Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 798 - Chương 138: Chìa Khóa.

Chương 138: Chìa khóa. Chương 138: Chìa khóa.Chương 138: Chìa khóa.

Nữ nhân lại đi câu hôn nam nhân, dĩ nhiên là một chuyện vô cùng hồ đồ, truyền đi nhất định sẽ khiến cho nam nhân mất hết mặt mũi.

Huống chỉ nhà trai đương gia còn là Tiên nhân độc nhất vô nhị trên đời này.

Phân lớn các sư huynh đồng môn sau khi kinh ngạc đều đùa cợt với cậu bé kia, đương nhiên đùa cợt như vậy còn mang theo một chút ghen ghét có thể che lấp. Cô bé kia quả thực quá mức xinh đẹp, nhất là cặp đồng tử màu tím kia, tựa như mang theo mị lực câu hồn đoạt phách nào đó, cộng thêm vạn quan gia tài lộ ra, nếu có thể, kỳ thật đại đa số mọi người ở đây đều hận không thể được như cậu bé nọ.

Nhưng đáy lòng bọn họ cũng cho rằng sư phụ mình Nhạc Phù Dao sẽ không đồng ý môn hôn sự này. Những thứ này mặc dù có giá trị liên thành, nhưng đối với một vị Tiên nhân mà nói cũng không phải có quá nhiều lực hấp dẫn, huống chi hai chữ thể diện ở trong suy nghĩ nhiều người còn lớn hơn so với bất cứ thứ gì khác.

Nhưng rất kỳ quái chính là, Nhạc Phù Dao sau khi kinh ngạc, ánh mắt đảo qua trên người cô bé cùng cậu bé kia, cuối cùng lại lộ ra dáng tươi cười cổ quái. Sau đó lão khẽ gật đầu, nói: "Được."

Chuyện này cứ như vậy mà định, những đệ tử còn lại tuy trong lòng có thành kiến với cậu bé kia chung quy vẫn ngại uy danh của sư phụ mình, không dám tùy tiện bàn tán việc này.

Những ngày kế tiếp đối với hai người mà nói đều có thể coi là ngày vui vẻ nhất trong quãng đời còn lại, hôn sự đã định, kế tiếp cần phải đi gặp phụ thân của cô bé. Đương nhiên bây giờ nàng đã không gọi phụ thân mình nữa, nhưng cô bé cảm thấy vẫn phải nói chuyện với y một phen mới an tâm.

Vì vậy nàng phái đám tôi tớ kia ra, để bọn họ đưa tin cho hòa thượng, nói là có chuyện quan trọng, hy vọng y có thể nhanh chóng trở về Minh điện. Hòa thượng thầm cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, đương nhiên là buông mọi chuyện trong tay xuống, ngựa không dừng vó trở về. Còn lần nói chuyện giữa hai nhà bị cô gái cố ý an bài trong quán ăn xa hoa nhất Thiên Đấu thành, cho dù nàng cũng có chút hồ đồ với chuyện trên thế gian. Nhưng xuất phát từ bản năng, nàng vẫn cho là nhà mình, Minh phủ sâu thẳm kia dường như cũng không thích hợp cho chuyện như vậy, đương nhiên xuất phát từ một loại tâm lý đồng dạng, cho đến nay nàng cũng chưa từng nói việc này cho cậu bé biết.

Lần gặp mặt đó tự nhiên cổ quái tới cực điểm.

Cậu bé kia cũng không nghĩ đến phụ thân của cô bé sẽ là một hòa thượng, mà trong lòng cô bé cũng có chút lo sợ bất an, nàng không biết bởi vì chuyện này gọi hòa thượng trở về, đối phương có tức giận, hay là có đồng ý với hôn sự này hay không.

Nhưng thần kỳ là như Nhạc Phù Dao sảng khoái đáp ứng chuyện này, hòa thượng sau một trận trầm mặc cũng gật đầu đáp ứng.

Tựa như tất cả may mắn đều đổ vào trên người bọn họ, thậm chí bọn họ đã bắt đầu chọn ngày cưới xin, nhưng hai người đắm chìm trong hạnh phúc như vậy mà không có ý thức được bất kể Thiên Đấu thành hay là Sâm La điện đều đáp ứng việc này, nhưng thế lực hai phe đều lạ thường không hề lộ ra tiếng gió nào về chuyện này ra bên ngoài.

Cho nên dưới sự ăn ý ngâm như vậy, nhất định sẽ có một ít chuyện không tâm thường xảy ra.

Ví dụ như Nguyệt Nha hôn mê rốt cuộc tỉnh dậy sau thời gian ngủ dài, vì vậy cô bé không thể không tạm thời từ biệt phu quân tương lai của mình trở vê Minh phủ. Thí dụ như cậu bé được Nhạc Phù Dao cho phép nghỉ ngơi mấy tháng nay bỗng nhận được mật tín của sư phụ, để cho gã một mình trong đêm mấy ngày sau đó đi vào Thiên Đấu cung.

Mà tất cả biến cố cũng chính là vào một ngày này, phát sinh trên người cả cô bé và cậu bé nọ.

Nguyệt Nha tỉnh dậy làm cho cô bé rất cao hứng. Nàng không thể không buông xuống nhớ nhung của mình đối với tình lang, chuyên tâm chiếu cố Nguyệt Nha suy yếu. Trong quá trình này, nàng cũng không ngừng kể cho Nguyệt Nha nghe về gã. Nguyệt Nha đương nhiên là cảm thấy cao hứng thay cho nàng, cũng biểu thị muốn gặp được đối phương.

Đối với cô bé này mà nói, hòa thượng và Nguyệt Nha là người thân duy nhất trên đời này. Đương nhiên nàng sẽ không cự tuyệt yêu cầu không quá phận mà cô đưa ra. Huống chi giai đoạn hôn nhân còn sắp tới, nàng cảm thấy cũng đã đến lúc mọi thứ của mình đối với cậu bé kia. Cho nên nàng phái đám tôi tớ dưới dưới tay tới đưa đối phương vào Minh phủ.

Cách làm như vậy làm cho những tôi tớ kia có chút chân chờ, dù sao bản thân sự tồn tại của Minh phủ vốn là một bí mật, có thể công khai cho người ngoài hay không cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể quyết định. Nhưng hòa thượng dường như cũng đã thừa nhận đứa con rể này. Vì thế cực kỳ đồng ý chuyện này. Đám tôi tớ không dám chậm trễ mất mấy ngày đêm liền chạy tới Thiên Đấu thành, muốn cung kính mời nam chủ nhân bọn họ về sau, nhưng không gặp được đối phương, bọn họ chỉ mang về cho cô bé một phong thư.

Lá thư này không dài, không chút thành ý biểu đạt áy náy đối với cô bé, lời cáo từ vô cùng đơn bạc, sau đó lại ngang nhiên từ chối hôn sự đã xác định ngày tháng kia, cuối cùng lại nói gã muốn đi Nam Hoang thủ lăng, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.

Một phong thư như vậy hiển nhiên tồn tại rất nhiều sơ suất, nhưng cô gái vì quá để tâm thiếu niên cho nên dễ dàng bị nữ nhi tình trường che mắt. Nàng không hỏi vì sao đối phương lại nguyện ý đi Kiếm Lăng, cũng không hỏi vì sao gã lại tự tay viết một phong thư như vậy. Nàng hoàn toàn không tin mọi thứ đều là gã tự nguyện, cho nên sau khi xé bỏ lá thư này, nàng tụ tập tất cả mọi người ở Minh phủ cùng một chỗ. Nàng quyết định để cho Thiên Đấu thành một lựa chọn.

Hoặc là giao phu quân của nàng ra, hoặc là Thiên Đấu thành máu chảy thành sông.

Đây cũng không phải nói nhảm nhất thời, trên thực tế Minh phủ có thực lực này.

Mà khi nàng dẫn mọi người đi ra khỏi Minh phủ, chuẩn bị theo lời nói mà làm, hòa thượng lại ngăn trước mặt nàng.

Lão hỏi nàng ba câu hỏi: "Ngươi muốn trút giận hay muốn tìm lang quân của mình?”

"Nếu là vế trước, ngươi có thể tiến đến, nếu là vế sau, hủy đi Thiên Đấu thành, ngươi cảm thấy lấy bản tính của hắn còn có thể tha thứ cho ngươi sao?"

"Vậy nếu ngươi muốn tìm hắn trở về, mấu chốt là ở Thiên Đấu thành, hay là ở Kiếm Lăng Nam Hoang?"

Cô bé vốn là một người thông minh, cho dù không tránh khỏi bị mê hoặc nhưng vẫn rất nhanh hiểu ra ý của hòa thượng. Nàng nhướng mày, hỏi lại: "Ngươi có biện pháp đưa hắn ra khỏi Kiếm Lăng không?”

Hòa thượng lại lắc đầu: "Kiếm Lăng Nam Hoang rốt cuộc là nơi nào, ta không rõ, nhưng người từ xưa đến đó đều không có tiền lệ sống sót đi ra. Chỉ cân một ngày không chết, sẽ phải ở lại thủ lăng."

Hai đầu lông mày của cô bé lập tức phun trào sát khí, lân đầu tiên trong đời đối mặt với hòa thượng chất vấn: "Vậy ngươi đang muốn cản ta?"

Khóe miệng hòa thượng nhếch lên một nụ cười. Y ôn nhu nhìn cô bé, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, mở miệng nói: "Không, ngươi phải nhớ kỹ, ta mãi mãi là đứng về phía ngươi." "Ngươi xem, nếu thủ lăng sẽ không ra được, vậy chúng ta cũng chỉ có thể hủy Kiếm Lăng, như vậy hắn không còn lăng để thủ, đương nhiên phải ngoan ngoãn trở về, không phải sao?"

Kết quả là từ ngày đó trở đi, trên đời này thiếu đi một cô bé tên là Phương Ngọc Nhị, lại có thêm một vị Diêm La được gọi là Quỷ Bồ Đề.

Từ Hàn lần nữa dừng lời giảng giải của mình lại, lúc đó hắn híp mắt nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.

Lông mày Quỷ Bồ Đề càng nhăn chặt, so với lúc trước càng thêm kinh hãi.

Tất cả những gì Từ Hàn biết đều đúng như hắn nói, lý ra chỉ có Quỷ Bồ Đề và Mặc Trân Tử là người trong cuộc biết được mà thôi. Nàng cũng không cho rằng với tính nết của Mặc Trần Tử có thể nói ra những chuyện xưa này, như vậy là ai kể câu chuyện này cho Từ Hàn nghe? Đáp án kia vốn nên rõ rành rành, nhưng sau khi nghĩ lại, Quỷ Bồ Đề cũng không nhớ mình trước đó có nói qua về việc này.

Như vậy tại sao Từ Hàn lại biết được câu chuyện này? Làm sao có thể cẩn thận giảng giải từng chi tiết trong câu chuyện này cho nàng nghe được?

Lông mày Quỷ Bồ Đề ngày càng nhíu chặt, nàng bỗng nhớ tới một câu Từ Hàn từng nói trước đó: Câu chuyện này sư nương đã nói kể với đệ tử mười tám lần rồi...

Khi Từ Hàn nói ra đoạn này, Quỷ Bồ Đề cũng không để ở trong lòng, hay nói nàng lúc ấy khiếp sợ lời hắn nói ra, cho nên cũng không để ý đến lời ấy của hắn. Mà giờ phút này theo Từ Hàn giảng càng nhiều, nội dung càng thêm bí mật, nàng không khỏi nhớ lại câu nói vừa rồi của hắn.

Nàng mơ hồ ý thức được, những lời này của hắn ẩn giấu bí mật cực lớn khó mà đánh giá được.

Từ Hàn cảm nhận được ánh mắt cổ quái của Quỷ Bồ Đề đưa về phía mình, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười thoải mái, quay đầu lại nhìn vê phía Quỷ Bồ Đề, nói: "Sư nương đã giảng mười tám lần, lần thứ mười chín này sẽ do đệ tử giảng cho ngài nghe một chút, ngài có thể suy tính thử đệ tử có gì nói sai không.

Quỷ Bồ Đề nén tâm tình đang dậy sóng, cau mày nhìn Từ Hàn, cuối cùng vẫn nói: "Nếu ngươi đã biết không khuyên được ta, vậy nói rõ những chuyện này cho ta nghe, rốt cuộc là muốn gì đây?"

Từ Hàn lại cười một tiếng: "Kỳ thực đối với đệ tử mà nói, đại khái chỉ có thể xem như biết được sơ bộ những gì sư nương đã làm, mà điều sư nương cũng hiểu rõ nhất chính là, câu chuyện này vẫn còn một điểm không quan trọng nữa."

"Phương gia là Hoàng tộc của Đại Sở, đến giai đoạn giữa triêu đại này, khí vận điêu linh, dường như đã đến cảnh giới dầu hết đèn tắt. Khi đó Hoàng đế Đại Sở ôm tâm tư ngựa chết coi như ngựa sống leo lên Thái Âm cung, hỏi thăm vị Vô Thượng chân nhân phương pháp kéo dài vận mệnh vương triều. Vì vậy vị Vô Thượng chân nhân kia truyền xuống một đạo pháp môn gọi là Long Xà song sinh, ngay khi vị Hoàng đế kia sắp chết, hắn gọi một vị tông chính là Cửu khanh trong triều, dùng phương pháp thay mận đổi đào thay đổi Hoàng tử, cuối cùng lại dùng phương pháp Long Xà song sinh khiến cho Hoàng đế chân chính của Đại Sở cắn nuốt Long khí của vị Hoàng đế khôi lỗi kia, lại dùng thân phận đệ đệ của gã đăng cơ kế vị, dùng cách này để kéo dài sự thống trị của triều Đại Sở. Mà đại khái cũng là từ đó về sau, triều Đại Sở tôn sùng vị Tiên nhân trên Thái Âm cung kia đến cực điểm, thế cho nên tên Đế vương sau đó không chỉ một lần lên núi tìm kiếm phương pháp vĩnh cố. Cũng chính bởi vì thế, phương pháp đúc ra bán yêu Thần chủng cũng được truyền vào trong Hoàng tộc Đại Sở."

"Khi đó Hoàng tộc Đại Sở đã có sự tín nhiệm gần như là mù quáng đối với Tiên nhân Thái Âm cung, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ hoài nghi gì, cực kỳ cuồng nhiệt tin tưởng một khi tạo ra được bán yêu, sự thống trị của bọn họ có thể trường tồn bất diệt, có thể tiếp tục tồn tại sau khi trải qua khí vận suy bại thì Hoàng tộc Đại Sở sẽ kéo dài sự thống trị của mình, ý nghĩ sống an nhàn nghĩ đến ngày gian nguy có thể nói như là cuồng nhiệt dị thường, gân như đã đến tình trạng dốc hết toàn lực."

"Bọn họ y theo phương pháp của Vô Thượng chân nhân tiêu hao hết hơn phân nửa quốc lực tạo nên bán yêu ban sơ. Cũng chính là những thứ cấp bậc Thánh tử Thánh binh của hiện nay. Mà những thứ này cũng khiến cho bọn họ càng thêm kiên định, tin tưởng bán yêu Thần chủng đối với bọn họ càng thêm trọng yếu, mà chiến lực quan trọng như vậy đương nhiên cần phải bị nắm chặt trong tay mình. Nhưng biện pháp nào có thể nắm chặt nguồn lực lượng này? Đương nhiên đây cũng không phải là một vấn đề quá khó khăn, bởi vì bản thân mình chính là thứ đáng để được tín nhiệm nhất trên đời”

"Bọn họ nắm giữ phương pháp chế tạo bán yêu, cũng nhìn ra tiềm lực cực lớn của bán yêu từ trên thân những bán thành phẩm kia. Thế là bọn họ bắt đầu động thủ với bản thân mình, bắt đầu để cho tất cả các Hoàng tộc đều cải tạo thành bán yêu. Bọn họ cho rằng mặc dù không có tỉnh huyết của Yêu quân, nhưng thân là Hoàng tộc, bọn họ nắm giữ lượng lớn Long khí trong thiên địa. Một khi cải tạo bản thân bọn họ thành thứ gì đó, bán yêu cũng chắc chắn mạnh hơn những Thánh binh, Thánh tử kia mấy chục lần. Cứ như vậy, bên trong Hoàng tộc sẽ có số lượng thật lớn bán yêu chiến lực Tiên nhân hoặc chính là Tiên nhân. Đến lúc đó, bọn họ muốn bức bách những tông môn như Long Ẩn tự giao ra tinh huyết Yêu quân cũng chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi."

"Vì thế toàn bộ Hoàng tộc đều chìm đắm trong mộng đẹp, tai điếc không nghe đối với tiếng oán giận ngập trời của dân chúng vì bị bọn họ tận dụng nhân lực vật lực để chế tạo bán yêu. Mà ngay khi bọn họ hao hết tất cả, rốt cuộc đã cải tạo toàn bộ Hoàng tộc thành bán yêu Thần chủng, lúc đó dân chúng cũng không thể nào chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa. Anh hùng hào kiệt các nơi đồng loạt vung gươm dựng cờ, thiên hạ đại loạn, binh mã các nơi vây quét đại quân Sở triều."

"Đám Hoàng tộc đắm chìm trong lực lượng cường đại của bán yêu, căn bản không để những phản quân kia vào mắt. Ngay khi bọn họ chuẩn bị thu gặt đám phản quân này trong một lần, biến cố lại tiếp tục xảy ra. Bán yêu bắt đầu lần lượt chết đi một cách ly kỳ, mộng đẹp của triều đình Đại Sở trong nháy mắt đó đều sụp đổ. Đây cũng không phải là chuyện khó lý giải, bán yêu thiếu tinh huyết của Yêu quân giống như con rối có được lực lượng cường đại, nhưng người thao tác khôi lỗi cũng không đạt được lực lượng xứng đôi, khôi lỗi sau khi sử dụng quá độ đã khiến người sử dụng tiêu hao hết lực lượng vốn không nhiều, mà tử vong cũng là chuyện đương nhiên."

"Mà khôi lỗi kia chính là bán yêu thân thể cường đại, lực lượng điều khiển khôi lỗi chính là thân hồn nguyên bản trong cơ thể."

"Đại Sở triều cứ như vậy mà sụp đổ trong một sớm một chiều, đám Hoàng tộc còn lại không nhiều lắm chạy đông chạy tây, có kẻ chết dưới sự vây quét của phản quân, có người thì chết dưới lời nguyên của bán yêu. Nếu đệ tử nhớ không sai thì cô gái tên Phương Nguyệt Nha kia chính là di mạch duy nhất của Hoàng tộc Đại Sở ngoại trừ sư nương ra."

Sắc mặt Quỷ Bồ Đề hơi đổi, nàng cảnh giác nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Chuyện này có liên quan gì tới các ngươi?"

"Đương nhiên có liên quan." Từ Hàn mỉm cười: "Chuyện xưa này đến một phần kết cuối cùng, vị Nguyệt Nha muội muội kia của sư nương trong những ngày sau cũng gặp gỡ lang quân như ý của mình, nhưng nàng không có diễm phúc như sư nương, nàng mang thai hài tử mình yêu thích, mặc dù có một đạo Thần hồn của sư nương ổn định tình trạng của nàng, nhưng đứa nhỏ xuất hiện lại làm nàng bị kéo ngã, thân thể miễn cưỡng chống đỡ. Tuy sư nương cố gắng ngăn cản, nhưng đối phương lại cố ý sinh hạ đứa bé kia."

"Nếu đệ tử nhớ không lầm, tên đứa bé kia tên là Phương Tử Ngư?"

"Vậy thì sao?" Lông mày Quỷ Bồ Đề nhíu lại càng sâu, chuyện này vốn không tính là bí mật đối với Từ Hàn. Trên thực tế nếu không phải nể mặt Nguyệt Nha, lấy tính tình của nàng sao lại để ý tới Phương Tử Ngư? Lại càng không nói đến việc thu đệ tử, truyền công pháp.

"Đệ tử chỉ có một nghi hoặc."

"Sư bá ở Kiếm Lăng đã sáu mươi năm, mà sáu mươi năm trước, Nguyệt Nha cô nương cũng đã trưởng thành, nhưng năm nay Ninh Trúc Mang cũng chưa đến năm mươi. Tử Ngư cũng xấp xỉ mười chín tuổi, rốt cuộc việc này là vì Nguyệt Nha cô nương và Ninh Trúc Mang có dũng khí vượt qua thế tục, hay là..."

"Trên người Tử Ngư cũng đang cất giấu bí mật gì đó?"
Bình Luận (0)
Comment