Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 800 - Chương 140: Tóc Trắng Như Tuyết

Chương 140: Tóc trắng như tuyết Chương 140: Tóc trắng như tuyếtChương 140: Tóc trắng như tuyết

Gió đêm chợt nổi lên.

Bão tuyết trút xuống.

Trong hai con ngươi nữ tử áo đen bắt đầu khởi động sát khí.

Nàng nhìn thiếu niên trước mặt, toàn thân trên dưới giăng đầy sát khí, trên hai nắm đấm siết chặt gân xanh nổi lên. Một loại lực lượng khổng lồ nào đó bắt đầu tụ tập ở trong cơ thể nàng, sau một khắc, hoặc là bất cứ lúc nào, nguồn lực lượng kia sẽ từ trong cơ thể nàng dâng trào ra, khuấy cho thiếu niên trước mắt thành mảnh vụn.

Một người áo đen đứng cách đó không xa có chút hưng phấn quan sát tình hình trong sân, lông mày y nhíu lại, dường như rất tò mò chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Chỉ có Từ Hàn tuy đang bị sát cơ quanh người nữ tử kia khóa chặt, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Hắn cũng nhìn chăm chú vào nữ tử, mặc cho lực lượng trong cơ thể đối phương thổi qua quần áo, mái tóc dài của mình, lại không làm ra bất cứ hành động phản kháng nào. Dường như hắn rất chắc chắn nữ tử này sẽ không ra tay với mình, ít nhất là hiện tại thì không.

Mà trên thực tế sự tự tin của hắn hiển nhiên cũng không phải không có lửa làm sao có khói, khi cỗ khí tức kia sắp ngưng tụ đến đỉnh phong trong cơ thể nữ tử, khí thế quanh thân nàng chợt rút đi, cỗ lực lượng cuồng bạo kia lập tức tan thành mây khói.

Cùng theo luồng khí thế này tản đi còn có sát khí gân như ngưng tụ thành thực chất giữa hai đầu lông mày vị Diêm La nọ.

Lúc đó cả người thiếu nữ giống như túi da bị xì hơi, suy sụp xuống.

"Ai"

Nàng chợt thở dài, là bất đắc dĩ cùng áy náy bao bọc thật sâu bên trong đó.

Sau đó nàng nhìn về phía Từ Hàn lần nữa, hai đầu lông mày đã không còn sát cơ sắc bén, ngược lại mang theo một vẻ đau khổ cầu khẩn. Nàng nói: "Có lẽ ta thực sự đã làm sai một số chuyện, ta quá vội vàng, có chút chỉ vì cái lợi trước mắt. Nhưng ta không có lựa chọn nào khác, cũng không có biện pháp."

"Nhưng lần này các ngươi thật sự không thắng nổi, chỉ cần ngươi đồng ý mang Sở Cừu Ly trở về cho ta, sau trận đại chiến này ta nhất định sẽ hết sức bảo vệ các ngươi. Ta không dám nói nhất định mình có thể làm được, nhưng ta có thể thề với trời, chỉ cần ta đủ khả năng, đến lúc đó mỗi vị bằng hữu của ngươi ta đều sẽ dốc hết toàn lực đi chăm sóc."

Lúc nói lời này, hai đầu lông mày của nàng tràn đầy thần sắc kiên quyết, ngữ điệu cũng rất có khí phách, khiến người ta khó có thể hoài nghi lời này của nàng là thật hay giả.

Mà đối với Từ Hàn mà nói, đây lại là một đề nghị không tồi.

Dù sao trận đại chiến này thắng bại khó lường, hoặc có thể nói là Sâm La điện bên phía Nhiễm Thanh Y có chiến lực gần như áp đảo. Đáp lại lời hứa này của nàng, nếu như bọn họ may mắn thủ thắng, Sở Cừu Ly đương nhiên không ngại, nhưng nếu Sâm La điện đánh tan bọn họ, có sự chiếu cố của Nhiễm Thanh Y, Sở Cừu Ly cũng không cần phải lo lắng tới tính mạng. Chuyện này dường như cũng không phải là không thể tiếp nhận, ít nhất sau khi hắn chết, những người còn lại đều tạm thời có đường sống.

Nhưng điều kỳ quái chính là Từ Hàn nghe xong gần như ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cân, lập tức lắc đầu. Vẻ kiên nhẫn hiện lên giữa hai đầu lông mày của Nhiễm Thanh Y trong khoảnh khắc theo Từ Hàn lắc đầu mà ầm ầm sụp đổ.

Nàng vừa thấy khó hiểu, vừa phẫn nộ hỏi lại: "Vì sao? Rõ ràng hắn không thể giúp gì cho ngươi cả, tại sao ngươi cứ nhất định phải để cho hắn đi vào hiểm cảnh này chứ? Để hắn sống sót không tốt sao?"

Khác với trước kia, Từ Hàn khi nghe được lời ấy chợt ánh mắt trâm xuống, trong mắt trào ra quyết ý của không thua gì so với Nhiễm Thanh Y, hắn nhìn chằm chằm nữ tử kia, nói từng chữ một: "Bởi vì có một số việc sớm đã định trước, ngươi và ta đều không thay đổi được..."

"Kể từ lúc ngươi gia nhập Sâm La điện, Sở Cừu Ly đã nhất định phải chết!"

Từ Hàn hạ quyết tâm cự tuyệt đề nghị của Nhiễm Thanh Y. Chuyện này đối với nàng mà nói tự nhiên có thể tính là một kết quả tàn nhẫn, nhưng đối với Từ Hàn mà nói đây cũng không phải chuyện nhẹ nhàng.

Thế cho nên sau khi làm xong chuyện với Nhiễm Thanh Y, hắn cũng đứng ngây tại chỗ thật lâu, không nhúc nhích, cũng không nói một lời.

Người áo đen bên cạnh ngược lại có chút thức thời, y nhìn ra dị trạng của Từ Hàn, cũng không tiến lên đầu tiên, chỉ im lặng đứng một bên, không quấy rầy gì.

Mãi tới hơn mười hơi thở sau, Từ Hàn mới từ trong trạng thái như thế hồi phục lại, lúc này y mới cất bước đi tới trước mặt hắn.

"Ngươi là ai?" Từ Hàn đi tới, hắn nhíu mày nhìn về phía người áo đen nọ.

Người áo đen không trả lời vấn đề của Từ Hàn, nhưng Từ Hàn lại có thể cảm nhận được đôi mắt được che dưới mũ trùm của đối phương dường như đang nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Từ Hàn cũng không thích bị người khác nhìn như vậy, bởi vậy hàng lông mày của hắn nhíu lại rất sâu, nhưng không đợi hắn đặt câu hỏi, người áo đen bỗng lấy từ trong lòng ra một sự vật, đưa tới trước mặt hắn.

Từ Hàn sửng sốt, chăm chú nhìn lại thì thấy vật đó là một bình rượu.

Từ Hàn hiển nhiên không ngờ người áo đen này sẽ đưa vật như vậy ra ngoài, hắn không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vậy cũng không có lập tức đưa tay tiếp nhận.

'Sao vậy? Sợ trong rượu này có độc à?” Người áo đen kia trêu đùa, trong ngữ điệu mang theo chút hương vị khiêu khích.

Đương nhiên Từ Hàn không bị y khiêu khích, nhưng hắn cũng hiểu thủ đoạn hạ độc kém cỏi như vậy rõ ràng không thể tránh được ánh mắt của Tiên nhân như mình. Cho nên ngay lúc đó liền vươn tay ra nhận lấy bình rượu, thoáng cảm nhận đã cảm thấy trong bình rượu này chứa đầy.

Hắn dứt khoát mở nắp bình, cúi đầu ngửi ngửi, mùi rượu tỏa ra bốn phía, đây quả thực là một bình rượu ngon. Trong thế đạo này, rượu như vậy cũng không có nhiều, nếu bị Sở Cừu Ly bắt gặp, chắc là phải bất chấp xông tới đoạt lấy một ngụm lớn.

Mà bên kia, người áo đen nọ lại từ trong ngực lấy ra một bình rượu như vậy, cũng mở nắp bình giống như Từ Hàn, sau đó giơ bình rượu lên ra hiệu với hắn. Từ Hàn hiểu ý, cũng dứt khoát buông bỏ băn khoăn trong lòng, kính với người áo đen. Khi đó hai người ngửa đầu uống một ngụm trong trời đất băng tuyết này, nuốt hơn phân nửa rượu trong bình vào bụng.

Sau khi uống rượu, người áo đen kia cất tiếng cười to, miệng nói: "Thống khoái, thống khoái, lâu lắm rồi không được thoải mái chè chén như vậy!"

Từ Hàn ánh mắt trầm xuống nhìn người áo đen kia, cũng không phủ định lời của đối phương, mà chỉ thấp giọng nói: 'Các hạ muốn uống rượu, Từ mỗ mời các hạ uống, có phải các hạ cũng nên lấy ra chút thành ý, nói rõ mục đích tới tìm Từ mỗ hay không?"

"Từ huynh đệ vẫn là tính tình thẳng thắn, đoạn đường này ta đã gặp qua nhiều người như vậy, nhưng kết quả là tất cả mọi người đều đang biến đổi, chỉ có Từ huynh thủy chung không thay đổi, quả thật làm tại hạ bội phục." Người nọ cũng không trả lời thẳng vấn đề của Từ Hàn, mà có chút điên cuồng cảm thán nói ra.

Nhưng cách xưng hô 'Từ huynh đệ' lại khiến Từ Hàn như ý thức được điều gì. Hắn quan sát người áo đen trước mặt thêm lần nữa, trong khoảnh khắc đó dường như nghĩ ra điều gì, hai đầu lông mày lóe lên hào quang, nói: Là ngươi, tới đây làm gì?"

Người nọ dường như cũng sớm đoán được thân phận của mình sẽ bị phát giác, y cũng không có kinh ngạc vì điều này, khi đó ngừng lời nói năng ngông cuồng, trầm giọng nói tiếp: "Từ huynh muốn tìm chìa khóa, ta mang nó đến cho ngươi."

Dứt lời, người nọ vươn tay, tháo mũ trùm trên đầu xuống.

Khi đó, gió đêm chợt nổi lên.

Mái tóc dài trắng nõn như tuyết đêm đột nhiên tung bay, hòa thành một thể với tuyết bay đầy trời.
Bình Luận (0)
Comment