Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 797 - Chương 137: Lấy Gã

Chương 137: Lấy gã Chương 137: Lấy gãChương 137: Lấy gã

Trong doanh trướng, lửa trại bập bùng, thây trò im lặng nhìn nhau.

Một lúc lâu sau.

Lại là thật lâu.

Quỷ Bồ Đề bỗng nở nụ cười: "Ta nghe nói ngươi từng đi qua Côn Luân, xem ra ngươi biết được không ít thứ ở đó?"

Trên mặt Từ Hàn lại không có chút vui vẻ nào, hắn nhìn chằm chằm vào Quỷ Bồ Đề, gần từng chữ một: "Thứ đệ tử biết rõ hơn xa sư nương nghĩ."

Quỷ Bồ Đề lại không nghe ra ý của Từ Hàn, nàng bước tới trước đống lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa kia, con ngươi màu tím trở nên thâm thúy rồi lại trống rỗng. Nàng tựa như đang nhìn ánh lửa nhảy nhót kia, lại tựa như không nhìn thấy gì cả.

Sau đó nàng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Ngươi không hiểu, không có người của tương lai, chỉ có sống ở ngày hôm qua..."

"Cho nên sư nương muốn toàn bộ thế giới chôn cùng mình ư!?" Từ Hàn nhíu mày.

"Chôn cùng?" Quỷ Bồ Đề lại cười, nàng đảo mắt nhìn về phía Từ Hàn, thần sắc bình tĩnh nói: "Không phải chôn cùng, là cho bọn họ một cơ hội, cũng cho ta một cơ hội."

Lông mày Từ Hàn nhíu lại càng sâu hơn. Quỷ Bồ Đề vẫn cố chấp như mười tám lần trước kia, cố chấp đến mức gần như sỉ ngốc. Hắn có thể hiểu được sự chấp nhất của nàng, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn nàng tiếp tục như vậy.

Cho nên sau một hồi trâm mặc, hắn chợt nói. ...

Thời gian một năm thoáng qua đi, nữ hài mỗi ngày đều đi vào cửa hàng góc đường mua một phần bánh quế, nhưng trong một năm này nàng rốt cuộc không gặp lại nam hài kia. Nàng hiểu ra một đạo lý, trên đời này cũng không có nhiều kỳ tích như vậy.

Mãi cho đến một ngày, nàng vẫn như bình thường đi tới bên ngoài cửa tiệm, mua một phần bánh hoa quế, nhưng vẫn chưa rời đi.

Đây là thói quen được dưỡng thành sau khi gặp nam hài. Không còn mang theo bánh hoa quế vội vàng rời đi như trước nữa, mà là luôn đứng ở góc đường yên tĩnh ăn hết phần bánh hoa quế nọ. Sau đó nàng sẽ trở lại Minh điện âm u kia. Nàng cũng không thể nói rốt cuộc làm như vậy là vì cái gì, nhưng nàng hiểu trong lòng mình dường như cất giấu một chút mong đợi nho nhỏ, đợi kỳ tích phát sinh, đợi nam hài kia đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.

Nhưng loại chờ mong này sớm đã bị mài phẳng từ lâu trong thời gian một năm qua. Nàng chỉ cho rằng đó là thói quen của mình mà thôi. Đến một ngày này, nàng vẫn ăn bánh hoa quế như ngày thường, đang định xoay người rời đi nhưng sau lưng lại có một cánh tay vỗ võ bờ vai của nàng.

Nữ hài quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam hài có nụ cười rất đẹp đang cầm theo một bọc giấy dầu cười cười ngây ngô, ra vẻ ngốc nghếch nói: "Bánh hoa quế của Thiên Đấu thành, muốn nếm thử không?"

Nữ hài ngây ngẩn cả người, không phải sợ hoặc kinh ngạc, chỉ đơn thuần không thể tin được tình cảnh trước mắt. Nàng sững sờ một hồi lâu, đôi mắt màu tím kia trợn tròn xoe, thật lâu sau, ý cười mới tràn ngập trong mắt nàng, vì thế nàng gật đầu thật mạnh: "Ừm."

Đêm đó cô bé về đến Minh phủ rất khuya, bé trai dẫn nàng tới quán rượu, gã kể chuyện xưa cho nàng nghe, ngôn ngữ trực tiếp, không chút kiêng ky, khiến cho nàng tuy đã sống mấy trăm năm, thế nhưng lại có tâm tính xấu hổ của thiếu nữ. Cho nên khi trở lại Minh phủ, cô bé mới ý thức được nàng còn chưa kịp hỏi thăm lúc nào mới có thể gặp lại đối phương.

Nhưng rất nhanh nàng đã suy nghĩ thông suốt, đây không phải là một câu cần hỏi.

Ngày hôm sau, bài tập do hòa thượng bố trí đã hoàn thành sớm, nhưng nàng cũng không vội tới cửa hàng điểm tâm kia, mà gọi các người hầu hòa thượng để lại cho mình, hạ đạt yêu cầu thứ hai trong suốt bao nhiêu năm như vậy, ngoại trừ ăn mặc, nàng ra lệnh cho đám tôi tớ phải trang hoàng cho mình đẹp một chút.

Đây là một mệnh lệnh rất khó thực hiện, càng làm người ta khó xử hơn so với cái chuyện tìm kiếm bản đồ toàn thế giới kia.

Nàng đã trưởng thành bộ dáng mười sáu tuổi. Diện mạo rất đẹp, giống như là em bé làm bằng tay nghệ nhân làm bằng gốm. , Toàn thân hắn không cách nào tìm ra được một chút tật xấu nào. Cũng giống như một kiếm khách muốn tiến thêm một bước cần phải nỗ lực hơn, vất vả hơn đối với một kẻ ngoại đạo phải trả giá đến mấy trăm lần. Còn dung mạo của cô bé đã đến mức độ không thể so sánh được, muốn xinh đẹp hơn một chút cũng là một chuyện khó như lên trời.

Nhưng cũng không thể bỏ qua yêu cầu của Thánh Hoàng bệ hạ, đám tôi tớ suy nghĩ cực kỳ lâu, cuối cùng chỉ có thể ở dưới sự thúc dục của nàng mặc cho nàng một bộ quần áo đẹp đẽ đỏ bừng, mái tóc kết nơ, cài các loại trâm quý báu nhất, mặc một chiếc váy thật dài, khảm lên các kiểu hoa văn màu vàng được thêu cực kỳ hoa lệ.

Một bộ trang sức của nàng cộng lại đại khái đủ để mua cả Thiên Đấu thành, nhưng lại quá gượng gạo, đắp lên quá nhiều, hơn nữa với dáng dấp của một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi vốn là một người hoạt bát, hiện tại trang điểm trông như một phụ nữ thành thục, đương nhiên sẽ chẳng ra cái gì cả, tuy nàng xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc như vậy vẫn không tránh khỏi làm cho người ta có cảm giác quái dị.

Cô bé bỏ ra trọn vẹn một canh giờ trang hoàng thành như vậy, nàng cũng có chút không thích ứng với bộ quần áo nặng nề này, nhất là cái váy xõa bên trên mặt đất gần ba trượng kia, luôn khó tránh khỏi cho nàng một loại cảm giác cồng kênh. Nhưng nàng lại không thể xác định trang dung như vậy rốt cuộc có phù hợp với mình hay không, cho nên mới cố ý hỏi thăm đám người hầu một phen.

Đám tôi tớ đương nhiên không thể tưởng tượng được Hoàng đế bệ hạ nhà mình muốn ra ngoài gặp mặt tình lang, chỉ cho rằng nàng nhất thời cao hứng, cộng thêm lần giày vò này thực sự khiến bọn họ mệt mỏi không chịu nổi, cho nên lần lượt trái lương tâm mà gật đầu.

Kết quả là khi cậu bé lòng đầy chờ mong đi tới ngoài cửa hàng kia, gã chỉ thấy đám người chen chúc bên ngoài cửa hàng, bọn họ hướng về phía trung tâm chỉ trỏ trỏ, vừa kinh ngạc vừa đùa cợt, đương nhiên nhiều hơn chính là âm thầm bật cười. Cậu bé kia rất kỳ quái, gã gian nan chen vào trong đám người, lọt vào trong tâm mắt là một thiếu nữ mặc một bộ quần áo vừa quý giá vừa phồn hoa, đang đứng giữa đám người.

Nàng ngạo nghễ ngẩng cao đầu, như là một con bạch hạc đứng trong bầy gà, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người. Tựa như mọi nghi vấn cùng đùa cợt lọt vào trong tai nàng đều là lời tán dương, đại khái chỉ có người tuyệt đối tự tin mới có thể làm ra bộ dáng như vậy ở dưới tình huống như thế.

Cậu bé này hơi sững sờ nhưng rất nhanh liên nở nụ cười. Gã rất thích sự tự tin của cô bé, đương nhiên rất thích sự khác biệt của nàng. Mà hiện tại nàng đã triển lộ hai thứ này ra trước mắt gã, gã không hề cảm thấy có gì dị biệt ở đây cả.

Cho nên gã bước nhanh tới, tựa như cô bé không để ý đến ánh mắt người xung quanh vậy. Gã cũng không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của người khác, kéo tay cô bé lên, nói: "Ta đã đến, để ngươi đợi lâu rồi."

Cô bé lắc đầu, nhìn về phía gã lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuy rằng khuôn mặt trang điểm làm cho nụ cười của nàng nhìn qua có chút cổ quái, nhưng cậu bé vẫn có thể nhìn ra được thứ gì đó làm cho lòng nàng rung động từ trong dáng vẻ tươi cười như vậy.

"Muốn đi đâu chơi?" Cậu bé lại hỏi.

"Đi nơi nào cũng được."

Cậu bé nhận được đáp án như vậy liền không có nửa điểm do dự, nắm tay cô bé thật chặt dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, bước nhanh chạy ra khỏi tòa thành nhỏ này. Đương nhiên vì cô bé trang điểm quá mức khoa trương vẫn không tránh được người qua đường chỉ trỏ, nhưng hai người trẻ tuổi tình cảm chớm nở cũng chỉ có lẫn nhau, đã sớm không để trong lòng đối với mọi thứ xung quanh.

Ngày đó, cậu bé dẫn theo cô bé đi tới rất nhiều nơi, nhưng phần lớn không coi là nơi tốt đẹp gì cả.

Thí dụ như gã hái rau dại trong núi rừng, thích một thân một mình ngồi ngẩn người ở đỉnh núi, hoặc là gã nắn bùn đất thành người tí hon hoặc là kiến trúc.

Những chỗ này có lẽ đối với cậu bé là ký ức khó có thể quên, nhưng đối với người ngoài mà nói cũng không có chỗ đặc biệt nào, có điều cô bé nhìn rất là hiếu kỳ, bên tai lại truyên đến thanh âm kể lại của cậu bé nọ, nàng càng nghe lại càng hứng thú. Dù sao mặc dù cô bé sống an nhàn sung sướng, nhưng quỹ tích mỗi ngày đều chỉ qua lại giữa Minh điện và cửa hàng bánh ngọt kia, ngoài ra hình như nàng chưa từng đi bất kỳ địa phương nào khác, cũng chưa từng nghĩ muốn đi đâu cả, cho nên khi cậu bé mang nàng đến khắp nơi, mỗi câu chuyện đối với nàng đều mới lạ như vậy.

Cuộc sống như vậy rất tốt, cho dù quần áo hoa lệ mà nàng mặc bị cắt ra trong lúc trèo đèo lội suối, quần áo dày nặng dính đầy bùn đất lầy lội, hai người cũng không cảm thấy chật vật, ngược lại cực kỳ mong đợi lần gặp gỡ này.

Đảo mắt một cái năm ngày liền trôi qua, niên hạn kỳ nghỉ trong một năm đã hao hết, hai người từ biệt, cậu bé mặc dù cam đoan sang năm sẽ đến cửa hàng này gặp nàng, nhưng nỗi sầu ly biệt vẫn làm cho hai người trẻ tuổi khó có thể tự chủ. Đương nhiên cũng có chuyện phát sinh vào buổi tối cuối cùng, đương nhiên còn xa mới tới cảnh giới vượt quá giới hạn nọ, đại khái chỉ có thể xem như là bộc bạch tâm tư lẫn nhau mà thôi.

Sau đó cậu bé đi tới Thiên Đấu thành, cuộc sống của cô bé cũng lần đầu tiên trở nên gian nan, mấy năm rồi nàng chưa từng có cảm giác như vậy.

Ban đêm nàng trằn trọc liên tục không ngủ được, ban ngày thỉnh thoảng lại xuất thần ngẩn người, cuối cùng nàng đưa ra một quyết định. Có một ngày nàng hạ mệnh lệnh thứ ba không giống người thường cho đám người hầu của nàng, muốn bọn họ giấu giếm chuyện nàng không ở trong điện, nàng muốn đi Thiên Đấu thành, đi tìm cậu bé kia.

Đám hạ nhân quá sợ hãi, đây hiển nhiên không phải là chuyện bọn họ có thể quyết định, nhưng cũng không dám ngăn cản chủ nhân vốn khư khư cố chấp của mình. Vì vậy sau một trận song phương không ai nhường ai, rốt cục bọn họ đã có đạt thành nhận thức chung, cùng nhau đi đến Thiên Đấu thành với nàng, Đám tôi tớ này tuy được gọi là người hầu, nhưng hòa thượng lưu bọn họ lại không chỉ để chiếu cố cô bé này ăn, mặc, mà còn là an toàn của nàng, mà có thể đảm đương được chuyện này, từng người hầu đều có thể nói là hảo thủ nhất đẳng của Đại Chu, thậm chí cho dù Tiên nhân đích thân tới, hơn trăm nô bộc này kết ra trận pháp cũng có thể đấu một trận không biết người thắng kẻ bại. ...

Thiên Đấu thành là Thánh địa kiếm đạo của Đại Chu, bất luận là Kiếm tiên Nhạc Phù Dao thành danh hay là mười vạn Thiên Đấu quân thanh danh hiển hách ngay cả triều đình cũng không dám đắc tội, toàn bộ đều là thứ kiếm tu trên đời ngưỡng mộ. Cậu bé cũng không giấu giếm điều gì, gã là đệ tử của Nhạc Phù Dao, mặc dù Nhạc Phù Dao có rất nhiều đệ tử, nhưng mỗi người trong Thiên Đấu thành đều là nhân vật không thể đắc tội.

Đương nhiên cậu bé ít nhiều có ngoại lệ.

Tuổi của hắn nhỏ nhất, xuất thân hèn mọn nhất, nhưng lại tu hành khắc khổ, mặc dù thiên phú bình thường, nhưng không hiểu sao lại được Nhạc Phù Dao coi trọng như vậy. Đạo lý của cây to đón gió ở bất kỳ địa phương nào cũng là chuyện không thể thiếu, cậu bé được đối xử khác biệt đương nhiên không tránh khỏi sự đố ky của sư huynh đệ xếp trước gã, đương nhiên gặp rất nhiều khó xử.

Thí dụ như ngày hôm nay, gã bởi vì một thanh kiếm trong Tàng Kiếm các ở phía tây Thiên Đấu thành bị mất trộm mà bị rất nhiều sư huynh đệ chỉ trích, thậm chí có người cho rằng gã chính là kẻ trộm thanh bảo kiếm kia, chuyện này càng nháo càng lớn, hai bên không ai nhường ai, cậu bé cuối cùng không chịu nổi nhục, động thủ cùng người cầm đầu trong đó, lỡ tay đả thương đối phương. Quy củ Thiên Đấu thành vốn rất nghiêm khắc, đối với nội đấu xưa nay đều là hoàn toàn cấm, nhỏ thì trục xuất sư môn, nặng thì phế bỏ †u VI.

Ngay khi cậu bé kia bất lực quỳ gối dưới chân Nhạc Phù Dao, chịu sự chỉ trích các đồng môn, cô bé trong lòng vui mừng lại tùy tiện xông vào trong cửa phủ chất vấn việc này.

Nàng ở dưới sắc mặt lạnh lùng của Nhạc Phù Dao, trong ánh mắt kinh diễm của rất nhiều đệ tử đi tới trước mặt cậu bé đỡ gã dậy, sau đó võ võ tay, mấy trăm vị tùy tùng mặc áo đen nối đuôi nhau đi vào.

Từ khi Nhạc Phù Dao đăng lâm Tiên cảnh thành lập nên Thiên Đấu thành này, trong Thiên Đấu cung ở Thiên Đấu thành cũng chưa từng phát sinh chuyện như vậy. Các đệ tử bối rối thất thố, lần lượt lấy ra bội kiếm bên hông mình, thầm nghĩ sẽ có đại chiến phát sinh, nhưng cô bé lại cung kính hành lễ bái kiến với Nhạc Phù Dao, sau đó mấy trăm người áo đen đồng loạt móc từ trong ngực áo ra một đống phỉ thúy chữ họa quý giá, hoặc là bảo kiếm nổi tiếng đã sớm thất truyền trong lịch sử, hoặc là đủ loại kiếm pháp, dù là đệ tử sống ở Thiên Đấu thành đã lâu cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Đại khái vào lúc ấy, chỉ còn mỗi Nhạc Phù Dao là còn có thể thoáng bảo trì được phong độ Kiếm tiên của mình, lão hỏi cô bé kia đang muốn làm điều gì.

Mà nam hài đang yên lặng bên trong vui mừng khi cô bé kia bỗng nhiên xuất hiện cũng lập tức đưa mắt nhìn về phía nàng. Dù sao gã đã ở Thiên Đấu thành hơn một năm, cho dù không biết giá tiền những chữ họa hay phỉ thúy kia, nhưng kiếm pháp cùng bảo kiếm giá trị bao nhiêu, trong lòng gã cũng mơ hồ biết được chút ít. Gã chưa bao giờ nghĩ tới cô bé mà mình quen biết lại có xuất thân như thế, lại càng không rõ lai lịch của nàng.

Nhưng cô bé kia lại không hề có tự giác như vậy. Nàng nắm tay gã, ngay khi đó ngểnh cổ lên, cao ngạo tựa như một con Khổng Tước.

Sau đó nàng lớn tiếng nói: "Cha mẹ của a Trần không còn nữa, ngươi là sư phụ của hắn, sư phụ là cha, đây là sính lễ, ta muốn cưới hắn"...

Khúc chuyện tới đây thì Từ Hàn ngừng lại, hắn đưa mắt nhìn về phía Quỷ Bồ Đề đứng ở một bên khác trong ánh lửa, thần sắc trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Mà vẻ bình tĩnh của hắn cũng vừa vặn nổi bật lên thân sắc run rẩy và cổ quái trong mắt Quỷ Bồ Đề hiện tại.

"Sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?" Nàng cắn răng hỏi.

"Nếu đệ tử nói sư bá dạy cho, sư nương có tin không?" Từ Hàn mỉm cười hỏi ngược lại. "Tên hỗn đản kia sẽ nói cho ngươi những câu này sao?" Quỷ Bồ Đề nhíu mày nói, giữa hai hàng lông mày của nàng có ẩn ẩn sát khí cuồn cuộn, nàng dường như rất không thích có người kể lại chuyện xưa chỉ có nàng với y.

"Câu chuyện này chỉ có sư nương và sư bá biết, nếu không phải sư bá nói, vậy cũng chỉ có mỗi sư nương nói cho đệ tử biết." Từ Hàn lại nói lần nữa, ý cười trong mắt càng sâu đậm.

Quỷ Bồ Đề theo bản năng thối lui một bước. Nàng có chút bối rối, không biết làm sao, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tên đệ tử trước mắt này thâm sâu khó lường. Nhưng nàng không muốn để cho cảm xúc như vậy bộc phát ra, cho nên cắn răng áp chế các loại cảm xúc đang dâng lên từ đáy lòng, ra vẻ trấn tĩnh hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

"Sư nương còn muốn đệ tử kể lại đoạn chuyện xưa này sao? Vậy cũng không phải là tuyệt vời đến như thế." Từ Hàn cũng không để ý tới câu hỏi này, ngược lại bước ra trước một bước, tủm tỉm tủm cười hỏi lại.

"Sư nương không cần hoài nghi, đệ tử nhớ rất rõ câu chuyện này, mỗi chỉ tiết đều rõ như lòng bàn tay..."

'Dù sao...

"Dù sao sư nương cũng đã kể cho đệ tử câu chuyện này khoảng mười tám lần rồi..."
Bình Luận (0)
Comment