Chương 153: Hy vọng
Chương 153: Hy vọngChương 153: Hy vọng
Vạn vực tinh không.
Ánh sao trên Thần cung ảm đạm.
Trong thần cung, nam tử toàn thân đẫm máu, kiếm ý và đao ý cuồn cuộn quanh thân, vẫn bảo vệ chủ nhân của mình như những năm tháng trước kia.
Lão giả mặc hắc bào đứng thẳng, phía sau là hơn mười con ác long trắng đen giương nanh múa vuốt, diễu võ dương oai.
"Điện hạ, đánh tiếp, ngươi sẽ chết đấy." Giọng nói âm trầm của lão nhân vang lên, như là lời nhắc nhở tốt bụng, hoặc cũng là uy hiếp ác độc.
Liệt dương trong mắt nam nhân chợt sáng chợt tối. Hắn há miệng tựa như muốn nói gì đó, nhưng miệng mở ra, thứ xuất hiện đầu tiên lại không phải lời nói, mà là máu tươi phun ra ngoài.
Lão nhân lắc đầu, mất hết hứng thú nói: "Điện hạ cả đời đã đi nghịch thiên, kiếp nạn hôm nay không phải do lão hủ gây nên, mà là trách nhiệm của thiên mệnh, mong điện hạ có thể hiểu thấu trong đó, mới có cơ hội trở về cảnh giới Bất Hủ."
Lúc này nam nhân rốt cuộc cũng đã ổn định lại nội tức đang cuồn cuộn trong cơ thể mình, hắn vươn tay lau đi máu tươi đang chảy trên khóe miệng mình, ánh mắt chợt nhìn về phía xa xa, trên mặt của hắn ngay lúc đó nổi lên nụ cười, nói: "Cốc chủ... Ngươi có biết vì sao Đế quân mới có thể trở thành Bất Hủ giả chân chính không?”
Lão nhân nhìn nam nhân một cái, cũng không hề nghi ngờ gì, trâm giọng trả lời: "Vạn vực tinh không rộng lớn vô ngần so với chúng ta nghĩ, thậm chí ngoài tinh không còn tồn tại vô số thế giới. Nhưng bất luận thế giới nào trong vạn vực tỉnh không, đều tuân theo nguyên tắc khôn thì sống ngu thì chết, Đế quân là Tinh Không chỉ tiên, là yếu tố thúc đẩy bản nguyên tiến hóa của thế giới này. Sở dĩ Đế quân là Đế quân, vì hắn lĩnh ngộ đạo lý này sớm hơn chúng ta rất nhiều, cho nên chiếm được sự tán thành của vạn vực tinh không, lúc này mới có thể Bất Hủ vĩnh viễn."
Nam nhân lại lắc đầu: "Ta không biết Đế quân có phải Tinh Không chỉ tiên trong miệng Cốc chủ hay không, cũng không hiểu vì sao kẻ hủy diệt hôm nay lại trở thành hành động cao thượng trong miệng Cốc chủ như vậy, nhưng ta muốn nói là..."
"Sở dĩ Đế quân là Đế quân, là bởi vì hắn đã tiếp cận Thần trên ý nghĩa chân chính, mà chúng ta đều không phải là Thần, chúng ta đều có nhược điểm. Quỷ Cốc Tử coi mình là Thần của tinh không vạn vực quá lâu, lâu đến mức bản thân cũng quên mất mình không phải là Thần, các ngươi cuối cùng cũng sẽ thất bại, bởi vì không có một sinh linh nào có thể chiến thắng mãi mãi, ta là như thế, Cốc chủ cũng là như vậy."
Lời nói vô căn cứ như vậy khiến lão nhân âm thầm bật cười, lão xòe tay ra, lực lượng cường đại bên trong vạn vực tinh không vẫn tiếp tục rót vào cơ thể lão. Lão nhìn về phía nam nhân, mang theo một cỗ ưu việt và ngạo mạn của người thắng: "Nhưng sự thật không phải là bày ra trước mặt điện hạ sao? Chúng ta thắng..."
Thanh âm cuối cùng đã phát ra ở bên miệng, vào lúc đó chợt bị lão nhân cứng rắn nuốt trở về.
Bởi vì lực lượng tinh không đầy trời đang lao về phía lão đột nhiên ngừng lại khi lão nói ra những lời kia, ca tụng luân chuyển giữa tân vương mà cựu vương chợt im bặt, sắc mặt lão nhân trở nên cực kỳ khó coi, vẻ kinh ngạc trong lòng được viết rõ ràng trên mặt lão.
Nam nhân tận mắt thấy tất cả những điều này, nụ cười trên mặt càng sâu. Gã thu đao kiếm vào vỏ sau lưng, kiếm ý cùng đao ý quanh thân thu liễm. Gã nhìn về phía lão nhân nói: "Xem ra lần này Cốc chủ còn có chuyện bận rộn không rảnh tay rồi, vậy tại hạ không lưu lại ngươi nữa."
Nói xong nam nhân kia còn khẽ hạ thấp người, hành lễ tiễn biệt. Thái độ kia rất ôn hòa, không nhìn ra được giữa hai người bọn họ vừa rồi còn từng tiến hành một hồi đại chiến không chết không thôi.
Sắc mặt lão nhân càng thêm khó coi, lão liếc nam nhân một cái thật sâu, đương nhiên biết nam nhân vây khốn tồn tại khiến cho vô số thế giới trong vạn vực tinh không sợ mất mật như Đế quân trong vòng xoáy không gian là không thể khinh thường, cho nên lão tiêu tốn thời gian mấy chục vạn năm mưu tính đại cục này. Lão cho rằng mình trù tính kỹ càng không có sai sót, cũng cho rằng đã đến mùa có thể thu hoạch, nhưng lúc này xảy ra biến cố, lão mới biết được mình cuối cùng vẫn đánh giá thấp nam nhân trước mắt này rồi.
Đối phương giữa mình lại, hoàn thành tính toán của gã. Tuy lão nhân chưa từng biết được rốt cuộc tính toán kia là gì, cũng không ngờ nhân thủ mình phái tới làm sao lại gãy kích trầm sa, nhưng lão biết mình đã thất bại, chẳng qua chuyện này cũng không đáng sợ, chỉ cần lão tìm được thì mọi chuyện vẫn còn cơ hội trở lại.
Nghĩ tới đây, lão thu hồi ánh mắt rơi trên người nam nhân kia, chắp tay nói: "Cáo từ."
Sau đó lập tức vung trường bào rộng thùng thình lên, thân thể chợt biến mất không thấy gì nữa trong Thần cung này.
Nam nhân đứng trong Thần cung mỉm cười nhìn bóng dáng lão nhân kia rời đi, cho đến khi khí tức của lão đều biến mất, nụ cười trên mặt gã lúc này mới chợt tán đi, sau đó sắc mặt trắng bệch, thân thể lập tức lảo đảo ngã xuống đất.
Sau lưng gã chợt có mấy cô gái xuất hiện, khi các nàng thấy tình cảnh nam nhân thì trong lòng căng thẳng, nhanh chóng đi tới bên cạnh gã, đỡ lấy thân thể người kia.
"Phu quân!" Trong đó nữ tử áo trắng kia lo lắng hỏi, nàng định duỗi tay rót linh lực vào bên trong thân thể nam nhân, muốn chữa trị thương thế cho gã.
Nhưng cánh tay vừa mới duỗi ra, nam nhân liên ngăn lại, miệng nói: "Không sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được."
Nữ tử áo trắng mặc dù lo lắng cho tình huống của nam tử, nhưng dường như cũng không muốn làm trái ý đối phương, chỉ có thể cau mày thu tay về.
Mà một nữ tử áo xanh khác lại bước ra, cũng có chút lo lắng hỏi: "Phu quân cứ để lão đi như vậy, bên kia...
Nam nhân ngẩng đầu nhìn nữ tử một cái, thở dài, nói: "Ta chỉ có thể làm được như vậy... Bên kia còn có Sư nương, ta tin tưởng hắn có thể làm được, dù sao hắn cũng là người được sư phụ coi trọng."
Nam nhân tuy nói như thế, nhưng cô gái bên cạnh vẫn không thể buông lỏng lo lắng của mình, nàng vẫn cau mày: "Cho dù hắn lần này đã trúng chiêu: "Cứ cho là lân này hắn thoát được. Nhưng bây giờ ngay cả phu quân cũng không phải là đối thủ của lão quái vật kia, sẽ không có bất cứ kẻ nào trong vạn vực tinh không có thể ngăn chặn đám Quỷ Cốc Tử kia nữa, bọn chúng mưu tính mấy chục vạn năm vì Thần lực của Đế quân, sao có thể dễ dàng buông tay? Đến lúc đó cho dù xé rách da mặt cưỡng ép hủy diệt thế giới kia cũng chưa hẳn là không thể..."
Nam nhân chậm rãi ngồi xuống đất, gã khôi phục nội tức cuồn cuộn trong cơ thể mình, sắc mặt tái nhợt cũng lập tức hồng nhuận phơn phớt. Sau đó gã ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, nhìn về phía ngôi sao lóe ra kia. "Dù nắm giữ sức mạnh cỡ nào, tính mệnh dài dài dằng dặc ra sao, sinh linh trước sau vẫn là sinh linh."
"Đương nhiên sinh linh sẽ có sự xấu xa, tham lam, nhu nhược, hay là thù hận. Đế quân đã từng lấy những thứ này làm cái cớ hủy diệt thế giới, trong năm tháng dài đằng đẳng, đám Quỷ Cốc Tử đã hấp thu quá nhiều lực lượng của Đế quân. Bọn chúng bất giác cảm thấy mình đã bị Đế quân đồng hóa, sự xấu xí của sinh linh không ngừng được phóng đại trong mắt chúng, bọn chúng đã không còn xem mình là sinh linh nữa, nhưng bọn chúng vẫn chưa trở thành Thần thật sự, nhưng vứt bỏ tất cả của sinh linh, cũng khiến cho bọn chúng mất đi phán đoán của sinh linh..."
"Bọn chúng sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được, dưới sự ghê tởm đó, sinh linh cũng có một số thứ mà Đế quân chưa từng có."
"Có lúc vật đó nhỏ bé không đáng kể, nhưng một vài lúc lại có thể sáng tạo ra kỳ tích..."
Nam nhân nói tới đây lại dừng một chút, ánh mắt gã lóe lên, tựa như về tới lúc trước, trong tuế nguyệt thật lâu thoáng thấy một số thứ khắc sâu trong trí nhớ.
Các thê tử bên cạnh không hiểu cho lắm, thế nhưng vẫn truy hỏi: "Là cái gì?"
Nam nhân lúc này mới bị kéo ra từ trong trí nhớ, gã hít sâu một hơi, phun ra hai chữ nhẹ nhàng phiêu diêu.
"Hy vọng.