Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 801 - Chương 141: Lân Mở Màn Thứ Mười Chín

Chương 141: Lân mở màn thứ mười chín Chương 141: Lân mở màn thứ mười chínChương 141: Lân mở màn thứ mười chín

Sau nửa đêm.

Tuyết dần tan, thời tiết càng rét lạnh.

"Nương nương, có muốn thêm củi không?" Ngoài cửa điện Trường Nhạc cung, một vị nam nhân bộ dáng thái giám đứng ở cửa nhỏ giọng nói.

Phương Tử Ngư ngồi bên trong điện, chậm rãi lật xem quyển sách trong tay chợt ngẩng đầu lên. Trước án đài của nàng là từng chồng quyển sách cao vút, tựa như xếp chồng thành ngọn núi nhỏ, che khuất thân thể của nàng vào bên trong.

Nàng nghe tiếng của thái giám bên ngoài cũng suy nghĩ một chút, lúc này mới khẽ gật đầu: "Cũng tốt."

"Vâng." Thái giám bên ngoài phòng nghe vậy mới khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra một khe hở, sau đó chen thân thể của mình vào rồi vội vàng đóng cửa lại. Dường như chỉ sợ động tác của mình lớn hơn một chút, liền để gió tuyết ngoài phòng thổi vào trong điện, quấy nhiễu đến Phương Tử Ngư.

Khi tiến vào bên trong điện, gã cẩn thận từng li từng tí đặt củi vào trong chậu than cách Phương Tử Ngư không xa, cuối cùng cẩn thận điều chỉnh lại phương vị của chậu than để xác định ngọn lửa không ảnh hưởng đến Hoàng hậu nương nương nhà mình, lúc này gã mới chắp tay về phía Phương Tử Ngư, chuẩn bị lùi ra.

"Chờ một chút." Nhưng gã còn chưa kịp phóng ra bước chân, thanh âm của Phương Tử Ngư đã vang lên.

Thái giám kia vội vàng dừng bước, đứng lại tại chỗ, cúi đầu nói: 'Nương nương còn có gì dặn dò?”

Phương Tử Ngư đúng lúc đó lại đứng lên, sau đó nàng cất bước đi tới trước mặt người nọ, ánh mắt dừng lại trên người đối phương. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà ánh mắt của nàng cực kỳ lạnh lẽo, lại không hề lên tiếng. Mà trâm mặc như vậy đối với thái giám mà nói càng giống một loại dày vò hơn. Gã có chút bất an, đầu cúi thấp, hai mắt trôi nổi tựa như có chút hoảng loạn.

Ánh mắt Phương Tử Ngư chợt dừng lại, nàng mở miệng nói: 'Không đúng."

Câu này vừa thốt lên, tên thái giám kia lập tức cực kỳ hoảng sợ, thân hình mềm nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất. Nhưng gã vẫn cố gắng chống đỡ thân thể của mình không ngã xuống. Sau đó nhẹ giọng nói: "Không biết nương nương nói cái gì không đúng..."

Tuổi của thái giám này cũng không lớn, tâm trí hiển nhiên không đủ kiên định. Vừa nói những lời này, trán gã đã lấm tấm mồ hôi, lại còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Phương Tử Ngư. Dường như muốn nhìn ra một chút manh mối trên khuôn mặt nàng, nhưng sắc mặt Phương Tử Ngư vẫn nghiêm nghị vô cùng, tiểu thái giám không thể đọc ra điều gì bên trên đó, trong lòng càng lúc càng khẩn trương, thân thể cũng bắt đầu có chút run rẩy.

Ngay khi gã khó có thể kiêm chế được bản thân, mắt thấy bị sự sợ hãi trong đáy lòng cắn nuốt ngã ngồi trên mặt đất, Phương Tử Ngư chợt quay đầu nhìn về phía chậu than một bên, nhíu nhíu mày hỏi: "Sao khúc gỗ này lại có mùi thơm vậy."

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, tiểu thái giám kia như được đại xá, lập tức thở phào nhẹ nhõm, gã vội vàng giải thích: "Khúc gỗ này là loại gỗ mà bệ hạ yêu thích nhất, còn đây là lõi cây tốt nhất, dùng các loại hương liệu để điều chế, trọn vẹn một tháng sau mới lấy ra. Cứ như vậy, sau khi hỏa thiêu không những không có mùi khét, ngược lại còn mang theo hương thơm nhàn nhạt."

"Vậy sao?" Phương Tử Ngư gật đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Trần Huyền Cơ ngược lại rất biết hưởng thụ đấy."

Phóng mắt ra toàn bộ Trần quốc này, người đại khái dám gọi thẳng tên Trần Huyền Cơ chỉ có mỗi Phương Tử Ngư, tiểu thái giám đương nhiên không dám phản bác, gã cúi người xuống nói: "Nếu nương nương không còn chuyện gì khác, tiểu nhân xin cáo lui."

Dứt lời, thái giám kia liền bước nhanh lui ra.

Phương Tử Ngư khẽ gật đầu, đang định đáp ứng việc này, nhưng khi khóe mắt nàng liếc qua bộ dáng của thái giám, nàng lại nhíu mày, trong miệng phát ra một âm thanh nghi hoặc: "ồ?”

"Sao ta nhớ hình như ngươi là thái giám đi theo Trần Huyền Cơ thì phải?"

Trong lòng tiểu thái giám kia lập tức căng thẳng, thần sắc hoảng loạn. Vì không muốn Phương Tử Ngư nhìn ra sơ hở, gã chỉ có thể cúi đầu sâu hơn vài phần, miệng nói: "Bẩm nương nương, bệ hạ sợ đám nô tài kia không chăm sóc chu đáo, cho nên phái kẻ hèn này đến đây trông coi."

"Hừ." Phương Tử Ngư lại hừ lạnh một tiếng: "Là trông coi bọn chúng? Hay là giám sát ta đây?"

"Nương nương nói đùa, tiểu nhân nào có can đảm đó, đương nhiên phải trông coi đám nô tài kia rồi." Tiểu thái giám vội vàng đáp, trên trán vừa mới đổ mồ hôi xuống một lần nữa.

Phương Tử Ngư đương nhiên nhìn ra được vẻ hoảng loạn của tên thái giám này, nhưng nàng lại không nghi ngờ gì, cho rằng mình nhìn thấu tâm tư nhỏ mọn của Trân Huyền Cơ, cho nên nàng cũng không muốn làm khó đối phương, ngay lúc đó nói: "Trần Huyền Cơ đâu? Ta muốn gặp hắn!"

Lại nói từ ngày đó, sau khi đưa thư tịch về cho nàng, Trần Huyền Cơ đã không thấy bóng dáng đâu cả, hiện giờ Phương Tử Ngư đã đọc gần hết sách, vừa lúc nàng muốn gặp đối phương, muốn biết rõ rốt cuộc tên này đang tính toán cái gì.

Nhưng ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, tiểu thái giám kia lại quỳ bịch một tiếng xuống đất, miệng nói: "Nương nương cũng không nên làm khó tiểu nhân, tiểu nhân nếu có chỗ nào làm không tốt, nương nương muốn đánh thì đánh muốn phạt thì phạt nô tài cũng chấp nhận, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc bệ hạ đấy."

Phương Tử Ngư ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại thì ra tên thái giám này hiểu lầm ý của mình, cho rằng mình muốn đến chỗ Trần Huyền Cơ tố cáo bản thân, nàng không khỏi bật cười, lắc đầu nói: "Ta cũng không phải đi cáo trạng, ta gặp hắn là có chuyện khác."

Lần an ủi này dường như cũng không có tác dụng như trong tưởng tượng, thái giám kia vẫn quỳ trên mặt đất: "Đã khuya như vậy rồi, bệ hạ cũng ngủ từ lâu, nương nương có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, quấy nhiễu bệ hạ như thế, đám tiểu nhân chúng thần cũng không dám."

Phương Tử Ngư nghe vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng lại cảm thấy hành động của tiểu thái giám này có chút cổ quái. Có điêu nàng khó lòng đoán được hành vi trong đó, lại thêm tâm tư đơn thuần, không đành lòng làm cho tên thái giám này khó xử. Suy nghĩ một chút liên làm, dù sao sách kia tuy rằng ngày đêm không ngừng lật xem sách, không nghỉ đêm. , Nhưng hôm nay còn kém một chút, dứt khoát đợi cho đến hôm nay ghi hết nội dung trên quyển sách rồi mới đi tìm hắn, nàng cũng đã quyết định nếu đến lúc đó Trân Huyền Cơ có ý chống chế, không cho nàng rời đi, nàng nhất định sẽ lật tung tâng trời Trường Nhạc cung này lên.

Nghĩ như vậy, nàng liền khoát tay áo để tên thái giám kia lui ra.

Mà tiểu thái giám thấy vậy lại thở phào nhẹ nhõm. Gã chạy như bay ra khỏi điện, sau đó nhìn tuyết lớn rơi lả tả bên ngoài cửa điện, ngực phập phồng kịch liệt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Trong lòng gã vẫn còn sợ hãi, móc từ trong ngực ra một phong thư được đóng Đế ấn, trong lòng nghĩ đến lời bệ hạ dặn dò, sau đó lại đặt lá thư này vào trong ngực... ... Khi Từ Hàn trở lại đỉnh núi Đại Uyên, trên đỉnh núi đã trở nên hỗn loạn.

Đại quân của Sâm La điện đã vây quanh núi này chật như nêm cối, với phong cách hành sự xưa nay của Sâm La điện, ngày mai tất nhiên sẽ dẫn dắt đại quân leo lên núi, nhưng Từ Hàn trong khoảng thời gian trọng yếu này lại không thấy bóng dáng, mọi người lập tức như ruồi không đầu, đứng ngồi không yên. Thế cho nên sau khi bọn họ tìm kiếm mấy lần khắp nơi trong rừng xanh trên đỉnh núi này cũng không thấy, đoàn người liền ngồi trên đỉnh, mãi đến tận đêm khuya cũng không ngủ.

Đương nhiên bọn họ tin tưởng Từ Hàn sẽ không từ mà biệt, càng không có khả năng lâm trận bỏ trốn. Hắn rời đi tất nhiên là có chuyện quan trọng, chỉ là nếu đại chiến mà không có Từ Hàn bàn bạc đối sách, chung quy khó có thể an tâm ngủ.

Cũng chính bởi vậy, khi hắn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mọi người ở đây trừ Quảng Lâm Quỷ cùng Lưu Đinh Đương đang nằm mê man trên lêu cỏ, tất cả mọi người còn lại đều đồng loạt đứng lên, ánh mắt thi nhau rơi vào trên người Từ Hàn.

Từ Hàn có vẻ không ngờ mình trở về lại gây ra chiến trận lớn như vậy. Hắn khẽ sững sờ, sau đó cười nói: "Chư vị đang đợi Từ mỗ sao?"

"Tiểu Hàn! Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, mẹ kiếp ta còn cho rằng ngươi chạy trốn một mình không dẫn theo Sở mỗ ta chứ!" Mọi người không biết đáp lại câu này như thế nào, chỉ có vị đại hán họ Sở kia tùy tiện đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai của Từ Hàn, cao giọng hét lên.

Trò cười nhìn như không hợp lúc ngược lại làm cho đám người trên đài thân sắc ngưng trọng đồng loạt nở nụ cười, bầu không khí khẩn trương quanh quẩn trên đỉnh núi bằng phẳng dường như cũng tiêu tán không ít.

"Để chư vị lo lắng, chỉ là đi xử lý chút chuyện nhỏ mà thôi." Từ Hàn nhìn Sở Cừu Ly thật sâu, ánh mắt phức tạp, như có không nỡ, lại như muốn giãy giụa. Nhưng rất nhanh thần sắc như vậy liền bị hắn áp chế, hắn khôi phục lại thái độ bình thường nhìn mọi người, nói như vậy.

Đại quân của Sâm La điện đang ở dưới chân núi. Trên núi Đại Uyên này ngoài rừng cây xanh ra không còn con vật nào sống, Từ Hàn có thể đi nơi nào xử lý chuyện gì? Hắn hiển nhiên có giấu giếm gì đó với mọi người. Mà chuyện này ngoại trừ tiểu Mười chín và Tô Mộ An ham vui suy nghĩ đơn giản, trong lòng những người khác đều biết rõ. Nhưng bọn họ cũng chắc chắn rằng Từ Hàn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có hại cho mình, cho nên cũng không quá dây dưa ở bên trên vấn đề này.

"Trở về thì tốt, chúng ta nên thương nghị chuyện này trước, ngày mai phải làm thế nào để đối phó với đại quân của Sâm La điện?" Đúng lúc đó, Mông Lương cất bước đi ra, nhìn Từ Hàn hỏi.

"Đúng vậy!" Nhưng không đợi Từ Hàn tiếp lời, Sở Cừu Ly đứng bên đã hét lớn: "Huyền nhi và Phi Liêm nói là muốn tìm Yêu tộc hỗ trợ, đã đi mấy ngày rồi, đại quân của Sâm La điện người ta đã binh lâm dưới thành, bọn họ thì ngược lại, một chút tin tức cũng không có, chỉ những người như chúng ta đánh với Sâm La điện như thế nào, tiểu Hàn ngươi phải có chủ ý!"

Tuy những lời này của y có chút không dễ nghe, nhưng cũng nói đúng với tâm khảm của mọi người, lúc này chỉ có Từ Hàn mới có thể nghĩ ra một biện pháp cải tử hồi sinh. Đương nhiên mọi người cũng hiểu được, tình cảnh như vậy cũng không phải riêng mình Từ Hàn có thể giải quyết được, chẳng qua lúc này mọi người khó tránh khỏi còn tôn tại chút may mắn.

Từ Hàn cảm nhận được ánh mắt mong mỏi của mọi người, hắn lại cười cười, sau đó ánh mắt nhìn qua từng người. Một loại cảm xúc khi nhìn về phía Sở Cừu Ly như vừa rồi lại cuôn cuộn trong ánh mắt hắn, nhưng bởi vì chú ý càng nhiều hơn đến câu nói của Từ Hàn, cho nên cũng không có ai chú ý tới thần sắc trong mắt hắn biến hóa trong khoảnh khắc đó cả. "Chư vị nguyện ý tới đây tương trợ, Từ mỗ cảm kích vô cùng, còn phương pháp mà chư vị muốn thì..." Từ Hàn nói xong không biết là vô tình hay vô ý, hắn chợt bước sang một bên. Mọi người lúc này mới phát hiện phía sau lưng hắn có một bóng người toàn thân bao quanh áo đen.

Sở Cừu Ly đứng cạnh Từ Hàn bị bóng dáng trốn tránh sau lưng hắn làm cho giật nảy mình, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Sau đó y chỉ vào bóng người đứng sừng sững kia hỏi: "Vị... vị này là?"

Từ Hàn không trả lời, chỉ nhìn vào bóng người kia. Mọi người thấy vậy cũng hiểu được, rối rít nhìn về phía người nọ.

Bóng đen kia cũng không có tâm tư thừa nước đục thả câu, ngay khi đó chậm rãi tháo mũ trùm đầu xuống.......

Áo đen, tóc trắng, tuấn mỹ như họa, thiên tài tuyệt thế, thiếu niên Đế vương.

Những thứ này đại khái chính là tất cả những từ ngữ để hình dung đến Trân Huyền Cơ.

Đương nhiên những cảm nhận này đối với đại đa số mọi người mà nói đều không quá sâu sắc, mà có lẽ đều dễ gợi nhớ nhất là thời gian trước y dùng mạng sống của Mông Lương và mọi người làm uy hiếp, bức bách Phương Tử Ngư gả cho mình. Cũng bởi vì vậy, hiển nhiên trong đáy lòng mọi người cũng không thích nam nhân này. Nhưng dù vậy khi y xuất hiện trước mặt mọi người, cả đám vẫn là sững sờ, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Sau một lúc lâu, Sở Cừu Ly mới hồi phục tinh thần, y giơ tay chỉ vào khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Huyền Cơ, không chút khách khí hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"

Còn chưa đợi Từ Hàn đáp lại, Trần Huyền Cơ đã tự mình cất bước tiến lên. Y mỉm cười nhìn Sở Cừu Ly một cái, lập tức nói: "Đương nhiên là đến hỗ trợ."

"Hỗ trợ?" Sở Cừu Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không đến quấy rối Sở mỗ ta đã cảm tạ trời đất, còn trông cậy vào ngươi giúp đỡ?"

Câu này đã nói ra tiếng lòng mọi người, nhưng bọn họ lại không dừng chân quá lâu trên người Trần Huyền Cơ, mà đồng loạt nhìn vê phía Mông Lương. Đối với mọi người, Mông Lương thích Phương Tử Ngư đã không coi là bí mật gì, vậy mà đối phương lại lấy thủ đoạn bỉ ổi cướp đi nàng, cuối cùng khiến người ta khinh thường, bất kể theo góc độ nào thì tất cả mọi người đều theo bản năng đứng về phía Mông Lương.

Nhưng điều lạ kỳ chính là người phẫn nộ nhất trong đám người ở đây vốn là Mông Lương thần sắc vẫn như thường. Thậm chí gã còn cất bước đi tới trước mặt Trân Huyên Cơ, thần sắc bình tĩnh hỏi: "Bên phía Tử Ngư, ngươi đã an bài thỏa đáng chưa?"

Trần Huyền Cơ nghe vậy quay đầu nhìn về phía gã, lập tức gật đầu: "Đã chuẩn bị xong từ sớm, ngươi có thể yên tâm."

Mọi người nghe vậy như lọt vào trong sương mù, càng không hiểu hai người này rốt cuộc đang nói cái gì.

"Vậy là tốt rôi, như vậy trong trận chiến ngày mai ta và ngươi đều có thể rảnh tay đánh cược một lần." Nhưng Mông Lương hiển nhiên không có tâm tư giải thích với mọi người xung quanh, mà lại khẽ gật đầu lần nữa, vẻ mặt dường như rất cảm kích đối với Trần Huyền Cơ.

"Ngày mai?" Nụ cười trên mặt Trần Huyền Cơ càng sâu, y nói như vậy, trong mắt lại lộ ra một chút cổ quái.

Mông Lương sửng sốt, sau đó như cảm nhận được điều gì đó chợt biến sắc. Mà vì ấn chứng suy nghĩ này, gã đưa mắt nhìn sang Từ Hàn đang đứng bên cạnh, lúc này Từ Hàn cũng cảm nhận được. Hắn liếc mắt nhìn về phía sau, bên dưới đỉnh núi, lít nha lít nhít chim thú trong rừng chợt phi độn ra, sơn lâm mơ hồ run rẩy, từng bước chân dày nặng từ xa tới gần, tốc độ nhanh đến kỳ lạ.

Khi đó Trần Huyền Cơ cũng quay đầu nhìn về phía sâu trong núi rừng, y nói.

"Các ngươi muốn đợi tới ngày mai, nhưng có vài người không chờ được nữa..."

Từ Hàn không nói, chỉ bình thản nhìn chằm chằm phương hướng âm thanh kia truyền tới.

Hắn biết, đại chiến lần thứ mười chín này rốt cuộc mở ra, nhưng khác biệt là lần này dường như lại tới sớm hơn so với trước kia một chút...
Bình Luận (0)
Comment