Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 803 - Chương 143: Biện Pháp Duy Nhất

Chương 143: Biện pháp duy nhất Chương 143: Biện pháp duy nhấtChương 143: Biện pháp duy nhất

Tô Mộ An cúi đầu xuống, thân thể bắt đầu run rẩy, một cánh tay nắm chặt lấy chuôi đao.

Đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần đều như có thể móc tim moi phổi ra cho bất cứ kẻ nào. Trên đời này chưa có người nào có thể làm cho gã hận thấu xương, mà nếu quả thật là có, thì chỉ có thể là quái vật đang bị nhốt trong lồng sắt liều mạng gào rú trước mắt này.

Chúc Hiền giết cha gã.

"Dù là người thiện lương đến đâu, ở sâu trong nội tâm đều ẩn giấu phẫn nộ và tham lam, ích kỷ và nhu nhược."

"Một khi tìm được hắc ám trong lòng bọn họ, bất kỳ ai cũng có thể sẽ rơi vào vực sâu, như ngươi như ta, vạn kiếp bất phục."

Từ Hàn khi đó cảm nhận được dị trạng của Tô Mộ An, trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh của mình trong Tiên cung Côn Luân. Mười tám lần ký ức trước đó đã từng nói với hắn.

Hắn không khỏi nhíu mày một cái, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Bồ Đề càng thêm âm lãnh.

"Kẻ thù giết cha ngay trước mặt ngươi, có muốn tới thử một lân hay không? Nếu ngươi muốn nghe lời Phủ chủ đại nhân, ta sẽ mang nó về, nuôi nó như một sủng vật. Nếu ngươi muốn báo thù, vậy khuyên Phủ chủ đại nhân của ngươi tiếp nhận phần thiện ý lớn lao này của ta." Quỷ Bồ Đề nhìn Tô Mộ An đang run rẩy, trong giọng nói mang theo ý mê hoặc nồng đậm.

"Này! Tô Mộ An! Ngươi đừng có mắc lừa gạt lão yêu bà này, chắc chắn ả còn cất giấu âm mưu khác!" Mười chín người bên cạnh thấy tình trạng của Tô Mộ An rất quái dị, nàng vội vàng giơ tay kéo ống tay áo gã, lớn tiếng hét lên. Nhưng Tô Mộ An lại cúi đầu, trên tay cầm chuôi đao nổi đầy gân xanh, hiển nhiên đang cực lực áp chế phẫn nộ trong cơ thể mình.

"Mộ An, việc này giao cho ta..." Từ Hàn cũng không rõ dụng ý của Quỷ Bồ Đề, nhưng hắn cũng cho rằng nếu nàng đã ra tay với Đại Uyên sơn, đương nhiên sẽ không thật sự để bọn họ kéo dài thời khắc giải khai phong ấn Thập Vạn Đại Sơn, để lâu biến cố chỉ tăng vọt, cho nên hắn đương nhiên cũng không muốn để Tô Mộ An mạo hiểm. Thế nhưng lời vừa nói một nửa, liền bị Tô Mộ An cắt đứt.

"Phủ chủ đại nhân." Đứa bé kia cúi đầu, thanh âm cực nhẹ, lại mang theo một mùi vị nói không nên lời, giống như không gian tĩnh lặng trước lúc bão táp vê, khiến cho mọi người ở đây đều theo bản năng trầm mặc lại, rối rít quay đầu nhìn về phía gã.

Còn đứa bé kia lúc này cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Hàn, trên mặt nở nụ cười từ tận đáy lòng. Gã nói: "Lần này, là Mộ An muốn tự mình quyết định, được không?”

Gã hỏi một cách cực kỳ cẩn thận, giống như một đứa bé đang đề xuất một yêu cầu mà chính nó cũng cảm thấy có chút quá đáng, nhưng lại nhịn không được mà muốn đưa ra.

Gã xưa nay là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, mà quá như vậy có lúc cũng khiến người ta đau lòng, gã hiểu chuyện cho nên thật vất vả mới đưa ra một yêu cầu, cũng thật khiến người ta có thể cự tuyệt.

Cho nên Từ Hàn ngẩn người, sau đó trên mặt hắn cũng nở một nụ cười, nói: "Ngươi nói, trên dưới Tô gia các ngươi đều là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đều là đại đao khách cứu thế cứu dân, thù của đao khách đương nhiên sẽ do đao khách đích thân báo. Đánh nhanh đi, còn sống trở về, đến lúc đó ta lại dẫn ngươi đi ăn mứt quả."

Quyết định của Từ Hàn vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, dù Diệp Hồng Tiên thân cận với hắn cũng không khỏi nhíu mày. Tô Mộ An có thiên phú thực không tâm thường, lúc này mới mười bốn mười lăm tuổi đã có lực lượng đủ để ngang hàng với nửa bước Tiên nhân. Nhưng kẻ bị nhốt trong lông không ra người quỷ không ra quỷ như Chúc Hiền hiển nhiên cũng không phải loại thiện lương. Huống chi nếu Quỷ Bồ Đề đã đưa ra đề nghị này, tất nhiên còn cất giấu sát chiêu, âm mưu bày ra bên ngoài như thế, Tô Mộ An không nhìn ra thì thôi, sao Từ Hàn còn có thể càn quấy cùng gã vậy?

Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là thời cơ tốt để hỏi thăm, bởi vì sau khi nhận được câu trả lời như vậy của Từ Hàn, Tô Mộ An đã cất bước đi ra, đi tới phía trước đội ngũ. Gã dùng con ngươi âm trầm nhìn Chúc Hiền bị vây trong lồng sắt do bí pháp chế thành, sát cơ lăng liệt từ trong cơ thể gã dâng trào ra, chuôi đao khẽ co lại, thân đao trắng như tuyết ra khỏi vỏ ba tấc.

Mà vị Chúc Hiền bị nhốt trong lồng kia dường như cũng cảm nhận được cỗ sát khí lẫm liệt kia, mặc dù đã mất đi thần trí, nhưng dưới một loại bản năng nào đó thúc giục, y quay đầu nhìn vê phía Tô Mộ An đứng ở trước mặt mình, bắt đầu rống giận với gã, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh quái dị như người mà không phải thú, thân thể giấy giụa càng kịch liệt, như muốn giãy khỏi lồng giam này, xé Tô Mộ An ra thành từng mảnh.

Nguyện vọng rất nhanh được thực hiện, nhìn thấy Tô Mộ An cất bước ra, khóe miệng Quỷ Bồ Đề càng vui vẻ. Nàng đưa tay nhẹ nhàng búng một cái, một lồng giam cổ quái có thể nhốt Chúc Hiền đã hóa thành quái vật sau một tiếng búng tay giòn vang liền hóa thành bột phấn, đổ sụp xuống. Chúc Hiền mất đi trói buộc rốt cục nghênh đón tự do đã lâu không có, y lộ ra răng nanh bén nhọn của mình. Lông tóc rối tung tung trên đầu có từng đạo khí màu đen trào ra, y ngửa mặt lên trời thét dài, tựa như muốn phát tiết ra ngoài lửa giận bị giam cầm mấy ngày nay.

Rống!

Tiếng rống giận dữ vang vọng khắp đỉnh núi Đại Uyên, nhưng âm thanh còn chưa dứt, Tô Mộ An đã đột nhiên giết tới.

Tốc độ của gã cực nhanh, tựa như một tia chớp, trường đao trên lưng rời vỏ, xẹt qua một tia sáng ở giữa không trung sau đó trào lên sát cơ thẳng đến mặt Chúc Hiền.

Tuy đã mất đi thần trí nhưng Chúc Hiền theo bản năng lại cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ trên người Tô Mộ An truyền tới. Y trợn mắt nhìn gã, còn khi đó đứa bé trai kia vẫn nhảy lên phía trên đầu y, trường đao trong tay bị gã giơ lên cao, hai mắt trợn tròn, khí thế như cầu vồng.

"Hống!" Chúc Hiền lại giận dữ gầm lên, hai tay phủ đầy lớp vảy màu tím vươn ra, xem ra muốn dùng cách này đón đỡ một đao khí thế đang trào dâng của Tô Mộ An.

Điều này hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng.

Chúc Hiền giờ phút này không được coi là một bán yêu, chỉ có thể là một vật phẩm thí nghiệm thất bại, thực lực đương nhiên không thể so với đám Thánh hậu vây quanh lúc này hoặc là mười bóng đen mờ mờ không rõ căn nguyên kia.

Phốc!

Máu tím trào ra, đôi móng vuốt sắc bén như dã thú kia khi đó bị lưỡi đao của Tô Mộ An cắt đứt một vết cực phẳng, hai tay rơi xuống, máu tươi màu tím phun như mưa.

Chúc Hiền bị đau, lấy một tư thế cực kỳ chật vật ôm hai tay không có bàn tay của mình lùi lại mấy bước, máu tươi rải đây đất.

"Tô Mộ An! Giết hắn đi!" Tiểu Mười chín đứng bên cạnh căng thẳng nhìn chằm chằm vào trận chiến lần này, thấy Tô Mộ An dùng một đòn đánh trọng thương con quái vật kia, tiểu gia hỏa tất nhiên không hề nghĩ ngợi hô to lên. Nhưng lông mày Từ Hàn càng nhíu chặt lại. Chúc Hiền biểu hiện ra chiến lực quả thực quá mức chênh lệch, mà càng như thế hắn càng không thể nào an tâm.

Hắn đảo mắt nhìn về phía Quỷ Bồ Đề, muốn từ nét mặt của vị sư nương này nhìn ra một ít manh mối, nhưng cách làm như vậy hiển nhiên lại cực kỳ vô dụng. Ánh mắt của nàng trước sau vẫn bình tĩnh, thậm chí cảm nhận được ánh mắt của Từ Hàn, nàng còn quay đầu nhìn về phía hắn mỉm cười, trong miệng nói: "Tên Chúc Hiền này luôn nghĩ quá nhiều rồi."

"Vốn định rằng tốt xấu gì hắn cũng có công giúp đỡ vua, giữ hắn lại ở thành Trường An dưỡng lão cũng chưa hẳn là không thể. Nhưng hắn vậy mà còn một lòng một dạ muốn kéo bè kết phái, không ngừng câu thông cựu thần Đại Chu, muốn lấy lại quyền bính Trường Dạ ty một tay che trời năm xưa, cho nên không còn cách nào, vừa vặn Thánh Vương phủ muốn nếm thử phương pháp chế tạo bán yêu mới, tuy ta cũng biết xác suất thành công hầu như bằng không. Nhưng với tâm tư tận dụng hết sức có thể, ta đưa tên Chúc Hiên này tới Thánh Vương phủ."

"Biện pháp kia cực kỳ hung hiểm, rất nhiều vật thí nghiệm cùng tham dự phương pháp này cuối cùng đều bị lực lượng bán yêu cắn nuốt, nhưng Chúc Hiền này lại có vài phần bất thường, vậy mà có thể vượt qua một kiếp kia. Nếu không phải y tuổi tác quá lớn, ta phỏng chừng việc này sẽ thành. Tuy nhiên cuối cùng cũng không tạo ra được bán yêu mình muốn, nhưng người duy nhất còn lại này lại mang đến cho ta kinh hỉ bất ngờ."

Nói xong, Quỷ Bồ Đề lại vươn tay ra lần nữa, nhẹ nhàng búng tay một cái.

Thân thể Chúc Hiên mất đi hai tay chợt chấn động, từng đạo hắc khí từ chỗ hai tay đứt đoạn trào ra, chớp mắt đã ngưng tụ thành một đôi tay hoàn hảo như lúc ban đầu.

Biến cố như vậy là điều mà mọi người ở đây chưa từng thấy, bọn họ không khỏi biến sắc.

"Tuy rằng không thể thừa nhận lực lượng của bán yêu Thần chủng như những đứa bé này, nhưng Chúc Hiền bởi vì đã vượt qua lực cắn trả mà có tốc độ trùng sinh cực nhanh. Muốn giết y, ta tính dù thế nào cũng phải trong thời gian cực ngắn chém y thành tro tàn, nếu không tên này có thể trọng sinh vô hạn." Giọng nói của Quỷ Bồ Đề lại vang lên, mang theo ý vị đùa bỡn, như chắc chắn Chúc Hiền sẽ trở thành nan đề khó mà đối phó với Tô Mộ An.

"Vậy thử xem." Tô Mộ An cũng tận mắt thấy kết quả như vậy, nhưng gã không hề lộ vẻ sợ hãi, ngược lại hai mắt trâm xuống, mũi chân điểm đất, thân thể lại lao ra.

Lần này, lưỡi đao của gã càng thêm sắc bén, vung lên chém tới mang theo đao ý và chân nguyên cường hãn, mà Chúc Hiền từ khi có được hai tay cũng gầm lên giận dữ, lại giết về phía Tô Mộ An.

Cả hai gặp nhau giữa không trung

Một bên ôm đầy thâm cừu, một bên khát vọng giết chóc, cả hai giao thủ tự nhiên là không lưu tình chút nào, mỗi một chiêu một thức đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương, mà đối với công kích của đối phương lại căn bản cũng không có ý tránh né, tựa như trong lòng cả hai chỉ có một việc giết chết đối phương mà thôi...

Không quá trăm hơi thở, hai người mới ngừng giao thủ vòng thứ hai, bọn họ đồng loạt đẩy ra, rơi vào một bên.

Quần áo Tô Mộ An rách rưới không chịu nổi, trên người có thể thấy được đủ loại vết thương, Chúc Hiền còn chật vật hơn cả gã, toàn thân không chỗ nào còn nguyên vẹn, máu me đầm đìa, vết thương sâu tới mức có thể thấy xương vô số kể.

Phù! Phù!

Tô Mộ An thở hổn hển từng hơi từng hơi, hiển nhiên hai vòng đối đầu vừa rồi đã tiêu hao rất lớn đối với gã. Nhưng tên Chúc Hiền kia tuy toàn thân là máu nhưng hai hàng lông mày không chút ảm đạm, ngược lại sát khí lăng liệt, ngay lúc bọn họ nghỉ ngơi đôi chút, vết thương trên người y cũng nhanh chóng được chữa trị bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Rất hiển nhiên nếu cứ kéo dài như vậy, người sáng suốt chỉ cần liếc mắt là thấy rõ ràng thắng bại sẽ nghiêng về bên nào.

"Từ đại thúc, ngươi mau nghĩ cách đi, cứ như vậy không được đâu!" Mười chín có tâm tính trẻ con, có rất nhiều chuyện không thể giữ được bình tĩnh, mắt thấy song phương lại giao chiến với nhau lần nữa, nàng lập tức luống cuống tay chân lôi kéo Từ Hàn lớn tiếng nói.

Diệp Hồng Tiên ở bên cũng cau mày, nàng nhìn Từ Hàn, lại nhìn Tô Mộ An và Chúc Hiền đang không ngừng va chạm, trong lòng lập tức trâm xuống, nàng cũng thấy dường như Từ Hàn không có ý muốn ra tay, sau một phen chần chờ liền cắn răng, làm bộ liền muốn cất bước tiến lên.

Nàng không đoán ra tâm tư của Từ Hàn, nhưng lại không cách nào nhẫn tâm nhìn Tô Mộ An từng bước một đi vào hiểm cảnh. Cho nên ngay lúc đó không cách nào nén được lo lắng trong lòng muối ra tay.

Nhưng nàng vừa mới cất bước chân, một bàn tay bỗng duỗi ra, giữ chặt nàng lại.

Diệp Hồng Tiên kinh ngạc nhìn Từ Hàn, miệng vô thức thốt ra: "Tiểu Hàn? Chẳng lẽ ngươi thật sự trơ mắt nhìn..."

Nàng vừa mới nói được một nửa lại chợt im bặt.

Bởi vì khi nàng nhìn về phía Từ Hàn, đập vào mắt là thiếu niên kia cúi đầu, lông mày trâm xuống, trong đôi mắt trong veo bị hắc khí xâm nhiễm đến toàn bộ, đến mức cả người hắn khi đó đều lộ ra một cỗ hương vị vặn vẹo và dữ tợn.

"Con đường hắn chọn, để hắn tự đi xong." Sau đó hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn nỉ non.

Lời này vừa ra khỏi miệng, chớ nói là Diệp Hồng Tiên, mọi người xung quanh đều biến sắc, bọn họ không thể tin nổi mà nhìn Từ Hàn, tựa như không thể tin được lời này là từ miệng hắn nói ra vậy.

Mà ngay lúc này, Tô Mộ An và Chúc Hiền đang quần chiến lại tách ra, so với trước đó, thương thế quanh người Tô Mộ An rõ ràng nặng thêm một phần, dù chỉ từ xa nhìn lại nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được toàn thân gã uể oải, hiển nhiên đã đến mức nỏ mạnh hết đà. Mà Chúc Hiền thì khác, tuy rằng thương thế cũng nghiêm trọng, nhưng trong mấy hơi thở lùi lại, thương thế như vậy đã khôi phục hơn phân nửa, mà y tựa như cũng nhìn ra vẻ quân bách của Tô Mộ An giờ phút này, gần như trong lúc đứng vững thân thể đồng thời miệng phát ra một tiếng rống to, lấy tốc độ nhanh đến kỳ lạ giết về phía Tô Mộ An.

Lúc này Tô Mộ An hiển nhiên khó có thể tụ tập đủ lực lượng cường đại để chống đỡ quái vật do Chúc Hiên hóa thành tấn công.

Trong lòng mọi người cả kinh, bọn họ gần như không kịp nghĩ ngợi nhiều muốn lập tức tiến lên ngăn cản chuyện sắp xảy ra. Thế nhưng ngay khi vừa mới bước chân ra, một cỗ lực lượng màu đen đáng sợ chợt từ trong cơ thể Từ Hàn cuốn tới, bao phủ đám người vào bên trong, khiến bọn họ hoàn toàn khó có thể đột phá bức tường nọ.

"Tiểu Hàn! Ngươi làm cái gì vậy?" Đám người hiển nhiên không ngờ Từ Hàn sẽ làm ra hành động như vậy, không khỏi đồng loạt vừa sợ vừa giận, quay qua chất vấn.

Từ Hàn chậm rãi xoay người, đưa mắt nhìn về phía những người còn lại, con mắt màu đen của hắn quét qua từng người một, mà giọng nói âm lãnh của hắn lúc đó cũng vang lên bên tai bọn họ. "Không phải các ngươi hỏi ta cách chiến thắng Sâm La điện sao?"

"Đây là biện pháp các ngươi cần..."

"Khi tất cả không thể tránh khỏi, chỉ có thản nhiên tiếp nhận hy sinh và tử vong mới là biện pháp duy nhất."

"Bởi vì bất kỳ lòng nhân từ nương tay nào đều sẽ chôn vùi hi vọng cuối cùng, tiếp tục, dùng mạng của các ngươi để kéo dài, kéo dài đến lúc Thập Vạn Đại Sơn giáng lâm, như vậy thế giới này mới có một con đường sống..."
Bình Luận (0)
Comment