Chương 146: Bắt đầu, kết thúc.
Chương 146: Bắt đầu, kết thúc.Chương 146: Bắt đầu, kết thúc.
Rất nhiều năm trước, khi Từ Hàn vẫn còn là một tên ăn mày, hắn từng nghe cha mình nói qua một câu.
Trời có dị tượng, không phải phúc thì họa.
Đây cũng không phải lời châm ngôn cảnh cáo, ở Thượng Vân thành, hoặc có thể nói trong toàn bộ Đại Chu hoặc nhiều hoặc ít đều lưu truyền lời như vậy. Thế nhân không hiểu phương pháp thiên địa vận chuyển, mà càng không hiểu, liền càng ôm lòng kính sợ, cho nên mỗi lần gặp tình cảnh khó có thể lý giải này, sẽ càng làm ra suy đoán ngông cuồng.
Từ Hàn cũng không thể nói chính xác, chân trời âm trầm qua mấy tháng hôm nay lại chợt bừng hào quang có phải là dị thượng hay không, cũng không thể phán đoán dị tượng này rốt cuộc là phúc hay họa.
Nhưng bất luận thế nào, đối với hắn, đối với thế giới này hôm nay mà nói đều mang ý nghĩa phi phàm.
Mông Lương ngã xuống, gã dựa vào nửa đạo kiếm khí bản mệnh mà Vương Dương Minh lưu lại cho mình, rốt cục chặt đầu bé gái kia như nguyện. Đây đương nhiên là một chuyện đủ khiến lòng người phấn chấn, ít nhất gã chứng minh cô bé này cũng không phải là không thể chiến thắng. Cho nên gã cũng nguyện báo thù vì những đồng bạn chết trong tay cô bé này.
Nhưng đồng thời, đây lại là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng.
Bởi vì sau khi cô bé kia ngã xuống, lại có một đứa bé tuổi tác bằng nàng bước ra, quanh thân gã tản ra khí tức kinh khủng không khác gì cô bé nọ, nhưng lại nội liễm hơn mấy lần. Lại là từng tràng ác chiến, Lưu Sanh, Tần Khả Khanh nối đuôi mấy người ngã xuống dưới kiếm của đứa bé nọ.
Mặt trời đã dần lên cao, ánh nắng vàng chiếu xuống, đa số ánh mặt trời đều không thể xuyên qua bức tường của đám thiếu niên áo đen kia, nhưng hào quang thưa thớt vẫn thể hiện rõ ràng mọi thứ trên núi Đại Uyên.
Đứa bé cầm kiếm kia giương con mắt lạnh lùng nhìn chỗ Từ Hàn, nói ra câu mà cô bé lúc trước đã từng phun ra: "Kẻ tiếp theo."
Giọng điệu không vội không chậm, không giận không vui mang theo chút thúc giục, tựa như có chút không kiên nhẫn.
Đám người từng đông nghịt sau lưng Từ Hàn giờ phút này đã không còn bao nhiêu, sư đồ Mười chín, Sở Cừu Ly, Quảng Lâm Quỷ và Trần Huyên Cơ.
Diệp Hồng Tiên nhíu mày, nàng cố gắng bình tĩnh lại nội tâm đang cuồn cuộn của mình, mọi chuyện diễn ra trong một đêm vừa qua chính là cảm giác không chân thật của nàng. Đây cũng không phải là chuyện khó lý giải, trên thực tế đại đa số mọi người trong thời gian ngắn tận mắt thấy được thân hữu của mình chết đi với phương thức như vậy, cũng sẽ không tránh khỏi cảm thụ giống như mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mộng, chỉ cần nàng từ đó thức tỉnh, mọi thứ sẽ trở lại nguyên dạng.
Nhưng sự thật tàn nhẫn là ở chỗ, nó sẽ không bao giờ thay đổi vì ý chí cá nhân.
Diệp Hồng Tiên minh bạch điều này, cho nên lúc đó nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên đưa lưng về phía mình, cắn răng, đè ép tất cả những suy nghĩ trong lòng xuống. Sau đó nàng bước tới, đi tới bên cạnh thiếu niên.
"Tới lượt ta." Nàng nói như vậy, giọng điệu cực kỳ ung dung thoải mái.
Nhưng bước chân vừa mới bước ra, thiếu niên liền đưa tay, ngăn cản đường đi của nàng.
Diệp Hồng Tiên không ngờ Từ Hàn lại có hành động này, nàng không khỏi nhíu mày khó hiểu: "Tiểu Hàn?”
Thiếu niên hai con ngươi đen kịt cũng không nhìn nàng, mà chỉ há mồm nói: "Sở đại ca, đến lượt ngươi rồi."
Sở Cừu Ly vẫn đứng phía sau đoàn người đại khái cũng không ngờ tới Từ Hàn sẽ nói ra những lời như vậy. Dù sao bàn về tu vi, đứa bé trước mắt này chỉ cần khẽ nhúc nhích ngón tay là có thể lấy đi tính mạng của y. Đương nhiên y cũng không thể nào kéo dài thời gian cho mọi người được nữa, cho nên phái y ra tay chỉ như là một lựa chọn cực kỳ hồ đồ.
Nhưng kỳ quái là y ngày thường nhát gan sợ phiên phức bây giờ chỉ hơi sững sờ, lập tức giống như làm ra quyết định gì đó, y nắm lấy ống tay áo của mình, rảo bước đi tới bên cạnh Từ Hàn, nhếch miệng cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng nhớ tới Sở đại ca của ngươi rồi!"
Trong số những người còn sống ở đây, ngay cả Mười chín nhỏ tuổi nhất cũng hiểu rõ Sở Cừu Ly công phu mèo cào ba chân. Đừng nói đứa bé cổ quái trảm Tiên nhân này, dù là Mười chín nói không chừng cũng có thể đánh ngang tay với y, điều Sở Cừu Ly đi ra có thể có ý nghĩa gì?
Nghi vấn này gần như cùng lúc xuất hiện trong đầu mọi người, lông mày Diệp Hồng Tiên nhíu lại càng chặt, nàng không hiểu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, đang định đặt câu hỏi.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Từ Hàn đã quay đầu nhìn về phía đại hán họ Sở bên người, hắn mỉm cười nói: "Ta vẫn nhớ."
Vẻ mặt Sở Cừu Ly cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, không chút nào tham sống sợ chết giống như ngày thường, ánh mắt y xuyên qua chiến trường đầy thi thể đồng bạn, nhìn về phía Quỷ Bồ Đề sau lưng, rơi thẳng vào bóng người áo xanh kia: "Hai chúng ta đã lâu không cùng nhau uống rượu, ngươi thấy chúng ta còn có cơ hội sao?”
Khuôn mặt Từ Hàn cũng giãn ra nụ cười, hắn nói: "Chỉ cần Sở đại ca muốn, nhất định sẽ có cơ hội."
"Vậy sao?" Trong mắt Sở Cừu Ly hiện lên một tia khổ sở, hiển nhiên cũng không để lời nói của Từ Hàn trong lòng, nhưng y lại không muốn phá hư không khí "Tráng sĩ vừa đi không có đạo lý quay đầu lại", dù sao cũng đã ngây ngô mất nửa đời người, vất vả lắm mới có thể làm đại hiệp, đương nhiên phải hưởng thụ một chút. Cho nên thần sắc trên mặt Sở Cừu Ly rất nhanh lại trở nên thoải mái, y vê mũi, nói: "Được!"
"Chờ ta xử lý xong chuyện nhà, huynh đệ chúng ta lại đến đối ẩm!"
"Một lời đã định." Từ Hàn híp mắt cười nói.
Sau khi nhận được lời đáp như vậy, Sở Cừu Ly không cần phải nhiều lời nữa mà đĩnh đạc bước tới giữa chiến trường.
Đứa bé đã liên tiếp gỡ bỏ tính mạng Tần Khả Khanh cùng Lưu Sanh nhấc kiếm tiến lên, làm bộ muốn ra tay, Sở Cừu Ly lại khôi phục bộ bản tính bình thường co đầu rụt lại, trong miệng liên tục nói: "Chờ một chút, ta không đánh với ngươi, ta muốn đổi người khác!"
Đứa bé kia cũng không ngờ lúc này còn có người đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, gã không khỏi hơi sững sờ. Nhưng rất nhanh sau đó, hai đầu lông mày của gã lại lạnh xuống lần nữa, hiển nhiên không để yêu cầu Sở Cừu Ly vào trong lòng, đang muốn ra tay lân nữa.
"Bệ hạ...' Nữ tử áo xanh đứng sau lưng Quỷ Bồ Đề do dự một chút, sau đó mở miệng nói: "Thân muốn chính mình đối mặt chuyện này."
Quỷ Bồ Đề cũng không cảm thấy bất kỳ kinh ngạc nào với yêu cầu của nữ tử áo xanh, chỉ khi đó ngẩng đầu nhìn lên mái vòm, biển mây nơi đó bị Yêu quân phong tỏa lúc trước ẩn ẩn có xu thế cuồn cuộn lần nữa, khuôn mặt cực lớn kia dường như lại muốn ngưng tụ thành hình. "Nhanh lên một chút, thời gian không còn nhiều lắm." Quỷ Bồ Đề nói.
Nữ tử nhận được câu trả lời thuyết phục như vậy lập tức mặt lộ vẻ cảm kích, nàng cung kính thi lễ với Quỷ Bồ Đề một cái, nói: "Tạ ơn bệ hạ." Sau đó cất bước đi tới.
Nhắc tới cũng kỳ quái, gần như ngay lúc nàng đi ra, đứa bé kia lúc trước còn đằng đằng sát khí giống như trong nháy mắt bị người ta lấy đi linh hồn, khí thế túc sát quanh thân tán đi, sát cơ trên mặt bỗng nhiên không còn, lúc đó cả người gã giống như biến thành một pho tượng, thân thể chậm rãi lui ra, chui vào trong đám trẻ con giống như gã. ....
Nhiễm Thanh Y và Sở Cừu Ly từng bước tới gần. Hai người dừng ở chỗ cách nhau một trượng đối mắt nhìn nhau, Diệp Hồng Tiên loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang nói gì đó, đại khái đều liên quan tới tín ngưỡng, tông môn. Nàng cũng không quá hiểu rõ về những vấn đề này, đương nhiên lấy tu vi Tiên nhân của mình, nếu nàng muốn nghe rõ những thứ này kỳ thật cũng không phải một chuyện quá mức khó khăn, nhưng giờ phút này nàng cũng không nhàn nhã để quan tâm tới chuyện cũ giữa Sở Cừu Ly và Nhiễm Thanh Y.
Nàng nhìn thiếu niên bên cạnh, đương nhiên biết thiếu niên này đang gạt mình cái gì đó, nàng có thể không hỏi, bởi vì nàng tin tưởng kiểu gì hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn đúng, mà là thê tử chưa qua cửa của đối phương, nàng chỉ cần kiên định đứng về phía hắn là được.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ như vậy lại có chút dao động.
Nàng không đoán được tâm tư của Từ Hàn, cũng không cách nào tưởng tượng kẻ nguyện ý chịu đựng tất cả cực khổ, cũng nguyện ý vì bằng hữu của mình mà vứt bỏ tính mạng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Dù cho lựa chọn này thoạt nhìn là quyết định sáng suốt nhất...
Không phải nàng không tin Từ Hàn, mà là nàng quá hiểu hắn, cho nên mới càng thêm nghi hoặc.
Mà nghi hoặc như vậy đã tới đỉnh điểm khi nàng bị Từ Hàn ngăn lại, còn phái Sở Cừu Ly lên đài, nàng nhíu mày chần chờ liên tục, mặc dù hiểu rõ hiện tại nói những chuyện này không có ích gì, nhưng nàng vẫn muốn hỏi một câu.
Âm ầmI
Ngay lúc miệng nàng mở ra, phía chân trời vừa rồi còn im ắng chợt vang lên một tiếng lôi minh to lớn, biển mây đột nhiên bắt đầu tụ tập, mặt trời đỏ tươi bị mây đen che phủ, hắc ám giáng lâm nơi này, mà gương mặt cực lớn bị Yêu quân Phi Liêm trấn áp lúc trước cũng lần nữa hiện lên trên chân trời.
Ánh mắt của y rơi vào đỉnh núi Đại Uyên, đảo qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Quỷ Bồ Đề. Lôi đình di chuyển trong con ngươi to lớn của y, y hỏi: "Ngươi đang làm cái gì, nhiều bán yêu còn có thời gian lâu như vậy, vẫn còn chưa lấy được tinh huyết Yêu quân sao?”
Ngữ điệu kia tràn ngập uy hiếp và cảm giác vội vàng.
Quỷ Bồ Đề nheo mắt, bình tĩnh nhìn gương mặt phía chân trời, hỏi ngược lại: "Tiên tôn vội cái gì, ta đã chắc thắng trong tay từ lâu, chẳng lẽ với lực lượng trong tay ta, bọn hắn còn có thể tạo nên sóng gió gì ư?"
"Đêm dài nhiều mộng, ngươi lập tức giết bọn chúng cho ta, nếu không..." Tên mặt người to lớn kia cao giọng gào thét, mỗi một từ rơi xuống đều mang theo tiếng sấm nổ.
Quỷ Bồ Đề nghe thấy tiếng mắng như vậy lập tức trâm mặc lại. Nàng ngẩng đầu, trong khe mắt có hào quang nào đó lập lòe, rồi lại biến mất không thấy gì nữa chỉ trong chớp mắt, sau đó nàng khẽ gật đầu, thân sắc bình tĩnh đáp lại: "Vâng!"
Lời vừa nói ra, chín đứa trẻ đứng trước mặt, một ngàn Thánh hậu sau lưng Quỷ Bồ Đề cũng rục rịch theo âm thanh này, khí thế cuồng bạo trào ra, gần như muốn ép sụp toàn bộ núi Đại Uyên, sát khí tuôn trào như biển lớn, nuốt hết mọi người vào trong đó.
Ngay cả Diệp Hồng Tiên cũng thâm cảm thấy khí tức không được thoải mái cho lắm, nàng không thể không đè nén sự nghi hoặc trong lòng xuống, sắc mặt tái nhợt nhìn Từ Hàn nói: "Tiểu Hàn, bọn chúng sắp bội ước rồi, chúng ta không còn thời gian dông dài với chúng nữa, liều một lần đi!"
Diệp Hồng Tiên tuy là nữ lưu, nhưng tính tình còn mạnh hơn mấy phần so với nam nhân bình thường. Nàng tận mắt nhìn thấy mấy vị bằng hữu tốt chết trận, trong lòng sớm đã tràn đầy tức giận, giờ phút này rốt cục tìm được cơ hội, đương nhiên là buông bỏ tất cả tâm tư, muốn ngươi chết ta sống cùng đám người Quỷ Bồ Đâ.
Còn Từ Hàn đang đứng bên cạnh nàng nghe thấy lời này cũng nắm chặt thanh trường kiếm đen kịt trong tay. Hắn cúi đầu lẩm bẩm: "Đúng vậy, chúng ta không kéo dài được nữa rồi, thời gian không nhiều lắm..."
Ngữ điệu của hắn rất là cổ quái, không có phóng khoáng như người sắp liều mạng trước kia, ngược lại mang theo vài phần sợ hãi và run rẩy.
Nhưng đối đầu với đại địch, Diệp Hồng Tiên cũng không quá để tâm dị trạng của Từ Hàn trong lòng. Nàng nhấc trường kiếm lên, linh viêm nóng rực vờn quanh người, nhìn chằm chằm vào đại quân đã ùn ùn giết tới, lạnh giọng nói: "Chẳng qua chỉ là cái chết, chưa đủ..."
Chữ "sợ" cuối cùng kia cũng không có cơ hội được nàng phun ra từ trong miệng, bởi vì thời khắc đó lời nói của nàng lập tức im bặt.
Hai con ngươi nàng trợn tròn, trong hốc mắt từng bao phủ linh khí giờ phút này lại tràn ngập hoảng sợ không thể tưởng tượng được. Nàng cúi đầu nhìn xuống dưới người, nơi có một thanh trường kiếm đen tuyên xuyên thủng bụng, kiếm ý cuồng bạo thuận theo lục phủ ngũ tạng đang dâng trào về phía nàng, cho dù thân là Tiên nhân tràn đầy sinh cơ cũng lập tức sụp đổ dưới kiếm ý cuồng bạo như vậy...
Nàng cũng không sợ tử vong, chỉ là không cách nào tiếp nhận được mình sẽ chết như vậy... càng không thể chấp nhận sẽ chết trong tay hắn...
"Tiểu Hàn... Vì... vì... vì sao..."
Nàng dùng hết một tia khí lực cuối cùng nhìn về phía chủ nhân trường kiếm màu đen, mang theo vô cùng hoang mang hỏi vấn đề này.
Thiếu niên ngẩng đầu, con ngươi đen tuyền nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Vẻ mặt đầy cuồng nhiệt mà vặn vẹo khiến nàng cảm thấy có chút lạ lãm.
Hắn há miệng ra, lộ ra hàm răng trắng bóng của mình.
Mang theo ý cười, lại mang theo tiếng khóc nức nở nói.
"Câu chuyện này từ ta bắt đầu..."
"Cũng chỉ có thể từ ta kết thúc..."
"Nhớ rõ, nhớ... thay ta xem một chút vạn vực tinh không đẹp đến mức nào."