Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 796 - Chương 136: Quá Khứ Cùng Tương Lai

Chương 136: Quá khứ cùng tương lai Chương 136: Quá khứ cùng tương laiChương 136: Quá khứ cùng tương lai

Thế giới đương nhiên rất lớn, nhưng rốt cuộc lớn đến bao nhiêu, nam hài cũng nói không rõ ràng.

Nhưng đối với nam hài mà nói, Đại Chu chính là một nơi rất lớn, bởi vì hắn chưa bao giờ được hết nơi này. Ừm... trên thực tế, gã còn chưa đi ra khỏi Từ châu ở phía đông Đại Chu. Mà điểm này càng làm cho gã ý thức được thế giới này rốt cuộc là rộng lớn thế nào.

Chẳng qua khác với nhiều thiếu niên cùng tuổi tác, nam hài không có chí nguyện cầm trường kiếm quá thiên nhai, uống rượu mạnh cưỡi bạch mã. Gã sống ở một thị trấn nhỏ cách Thiên Đấu thành không quá trăm dặm, phụ thân của gã buông tay nhân gian từ sớm, đều nhờ mẫu thân một tay nuôi gã lớn. Tuy lúc ấy không tính là loạn thế, nhưng so với cái gọi là thịnh thế vẫn chênh lệch không nhỏ, một nữ nhân muốn một mình nuôi lớn một đứa nhỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cho nên chuyện quan trọng nhất đối với nam hài là sống sót. Hắn vốn không chí hướng như vậy, nhưng nếu nói hắn thật sự có nguyện vọng gì...

Đó có lẽ chính là cửa hàng điểm tâm phồn hoa nhất tọa lạc trên phố của trấn nhỏ kia.

Bảy văn tiên cũng không phải là một khoản phí tổn đắt đỏ, đại đa số người ở đây đều là như thế. Thậm chí phần lớn dân chúng bình thường cũng có thể xuất ra một khoản tiền tài như vậy, đi cho hậu bối nhà mình thỏa mãn dục vọng miệng lưỡi ngẫu nhiên dâng lên.

Nhưng nam hài hiển nhiên cũng không phải thuộc về đại đa số.

Gã rất rõ ràng mẫu thân mình vất vả thế nào, cũng hiểu được bảy văn tiền đối với người khác không phải là gì quá to tát. Nhưng đối với mẫu thân mình, đây là thứ phải giặt sạch ba bốn thùng quần áo mới đổi được.

Bởi vậy gã sẽ không nêu yêu cầu quá phận như vậy với mẫu thân mình, nhưng sâu trong nội tâm, gã lại muốn nếm thử mùi vị của bánh hoa quế.

Bởi vì thế không biết lúc nào, gã thường xuyên nhìn thấy một cô bé đứng ở cửa tiệm nọ, nàng thường đến đến lúc chạng vạng tối, mua một phần bánh hoa quế, vừa đi vừa ăn, khóe miệng cũng luôn luôn nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp. Nam hài nghĩ, đó nhất định là món ăn ngon nhất trên đời này, cho nên mới có thể làm cho nàng lộ ra nụ cười xinh đẹp như vậy.

Cũng chính là từ đó, cứ đến mỗi tối, nam hài đều đi tới bên ngoài cửa tiệm kia, trốn ở một góc không quá thu hút chờ đợi cô bé kia đến, nhìn thấy cô gái kia đi vào trong tiệm, lại nhìn nụ cười thỏa mãn của đối phương khi vừa ăn xong phần bánh hoa quế kia, nam hài cũng như cảm thấy hạnh phúc, đây là chuyện mà gã đều chờ mong nhất mỗi ngày.

Cuộc sống không ngừng tiếp diễn, nam hài kỳ vọng chính mình có thể dậy sớm một chút, có thể chia sẻ gánh nặng trên người mẫu thân mình, cũng có thể đường đường chính chính dựa vào bản lãnh của chính mình tới cửa hàng điểm tâm kia, mua được một phần bánh hoa quế như vậy.

Gã rất hiểu chuyện cũng rất hăng hái, trong cuộc chiêu mộ mỗi ba năm một lần của Thiên Đấu thành, nam hài còn thiếu ba tháng mới đến mười sáu tuổi được quý nhân trong Thiên Đấu thành coi trọng, mời vào Thiên Đấu thành. Nếu được huấn luyện qua ba tháng, gã có thể chính thức trở thành quân dự bị cho Thiên Đấu quân, cũng vì thế mà mỗi tháng có thể đạt được ít nhất tám lượng bạc, chuyện này đã đủ để thay đổi vận mệnh của nam hài và mẫu thân gã.

Nam hài đương nhiên không có lý do cự tuyệt, cho nên gã buông bánh hoa quế và cô gái kia xuống, vui vẻ đi tới Thiên Đấu thành. Ba tháng này gã sống cực kỳ vất vả, một đứa trẻ chưa bao giờ tu hành kiếm đạo muốn thành danh trong vô số đồng niên lai lịch bất phàm trong ba tháng không phải là một chuyện dễ dàng, thế nhưng nam hài này vẫn làm được. Ba tháng sau gã được tuyển vào quân dự bị của Thiên Đấu quân, trong quá trình này ngoài mẫu thân đang vất vả hàng ngày trong nhà mình ra, điều gã nhớ nhiều nhất là về cô bé và bánh hoa quế mà gã chưa bao giờ được ăn kia.

Mà sau khi nhận được khoản bổng lộc đầu tiên, cậu bé cũng nhận được năm ngày nghỉ phép, gã mang theo đống bạc nặng trịch này ngựa không ngừng vó chạy về trấn nhỏ nọ. Chuyện đầu tiên gã làm chính là đi tới cửa hàng kia, mua một phần bánh hoa quế, gã muốn mang phần bánh này về cho mẫu thân của mình, cả hai sẽ cùng chia sẻ. Gã phải nói cho mẫu thân của mình: "Nhi tử có tiền đồ, mẫu thân cũng không cần phải mệt nhọc như thế nữa."

Mang theo tâm tư như vậy, gã chạy tới cửa hàng mua được một phần bánh hoa quế cuối cùng trước khi đóng cửa, sau đó gã liền muốn mua một ít thức ăn. Cuộc sống nghèo khó bao năm như vậy, thức ăn bình thường trong nhà gã đều là mì sợi màn thâu, hoặc là cháo loãng cùng dưa muối, chỉ khi năm mới thì mẫu thân mới có thể mua chút thịt ăn. Hiện tại gã đã có tiền, đương nhiên muốn chuẩn bị cho mẫu thân một bàn đồ ăn thật ngon miệng. Nghĩ như vậy, gã đang muốn xách bánh hoa quế kia cất bước rời đi, nhưng một bóng người lại chợt xuất hiện trước người.

Nàng ngửa đầu lên, lộ ra cái cổ như bạch ngọc, đồng tử màu tím mang theo cao ngạo cùng một chút thịnh khí lăng nhân, nhìn thẳng vào mắt gã nói: "Đưa bánh hoa quế kia cho ta, tiền này sẽ là của ngươi."

Đây là một cơ hội tốt, đối với cậu bé mà nói, bạc trong ngực có thể thay đổi vận mệnh mẫu thân mình, trong tay câm theo bánh hoa quế ngày nhớ đêm mong, trước mắt là cô bé mà gã nhìn trộm mấy năm. Dường như tất cả may mắn khi đó đều giáng lâm ở trên người gã, gã hoảng hốt tựa như rơi vào mộng cảnh.

Cuối cùng gã có thể đưa mắt nhìn cô bé trước mắt, cho nên gã rất nghiêm túc nhìn, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một ý cười.

"Nếu như không đủ, ta vẫn còn." Giọng của nữ hài kia lại vang lên.

Nam hài rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, gã đại khái có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể hiểu được vì sao nữ hài lại tìm mình. Những năm gần đây, mỗi ngày nàng đều đến đây mua một phần bánh hoa quế, nhưng không biết vì sao hôm nay nàng tới chậm, có điêu chắc chắn là một phần bánh hoa quế đối với nàng mà nói là một thứ cực kỳ trọng yếu. Tựa như nam hài mỗi ngày đều vụng trộm nhìn nữ hài kia ăn hết phần bánh hoa quế này.

Gã hiểu được tâm tình của nàng, cho nên không hề nghĩ ngợi nhấc bánh hoa quế kia lên, bỏ vào trong lòng bàn tay nữ hài, nói: "Tặng cho ngươi."

Sau đó nam hài liền thỏa mãn rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của nữ hài. ...

Đương nhiên gã còn muốn nói thêm gì đó với cô bé nọ, nhưng trong cuộc đời không dài của gã, gã chưa từng tiếp xúc với một cô bé như vậy. Trong lòng gã khó tránh khỏi có chút bồn chồn, hơn nữa còn vội vàng muốn về nhà chia sẻ tất cả những thứ này với mẫu thân mình. Cho nên gã tạm thời bỏ qua suy nghĩ trong đầu, dù sao mỗi ngày cô bé kia đều tới đây. Gã vốn có rất nhiều thời gian để gặp mặt nàng lân nữa.

Nhưng trên thực tế, trên đời này có thật nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người. Khi gã trở lại chỗ ở rách nát lại cực kỳ ấm áp của mình, gã lớn tiếng kêu gọi mẫu thân của mình, trong tay cầm theo đủ loại thức ăn. Nhưng ngoài phòng lại rất yên lặng, không có ai đáp lại tiếng hô của gã. Gã nhíu mày suy nghĩ, có lẽ mẫu thân mình đang đi giúp việc cho người nhà nào đó, dù sao chuyện này đối với gã mà nói cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Một phụ nhân muốn nuôi lớn một đứa bé, nỗ lực cần trả giá đúng là nhiều hơn người bình thường rất nhiều.

Cho nên mặc dù có chút thất vọng, không thể chia sẻ niềm vui với mẫu thân của mình trước tiên, nhưng gã cũng không nghĩ nhiều, đang muốn đẩy cửa phòng ra, chờ mẫu thân trở về, nhưng trước đó gã phát ra thanh âm hiển nhiên đã khiến láng giêng xung quanh chú ý, một bà lão run rẩy từ trong phòng đi ra, nhìn cậu bé trước mắt nói: 'A Trần trở về rồi sao?"

Cậu bé nhận ra bà lão này, là một vị lão nhân rất thiện tâm, những năm này cũng tiếp tế cho mẹ con bọn họ không ít. Gã mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một ít ngân lượng đưa tay phụ nhân, trong miệng nói: "La bà bà, con trở về rồi."

Phụ nhân bị nhét cho một đạo ngân lượng nặng trịch liền sửng sốt, có chút khó hiểu, nhưng càng có chút hoảng loạn. Cậu bé cũng không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng đối phương kinh ngạc với số tiên khổng lồ nọ, dù sao khi nhận được số tiền tài này gã cũng từng lâm vào kinh hoảng như vậy, cho nên gã mỉm cười, nói: 'Những năm này tạ ơn bà bà giúp đỡ, số tiền này coi như a Trần hiếu kính ngài, mấy ngày sau con dự tính sẽ dẫn theo a nương tới Thiên Đấu thành, bà bà phải bảo trọng thân thể, nếu rảnh rỗi a Trần nhất định sẽ trở lại thăm ngài."

Cậu bé được chọn vào Thiên Đấu thành cũng không tính là bí mật gì ở quê nhà, mà giờ phút này gã nói ra chính là việc mình thông qua thí luyện của Thiên Đấu thành, trở thành thành viên dự bị của Thiên Đấu quân, thành tựu như vậy đối với những bách tính tâm thường này mà nói đã có thể tính là một bước lên trời. Bà lão cũng đang run rẩy, không kìm được cảm thán: "Vậy thì tốt rồi, a Trân có tiên đồ, có tiên đồ rồi."

La bà bà mới đầu nghe được lời này còn rất kích động và mừng rỡ, nhưng tới cuối lại hóa thành một tiếng thở dài. Hốc mắt bà vậy mà hơi phiếm hồng, tựa như có nước mắt lóng lánh đảo quanh trong con ngươi đục ngâu kia.

Cậu bé ngơ ngác một chút, cũng không phát giác được dị trạng của lão nhân, chỉ cho là đối phương cảm thấy cao hứng cho mình, gã đang muốn nói cái gì đó, nhưng một câu nói tiếp theo của bà lão lại làm cho gã chết đứng ngay tại chỗ.

"Cứ như vậy, A Liên trên trời có linh thiêng cũng có thể yên nghỉ"...

A Liên là tên của mẫu thân gã, nàng không may chết rồi.

Thực tế thì đến ngày thứ tám gã đi tới Thiên Đấu thành, mẫu thân của gã đã buông tay nhân gian, chuyện này cũng không phải đột nhiên xảy ra, lâu ngày bệnh tật mệt mỏi tích lũy ăn sâu vào trong thân thể mẫu thân gã. Chỉ là nàng giấu giếm nhi tử của mình, cố gắng chống đỡ lấy. Đến khi con nàng được Thiên Đấu thành chiêu mộ, tâm tình căng thẳng mười mấy năm chợt buông lỏng xuống, cả người lúc đó cũng như mất đi hết sinh cơ.

Nhưng nàng đau khổ lôi kéo bà lão, cầu khẩn bà không nói chuyện này cho con mình, nàng biết mình không sống được bao lâu nữa, mà cuộc sống con trai của mình sau này còn rất dài, gã cần phải nắm bắt cơ hội lần này, nếu không nàng không thể nào an tâm để mặc cho đứa con trai mới trưởng thành sống một mình trên đời này được.

Đáng thương nhất chính là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ này, bản thân bà lão cũng có con cháu, nên bà hiểu tâm tình của người làm mẹn, cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của nàng mà thôi. Sau đó dùng số tiền ít của bản thân mua một bộ quan tài không tính là tốt đẹp gì rồi an táng nữ nhân đã chết kia ở bên cạnh mộ của nam nhân cũng đã mất từ nhiều năm trước.

Nam hài dùng thời gian một đêm đón nhận tin dữ đột nhiên kéo đến. Đến ngày thứ hai, gã một mình đi ra ngoài đầu tiên là quỳ gối trước cửa bà lão, dập đầu mười sáu cái. Dù sao đối phương cũng đã mất công mất của giúp gã giải quyết chuyện hậu sự của mẫu thân, trong mắt cậu bé thời điểm đó, sự giúp đỡ của bà lão chính là thứ giá trị nhất, sau đó gã lấy ra một nửa bổng lộc của mình, chia một nửa số còn lại lén lút đặt ở nhà bà lão, lại đến trong thành tìm thợ thủ công tốt nhất tạc cho mẫu thân cùng với phụ thân đã chết của mình bia mộ, lại làm chút công tác trấn an vong linh.

Gã đều lựa chọn những thứ tốt nhất trong nội thành. Tuy rằng không quá tin tưởng cách gọi Âm phủ, nhưng mẫu thân khi còn sống chưa được hưởng thụ thanh phúc một ngày nào, nếu không làm gì khiến trong lòng gã thực sự bất an.

Gã cứ tiêu hao năm ngày nghỉ Thiên Đấu thành cho trước mộ cha mẹ mình như vậy, sau đó gã liền từ biệt cha mẹ lần nữa về Thiên Đấu thành. Gã biết mẫu thân muốn mình sống thật tốt, gã phải sống thật xứng đáng với ý nguyện của mẫu thân, cũng phải không phụ ý nguyện của mẫu thân đã gian nan vất vả trong mười sáu năm.

Cho nên trong một năm trở lại Thiên Đấu thành, gã càng nỗ lực hơn, tin tưởng nếu thật sự có linh hồn tồn tại, mẫu thân của gã nhất định sẽ biết được. Mà gã cũng thật sự nhận được hồi báo nên có, Kiếm tiên Nhạc Phù Dao của Thiên Đấu thành coi trọng gã, thu làm đệ tử quan môn, trong lúc nhất thời danh tiếng gã vang dội, ở cùng ngày năm thứ hai, gã được sư phụ cho phép trở lại trấn nhỏ, tế bái cha mẹ mình.

Mà trước khi xuất phát, gã đã đi đến tiệm bánh ngọt tốt nhất Thiên Đấu thành, mua một phần bánh hoa quế. ...

"Hắn nói bản thân nghĩ có lẽ sẽ gặp được ta một lần nữa, cho nên đó là một món quà đặc biệt chuẩn bị cho ta."

Lửa trại trong doanh trướng đang bốc cháy hừng hực, Quỷ Bồ Đề dừng lại câu chuyện trong miệng, nàng quay đầu nhìn Từ Hàn hỏi: "Đây chính là câu chuyện lần thứ hai ta và tên khốn sư bá của ngươi gặp nhau, sau khi tặng ta bánh ngọt lại kể cho ta nghe chuyện xưa."

"Ngươi nói trên đời này thật sự có tên ngốc như vậy sao? Lén trộm nhìn một cô bé ăn bánh hoa quế, vừa nhìn là mười năm..."

Đối mặt với câu hỏi của Quỷ Bồ Đề, Từ Hàn nhún vai một cái nói: "Đệ tử cảm thấy sư bá không giống người có thể bịa ra câu chuyện như vậy."

"Thật không?" Quỷ Bồ Đề nhìn Từ Hàn đầy ẩn ý, lại có ý vị thâm trường nói: "Nhưng nhìn người không thể xem tướng mạo, nói không chừng sư bá nhà ngươi mặt ngoài thành thật như vậy, nhưng trong lòng lại ôm đầy tâm tư khốn nạn đây?"

Từ Hàn nhún vai, thuận miệng nói: 'Nhưng đệ tử nghĩ hẳn sư nương đã tin."

Quỷ Bồ Đề hung hăng trợn trắng mắt nhìn hắn: "Nói nhảm, nếu không sao ta có thể coi trọng tên hỗn đản này."

Từ Hàn cũng đã quen với việc vị sư nương này khi đề cập tới Mặc Trần Tử, hai chữ khốn kiếp chắc chắn không rời, hắn đang muốn nói thêm gì đó.

Nhưng đột nhiên thân sắc trên mặt Quỷ Bồ Đề ngưng trọng, lại thở dài: "Nhưng chung quy ta không biết câu chuyện kia rốt cuộc là thật hay giả, cho nên..."

"Ta muốn gặp lại hắn, nghe hắn trả lời đáp án cho ta... Ngươi nói, có khả năng không?"

Lúc đó ngữ điệu Quỷ Bồ Đề trở nên âm u, một cỗ khí tức âm lãnh chợt tràn ra, xoay quanh trong doanh trướng này.

Từ Hàn cảnh giác ngẩng đầu, mà ánh mắt Quỷ Bồ Đề lúc này vừa vặn rơi trên người hắn, trong ánh mắt kia cuốn theo âm lãnh và mùi vị dữ tợn, mà dưới đồ vật như vậy còn ẩn dấu một vẻ kiên định quả quyết như sắt, nàng đã đoán được ý đồ Từ Hàn đến, nàng phải nói cho hắn biết, tất cả đều vô dụng, nàng đã làm ra quyết định như vậy, chỉ có thể tiếp tục mà đi, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng, nàng cũng chỉ có thể đi xuống...

Từ Hàn cũng đọc ra quyết ý trong mắt nàng, hắn cũng thở dài thật sâu.

"Tâm tư của sư nương, đồ nhi hiểu rõ...

"Hứa hẹn của đám người trên trời không thể tin được, sư nương chỉ cần nghĩ cũng biết, chỉ là không muốn bỏ qua hy vọng cuối cùng kia..."

"Sư nương chiến đấu vì quá khứ, ta chiến đấu vì tương lai."

"Đệ tử không biết mình có thua hay không, nhưng đệ tử hiểu được, người sống ở quá khứ, vĩnh viễn không có khả năng thắng."
Bình Luận (0)
Comment