Chương 155: Phật âm.
Chương 155: Phật âm.Chương 155: Phật âm.
Một phen thiên địa an lành, Nhân tộc nam canh nữ dệt, Yêu tộc sinh lợi phồn diễn, không có tranh chấp, không có giết chóc.
Cuộc sống như vậy một mực kéo dài đến mấy vạn năm, sinh linh vở bên trong thiên địa này đều cho rằng cuộc sống như vậy sẽ trường tôn mãi mãi.
Mãi đến một ngày, người từ thiên ngoại đi ra ngoài thế giới của mình phát hiện phương thiên địa này. Nơi này vô cùng phì nhiêu, linh khí dư thừa, nhưng hết lần này tới lần khác, sinh linh ở đây bởi vì không có tranh chấp, cho nên đều không có động lực tu hành, thế cho nên sinh linh của phương thiên địa này mới gầy yếu vô cùng.
Người thiên ngoại kia thèm khát thế giới này, cho nên bọn chúng đã phá tan Thiên môn, tràn vào vùng thế giới này.
Các sinh linh an nhàn đã quen không kịp phòng bị đối với cuộc chiến đột nhiên đến, đại quân mà bọn họ qua loa xây dựng lên dưới móng vuốt sắt của người thiên ngoại giống như tường đất lập tức sụp đổ. Vì thế sinh linh của vùng thiên địa này bị người thiên ngoại nô dịch, đám nữ nhân thành công cụ phát tiết cho bọn chúng, đám nam nhân trở thành nô bộc có thể thỏa thích chèn ép, mà Yêu tộc thì thành đồ chơi bị nhốt trong lồng tùy ý trêu đùa.
Nam nhân từng chính là kẻ thống trị phương thiên địa kia, thế nhưng khi thế giới chỗ hắn ở bị nô dịch, chính hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị những kẻ ngoại lai kia cầm tù, không thể nói là may mắn hay bất hạnh, kẻ thống trị trong đám người ngoại lai từng có một phen đối thoại với hắn cách cửa lồng.
Đối phương dường như rất hưởng thụ đoạn đối thoại như vậy.
Một vị thắng cuộc và một kẻ thất bại chán nản.
Nam nhân nhớ rõ trong địa lao dơ bẩn kia, đối phương từng mặc một đôi giày ủng mạ vàng, đi qua đi lại lại trong địa lao, tiếng đát đát vang quanh quẩn, tựa như một chiếc búa tạ đập lên trái tim nam nhân.
Nam nhân có chút khó hiểu hỏi đối phương: "Vì sao? Vì sao phải làm ra những chuyện đáng sợ này?”
"Thế giới này lớn như vậy, có rất nhiều đất đai, có rất nhiều trái cây, nếu các ngươi muốn lương thực, chúng ta có thể chia đất đai cho các ngươi trông coi, các ngươi muốn ăn thịt, núi rừng sẽ có rất nhiều thú chạy, trong sông biển có rất nhiều tôm cá, tại sao nhất định phải giết chúng ta, nô dịch chúng ta như vậy?"
Đối phương đối diện với vấn đề ngây thơ như vậy, trên mặt treo đầy ý cười: "Thế giới không lớn như ngươi nghĩ đâu, thế giới của chúng ta địa vực rộng lớn, so với thiên địa chỗ ngươi cũng không kém bao nhiêu, nhưng vạn năm trôi qua, ở trong giết chóc cùng tranh chấp, linh khí của thế giới đều bị hao hết, chúng ta cần tiếp tục sinh sôi nảy nở, tiếp tục trở nên mạnh mẽ, cho nên chúng ta tới thiên ngoại."
"Bản chất của thế giới là như vậy, kẻ mạnh chinh phục kẻ yếu, giống như các ngươi bắt được thú cưỡi vậy. Trong mắt chúng ta, thật ra các ngươi chính là điểu thú, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ cùng điểu thú nắm giữ một thế giới sao?"
"Mạnh được yếu thua, các ngươi đã sống trong an nhàn quá lâu, quên đi đạo lý đơn giản như vậy, mà chúng ta từ lúc sinh ra mỗi đứa trẻ đều siết chặt nắm đấm sinh tồn trên đời, bởi vì chúng ta hiểu đạo lý này. Hoặc là chiến đấu, hoặc là chết. Thân là Vương giả, con dân của ngươi không nhìn thấy thì thôi, ngay cả ngươi cũng tự mình che mắt, như vậy các ngươi diệt vong chính là chuyện nhất định, nếu không phải chúng ta đến thì chắc chắn là người khác đến, biểu hiện giả dối an nhàn cuối cùng sẽ bị đao kiếm xé rách!" Nói xong lời này, đối phương lấy tư thái cao ngạo của người thắng rời đi, mà nam nhân ở trong lồng giam lại lâm vào tự trách cùng trâm tư.
Hắn từng không cách nào tán đồng loại suy luận như vậy, nhưng khi hiện thực phũ phàng đặt ở trước mặt, hắn lại không cách nào phủ nhận, khổ cực mà tộc đàn của hắn gặp phải chính là do chính bản thân hắn gây nên.
Cho nên hắn bắt đầu suy nghĩ, suy ngẫm xem bản chất của thế giới này đến tột cùng là cái gì.
Càng nghĩ hắn càng lấy làm khó hiểu, càng đồng ý với lý luận của tên vương giả nô dịch tộc đàn của mình. Hắn hiểu rằng trong rừng chỉ có con nai chạy nhanh nhất mới có thể sống sót khi bị con báo rượt đuổi, mà cũng chỉ có con báo giảo hoạt nhất mới có thể bắt được những loài vật cực kỳ cảnh giác kia. Giữa con mồi và thợ săn, kẻ yếu trong đó bị đào thải, hai bên nhìn như đối địch, nhưng thật ra đều đang thúc đẩy hai bên tiến hóa về phương hướng càng thêm cường đại.
Sinh linh cũng giống như vậy, một khi đắm chìm trong an nhàn thì cuối cùng cũng sẽ phải bó tay trước tai họa khổng lồ kia.
Cho nên để cho thống khổ như vậy không tái diễn nữa. Nam nhân muốn trở thành một người mở đường, muốn trở thành cây roi dài phía sau vô số thế giới bên dưới. Hắn muốn dọa cho những sinh linh ở những thế giới kia biết uy hiếp từ đầu đến cuối, hoặc bất chấp thủ đoạn trở nên mạnh mẽ, hoặc là dứt khoát hủy diệt.
Quyết ý của nam nhân quá mức mãnh liệt, thế cho nên mỗi ngày trong địa lao hắn đều không ngừng có ý tưởng như vậy, cuối cùng có một ngày, tối tăm trong tinh không có ý tứ đáp lại nam nhân, lực lượng cường đại không gì địch nổi được rót vào trong cơ thể hắn, hắn mang theo tộc nhân còn sót lại lao ra khỏi phương thiên địa kia.
Thế là từ hôm đó trở đi, nam nhân biến thành Tinh Không chỉ tiên, mà trong vạn vực tinh không cũng xuất hiện thêm Tà Thần Đế quân khiến vô số sinh linh nghe tin sợ vỡ mật. ...
Không biết có phải do lão nhân kia cố ý dẫn dắt hay không, vào lúc đó trong đầu Từ Hàn nổi lên rất nhiều mảnh vỡ trí nhớ, chúng nó rất nhanh liền hợp thành một.
Mà thân ở trong hồi ức như vậy cũng không phải đơn giản đọc được ký ức, mà tựa như trở thành người trong cuộc, trải nghiệm được cảnh người nam nhân kia bị nô dịch khi tuyệt vọng nhìn thấy tộc nhân của mình, gia viên nhà mình bị xâm chiếm, cũng cảm nhận được suy nghĩ hết lần này tới lân khác của nam nhân với thế giới, phảng phất như Từ Hàn thật sự trải qua hết thảy, trên trán hắn bắt đầu nổi lên rậm rạp mồ hôi, trong lòng lại xuất hiện một vẻ tán đồng lạ thường đối với quyết định của nam nhân kia.
"Ngươi hiểu rồi chứ? Vạn vực tinh không cần Đế quân, như vậy sinh linh mới có thể đi tới, bi kịch ở thế giới từng diễn hóa cùng thế giới hiện tại mới không tái diễn." Giọng điệu như quỷ mị của lão nhân vang vọng bên tai Từ Hàn, âm thanh giống như đang lôi kéo một vật đáng sợ nào đó, một lần lại một lần gõ lên trái tim, xuyên thủng phòng tuyến nơi nội tâm hắn.
Bàn tay của Từ Hàn dĩ nhiên đã dần dần đặt tới lòng bàn tay lão nhân, nụ cười hòa ái trên mặt lão nhân dân sâu hơn qua mỗi một hơi thở.
Lão híp mắt lại, nhìn Từ Hàn: "Đúng, chính là như vậy... chính là như vậy..."
Lão nhân nói xong, mắt thấy bàn tay Từ Hàn sắp rơi xuống chỗ đó.
Đùng!
Nhưng đúng lúc đó một tiếng vang thanh thúy chợt vang lên tại đỉnh núi Đại Uyên hôn ám này.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của lão nhân, bàn tay Từ Hàn dùng sức vung lên, hung hăng vỗ vào bàn tay lão.
Bàn tay lão nhân bị hất văng ra, lúc này con ngươi rõ ràng đã hỗn độn của Từ Hàn lại đột nhiên khôi phục thanh minh, hắn nhìn chằm chằm lão nhân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ngươi nói không sai, nhưng vì sao người trở thành Đế quân mới lại không thể là ta?"
Không biết là lão nhân có thể nghĩ tới Từ Hàn có thể tỉnh lại từ sự mê hoặc của mình hay không, hay là vì hắn nói lời ấy quá mức can đảm. Khi đó lão nhân sững sờ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
Đương nhiên không giống với nụ cười hòa ái lúc trước, lần này giữa hàng mi tươi cười của lão nhân tràn ngập ý giễu cợt cùng khinh thường.
"Ngươi? Hài tử, có một chút lực lượng không phải người như ngươi có thể thừa nhận." Nhưng lão rất nhanh khôi phục bộ dáng thong dong lại hòa ái của mình, nhẹ giọng nói, trong giọng nói cũng không thiếu ý khuyên bảo.
"Nếu ta nhất định phải thử thì sao?" Từ Hàn vẫn không dao động, trâm mắt hỏi lại.
"Không sao." Lão nhân cũng không tức giận, chỉ có chút tiếc nuối: 'Dù sao bất kể ngươi có nguyện ý hay không, chuyện phát sinh cuối cùng cũng sẽ phát sinh, ý chí cá nhân ở trước vạn vực tinh không chung quy chỉ là bụi bặm. Lão hủ nói nhiều như vậy, chẳng qua là hy vọng ngươi hiểu rõ tất cả những chuyện này đều là có ý nghĩa, mà không phải là không chịu nổi như ngươi nghĩ."
Lão nhân nói không nhanh không chậm, theo lão thấy, Từ Hàn có thể đánh tan sứ đồ do lão phái tới đã khiến cho lão kinh ngạc. Nhưng sau khi đánh bại người giám thị, toàn bộ vạn vực tinh không đã không còn bất cứ thứ gì có thể chế ước lão nữa. Lão có thể tiếp tục làm việc mà mình muốn, bởi vậy lão nhân giờ phút này mới có thể hời hợt nói vài lời như vậy với hắn.
Mà nếu Từ Hàn không thể nào hiểu được "dụng tâm' của lão, lão đương nhiên cũng sẽ kết thúc cuộc đối thoại này.
Khi đó áo bào đen rộng lớn của lão nhân lại phồng lên, luồng khí đen trắng tuôn ra, bao bọc thân thể lão lại.
Sau đó lão đột nhiên duỗi một cánh tay, hướng về hư không nắm một cái. Dường như lão không đụng tới bất cứ thứ gì, nhưng Từ Hàn cách lão mấy trượng chợt sắc mặt trắng nhợt, thân thể giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, lập tức bị nhấc lên cao.
"Ngươi xem, ngươi chỉ là vật chứa lực lượng Đế quân, ta cho ngươi sống mười chín lần, chỉ là bởi vì ta cần ngươi sống đủ từng ấy lần, hiện tại mười chín lần này đã đi đến cuối cùng, ngươi cũng tốt, thế giới của ngươi cũng được, tất cả đều phải chết. Hà tất phải làm nhiều hy vọng xa vời như vậy." Lão nhân nheo mắt lại, vẫn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.
Chỉ là cùng một loại giọng điệu thế nhưng lại không còn vẻ hòa ái như lúc nãy, mà giống như lời khẽ nói đến từ nơi sâu trong địa ngục hơn.
Mười chín một bên nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng đương nhiên chấn động, nàng theo bản năng muốn tiến lên trợ giúp Từ Hàn, mặc dù trước đó hắn đã làm rất nhiều chuyện khiến nàng thống hận không thôi, nhưng ở trong lòng nàng vị Từ đại thúc kia chung quy vẫn tốt hơn lão nhân không thể giải thích được này.
Nhưng nàng vừa mới bước chân ra, Chu Uyên mặc đồ đen bên cạnh chợt vươn tay, ngăn cản cô bé đang muốn tiến lên.
"Sư phụ?" Mười chín khó hiểu nhìn về phía Chu Uyên áo đen, rất là nghi hoặc.
"Ngoan ngoãn đứng đó, còn chưa tới lượt ngươi ra tay.' Chu Uyên áo đen cười nói, vẻ mặt ôn hòa, để cho đáy lòng Mười chín trong lúc đó không hiểu sao yên bình trở lại.
Từ Hàn phẫn hận nhìn lão nhân, kiếm ý quanh người hắn gột rửa hắc khí, tựa như cực lực muốn thoát khỏi bàn tay đối phương, nhưng thân thể hắn khi đó lại như bị một lực lượng vô hình trói buộc, bất cứ giấy giụa nào cũng đều có vẻ như phí công.
"Hài tử, ta nhìn ngươi mười chín lần, từ một tên ăn mày đến bây giờ là Từ Hàn, mỗi một sợi lông trên người của ngươi ta đều rõ ràng, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì mà đấu với ta?" Lão nhân đầy thương hại nhìn Từ Hàn, miệng khẽ nói.
"Long khí?" Lão nhân nói xong, khi đó cánh tay còn lại cũng duỗi ra, nhẹ nhàng vung về phía Từ Hàn, như đang gẩy nhẹ dây đàn trên một cây đàn cổ vô hình.
Hình xăm con hắc long trên người Từ Hàn bị lão nhân kéo ra, hư ảnh con hắc long kia đang không ngừng rít gào, nhưng nó cũng dần dần mất đi khí lực dưới lực lượng nghiền ép, theo bàn tay kia của lão nhân vê lại, hư ảnh hắc long liên hóa thành phấn, tiêu tán giữa thiên địa.
Bên trong con hắc long này bao vây hơn phân nửa Long khí của thế giới này, cỗ Long khí này khác biệt so với bị Hắc Long hấp thu trước kia, hoặc là theo cái chết của Quỷ Bồ Đề mà tản đi, một lần này, vị lão nhân kia đã triệt để hủy diệt Long khí, thế giới vốn bị phá thành mảnh nhỏ theo Long khí bị chôn vùi lập tức xảy ra một số biến cố.
Âm!
Một tiếng trâm đục từ sâu trong thế giới vang lên, núi Đại Uyên vốn lung lay sắp đổ lại bắt đầu lay động.
Hư không thiên ngoại bắt đầu tràn vào, không ngừng lấn tới mép của thế giới, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, dị tượng trong thiên địa nổi lên không ngừng.
"Kiếm ý?" Lão nhân lại nói.
Ngón tay lão một lân nữa nhẹ nhàng gẩy, vô số kiếm ý ngay khi đó lại bị lão nhân lôi từ trong cơ thể Từ Hàn ra, sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức quanh thân bắt đầu trở nên uể oải, mà những kiếm ý màu trắng kia lại vỡ nát cũng ở dưới lão nhân nhẹ nhàng nắm chặt.
"Hay là ngươi tự xưng là Tiên nhân đệ nhất thiên hạ?" Lão nhân bỗng siết nhẹ tay, sắc mặt trắng bệch của Từ Hàn trở nên khó coi.
Trong miệng của hắn phát ra một tiếng rên, sau đó trong tứ chi bách hài vang lên liên tiếp từng tiếng nổ nhẹ, đó là âm thanh xương cốt vỡ vụn từng tấc từng tấc, máu tươi đầm đìa từ tâng da của hắn chảy ra, rất nhanh xâm nhiễm toàn bộ thân thể của hắn.
"Nhìn xem, đây chính là tất cả đồ vật ngươi hao hết tâm tư lấy được, có ý nghĩa sao? Hiện tại ngươi còn lại cái gì? Thân thể bán yêu cùng với lấy được một chút sức mạnh từ chỗ Đế quân? Những thứ này có thể làm được gì? Ngươi không dám thu hoạch nhiều lực lượng hơn nữa, bởi vì thân hồn gầy yếu của ngươi căn bản không cách nào xứng với lực lượng cường đại như vậy, ngươi chỉ là một thể xác không có linh hồn, bằng vào ngươi mà cũng muốn trở thành Thần duy nhất dưới tinh không này? Người sỉ nói mộng mà thôi."
Lão nhân nói như vậy, khí tức trắng đen quanh thân dâng trào càng thêm mãnh liệt, cộng thêm dị tượng thiên địa giờ phút này, lão ngạo nghễ đứng ở trong đó giống như một vị Thần linh từ trên trời giáng xuống, tuyên án sinh linh của thế giới này đi đến tận thế.
"Ngươi nhìn thế giới này xem, phá thành mảnh nhỏ, ta chỉ cần nhẹ nhàng nắm một cái, thế giới này cũng sẽ tan thành tro bụi, nhìn một lần đi, một lần cuối cùng."
Lão nhân dứt lời, bàn tay kia đột nhiên siết chặt. Thế giới bị phá thành mảnh nhỏ, đầu tiên là băng tuyết lông che khắp thiên địa, sau đó đại địa từ trung tâm thế giới bị khe rãnh cắt ra, vết nứt như rắn độc lan tràn tứ tán, hư không thiên ngoại dũng mãnh tiến vào, thuận theo những núi non, sông ngòi nuốt chứng sinh linh thế giới này.
Những thứ này vốn là chuyện đương nhiên, nhưng sau khi lão nhân này nắm chặt tay, thế giới lại cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ chuyện gì xảy ra như trong dự tính của lão.
"Hả?" Vẻ kinh ngạc lần đầu tiên hiện lên đuôi lông mày lão nhân, lão nhíu mày lại đang muốn nghĩ xem rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
"Nam mô hắc ra đát na đá ra dạ da."
“Nam Mô A Di Đà."
"Bà Lô Yết Đế - Thước Bát La Da. ....
Lúc đó bên tai lão vang lên từng tiếng Phạn xướng, lão nhân theo tiếng nhìn lại, đã thấy hai bên thân thể không biết từ lúc nào lại xuất hiện hai vị hòa thượng. Một vị mặc áo trắng, một vị mặc đồ đen, dung mạo hai người không khác biệt lắm, lúc đó lơ lửng mà ngôi, trâm mắt nhắm nghiền, tụng niệm Phật âm.
Mà theo Phật âm này được xướng vang, trên đỉnh đầu hắn có một bộ thi thể thiếu nữ mắt tím đã mất đi sinh cơ bỗng nhiên đứng đó, có một số sự vật từ trong cơ thể thiếu nữ kia theo tiếng Phạn xướng này tràn vào thể nội Từ Hàn.
Cũng theo vật kia tràn vào, lực lượng trong thể nội Từ Hàn bắt đầu không có tiết tấu kéo lên.
Khoảnh khắc đó, vẻ kinh ngạc trong mắt lão nhân biến thành kinh hãi...