Chương 145: Lấy mạng tin ngươi
Chương 145: Lấy mạng tin ngươiChương 145: Lấy mạng tin ngươi
Trên Tiên cung Côn Luân,'Từ Hàn" áo trắng nở nụ cười, nhìn huyết thủy cuồn cuộn trong hang động trước mặt, mặt gã chiếu vào huyết quang, hiện lên vẻ cuồng nhiệt gân như bệnh trạng. Trong mắt gã mang theo ý cười, bên trong còn cất giấu mong đợi khẩn thiết, mong đợi một tương lai hoàn mỹ nào đó hiện ra trước mắt gã.
Rất nhanh, huyết thủy cuồn cuộn ngừng lại, sau đó một vị thiếu niên chậm rãi từ trong huyết thủy đi lên.
Hắn cúi đầu đôi mắt nhắm nghiền, tuy đứng dậy từ trong huyết thủy, nhưng quanh thân lại không dính chút vết tích nào.
Khi thiếu niên kia từ trong huyết thủy hiện lên, vẻ cuồng nhiệt trong mắt "Từ Hàn" áo trắng càng thêm nồng nặc, như dung nham sôi trào muốn đốt cháy vạn vật trên thế gian.
Chợt hai mắt nhắm chặt của thiếu niên vốn giống gã như đúc kia mở ra, một cỗ khí thế hạo nhiên ngay lúc đó đột nhiên cuộn trào.
Trong hai tròng mắt của hắn hai màu trắng đen luân chuyển thoáng hiện, như là hai linh hồn không ngừng thay thế khống chế đối với thân thể này, nhưng thần sắc trên mặt hắn lại vô cùng lạnh nhạt, tựa như cũng không sinh ra nửa phần hoảng sợ vì biến hóa như vậy.
Sau đó hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn vào tên "Từ Hàn" áo trắng kia, nói: 'Cho nên muốn phá một ván này, thứ ta cần thắng không phải Sâm La điện, cũng không phải Thái Âm cung, càng không phải Tiên nhân trên trời, mà là chủ nhân của vạn vực tinh không. Đúng không?"
Trên khuôn mặt "Từ Hàn" áo trắng lộ ra vẻ vui mừng, gã khẽ gật đầu: "Thế giới này là nông trường bọn chúng thả chăn nuôi, dê bò muốn lao ra khỏi bãi chăn thả, có được được tự do, cuối cùng không tránh được phải đối mặt với chủ nhân của bãi chăn thả này. Đây là chuyện đương nhiên."
Thiếu niên nghe vậy cúi đầu, trong mắt hắn ánh lên màu trắng đen càng thêm kịch liệt, tựa như đang tự hỏi cái gì đó.
Mà khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, quang mang trong hai con ngươi rốt cuộc cũng ổn định lại.
Một con mắt hắn trong suốt trắng như tuyết, một con mắt còn lại đen kịt vô cùng.
Hắn lại hỏi: "Ta có một vấn đề."
"Hả? Ngươi nói xem?" Tâm tình của "Từ Hàn" áo trắng có vẻ rất không tồi, gã thỏa mãn nhìn Từ Hàn trước mắt, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, giống như đang thưởng thức một bộ tranh chữ tuyệt mỹ.
"Ngươi đã từng nói, lúc trước đôi sư đồ kia đánh bại ngươi, để thế giới của mình và bản thân bị vây khốn bên trong thời không loạn lưu, rốt cuộc dưới bất đắc dĩ mới cầu cứu đám Quỷ Cốc Tử phong ấn ngươi đến chỗ sâu trong thế giới này. Mà ngươi cũng đã nói, đám Quỷ Cốc Tử vẫn một mực sợ hãi ngươi, lợi dụng thuật Chu Dịch của bọn họ xuyên qua giữa vô số thế giới, một lần lại một lần tránh né sự giáng lâm của ngươi."
"Nhưng rõ ràng bọn chúng mạnh hơn đôi sư đồ kia nhiều như vậy, vì sao lại không làm được chuyện mà đôi thầy trò kia có thể làm?"
Thiếu niên kia cau mày hỏi, tựa như rất để ý câu trả lời này.
Còn "Từ Hàn" áo trắng lại cười nói: "Ai nói với ngươi đám Quỷ Cốc Tử đầu sợ đuôi kia mạnh hơn cặp sư đồ kia mấy lần?" Thiếu niên rất kinh ngạc, hắn lại hỏi: 'Chẳng lẽ không đúng sao? Cặp thầy trò kia bị vây trong thời gian loạn lưu, mà Quỷ Cốc Tử lại có thể khống chế thời gian từng lần một, để cho mọi thứ phát sinh ở thế giới này đều chảy trở về, để chúng ta một lần lại một lần bị vây ở trong luân hồi này."
"Từ Hàn" áo trắng nghe nói lời này trên mặt cũng đồng dạng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng biểu cảm của gã không giống với sự kinh ngạc của thiếu niên, mà càng giống một vị trưởng bối khi nghe thấy vãn bối hỏi một vấn đề rất thái quá, thậm chí lệch khỏi thường thức cho nên sinh ra kinh ngạc.
Nhưng gã cũng rất tận lực thực hiện trách nhiệm bản thân là "trưởng bối”, sau đó nói: "Thời gian có thể chảy trở về, mặc dù vậy rất khó, khó đến mức cực đoan, điểm mấu chốt trước tiên chính là khôi phục lực lượng của thế giới này, một phần một nhỏ cũng không thể tăng lên, nếu không sẽ bị nhốt trong loạn lưu giống như hai thầy trò lúc trước."
"Nhưng ngươi nghĩ lại mà xem, Quỷ Cốc Tử tính toán nhiều như vậy là vì cái gì? Không phải là muốn rút lực lượng của ta từ chỗ sâu trong thế giới này sao? Không nói đến việc bọn chúng có đủ thực lực làm được hay không, chỉ vì muốn bọn chúng trả lại lực lượng đã cướp từ chỗ ta đến thế giới này, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ đồng ý sao?"
Thiếu niên nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vị "Từ Hàn" áo trắng giống y đúc trước mắt, hoang mang hỏi: "Làm sao bọn chúng làm được mười chín lần?"
"Ngươi có biết khi vạn vực tinh không bị đám Quỷ Cốc Tử xây dựng lên, câu nói lưu truyền rộng rãi nhất trong thế giới dùng trăm vạn để tính kia là gì không?”
Từ Hàn đương nhiên không thể đưa ra đáp án của vấn đề này,'Từ Hàn" áo trắng cũng biết như thế cho nên sau khi hỏi xong, hai hàng mi gã trâm xuống, không đợi Từ Hàn đáp lại đã nói tiếp: "Đế quân là không giết được."
"Cũng chính vì vậy bọn chúng mới nhốt ta ở sâu bên trong thế giới này, cho nên mới có kế hoạch ác độc đến mức tận cùng đối với các ngươi."
"Nhưng điều này có liên quan gì đến ta?" Thiếu niên nhíu nhíu mày, ánh mắt vẫn hoang mang như cũ.
"Trước khi ta tới vùng thiên địa này, tuy nơi đây đã có sinh linh nhưng lại tăm tối hỗn độn, linh trí thấp kém. Là ta đến để bọn chúng bắt đầu suy nghĩ giá trị sinh mệnh, bắt đầu truy tìm cảnh giới cao hơn cũng như mạnh hơn. Nói theo ý nghĩa nào đó, mỗi sinh linh của phương thiên địa này đều là con dân của ta. Sâu trong linh hồn bọn chúng đều tồn tại lực lượng của ta. Mà ta là giết không chết, bọn chúng tuy không thể có được sinh mệnh vĩnh hằng như ta, nhưng sâu trong linh hồn lại có được phần lực lượng bổn nguyên này của ta, chỉ cần đám Quỷ Cốc Tử hơi thi triển một chút thủ đoạn nào đó, muốn tái tạo bọn chúng cũng không phải là chuyện không có khả năng."
Nói tới đây, nụ cười trên gương mặt "Từ Hàn" càng đậm. Gã nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, tiếp tục nói: "Cho nên, tất cả mọi chuyện xảy ra ở thế giới này đều không phải thời gian trôi qua, mà là cải tạo sinh mệnh.....
Trên đỉnh núi Đại Uyên, bóng đêm dần tản đi, chân trời phương xa có ánh nắng mặt trời lộ ra.
Nhưng ánh mặt trời sáng sớm rõ ràng đang chiếu rọi, lại không lọt vào đỉnh Đại Uyên sơn này.
Bức tường người to lớn như rừng đứng giữa không trung, hắc khí ngập trời vẫn quanh quẩn, che lấp vâng mặt trời chói chang phía đông, nhưng không che giấu được huyết quang đỏ tươi trên đỉnh núi lớn này.
Đám trẻ em kia vẫn đứng trước Quỷ Bồ Đề, sắc mặt vẫn lạnh băng, không hề có chút biến hóa nào dù là nhỏ tới mức tận cùng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong mười người kia đã thiếu mất một người không thấy đâu.
Mà người thiếu mất kia giờ phút này đang đứng ở trên không trung đỉnh núi, đó là một bé gái, tuổi tác mới tâm khoảng chín, mười tuổi, cũng chỉ lớn hơn Mười chín một chút mà thôi, nàng thẳng lưng, tựa như pho tượng đứng ở nơi đó, một tay nắm một thanh trường kiếm, trên thân kiếm có máu tươi chảy ra, dọc theo thân kiếm tụ tập tại mũi kiếm, cuối cùng nhỏ xuống mặt đất dưới chân nàng, nhuộm phần đất màu vàng xám kia thành màu đỏ tươi.
Xung quanh nàng là mấy xác chết ngổn ngang. Trong đó có lão giả râu bạc trắng, còn có thanh niên áo tím, mày trắng tóc đen.
Mà nàng cũng không thèm để ý tới những thứ này, tựa như thứ nằm dưới chân nàng không phải là thi thể, mà là từng tảng đá hoặc là gỗ mục nát bình thường vậy.
Khi đó nàng cầm trường kiếm trong tay chấn động, máu tươi trên thân kiếm đều rơi xuống, tiếp theo nàng nhìn về phía trước, trong miệng phun ra ngữ điệu băng lãnh như thần sắc trên mặt của nàng: "Vị tiếp theo."
Nhân số bên phía đám người Từ Hàn đã ít đi rất nhiều, thí dụ như Ninh Trúc Mang và Tống Nguyệt Minh, thí dụ như Nhạc Phù Dao và Diễn Thiên Thu, những người đã từng sống sờ sờ kia giờ phút này đều biến thành thi thể dưới chân cô bé lạnh như băng.
Toàn bộ những chuyện này cũng không phải chỉ diễn ra trong nháy mắt, Từ Hàn tận mắt nhìn bọn họ đi tới trước, mỉm cười nói lời từ biệt với hắn, sau đó từng người lần lượt ngã xuống dưới mũi kiếm của cô bé kia.
Cô bé kia quả thực mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức cho dù không tiến hành cái gọi là Thánh hóa cũng có được chiến lực đáng sợ giẫm đạp Tiên nhân dưới chân, bất kể là hai vị Kiếm tiên thành danh đã lâu, hay là đám hậu bối như Tống Nguyệt Minh và Ninh Trúc Mang, tại dưới tay nàng đều không có nửa điểm hoàn thủ, thậm chí Từ Hàn có thể thấy rõ, cho tới bây giờ cô bé kia vẫn chưa xuất toàn lực.
Ánh mắt của hắn đảo qua những thi thể vô cùng quen thuộc, trong lồng ngực dâng lên phẫn nộ vô tận.
Nhưng cô bé kia lại dường như rất thích ý nhìn thấy bộ dạng của Từ Hàn, lần đầu tiên trên mặt nàng có chút biến hóa, nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi: "Thế nào? Còn đánh nữa không?"
Thân thể Từ Hàn chấn động, hắn gần như không kìm chế nổi lửa giận trong lòng mình, cất bước đi tới, thế nhưng lại có một cánh tay đặt lên vai hắn. Một bóng người từ sau lưng nhảy ra, nói: 'Đến lượt ta."
Từ Hàn ngẩn người, nhìn thấy chủ nhân của bàn tay kia là Mông Lương.
Thân thể hắn càng run rẩy kịch liệt, cổ họng mấp máy, con ngươi đen như mực lập lòe hào quang. Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, Mông Lương liền quay người, mỉm cười nhìn hắn.
Nụ cười này khiến nội tâm Từ Hàn càng thêm dao động: "Sư huynh..."
Hắn nói như thế, ngữ điệu khô khốc đến cực hạn nhưng ngay sau đó lại bị cắt đứt, Mông Lương chợt vươn tay ra ôm lấy hắn.
Đó là một người ôm chặt, cũng là một cái ôm rất đột ngột.
Chí ít Từ Hàn cũng không ngờ Mông Lương sẽ có hành động như vậy, nhưng càng không ngờ tới chính là sau một cú ôm này, gã đã nhẹ giọng nói vài câu vào trong tai hắn.
Gã nói: "Đi tới bước này rồi, chúng ta cũng không về được."
"Chúng ta lấy tính mạng mình đánh cược với ngươi, cho nên ngươi cũng phải tin vào quyết định của bản thân mình." Sau khi nói xong lời này, Mông Lương liền thu tay về, gã mỉm cười nhìn Từ Hàn một cái thật sâu, sau đó quay người cất bước, cầm trường kiếm trong tay ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía cô bé nọ.
Gã đón ánh nắng ban mai, bước chân kiên định, thanh kiếm kia đã được gã vác trên vai. Ánh nắng mặt trời phía đông kéo bóng lưng của gã thật dài.
Rất dài, rất dài...
Từ Hàn nhìn theo bóng lưng đã khuất xa kia, hắn cúi đầu xuống, sát khí trong hốc mắt màu đen dâng lên, như đang đè nén một chút xúc động trong cơ thể mình. Nắm đấm hắn siết chặt, gân xanh nổi lên như rắn độc, nhưng chỉ trong nháy mắt lại buông lỏng xuống.
Thân thể hắn run rẩy, dùng thanh âm chỉ có chính mình mới có thể nghe được lẩm bẩm nói.
"Cảm ơn "