Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 812 - Chương 152: Đến A! Đến Liều Mạng Đi!

Chương 152: Đến a! Đến liều mạng đi! Chương 152: Đến a! Đến liều mạng đi!Chương 152: Đến a! Đến liều mạng đi!

Trên mặt Quỷ Cốc Tử lộ ra vẻ hoảng sợ.

Không chỉ vì phương pháp Long Xà song sinh này của Từ Hàn còn mang đến cho gã bao nhiêu phiền toái, mà còn vì bản chất thực sự của phương pháp này.

Gã không nên quên, lấy năng lực thôi diễn của Quỷ Cốc Tử, bọn chúng đương nhiên biết sự tồn tại của phương pháp Long Xà song sinh, nhưng nếu đã biết, Sao bọn chúng lại không tính ra chuyện này vậy?

Điều này đối với việc am hiểu thôi diễn vạn vật, đồng thời dựa vào phương pháp này tránh được hết lần này đến lần khác hành động truy sát của Đế quân năm đó. Bọn chúng tự cho là tạo nghệ trên phương diện này đã đến mức đăng phong tạo cực, sao lại phạm phải sai lầm như vậy? Huống chỉ sau khi thấy được dị trạng của Từ Hàn, gã liền âm thâm suy diễn một lân nữa, cũng không phát hiện ra dị trạng. Cũng như gã có thể phạm phải sai lầm một lần, sao có thể phạm tới lần thứ hai được chứ.

Nghĩ đến điều này, Quỷ Cốc Tử chợt nhướng mày, như là nghĩ đến cái gì đó.

Trong đêm ở thành Trường An, người giám thị đã từng hàng lâm, đây là chuyện mười tám lần trước chưa từng xảy ra. Bọn chúng từng bước một hủy diệt Từ Hàn, mà toàn bộ khởi đầu lại chính là pháp môn Long Xà song sinh kia. Người giám thị giáng lâm đương nhiên khiến bọn chúng vô cùng lưu tâm, cũng để vào mắt mỗi chuyện mà y làm. Y đưa cho Từ Hàn thanh kiếm thiên ngoại kia, đám Quỷ Cốc Tử coi việc này là mục đích chủ yếu để người giám thị buông xuống, mà bây giờ nghĩ lại, dường như bọn chúng cũng đã quá chủ quan.

Tỉnh quang!

Thân thể Quỷ Cốc Tử chợt chấn động, gã nhớ người giám thị từng cho Từ Hàn một đạo tinh quang, mà đạo tinh quang này chính là vật che giấu Thiên cơ, thế nên bọn chúng lần lượt suy diễn vẫn bị sơ sót vài thứ. Trên thực tế cũng chỉ có những người đăng lâm cảnh giới Bất Hủ như vậy mới có thể giấu diếm được ánh mắt Quỷ Cốc Tử làm việc này.

Tên Quỷ Cốc Tử kia nghĩ tới đây, bên kia Từ Hàn đã cắn nuốt Long khí trong tướng của vong Long hầu như không còn, những minh văn cổ quái màu đen trên người hắn bắt đầu phát sinh biến hóa, chúng nó không ngừng du tẩu trên thân thể của Từ Hàn, dung hợp, thôn phệ, cuối cùng biến thành một hình xăm ác long nhe răng trợn mắt xuyên suốt toàn thân, từ trên bả vai kéo dài tới nơi ngực.

Gần như hơn phân nửa số mệnh của thế giới này tụ tập vê bản thân hắn, lại thêm lực lượng Ma Thần được rút ra ở sâu trong thế giới này, cả hai chồng lên nhau, khí thế Từ Hàn thể hiện ra cũng không chỉ mỗi hai chữ "Kinh người" là có thể hình dung.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Cốc Tử, ánh mắt vẫn âm lãnh vô cùng khiến cả người vị khách đến từ thiên ngoại này khi đó chấn động. Giờ phút này gã cảm nhận nguy hiểm nào mà trong vạn năm tuế nguyệt trước đó không cảm giác được chút nào.

Lúc đó bàn tay Từ Hàn lại duỗi ra, trong lòng Quỷ Cốc Tử chấn động, hai tay nắm lấy thế giới lưu ly kia tăng thêm sức mạnh. Gã đã cảm giác được lực lượng của Từ Hàn đang uy hiếp đến mình. Đây là một chuyện rất trực quan, lực lượng cuồn cuộn từ trong vạn vực tinh không tiến đến bỗng chợt im bặt khi Từ Hàn thu hoạch được Long khí.

Điều này mang ý nghĩa ý chí tối tăm trong vạn vực tinh không kia nói, tân vương cùng cựu vương đã xuất hiện biến cố.

Quỷ Cốc Tử gia tăng lực đạo, thế giới tổn hại càng thêm kịch liệt. Gã cảm thấy chỉ cần mình kiên trì thêm một lúc nữa, thế giới này nhất định sẽ bị hủy diệt. Khi đó cho dù Từ Hàn có bản lĩnh cực lớn, cũng không cách nào thay đổi sự thật Quỷ Cốc Tử trở thành Đế quân mới. Mà thế giới tàn phá kịch liệt như thế, hắn cũng không cách nào chữa trị trong thời gian ngắn được.

Tính toán của gã cũng không sai.

Cho dù có Long khí gia trì, Từ Hàn muốn chữa trị cũng không phải là chuyện có thể dễ dàng làm được.

Trên thực tế, Từ Hàn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm như vậy. Hắn đưa tay về phía vòm trời, trong quá trình đưa tay hắn siết chặt nắm đấm, sau đó trộn lẫn lực lượng cường đại hung hăng đánh lên trên mái vòm.

Thiên khung vốn ở sát bờ vực vỡ vụn lập tức vỡ ra, mảnh vỡ trong suốt như lưu ly rơi xuống như mưa.

Trong lòng Quỷ Cốc Tử chấn động, gã lại tính sai tâm tư Từ Hàn lần nữa, gã không nghĩ ra được là hắn ngay lúc này không muốn dốc hết toàn lực chữa trị thế giới này, vì sao còn muốn oanh tạc cho tan nát thêm nữa. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn bỏ qua tất cả mọi chuyện trên thế giới này để chạy trốn một mình sao?

Ý niệm như vậy vừa mới dâng lên trong lòng tên Quỷ Cốc Tử kia, sau một khắc liền tan thành mây khói.

Bởi vì Từ Hàn không trốn xa trong thế giới vô ngần. Đôi cánh sau lưng hắn rung lên, hắc khí cuồn cuộn đầy trời. Trong lúc đó, hắn mang theo tiếng rống giận của vong Long lao thẳng tới Quỷ Cốc Tử.

Đầu óc Quỷ Cốc Tử vốn trống rỗng, sau một thoáng gã mới phản ứng kịp.

"Hắn muốn giết tat"

Trong đầu Quỷ Cốc Tử hiện lên ý nghĩ như vậy, trong lòng gã cực kỳ kinh ngạc, từ khi bọn chúng thành lập thế giới vạn vực tinh không khổng lồ tới nay, sinh linh trên cõi đời này không ai có dũng khí nảy sinh nên ý niệm như vậy. Cho dù là người giám thị có thể đứng ngang hàng với Quỷ Cốc Tử cũng chưa bao giờ làm ra chuyện như thế.

An nhàn mấy chục vạn năm khiến Quỷ Cốc Tử vô thức cho rằng, hoặc là trốn, hoặc là thần phục, đây mới chính là thái độ của sinh linh đối với bọn chúng.

Hiển nhiên tên Từ Hàn trước mắt này không phải sinh linh bình thường có thể so sánh được.

Quỷ Cốc Tử kỳ thật cũng chỉ tốn một hơi thở, thậm chí không đến một hơi thở để có ý nghĩ như vậy, gã lập tức hiểu rõ tình cảnh của mình.

Thế nhưng chiến đấu cấp bậc như vậy, dù chỉ là thời gian nửa hơi thở cũng đã thay đổi rất nhiều.

Khi Quỷ Cốc Tử ý thức được điều này, ý đồ triệu tập lực lượng quanh thân để chống đỡ thế công của Từ Hàn, hắn vậy mà đã giết tới trước mặt gã. Mà đáng nhắc tới chính là lúc Từ Hàn lao ra khỏi bức bình chướng thiên địa kia, thân thể hắn đột nhiên phóng đại biến lớn, biến thành kích cỡ tương đương với Quỷ Cốc Tử.

Nắm đấm thật lớn bọc Long uy cùng Long ngâm trực tiếp đánh về phía khuôn mặt Quỷ Cốc Tử. Mà tất cả chuyện này quả thực phát sinh quá đột ngột, Quỷ Cốc Tử không kịp phản ứng liền bị một quyền kia hung hăng đánh vào mặt. Thân thể của gã bỗng nhiên bay ngược ra, rơi vào hư không vô ngần. Quả cầu lưu ly bị gã nắm trong tay tùy ý nắn xé cũng lập tức rời khỏi tay, lơ lửng trong hư không.

Từ Hàn vươn tay ra muốn nắm chặt thế giới lưu ly kia, nhưng bàn tay hắn vừa mới duỗi ra, bóng tối vô ngần đã vang lên một tiếng rồng ngâm.

Quỷ Cốc Tử mặc hắc bào ngự sử một con ác long trắng đen giao nhau từ sâu trong hắc ám giết ra. Từ Hàn nhướng mày, không có nửa điểm chần chờ, ngay lúc đó đột nhiên vung nắm đấm ra đánh tới đối phương.

Trong hư không, thế giới hắc ám dưới quyền phong cường đại này đều vỡ vụn, tâng tâng hắc ám chồng chất vỡ vụn, rồi thoáng chốc lại bị hư không chữa trị, chỉ có nắm đấm của Từ Hàn là thẳng tắp, chưa từng có chút đình trệ nào.

Âm!

Một tiếng vang thật lớn nổ ra trong hư không, lực lượng đến từ Quỷ Cốc Tử và Từ Hàn cũng đồng thời tự đẩy ra. Khí đen sau lưng Từ Hàn ảm đạm, thần sắc ác long dưới chân Quỷ Cốc Tử trở nên uể oải.

Hiển nhiên cũng không ai chiếm được nửa điểm tiện nghi trong lần đối chọi này, mà thế giới biến thành quả cầu lưu ly kia lại bị kích động lên bởi vì lực lượng cả hai va chạm sinh ra dư chấn, nó bắn lên cao phiêu đãng trong hư không.

Nó vốn đã ở biên giới vỡ vụn, sau dư chấn do va chạm giữa hai cỗ lực lượng này mà tình cảnh càng thêm gian nan.

Quỷ Cốc Tử lui đến một bên thoáng nhìn thấy tình hình này, gã biết chỉ cần lại rót thêm một chút lực lượng vào trong thế giới kia, thế giới này sẽ triệt để hủy diệt. Mà một khi thế giới bị hủy diệt, Đế quân bị phong ấn ở sâu trong thế giới này cũng sẽ chết theo, khi đó vạn vực tinh không sẽ nhận người Quỷ Cốc Tử thành Đế quân mới của bọn họ, kể từ đó, mưu đồ mấy trăm ngàn năm của bọn chúng vào thời khắc này cũng sẽ được hồi báo.

Quỷ Cốc Tử nghĩ tới đây lại cắn răng một cái, ác long dưới chân tiếp tục gào thét, không quan tâm bất cứ gì khác mà lao về phía quả cầu lưu ly lấp lánh trong hư không vô ngần kia. Từ Hàn tất nhiên cũng đã nhìn thấu tâm tư của đối phương, hai cánh sau lưng hắn chấn động, trong mắt dâng lên sát cơ, ba ngàn đạo kiếm ảnh màu đen hiện ra, hình xăm con hắc long trên người lập loè, khí đen quanh thân ngưng tụ, tất cả lực lượng lúc đó đều bị hắn thúc giục đến cực hạn, tất cả đều nổ vang ầm ï.

Quỷ Cốc Tử biến sắc, nhìn ra Từ Hàn được ăn cả ngã về không.

Nếu là người đứng ngoài nhìn, thậm chí gã còn cười nhạo Từ Hàn ngu dốt. Rõ ràng hắn đặt toàn bộ tiên đặt cược lên sát chiêu này, mà trên thực tế cho dù hắn thật sự thành công rồi, cũng không thể giết chết được Quỷ Cốc Tử, cũng không có nửa điểm trợ giúp đối với việc cứu thế giới của hắn. Dựa theo tâm tư của Quỷ Cốc Tử, Từ Hàn giờ phút này cũng phải làm giống như gã, cướp đoạt viên cầu lưu ly đại biểu cho thế giới hắn ở kia.

Nhưng Từ Hàn không phải Quỷ Cốc Tử.

Vẻ mặt hắn kiên quyết, ánh mắt đầy kiên định, hắn không hề do dự, tất cả lực lượng trong khoảnh khắc bị thôi động trút về phía Quỷ Cốc Tử đang đánh tới thế giới kia.

Cho nên đến tột cùng gã phải trả giá bằng tính mạng của mình, giúp tộc nhân hoàn thành tâm nguyện mấy chục vạn năm qua, hay tạm thời lùi xuống, cuối cùng vẫn giữ được tính mạng của bản thân. Khi hai lựa chọn bày ra trước mặt Quỷ Cốc Tử, gã không còn chút tâm tư nào đùa cợt quyết định của Từ Hàn nữa.

Tên sứ giả Quỷ Cốc Tử cắn răng, gã không tin Từ Hàn sẽ đưa ra quyết định như vậy. Gã cảm thấy chỉ cần mình làm ra một hành động tàn nhẫn hơn nữa, Từ Hàn nhất định sẽ lộ ra sơ hở, cũng nhất định sẽ dừng hành động hoang đường như thế. Chỉ cân Từ Hàn thoáng chần chờ, hoặc làm ra cử động muốn bảo hộ thế giới này, gã liền có thể nắm chắc cơ hội trong tức khắc kia, đánh trọng thương hắn.

Cho nên khi đó, gã thúc dục tốc độ của mình đến cực hạn, càng nhanh chóng nhằm phía thế giới đã biến thành quả cầu lưu ly kia.

Gã cách quả cầu kia càng ngày càng gần, thậm chí đã đến tình trạng có thể chạm tay vào được, chỉ cần gã vươn tay ra nắm chặt, thế giới kia sẽ hóa thành bột phấn. Mà Từ Hàn vẫn không có chút ý muốn thay đổi thế công của mình. Lực lượng của hắn tập trung lại một chỗ, như là giòi trong xương bám sát phía sau Quỷ Cốc Tử. Chỉ cần gã nghiền nát thế giới kia, sát chiêu của Từ Hàn cũng sẽ lập tức lấy đi tính mạng của gã.

Quỷ Cốc Tử đã siết chặt được một nửa, sát chiêu của Từ Hàn cũng càng lúc càng gần.

Đây cũng không phải là một thời gian rất dài, trên thực tế nói thì dài, nhưng đối với hai người ở trong đó lại chỉ không đến một hơi thở.

Nhưng đối với Quỷ Cốc Tử mà nói, thời gian không đến một hơi thở này đối với gã cũng giống như mấy năm dài đằng đãng. Đến lúc này, gã rốt cục xác định Từ Hàn không thể thu tay lại, gã chấn động trong lòng, vinh quang của tộc nhân cùng tính mạng của bản thân khiến gã nổi lên do dự, chần chừ khiến cho tốc độ xuống tay trở nên chậm một chút.

Sát chiêu của Từ Hàn càng cách gã gần hơn, mùi vị của tử vong cũng chưa bao giờ rõ ràng đến thế.

Sự sợ hãi trong lòng gã càng ngày càng mãnh liệt, gã theo bản năng quay đầu lại, lúc đó nhìn thấy Từ Hàn đang lao nhanh đến, trông thấy cánh đen che phủ vạn vật, nhìn thấy kiếm ý đang không ngừng dâng trào, nhìn thấy một con vong Long đang gào thét, cũng nhìn thấy một đôi mắt đen kịt vô cùng.

Đôi mắt kia tựa như đang nói...

Đây là ta nói al

Đến liêu mạng đi!
Bình Luận (0)
Comment