hô lớn, trường kiếm màu đen từ phía chân trời đánh xuống, còn Từ Hàn thì tung người nhảy lên thật cao. Hắn nắm lấy chuôi của trường kiếm, sấm sét và kiếm ý thu lại, nhưng lực lượng càng thêm đáng sợ lại quanh quẩn quanh thân thể Từ Hàn.

Âm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm rơi vào trong kiếm trận, cuốn lên bụi bặm đầy trời, thiên địa trở nên vô cùng túc sát.

Sau mấy hơi thở bụi bặm tan đi, thiếu niên toàn thân đẫm máu đứng thẳng ngạo nghễ trong kiếm. Một bãi bùn nhão dưới chân khiến người ta buồn nôn chính là những Thánh vương được Sâm La điện xem như là sát chiêu, giờ phút này đã lập tức ngã xuống dưới kiếm của Từ Hàn.

Quỷ Bồ Đề đương nhiên thấy rõ cảnh tượng này, sắc mặt nàng trắng nhợt, thân thể lập tức hơi lay động.

Nàng đương nhiên biết Từ Hàn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi nửa tên đồ nhi này của mình lại mạnh đến như thế, nếu hắn đã có thực lực như vậy, vì sao lại trơ mắt nhìn đám người Tô Mộ An từng người từng người chết trước mặt mình?

Trong đó đương nhiên còn một số bí mật mà Quỷ Bồ Đề không thể biết được, nhưng giờ phút này nàng không chút tâm tư truy cứu tỉ mỉ nào, Từ Hàn diệt đi Thánh vương, hủy hơn phân nửa căn cơ của Sâm La điện, cũng hủy đi cơ hội mà nàng theo đuổi đã lâu kia.

Nàng không thể chịu đựng được cảm giác thất bại sụp đổ trong nháy mắt đó, vì vậy cơn tức giận dâng lên trong lòng, nàng ngửa đầu phát ra một tiếng thét chói tai.

Ngữ điệu sắc bén không gì sánh được, trong đó bao hàm lấy phẫn nộ, bi thương càng khó có thể nói hết.

Trong mắt nàng lấp lóe hào quang màu tím, mái tóc đen dài bay lên, một hư ảnh mơ hồ như ẩn như hiện sau lưng. Thân thể nàng chấn động, trên mặt nổi lên gân xanh giống như Từ Hàn vậy, sau đó nàng tung người nhảy lên, trực tiếp giết về phía đồ nhi nhà mình.

Tốc độ của nàng cũng nhanh đến cực hạn, thoáng cái đã xuyên qua đám người, hai tay hóa thành lợi trảo, từ hai bên cắm thẳng đến mặt Từ Hàn. Còn Từ Hàn lại ngước mắt nhìn về phía Quỷ Bồ Đề, ánh mắt của hắn lạnh băng.

Hắn nhớ lại trước Kiếm Lăng Nam Hoang kia, mấy vạn Kiếm linh hóa thân thành kiếm khách, cầm kiếm sắc bén đánh với đám bán yêu kia một trận.

Khi đó kiếm ý trùng thiên, chiếu sáng đêm dài Nam Hoang, bọn họ cùng lên tiếng quát lớn: "Mệnh ta đúc lấy kiếm, tâm người thừa ta đạo!"

"Đạo này không đoạn tuyệt, sao có thể nói ta diệt?"

Trong nháy mắt đó Từ Hàn hình như có sở ngộ, hắn đối mặt với Quỷ Bồ Đề đánh tới, không tránh không né, ngược lại thân thể phóng về phía trước một bước lần nữa, trực tiếp nghênh đón Nhị sư nương của mình.

Một tay của hắn bỗng nhiên duỗi ra, trong miệng nói nhỏ: "Kiếm linh Thiên cổ táng thanh sơn!"

Khi đó sau lưng hắn liên hiện ra vô số bóng dáng cầm trường kiếm, bọn họ một tay nắm lấy kiếm, tay kia lại lại châm chậm duỗi ra, vô số bàn tay lấp lóe kim quang xếp chồng với tay của Từ Hàn. Một cái nắm tay nhẹ nhàng linh hoạt kia trong chớp mắt đó lại như ẩn giấu vô số huyền cơ của thiên địa, lôi cuốn theo tất cả uy năng mà thế gian khó có thể nói hết.

Cho nên một nắm tay ngang nhiên hướng tới chỗ cổ Quỷ Bồ Đề đang đánh tới, móng vuốt sắc bén của nàng dừng lại cách Từ Hàn không quá nửa tấc, nhưng cũng không thể tiến thêm nửa phân. Nàng điên cuồng giấy giụa, vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo, miệng không ngừng giận dữ hét lên: "Vì sao! Vì sao nhất định phải ngăn cản tai"

"Vì saol?"

"Vì sao?"

Từng tiếng gào thét phẫn nộ vang lên trong lời nói, thế nhưng Từ Hàn lại thờ ơ. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Quỷ Bồ Đề thần sắc điên cuồng, cánh tay đang nắm cổ của nàng dần dần gia tăng lực đạo.

Sắc mặt Quỷ Bồ Đề bắt đầu đỏ bừng, tiếng gào cũng dần im ắng lại, nàng cảm thấy hít thở không thông, cũng cảm thấy cái chết đang tới gần mình.

"Sư nương." Giọng nói của Từ Hàn lại vang lên."Kẻ địch của ngài không phải là ta, kẻ địch của ta cũng không phải là ngài."

"Nhìn cho kỹ đi, tất cả những gì ngài muốn, đồ nhi sẽ trả lại mọi thứ cho ngài, mà điều ngài cần làm chỉ là sống sót."

Từ Hàn nói xong nắm tay siết cổ Quỷ Bồ Đề bỗng hất lên, ngay lúc đó ném mạnh nàng sang một bên. Sau đó hắn nhìn về phía những Thánh hậu vẫn bỏ mặc không để ý tới mình, hai con ngươi hắn ngưng tụ, khí tức màu đen chợt từ người hắn lan tràn ra.

Sau đó hắn vươn tay, nắm chặt lấy những Thánh hậu kia, hắc khí ngập trời lập tức bao phủ những người này lại, tiếp theo đó dưới hắc khí tàn sát bừa bãi, thân thể những Thánh hậu kia như băng tuyết tan ra, từng luồng hắc khí trào ra từ thân thể hóa thành bùn nhão của bọn chúng, tràn vào trong tay Từ Hàn, hóa thành một thứ màu đen không ngừng nhảy nhót.

Từ Hàn nhìn đồ vật kia, ánh mắt chớp động, sau một khắc há to miệng, nuốt vật màu đen kia vào trong bụng.

Trong nháy mắt khi nuốt thứ này vào, màu đen trong mắt Từ Hàn càng mãnh liệt, mà hắc khí lan tràn quanh thân hắn lại càng tăng vọt mấy lần, cuồn cuộn qua lại ở đỉnh núi Đại Uyên, tựa như muốn cuốn sạch cả thiên địa. Sau đó Từ Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nơi đó một khuôn mặt thật lớn cũng đang dõi mắt nhìn hắn.

Ánh mắt cả hai bên nhìn nhau.

"Như thế nào? Muốn động thủ với ta sao?" Mặt người ở phía chân trời dường như nhìn ra tâm tư của Từ Hàn, khóe miệng của y khẽ nhếch lên thành một nụ cười đùa cợt, âm thanh cực lớn cũng lập tức vang vọng trong thiên địa.

Từ Hàn không nói, chỉ là khí tức màu đen quanh người hắn lại cuôn cuộn càng thêm lợi hại.

"Ngươi cho rằng mượn nhờ lực lượng của ác thần kia liền có thể chống lại chúng ta sao? Quỷ Cốc Tử chờ chính là giờ khắc này, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, mà một khi thu hoạch đủ lực lượng để Quỷ Cốc Tử có thể chống lại đám ác thần nọ, sự tôn tại của ngươi chính là uy hiếp của vạn vực tỉnh không, chúng ta đồng thời cũng có lý do hủy diệt cả thế giới này! Đây là tử cục, ngươi không thoát khỏi tử cục này!"

Từ Hàn vẫn không nói gì như trước, hắn chỉ nghĩ tới tất cả mọi chuyện diễn ra trên núi Đại Uyên, nghĩ tới những bóng người đã ngã xuống trước mặt mình, sau đó hắn bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm.

"Long Xà nổi lên từ trong Đại Hàn Thiên, tinh thần rơi xuống trong Thập Phương Kiếp."

"Kiếm linh Thiên cổ táng thanh sơn"

"Ta khô tọa trên vạn cốt"

"Nhìn ma quỷ lâm thế!!!"

Âm!

Lời này vừa dứt, thiên địa chấn động, hắc khí cuồn cuộn đầy trời lại tràn vào trong cơ thể Từ Hàn một lần nữa, quần áo hắn ầm ầm vỡ vụn, một đôi cánh đen to lớn xuất hiện sau lưng, vô số hoa văn màu đen cổ quái hiện lên trên thân thể trần trụi của hắn.

Hai cánh sau lưng hắn chấn động, liền cuốn theo ma khí đầy trời, thẳng tắp về phía mái vòm.
Bình Luận (0)
Comment