Chương 144: Đao khách Tô gia
Chương 144: Đao khách Tô giaChương 144: Đao khách Tô gia
Thật lâu trước đây, có một cô bé từng nói qua.
Từ Hàn là một luồng sáng, là ánh sáng lấp lóe trong đêm đen vô tận.
Người bò lết trong bóng tối đã sớm quen với thế gian hắc ám. Mọi người sống tạm bợ, khúm núm hướng về cường giả, cúi đầu xưng thần với vận mệnh. Chuyện này cũng không có gì, bởi vì mỗi người đều làm như vậy, đồng thời cũng đều như sống thế cả.
Mà nếu mọi người đã như vậy, tự nhiên cũng sẽ không có cái gì đúng sai, phân chia tốt xấu.
Nhưng có một ngày, bọn họ nhìn thấy một người không giống. Vết thương chồng chất, lại ngẩng đầu ưỡn ngực, hắn lần lượt bị vận mệnh đùa bỡn, lại chưa bao giờ hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình.
Đối với một người đi trong bóng tối lâu nay, người như vậy thật sự là một tia sáng.
Mà tựa như người hưởng thụ qua miếng ngon mặc áo gấm, liền rất khó nuốt vào bánh bao hôi thối. Người từng thấy qua ánh sáng cũng khó mà chịu được hắc ám vô biên.
Cho nên bọn họ đi theo vệt sáng đó, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo hắn trong bóng đêm, bọn họ vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần vệt sáng này chưa từng tắt, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ phá tan bóng tối vô tận này.
Nhưng bọn họ lại quên, người phát ra luông sáng này cũng là người, hắn cũng có lúc kiệt lực, cũng có thời điểm bất lực.
Bọn họ cảm thấy dù địch nhân có mạnh hơn nữa thì vệt sáng này vẫn sẽ dẫn dắt họ xuyên qua bóng tối, đánh tan địch nhân, nhưng cũng đã quên rằng sức mạnh con người chỉ có hạn, bọn họ không nghĩ ra được biện pháp nào, thì làm sao có thể năn nỉ đối phương nghĩ ra biện pháp đây?
Cho nên khi hắn đưa ra biện pháp quá mức tàn nhẫn, mọi người đều theo bản năng ngẩn người, nhưng rất nhanh lại lấy lại tinh thân, trâm mặc xuống.
Đây dường như là biện pháp duy nhất, bất kể mục đích của Quỷ Bồ Đề là gì, có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn, cho dù viện quân trong Thập Vạn Đại Sơn vẫn nghèo túng hơn so với hơn ngàn Tiên nhân này, nhưng xác thực không có biện pháp gì tốt hơn.
"Phủ chủ đại nhân nói đúng! Đây chính là biện pháp duy nhất!" Mà lúc này, Tô Mộ An đang liên tiếp bại lui dưới thế công của Chúc Hiền cũng bỗng cao giọng nói. Gã vung một đao chặt đứt trảo sắc của Chúc Hiền, thân thể nghiêng sang một bên, lấy trường đao chống đất tránh móng vuốt sắc bén còn lại của đối phương, sau đó đứa bé này lau đi máu tươi ở khóe miệng, quay đầu nhìn về phía mọi người.
Trên mặt gã nở một nụ cười vô cùng chân thanh, lại nói thêm: "Yên tâm, nam nhân Tô gia không dễ chết như vậy, nhất là trước khi đại thù chưa báo."
Nói xong lời này, hai con ngươi của gã ngưng tụ, Chúc Hiền kia đã sinh ra hai tay mới, lần nữa đánh tới chỗ gã. Gã nâng đao lên ngăn, nhưng có lẽ bởi vì trong lúc đại chiến trước đó tiêu hao quá nhiều lực lượng, khi móng vuốt sắc bén của Chúc Hiền đập vào thân đao của gã, thân thể của gã chấn động mãnh liệt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, thân thể lần nữa lùi lại mấy bước.
"Khẩu khí ngược lại không nhỏ, đáng tiếc bản lĩnh không cao. Thế nào? Ngươi muốn nhìn hắn chết ở trước mặt mình sao?" Quỷ Bồ Đề cũng chứng kiến tình hình như vậy, khóe miệng nàng nhếch lên ý cười, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.
Nhưng điều làm cho nàng kinh ngạc là hai con ngươi của Từ Hàn đen kịt vô cùng, thân thể lại sừng sững bất động. Nàng khó có thể từ trong đôi mắt kia nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ, nhưng có thể từ tư thái của hắn chắc chắn quyết không ra tay. Nàng nhíu nhíu mày, nhìn Hắc Sơn bên cạnh một cái, đối phương hiểu ý khẽ gật đầu, hai tay giấu ở dưới ống tay áo nhẹ nhàng kích động, thế tiến công của yêu vật hóa thân kia lập tức càng lúc càng lăng liệt.
Mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của Tô Mộ An, tuy gã cực lực ngăn cản nhưng trường đao trong tay lại bắt đầu hiện lên từng vết rạn nhìn thấy mà giật mình, trên người không khỏi bị dư âm ảnh hưởng, cũng xuất hiện rất nhiều thương thế.
Mọi người đứng sau Từ Hàn chứng kiến tình hình này, đôi mắt cả đám càng trợn tròn, lửa giận, lo âu trộn lẫn bên trong ánh mắt.
Nhưng lúc này bọn họ không còn kích động muốn lao tới cứu viện như lúc trước nữa. Bọn họ đã minh bạch kế hoạch của Từ Hàn, trước khi nghĩ ra biện pháp tốt hơn bây giờ, bọn họ chỉ có thể chấp nhận kế hoạch này. Nhìn bằng hữu khổ chiến ở phía trước, dần dần thụ thương cho đến khi chết, bọn họ nén kích động trong lòng xuống, bởi vì bọn họ biết rằng đã đến phiên mình lên sân, bọn họ cũng không hy vọng người bên cạnh đến cứu mình, từ đó xé bỏ phần đánh cuộc duy nhất có lợi cho bọn họ.
Bọn họ chỉ hy vọng, người lên đài tiếp theo sẽ là chính mình, như vậy bọn họ sẽ không cần chịu sự dày vò như vậy nữa.
Đương nhiên không phải ai cũng hiểu quy luật này.
Ít nhất Mười chín không tới mười tuổi không thể hiểu nổi, trên khuôn mặt nàng tràn đầy nước mắt, xem bộ dáng muốn tiến lên trợ giúp Tô Mộ An, nhưng một tay lại bị Chu Uyên ở bên cạnh giữ chặt, làm sao cũng không thoát được. Chỉ có thể không ngừng la lớn: "Cứu hắn! Từ đại thúc mau cứu hắn! Nếu cứ đánh như vậy, hắn sẽ chết! Hắn sẽ chết thật đấy!"
Đáng tiếc, những người ngày thường sủng ái nàng lúc này đều cúi đầu, không nghe theo tiếng gào thét của nàng...
Mà lúc này trận đại chiến đã bắt đầu kết thúc, Tô Mộ An dân dân mất đi sức hoàn thủ trong ác chiến. Khí tức quanh thân gã trở nên uể oải, thân thể liên tiếp bại lui ở dưới công kích như mưa to gió lớn của Chúc Hiền, ngay cả con ngươi từng trong suốt sáng ngời cũng trở nên ảm đạm.
Chúc Hiền lúc này thoáng nhìn sơ hở của Tô Mộ An khi chỉ thủ mà không công. Miệng gã phát ra tiếng gâm nhẹ, một tay bỗng nhiên duõi ra, lấy một góc độ xảo trá đánh vào ngực Tô Mộ An. Tô Mộ An vội vàng không kịp phòng bị, thân thể dưới lực đạo như thế chấn động, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngay lúc đó bị lực đạo khổng lồ nhấc lên, quay cuồng trên không trung một hồi, cuối cùng lại ngã quy ở trước mặt Từ Hàn.
"Mộ Anl"
Lúc trước mọi người còn có thể dùng lý do này thuyết phục mình, nhưng khi đồng bạn ngã xuống trước mắt, bất cứ kẻ nào ở thời điểm đó cũng không thể đè nén bi ai trong lòng, đồng loạt phát ra một tiếng kinh hô.
Có lẽ cũng bởi vì cảm thụ như vậy, trong lòng Từ Hàn cũng có chút buông lỏng, vách ngăn màu đen bị hắn kích phát ngăn trở mọi người tiến lên chợt tán đi, mọi người lập tức cũng bất chấp mọi thứ, trước sau tiến lên đỡ lấy Tô Mộ An ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhưng vừa tới trước mặt gã, đứa bé trai kia lập tức giơ tay ra, vung vê phía đám người, ngăn cản động tác này của mọi người. Gã khó nhọc lắm mới dựa vào thanh trường đao đã rạn nứt kia đứng dậy, miệng nói: "Ta vẫn ổn, các vị không cần lo lắng." Mà không biết có phải là do người nào đó quản chế hay không, Chúc Hiền đẳng đẳng sát khí khi đó lại không phát động công kích ngay, mà cất bước chân nặng nề đi tới trước mặt Tô Mộ An, sau đó liền dừng bước.
"Lại có lần nữa, đứa nhỏ này cũng phải chết, bây giờ ngươi còn có cơ hội, đầu hàng, bảo trụ tính mạng tất cả mọi người." Giọng nói của Quỷ Bồ Đề vang lên, mang theo một luồng hương vị mê hoặc, nhìn thẳng về phía Từ Hàn.
Lúc đó mọi người cũng đưa mắt nhìn sang phía hắn, vẻ mặt trong mắt phần lớn người đã trở nên cực kỳ phức tạp.
Đây là một lựa chọn rất khó khăn, nếu thật sự đầu hàng, mặc dù bằng lòng cược tính mạng của mình cũng không nên đấu với một cự phách như vậy? Bọn họ đã sớm thấy rõ tình trạng của Đại Chu, đó là một thế giới đang chết, một khi Sâm La điện lấy được tinh huyết Yêu quân, để cho vong Long cắn nuốt Long khí trong thiên hạ, vậy tổ chim bị phá trứng sau có thể lanh? Nhưng trơ mắt nhìn Tô Mộ An chẳng phải là chuyện nhẹ nhàng qì.
Lựa chọn này rơi vào trên người Từ Hàn, dường như cho dù chọn thế nào cũng không có đáp án hoàn hảo.
Còn với tư cách người cầm đầu, Từ Hàn lại không hề phiền não như vậy. Hắn tựa như không nghe được lời nói của Quỷ Bồ Đề, ngược lại khi đó vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tô Mộ An. Hắn vuốt ve đầu nam hài, động tác mềm mại, trìu mến và ôn nhu.
Sau đó, hắn hỏi: "Có sợ không?”
Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn, nhìn vê phía người mà xưa nay gã coi là mục tiêu thậm chí là tín ngưỡng kia, sau đó cực kỳ kiên định lắc đầu, nói: "Không sợi”
Hai con ngươi của Từ Hàn vẫn đen kịt như trước, tựa như có một vị Ma thần cuộn trào trong hốc mắt hắn. Lúc đó cả người hắn đều bởi vì đôi mắt quỷ dị kia mà trông cực kỳ dữ tợn. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Tô Mộ An, khóe miệng của hắn lại lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Vậy đi báo thù cho Tô gia, sau đó an tâm ở trên đường chờ ta."
"Lần sau, ta làm hộ vệ của ngươi được chứ?"
Cậu bé lại lắc đầu, cố chấp nói: "Không, ta còn phải làm hộ vệ của Phủ chủ đại nhân, tiếp theo ta nhất định sẽ luyện công cho tốt, đến lúc đó sẽ lợi hại hơn hiện tại! Không ai làm khó được Phủ chủ đại nhân nữal"
Nụ cười trên mặt Từ Hàn vẫn tiếp tục nở rộ, nhưng trong con ngươi đen kịt của hắn đã có một số thứ bắt đầu cuồn cuộn. Nhưng hắn cố gắng kìm nén cũng như cưỡng ép nụ cười của mình tiếp tục treo trên mặt chứ không tản đi.
Nhưng lời nói phun ra từ miệng hắn vẫn không tránh được rung động rất nhỏ.
"Được... nghe lời ngươi." Hắn nói xong, cũng lập tức thu tay đặt trên đầu cậu bé lại.
"Vậy thì đi thôi.'
"Vâng." Cậu bé vẫn mang theo nụ cười thanh tịnh vốn có của mình, gã gật đầu thật mạnh, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân mọi người phía sau, hắn hướng về phía bọn họ cung kính chắp tay, nói: "Mọi người, gặp lại saul”
Sau đó gã bỗng nhiên chuyển người, trường đao tràn đầy vết rạn lại bị gã nhấc lên, trâm mắt nhìn về phía Chúc Hiền, đao ý cùng sát cơ bỗng nhiên trào ra, che trời lấp địa, bao phủ khắp nơi. Biến cố như vậy là thứ Quỷ Bồ Đề không thể dự liệu được.
Nàng nhíu mày, hai đầu lông mày tràn ngập phẫn nộ và không vui, mà bên dưới hai thứ này còn có một vệt khó hiểu mà nàng cẩn thận ẩn giấu. Nàng cắn răng, rốt cuộc cũng phát ra mệnh lệnh: "Vậy thì giết hắn đi.
Lời này vừa nói ra, Chúc Hiền hóa thành yêu vật lập tức như được sắc lệnh, y phát ra tiếng gầm thét, khí tức màu đen âm lãnh trên toàn thân dâng trào, mà thân thể liền hóa thành một luồng sáng, tựa như một tia chớp màu đen xông giết về phía Tô Mộ An.
Đôi mắt Tô Mộ An sáng lên Thần quang. Gã đứng sừng sững tại chỗ không tránh né đòn đánh của Chúc Hiền, ngược lại đao ý và sát khí tràn ra từ trên người vừa rồi lại đột nhiên bắt đầu tụ tập. Bọn chúng hóa thành từng luồng cương phong lăng liệt không ngừng ùa đến tụ tập trên thân đao trắng như tuyết nhưng lại phủ đầy vết rạn.
Quần áo gã bắt đầu phồng lên, khi yêu vật kia đi tới cách gã chưa đầy ba trượng, mũi chân gã đột nhiên điểm xuống, thân thể nhảy lên cao cao, đao ý bàng bạc cuồn cuộn trong không trung, quanh quẩn quanh người gã.
Đao mang màu trắng từ chuôi đao tràn ra, theo đó nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân đao, che lấp đi đao mang. Khoảnh khắc đó, vết rạn dày đặc trên thân đao không ngờ lại biến mất không thấy gì nữa.
Gã giơ đao lên đỉnh đầu của mình, khí thế toàn thân ngưng tụ cùng một chỗ, trong một tích tắc này, người và đao dường như đã không còn gì khác biệt.
Từ Hàn ngẩng đầu nhìn đứa bé kia, nhìn bóng dáng gã nhảy lên cao cao, cũng nhìn thấy trường đao vượt qua đỉnh đầu. Hắn cảm thấy hình như mình đã thấy ở nơi nào đó, có vẻ là khi đó hắn bị nhốt trong huyễn cảnh của Đế quân, cũng có một bóng người nhảy ra khỏi mi tâm của hắn, dùng một đao như vậy chém mở huyễn cảnh, vì vậy hắn mới có thể thoát ra được.
Hắn nhớ tới rất lâu trước kia, ngay lúc hắn gặp Tô Mộ An, thiếu niên này đã từng nói.
"Đao pháp Tô gia rất đơn giản, đơn giản là không màng sống chết, đơn giản là quyết chí tiến lên, cho nên người đao hợp một, bễ nghễ không lùi."
Thời khắc này, Tô Mộ An đã làm được.
Thân thể Từ Hàn run nhè nhẹ nhưng rất nhanh bị hắn áp chế lại. Sự vật bao bọc trong mắt hắn lúc đó không thể khống chế được, hai hàng nước mắt màu máu từ trong hốc mắt đen kịt chảy xuống, theo gương mặt của hắn đổ thành hai đường vân đỏ tươi trên mặt.
Hắn nghe thanh âm kia rồi lộ vẻ bi ai, thế nhưng khóe miệng lại nhếch lên biểu cảm như cười mà không phải cười.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, rốt cuộc Tô Mộ An và yêu vật do Chúc Hiền biến thành gặp nhau.
Không có uy thế mênh mông cuồn cuộn, không có tiếng nổ vang long trời lở đất.
Thanh đao kia cứ như vậy sạch sẽ lưu loát rơi vào mi tâm Chúc Hiền, xuyên qua sống mũi, xẹt qua cổ của y, cuối cùng rút ra khỏi người y.
Thân thể Chúc Hiền ngay lúc đó từ giữa chia làm hai, tựa như là đồ tể tay nghề thành thạo róc thịt gia súc, thân thể hai nửa bằng phẳng chia làm hai theo một đường máu xuyên qua toàn bộ thân hình, đổ nghiêng về phía hai bên, mà từng đạo khí tức màu đen lại từ hai bên bộ thân thể kia trào ra, dây dưa cùng một chỗ, tựa như muốn nối thân thể tách ra lại một lần nữa. Nhưng đúng vào lúc này, đao ý còn chưa tán đi trong không khí lại đột nhiên vọt tới, bao bọc lấy hai bộ thân thể kia, sau đó cuồn cuộn một trận, hai bên thân thể dựa vào nơi hiểm yếu chống cự lại đao ý cuông bạo nọ, bị quấy thành mảnh vỡ, hóa thành huyết vũ đầy trời rơi xuống.
Mọi người mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, thật lâu sau mới bình phục lại, Tô Mộ An đã làm được, hắn chém Chúc Hiền thành mảnh vỡ, chặt đứt sinh cơ cuối cùng của đối phương.
"Tô Mộ An! Ngươi thật lợi hại!" Mười chín phát ra tiếng hô to, nàng hưng phấn nhảy dựng lên, cao giọng hô.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng lại nhận ra bầu không khí có chút không đúng, đây vốn là một chuyện rất đáng để vui mừng, nhưng mọi người xung quanh vẫn im lặng như trước, mà im lặng như vậy cuối cùng cũng khiến nàng bất an, lập tức đưa mắt nhìn về phía Tô Mộ An.
Đứa bé kia lấy trường đao chống một nửa quỳ trên mặt đất, tựa như còn chưa kịp bình phục lại từ trong trận đại chiến kia.
Rặc rặc.
Chợt một tiếng vang nhỏ truyền đến, Mười chín đột nhiên phát hiện vết rạn lại hiện lên trên thân trường đao trong tay Tô Mộ An, khác với lần trước. Vết rạn trên trường đao nhanh chóng lan tràn như rắn độc, nhanh chóng phủ kín thân đao.
Sau đó là một tiếng vang nhỏ, thanh trường đao kia hóa thành bột phấn, tung tán ra bốn phía.
Con người Mười chín trừng rất tròn, nàng nhớ lại lời Tô Mộ An đã nói với mình từ rất lâu.
"Đao khách Tô gia, đao còn người còn, đao mất người mất..."
Dường như đáp lại suy nghĩ tuôn ra trong đầu nàng, sau khi trường đao tiêu tán, Tô Mộ An dựa vào trường đao mất đi điểm tựa, lúc đó thân thể nghiêng sang một bên, ngã xuống đất...