Chương 142: Đề nghị của Quỷ Bồ Đề
Chương 142: Đề nghị của Quỷ Bồ ĐềChương 142: Đề nghị của Quỷ Bồ Đề
Tiếng sàn sạt vang lên quanh quẩn trong rừng rậm, chim thú phi độn, một mảnh tịnh thổ bình an cuối cùng cũng bị người đánh vỡ.
Mọi người trên đỉnh núi liếc nhìn nhau, cũng từ trong ánh mắt của đối phương thấy được sự kinh hãi.
Đấn lúc này bọn họ cũng đã hiểu rõ ý trong lời nói vừa rồi của Từ Hàn và Trần Huyền Cơ. Đại quân của Sâm La điện đột kích, trận đại chiến này cho dù ngay từ đầu đã đoán trước, nhưng một khi nó thật sự tới trước mặt thì mọi người tại đây cũng không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh trong lòng.
"Ọt ọt." Sở Cừu Ly nuốt nước miếng xuống, thân thể phát run: "Tiểu Hàn. . chúng ta nên làm thế nào cho phải..."
Từ Hàn liếc mắt nhìn y, nói: "Sở đại ca trốn đến bên chỗ Quảng Lâm Quỷ đi, chuyện ngươi muốn làm ta sẽ lưu lại cơ hội cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể ra tay."
Sở Cừu Ly không nghĩ tới Từ Hàn sẽ nói ra những lời như vậy, y không khỏi sững sờ, sau một khắc vẻ hoảng sợ trên mặt bỗng tản đi, y nghiêm nghị nhìn về phía hắn. Từ Hàn cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hắn đưa mắt nhìn về phía Sở Cừu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân nọ, nhấn mạnh từng chữ một: "Sở đại ca không cần kinh ngạc, Từ mỗ cũng đã từng nói như vậy rồi."
"Nếu ngươi đã cược ta thắng, thì ván cược này, cho dù chính Từ mỗ không thắng nổi, cũng quyết không để ngươi thual"
Những lời này mặc dù người ngoài nghe không hiểu, nhưng Sở Cừu Ly sau khi hơi sửng sốt chợt nhoẻn miệng cười, y liên tục gật đầu: "Tốt! Tốt! Sở mỗ xem như không uổng công nhận ra ngươi là huynh đệ!"
Dứt lời, y nhanh nhẹn chạy đến núp sau lưng Quảng Lâm Quỷ đang tĩnh tọa trên mặt đất.
Mà lúc này, chỗ sâu trong núi rừng chợt truyên đến từng đợt tiếng xé gió dồn dập, từng đạo bóng đen lấy tốc độ nhanh kinh người từ trong núi rừng thoát ra, sau đó những bóng đen này liền tự đứng giữa không trung, hình thành một bức tường người từ trên xuống dưới ở trước mắt mọi người. Một cỗ khí tức màu đen quỷ dị từ trong cơ thể những bóng người kia tuôn ra, liên hợp lẫn nhau thành một mảnh to lớn che khuất bầu trời.
"Đây là..." Mọi người lúc này cũng đã phục hồi lại tinh thân từ những kinh ngạc trước, mặc dù bọn họ hiểu được trận chiến này dữ nhiều lành ít, nhưng nếu đã nguyện ý chủ động đi vào Đại Uyên sơn, trong lòng đương nhiên đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, cho nên cả đám đều cất bước đi đến bên cạnh Từ Hàn. Trong đó, Lưu Sanh quan sát tình hình trước mắt cũng nhíu mày, mở miệng nói như thế.
Từ Hàn ghé mắt nhìn gã một cái, sau đó khẽ gật đầu, tựa như là thừa nhận những suy đoán của đối phương.
Theo thời gian trôi qua, số lượng bóng người từ trong rừng rậm kia tuôn ra càng lúc càng nhiều, rậm rạp chẳng chịt hầu như chồng chất lại với nhau, mà từng đạo khí tức bàng bạc bắt đầu từ trên những thân ảnh kia trút xuống, như thác nước kéo dài không dứt.
Dưới uy áp đó, sắc mặt mọi người đồng loạt trì trệ, nhưng rất nhanh liên khôi phục lại, ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm về phía trước.
Đã không còn đường lui, đương nhiên chỉ có thể mạnh tay thử một lần.
Mọi người ở đây đều không thiếu đi tự giác như vậy. ... "Xem ra lời của ta là vô ích rồi, sư nương vẫn muốn một đường đi tới bóng tối." Từ Hàn ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lúc những bóng người kia dân dần ngừng lại thì chợt cao giọng nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, trong bóng người đông nghịt kia vẫn không có ai đáp lại hắn, mọi người xung quanh đầu tiên là sửng sốt.
Lời xưng hô sư nương này dường như rất ít được Từ Hàn nói ra, mà người trên đời này được hắn xưng hô như vậy dường như cũng chỉ có một người mà thôi.
Giống như đáp lại suy đoán trong đầu mọi người, mấy bóng người từ sau bứng tường người màu đen kia chậm rãi ngự không mà ra. Một vị hòa thượng áo đen ngồi trên xe lăn, dung mạo giống Quảng Lâm Quỷ như đúc, chỉ là khuôn mặt y lại âm trầm cũng tái nhợt rất nhiều so với Quảng Lâm Quỷ. Đi theo phía sau y là ba người, một vị đại hán cường tráng như thiết tháp, một vị trung niên nhân gầy như que củi, một vị thiếu nữ tử mặc áo xanh.
Đương nhiên mặc dù bọn chúng xuất hiện vượt quá dự liệu của mọi người, nhưng cũng không đến mức làm cho cả đám kinh hãi. Chính thức làm cho mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc chính là thiếu nữ mắt tím đang ngồi bên cạnh vị hòa thượng ngồi trên xe lăn kia.
Đương nhiên bọn họ vô cùng quen thuộc cô gái này, đó là Nhị sư nương Quỷ Bồ Đề của Từ Hàn.
Mà kẻ kinh ngạc nhất trong đám người ở đây dĩ nhiên là Mông Lương. Trong trí nhớ của gã, Quỷ Bồ Đề nhìn như thiếu nữ này tuy thường ngày có ngôn ngữ cay nghiệt, đối nhân xử thế cũng cực kỳ lạnh lùng, dường như trên đời này ngoại trừ Mặc Trân Tử thì không có bất cứ vật gì có thể khơi dậy nửa phần hứng thú của nàng, nhưng bất kể là trong sáng hay ngoài tối, Quỷ Bồ Đề đều âm thầm trợ giúp gã và Từ Hàn, đây là chuyện không cần nói cũng biết. Mặc dù Mông Lương biết rõ nàng đang ở Sâm La Điện, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó sẽ đứng ở thế bất lưỡng lập với Quỷ Bồ Đề, hơn nữa bộ dáng lúc này của nàng tựa như còn sắm vai trò cực kỳ quan trọng nào đó trong trận đại chiến này.
"Ta không quay đầu lại được, cho nên bất kể thế nào ta cũng muốn giải quyết chuyện này sớm một chút, cũng giống như ngươi đã khuyên ta, ta cũng muốn khuyên ngươi một lần. Nếu hiện tại ngươi nguyện ý buông tay, ta có thể bảo đảm cho các ngươi một con đường sống." Quỷ Bồ Đề cũng không có tâm tư để ý tới sự kinh ngạc trong lòng mọi người, mà khi đó nàng nhìn thẳng vào Từ Hàn, lạnh giọng nói.
Từ Hàn lắc đầu, thở dài, một tay duỗi ra nắm chặt vào hư không, một thanh trường kiếm màu đen lập tức xuất hiện sau lưng hắn, đồng thời còn có ba đạo Thần mang đỏ tím trắng lập lòe, ba thanh hung kiếm Hình Thiên, Nghiệt Long, Ngục Uyên đều hiện lên, như độc xà giương nanh, bộc lộ ra cực kỳ sắc bén, kiếm ý mênh mông cuồn cuộn không dứt chỉ thẳng vào Quỷ Bồ Đề.
Hắn dùng hành động để biểu lộ câu trả lời của mình, hiển nhiên song phương đều không muốn cúi đầu xưng thần với đối phương, cuộc đại chiến này nhất định đã không thể tránh khỏi.
Mà những người phía sau cũng không nói thêm gì nữa, đồng loạt rút đao kiếm bên hông mình ra, khí thế mãnh liệt nhìn về phía Quỷ Bồ Đề.
Âm ầmI
Trên bầu trời khi đó cũng có một tiếng sấm sét, một gương mặt khổng lô từ một biển mây chậm rãi hiện lên. Y nhìn chằm chằm vào núi Đại Uyên, ánh mắt dừng trên người Từ Hàn: "Giết bọn chúng đi! Ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, ngươi và Đại Sở, tất cả các ngươi đều có cơ hội quay trở về."
"Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán mà!" Từ Hàn giương mắt nhìn gương mặt to lớn phía chân trời, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
"Muôn vàn tính toán, cuối cùng ngươi khó tránh khỏi cái chết, cũng chỉ có thể thừa dịp hiện tại tranh đua miệng lưỡi sắc bén." Người trên bầu trời nghe thấy lời này của Từ Hàn cũng mở miệng đáp lại. Thanh âm cực lớn vang vọng trong thiên địa, như sấm rên nổ vang, khiến màng nhĩ người ta đau đớn.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, còn không đợi Từ Hàn phản bác, cũng đồng dạng trên vòm trời Đại Uyên sơn, một bên gương mặt cực lớn kia lại chợt cuồn cuộn một trận, từng trận ánh đỏ từ trong mây điên cuông tuôn trào, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng người màu đỏ, dĩ nhiên là Yêu quân Phi Liêm.
"Chó săn của người thiên ngoại cũng chỉ có thể làm mưa làm gió trước mặt chúng ta, ngày thường còn chưa tính, hôm nay nên im lặng một chút đi." Yêu quân kia vừa dứt lời, từng luồng khí tức màu đỏ từ trong cơ thể gã tràn ra tụ tập về phía người nọ. Mà ngay lúc đó, khi những khí tức màu đỏ kia tràn vào, mặt người cực lớn biến sắc, gầm lên giận dữ rồi ngưng lại, sau đó gương mặt này chợt tan thành mây khói.
Sau khi làm xong, Yêu quân Phi Liêm vội vã cúi đầu nhìn về phía Từ Hàn, nói: 'Kéo dài được thì chúng ta vẫn còn có một chút hy vọng sống, nếu không ta và ngươi sẽ đồng hành trên đường xuống Hoàng tuyền." Sau khi dứt lời, thân thể của gã lập tức tản đi, căn bản không cho đám người chút thời gian phản ứng nào.
Nhưng sự xuất hiện ngắn ngủi của gã lại khiến trong lòng mọi người chấn động, bọn họ tất nhiên nghe ra được ý trong lời nói của vị Yêu quân này, dường như chuyện giải phong ấn Thập Vạn Đại Sơn đã là chuyện trọng yếu nhất, nếu trong khoảng thời gian này bọn họ chịu đựng được, mở ra Thập Vạn Đại Sơn, ba đại Yêu quân lâm thế, quả thật bọn họ không phải không có cơ hội chiến một trận với đại quân của Sâm La điện.
Chỉ là bọn họ nghe được thanh âm của Phi Liêm, Quỷ Bồ Đề đương nhiên cũng có thể.
Nàng híp mắt nhìn khí thế hùng hổ của đám người, khóe miệng cong lên một ý cười, nói: "Nói như vậy ngươi áp tiền đặt cược cuối cùng ở trên người Thập Vạn Đại Sơn ư?”
Từ Hàn không nói, chỉ trâm mắt nhìn Quỷ Bồ Đề.
"Nếu lúc Ngụy Trường Minh đăng lâm Tiên cảnh, Yêu vật bên trong Thập Vạn Đại Sơn không hành động theo cảm tình, dốc hết toàn bộ lực lượng mà ra, có lẽ bọn chúng xuất hiện thật sự có thể tạo thành phiền toái không nhỏ cho ta. Nhưng hôm nay Thiên kiếp đã khiến đám Yêu vật kia tử thương hơn phân nửa, ngươi cảm thấy Thập Vạn Đại Sơn lớn như vậy thật có thể tạo thành nửa điểm phiền toái cho ta sao?" Quỷ Bồ Đề nói, trong con ngươi màu tím hiện lên một đạo hàn mang.
Hắc khí giữa bức tường người đứng ở phía chân trời kia lập tức trào dâng, càng điên cuồng trào ra từ trong cơ thể bọn họ. Lúc này, khí tức quanh thân đám người áo đen này đã tăng lên không kém hơn một bậc so với vừa rồi. Không khí xung quanh dường như cũng khó có thể thừa nhận khí tức từ quanh thân bọn chúng tràn ra, từng đạo cương phong lăng liệt bị lực lượng quanh thân bọn chúng gột rửa kích động lên. Cả đám bắt đầu tản ra bốn phía, chiếc mũ trùm trên đầu chúng bị một cơn gió mạnh thổi qua, lộ ra những gương mặt non nớt nhưng lạnh lùng bên dưới. Nếu nhìn thật kỹ, trong đó thậm chí có những em bé còn chưa tới mười tuổi.
Mọi người kể cả Từ Hàn ở bên trong cũng chỉ kịp hút vào một ngụm khí lạnh.
Cũng không phải là vì khuôn mặt non nớt của những người áo đen này, mà là từng cỗ lực lượng dâng lên trong cơ thể bọn chúng, trong mấy nhịp thở ngắn ngủi đã tới gần cảnh giới nửa bước Tiên nhân.
Điều này nói rõ một vấn đề rất đơn giản, đám trẻ em tạo thành bức tường người trước mắt này đương nhiên là bán yêu do Sâm La điện tạo ra, mà ở trạng thái hình người đã có được lực lượng như vậy, một khi Thánh hóa, uy lực tất nhiên đủ để đối địch với đại năng Tiên nhân cảnh. Nói cách khác, gần ngàn người trước mắt này không hề ngoại lệ toàn bộ đều là đại năng cấp bậc Thánh hậu.
Tuy rằng bọn họ đã sớm dự liệu được trận đại chiến này vô cùng gian nan, nhưng đại khái cũng không nghĩ tới phải đối mặt với địch nhân gần ngàn người cấp bậc Tiên nhân.
Cứ như vậy đừng nói chiến thắng, chỉ sợ bọn họ kéo dài một hồi cũng khó mà làm được, một khi đại chiến bắt đầu, đại đa số người trong bọn họ đều sẽ như cành khô nằm trong tay những Thánh hậu kia.
Mà biến hóa giống như vậy của mọi người đều rơi vào trong mắt Quỷ Bồ Đề, ý cười trong đôi mắt nàng dần dần nồng đậm. Tựa như để gia tăng cảm giác áp bách, khi đó nàng lại vỗ tay một cái, vì vậy gân mười bóng người nhảy ra từ bóng tối phía sau nàng, đáp xuống trước mặt mọi người, mười bóng người này lại không có khí tức sắc bén như những Thánh hậu kia, càng không có cảm giác áp bách. Bọn chúng cúi đầu, dung mạo bị mũ trùm trên đầu che lấp, không hề nhúc nhích giống như điêu khắc.
Nhưng điểm kỳ lạ là bọn chúng càng như vậy, đáy lòng mọi người càng cảm thấy mười bóng dáng này có sức chiến đấu đáng sợ vượt xa đám Thánh hậu.
"Ngươi xem, ta không lừa các ngươi, các ngươi không có chút phần thắng nào." Quỷ Bồ Đề rất hài lòng với thần sắc sợ hãi trong mắt mọi người lúc này, trong giọng nói giòn tan của nàng mang theo ý vị vô cùng nhẹ nhàng.
Từ Hàn không ngờ tới Quỷ Bồ Đề lại nắm giữ một lực lượng đáng sợ như vậy. Hắn nhíu mày lại, lạnh giọng nói: "Tâm ý của sư nương, đệ tử lĩnh, nhưng tha thứ cho Từ Hàn lần này không thể nghe theo mệnh lệnh của sư nương được."
Hắn hiểu rất rõ, Quỷ Bồ Đề làm những điều này đơn giản chính là muốn làm cho bọn họ hiểu rõ chênh lệch giữa hai bên, làm cho mọi người bó tay chịu trói. Nhưng cuộc chiến trên núi Đại Uyên này không phải do thay đổi vương quyền thiên hạ mà là sự tôn vong của thế giới này. Cái gọi là tổ bị phá trứng sao có thể lành? Bởi vậy bất kể sinh tử thế nào, hắn cũng không có ý định lùi bước.
Cho nên khi nói xong lời ấy, hào quang trong mắt hắn đại thịnh, kiếm ý bàng bạc vào lúc đó cũng trào ra, tựa như sau một khắc sẽ ngang nhiên xuất thủ.
Từ Hàn đã thể hiện lập trường của mình, nhưng Quỷ Bồ Đề vẫn không hề vội vàng.
"Ta đã từng đáp ứng tên hỗn đản Mặc Trân Tử không ra tay với Kiếm Lăng, nhưng cuối cùng nuốt lời rồi. Mặc dù hắn là tên khốn kiếp không hơn không kém, nhưng Quỷ Bồ Đề ta lại không phải là người nói không giữ lời. Như vậy đi, ta cho các ngươi thêm một cơ hội, coi như là bồi thường cho tên hỗn đản nọ."
Nói xong không biết Quỷ Bồ Đề cố ý hay vô tình, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ Yêu quân vừa xuất hiện, sau đó nói: "Chẳng phải các ngươi muốn kéo dài tới lúc Thập Vạn Đại Sơn được giải phong ấn sao? Được! Ta cho các ngươi cơ hội này." Quỷ Bồ Đề nói xong liếc mắt nhìn sang A Man ở phía sau.
Tráng hán kia lập tức hiểu ý, chỉ thấy gã bước chân nặng nề của mình ra phía sau, sau đó khiêng một cái lồng sắt còn lớn hơn bản thân vài phần đi tới trước mặt mọi người.
Âm!
Một tiếng nổ vang, lồng sắt kia bị gã ném ở dưới chân mọi người. Bên ngoài lồng sắt treo đầy rèm đen, mọi người cũng không cách nào thấy rõ tình hình trong đó. Nhưng A Man thô bạo vung tới như vậy hiển nhiên đã thức tỉnh vật trong lồng sắt, từng tiếng rống giận giống tiếng người mà không phải thú từ bên trong vang lên, xé rách tim phổi lại cuồng loạn.
Từ Hàn nhíu mày, hỏi: "Sư nương làm vậy là có ý gì?"
"Rất đơn giản. Chúng ta đánh từng người một, mỗi khi một người chết đi, ngươi đều có cơ hội đầu hàng ta, đến cuối cùng ngươi mới có thể lên sân, ta ngược lại muốn xem phần quyết tâm cứu vớt thiên hạ kia của ngươi trọng yếu, hay là tính mạng những bằng hữu phó thác vào ngươi ở sau lưng quan trọng hơn!" Quỷ Bồ Đề như biến thành người khác, khi đó đưa ra một đề nghị gần như diệt sạch nhân tính. Sắc mặt Từ Hàn sau lời nàng vừa nói ra quả nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Hắn hạ giọng đáp lại: "Sư nương muốn làm gì, đệ tử không quản được, nhưng đệ tử cũng không có tâm tư đi làm trò đùa với sư nương!"
"Sao lại phải từ chối chứ? Ngươi xem, nếu đánh từng trận một, ít nhiều gì có thể đánh thêm một lúc, kéo dài càng lâu các ngươi lại càng có khả năng chờ tới khi Thập Vạn Đại Sơn mở ra, chuyện này còn không được sao? Huống hồ ngươi còn có cơ hội đầu hàng ta bất cứ lúc nào, ta nói là nếu như ngươi không chịu nổi nhìn từng người một chết trước mặt mình."
Sắc mặt Từ Hàn âm trầm tới cực điểm, kiếm ý quanh người dâng trào lúc đó ngưng tụ thành thực chất. Hắn đang muốn cắt ngang lời của Quỷ Bồ Đề, nhưng vào lúc này, thanh âm của nàng lại vang lên trước hắn lần nữa.
"Không cần phải gấp gáp từ chối, ngươi ít nhiều nên nghe ý kiến các bằng hữu của mình đi?" Thần sắc Quỷ Bồ Đề cực kỳ nhàn nhã, dường như mọi người chắc chắn không thể từ chối yêu cầu của nàng. Ánh mắt của nàng lướt qua đám người Từ Hàn, cuối cùng dừng lại trên người Tô Mộ An.
Sau đó nàng phủi tay, A Man lại cất bước, tháo màn che màu đen bao quanh lồng giam bằng sắt kia ra.
Trong lồng giam cực lớn kia đang khóa một sinh vật hình người, toàn thân nó phủ đầy lân giáp màu tím, sau lưng là một đôi bướu thịt nhô ra, giống như là một đôi cánh không dài, trên đầu lông tóc tán loạn, răng nanh dữ tợn dường như còn dính lấy một chút máu tươi. Tuy bộ dáng đáng sợ đến cực hạn, nhưng từ đó mọi người vẫn thấy được một số đặc thù...
Chúc Hiền!
Y là Chúc Hiền, là Chúc thủ tọa của Trường Dạ ty từng nắm phong vân Đại Chu trong tay!!