Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 814 - Chương 154: Nhớ Kỹ Gương Mặt Này.

Chương 154: Nhớ kỹ gương mặt này. Chương 154: Nhớ kỹ gương mặt này.Chương 154: Nhớ kỹ gương mặt này.

Trong hư không.

Sứ đồ Quỷ Cốc Tử khom người, một tay che ngực chính mình, máu tươi không ngừng từ ngực tràn ra rơi vào trong hư không.

Sắc mặt gã tái nhợt nhìn Từ Hàn, hai đầu lông mày tràn ngập sợ hãi cùng khó hiểu, gã nhìn hai tròng mắt đen kịt của đối phương, nhìn hai cánh thông thiên sau lưng hắn, run giọng hỏi: "Vì... vì sao..."

Lúc đó tay của gã đã nắm quả cầu lưu ly, gã rất rõ ràng mình không còn đường lui.

Nắm lấy quả cầu lưu ly, một mạch Quỷ Cốc Tử liền có thể trở thành Đế quân, mà bứt ra phòng ngự khi đó dĩ nhiên đã không kịp, bất kể gã có lựa chọn hủy diệt thế giới của Từ Hàn hay không, lúc ấy gã đã nằm ở cục diện hẳn phải chết.

Vì lẽ đó, gã chỉ có thể lựa chọn đập nát thế giới kia.

Thân là tộc nhân Quỷ Cốc Tử nhất mạch, gã tự nhiên không thiếu tự giác. Chỉ là trong lúc sinh tử, gã cuối cùng lại có một tức khắc chần chờ, mà điều này lại làm cho gã bỏ lỡ cơ hội nghiền nát thế giới kia. Đến khi Từ Hàn lấy khí thế xưa nay chưa từng có giết tới trước mặt gã, cuốn lấy tất cả quyết ý của gã, xuyên thủng lồng ngực gã.

Màu đen trong mắt Từ Hàn lóe lên rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, con mắt của hắn khôi phục bộ dáng bình thường.

Hắn nhìn chăm chú vào tên Quỷ Cốc Tử đang hấp hối trước mắt, nói: "Bởi vì đây là cơ hội duy nhất của ta, chỉ có giết ngươi ta mới có thể cứu thế giới này."

"Nhưng nếu ta cố tình làm vậy, ngươi sẽ không có chút cơ hội nào, ngươi chắc chắn ta sẽ có chần chờ như thế ư?" Quỷ Cốc Tử nhìn bóng người khí tức toàn thân đã tan hết trước mắt này. Sau khi những sự vật kia trở về yên tĩnh, gã mới ý thức được bóng dáng trước mắt này kỳ thật chỉ là một thiếu niên khó khăn tới hai mươi. Gã rất khó tưởng tượng, hắn có thể tính toán được dưới tốc độ ánh sáng chuyện nhỏ bé lại đủ để thay đổi biến cố chiến cuộc như vậy.

Thậm chí vị Cốc chủ đại nhân mà gã luôn cho rằng là Thần linh cũng khó có thể làm được.

Từ Hàn nghe vậy, hắn thương xót nhìn tên Quỷ Cốc Tử đang hấp hối kia, sau đó lắc đầu: "Ta sẽ không, cũng không hiểu tính toán của các ngươi."

"Ta đã nói rồi, đây là cơ hội duy nhất của ta, ta không xác định tất cả có phải đúng như ý của mình hay không, nhưng ta phải nắm lấy hi vọng cuối cùng này mới được, mỗi sinh linh đều như thế, giữa tuyệt vọng và hy vọng sẽ luôn có thể lựa chọn tin tưởng mà không chút do dự, dù rằng hi vọng đó chỉ là xa vời."

Có lẽ tên Quỷ Cốc Tử kia cũng không ngờ được nghi vấn trong lòng mình lại tan thành mây khói chỉ vì một câu trả lời đơn giản như vậy.

Gã cười cười tự giêu, sau đó thân thể chợt run nhẹ, tay gắt gao ấn trên ngực mình bị gã đặt xuống, máu tươi từ vết thương nơi ngực chảy ra càng lúc càng mãnh liệt. Mà theo máu tươi tràn ra bốn phía, sinh cơ quanh thân gã cũng nhanh chóng tán đi.

"Ha ha, buồn cười, không ngờ Quỷ Cốc Tử ta lại thua dưới tính toán nực cười như vậy." Tên Quỷ Cốc Tử kia nói như thế, trên mặt chợt lóe lên vẻ cô đơn cùng thất bại, nhưng rất nhanh biểu cảm đó lại bị vẻ cuồng nhiệt thay thế. Gã nhìn thẳng vào Từ Hàn, lại nói: "Nhưng sinh linh cuối cùng vẫn chỉ là sinh linh, các ngươi căn bản không hiểu được sự cường đại của Quỷ Cốc Tử." "Người giám thị che chở các ngươi giờ phút này đã bị thua, toàn bộ vạn vực tinh không đều không còn ai có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta. Quyết đoán của ngươi sẽ giúp ngươi giành được chút thời gian nhỏ, phải quý trọng nó. Trước khi thế giới bị hủy diệt, nên đi từ biệt thế giới sau cùng của ngươi thôi."

Nói xong, gương mặt trắng bệch của tên Quỷ Cốc Tử kia lộ ra vẻ đùa cợt, tựa như đang nhìn một con sâu cái kiến vô lực làm ra phản kháng cuối cùng dưới áp lực của con voi.

Tất cả những gì gã nói là sự thật không thể nghi ngờ.

Nếu người giám thị đã khó có thể quyết cao thấp với người cầm đầu Quỷ Cốc Tử, vậy thì cái cớ cần Từ Hàn hóa thành Đế quân lúc trước cũng sẽ không quan trọng nữa. Cuối cùng Quỷ Cốc Tử nhất mạch nhận lấy thất bại lần này, bọn chúng sẽ lựa chọn xé bỏ tất cả mặt nạ, cắt đứt tất cả, hủy diệt dứt khoát thế giới của Từ Hàn.

Dường như đúng như lời tên Quỷ Cốc Tử trước mắt này nói, Từ Hàn thắng ván này, cũng chỉ là tranh thủ được thời gian càng ít hơn, đơn giản chỉ là để cho hắn có thể cáo biệt với thế giới mà thôi.

Nhưng mà điều khiến cho tên Quỷ Cốc Tử kia cảm thấy kinh ngạc chính là cho dù đến đây, trên mặt Từ Hàn vẫn không lộ ra chút vẻ sợ sệt hay tức giận gì.

Hắn nhìn chằm chằm vào tên Quỷ Cốc Tử sắp chết, trong đôi mắt thanh tịnh kia lân nữa dâng lên vẻ đen kịt làm người ta hít thở không thông.

"Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, chúng ta còn có hy vọng."

Từ Hàn nói xong, cánh đen sau lưng lại mở ra, tay của hắn bỗng nhiên vươn tới cầm lấy đầu lâu của Quỷ Cốc Tử, trước mặt hắn lúc này gã đã không có chút sức chống trả nào, cứ như vậy bị Từ Hàn như nắm con gà nhỏ vặn thân thể, hai con ngươi của hắn trầm xuống, tay kia bỗng nhiên duỗi ra, quả cầu lưu ly đang trôi nổi trong hư không dường như nhận lấy một loại khí cơ nào đó dẫn dắt, ngay lúc đó từ trong hư không độn ra, rơi vào trong tay Từ Hàn.

Từ Hàn trầm mắt nhìn về một chỗ trong hư không, hắn có thể cảm giác được vị tôn tại cường đại hơn đang dùng tốc độ nhanh đến kỳ lạ tập kích về phía mình.

Trái tim hắn run lên, không hề chần chờ, ngay lúc đó vặn thân hình tên Quỷ Cốc Tử kia trốn vào thế giới lưu ly hóa thành mảnh nhỏ kia. ...

Đỉnh núi Đại Uyên đã không còn là thế ngoại đào nguyên như lúc trước nữa. Khắp nơi đều là đại thụ đổ ngang, tràn ngập thi thể chim bay cá nhảy, thậm chí ngay cả ngọn núi lớn nguy nga cũng nghiêng về một bên, dường như đã đến bờ vực sắp sụp.

Lúc này, tuy trời đất vừa mới sụp đổ, nhật nguyệt vô quang dần dần ngừng lại, phía chân trời hiện ra ánh mặt trời chói chang lần nữa. Ánh nắng chiếu vào lại cực kỳ ảm đạm, giống như là giữa trời và đất còn cách một tầng cửa sổ, đến mức ánh nắng không cách nào hoàn toàn xuyên thủng vào phương thiên địa này.

Sắc mặt Mười chín trắng bệch, dù sao nàng cũng chỉ mới mười tuổi, chưa từng gặp phải cảnh ngộ như vậy, cảnh tượng tựa như tận thế vừa rồi quanh quẩn trong lòng nàng, cho dù dị tượng này tán đi, nàng cũng khó có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn.

Chỉ là sau khi tất cả mọi thứ khôi phục bình tĩnh, Chu Uyên sau lưng nàng mới khôi phục lại tinh thần, lão cũng không đi hỏi mới vừa rồi phát sinh chuyện gì, cũng không có tâm tư đi quản vì sao Từ Hàn lại hành động như vậy. Lão chỉ nhìn chăm chằm vào bóng đen trước mắt, bóng đen đã cứu bọn họ trong đại loạn kia, lão run giọng hỏi: "Ngươi... ngươi là ai?"

Lão vẫn luôn muốn hỏi ra vấn đề này từ khi thấy rõ khuôn mặt bóng đen kia, chỉ là vừa rồi trời đất sụp đổ, khiến lão quả thực không có cơ hội cũng không có dư lực hỏi ra vấn đề này. Giờ phút này mọi thứ quay về bình tĩnh, lão rốt cuộc nhịn không được.

Mà nghe câu hỏi này, Mười chín rốt cuộc cũng khôi phục tinh thân từ trong biến cố liên tiếp kia, nàng cũng ngẩng đầu nhìn bóng đen nọ, ánh mắt một hồi nhìn về phía bóng đen kia, một hồi lại nhìn vê phía sư phụ nhà mình bên cạnh. Hai đầu lông mày nàng tràn ngập vẻ hoang mang cùng khó hiểu, một hồi lâu sau mới choáng váng đầu óc nói: "Các ngươi... Ai mới là... sư phụ?”

Có thể hỏi ra vấn đề như vậy cũng không phải là Mười chín váng đầu, mà là bóng đen đột nhiên xuất hiện này có một khuôn mặt giống Chu Uyên như đúc. Không chỉ là bề ngoài, ngay cả râu mép, tóc bạc trên đầu của bọn họ cũng như được khắc từ cùng một khuôn mẫu, ngoại trừ quần áo mặc ra thì bọn họ không có bất kỳ khác biệt nào.

Bóng đen kia nghe vậy mỉm cười nhìn về phía Chu Uyên, lại nhìn vê phía Mười chín nói: "Ta chính là ngươi."

"Hả?" Tiểu Mười chín sửng sốt, đương nhiên không thể hiểu nổi.

Mà bóng đen kia sau khi nói xong lời này đã không còn hào hứng nói chuyện với nàng nữa, y chợt ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời lờ mờ rõ ràng có ánh mặt trời chiếu rọi nhưng lại tối tăm vô cùng kia, hào quang trong mắt vào lúc đó cũng trở nên thâm thúy.

Y tựa như đang chờ đợi cái gì đó, mà dường như được khí tức như vậy lây nhiễm, Mười chín không hiểu sao nuết lời nói đến bên miệng xuống, vào lúc đó cũng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Vào thời khắc này, ánh mặt trời vốn đã ảm đạm trên mái vòm chợt âm trầm thêm vài phần.

Khí đen đầy trời xuất hiện, một bóng người xuyên qua mái vòm như sao trời rơi xuống trước mặt Mười chín.

"Từ đại thúc!" Khi nhìn rõ hình dáng của bóng người kia, Mười chín phát ra tiếng thét kinh hãi, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn người trước mắt, trên mặt nổi lên vẻ vui mừng, nhưng lại thoáng cái nghĩ tới cái gì đó, rất nhanh đè ép vui mừng trở về.

Kẻ tới kia đích xác là Từ Hàn, hắn chưa từng quay đầu lại nhìn Mười chín vốn đầy khiếp sợ trong lòng, càng không nhìn tới những thi thể đồng bọn của hắn chồng chất ở bên cạnh nàng. Khi đó hắn chỉ đưa tay ném nhẹ một cái, một bóng người mặc đồ đen vào lúc đó như một con tôm thối bị ném xuống đất, quay cuồng trong đám bừa bãi đầy đất này một hồi, cuối cùng mới dừng lại.

Mười chín xác định nàng chưa từng gặp người này, nhưng có thể từ trong trạng thái thoi thóp kia cảm giác được, vừa rồi Từ Hàn rời đi chính là vì chém giết người này.

Khu! Khụ khụ!

Người nọ dường như còn chưa chết hẳn, sau khi ngừng lại một hồi, gã ho khan kịch liệt một tiếng, sau đó khó khăn mở mắt ra nhìn Từ Hàn một cái, lại nhìn tình hình xung quanh, ngay lập tức đã hiểu tình cảnh của mình.

Khuôn mặt trắng bệch của gã lúc đó lộ ra một ý cười, gã nhìn Từ Hàn nói: "Như thế nào? Ngươi cảm thấy ta làm con tin sẽ có thể uy hiếp được Cốc chủ sao?"

"Ha ha, bước đi của Quỷ Cốc Tử sẽ không bởi vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại... Cuối cùng chúng ta sẽ trở thành vĩnh hằng vạn vực tinh không... A, là Thần linh..."

Tựa như ở điểm cuối sinh mệnh, chỉ có niềm tin cuồng nhiệt như vậy chèo chống Quỷ Cốc Tử làm việc. Từ Hàn cũng không thèm để ý chuyện này, hắn không chút khách khí gọi ra một đạo kiếm ý đâm vào ngực tên Quỷ Cốc Tử kia. Kiếm khí sắc bén khiến cho vết thương nhìn thấy mà giật mình lại lộ ra một cái lỗ lớn. "Thần? Thần chỉ còn thoi thóp ư?" Giọng nói của Từ Hàn lập tức vang lên, ngữ điệu lạnh như băng và lãnh đạm dường như khiến Mười chín khó mà tin nam nhân trước mắt này từng là Phủ chủ mà Tô Mộ An nói.

Nhưng không đợi Mười chín suy nghĩ rõ quan hệ giữa Từ Hàn và người trước mắt này, sắc trời trên đỉnh lại tối sâm lại.

Lúc này mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía mái vòm, chỉ thấy thế giới bên ngoài thiên khung dâng lên luồng khí trắng đen, quanh quẩn trên đỉnh đầu, che lấp hào quang yếu ớt kia.

"Đó là cái gì?" Mười chín hoảng sợ hô lớn, lấy tâm mắt của nàng đương nhiên không cách nào biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thậm chí bởi vì khoảng cách quá xa, nàng cũng không thể nhìn rõ rốt cuộc là như thế nào, nhưng thiên địa bỗng nhiên tối xuống vẫn làm cho nàng lâm vào hoảng loạn.

Còn Chu Uyên áo đen bên cạnh nàng cũng cất bước đi ra, tới bên cạnh Mười chín, ngửa đầu nhìn vê phía chân trời, con ngươi âm trâm nói: "Quỷ Cốc Tử."

"Cái gì?" Tuy trước đó cũng từng nghe Từ Hàn nhắc tới ba chữ này, nhưng nàng vẫn không hiểu hàm nghĩa sau lưng nó.

Chu Uyên áo đen giơ tay sờ đầu Mười chín, nói: "Xem kỹ nhé."

Mười chín lập tức sững sờ, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn Chu Uyên mặc đồ đen một cái, lại thấy trên mặt đối phương mang theo nụ cười ôn hòa. Nụ cười này chính là nụ cười mà lão nhân năm đó kéo nàng ra khỏi xóm nghèo. Lúc đó nàng chợt tỉnh ngộ, người trước mặt mới là sư phụ thật sự của mình, mới là vị sư phụ nàng đặt tên là Mười tám.

Dưới bầu không khí như vậy, Mười chín thu vẻ nghi hoặc trong lòng lại, nàng rất ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời, nhìn khí tức đen trắng cuồn cuộn đầy trời kia, nhìn nó càng ngày càng gần, càng ngày càng gân.

Đúng vậy, đạo khí tức che lấp thiên địa kia lại xuyên qua tầng mây, rơi thẳng tắp lên đỉnh núi Đại Uyên.

Sau đó luồng khí trắng đen cuồn cuộn, hóa thành một vị lão nhân mặt mũi hiền lành mặc áo bào đen ở trước người Từ Hàn.

Lão híp mắt nhìn quét qua đỉnh núi Đại Uyên đã hỗn loạn này một phen, ánh mắt cũng rơi xuống trên người tên Quỷ Cốc Tử hấp hối kia, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu hồi. Cuối cùng lão nhìn về phía Từ Hàn lưng mọc ra hai cánh, ánh mắt đen kịt, nói: 'Bộ dạng của ngươi rất đẹp."

Từ Hàn nhíu mày, cũng không để ý tới lời nói vô căn cứ của lão nhân.

"Chúng ta là cùng một loại người, chúng ta đều may mắn chạm vào cỗ lực lượng vĩ đại kia. Ta nghĩ ngươi nên hiểu rằng tất cả những gì ta làm đều là để vạn vực tinh không có thể tốt hơn." Lão nhân không để ở trong lòng đối với thái độ của Từ Hàn, ngược lại tiếp tục nhẹ giọng nói.

Giọng điệu của lão rất ôn hòa, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo một nụ cười hiền lành, giống như một ông lão tóc trắng đang nhìn con cháu của mình vậy.

Từ Hàn lại quả quyết lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta không hiểu."

Câu trả lời của Từ Hàn dường như cũng không làm cho lão nhân sinh ra chút ngoài ý muốn, lão vẫn cười nói: "Đó là ngươi chưa dụng tâm cảm thụ lực lượng to lớn đó, chỉ cần ngươi buông chấp niệm trong lòng xuống, dụng tâm suy nghĩ, suy nghĩ bản chất thế giới này, suy nghĩ bản chất vạn vực tinh không. Nói cho ngươi hiểu, vạn vực tinh không cần một Tinh Không chỉ tiên như vậy để thúc đẩy những kẻ lười biếng tiến hóa, đào thải những kẻ không muốn tiến thủ. Như vậy, vạn vực tinh không sẽ trở nên cường đại, trở nên không gì không phái" Hào quang trong mắt Từ Hàn biến hóa, dường như hắn đang lâm vào trâm tư suy nghĩ, đang nghĩ đến những ký ức thời viễn cổ được lưu lại trong lực lượng của Đế quân, thần sắc trên mặt hắn lúc đó có chút dao động.

Lão nhân mỉm cười đưa tay ra, nói: "Đến đây đi, nhóc con, cho ta sức mạnh của ngươi, mấy vạn năm sau, chúng sinh lúc đó đi về bất hủ, trong bài tụng hát cao xướng của bọn họ nhất định sẽ ghi nhớ sự hy sinh của ngươi, là ngươi tạo ra một Tinh Không chi tiên mới, là ngươi cho vạn vực tinh không sau này trường tồn vạn thất"

Vẻ mặt Từ Hàn trở nên hoảng hốt, khi đó hắn thật sự chậm rãi vươn tay ra, muốn rơi vào trong tay lão nhân kia.

"Nhớ kỹ gương mặt này chưa?" Mà Chu Uyên áo đen sau lưng Từ Hàn lúc này cũng nhìn về phía cô bé bên cạnh, cười tủm tỉm hỏi.

Mười chín còn đang nghi hoặc, nhưng vì tín nhiệm đối với sư phụ mình, nàng vẫn thật thà gật đầu.

Nụ cười trên mặt Chu Uyên càng sâu, y vươn tay vuốt ve cái đầu Mười chín, con mắt chợt nheo lại, ngữ điệu lại âm trầm đáng sợ nói: "Vậy thì tốt, nhớ kỹ gương mặt này, chính là bộ dạng người duy nhất ngươi phải giết ở vạn năm sau này."
Bình Luận (0)
Comment