Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 795 - Chương 135: Về Tên Sư Bá Hỗn Đản Kia Của Ngươi

Chương 135: Về tên sư bá hỗn đản kia của ngươi Chương 135: Về tên sư bá hỗn đản kia của ngươiChương 135: Về tên sư bá hỗn đản kia của ngươi

Hòa thượng cũng không lừa gạt Phương Ngọc Nhi.

Sau khi bị luyện nhập thần hồn, bệnh tình của Phương Nguyệt Nha dần dần ổn định trở lại, nhưng cũng giống như Phương Ngọc Nhi, cô đang cần một giấc ngủ say chậm rãi tiêu hóa hết thần hồn trong cơ thể mình. Sau đó Phương Nguyệt Nha cũng rơi vào trạng thái ngủ say. Tuy thời gian như vậy sẽ không cần mấy trăm năm để chậm rãi tiêu hóa giống như Phương Ngọc Nhi, nhưng cũng không tránh khỏi phải tốn mất ba đến năm năm.

Phương Ngọc Nhi lại biến thành lẻ loi một mình, mặc dù ở trong vương cung dưới lòng đất này, hòa thượng sắp xếp cho nàng rất nhiều tùy tùng, nàng có thể thỏa thích sử dụng bọn họ, thậm chí có thể nói không khoa trương chút nào, nếu nàng muốn để cho những tôi tớ kia lập tức đi chết, bọn họ cũng sẽ không chút do dự dâng lên tính mạng của mình.

Nhưng điều này cũng không thể khiến Phương Ngọc Nhi vui vẻ, không còn Phương Nguyệt Nha trong Minh điện luôn làm cho nàng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Tuy rằng toàn bộ tôi tớ đều xưng hô nàng là Thánh Hoàng bệ hạ giống Phương Nguyệt Nha, hoặc là chức vị mới mà hòa thượng cho nàng, Diêm La đại nhân.

Nhưng cuối cùng, Nguyệt Nha cũng đã lớn lên bên nàng, hai người gần như không còn gì để giấu nhau, hoàn toàn khác biệt với vẻ tôn kính của những tôi tớ kia.

Hòa thượng không biết đang bận rộn cái gì, cả ngày không thấy tăm hơi, Phương Ngọc Nhi càng cảm thấy không thú vị, mà người duy nhất có thể làm cho nàng vui vẻ, trong lòng chỉ còn lại có bánh hoa quế trong cửa hàng kia.

Một ngày này, nàng cũng hoàn thành bài tập mà hòa thượng thường ngày giao cho mình— tuy nàng không thích mấy bài tập khô khan này, nhưng hòa thượng nói cho nàng đây là biện pháp duy nhất để cứu lấy Nguyệt Nha. Cho nên nàng kìm nén bực bội trong lòng. Mỗi ngày đều ép buộc chính mình làm xong những bài tập đó. Sau đó nàng mới đi tới cửa hàng kia, mua một phần bánh quế, ăn cực kỳ cẩn thận, như vậy tất cả phiên muộn chồng chất trong một ngày này theo lẽ thường cũng sẽ nhanh chóng tiêu tan.

Nhưng hôm nay lại có chút đặc biệt, nàng tới muộn một chút, hoặc có lẽ là cửa hàng đã đóng sớm một chút.

Nàng không nhớ rõ ràng, cũng không phải ký ức của nàng không tốt, trên thực tế chỉ cân nàng nguyện ý có thể nhớ lại từng giây từng khắc từng ngày phát sinh. Nhưng ngày hôm đó nàng lại không nhớ rõ được rất nhiều chuyện, bởi vì so với một người mà nàng từng gặp trước đây, tất cả mọi chuyện còn lại cũng không quan trọng như vậy.

Nàng uể oải nhìn chủ cửa tiệm đóng quán quay người rời đi, gọi thế nào cũng gọi không trở lại, không khỏi có chút thất hồn lạc phách, nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều không quan trọng nữa. Nàng thở dài, mang theo ánh mắt phô thiên cái địa vẻ uể oải đang muốn trở lại Minh điện âm trâm kia, nhưng bỗng nhiên nàng thoáng nhìn thấy một nam hài, lưng đeo một thanh trường kiếm, trong tay cầm theo một bọc giấy dầu.

Trên giấy dầu kia có một viên bánh hoa quế màu đỏ có ấn họa thành, nàng nhận ra vật kia, đó là giấy dầu chỉ có riêng của cửa hàng này.

Nàng lập tức trước mắt sáng ngời, không chút nghĩ ngợi từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, nặng trịch, đủ năm lượng. Số lượng này đủ để mua điểm tâm mà cửa hàng kia làm ra cả ngày, nàng cảm thấy đối phương không có lý do gì để cự tuyệt mình. "Cho ta bánh hoa quế, tiền này chính là của ngươi." Cho nên nàng đương nhiên nói ra một phen như vậy.

Đây là chuyện đầu tiên nàng học được khi bị chủ quán kia quát đuổi - sẽ không có ai từ chối bạc, nếu có, vậy cứ cho hắn nhiều bạc hơn.

Nhưng nam hài trên lưng cõng trường kiếm lại dùng một loại ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn nữ hài từ trên xuống dưới, đánh giá như vậy làm cho nàng có chút không thoải mái, càng có chút không vui. Bởi vậy vì tiêu trừ khó chịu cùng không vui như vậy, nàng lại từ trong ngực lấy ra năm lượng bạc, đồng thời đưa tới trước mặt nam hài, trong miệng nói: "Nếu như không đủ, ta còn có."

Nam hài cũng không như trong sách viết, nói ra câu đầy đạo lý kia: "Có tiên thì ghê gớm sao?”, kiểu kiểu như vậy.

Hắn cứ đứng như vậy đánh giá nữ hài. Ngay lúc trong mắt đối phương chuẩn bị nổi lên vẻ tức giận, hắn chợt nhếch miệng cười một tiếng - nếu bình tĩnh mà xem xét, diện mạo của hài tử kia cũng không được coi là đẹp đẽ, nhưng nụ cười đó lại làm cho trái tim của nữ hài đập nhanh thêm vài phần.

Sau đó nam hài giơ điểm tâm trong tay lên, nói: 'Ngươi muốn ăn ư?"

"Đương nhiên, không thì ta mua nó làm gì?" Nữ hài nói như vậy, ngữ khí có chút liều lĩnh, thậm chí có vài phần cao cao tại thượng. Nhưng đây cũng không phải ý định của nàng, có thể xuất phát từ một loại tâm tư nào đó mà nàng cũng nói không ra được. Lúc đó nàng dùng ngữ khí như thế nói ra một câu như vậy, dường như chỉ như thế mới có thể che dấu thứ không rõ bỗng nhiên dâng lên trong lòng mình.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại có chút hối hận, tựa như rất để ý trong lòng nam hài trước mặt có xem mình là người vô lễ hay không.

Nhưng nàng còn chưa kịp ngẫm nghĩ, nam hài đã đưa điểm tâm trong tay vào trong lòng nàng: "Tặng cho ngươi."

Hắn nói như vậy, sau đó liền không đợi nữ hài đáp lại, quay người liền đi vào trong đám người trùng trùng điệp điệp.

Nữ hài có chút sững sờ ôm bọc giấy dầu kia. Đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, nam hài cũng đã biến mất trên ngã tư đường náo nhiệt.

Ngày đó, nữ hài được nhận lấy bánh hoa quế như nguyện, tất cả mọi thứ vẫn như cũ, nhưng thứ không giống chính là nàng cũng không nỡ ăn phần bánh hoa quế kia, mà tất cả những buồn rầu tích tụ ngày hôm đó lại không hề đi theo nàng. Lần đầu tiên nàng bắt đầu mong đợi ngày mai nhanh chóng đến.

Như vậy nàng có thể sớm làm xong bài tập, sớm đi đến cửa hàng kia, mua được bánh hoa quế mình muốn, lại khéo léo tình cờ gặp lại nam hài thoạt nhìn rất khó coi, khi cười lên lại cực kỳ đẹp trai kia.......

Rất sớm trước đó, trước khi Nguyệt Nha đi ngủ, Nguyệt Nha từng kể cho Phương Ngọc Nhi nghe một câu chuyện.

Một câu chuyện rất nhàm chán.

Nội dung câu chuyện này thì nàng không nhớ rõ lắm, đại khái là một nam nhân gặp gỡ một nữ nhân dưới cầu, nhìn thoáng qua một chút, sau đó cả cuộc đời cũng không hẹn mà gặp lại nhau, sau đó đều vui vẻ cùng một chỗ. Câu chuyện này đối với Phương Ngọc Nhi mà nói cũng không có quá nhiều hấp dẫn, nàng nhớ rõ một câu nói duy nhất mà Nguyệt Nha thường lẩm bẩm bên trong khoảng thời gian đó.

Mặc kệ mưa gió, mặc kệ tối tăm, vận mệnh luôn dẫn dắt những người mà mình từng gặp được, mãi đến khi bọn họ xác định là của nhau. Phương Ngọc Nhi đã từng lơ đễnh, nhưng đêm hôm đó, khi nàng nằm ở trên giường, trong đầu lại luôn nghĩ tới những lời này, nàng cảm thấy có lẽ mình và nam hài kia chính là như thế, cho nên nàng vững tin mình còn có thể gặp lại hắn.

Bởi vậy ngày hôm sau khi rời giường, nàng liền rất dụng công làm bài tập mà hòa thượng quy định cho mình, ngày thường phải tốn năm sáu canh giờ đến sáng sớm, hôm nay nàng chỉ dùng bốn canh giờ đã làm xong, sau đó ngay cả cơm tối nàng cũng không có để ý tới, sớm đi tới cửa hàng bán bánh kia.

Nhưng cuối cùng thực tế cũng không phải chuyện xưa, nàng không gặp lại nam hài kia nữa, tuy vẫn đi tới bên ngoài cửa hàng, chờ đợi, mãi đến khi hoàng hôn phủ xuống, cửa hàng kia đóng cửa, nam hài kia cũng chưa từng xuất hiện.

Thế là Phương Ngọc Nhi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nàng không ý thức được rốt cuộc sự thất vọng của mình đến từ đâu. Nàng chỉ cảm thấy cầm đồ của người ta thì nên trả lại cho người. Vì vậy nàng tuân theo bản ý như vậy, mỗi ngày không chút thay đổi nào. Sớm đi tới trước cửa hàng này, chờ nam hài kia xuất hiện.

Nhưng từ đó về sau nam hài giống như là biến mất, cũng không xuất hiện trước mặt Phương Ngọc Nhi nữa. Vì vậy nàng bắt đầu suy nghĩ, nam hài kia đã đi đâu. Nàng đương nhiên biết thế giới này rất lớn, không chỉ có một tòa thành nhỏ bên cạnh Minh điện này, nhưng nó rốt cuộc lớn đến mức như thế nào, đối với Phương Ngọc Nhi mà nói vẫn là một khái niệm cực kỳ mơ hồ.

Vì vậy nàng ban cho tôi tớ của mình một mệnh lệnh, nàng muốn một bộ bản đồ hoàn mỹ, tốt nhất là có thể thấy rõ mỗi một tòa thành trấn trên cõi đời này, có thể tìm được biên giới cuối cùng của thế giới này. Đây đương nhiên là một mệnh lệnh không thực tế, bởi vì không thể nói rõ thế giới đến cùng có bao nhiêu người, phía tây có Thập Vạn Đại Sơn, sâu trong đó có Tiên cung Côn Luân, bên kia có Nam Hoang vô tận, phương bắc ở ngoài Hoành Hoàng thành còn có cánh đồng tuyết kéo dài, về phần cực đông, nơi đó không nhìn thấy bờ, cũng không ai đi tới biển rộng vô biên kia.

Khi không ai có thể nói rõ thế giới này lớn bao nhiêu, Phương Ngọc Nhi muốn một địa đồ như vậy đương nhiên cũng là một thứ không tồn tại. Nhưng cũng may hòa thượng an bài cho nàng rất nhiều người hầu, mặc dù bọn họ đều trung thành và tận tâm nhưng cũng không phải là hạng ngu dốt. Bọn họ cũng không cố ý tìm kiếm thứ không tồn tại như vậy, chỉ mang đến cho Phương Ngọc Nhi một bản đồ tỉ mỉ, kể cho nàng những gì mình biết về thế giới này.

Phương Ngọc Nhi cũng không hài lòng với đáp án mà bọn họ giao ra, nhưng vẫn nhận lấy phần bản đồ này, sau đó liền đuổi những người hầu này ra khỏi gian phòng, một mình mở tấm bản đồ ra, ngắm nghía thật kỹ.

Đại đa số địa phương trên bản đồ ghi chép thế nhân hiện tại đều đã biết, mà thành nhỏ chỗ Minh điện đương nhiên cũng ở trên đó. Phương Ngọc Nhi cũng không phế đi bao nhiêu khí lực liền tìm đến chỗ này.

Sau đó nàng bắt đầu lấy chỗ kia làm tiêu điểm phát triển ra, sau đó nàng chán nản thở dài.

Thế giới cũng không phải kích thước như tấm bản đồ này, nhưng cho dù chỉ có kích thước như vậy, nếu nam hài kia đi đến nơi xa nhất rồi trở về. Một lần đi cũng phải tiêu tốn bốn năm năm, đương nhiên giả thiết như vậy còn phải dựa vào việc đứa bé kia quyết định quay trở về. Khoảnh khắc đó, Phương Ngọc Nhi bỗng nhiên hiểu một đạo lý: Câu chuyện Nguyệt Nha kể với nàng thật sự là chuyện xưa nhàm chán nhất trên đời, câu cô thường xuyên nhắc tới cũng là đạo lý chó má nhất thế giới này.

Hai người có thể gặp nhau trong một thế giới lớn như vậy vốn là một kỳ tích, nếu bỏ qua kỳ tích như vậy, cơ hội có thể xảy ra lần nữa không?

Trên đời này đương nhiên sẽ có kỳ tích, nhưng kỳ tích tương tự sẽ xảy ra hai lần trên cùng một người sao?

Có lẽ sẽ có, nhưng Phương Ngọc Nhi cũng không phải là người may mắn như vậy.

Cho nên theo lý mà nói, nàng không có cơ hội gặp lại nam hài kia, nhưng nàng lại gặp, có điều lại không hề liên quan gì đến kỳ tích. ...

Quỷ Bồ Đề ngồi trong doanh trướng nghĩ tới đây chợt nhoẻn miệng cười. Đây là chuyện rất hiếm thấy, trên thực tế kể từ khi nam nhân kia chết ở Thái Âm cung, nàng rất ít khi biểu lộ ra tâm tình như vậy. Mà một khi đã nhoẻn miệng cười, vậy chắc chắn là liên quan đến người nam nhân kia.

Lửa trại trong doanh trướng vẫn đang nhảy múa, Quỷ Bồ Đề ngồi trở lại vị trí của nàng, chợt nhìn vê một chỗ trong phòng, nói: "Ra đi."

Lửa trại bập bùng, trong doanh trướng lặng yên không một tiếng động, chỉ có tiếng Quỷ Bồ Đề vừa rồi còn vọng lại, ngoài ra không còn hồi âm nào khác.

Quỷ Bồ Đề nhíu mày, nàng lần nữa nói: "Nếu đã đến lại không muốn ra gặp mặt, là sợ Nhị sư nương giết ngươi ư?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, không gian trong góc tối đen của doanh trướng đột nhiên vặn vẹo, sau đó chợt có một bóng người bước ra. Đó là một thiếu niên mặc đồ đen, mặt mày không coi là thanh tú, nhưng đôi mắt lại rất đẹp, như là một hồ nước xuân trong sáng, sạch sẽ, nhưng sâu trong đáy nước, dưới cát bụi che giấu lại cất giấu từng thanh đao kiếm phủ bụi.

Thiếu niên kia cất bước đi tới trước mặt Quỷ Bồ Đê, vươn tay ra cung kính cúi đầu với nàng, miệng nói: "Đệ tử Từ Hàn, bái kiến Nhị sư nương."

Nhưng cung kính như vậy lại không được Quỷ Bồ Đề đáp lại, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó hỏi: "Đến bao lâu rồi?"

Từ Hàn trả lời: "Đã một lát rồi."

"Sao vậy? Trong nhà có nhiêu mỹ kiêu nương không nhìn, chạy tới nhìn lén sư nương nhà ngươi, không sợ lúc đi Âm tào Địa phủ, sư bá sẽ đánh ngươi ư?" Quỷ Bồ Đề lại nói.

Từ Hàn không dám tiếp lời, chỉ có thể chân thành nói: "Sư nương đang ngẩn người, đệ tử nghĩ chắc ngài có điều suy nghĩ, cho nên không dám quấy rầy chỉ có thể đứng ở một bên."

Quỷ Bồ Đề nghe nói lời này lập tức sững sờ, đại khái là vì nghĩ tới tâm trạng lúc vừa rồi, nàng bỗng nhiên trâm mặc lại, ánh mắt cũng biến thành phức tạp hơn vài phần. Từ Hàn nhìn Quỷ Bồ Đề lúc này, thấy nàng trầm mặc như thế cho nên mới hỏi: "Sư nương vừa rồi đang nghĩ gì vậy?"

Quỷ Bồ Đề ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đầu nghĩ đến tên khốn sư bá kia của ngươi."

Từ Hàn dường như đã đoán trước câu trả lời này, hắn cũng không quá kinh ngạc, khi đó chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói: "Vậy thì tốt quá."

"Cái gì mà tốt?" Quỷ Bồ Đề nhướng mày hỏi.

"Sư bá có thể được sư nương nhớ nhung, đương nhiên là phúc của sư bá, như vậy không tốt sao?"

Quỷ Bồ Đề không tỏ ý kiến với lời nói của hắn, trong lúc đó còn nói thêm: "Nhưng ta lại không nghĩ tên khốn sư bá kia của ngươi tốt?"

Từ Hàn có chút kinh ngạc, hắn không kìm được lại hỏi: "Nói như vậy năm đó sư bá cũng từng làm chuyện khiến sư nương không thích?"

"Đúng là quá nhiều rồi, chỉ là ta đại nhân không so với tiểu nhân, cũng không chấp nhặt với hắn. Nhưng duy chỉ có một việc vẫn khiến ta canh cánh trong lòng." Giọng điệu Quỷ Bồ Đề đầy thoải mái, không biết là cố ý hay vô tình. Hai người gần như không đề cập đến lập trường hiện tại của nhau, mà nói chuyện với nhau giống như đang nhớ về một cố nhân quen thuộc vậy.

"Xin rửa tai lắng nghe." Từ Hàn đáp.

Quỷ Bồ Đề hơi chần chờ, sau đó liền gật đầu: "Cho ngươi nghe một chút. Tiểu tử ngươi cũng là một gia hỏa có thể lừa gạt nữ hài tử, ngươi giúp ta xem cố sự mà sư bá ngươi soạn cho ta năm đó rốt cuộc là thật hay giả."

Trong đôi mắt Quỷ Bồ Đề bắt đầu trở nên thâm thúy, giọng nói trầm xuống bắt đầu giảng giải chuyện có liên quan đến người kia lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment