Chương 139: Ngươi không xứng với hắn
Chương 139: Ngươi không xứng với hắnChương 139: Ngươi không xứng với hắn
Tuyết càng rơi càng lớn, thế nhưng trong doanh địa do mấy vạn đại quân của Sâm La điện, lửa trại vẫn đang bừng bừng.
Một bóng người nhanh chóng từ trong doanh trướng lớn nhất kia chạy ra, dùng tốc độ nhanh kinh người hạ xuống vùng đất tuyết ngoài doanh địa.
Hắn quay đầu nhìn doanh địa u tĩnh bị bao phủ trong tuyết lớn, sau đó thở dài.
Tuyết rơi quá lớn, thời tiết có chút lạnh lẽo, hắn cũng cảm thấy hơi rét lạnh.
Hắn siết chặt quần áo của mình, trong miệng hà ra một luồng khí trắng, cuối cùng vào lúc đó tâm tư trâm xuống, cất bước chuẩn bị đi vê phía Đại Uyên sơn.
Nhưng hắn không biết là trong doanh trướng, hòa thượng áo đen đang nhắm mắt dưỡng thân bỗng mở mắt ra. Y quay đầu nhìn một chỗ, nơi đó là rèm của doanh trướng, theo lý mà nói y sẽ không nhìn thấy gì. Nhưng điều kỳ lạ là ánh mắt của y lại có thể xuyên qua tấm màn che nhìn ra thứ mà người thường không thể thấy được.
Cho nên y vẫn luôn nhìn chằm chằm ở chỗ đó, thật lâu chưa hề có mảy may dao động.
A Man và Hắc Sơn ở bên cạnh cũng chú ý tới dị động của hòa thượng, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự nghi hoặc sâu đậm trong ánh mắt của đối phương. A Man vốn tâm tư đơn giản nên không có nhiều băn khoăn như vậy, ngay lập tức nhìn về phía hòa thượng áo đen hỏi: "Điện chủ, làm sao vậy?"
Hòa thượng hơi sững sờ, dường như lúc này mới từ trong một trạng thái xuất thần tỉnh lại, cho dù như vậy y vẫn đờ đẫn sau mấy nhịp thở, sau đó mới quay đầu nhìn về phía A Man.
Khuôn mặt tái nhợt của y gian nan nở một nụ cười, sau đó nói: "Không có gì."
Với tâm tư của A Man thì nào dám nghĩ đến thật giả trong lời nói của hòa thượng, gã chậm rãi gật đầu rồi sau đó không nói gì nữa. Nhưng Hắc Sơn ở bên cạnh y lại nhíu mày, ngón tay giấu dưới ống tay áo nhanh chóng búng ra, sau đó hỏi: "Có phải là có người khác đến đây không?"
Hòa thượng cười cười, có chút hứng thú liếc nhìn gã. Dưới ánh mắt đó, Hắc Sơn theo bản năng rụt cổ lại, dường như hơi có chút e ngại.
"Không tính ra à?" Hòa thượng hỏi.
Hắc Sơn hiểu chút tiểu tâm tư của mình như thế nào cũng không gạt được đôi mắt của đối phương, cho nên sau một đoạn trầm mặc ngắn ngủi, cuối cùng cũng nói: "Được rồi, nhưng không rõ ràng."
"Muốn biết hắn là ai không?" Dường như tâm tình hòa thượng tốt hơn rất nhiều, lúc đó liếc mắt nhìn Hắc Sơn một cái, lại hỏi.
Hắc Sơn tự nhiên thông minh, gã hơi suy nghĩ liền đoán được vài phần, lập tức sắc mặt biến đổi, nhìn vê phía hòa thượng nói: 'Là hắn? Nếu hắn gặp bệ hạ, vậy bệ hạ..."
Gã còn chưa nói hết lời đã bị hòa thượng cắt ngang, y lại lắc đầu, nói: "Ta khuyên không được, ngươi cảm thấy còn có ai có thể thuyết phục được nàng? Trừ phi người kia sống lại..."
Sắc mặt Hắc Sơn đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt gã liền phản ứng lại người mà lão hòa thượng vừa nói là ai, nhưng sau giây phút kinh sợ ngắn ngủi đó, gã lại thở phào nhẹ nhõm, người chết không thể sống lại - đây là quy củ, quy củ cực kỳ lớn.
Chỉ là gã không biết là, một loạt thần sắc biến hóa của mình vào lúc đó lại rơi vào trong mắt hòa thượng, ánh mắt y lập tức híp lại, nhìn chằm chằm Hắc Sơn, ngữ điệu chợt trầm xuống vài phần: "Ngươi dường như rất sợ Ngọc Nhi thay đổi chủ ý, đúng không?”
Trong lòng Hắc Sơn lại giật mình, gã vô thức nhìn về phía hòa thượng, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung. Hòa thượng kia nhìn như bình thường, nhưng kì thực ánh mắt bao phủ mũi nhọn khiến gã run rẩy một hồi, vội vàng cúi đầu, trong miệng thấp giọng nói: "Thuộc hạ tuyệt đối không có niệm tưởng như vậy, tất cả mọi chuyện đều do Điện chủ làm chủ."
Hòa thượng không tỏ ý kiến với lời của gã. Y liếc nhìn Hắc Sơn thật sâu, sau đó thu hồi ánh mắt, thở dài nói: "Thời gian không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai... chính là ngày lên núi.'...
Từ Hàn ra khỏi doanh địa, bước đi trong gió tuyết.
Hắn muốn chạy về Đại Uyên sơn, thân thể và đêm tối gân như hòa làm một thể, nhưng hào quang trong con ngươi lại sáng ngời vô cùng, tựa như là ánh sáng duy nhất trong vạn dặm đêm dài này.
Chợt hắn giống như cảm nhận được cái gì, bước chân đột nhiên dừng lại, sau đó khoảng cách trước mặt hắn không tới một trượng, hai bóng người chợt từ hai bên nhảy vào, gần như cùng lúc rơi vào chỗ đó.
Từ Hàn sửng sốt, chăm chú nhìn hai người, nhưng cả người trên dưới đều bọc dưới trường bào màu đen, khiến hắn không thể thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Hắn rất nhanh từ biến cố hai người đột nhiên xuất hiện phục hồi tinh thần lại, trâm mắt hỏi: "Hai vị là thân thánh phương nào, tìm Từ mỗ làm gì?"
Hai người kia cũng không trả lời vấn đề hắn ngay lập tức, mà tự mình nhìn nhau một cái, dường như cũng cực kỳ kinh ngạc đối với sự xuất hiện của đối phương.
"Ngươi là ai?" Vấn đề này cùng lúc phun ra từ miệng hai người áo đen kia, một nam một nữ, một trầm một nhẹ.
Thần sắc trong mắt Từ Hàn lập tức trở nên cổ quái, hắn hứng thú nhìn hai bóng người kia hỏi: "Hai vị không phải người đồng đạo?"
Hai người đều lắc đầu.
Thần sắc trên mặt hắn càng cổ quái: "Hai vị đã không quen biết nhau, lại đều muốn tìm tới tại hạ, vậy muốn làm gì thì làm từng người một, hay là cùng lên?”
Lúc Từ Hàn nói lời này, thân sắc trên mặt ngược lại là thoải mái đến cực điểm, nhưng kiếm ý cùng huyết khí trong cơ thể lại điên cuồng quay cuồng, chỉ cần hai người làm ra chút hành động dị thường, hắn sẽ không chút do dự ngang nhiên ra tay.
Nhưng sự thật chứng minh đúng là Từ Hàn quá lo lắng, hai người kia nghe vậy lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người trong đó lui ra một bước, nói: 'Mời cô nương đi trước."
Người áo đen kia có chút sững sờ, nhưng vẫn đáp ứng nguyện vọng của đối phương. Thế là nàng cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn, cũng không giấu diếm chút nào trực tiếp cởi mũ trùm đầu của mình xuống, lộ ra khuôn mặt dù không tô son vẽ phấn nhưng lại xinh đẹp tựa như một bức tranh.
Từ Hàn cũng quen biết khuôn mặt kia, trên thực tế tên gọi của người trước mặt vẫn thường được Sở Cừu Ly nhắc đến, nhất là khi y uống đến say mèm.
"Lúc này Nhiễm Diêm La không giúp sư nương chuẩn bị đại chiến ngày mai, như thế nào lại có tâm tư tìm tại hạ?" Từ Hàn cũng không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc đối với sự xuất hiện của đối phương, ngược lại mang theo một chút vui vẻ hỏi.
Người tới, cũng chính là Nhiễm Thanh Y sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, còn như phủ một lớp băng lãnh mà người thường khó phát hiện được. Nàng nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, qua một hồi lâu mới hỏi: "Sở Cừu Ly ở trên núi đúng không?”
"Sở đại ca quả thật đang ở trên Đại Uyên sơn." Từ Hàn tự nhiên không cần phải nói dối, hắn khẽ gật đầu đáp lại, cuối cùng lại cực kỳ nhẹ nhàng trêu chọc: "Nếu Nhiễm Diêm La muốn gặp Sở đại ca, lát nữa có thể cùng ta lên núi, dù sao mấy ngày nay Sở đại ca cũng rất nhớ..."
Lời nói đùa của Từ Hàn hiển nhiên cũng không buồn cười, ít nhất khi Nhiễm Thanh Y nghe xong lời ấy vẫn không hề có chút biến hóa nào, nàng tiếp tục lạnh giọng nói: "Sở Cừu Ly năm đó mạnh mẽ kéo dài tính mạng vì Lâm Thủ, Mục Ngọc Sơn cùng với Nguyên Quy Long, một thân tu vi thông thiên sớm đã chảy về biển, đáng tiếc hắn rõ ràng có đường đăng lâm Tiên nhân, thế mà lại lạc lối, hôm nay người không ra người quỷ không ra quỷ, có lẽ ngay cả Thánh binh cũng không phải đối thủ."
Dù ai cũng nghe ra trong lời này có sự bất mãn đối với Sở Cừu Ly, đồng thời cũng có vẻ quan tâm bao bọc trong lời nói đùa cợt và khinh thường này.
Nhưng Từ Hàn lại thủy chung mặt mang nụ cười, không vội không giận, thậm chí còn có chút hứng thú hỏi: "Nghiêm Diêm La nói đúng Sở đại ca nhà ta là người không ra gì, người hiền lành thối tha. Ai cầu hắn, dù có bao nhiêu phiền toái, hắn chỉ cần có thể làm là sẽ đáp ứng. Hiện tại tốt rồi, một thân tu vi không nói, mỗi ngày chỉ biết uống rượu."
"Cái này cũng thôi đi, mấu chốt là ngay cả uống rượu cũng không tốt, uống nhiều rượu liên thích ăn nói linh tinh, một lời Thanh Y, hai lời lại tiểu sư muội, phiên đến lỗ tai ta mọc kén lên rồi."
Từ Hàn tiện miệng nói, thao thao bất tuyệt quở trách Sở Cừu Ly như vậy. Nhưng trên đời này có mấy người rất kỳ quái, ở sâu trong lòng bọn họ có vài người có thể bị bọn họ mắng chửi, nhưng người ngoài thì không thể chửi được.
Đại khái cũng chỉ vì tâm lý kỳ quái này, Nhiễm Thanh Y nghe xong lời của Từ Hàn, lông mày không ngờ lại nhíu lại, trong con ngươi trong suốt như gương mơ hồ có sát khí cuộn trào.
"Nếu trong lòng ngươi Sở Cừu Ly đã không chịu nổi như thế, lại không có tu vi gì có thể giúp được mình, vậy không bằng ngươi trói hắn lại rồi đưa tới chỗ ta." Nhiễm Thanh Y lúc đó nói, trong giọng nói nhìn như lơ đãng lại cất giấu một phần gấp gáp muốn được Từ Hàn cho phép.
Nụ cười trên mặt Từ Hàn càng sâu, hắn khổ não lắc đầu, nói: "Vậy thì không được, tính tình Sở đại ca kém như vậy, phiên một mình ta là được, sao còn có thể gây thêm không thoải mái cho Nhiễm Diêm La?"
Nhiễm Thanh Y lúc này rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, rõ ràng Từ Hàn đang muốn làm khó mình, nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ là mấy lời lá mặt lá trái. Sát khí giữa hai đầu lông mày nàng nặng thêm mấy phần, sát ý bắt đầu từ trong cơ thể tuôn ra, ngữ điệu cũng lạnh thêm vài phần: "Từ Hàn! Sở Cừu Ly đối xử với ngươi cũng coi như là chân tâm thật ý, ngươi sa vào lạc lối, vì sao còn muốn để hắn chôn cùng?"
Thái độ của Nhiễm Thanh Y khiến Từ Hàn cũng dần dần thu liễm nụ cười trên mặt mình. Hắn nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt thâm thúy, ngữ điệu cũng không còn thoải mái hoặc là mang theo chút vẻ vui đùa như trước nữa. Hắn trầm giọng nói: "Nhiễm Diêm La cứ khăng khăng khẳng định con đường mình đi không phải lạc lối, hay là thật cho rằng trận này các ngươi thắng chắc rồi?"
Nhiễm Thanh Y nghe thấy lời ấy, không giận mà cười.
"Nếu chúng ta không thắng, hôm nay sao ngươi lại phải khổ sở mạo hiểm lẻn vào trong doanh gặp mặt bệ hạ? Trong lòng ngươi so với bất kỳ ai trong núi Đại Uyên đều rõ ràng dựa vào mấy con cá thối tôm nát làm sao ngăn được Thánh quân của bệ hạ? Chỉ cần ngươi nói một câu, Sở Cừu Ly cũng tốt, bằng hữu của ngươi cũng được, đều sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngươi lại khăng khăng cố chấp, đây không phải là muốn kéo bọn họ chôn cùng mình sao?" Khi đó Từ Hàn lại thở dài, hắn lắc đầu, có vẻ hoàn toàn mất đi hứng thú.
"Sở đại ca vẫn luôn nhớ mãi không quên ngươi. Hắn hiểu nỗi khổ tâm của ngươi. Ta từng cho rằng các ngươi là một đôi thanh mai trúc mã, hôm nay xem ra chỉ là tạo hóa trêu ngươi mà thôi."
"Hôm nay gặp mặt ta mới hiểu, xưa nay ngươi không hiểu hắn. Nói cách khác..."
"Ngươi không xứng với hắn."